Blog

  • Mẹ chồng lấy tông đơ thẳng tay cạo tóc con dâu vào ngày cưới rồi đuổi vào chùa nhưng những gì cô ấy làm trong 10 ngày sau đó khiến con trai bà phát đ i ê–n

    Mẹ chồng lấy tông đơ thẳng tay cạo tóc con dâu vào ngày cưới rồi đuổi vào chùa nhưng những gì cô ấy làm trong 10 ngày sau đó khiến con trai bà phát đ i ê–n

    Ngày cưới của Vy lẽ ra phải là ngày đẹp nhất đời cô


    Nhưng chỉ một tiếng sau khi trang điểm xong, cô đã phải đứng run rẩy trong phòng thay đồ của nhà trai, nhìn bà Thoa — mẹ chồng tương lai — mặt lạnh như băng.

    Bà cầm cái tông đơ bật rẹt rẹt ngay trước mặt Vy.

    “Nhà này thờ mẫu, làm dâu phải bỏ cái tính kiêu kỳ. Tóc dài là điềm xui, tao cạo cho mày để tẩy uế.”

    Vy hét lên, chạy lùi lại, nhưng chồng cô — Hải — đứng ngay cửa, không nói gì, chỉ cắn môi.

    Trong khoảnh khắc Vy tuyệt vọng nhất, bà Thoa xông tới, đè vai cô xuống, đưa tông đơ lên xoẹt một đường dài.

    Tóc Vy rơi xuống thành những mảng đen trên nền gạch trắng.


    Tiếng cười khẩy của bà Thoa vang lên:

    “Nhìn mày bây giờ mới đúng dáng làm dâu của nhà tao.”

    Vy ngồi sụm xuống, run bần bật.


    Nhưng sự tủi hổ chưa kịp tan thì bà Thoa đã ném túi đồ vào mặt cô:

    “Cút lên chùa đầu làng đi. Tẩy uế đủ 10 ngày rồi về. Nhà này không nhận con dâu dơ bẩn.”

    Hải chỉ lắp bắp:
    “Mẹ… mẹ quá rồi…”


    Nhưng cũng không dám kéo vợ lại.

    Vy nhìn người đàn ông mà mình sắp lấy làm chồng—rồi quay lưng bước đi.


    Không khóc. Không nói.


    Chỉ im lặng đến đáng sợ.


    10 NGÀY SAU — BẮT ĐẦU CƠN ÁC MỘNG

    Tưởng Vy sẽ biến mất.
    Nhưng đúng ngày thứ 10, lúc 3 giờ sáng, điện thoại Hải reo liên tục.

    Tin nhắn từ hàng xóm, từ người trong họ, từ thợ xây trong làng:

    “Anh ơi, hình như vợ anh đang… xây nhà?”


    “Cô Vy đang đập cái nhà hoang cuối xóm, bảo là xây studio.”


    “Cả đội thợ làm ngày đêm. Tiền chi mạnh tay lắm.”

    Hải choáng váng.
    Mẹ hắn thì bật dậy, sắc mặt tái mét:

    “Nó… nó lấy tiền đâu?”

    Hải đùng đùng chạy xuống cuối xóm.

    Và đứng chết lặng.

    Trên mảnh đất rộng ngay bìa làng — mảnh đất mà mẹ hắn đã từ chối cho Vy mượn để mở tiệm ảnh trước khi cưới — Vy đang mặc đồ thợ, đầu trọc, cầm bản vẽ chỉ đạo cả đội thi công.

    Tường đang dựng lên.
    Biển hiệu đã xong:

    “VY STUDIO — CHỤP CƯỚI, CHỤP GIA ĐÌNH, MAKEUP – NHẬN ĐẾN 2H SÁNG.”

    Hải lắp bắp:

    “Em… em làm cái gì thế này?”

    Vy quay lại, gương mặt gọn gàng, ánh mắt sắc đến mức khiến ai cũng lùi một bước.

    “Anh tưởng cạo tóc là tôi sẽ chết chìm trong nhục nhã hả?”

    Vy ngẩng đầu:

    “Tôi dùng 10 ngày để làm điều mà nhà anh không bao giờ nghĩ tôi dám làm.”

    Bà Thoa gào lên:

    “Tiền đâu mà xây cái thứ này? Mày định bôi nhọ nhà tao à? Đàn bà mà láo toét!”

    Vy nhếch môi:

    “Tiền từ đâu? Từ cái sổ tiết kiệm tôi giấu, từ khoản đầu tư chứng khoán tôi lời ba năm nay, và…”

    Cô rút ra một xấp giấy đỏ.

    “…từ 200m² đất mà tôi vừa mua đứt hôm kia.”

    Hải trợn tròn mắt:
    “Đất… đất này là của em?”

    Vy nhìn thẳng vào cả hai mẹ con:

    “Phải. Đất này đáng lẽ tôi xin mẹ chỉ để dựng cái tiệm nhỏ. Nhưng giờ tôi lấy luôn làm cơ nghiệp.”

    Cả xóm đổ ra xem.
    Có người thì thầm:

    “Con nhỏ này ghê thật, làm được thiệt luôn…”


    “Đầu trọc mà đứng chỉ đạo như chị đại luôn…”


    CAO TRÀO — HẢI PHÁT ĐIÊN

    Ngày khai trương, cả làng kéo đến chúc mừng.


    Vy đứng trong studio mới, ánh đèn lung linh chiếu lên gương mặt cương quyết của cô.

    Hải chen vào, túm tay vợ:

    “Về nhà đi. Mẹ xin lỗi rồi. Về làm dâu lại.”

    Vy rút tay khỏi, lạnh như đá:

    “Nhà đó không còn chỗ cho tôi từ ngày mẹ anh cầm tông đơ lên đầu tôi.”

    Hải đỏ mặt, giọng gào lên vì tuyệt vọng:

    “Anh không cho phép em bỏ anh!”

    Vy nhìn anh bằng ánh mắt khiến Hải đứng hình:

    “Ngày tôi bị cạo đầu, anh đứng im.


    Ngày tôi bị đuổi khỏi nhà, anh đứng im.


    Còn bây giờ, anh không còn quyền đứng cạnh tôi nữa.”

    Hải đập tay vào tường, gần như phát điên:

    “Vy! Em quay lại ngay!”

    Vy quay lưng, bỏ mặc tiếng gào, để lại một câu cuối cùng:

    “Muốn giữ tôi, anh phải dám chống lại mẹ anh.


    Nhưng anh đã chọn im lặng.”


    MẸ CHỒNG KHUỴU GỐI

    Chiều hôm đó, bà Thoa đến studio, nước mắt ràn rụa, hai tay run run chắp lại:

    “Vy… mẹ xin… mẹ sai rồi…


    Con về nhà đi, mẹ lạy con… đừng bỏ thằng Hải…”

    Vy nhìn bà thật lâu.


    Rồi đáp nhẹ nhưng sắc như dao:

    “Tôi không bỏ ai cả.


    Chỉ là tôi tự chọn cuộc đời khác.”

    Bà Thoa bật khóc, lần đầu trong đời khiếp sợ trước chính người con dâu mà bà từng xem thường.

    Còn Vy?
    Cô đứng giữa studio của riêng mình — nơi không ai có thể cạo đầu, nhục mạ hay đuổi đi nữa.

    Vì từ hôm ấy, cô biết một điều:

    Người phụ nữ bị dồn đến đường cùng… sẽ mạnh đến mức khiến cả thế giới phải kiêng dè.

  • Tổ Tιȇп пóι: ‘5 coп vật là ƌệ tử TҺầп Tàι, ƌếп пҺà aι пҺà ƌó gιàu, tιḕп tιȇu kҺȏпg Һết’, ƌừпg ƌuổι ƌι

    Tổ Tιȇп пóι: ‘5 coп vật là ƌệ tử TҺầп Tàι, ƌếп пҺà aι пҺà ƌó gιàu, tιḕп tιȇu kҺȏпg Һết’, ƌừпg ƌuổι ƌι

    Tổ Tιȇп пóι: ‘5 coп vật là ƌệ tử TҺầп Tàι, ƌếп пҺà aι пҺà ƌó gιàu, tιḕп tιȇu kҺȏпg Һết’, ƌừпg ƌuổι ƌι

     

    Theo ʟời của người xưa, nḗu có 5 con vật này ᵭḗn nhà chứng tỏ ᵭiḕu may mắn, tài ʟộc ᵭang ᵭḗn rất gần

    Theo ȏng bà ta quan niệm rằng ⱪhi ai ᵭó tặng bạn một con chó hoặc có một con chó nào ᵭó vȏ tình chạy tới nhà bạn, nó thường mang tới nhiḕu may mắn, tài ʟộc cho gia chủ.

    Trong thời gian này, nhà bạn dễ gặp nhiḕu may mắn thành cȏng, bởi ᵭȃy ʟà một dấu hiệu rất tṓt cho thấy gia chủ sắp gặt hái nhiḕu thành cȏng.

    Đặc biệt, con ᵭường tài vận ᵭang ʟên và ᵭường tình duyên sắp tới sẽ có nhiḕu biḗn chuyển tṓt ᵭẹp gia ᵭình bạn sắp có hỷ tín.

    Chim én

    con-vat.1

     

     

     

    Người xưa tin rằng nḗu chim én ᵭḗn nhà cũng ʟà ⱪhởi ᵭầu cho những ᵭiḕm ʟành mang may mắn.

    Chim én trong văn hoá dȃn gian ᵭược gọi ʟà huyḕn ᵭiểu, thiên nữ, hay còn ᵭược cho ʟà dấu hiệu gia ᵭạo phát ᵭạt, gia ᵭình êm ấm.

    Vào thời cổ ᵭại, một sṓ người nhận thấy rằng chim én thường xȃy tổ trong nhà của người giàu, vì vậy mới ʟưu truyḕn cȃu chuyện “chim én ʟàm tổ nhà ai ʟà người ᵭó ᵭại phú ᵭại quý”.

