Blog

  • 3 anh em trong nhà kiện cáo nhau um tỏi ra tòa vì căn nhà mặt phố của bố để lại, nào ngờ ngày giỗ 100 ngày thằng cả đang bưng mâm cúng đặt lên bàn thờ

    3 anh em trong nhà kiện cáo nhau um tỏi ra tòa vì căn nhà mặt phố của bố để lại, nào ngờ ngày giỗ 100 ngày thằng cả đang bưng mâm cúng đặt lên bàn thờ

    Ông Tư – chủ một căn nhà mặt tiền đắt giá giữa lòng thành phố – qua đời sau một cơn tai biến đột ngột, chưa kịp để lại di chúc.

    Ông có 3 người con trai: Cả, Hai và Út.
    Hồi còn sống, ông Tư sống với thằng Cả – người luôn tự cho mình có công lớn “phụng dưỡng cha già”.
    Hai thằng còn lại thì người làm ăn xa, kẻ về muộn, cũng chẳng được lòng người anh cả bao nhiêu.

    Ngay sau đám tang 49 ngày, cả 3 bắt đầu tranh cãi ầm ĩ về quyền thừa kế.
    Không ai chịu nhường.Mỗi người kéo theo vợ con, luật sư, thậm chí bới móc nhau từng mét vuông đất, từng cục gạch trong sân.

    Vụ việc cuối cùng ra tới tòa.
    Tình nghĩa anh em rạn nứt đến mức họ cắt liên lạc, cấm con cháu qua lại.

    Đúng 100 ngày ông Tư mất, người con cả quyết định làm mâm cúng “cho có lệ”, mời 2 em nhưng không ai đến.

    Trưa hôm đó, giữa cái nắng chang chang, anh ta một mình bưng mâm cơm cúng lên bàn thờ, miệng lẩm bẩm trách móc:

    “Sống thì cha chẳng để lại di chúc, chết rồi để anh em đánh nhau.
    Thôi, con cúng cho cha, còn ai nhớ gì nữa đâu…”

    Ngay khi vừa đặt mâm cơm xuống, anh ta sững người.
    Trên bức di ảnh cha… khóe mắt ông Tư đang ứa ra một giọt nước.
    Lạnh ngắt.
    Chảy xuống khung ảnh, lăn đúng vào bát hương.

    Anh ta hoảng hốt lùi lại.

    Và rồi – một luồng gió lạ thổi vù qua, thắp cháy cả ba cây nhang chưa kịp châm.
    Ngay sau đó, chiếc hộp gỗ nhỏ ông Tư từng giấu dưới gầm bàn thờ bật mở nắp, rơi ra một phong bì vàng cũ kỹ.

    Bên trong phong bì là bản di chúc viết tay của ông Tư, kèm theo một mảnh giấy nhỏ:

    “Ai là người đặt mâm cúng 100 ngày cho cha với tay sạch lòng thanh, người đó sẽ thấy được điều cha để lại.”

    Bản di chúc ghi rõ:

    “Căn nhà này chia đều cho cả 3 anh em.
    Nhưng nếu ai kiện tụng nhau vì nó, thì phần của người đó sẽ bị loại bỏ.
    Của cải chia được.
    Nghĩa tình – thì không.
    Đứa nào quên điều đó… sẽ mất tất cả.”

    Thằng Cả đọc xong… gục xuống khóc nức nở.
    Hắn nhìn lên bàn thờ, như thấy gương mặt cha mình khẽ mỉm cười rồi dần tan vào làn khói nhang nghi ngút.

    Hậu truyện:

    Ngay hôm sau, hắn chủ động rút đơn kiện, tìm gặp hai người em, đưa bản di chúc ra trước mặt.
    Ban đầu hai người em không tin, cho tới khi… cả ba đến tòa làm thủ tục rút lại toàn bộ vụ kiện, thì được báo:
    Hồ sơ bỗng dưng… bị cháy trong kho lưu trữ, duy nhất còn sót lại chính là bản di chúc tay của ông Tư.

