Trong lòng Sài Gòn hoa lệ, nơi những con đường Nguyễn Huệ, Lê Lợi lúc nào cũng tấp nập xe cộ và ánh đèn neon,
Trần Hoàng Minh là cái tên khiến giới kinh doanh phải nghiêng mình kính nể.
Ở tuổi 25, Minh đã là Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Tập đoàn Hoàng Minh Group – một đế chế công nghệ và bất động sản trải dài từ TP.HCM đến Hà Nội, Đà Nẵng, với khối tài sản hàng chục nghìn tỷ đồng.
Minh sinh ra trong gia đình giàu có ở quận 7, nhưng không dựa dẫm cha ông.
Cậu tự tay gây dựng Hoàng Minh từ một start-up nhỏ thành tập đoàn lớn chỉ trong vài năm, nhờ trí óc sắc bén và sự quyết đoán hiếm có.
Một buổi chiều cuối năm 2015, trong cuộc họp chiến lược tại trụ sở 28 tầng ở Bitexco Financial Tower,
Minh lần đầu nhìn thấy chị Nguyễn Thị Lan Anh.
Lan Anh hơn Minh đúng 18 tuổi, đã 43, là Trưởng phòng Marketing của tập đoàn.
Chị có khuôn mặt phúc hậu, mái tóc dài đen nhánh buộc thấp, đôi mắt hiền mà sâu thẳm như nước hồ Tây.
Chị là mẹ đơn thân của hai đứa con: bé Trâm 12 tuổi và bé Tí 9 tuổi.
Chồng cũ bỏ chị đi theo người khác khi công ty phá sản, để lại chị một mình nuôi con và trả nợ.
Từ một cô nhân viên bình thường vào Hoàng Minh năm 2008, nhờ chăm chỉ và tài năng, chị leo lên vị trí trưởng phòng mà bao người mơ ước.
Minh bị sét đánh ngay từ giây phút đầu. Không phải kiểu yêu sét đánh của đám trai trẻ mê nhan sắc, mà là thứ tình cảm sâu sắc dành cho một người phụ nữ mạnh mẽ, dịu dàng và đầy trách nhiệm.
Trong các buổi họp, chị luôn đưa ra những ý tưởng sắc sảo, nhưng khi nhắc đến con, giọng chị lại mềm như gió.
Minh bắt đầu tìm cách tiếp cận. Lúc đầu là những câu hỏi công việc, rồi dần thành những ly cà phê sữa đá ở The Coffee House quận 1 sau giờ làm.
“Chị Anh, cuối tuần này em mời chị với hai bé đi VinWonders Phú Quốc nghỉ dưỡng được không ạ?” Minh cười, mắt sáng rực.
Nhưng Lan Anh luôn nhẹ nhàng từ chối. “Cảm ơn Minh, chị còn phải đưa Trâm đi học thêm, Tí thì đang ốm. Để khi khác nhé.”
Chị biết rõ khoảng cách: Minh là thiếu gia tỷ phú, tương lai rộng mở như đại lộ Võ Văn Kiệt, còn chị chỉ là một bà mẹ hai con, tuổi đã ngoài bốn mươi, hành lý cuộc đời nặng trĩu. Minh không nản.
Cậu theo đuổi chị suốt 5 năm trời, từ 2015 đến 2020, kiên trì đến mức cả tập đoàn xì xào.
Hoa tặng mỗi tuần, quà sinh nhật cho hai bé, thậm chí Minh âm thầm trả hết khoản nợ ngân hàng còn lại của chị mà không để chị biết. Những chuyến công tác Đà Nẵng,
Hà Nội, Minh luôn cố sắp xếp để chị đi cùng, rồi lặng lẽ ngồi nghe chị kể về Trâm sắp thi cấp ba, về Tí mê đá bóng.
Lan Anh cũng rung động. Có những đêm chị nằm khóc một mình, nhớ vòng tay ấm áp của Minh.
Nhưng lý trí mách bảo: “Mình không xứng. Để cậu ấy tìm được cô gái trẻ trung, môn đăng hộ đối.” Năm 2020, dịch Covid-19 hoành hành,
Lan Anh quyết định dứt khoát. Trong căn phòng làm việc tầng 27 nhìn ra sông Sài Gòn lấp lánh ánh đèn, chị gọi Minh lên. “Minh, chị xin lỗi.
Chúng ta dừng lại ở đây. Em còn cả tương lai phía trước, đừng phí thanh xuân vì chị.” Giọng chị run run, nước mắt lăn dài.
Minh đau như dao cắt, nhưng vẫn gật đầu tôn trọng.
Chị nộp đơn nghỉ việc, từ bỏ vị trí trưởng phòng lương trăm triệu mỗi tháng. Trước ngày rời công ty, vào một đêm mưa tầm tã tháng 6 năm 2020, hai người đã không kìm được lòng mình.
Tại căn penthouse 400 m² của Minh ở Landmark 81, họ trao nhau tất cả – những yêu thương kìm nén suốt 5 năm.
Đêm ấy, Lan Anh ôm chặt Minh, thì thầm: “Dù chỉ một lần thôi, chị cũng muốn được là của em.”
Sáng hôm sau, chị lặng lẽ rời đi, để lại một bức thư tay: “Cảm ơn em vì tình yêu đẹp đẽ nhất chị từng có. Hãy quên chị và hạnh phúc nhé.”