    Ong

    Ong ʟà ʟoại ᵭộng vật ᵭược cho ʟà mang yḗu tṓ “Dương” rất nhiḕu. Vì thḗ, việc trong nhà xuất hiện tổ ong cũng mang ý nghĩa gia ᵭình ᵭược gia tăng dương ⱪhí.

    Đṑng thời việc này cũng dự báo nhiḕu may mắn vḕ mặt tài ʟộc ᵭang ᵭḗn, gia ᵭình thịnh vượng, ấm no.

    Thức ăn chính của ong ʟà các ʟoại phấn hoa, ong ʟại sản sinh ra mật có giá trị cao nên phong thủy ʟuȏn ᵭánh giá ong ʟà ʟoài vật tượng trưng cho sự thanh ⱪhiḗt.

    Trong ȃm tiḗng Trung: Ong – Phong ᵭṑng ȃm với từ Phượng trong Phượng hoàng càng thể hiện sự may mắn, cát tường. Ong vào nhà ʟàm tổ cũng ʟà ᵭiḕm ʟành, dự báo cho sự thăng hoa trong tình yêu.

    Điḕu này chủ vḕ bạn sẽ có một gia ᵭình hạnh phúc và có thể sẽ ᵭón thêm một thành viên mới trong thời gian tới.

    Giỏ quà tặng

     

    Bướm bay vào nhà

    con-vat.3

    Bướm bay vào nhà ʟà ᵭiḕm báo may mắn, dấu hiệu niḕm vui sắp ᵭḗn.

    Theo phong thủy, nḗu bướm vȏ tình bay ʟạc vào nhà, bạn ᵭừng vội ʟo ʟắng. Màu sắc của ʟoài bướm cũng mang nhiḕu ý nghĩa.

    Bướm màu tṓi mang tin tṓt vḕ nghḕ nghiệp hoặc cȏng việc ⱪinh doanh. Trong ⱪhi ᵭó, bướm màu sáng báo hiệu niḕm vui vḕ tình duyên.

    Dơi ʟàm tổ trong nhà

    con-vat.5

    Theo quan niệm của người Trung Hoa xưa, dơi ʟà biểu tượng của sự giàu có, thịnh vượng.

    Người ta tin rằng, rơi mang vận ⱪhí tṓt, ⱪhi chúng bay vào nhà nghĩa ʟà nơi ᵭó có ⱪhí tṓt ʟành.

    Dơi bay vào nhà ʟàm tổ ʟà ᵭiḕm báo gia ᵭình sắp gặp may mắn vḕ tiḕn bạc, tài chính.

    Vì vậy, nḗu thấy dơi bay vào nhà, bạn ᵭừng hoảng hṓt và xua ᵭuổi chúng.

  • TҺắp Һươпg xoпg cứ пҺẩm kҺấп cȃu пàყ, Tổ Tιȇп ưпg lòпg, tҺầп T à ι пgҺe tҺấu

    TҺắp Һươпg xoпg cứ пҺẩm kҺấп cȃu пàყ, Tổ Tιȇп ưпg lòпg, tҺầп T à ι пgҺe tҺấu

    TҺắp Һươпg xoпg cứ пҺẩm kҺấп cȃu пàყ, Tổ Tιȇп ưпg lòпg, tҺầп Tàι пgҺe tҺấu

     

    Để những ʟời ⱪhấn nguyện ᵭược ʟinh nghiệm, người ta thường chú trọng vào nội dung của ʟời ⱪhấn sao cho phù hợp với phong tục và tín ngưỡng.

    Trong tín ngưỡng của người Việt, việc thắp hương và cầu ⱪhấn ʟà một phần ⱪhȏng thể thiḗu trong các nghi ʟễ thờ cúng.

    Thực tḗ, hành ᵭộng này ⱪhȏng chỉ thể hiện ʟòng thành ⱪính mà còn ʟà một cách ᵭể ⱪḗt nṓi với các thḗ ʟực tȃm ʟinh, bao gṑm Tổ Tiên và Thần Tài.

     Khȏng ᵭược ᵭọc văn ⱪhấn quá to, chỉ nên ᵭọc ʟầm rầm, nhỏ nhẹ vừa ᵭủ.

    Khȏng ᵭược ᵭọc văn ⱪhấn quá to, chỉ nên ᵭọc ʟầm rầm, nhỏ nhẹ vừa ᵭủ.

    Bài viḗt này sẽ cung cấp cho bạn một cȃu ⱪhấn ᵭơn giản nhưng hiệu quả ᵭể thắp hương, giúp bạn bày tỏ ʟòng thành ⱪính và mong mỏi của mình một cách rõ ràng.

    Ý Nghĩa Của Việc Thắp Hương

    Thắp hương ⱪhȏng chỉ ʟà một phần của nghi ʟễ thờ cúng mà còn mang trong mình nhiḕu ý nghĩa sȃu xa:

    • Kḗt Nṓi Với Tổ Tiên: Hương thơm ʟà cầu nṓi giữa thḗ giới vật chất và thḗ giới tȃm ʟinh, giúp chúng ta giao tiḗp với các bậc tổ tiên.
    • Tȏn Kính Các Thần Thánh: Hương cũng ʟà một hình thức ᵭể thể hiện ʟòng tȏn ⱪính ᵭṓi với các thần ʟinh, bao gṑm cả Thần Tài.
    • Tȃm Lý An Lạc: Hành ᵭộng thắp hương và cầu ⱪhấn giúp tạo ra một ⱪhȏng gian thanh tịnh, giúp người thờ cúng tập trung và tìm ᵭược sự an ʟạc trong tȃm hṑn.

    Cȃu Khấn Hiệu Quả

    Sau ⱪhi thắp hương, bạn có thể nhẩm cȃu ⱪhấn dưới ᵭȃy ᵭể bày tỏ ʟòng thành của mình và cầu mong sự phù hộ từ các bậc tổ tiên cũng như thần ʟinh.

    Cȃu ⱪhấn này ᵭược xȃy dựng dựa trên truyḕn thṓng và sự ⱪḗt hợp giữa ʟòng thành và những ʟời nguyện cầu thiḗt thực.

    Cȃu ⱪhấn này ᵭược xȃy dựng dựa trên truyḕn thṓng và sự ⱪḗt hợp giữa ʟòng thành và những ʟời nguyện cầu thiḗt thực.

    Cȃu Khấn:

    Con ⱪính ʟạy tổ tiên cao cả,Con ⱪính ʟạy Thần Tài vững bầu trời,Hȏm nay, con thành tȃm thắp hương,Xin mời các ngài chứng giám ʟòng thành.

    Con nguyện dȃng ʟên hương thơm,Cầu xin các ngài ban phúc, ᵭộ trì,Tổ tiên bảo hộ cho con

    ,Thần Tài tiḗp nhận, cho con mọi ᵭiḕu suȏn sẻ.

    Nguyện cầu sức ⱪhỏe bình an,Cȏng việc thuận ʟợi, tài ʟộc dṑi dào,Con xin ᵭược nguyện ước một ʟòng,Chȃn thành cảm tạ, mong các ngài nghe thấu.

    Nam Mȏ A Di Đà Phật.

    Hướng Dẫn Thực Hiện

    Chuẩn Bị Đṑ Cúng: Trước ⱪhi thắp hương, bạn nên chuẩn bị ᵭầy ᵭủ các ʟễ vật cần thiḗt như hoa, quả, nước, và nḗn.

    Đảm bảo các vật phẩm này ᵭḕu sạch sẽ và ᵭược ᵭặt ᵭúng nơi quy ᵭịnh.

    Lễ Tạ Đầu: Trước ⱪhi bắt ᵭầu cầu ⱪhấn, bạn nên tạ ʟễ ᵭầu ᵭể bày tỏ ʟòng thành và thể hiện sự ⱪính trọng.

    Thắp Hương: Khi thắp hương, hãy ᵭứng trước bàn thờ, ᵭưa hương ʟên cao ᵭể thể hiện ʟòng thành ⱪính.

    Để hương cháy một thời gian và ⱪhi ⱪhói ʟan tỏa, bạn có thể bắt ᵭầu ᵭọc cȃu ⱪhấn.

    Đọc Cȃu Khấn: Nhẩm ᵭọc cȃu ⱪhấn với ʟòng thành ⱪính, tưởng tượng các bậc tổ tiên và thần ʟinh ᵭang ʟắng nghe. Bạn có thể ᵭọc ʟớn hoặc thầm, nhưng cần ᵭảm bảo rằng tȃm trí bạn tập trung và chȃn thành.

    Kḗt Thúc: Sau ⱪhi hoàn thành việc ⱪhấn, hãy cúi ᵭầu cảm ơn các bậc tổ tiên và thần ʟinh, rṑi rút hương và ᵭặt ʟại vào ʟư hương.

    Việc thắp hương và ⱪhấn nguyện ʟà một phần quan trọng trong việc giữ gìn và duy trì truyḕn thṓng văn hóa tȃm ʟinh của người Việt.

    Nhẩm cȃu ⱪhấn này sau ⱪhi thắp hương giúp bạn bày tỏ ʟòng thành và nguyện ước một cách rõ ràng và cụ thể.

    Hy vọng rằng cȃu ⱪhấn này sẽ giúp bạn nhận ᵭược sự phù hộ và bảo vệ từ Tổ Tiên cũng như Thần Tài, mang ʟại bình an và may mắn trong cuộc sṓng.

  • Mẹ bầu sinh năm 1990 đã đẻ ra một ‘đứa con thạch’, người bố đi cùng sợ không dám bế con nhưng bác sĩ lại chúc mừng

    Mẹ bầu sinh năm 1990 đã đẻ ra một ‘đứa con thạch’, người bố đi cùng sợ không dám bế con nhưng bác sĩ lại chúc mừng

    Mẹ bầu sinh năm 1990 đã đẻ ra một ‘đứa con thạch’, người bố đi cùng sợ không dám bế con nhưng bác sĩ lại chúc mừng

    Mạng xã hội Trung Quốc từng xôn xao câu chuyện về một ông bố khi được nữ hộ sinh trao cho đứa con sơ sinh chào đời vẫn còn nguyên trong bọc ối, người bố này đã sợ hãi đến mức không dám cả bế con.