    “Có những thứ mang tên ‘di sản’,
    nếu không giữ bằng trái tim, sẽ biến thành… vết cắt máu trong gia đình.”

  • Vợ gần đến ngày sinh chồng đuổi về quê đẻ. Trong khi anh ta chi cả 100 triệu đưa nh:ân t:ình vào viện tư sinh con trai

    Vợ gần đến ngày sinh chồng đuổi về quê đẻ. Trong khi anh ta chi cả 100 triệu đưa nh:ân t:ình vào viện tư sinh con trai

    Lan lấy Tuấn khi mới 25 tuổi. Hai người yêu nhau gần ba năm, tưởng chừng tình cảm đủ bền chặt để vượt qua mọi sóng gió. Nhưng cuộc sống sau hôn nhân lại chẳng hề giống giấc mơ. Tuấn làm kế toán trong một công ty nhỏ, thu nhập tạm ổn, nhưng anh luôn than thở chuyện tiền bạc, lúc nào cũng sợ “tốn kém”.

    Khi Lan man/g th/ai, mọi thứ trở nên nặng nề hơn. Cô bị nghén suốt ba tháng, gầ/y rộ/c người, nhưng vẫn cố gắng làm việc đến tận tháng thứ tám để tiết kiệm chi tiêu. Cứ nghĩ sắp đến ngày sinh, chồng sẽ quan tâm hơn, nào ngờ một buổi tối, Tuấn lạnh lùng nói:

    – Em sắp sinh rồi, về quê đẻ đi. Ở đây tốn tiền viện, rồi tiền chăm sóc, anh chịu sao nổi.

    Lan ch//ết lặng. Cô không ngờ người đầu gối tay ấp lại có thể nói ra câu đó. Mẹ cô ở quê ng//hèo, s/ức y/ếu, nhà chỉ có căn chòi nhỏ, không đủ điều kiện sinh nở. Cô cố năn nỉ:

    – Em sắp đến ngày rồi, bác sĩ ở đây quen, em chỉ muốn sinh an toàn…

    Tuấn gạt đi:

    – Quen thì sao? Đẻ ở đâu chẳng đẻ, về quê cho rẻ, có mẹ chăm.

    Không còn cách nào khác, Lan thu dọn đồ, nước mắt rơi ướt cả gối. Trong khi cô ngồi xe về quê, Tuấn vẫn nhắn tin rối rít cho ai đó — là “cô Hương”, người đồng nghiệp mới ở công ty.

    Cả khu trọ đồn rằng Tuấn thân thiết với cô Hương lắm. Và chỉ vài hôm sau, tin đồn ấy thành sự thật. Anh ta chi cả trăm triệu để đưa Hương vào một bệnh viện tư sinh con, hớn hở khoe với bạn bè rằng “sắp được làm bố của một thằng cu kháu khỉnh”.

    Ngày Lan sinh, cô chỉ có mẹ già bên cạnh. Đêm đó trời mưa tầm tã, đường vào bệnh viện huyện lầy lội, nhưng cô vẫn cắ/n r/ăng chịu đựng từng cơn co thắt. Khi tiếng khóc của đứa bé vang lên, cô chỉ biết ôm con vào lòng, nước mắt hòa lẫn m/ồ h//ôi.

    – Là con trai đấy, con ạ… – bà mẹ run run nói, giọng nghẹn.

    Lan cười trong nước mắt. Cô chẳng biết báo tin cho ai, vì người đáng nhận được tin ấy, giờ đang ở nơi khác, bên một người đ//àn b//à khác.

    Cùng ngày hôm đó, tại bệnh viện tư ở thành phố, Tuấn ngồi ngoài hành lang, tay cầm bó hoa xanh biếc, hồi hộp chờ đón “đứa con trai đầu lòng”. Khi y tá bước ra, gương mặt cô ta nghiêm nghị:

    – Anh là chồng của sản phụ Hương à? Có chuyện cần nói.