Chị không ngờ rằng đêm ấy đã để lại một sinh linh. Chị mang thai.
Sợ Minh sẽ bỏ cả sự nghiệp để chạy theo mình, chị quyết định giữ bí mật. Lan Anh đưa Trâm và Tí rời Sài Gòn, về một thị trấn nhỏ ở Phan Thiết, mua căn nhà cấp bốn gần biển với số tiền tiết kiệm ít ỏi.
Chị xin làm thu ngân tại Co.opmart Phan Thiết, lương 8 triệu/tháng nhưng đủ nuôi ba mẹ con – rồi thành bốn mẹ con khi bé Hải Minh chào đời tháng 3 năm 2021.
Bé Hải Minh có đôi mắt một mí và nụ cười y hệt Minh.
Chị đặt tên con là Hải Minh để nhớ về người đàn ông chị yêu nhất đời, nhưng chưa bao giờ cho con biết mặt bố.

Cuộc sống ở Phan Thiết bình yên như sóng vỗ bờ. Sáng chị đi làm, chiều đón con, tối cả nhà cùng ăn cơm, nghe tiếng sóng biển rì rào.
Trâm vào lớp 11 trường THPT chuyên Phan Thiết, Tí mê bóng đá bãi biển, còn bé Hải Minh hay chạy lon ton khắp xóm với cái bụng tròn xoe.
Chị tưởng mình sẽ sống như vậy đến cuối đời, chỉ cần các con khỏe mạnh là đủ.
Còn ở Sài Gòn, Minh như người mất hồn. Cậu thuê cả đội thám tử, chi hàng chục tỷ đồng để tìm chị suốt 10 năm.
Công ty Hoàng Minh vẫn phát triển thần tốc, lên sàn chứng khoán,
Minh trở thành tỷ phú đô la trẻ nhất Việt Nam, nhưng đêm nào cậu cũng đứng ở ban công Landmark 81 nhìn về hướng biển, thì thầm: “Chị Anh, em vẫn đợi chị.”
Mãi đến một chiều tháng 10 năm 2030, thám tử gửi ảnh: chị Lan Anh đang cười rạng rỡ bên quầy thu ngân Co.opmart Phan Thiết, bên cạnh là cậu bé 9 tuổi có khuôn mặt giống hệt Minh lúc nhỏ.
Minh lập tức lái chiếc Bentley bay thẳng xuống Phan Thiết.
Khi bước vào siêu thị, Minh đứng chết lặng. Chị vẫn đẹp như ngày nào, chỉ thêm vài sợi tóc bạc.
Bé Hải Minh đang phụ mẹ xếp hàng, ngẩng lên nhìn Minh tò mò: “Dạ chú là ai ạ?”
Lan Anh quay lại, tay run rẩy làm rơi cả máy quét mã vạch.
“Minh… sao em…” Chị lắp bắp, nước mắt trào ra. Minh quỳ xuống ôm bé Hải Minh, nước mắt rơi lãng trên áo cậu bé: “Con… là con của bố phải không?”
Chị gật đầu nức nở, kể hết mọi chuyện. Minh ôm chặt chị giữa siêu thị đông người, thì thầm: “Mười năm qua em chưa từng sống, chỉ chờ ngày này thôi.”
Minh đón bốn mẹ con về Sài Gòn ngay hôm sau. Căn biệt thự 3.000 m² ở Thảo Điền đã được chuẩn bị sẵn, có cả sân bóng cho Tí, phòng học riêng cho Trâm và phòng trẻ em đầy đồ chơi cho Hải Minh.
Đám cưới được tổ chức long trọng nhất Việt Nam từ trước đến nay tại Gem Center, quy tụ hơn 2.000 khách mời: từ doanh nhân nổi tiếng đến nghệ sĩ hạng A.
Chị Lan Anh bước vào trong chiếc áo dài cô dâu trắng thêu hoa sen của nhà thiết kế Công Trí, đẹp dịu dàng như nữ thần.
Minh đứng chờ ở lễ đường, mắt đỏ hoe: “Hôm nay em cưới người phụ nữ em yêu nhất, mẹ của các con em.”
Sau đám cưới, họ sống hạnh phúc bên nhau. Minh vẫn điều hành Hoàng Minh Group, nhưng mỗi tối đều về sớm ăn cơm gia đình.
Chị Lan Anh trở lại làm cố vấn chiến lược cho tập đoàn, đồng thời thành lập quỹ học bổng hỗ trợ mẹ đơn thân.
Trâm đỗ Thủ khoa Đại học Kinh tế TP.HCM, Tí trở thành cầu thủ trẻ triển vọng của CLB bóng đá TP.HCM, còn bé Hải Minh ngày nào cũng gọi “Bố ơi!” rồi nhảy lên cổ Minh khi cậu đi làm về.
Câu chuyện tình của họ lan truyền khắp mạng xã hội Việt Nam, trở thành biểu tượng rằng: tình yêu thật sự không có tuổi tác, không có khoảng cách, chỉ cần trái tim đủ lớn và kiên trì đủ lâu, thì dù mười năm hay cả đời, cũng sẽ tìm được nhau.