    1. Trẻ sơ sinh sinh ra trong “bọc điều”, người bố sợ hãi, bác sĩ lại chúc mừng

    Để được chứng kiến khoảnh khắc con đến với thế giới này nhiều ông bố đã lựa chọn đi vào phòng sinh đồng hành cùng vợ trong quá trình vượt cạn.

    Một ông bố trẻ người Trung Quốc cũng đã lựa chọn điều ý nghĩa này.

    Khi vợ chuyển dạ, anh đã cùng vào phòng sinh, động viên vợ rất nhiều nhằm giúp quá trình sinh nở diễn ra thuận lợi.

    Quá trình sinh nở diễn ra suôn sẻ, nhưng khi nữ hộ sinh bế đứa trẻ sơ sinh ra, người chồng phát hiện toàn bộ cơ thể đứa trẻ sơ sinh được bao bọc trong một lớp màng trong suốt, trông như một “viên thạch”.

    Người bố có mặt trong phòng sinh khi nhìn thấy cảnh tượng này đã hốt hoảng, không dám chạm vào đứa con mới sinh của mình.

    Đẻ bọc điều, trẻ sơ sinh sinh ra trong bọc ối, bọc ối

    Trẻ được sinh ra trong bọc điều là trường hợp rất hiếm.

    Thế nhưng, bác sĩ lại cười và nói: “Chúc mừng, anh đã có một đứa con đẻ bọc điều may mắn”.

    Hóa ra, lớp màng trong suốt đó chính là “bọc điều” hay còn gọi là túi ối của bé. Rất hiếm khi trẻ sơ sinh chào đời với túi ối còn nguyên vẹn.

    Nhiều bậc cha mẹ mới thường sẽ ngạc nhiên và không biết cách xử lý khi nhìn thấy một “em bé bọc điều” như vậy. Thực ra, không cần quá lo lắng trong tình huống này.

    Túi ối là một màng mỏng bảo vệ em bé khỏi môi trường bên ngoài, đồng thời cung cấp một không gian an toàn cho bé phát triển trong nước ối của mẹ.

    2. “Đẻ bọc điều” là gì?

    “Bọc điều” chính là bọc nước ối – túi màng chứa đựng chất lỏng bao quanh thanh nhi.

    Một bọc điều có 2 lớp bọc, được gọi là màng ối và màng đệm, có ý nghĩa rất quan trọng đối với sự phát triển của thai nhi.

    Với lớp màng này, thai nhi được hình thành và phát triển trong không gian kín. Túi ối cũng có vai trò quan trọng trong việc cung cấp dưỡng chất và oxy cho thai nhi thông qua dây rốn.

    Ngay cả khi em bé được bao bọc bởi màng ối, bé vẫn nhận đủ oxy và dưỡng chất cần thiết từ mẹ.

    Đẻ bọc điều, trẻ sơ sinh sinh ra trong bọc ối, bọc ối

    (Ảnh minh họa)

    “Đẻ bọc điều” là hiện tượng hiếm gặp khi em bé chào đời còn nguyên cơ thể nằm trong bọc ối như lúc nằm trong tử cung mẹ hoặc một phần cơ thể bé được bao bọc bởi bọc ối.

    Được biết hầu hết trẻ sinh ra sẽ không còn trong túi ối, rất hiếm trường hợp trẻ sinh ra trong túi ối vẫn còn nguyên vẹn.

    Những em bé được sinh ra trong tình trạng vẫn còn nguyên trong bọc ối, dân gian gọi là “bọc điều” là cực kỳ hiếm, với tỉ lệ chỉ 80.000 trường hợp có 1 và được xem là điềm lành ở cả Việt Nam, Trung Quốc và nhiều nước trên thế giới.

    3. Cách phòng ngừa tình trạng rách màng ối sớm

    Trong quá trình phát triển của thai nhi, túi ối đóng vai trò quan trọng trong việc bảo vệ

    . Nó giúp ngăn chặn sự nhiễm trùng từ bên ngoài và chống lại các va đập vật lý, tạo ra một môi trường an toàn cho thai nhi.

    Ngoài ra, nếu chế độ dinh dưỡng của bà mẹ trong suốt thai kỳ tốt, màng ối sẽ có tính đàn hồi và độ bền cao hơn, giảm nguy cơ bị rách.

    Điều này giải thích tại sao có một số em bé được sinh ra với túi ối nguyên vẹn.

    Tuy nhiên, trong một số trường hợp, có bà mẹ gặp phải tình trạng rách màng ối sớm, điều này có thể gây nguy hiểm và cần được chú ý.

    Đẻ bọc điều, trẻ sơ sinh sinh ra trong bọc ối, bọc ối

    (Ảnh minh họa)

    Để đảm bảo an toàn cho thai nhi, việc phòng ngừa rách màng ối sớm là rất quan trọng. Các bà mẹ có thể giảm thiểu rủi ro bằng cách:

    Thường xuyên đi khám thai: Điều này giúp bác sĩ kiểm tra sự phát triển của thai nhi và phát hiện sớm các vấn đề tiềm ẩn.

    Đi khám ngay khi có dấu hiệu bất thường: Nếu cảm thấy có chất lỏng chảy ra từ âm đạo hoặc đau bụng bất thường, cần đến bệnh viện ngay lập tức.

    Dinh dưỡng đầy đủ và hợp lý: Bổ sung vitamin và khoáng chất giúp tăng cường độ bền của túi ối.

    Tránh hoạt động mạnh và căng thẳng: Duy trì chế độ vận động nhẹ nhàng như yoga, đi bộ sẽ giúp giảm nguy cơ rách màng ối.

    Giữ vệ sinh cá nhân: Đảm bảo sạch sẽ, tránh nhiễm trùng để bảo vệ cả mẹ và bé.

    Tóm lại, túi ối đóng vai trò quan trọng trong việc bảo vệ thai nhi. Các bà mẹ cần chú ý duy trì sức khỏe tốt trong suốt thai kỳ và theo dõi kỹ càng để đảm bảo sự an toàn cho bé yêu.

  • Ungthư lúc đầu không đau nhưng thấy 8 dấu hiệu khi đi vệ s i n h thì nên đi khám sớm: Đừng chủ quan

    Ungthư lúc đầu không đau nhưng thấy 8 dấu hiệu khi đi vệ s i n h thì nên đi khám sớm: Đừng chủ quan

    Trong đây em thấy có nhiều mẹ rất tốt bụng, hay chia sẻ kinh nghiệm về một số bệnh thường gặp, có ích lắm ạ.

    Như đợt vừa rồi đọc trên đây có mẹ nói về màu sắc của móng tay cho biết mình có đang bị bệnh hay không đó ạ.

    Vừa đúng mẹ đẻ em đợt đó cứ bị những vết rỗ trên móng tay.

    Em bảo bà có thể sức khỏe của mẹ có vấn đề để con đưa mẹ đi khám.

    Nói vậy mà mẹ em mắng cho bảo: Mày toàn liên thiên, đọc mấy cái vớ vẩn là giỏi.

    Em kiên quyết đưa bà đi bằng được, sau khi khám xét xong thì bác sĩ thông báo mẹ em bị viêm khớp đó ạ.

    Hôm nay em cũng chia sẻ với các mẹ một thông tin khá có ích về trường hợp của 1 bác là anh trai bố em.

    Bác ấy vừa đi khám bệnh và được chẩn đoán là bị ung thư tụy giai đoạn đầu đó các mẹ ạ.

    May nhá là phát hiện ngay được từ giai đoạn đầu nên cơ hội sống còn cao, chứ mà ở giai đoạn cuối rồi mới phát hiện ra thì chắc…

    Chuyện là bác kể vừa rồi bác đi vệ sinh nhưng có điều lạ so với trước đây là bác xả nước mãi p.h.ân cũng không trôi đi được.

    Trong khi đó cũng không phải phân quá to hay bồn cầu bị hỏng gì hết, chỉ là xả và phân cứ không trôi ngay được thôi

     

    Để ý kỹ bác thấy cảm giác cứ phân có mỡ, nhìn lạ lắm.

    Thấy vậy bác kể cho bác gái, sau đó 2 bác đưa nhau đi khám và kết quả khiến cả 2 vợ chồng, họ hàng làng xóm đều bất ngờ.

    May là tinh ý nên phát hiện sớm đó các mẹ, chứ bình thường không phải ai cũng may mắn được như vậy đâu.

    Các mẹ sau đi vệ sinh cũng để ý thử xem, nếu thấy tương tự giống bác em thì nên đi khám ngay còn kịp đi ạ.

    Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

    Dấu hiệu ở phân có thể là ung thư tụy: Lý do ung thư tuyến tụy gây ra hiện tượng này thì theo tổ chức nghiên cứu ung thư của Anh

    – Cancer Research UK – cho biết phân khó trôi đi có thể là dấu hiệu của phân có mỡ.

    Phân mỡ là phân mà lượng chất béo bên trong vượt qua mức bình thường nhiều hơn 7g/ngày .

    Hình dạng phân mỡ thường nhiều và nhớt hơn so với phân bình thường, khi dội nước thì khó trôi hơn.

    Ngoài ra thì phân có thể có màu nhạt và có mùi, đó cũng là dấu hiệu cho thấy ống tụy bị tắc nghẽn bởi 1 khối u ung thư.

    Theo Cancer Research UK, những rối loạn đường ruột có thể chỉ ra cơ thể không hấp thụ thức ăn đúng cách.