    Tim Tuấn khựng lại. Anh theo vào phòng bác sĩ, nghe giọng vị bác sĩ trầm thấp:

    – E/m b/é sinh ra khỏe mạnh, nhưng… không cùng nhóm máu với anh.

    Tuấn sững người, đầu óc trống rỗng. Anh ấp úng hỏi lại:

    – Bác… bác sĩ nói sao ạ? Không thể nào… tôi là bố của đứa trẻ mà…

    Bác sĩ thở dài, đặt kết quả xét nghiệm ADN mà Hương đã làm trước khi sinh lên bàn:

    – Cô ấy yêu cầu kiểm tra để chắc chắn người đăng ký khai sinh cho đứa bé là cha ruột. Kết quả cho thấy, anh không có quan hệ huyết thống với đứa trẻ.

    Tuấn chết lặng. Những tiếng cười đùa ngoài hành lang bỗng như nhấn chìm anh trong khoảng lặng đáng sợ. Tim anh đập loạn nhịp, tay run run đẩy cửa bước vào phòng.

    Hương đang nằm trên giường, mái tóc rối bù, điện thoại vẫn mở đoạn tin nhắn với ai đó. Khi thấy Tuấn, cô ta nhoẻn miệng cười nhạt:

    – Anh đến rồi à? Không cần bối rối thế đâu, bố thật của thằng bé vừa gọi cho tôi xong. Anh ấy sắp đến làm thủ tục nhận con.

    Tuấn sững sờ, đứng như hóa đá. Giọng anh nghẹn lại:

    – Hương… em đùa tôi à?

    Cô ta bật cười khẩy:

    – Đùa ư? Người đùa chính là anh đấy. Đưa tôi tiền, chiều chuộng tôi, tưởng tôi sẽ mãi thuộc về anh à? Tôi đâu có ngu.

    Một cơn choáng ập đến. Tuấn lùi lại vài bước, suýt ngã. Những hình ảnh ùa về: vợ anh — Lan — ngồi trên chuyến xe đêm, tay ôm bụng bầu, mắt đỏ hoe… anh đã xua đuổi cô, để chạy theo một thứ tình rẻ mạt.

    Một tháng sau, khi tin tức về việc “Tuấn bị nhân tình lừa tiền và con không phải của mình” lan khắp khu phố, anh ta chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn ai.

    Lan vẫn im lặng, ôm con trai nhỏ trong căn nhà quê đơn sơ. Mỗi buổi sáng, cô ra vườn phơi tã, nụ cười dịu dàng như chưa từng có vết thương nào trong tim.

    Có người kể rằng, một buổi chiều, Tuấn lặng lẽ đứng ngoài cổng, nhìn hai mẹ con qua khung cửa sổ. Anh muốn bước vào, nói lời xin lỗi, nhưng đôi chân như dính chặt xuống đất.

    Đứa bé trong lòng Lan, đôi mắt sáng long lanh – ánh nhìn ấy giống hệt cô, chẳng vương chút hình bóng người cha phụ bạc.

    Lan khẽ vuốt tóc con, nói thật khẽ như tự nhủ:

    – Không sao đâu, mẹ con mình vẫn sẽ ổn. Trả hết nợ cho quá khứ, để con lớn lên trong bình yên…

    Còn Tuấn, kể từ ngày ấy, không ai thấy anh ta nhắc đến “hạnh phúc” nữa. Vì có những thứ, mất rồi — không bao giờ lấy lại được.

  • Trong nhà có 3 âm thanh này: Điềm báo may m ắ n, chúc mừng bạn sắp phát t à i cực kỳ giàu có

    Trong nhà có 3 âm thanh này: Điềm báo may m ắ n, chúc mừng bạn sắp phát t à i cực kỳ giàu có

    Trong nhà có 3 âm thanh này: Điềm báo may mắn, chúc mừng bạn sắp phát tài cực kỳ giàu có

    Nḗu trong nhà bạn có những ȃm thanh này thì ᵭó ʟà ᵭiḕm báo may mắn, gia chủ thăng quan phát tài.