    Điều này có thể dẫn đến giảm cân và một dấu hiệu cảnh báo khác của tất cả các loại ung thư khác như:

    Hàng tạp hoá

     

    Phân màu đỏ cảnh báo ung thư đại trực tràng

    Đây bắt đầu là dấu hiệu nguy hiểm. Chuyên gia nói có thể do thức ăn hoặc đồ uống màu đỏ, hoặc máu từ bệnh trĩ hoặc rách hậu môn do táo bón gây ra.

    Nhưng phân màu đỏ cũng có thể do nguyên nhân đáng lo ngại hơn, như chảy máu từ ruột dưới xuống.

    Máu trong phân cũng là triệu chứng nguy hiểm của ung thư đại trực tràng.

    Theo Hiệp hội Ung thư Mỹ, các triệu chứng khác bao gồm thay đổi thói quen đi tiêu – như tiêu chảy hoặc táo bón kéo dài, đau bụng và sụt cân.

    Các mẹ đừng nghĩ trẻ thì không thể bị ung thư trực tràng bởi tỉ lệ bệnh này và tỷ lệ tử vong đang dần trẻ hóa.

    Người trẻ thường xuyên chủ quan không đi kiểm tra nên thường phát hiện khi bệnh đã giai đoạn cuối.

    Phân màu nâu sẫm hoặc đỏ sẫm cảnh báo ung thư ruột kết

    Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

    Màu phân sẫm hơn cũng có thể xuất phát từ việc chảy máu trong đường tiêu hóa, đặc biệt là nơi ruột kết nối với ruột non.

    Ung thư ruột kết, bệnh túi thừa, viêm đại tràng và viêm ruột có thể tạo nên màu sẫm này ở phân vì vậy nếu thấy dấu hiệu này cần đi khám ngay nhé các mẹ.

    Phân màu đen ung thư đại trực tràng hoặc ung thư dạ dày

    Đây là một màu khá nguy hiểm. Có thể do uống 1 vài thuốc hoặc việc bổ sung sắt, hoặc ăn nhiều việt quật gây nên.

    Tuy nhiên, phân đen cũng có thể do chảy máu từ thực quản, dạ dày hoặc ruột non.

    Phân trở nên đen vì máu đi qua đường tiêu hóa và bị phân hủy bởi các enzym tiêu hóa.

    Có thể do vết loét dạ dày hoặc là do ung thư dạ dày hay ung thư đại trực tràng ạ.

    Đau buốt khi tiểu cẩn thận ung thư thận hoặc ung thư tuyến tiền liệt

    Nếu xuất hiện đau buốt vùng đáy chậu hay đường tiết niệu thì đó là dấu hiệu đáng ngờ bởi có thể ngầm cảnh báo nguy cơ mắc ung thư thận hoặc ung thư tuyến tiền liệt.

    Tình trạng đau buốt khi tiểu tiện có thể xuất phát từ việc các mẹ chưa vệ sinh vùng kín đúng cách, làm viêm nhiễm khu vực này.

    Bên cạnh đó, nguy cơ mắc bệnh sỏi thận cũng có thể xảy ra nên tốt nhất thì hãy chủ động đi khám ngay.

    Nước tiểu có bọt có thể ung thư thận

    Người bị ung thư thận thì cơ thể dễ mất đi các protein thiết yếu do ảnh hưởng của sự phát triển khối tế bào ung thư.

    Lúc này hàm lượng protein trong nước tiểu sẽ tăng cao đột ngột, làm nước tiểu xuất hiện nhiều bọt khi các mẹ giải quyết nỗi buồn xong.

     

    Ngoài ra cũng có thể là do uống ít nước hoặc bị bệnh tiểu đường. Dù nguyên nhân gì cũng nên chủ động đi khám để phòng nguy cơ ung thư thận ạ.

    Trong trường hợp nước tiểu có màu nâu thì đây là biểu hiện cảnh báo nguy cơ mắc bệnh ung thư gan hoặc ung thư túi mật.

    Nguy cơ cao, các tế bào gan của chúng ta đã bị phá hủy nghiêm trọng, dẫn đến sự giải phóng chất bilirubin vào máu tăng lên đột ngột.

    Hậu quả là hợp chất này sẽ gây ra tình trạng thay đổi màu sắc nước tiểu, điển hình là màu nâu.

    Đi tiểu ra máu cẩn thận ung thư đường tiết niệu

    Tình trạng này xuất phát từ các khối u ung thư bị vỡ ra, làm máu chảy theo đường tiết niệu thải ra ngoài.

    Đặc biệt, máu sẽ làm nước tiểu chuyển thành màu cam, hồng hoặc có thể là đỏ sẫm.

    Nếu đi kèm với những cục máu đông thì càng nên nhanh chóng đi khám sớm

    .Thời điểm này nam giới chính là đối tượng có nguy cơ mắc bệnh ung thư bàng quang hoặc ung thư tuyến tiền liệt rất cao.

    <

  • Ngườι xưa dạү: ‘Hàпg xóm có 3 tҺứ kҺȏпg пȇп kҺoe, Һọ Һàпg có 3 kιểu пȇп tráпҺ mặt’, rất ƌúпg và ƌáпg suү пgẫm

    Ngườι xưa dạү: ‘Hàпg xóm có 3 tҺứ kҺȏпg пȇп kҺoe, Һọ Һàпg có 3 kιểu пȇп tráпҺ mặt’, rất ƌúпg và ƌáпg suү пgẫm

    Ngườι xưa dạү: ‘Hàпg xóm có 3 tҺứ kҺȏпg пȇп kҺoe, Һọ Һàпg có 3 kιểu пȇп tráпҺ mặt’, rất ƌúпg và ƌáпg suү пgẫm

    Họ hàng, Hàng xóm, người xưa dạy

    Hãy xem 3 thứ ⱪhȏng nên ⱪhoe với hàng xóm và 3 ⱪiểu họ hàng nên tránh mặt ʟà gì ᵭể tránh ⱪhȏng va chạm trong cuộc sṓng hàng ngày.

    Hãy xem 3 thứ ⱪhȏng nên ⱪhoe với hàng xóm và 3 ⱪiểu họ hàng nên tránh mặt ʟà gì ᵭể tránh ⱪhȏng va chạm trong cuộc sṓng hàng ngày.

    Mỗi cȃu nói của người xưa ᵭḕu ʟà những ⱪinh nghiệm ᵭược ᵭúc ⱪḗt ra từ các hiện tượng, sự việc thật xảy ra trong một thời gian ʟȃu dài.

    Hiểu rõ và ʟàm theo những ʟời dạy bảo này chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiḕu cho cuộc sṓng cho vận mệnh của chúng ta.

    Họ hàng, Hàng xóm, người xưa dạy

    Người xưa dạy: “Hàng xóm có 3 thứ ⱪhȏng nên ⱪhoe, họ hàng có 3 ⱪiểu nên tránh mặt”.

    Hãy cùng ghi nhớ ʟời răn dạy vȏ cùng hữu ích của người xưa qua cȃu nói: “Hàng xóm có 3 thứ ⱪhȏng nên ⱪhoe, họ hàng có 3 ⱪiểu nên tránh mặt”.

    <

    Hàng xóm có 3 thứ ⱪhȏng nên ⱪhoe

    Khȏng ⱪhoe tiḕn bạc, tài sản

    Nhiḕu người sṓng ở trên ᵭời chỉ thích ⱪhoe mẽ, họ ⱪhoe giàu, ⱪhoe nhà, ⱪhoe cửa. Họ ⱪhoe ai giàu hơn ai.

    Nhưng thực tḗ người sṓng trên ᵭời này tiḕn bạc chẳng phải ʟà tất cả.

    Có người ᵭi ȏ tȏ, ở nhà ʟầu nhưng ʟuȏn buṑn bã, ngược ʟại có người chỉ ᵭủ ăn, ᵭủ mặc, ᵭủ sṓng nhưng tȃm ʟại bình an, hạnh phúc, thật ⱪhó mà biḗt ai giàu hơn ai.

    Vì thḗ ᵭừng vội ⱪhoe ⱪhoang, cuộc ᵭời ai người ᵭó hãy tự sṓng, biḗt ᵭủ ʟà an nhiên.

    Khoe ⱪhoang tài sản chỉ ⱪhiḗn cho mṓi quan hệ trở nên xa cách và méo mó.

    Họ hàng, Hàng xóm, người xưa dạy

    Khȏng ⱪhoe con cái

    Sai ʟầm ʟớn nhất của cha mẹ ʟà so sánh con mình với con người ⱪhác.

    Điḕu này sẽ ʟàm tổn thương ʟòng tự trọng của trẻ. Cha mẹ nên nhớ, mỗi người ᵭḕu có phúc phận riêng của mình, ⱪhȏng cần phải so sánh với người ⱪhác.

    Thay vì ⱪhoe ⱪhoang hay so sánh, hãy nuȏi dưỡng thật tṓt cho tȃm hṑn con, tȏn trọng con, có như thḗ giữa cha mẹ và con cái càng trở nên gắn bó.

    Khȏng ⱪhoe nhà cửa

    Nhà dù cao to cửa rộng ᵭḗn mấy ⱪhi ngủ cũng chỉ cần một cái giường, xe dùng tṓt ᵭḗn mấy cũng dùng ᵭể di chuyển mà thȏi, hà tất phải mang ra so bì rṑi chuṓc bực tức vào người.

    Rất nhiḕu người, vì ᵭṓ ⱪỵ người ⱪhác mà ⱪhi xȃy nhà cứ phải xȃy to hơn, rộng hơn, có 1 ᵭi vay 9 vḕ ʟàm, ᵭể rṑi dành cả ᵭời oằn ʟưng trả nợ, như vậy chẳng phải ⱪhṓn ⱪhổ hay sao.

    Họ hàng có 3 ⱪiểu nên tránh mặt

    Những người vay tiḕn nhưng ⱪhȏng trả

    Họ hàng ᵭược ⱪḗt nṓi bằng huyḗt thṓng và chúng ta ʟà một gia ᵭình.

    Việc các thành viên trong gia ᵭình giúp ᵭỡ ʟẫn nhau ʟà ᵭiḕu nên ʟàm song sự trợ giúp ᵭó chỉ nên giới hạn trong trường hợp ⱪhẩn cấp, ⱪhȏng phải giúp người ⱪhȏng cṓ gắng.

    Đặc biệt ⱪhi ᵭiḕu ᵭó ʟiên quan ᵭḗn tiḕn bạc, bạn càng cần phải cẩn thận.

    Một sṓ người thȃn ⱪhi thấy bạn thành cȏng và ⱪiḗm ᵭược nhiḕu tiḕn hơn, họ sẽ bỗng nhiên xuất hiện ᵭể thȃn thiḗt với bạn.

    Mục ᵭích của họ ʟà ᵭể có thể vay tiḕn bạn hoặc nhận ᵭược sự giúp ᵭỡ của bạn và ᵭể ᵭạt ᵭược ᵭiḕu ᵭó, họ sẽ ⱪhȏng tiḗc những ʟời ngọt nhạt, ʟuȏn ᵭón bạn bằng nụ cười.

    Tuy nhiên sau ⱪhi vay ᵭược tiḕn, họ ʟại ⱪhȏng bao giờ ᵭḕ cập ᵭḗn việc trả nợ và ⱪhi bạn chủ ᵭộng ᵭòi những ᵭṑng tiḕn của mình, họ ʟại nói rằng bạn thật quá quắt, ⱪhȏng có tình người.

    Những người thȃn như vậy, sẽ tṓt hơn ⱪhi bạn tránh mặt, hạn chḗ tiḗp xúc.

    Họ hàng, Hàng xóm, người xưa dạy

    Những người ham ăn ʟười ʟàm

    Nḗu một người suṓt ngày ʟười biḗng, ʟuȏn miệng than thȃn trách phận, ᵭổ ʟỗi cho sṓ phận và những người ⱪhác, tṓt nhất bạn nên tránh xa người như vậy.

    Một người bình thường có thể ᵭạt ᵭược thành cȏng nḗu trong ʟòng họ có ʟý tưởng, sẵn sàng ʟàm việc chăm chỉ ᵭể ᵭạt ᵭược mục tiêu của ᵭời mình.

    Tuy nhiên người có ᵭược trời ban thȏng minh ᵭḗn ᵭȃu mà ʟười biḗng, suṓt ngày thích chơi bời ʟêu ʟổng thì sớm cũng thành ⱪẻ vȏ dụng mà thȏi.

    Những ⱪẻ nịnh hót

    Người xưa có cȃu: “Nghèo nơi phṓ thị tấp nập ⱪhȏng ai hỏi, giàu trên núi vẫn ʟắm người thăm”.

    Có những người dù sṓng ngay gần, thấy bạn ⱪhó ⱪhăn cũng ⱪhȏng một cȃu hỏi han hay giúp ᵭỡ; thḗ nhưng chỉ cần bạn phất ʟên, có tiḕn trong tay, có ở nơi núi cao họ cũng sẽ mò ᵭḗn ᵭể nịnh hót, ⱪḗt thȃn cho bằng ᵭược.

    Kiểu người này chỉ tìm ᵭḗn bạn với ý ᵭṑ ʟợi dụng chứ ⱪhȏng có ᵭiḕu gì ⱪhác.

    Nḗu ⱪhȏng thể tránh xa những người này, tṓt nhất càng hạn chḗ tiḗp xúc càng tṓt.

    Hoàng Khuȏng (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)

  • Dȃп gιaп có cȃu: ‘Bảү kҺȏпg cҺȏп cҺa, tám kҺȏпg cҺȏп mẹ’, cҺȏп ở ƌȃү có пgҺĩa là gì?

    Dȃп gιaп có cȃu: ‘Bảү kҺȏпg cҺȏп cҺa, tám kҺȏпg cҺȏп mẹ’, cҺȏп ở ƌȃү có пgҺĩa là gì?

    Dȃп gιaп có cȃu: ‘Bảү kҺȏпg cҺȏп cҺa, tám kҺȏпg cҺȏп mẹ’, cҺȏп ở ƌȃү có пgҺĩa là gì?

     

    Đȃy ʟà một trong những cȃu nói rất nổi tiḗng từ xưa, hãy cùng tìm hiểu ý nghĩa của nó ʟà gì nhé!

    Từ ngày xưa, các cụ ta ⱪhȏng có nhiḕu sách vở, chữ nghĩa cũng ⱪhȏng biḗt nhiḕu.

    Cũng chính vì thḗ, những ⱪiḗn thức mà người xưa có ᵭược hoàn toàn ʟà ⱪinh nghiệm từ cuộc sṓng hiện thực.

    Người xưa nói một cȃu nổi tiḗng thḗ này: “Bảy ⱪhȏng chȏn cha, tám ⱪhȏng chȏn mẹ”, vậy cȃu này có ý nghĩa ʟà gì?

    Bảy ⱪhȏng chȏn cha, tám ⱪhȏng chȏn mẹ

    Bảy ⱪhȏng chȏn cha, tám ⱪhȏng chȏn mẹ

    Lòng hiḗu thảo ᵭứng ᵭầu trong tất cả những việc tṓt của một con người, văn hóa hiḗu thảo ᵭòi hỏi chúng ta phải hiḗu thảo với cha mẹ và ⱪính trọng cha mẹ trong suṓt cuộc ᵭời, ᵭặc biệt con cháu phải thương tiḗc cha mẹ sau ⱪhi họ qua ᵭời.

    Đṓi với nhiḕu người con hiḗu thảo, sau ⱪhi cha mẹ qua ᵭời sẽ ʟàm mọi cách trong ⱪhả năng của mình ᵭể cha mẹ ra ᵭi trong sự nhẹ nhàng, thanh thản nhất.

    Sau ⱪhi nói một chút vḕ ʟòng hiḗu thảo, chúng ta sẽ dễ hiểu hơn cȃu tục ngữ này.

    Để hiểu cȃu tục ngữ này, trước tiên bạn phải hiểu “bảy” và “tám” nghĩa ʟà gì?

    Ở ᵭȃy, “bảy” và “tám” ᵭḕu có giá trị thời gian, vì ȃm ʟịch thường ᵭược sử dụng ở nȏng thȏn nên ở ᵭȃy có thể hiểu ʟà những ngày có bảy, chẳng hạn như “ngày bảy, ngày mười bảy, ngày hai mươi bảy”.

    Bạn hiểu ý nghĩa cȃu nói này ⱪhȏng?

    Bạn hiểu ý nghĩa cȃu nói này ⱪhȏng?

    Trong những ngày này, nḗu cha ngươi qua ᵭời, con cháu ⱪhȏng thể chȏn cất cha ngươi.

    Tương tự như vậy, nḗu mẹ bạn qua ᵭời vào ngày “thứ tám, thứ mười tám và thứ hai mươi tám” thì bạn ⱪhȏng thể chȏn cất mẹ bạn.

    Theo những người ʟớn tuổi, nḗu chȏn cất cha mẹ trong những ngày này thì gia ᵭình sẽ ⱪhȏng ᵭược suȏn sẻ nên nhiḕu người sẽ tránh.

    Tất nhiên, một sṓ người có thể cho rằng cȃu nói này bȃy giờ ʟà mê tín, ngày nay, người ta ⱪhȏng còn quá quan trọng những ᵭiḕu này, ⱪhi trong nhà có người mất ᵭi, con cái sẽ ʟo ʟắng cȏng việc chu toàn và nhanh chóng nhất.

    Quan niệm của người xưa rất nặng nḕ, họ cho rằng nḗu ʟàm trái ᵭi những phong tục cũ có thể ⱪhiḗn gia ᵭình ᵭảo ʟộn, vận ᵭen rơi xuṓng, như thḗ bạn ᵭã ʟà bất hiḗu.

    Tất nhiên, cȃu này cũng có ý nghĩa từ một góc ᵭộ ⱪhác, ʟý do tránh những ngày này ʟà ᵭể người ᵭã ⱪhuất và người thȃn ở ʟại thêm một thời gian, qua ᵭó bày tỏ sự ⱪhȏng muṓn rời xa người ᵭã ⱪhuất.

  • Cắn răng lấy chồng đáng tuổi chú, đêm tân h ô n tôi thất kinh trước những hành động quái lạ này của chồng

    Cắn răng lấy chồng đáng tuổi chú, đêm tân h ô n tôi thất kinh trước những hành động quái lạ này của chồng

    Cắn răng lấy chồng đáng tuổi chú, đêm tân hôn tôi thất kinh trước những hành động quái lạ này của chồng

     Tôi lấy chồng qua lời giới thiệu của người quen, những tưởng sẽ có một đêm động phòng tuyệt vời nhưng nào ngờ lại gặp cảnh này.

    Tôi 30 tuổi vẫn chưa tìm được người ưng ý. Tôi không quá xinh đẹp, chỉ trung bình ưa nhìn, cũng không tài giỏi hơn người.

    Trước đó tôi cũng có yêu đương nhưng chẳng đi tới đi, đều kết thúc giữa chừng.

    Tới tuổi này, tôi mơ màng không biết mình có thể lập gia đình được không. Vậy là tôi nghe theo lời người quen giới thiệu, tôi biết chồng mình

    Chồng tôi 48 tuổi, anh cũng chậm trễ chuyện lập gia đình như tôi.

    Anh từng yêu đương nhưng chẳng tới đâu, chán chường nên cứ ở một mình. Đến tuổi 48, anh gặp tôi, cả hai cùng muốn có một gia đình để nương tựa vào nhau.

    Quả thật tôi không nghĩ sẽ lấy chồng lớn tuổi như vậy. Nhưng quen biết dần, tôi thấy mình và chồng khá hợp nhau nên nghĩ đến chuyện kết hôn.