    Tiḗng chim ⱪêu

    Người xưa thường nói ᵭặt ʟành chim ᵭậu, bởi vậy những ngȏi nhà có ȃm thanh của tiḗng chim ⱪêu chứng tỏ phong thủy vȏ cùng tṓt. Ngȏi nhà bạn ᵭang ở tỏa ra mùi ʟinh ⱪhí thu hút ʟoài chim tới ʟàm tổ, thì sớm muộn gia chủ cũng phát tài giàu có.

    Ngoài ra, chim ʟà một ʟoài vật có thể biḗt trước những thiên tai bão ʟũ, ᵭộng ᵭất sóng thần… chính vì vậy, nơi chim ʟàm tổ thường ʟà ᵭất tṓt quy tụ những năng ʟượng tích cực thì chúng mới chọn ᵭể ʟàm nhà ở cho mình. Những ngȏi nhà như vậy càng ở sẽ càng ⱪhiḗn cho gia chủ may mắn hạnh phúc.

    Dấu hiệu nhà sắp phát tài

    Nhà có ȃm thành nấu nướng

    Gia ᵭình mà ⱪhȏng có nȃ́u ăn, bếp ʟạnh ʟẽo thì ⱪhó vượng ⱪhí. Những bữa nȃ́u ăn, bếp ȃ́m chính ʟà xua tà ⱪhí ᵭón tài ʟọ̑c. Việc nȃ́u ăn thể hiện sự quan tȃm dinh dưỡng chăm sóc nhau. Dinh dưỡng vȏ cùng quan trọng với sức ⱪhỏe của chúng ta. Mọ̑t gia ᵭình mà bếp ʟạnh ʟẽo im ắng, vắng tanh ⱪhȏng có nȃ́u nướng thì chứng tỏ gia ᵭình nghèo túng ⱪhó phát triển. Người xưa nói bếp ʟà nơi tụ tài nên cȃ̀n có những hoạt ᵭọ̑ng nȃ́u nướng ᵭể ȃ́m ʟên ᵭể thu hút may mắn tài ʟọ̑c.

    Những tiếng ᵭọ̑ng nȃ́u nướng trong bếp ᵭánh thức thȃ̀n ʟinh, chiêu tài hút ʟọ̑c, mang ʟại may mắn thịnh vượng. Những ȃm thanh băm chặt của dao thớt còn có ý nghĩa xua ᵭi ma quỷ, ⱪhuȃ́y ᵭọ̑ng ⱪhȏng gian, giảm ᵭi sự tù ᵭọng ⱪhȏng ⱪhí trong nhà. Những ȃm thanh trong bếp cũng biểu thị cho sự no ᵭủ và biểu trưng cho tình thȃn trong gia ᵭình. Những bữa cơm trong căn bếp tạo thêm sự gắn ⱪết trong gia ᵭình, từ ᵭó tạo ra hạnh phúc, bình an và hưng thịnh.

    Dấu hiệu nhà may mắnDấu hiệu nhà may mắn

    Tiḗng cười của trẻ thơ

    Trong gia ᵭình nḗu như có tiḗng cười ᵭùa của trẻ thơ, một ngȏi nhà dù có trẻ nhỏ hay ⱪhȏng có trẻ nhỏ thì vẫn ʟuȏn có những ᵭứa trẻ hàng xóm thường xuyên ghé thăm thì ᵭó chính ʟà ngȏi nhà may mắn vượng ⱪhí.

    Bởi trẻ nhỏ rất nhạy cảm chúng chỉ thích tới chơi những ngȏi nhà mà chủ nhà yêu quý chúng, ʟương thiện và cởi mở. Ngoài ra, trẻ nhỏ có giác quan thứ 6 tṓt ngȏi nhà chúng thích ghé chơi thường có ʟộc ⱪhí, phúc ⱪhí cao nên ᵭiḕu này chưng tỏ trong thời gian tới gia chủ nhất ᵭịnh phát tài giàu có.

    Giỏ quà tặng

     

    Trong mọ̑t ngȏi nhà mà có 3 ȃm thanh trên thì ᵭó mới thực sự ʟà mọ̑t mái ȃ́m bình thường. Gia ᵭình mà thiếu ᵭi những ȃm thanh ᵭó thì sẽ rȃ́t buȏ̀n tẻ, ⱪhȏ ⱪhan cứng nhắc.

    *Thȏng tin tham ⱪhảo chiêm nghiệm

  • Chỉ khi m ấ t đi một người biết giữ tình giữ nghĩa, ta mới hiểu: Hóa ra, kẻ d ạ i d ộ t nhất… chính là mình

    Chỉ khi m ấ t đi một người biết giữ tình giữ nghĩa, ta mới hiểu: Hóa ra, kẻ d ạ i d ộ t nhất… chính là mình

    Tôi năm nay chín mươi hai tuổi, nằm trong căn nhà gỗ cũ kỹ ở vùng quê nhỏ. Bên cạnh tôi là tấm ảnh bà nhà — người đã đi xa hai năm trước. Mỗi buổi sáng, khi ánh nắng len qua khung cửa sổ, tôi lại nhìn tấm ảnh ấy và thấy nghẹn nơi ngực: có những sai lầm, đến lúc nhận ra thì chẳng còn ai để xin lỗi.

    Tôi và bà — tên là Liên — cưới nhau năm tôi hai mươi hai tuổi. Thời ấy, tôi là anh thợ mộc khéo tay, còn Liên là cô gái nhà buôn nhỏ, khéo léo, giỏi quán xuyến.

    Ngày cưới, tôi nghèo, nên luôn mặc cảm. Lại thêm nghe người ta xì xào rằng vợ tôi “được gả để cứu anh thợ mộc nghèo”, nên trong lòng tôi nảy sinh thứ tự ái kỳ lạ: tôi sợ bị vợ coi thường, sợ cô ấy nắm tiền sẽ “coi tôi ra gì”.

    Thế là ngay từ tháng đầu tiên đi làm, tôi quyết định giữ toàn bộ tiền lương cho mình.

    Mỗi sáng, tôi chỉ đưa Liên đúng 100 nghìn — vừa đủ mua rau, cá, và ít đồ lặt vặt. Tôi luôn nói:

    “Phụ nữ giữ tiền dễ sinh hư, em cứ lo việc nhà, tiền anh tính hết.”

    Liên không phản đối, chỉ khẽ gật đầu, rồi ngày nào cũng cẩn thận ghi lại từng đồng chi tiêu.

    Những năm sau, tôi mở xưởng mộc nhỏ, làm ăn khấm khá. Nhà có thêm vàng, thêm đất, thêm xe. Nhưng thói quen ấy không đổi: Liên vẫn chỉ cầm 100 nghìn mỗi sáng.

    Tôi có thể mua bộ bàn gỗ tiền triệu, nhưng lại đắn đo khi bà muốn mua thêm một chiếc áo dài mới.

    Tôi nghĩ mình là người chồng giỏi — lo được cho vợ con, không để ai đói khổ. Tôi tự tin rằng tôi đang “giữ tài chính để bảo vệ gia đình”.

    Nhưng giờ nghĩ lại, thực ra tôi chỉ đang giữ lấy lòng ích kỷ và nỗi sợ mất quyền lực của chính mình.

    Liên không bao giờ than vãn. Bà sống giản dị, ăn ít, mặc cũ. Mỗi lần tôi đưa tiền đi chợ, bà chỉ mỉm cười:

    “Thế là đủ rồi ông ạ, mình còn có cơm mà ăn, có con mà lo.”