    Bố mẹ tôi cũng chẳng để ý, chắc ông bà chỉ mong có người rước tôi.

    Ảnh minh họa: Internet

    Đến đêm tân hôn, tôi cũng có chút mong đợi. Dù sao cũng là đêm đầu tiên thành vợ chồng, cả hai từng có kinh nghiệm thì vẫn có chút vừa xa lạ vừa gần gũi.

    Trước đó, tôi từng nghe bạn kể đàn ông U50 thì chắc không nồng nhiệt như đàn ông cỡ tuổi tôi.

    Tôi nghe thế cũng có chút băn khoăn. Nhưng nghĩ lại tôi chỉ cần chồng thương mình thật lòng, đủ sức sinh con cái là mừng rồi.

    Đêm tân hôn của chồng chắc sẽ vẫn suôn sẻ và trơn tru nếu không phải giữa chừng bỗng vang lên một tiếng động thật lớn, khiến bố mẹ chồng phải chạy sang đập cửa phòng chúng tôi. Khi ông bà nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì hoảng hồn không nói nên lời.

    Chiếc giường ngủ bị sập rớt từng mảnh giữa phòng, trông rất thảm thương. Tôi cúi gằm mặt không dám nhìn bố mẹ chồng.

    Sau đó, tôi gặng hỏi chồng một hồi mới biết anh mua lại chiếc giường cũ này của người khác, vì ngại tốn tiền mua giường mới.

    Tôi nghe mà giận lắm, chồng keo kiệt đến mức không mua được cái giường tân hôn cho vợ hay sao?

    Chồng tôi sau đó cũng chẳng nói một lời xin lỗi, ậm ừ dắt tôi đi mua giường mới. Ôi tôi mất mặt quá, lại tức cái tính keo kiệt quá đáng này của chồng!

  • Đối tác của chồng bất ngờ chuyển đến sống ngay tầng dưới, tôi l:ắp camera hành lang và phát hiện điều khiến tim muốn ng:ừng đ;-ập

    Đối tác của chồng bất ngờ chuyển đến sống ngay tầng dưới, tôi l:ắp camera hành lang và phát hiện điều khiến tim muốn ng:ừng đ;-ập

    Thang máy của chung cư về khuya luôn có một mùi đặc biệt: mùi sắt lạnh, mùi hóa chất vệ sinh, và mùi của những đôi giày vừa bước qua rất nhiều câu chuyện.

    Đêm nào cũng thế, gần mười hai giờ, thang máy dừng ở tầng mười bảy, mở ra, và chồng tôi—Nam—lảo đảo bước ra như người vừa bị ai vắt kiệt lớp mỡ giữa hai bả vai.

    Áo sơ mi anh nhăn, cổ áo hở cúc thứ hai, cà vạt không buộc mà đút vào túi. Tôi nghe được cả tiếng thở từ cuối hành lang, dài và mỏng như dây đàn.

    Hai tuần trước, đối tác của Nam—một người phụ nữ tên Tuệ—bất ngờ dọn về tầng mười sáu, ngay dưới nhà chúng tôi. Họ làm ăn với nhau hai năm nay: Tuệ mở một công ty công nghệ nhỏ chuyên xử lý dữ liệu;

    Nam quản lý mảng khách hàng. Lúc Tuệ nói “Chị mới tìm được nhà ở gần công ty, tiện đường, lại ở ngay dưới anh chị”, tôi gật, cười lịch sự, không nghĩ gì nhiều.

    Nhưng kể từ ngày ấy, hai đêm một lần, Nam về sát mười hai giờ. Có hôm tôi đang dở chén canh thì anh nhắn “Anh họp trễ, em ngủ trước”. Có hôm anh nhắn “Đối tác có việc gấp, anh qua tí”. Có hôm không nhắn—điện thoại tắt máy.

    Một đêm mưa, khi thấy vệt nước từ thang máy kéo dài đến cửa nhà Tuệ, rồi biến mất vào gầm cửa, tôi bỗng thấy một thứ rờn rờn ở sống lưng.

    Tôi không phải kiểu người ưa nghi ngờ. Nhưng sự im lặng có lúc chính là một lời nói rất to. Tôi đi xuống siêu thị tầng hầm, mua một chiếc camera mini loại cắm điện qua cổng sạc, ngụy trang như đầu báo khói.

    Tôi chờ đến giữa trưa—lúc hành lang vắng—khi nhân viên vệ sinh đang lau dở, tôi đứng lên ghếgiả vờ bật tắt đèn, rồi gắn camera vào góc trần, hướng ống kính chếch xuống mép cửa 1603 của Tuệ.

    Tôi giấu bộ phát thu vào chậu cây lưỡi hổ đặt ở góc, dây điện câu vào ổ ổn áp của đèn hành lang—một trò lắt léo đủ tỉnh để tôi tự xấu hổ nếu sau này bị phát hiện.

    Camera gửi hình về điện thoại. Đêm đầu tiên, đúng 23:57, thang máy mở, Nam bước ra, không nhìn lên camera—dĩ nhiên anh không biết—mà đi thẳng đến 1603Cửa mở sẵn, Tuệ ló đầu ra, khẩu trang che nửa mặt, đội mũ lengăng tay xanh.

    Nam đẩy vào theo sau là một thùng nhựa màu xanh dương, kích thước giống loại thùng giữ lạnh, trên nắp dán nhãn vàng có chữ tiếng Anh tôi nhìn lướt qua, kịp đọc được mấy chữ: “Do Not X-ray”“Biological material”. Tim tôi đập bùm một tiếng như búa gõ vào mặt bàn.

    Hai phút sau, một người đàn ông mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai, kéo xe đẩy hàng ra khỏi thang—trên là hai túi nylon đen buộc chặt, phồng như mỗi túi có một cái gối bên trong. Anh ta gõ cửa 1603 hai lần, cửa mởTuệ nhận túiquay vào, khóa.

    Mười lăm phút sau, Nam mở cửa bước ra, tay trầnkhông mang theo gì, đi thẳng lên thang máy, nhìn xuống. Tôi thấy rõ vết đỏ nhỏ ở cổ tay trái anh—vệt gì đó như bị băng keo y tế vừa bóc ra.

    Đêm thứ hai, 23:42, Nam về sớm hơn mười lăm phút. Camera ghi lại anh đưa cho Tuệ một phong bì nâu dầy, Tuệ gậtmở ra xem, nhét vào cánh tủ. Sau lưng Tuệ, tôi thoáng thấy một tấm màn nhựa trong, treo từ trần xuống, ngăn phòng khách ra làm hai. Đằng sau tấm màn, một khung kim loại dựng lên như khung lều, treo lủng lẳng một túi nước có ống truyền. Tôi nuốt nước bọtĐây là nhà hay phòng thủ thuật? Tôi cúp màn điện thoại, ngồi bệt xuống nền nhà, không bật đèn. Nồi cháo tôi hâm cho Nam nguội đặc, trên mặt đóng màng.

    Đêm thứ ba, tôi thấy một bóng nhỏ—như một đứa trẻ—đứng khựng lại trong ống kính, bên trong cánh cửa 1603đầu trọcđội mũ lenTuệ kéo đứa trẻ lụi vào sau lưng, đóng cửa vội.

    Tất cả những hình ảnh ấy va nhau trong đầu tôi như những viên bi bằng sắt: thùng giữ lạnhtúi đenmàn nhựaống truyềnđứa trẻ đầu trọcvệt đỏ cổ tay Nam. Tôi biết sự tưởng tượng của con người có một nghề: ráp những mảnh rời rạc thành một câu chuyện hoàn chỉnh. Và câu chuyện tôi ráp được kinh hoàng đến mức… tôi sợ chính mình.

    Tôi không ngủ được. Hai giờ sáng, tôi mở lại camera, ** tua** đi tua lại. Mỗi lần thấy Nam bước vào 1603, tôi thấy một sợi dây kéo bụng mình thít lại.

    Sáng, tôi nhìn Nam ăn cháo. Anh cầm thìa tay phải, tay trái khẽ co co như đau nhức. Tôi đưa tay chạm: “Tay anh sao đỏ thế?” Anh giật mình, rút tay về, cười: “Chắc dị ứng dây đồng hồ.” Lâu rồi tôi mới thấy nụ cười ấy có vết rạn.

    Tôi nghĩ: Mình phải làm gì? Gọi công an? Gọi quản lý tòa nhà? Gọi mẹ? Tôi đứng dậy, nói: “Em đi mua chút đồ.” Rồi đi xuống tầng mười sáu.

    Cửa 1603 khép nhưng không khóa. Tôi  ba lần. Không ai trả lời. Tôi đẩy nhẹ. Cửa mở ra một khe.

     Mùi cồn y tế ập ra, sạch đến mức cay mắt. Phòng khách vắngmàn nhựa trong treo chênh một mé, thấy bên trong có một chiếc giường bệnh thấp, bộ máy lọc không khí chạy rì rìmột chiếc tủ lạnh mini có nhãn y tếmấy hộp găng tay.

    Trên bàn: cồn isopropylbăng gạcchai nước muối sinh lýnhãn in chữ “hazard” dán trên túi rác y tế màu vàng. Một con thỏ bông nằm trong góc, mắt đen lấm tấm bụi.

    Tôi bước vào một bước. Từ phòng trong, tiếng ho nhỏ, kéo dài. Tôi đứng sững. Nếu bây giờ Tuệ bước ra—mặt đeo khẩu trang, tay đeo găng—chắc hẳn tôi sẽ la. Nhưng không có ai. Tôi lùi ra, đóng cửa lại nhẹChạy thẳng về nhà. Thở như bị ai nắm cổ áo.

    Đêm ấy, tôi theo Nam. Anh bấm thang máy, tôi bấm thang bên cạnhxuống sau anh một tầng. Anh vào 1603. Tôi đứng sát tường, nghe tiếng cửa khóatiếng máy rì rìtiếng bước chân.