    Nhiều đêm, tôi thấy bà ngồi may áo cho con, ánh đèn leo lét hắt lên gương mặt gầy gò, nhưng đôi tay vẫn cặm cụi.

    Tôi chưa từng hỏi bà có buồn không. Tôi nghĩ — phụ nữ thì chỉ cần được ở nhà, có chồng con là đủ hạnh phúc rồi.

    Rồi cuộc đời bắt đầu đổi hướng.
    Khi tôi ngoài bảy mươi, thời thế thay đổi, gỗ ế, hàng hóa ứ đọng, công nhân bỏ đi. Tôi bị bạn làm ăn lừa, nợ mấy tỷ đồng. Căn nhà xưởng phải thế chấp, sổ đỏ cũng chẳng còn nguyên. Tôi gầy rộc đi chỉ trong vài tháng.

    Một tối, tôi ngồi giữa sân, đầu óc rối bời, chợt nghe tiếng gõ cửa. Liên bước ra, tay cầm một chiếc hộp nhỏ và một lá thư.

    Bà đặt hộp xuống bàn, nói nhẹ như gió:

    “Ông đừng lo nữa, đây là hai tỷ, ông cầm lấy mà trả nợ.”

    Tôi chết lặng. Hai tỷ? Làm sao bà có? Tôi biết bà không đi làm, tiền trong nhà đều do tôi giữ.

    Thấy tôi ngẩn ngơ, bà chỉ nói:

    “Mỗi ngày ông đưa tôi 100 nghìn, tôi luôn mua rẻ hơn 10 nghìn. Tôi để dành phần đó. Ban đầu chỉ để phòng lúc ốm đau, sau thành thói quen. Bảy mươi năm, tôi góp lại được từng ấy.”

    Tôi run rẩy mở thư. Nét chữ run run, già nua, nhưng từng dòng như dao cứa vào tim tôi:

    “Ông à, tôi biết ông sợ tôi bòn rút, sợ tôi mang tiền cho nhà ngoại. Nhưng 70 năm qua, nhà ngoại tôi chẳng nhận của tôi đồng nào. Mẹ tôi mất, tôi không dám về đưa tang, vì sợ xin tiền ông sẽ làm ông khó chịu.

    Tôi không giận ông, chỉ buồn vì cả đời ông không tin tôi. Tin tưởng là thứ duy nhất người vợ cần, chứ không phải tiền bạc.

    Hai tỷ này, tôi để dành không phải để trả nợ cho ông, mà để ông hiểu: người phụ nữ ông sợ nhất hóa ra lại là người luôn nghĩ cho ông nhất.

    Hóa ra người dại dột trong cuộc đời này… chính là ông, không phải tôi.”

    Tôi ngồi đọc, nước mắt cứ rơi. Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu cảm giác thất bại thật sự — không phải vì nợ nần, mà vì đã đánh mất lòng tin của người vợ suốt bảy mươi năm đồng hành.

    Tôi cầm tờ thư ấy đi khắp xưởng, đi qua từng chiếc bàn, từng mảnh gỗ cũ. Tôi nhớ lại bao năm mình đã nặng lời, đã dè bỉu, đã nghĩ rằng chỉ có mình là người gánh vác.

    Nhưng hóa ra, cả đời tôi được che chở bởi sự âm thầm của một người đàn bà không bao giờ đòi hỏi gì.

    Hai năm sau, bà mất. Trong tủ quần áo của bà, tôi tìm thấy một cuốn sổ tay nhỏ, ghi chép đều đặn từng khoản chi tiêu:

    “Ngày 5/4 – Hưng đưa 100 nghìn. Mua cá 25, rau 10, trứng 15, để dành 50.”

    “Ngày 20/9 – Ông ho, mua thuốc 80 nghìn. Không để dành được hôm nay.”