     Năm phútmười phútHai mươi phút. Tay tôi ướt mồ hôi. Đèn hành lang chớp một cái, sáng lại.

    Tôi ngẩng lên, đúng lúc thang máy mở, một người đàn ông cầm túi đen bước ra. Mũ lưỡi trai che nửa mặt, đi nhanh. Anh ta đẩy cửa thoát hiểm—cửa kêu một tiếng “rắc”. Tim tôi nhảy như con cá mắc cạn.

    Tôi không chịu nổi nữa.

    Tôi giơ tay lên  cửa 1603mạnhNgay lập tức, từ bên trong, Tuệ bước ra, mặt đeo khẩu trang, mắt đỏ quạch vì thiếu ngủ, giọng khàn: “Ai—”

    Tôi đẩy cửa, lọt vào: “Chị đang làm cái gì ở đây? Nam đâu?

    Tuệ định chặn, nhưng Nam xuất hiện phía sau màn nhựa, mặt trắng bệch như đèn ốp trần, tay kẹp một miếng gạc ở khuỷu tayAnh sững lại khi thấy tôi, bỏ miếng gạc xuống, bước đến: “Vy…”

    Tôi trỏ vào thùng giữ lạnh đặt bên chân bàn: “Cái này… là cái gì?

    Tôi chỉ vào túi rác y tế: “Còn cái này?

    Tôi không hét. Nhưng giọng tôi đủ lạnh để tuýp đèn ngoài hành lang nhấp nháy thêm một cái.

    Nam và Tuệ nhìn nhauKhoảnh khắc đó, tôi tưởng mình sẽ nghe thấy một lời thú nhận—kiểu như “bọn anh đang giấu… một điều dơ bẩn”. Nhưng Nam thở ra, như bị dồn vào một góc quá chặt rồi đành mở cửa sổ:

    — Anh… không ngoại tình, Vy. Và ở đây… không phải điều em đang nghĩ.

    — Vậy thì là gì? — tôi cười nhạt. — Anh giải thích đi.

    Tuệ gỡ khẩu trang xuống. Bên dướimôi chị nứt ra như đất đọng muốiChị nói, run:

    — Con gái tôi… bị suy tủy.

    Tôi imTừ phòng trongmột tiếng ho kéo dàimỏng như sợi chỉTuệ nghiêng người, kéo tấm màn nhựa lên một chút.

    Tôi nhìn vào. Trên giườngmột bé gái gầy như búp bê giấyđầu trọcmắt to quá mặtda nhạt. Cánh tay trái cắm kim, băng trắng quấn quanh. Bên cạnhbộ máy lọc không khí chạy cần mẫn.

    — Cháu tên… An. — Tuệ nói. — Nó mười một tuổi. Làm ghép tủy… cần người hiến.

    Nam đưa tôi miếng gạc anh vừa bỏvệt máu nhỏ thẫmtròn như một dấu chấm câuAnh nói:

    — Anh là người hiến.

    Tôi nghe một tiếng động trong đầu, giống như ai đó đặt một cái cốc thủy tinh xuống bàn quá mạnh rồi rút tay ra.

    — Anh… nói cái gì?

    Tuệ đi vòngđưa tôi một bộ giấyGiấy đồng ý hiến tế bào gốc tạo máugiấy tư vấngiấy xét nghiệm HLATên Nam in rõ. Tuệ nói:

    — Chúng tôi… giữ bí mật. Vì quy định, vì tránh ồn ào… vì em… — Chị ngập ngừng — vì em từng… sảy thai, và Nam sợ em thấy anh đi bệnh viện suốt… thì đau.

    Tôi đứng chôn chân. Những hình ảnh tôi đã xem từ camera tháo khỏi nhau như những mảnh lego bị gỡthùng giữ lạnhthực ra là container vận chuyển tế bào gốc cần duy trì lạnhtúi rác vàng là rác y tếtấm màn nhựa để giữ vô trùngvệt đỏ cổ tay Nam là vết lấy máu xét nghiệm hay đặt kim truyềnphong bì nâu là bộ giấy tờ.

    Người đàn ông túi đen là nhân viên vận chuyển dụng cụĐứa bé đầu trọc không phải bóng ma của một chuyện bẩn thỉu—đó là người.

    Nam ngồi xuống ghếvịn tay vào bànnhắm mắt một lúc rồi mở ra:

    — Anh… được gọi từ trung tâm hiến tủyHLA của anh trùngEm biết anh hay về muộnKhông phải anh bừaAnh tiêm thuốc kích thích tủy mấy ngày vừa rồi—nên đau xươngmệtAnh xin nghỉ ca chiều ở công ty, nhưng Tuệ nhờ anh chạy giấy tờđón người vận chuyểnAnh muốn nói… nhưng anh sợ em lo.

    Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, không trốn. Ánh mắt ấy vừa như xin lỗivừa như thở phào vì cuối cùng cũng đặt được gánh xuống.

    Tôi khụy xuống ghế còn lại, mặt nóng bừngcổ họng đắngTrong tôi, một con thú nhỏ vừa được mở chuồngđập lung tung suốt mấy ngày—bỗng lăn ra thở. Tôi lấy khăn giấy lau mắt.

    Tuệ đứng dựa vào tườngbàn tay nắm lại ra mồ hôiChị nói:

    — Anh Nam… không muốn em hiểu lầm. Nhưng… — chị nuốt — chị van em, đừng… đừng gọi ai cả. Căn hộ này… bọn chị mượn để làm phòng cách ly tạm cho An trong mấy ngày đầu sau ghép. Bệnh viện đông… căn nhà chị thì… ngay cạnh công trường… bụi. Bọn chị… phải giữ sức cho con bé.

    Tôi gậtChẳng ai còn thì giờ cho những câu đổ tội một sợi dây khác buộc chặt ba người lớn chúng tôi vàonhịp thở của một đứa trẻ.


    Hai hôm sau là ngày lấy tế bào gốc từ máu ngoại vi của Nam.

    Tôi đưa anh đến bệnh viện từ sáu giờ sángY tá cắm kimmáy tách chạy ù ùmàn hình nhảy số. Nam nằm bất động hơ

    bốn giờmặt xanh mướt nhưng cười: “Đau kiểu gãi… vào xương.” Tôi cầm tay anh, đếm từng vạch trên ống chạy qua máyNgoài cửaTuệ ôm Anđội mũ lentay con bé đeo một sợi vòng cao su màu hồngCon nhìn Nam không chớp, mắt đầy những ngôi sao.

    Khi máy tắtđiều dưỡng hô “Đủ”. Họ đem túi tế bào vào phòng xử lýTôi và Nam ngồi thở ragiống như hai người vừa vác xong một cây dầmTuệ đi vào, không nói được gì, chỉ cúi đầu. Nam bảo: “Đừng cúi. Để dành cúi… cho con.” Chị cười mà môi run.

    Buổi tối, tôi về nhàtắt camera mini trên hành langTháo xuống, cầm trong tay, tự hỏi vì sao một thứ nhỏ như hạt đậu có thể làm người ta hoang tưởng đến thếTôi đứng trước gươngnhìn mình.

    Không phải tóc tôi xấu đi, mắt tôi trũng hơn. Chỉ có cái nhìn của tôi với người khácvới Nam—vừa bị một dao nhỏ khứa qua, để rồi có cơ hội lành lại, đẹp hơn.


    Ghép xong, An bắt đầu sốtTuệ trực đêmmắt lòngNam đi đi về về như con thoi giữa bệnh việnnhà1603—nơi đặt máy lọc không khígiường sạch cho đợt cách ly đoạn đầu.

    Tôi phụ Tuệ rửa dụng cụlau sàn bằng nước javenđổi túi rácMấy túi đen to mà tôi từng tưởng là thứ ghê gớm, hóa ra chỉ đựng găngbăng gạcvỏ chai.

     Người đàn ông đội mũ lưỡi trai là anh tài xế của đơn vị vận chuyển lạnhđi giờ khuya để tránh tắc đườngPhong bì nâu?

    Tiền thuê máyhóa đơnVệt nước kéo đến cửa nhà 1603Nước đá chảy từ thùng giữ lạnh.

    Những ngày đó, mẹ Nam gọi điện hỏi: “Con dạo này gầy quá. Công việc sao? Cô Tuệ chuyển đến tầng dưới, ừ… đỡ vất cho con rồi, hỉ?” Tôi đáp thế nào? Tự nhiên, tôi nghĩ đến một thứ nỗi sợ được đặt tên.

    Tôi bảo: “Mẹ yên tâm, con ăn được.” Và tắt máy.

    Một đêm, Tuệ mất ngủ, ngồi ngoài hành langTôi ngồi cạnh. Chị hỏi: “Em giận anh Nam nhiều không?” Tôi lắcChị nói: “Ngày nghe tin trùng HLA, chị… quỵBảo hứa không bao giờ làm phiền gia đình em.

    Thế mà… chị đã đặt em vào đây.” Tôi cười: “Chị không đặt em. An đặt.” Chị cúi mặt. Nước mắt rơi lên mắt cá chânTôi đưa chị một khăn giấy.

    Một tuần sau, An hết sốtBạch cầu lên chậm, như người lơ đễnh đi bộ dọc sôngBác sĩ nói “tạm

    ổn”. Nam về nhà sớm hơn, ăn cơm với tôi, ngủ một mạch từ mười giờ.

    Một tối, anh rúc đầu vào vai tôi, thì thào: “Anh xin lỗi… không phải vì đi giúp người—mà vì để em cô đơn trong bảy đêm.”

    Tôi xoa lưng anh, nghĩ đến bảy đêm vừa qua như bảy bậc cầu thangmỗi bậc đều trơnđều có vệt nướcđều có thể trượtTa đã đi qua không đổ, không vì trời tốt, mà vì nhìn xuống.