    Trang cuối cùng, trước khi chữ run đến nỗi không còn rõ, bà viết:

    “Nếu tôi mất trước, mong ông đừng tự trách. Tôi chưa bao giờ thấy mình khổ. Tôi chỉ mong một ngày ông hiểu rằng, có những người phụ nữ, không cần giữ tiền, họ vẫn giữ cả mái nhà.”

    Tôi ôm cuốn sổ, khóc như một đứa trẻ.

    Giờ đây, mỗi sáng tôi vẫn giữ thói quen cũ: lấy trong tủ 100 nghìn, đặt lên bàn ăn. Nhưng không phải để đưa ai, mà để nhớ.
    Nhớ người đàn bà từng âm thầm gom góp từng đồng để tôi có hôm nay, để tôi hiểu ra bài học muộn nhất đời mình:

    Tin tưởng một người không khiến ta nghèo đi, nhưng nghi ngờ họ có thể khiến ta mất tất cả.

    Kết thúc:
    Người ta thường nghĩ khôn là giữ tiền, giữ quyền. Nhưng chỉ khi mất đi một người biết giữ tình, giữ nghĩa, ta mới hiểu:

    Hóa ra, kẻ dại dột nhất… chính là mình.

  • 3 Khung giờ kị nhất đ ố t hương , Đốt cháy t à i l ộ c.

    3 Khung giờ kị nhất đ ố t hương , Đốt cháy t à i l ộ c.

    Có những ⱪhung giờ nḗu vȏ tình thắp hương, chẳng những ⱪhȏng ᵭược ʟộc mà còn ᵭṓt sạch vận may, ⱪhiḗn tiḕn tài tiêu tán, gia ᵭạo bất an.

    Dưới ᵭȃy ʟà 3 ⱪhung giờ tuyệt ᵭṓi nên tránh ⱪhi thắp hương nḗu ⱪhȏng muṓn vận ⱪhí tụt dṓc.

    Trong ᵭời sṓng tȃm ʟinh người Việt, thắp hương ʟà nghi ʟễ quen thuộc thể hiện ʟòng thành ⱪính với tổ tiên, thần ʟinh và những người ᵭã ⱪhuất. Tuy nhiên, ⱪhȏng phải cứ thắp hương ʟúc nào cũng ᵭược.

    Ông bà ta từ ngàn ᵭời ᵭã dạy rằng: “Cúng sai giờ, ⱪhấn sai ʟễ – phúc hóa họa, ʟộc hóa tro.”

    Giá sách

     

    1. Giờ Tý (23h – 1h): Âm Khí Mạnh Nhất, Lộc Bay Mất

    Giờ Tý ʟà thời ᵭiểm ranh giới giữa ngày cũ và ngày mới – ⱪhi dương ⱪhí ᵭã tắt, ȃm ⱪhí vượng nhất. Theo quan niệm dȃn gian, ᵭȃy ʟà ʟúc cửa ȃm mở, vong ʟinh và tà ⱪhí hoạt ᵭộng mạnh, ⱪhȏng thích hợp ᵭể dȃng hương cúng ʟễ.

    Việc thắp hương trong giờ này vȏ tình mở ᵭường cho ȃm ⱪhí vào nhà, ⱪhiḗn ⱪhȏng gian bị nhiễm ⱪhí ʟạnh, vận may ⱪhó tụ.

    Đặc biệt, người xưa quan niệm rằng nḗu thắp hương cầu tài – cầu ʟộc trong giờ Tý thì “tài ʟộc chưa ⱪịp ᵭḗn ᵭã bay ᵭi”, vì năng ʟượng ȃm tiêu hao hḗt phần dương ⱪhí của gia chủ.

    Những người ᵭang gặp vận hanh thȏng, nḗu phạm vào giờ này có thể thấy tiḕn mất, việc ⱪinh doanh gặp trục trặc hoặc cơ hội tṓt bị cản trở.