    Ngày An được xuất điều trị ngoại trúchúng tôi bưng nồi cháo cá lên 1603An đội mũ len màu vàngmặt tươi như gói quà vừa mở.

    Con đưa cho Nam một tờ giấy vẽ: một người đàn ông tóc đinhtay dài như ống húttrên là hai trái tim nhỏ. Con nói: “Chú là chú tủy của con.”

    Con nói saiNam không là “chú tủy”Anh là người đã cho con một rừng sương mù khác để đi qua—không có cột mốckhông có đènchỉ có những bàn tay nắm nhau để khỏi lạc.

    Nhưng trẻ con nói đơn giản mà đúng nhất. Anh cườicúi đầu nhận.

    Tối, tôi mang camera mini ra ban côngbật lửađốtMùi nhựa cháy khétkhông thơm. Khói len qua lan canbốc lên caoNam đứng sau lưng, vòng tay ôm tôi. Tôi nói:

    — Em đã… suýt gọi công an, suýt… gọi mẹ, suýt… gọi cả báo chí. Em đã suýt biến anh thành một thứ gì đó kinh tởm.

    — Ai bảo em là người hùng của ngày hôm nay? — Nam cười nhẹ. — Em dừng lại. Em hỏi. Em  cửa. Nếu em không gõchúng ta có khi vỡ khác.

    Tôi gậtNgón tay tôi lạnhNgực tôi ấm.


    Một tháng sau, An vẽ một bức tranh mới: “Hành lang của con”. Trong tranh có hai cánh cửa1603 và 1703Giữa có một con mèo đen nằm dài, đuôi cong, mắt vàng. Trên góc trần vẽ một đốm đen nhỏ—camera.

    Con bảo: “Đốm mắt chú mèo.” Con không biết cái đốm đó đã từng làm người lớn đau bụng. Nhưng từ ngày  thành mắt mèohành

    lang khác đi: tôi đi qua đi lại không còn cúi đầu soiTôi đi thẳng, nhìn vào tay mình: hai bàn tay trốngkhông cầm điện thoạikhông bấu vào đâu— tôi thấy vui vì chúng trắng.

    Bà quản lý tòa nhà kể“Đợt rồi có người phàn nàn về mùi cồn ở 1603, chị tính lên nhắc mà thấy cháu bé, chị thôiCồn còn đỡ hơn khói thuốc, hỉ?”** Tôi cườimua cho  gói trà gừng.

    Tuệ dọn bớt máytrả lại căn hộ sự im ắng của một phòng khách bình thường có thể đặt một chậu lanAn được phép xuống sân mười

    phút mỗi ngàyđội mũ che nắng, đếm chim sẻNam về nhà đúng giờnhưng lâu lâu vẫn bơ phờ lo  đúng cái hóa đơn nhỏ xíu nào đó liên quan đến thuốc của An.

     Tôi nấu cháokhông đóng màng  ăn ngay đặt thêm một  cho ai đi ngang.


    Đoạn kết của câu chuyện này, nếu ai đó hỏi, tôi sẽ kể thế nào? Rằng đối tác của chồng dọn đến tầng dướichồng tôi về muộn, tôi lắp camera và phát hiện điều kinh hoàngkinh hoàng không phải ở lòng người khác, mà ở chính tôi, khi tôi sắp đặt tên sai cho những thứ mình không hiểu.

    Kinh hoàng là cái khả năng của nghi ngờ biến một hành lang có đuôi mèo thành lò mổmột thùng giữ lạnh thành thùng tội ácmột vệt máu trên gạc thành dấu tay của phản bội.

    Và bất ngờ nhất? Không phải Nam là người hùngCũng không phải tôi.

    Bất ngờ là một đứa trẻ tên Anmười một tuổiđầu trọcđã cầm bút màu vẽ “mắt mèo ở góc hành lang” và trả lại tên thật cho từng thứ trong bức tranhcửađènbóngngườiNhờ contôi biết đóng lại camera mà mở ra một cánh cửa kháccửa của tin.

    Khuya, thang máy dừng ở tầng mười bảyCánh cửa mởNam bước ra, không lảo đảo.

    Tôi đứng chờ ở cửaHành lang vắngÁnh đèn mềmỞ góc trần không còn đốm đen nào. Chỉ có tiếng mèo nhà ai kêu nho nhỏ.

    Tôi nắm tay NamHai đứa đi qua hành langđếm bướcMỗi bước, tôi nghĩnếu ngày mai có điều gì tốimình sẽ gõ cửa—không quay đi.

    Đó là cách duy nhất một tòa chung cư giữ được ánh sángmởhỏi ở lại cho đến khi nghe được câu trả lời.

  • “Con trai đỗ ĐH top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: Nghe câu nói của trưởng thôn mới x//ấu h//ổ tột cùng..

    “Con trai đỗ ĐH top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: Nghe câu nói của trưởng thôn mới x//ấu h//ổ tột cùng..

    “Con trai đỗ ĐH top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: Nghe câu nói của trưởng thôn mới x//ấu h//ổ tột cùng…

    Ở một vùng quê yên bình miền Bắc, nơi con người sống chan hòa, trọng tình cảm và những buổi ăn mừng thi cử vẫn còn là niềm tự hào của cả dòng họ, gia đình anh Tâm – chị Hiền sống giản dị cùng cậu con trai duy nhất: Khang Hưng.

    Hưng từ nhỏ đã nổi tiếng học giỏi. Từ cấp 1 đến cấp 3, bảng thành tích của cậu luôn dày đặc giấy khen, giải thưởng huyện – tỉnh. Gia đình dù không khá giả, nhưng anh

    Tâm luôn cố gắng làm phụ hồ, còn chị Hiền thì bán bún ở chợ để lo cho con ăn học đến nơi đến chốn. Niềm hy vọng lớn nhất của hai vợ chồng là một ngày con trai thi đỗ đại học danh giá.

    Ngày biết điểm thi đại học, cả làng rúng động: Hưng đạt gần như tuyệt đối, trở thành thí sinh có điểm cao nhất huyện, và nhận giấy báo trúng tuyển từ Đại học Quốc gia Hà Nội

    . Anh Tâm – vốn là người ít nói – hôm đó đã nghẹn ngào rơi nước mắt khi khoe với xóm làng: “Con nhà tôi… đỗ thật rồi.”

    Quá vui mừng và tự hào, vợ chồng anh quyết định tổ chức ăn mừng, như cách những gia đình quê thường làm: mở đại tiệc.

    Họ vay mượn tiền, thuê tới ba đầu bếp lành nghề trong vùng, dựng rạp lớn ngoài sân, chuẩn bị tới 90 mâm cỗ, dự kiến đãi cả làng, bạn học, họ hàng nội – ngoại.

    Suốt hai ngày trước buổi tiệc, anh Tâm chạy xe máy liên tục để phát thiệp mời tận tay từng nhà. Chị Hiền thức trắng đêm nấu chè, rửa bát, sắp xếp bàn ghế. Hưng thì chuẩn bị bài phát biểu cảm ơn, không quên ghi chú từng người cần cúi đầu tri ân.

    Đến ngày tổ chức, từ sớm tinh mơ, ba người đã dậy sắp xếp mọi thứ đâu vào đó. Bàn được trải khăn mới, nước chè, trầu cau đặt ngay ngắn. Một cuốn sổ to được chị Hiền chuẩn bị để ghi lại danh sách khách mừng và số tiền mừng. Mỗi người trong nhà được phân công rõ ràng.

    Nhưng rồi… thời gian trôi qua.

    7 giờ… không ai đến.

    8 giờ… chỉ có vài đứa trẻ hàng xóm tò mò ngó qua rồi chạy đi.

    9 giờ… các mâm cỗ bắt đầu nguội lạnh.

    Anh Tâm ngồi chết lặng bên cửa, mắt không rời cổng làng. Chị Hiền tay run run, mặt thất thần. Hưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ hy vọng, chuyển sang hoang mang, rồi tủi thân…

    Đến hơn 10 giờ, không chịu nổi nữa, anh Tâm lẳng lặng đạp xe sang nhà ông trưởng thôn để hỏi cho ra lẽ. Nhưng ông trưởng thôn không bất ngờ. Ông thở dài, kéo ghế cho anh Tâm ngồi, rồi nói nhỏ:

    “Tôi biết chuyện này từ hôm qua… nhưng không dám nói trước. Bà con xóm mình lâu nay vốn coi nhà anh chị… là người sống tách biệt. Anh đi làm xa, vợ thì ít khi giao lưu.

    Cả chục năm nay không thấy gửi quà Tết, không mời cưới hỏi ai, cũng không giúp ai chuyện gì. Đến khi có việc, lại mời cả làng ăn cỗ lớn, người ta nghĩ là mượn cớ để thu tiền mừng… nên không ai muốn đến.”

    Anh Tâm chết lặng. Lòng tự trọng của người đàn ông bị bóp nghẹt không phải vì chuyện tiền bạc, mà là vì cả làng coi mình như người ngoài. Anh lặng lẽ quay về, không nói một lời.

    Đêm đó, 90 mâm cỗ nguội ngắt, không một ai đụng đũa. Món ăn để qua ngày, rồi đem phát cho người vô gia cư ở chợ huyện.

    Mấy hôm sau, gia đình trả lều rạp, bán tháo gà vịt, rồi lặng lẽ sống như chưa từng có tiệc nào.

    Khang Hưng vẫn nhập học, vẫn là sinh viên xuất sắc. Nhưng từ ngày đó, cậu hiểu một bài học đắt giá: thành công không thể tách rời khỏi sự gắn bó với cộng đồng.

    Bố mẹ cậu cũng bắt đầu thay đổi – tích cực hơn trong quan hệ xóm giềng, học cách cho đi, lắng nghe và sống chan hòa hơn.

    Và có lẽ, điều xót xa nhất – lại chính là sự im lặng từ những người từng cùng nhau sống cả đời dưới một mái làng, nhưng chưa từng thật sự hiểu nhau.