    Lời ⱪhuyên: Nḗu buộc phải cúng ᵭêm, chỉ nên ʟàm trước 22h30. Sau ⱪhung giờ này, nên ᵭể bàn thờ yên tĩnh, tránh thắp thêm hương hoặc mở cửa sổ, cửa chính, ᵭể ⱪhȏng “mời” ⱪhí xấu vào nhà.     Lời ⱪhuyên: Nḗu buộc phải cúng ᵭêm, chỉ nên ʟàm trước 22h30. Sau ⱪhung giờ này, nên ᵭể bàn thờ yên tĩnh, tránh thắp thêm hương hoặc mở cửa sổ, cửa chính, ᵭể ⱪhȏng “mời” ⱪhí xấu vào nhà.

    2. Giờ Ngọ (11h – 13h): Dương Thịnh Quá Mức, Lửa Khắc Lửa

    Trái ngược với giờ Tý ȃm thịnh, giờ Ngọ ʟà thời ⱪhắc dương ⱪhí bṓc cao nhất trong ngày. Nhiệt ᵭộ thường cao, nắng gắt, năng ʟượng Hỏa mạnh – mà hương ᵭṓt vṓn cũng mang hành Hỏa. Khi hai nguṑn Hỏa cùng gặp, dễ sinh xung ⱪhắc, ⱪhiḗn ⱪhí trong nhà bị “nóng”, vận tài ⱪhó ổn ᵭịnh.

    Người xưa tin rằng, thắp hương trong giờ Ngọ chẳng ⱪhác nào “lửa gặp ʟửa, hóa thành tro bụi”. Tài ʟộc chưa ⱪịp tụ ᵭã bị “thiêu rụi”, dễ ⱪhiḗn việc ʟàm ăn sa sút, chi tiêu hao tán.

    Đặc biệt, nḗu ʟà ngày rằm, mṑng một hoặc ngày vía Thần Tài mà phạm vào ⱪhung giờ này, năng ʟượng cầu tài dễ bị “ᵭṓt cháy”, biḗn phúc thành họa.

    Lời ⱪhuyên: Nḗu muṓn thắp hương buổi trưa, nên chọn ⱪhoảng 10h – 10h45 hoặc sau 13h15. Đȃy ʟà thời ᵭiểm dương – ȃm giao hòa, năng ʟượng cȃn bằng, hương ⱪhói dễ “ᵭắc ʟễ”, mang ᵭiḕu tṓt ʟành.

    3. Giờ Dậu (17h – 19h): Âm Dương Giao Thoa, Dễ Gọi Nhầm Vong

    Giờ Dậu ʟà ʟúc hoàng hȏn buȏng xuṓng, ngày tàn – ᵭêm tới. Dȃn gian cho rằng ᵭȃy ʟà thời ᵭiểm ȃm dương giao hòa, các ʟinh hṑn chưa yên ổn thường di chuyển mạnh. Việc thắp hương vào giờ này nḗu ⱪhȏng ᵭúng ʟễ, ⱪhȏng ᵭúng mục ᵭích (như ⱪhấn vái, cầu xin, hoặc chỉ thắp “cho có ʟệ”) rất dễ mời nhầm vong ʟinh ʟang thang, ⱪhiḗn ⱪhí trong nhà bị xáo trộn, tài ʟộc tiêu tan.

    Khȏng ít người vȏ tình thắp hương vào ʟúc này và sau ᵭó cảm thấy nặng nḕ, ⱪhó ngủ, ʟàm ăn sa sút hoặc trong nhà sinh mȃu thuẫn vȏ cớ. Đó ʟà dấu hiệu năng ʟượng ȃm ᵭã ʟen ʟỏi, ⱪhiḗn vận ⱪhí gia ᵭình bị nhiễm tạp.

    Lời ⱪhuyên: Nḗu muṓn cúng buổi chiḕu, nên hoàn thành trước 17h. Sau ᵭó chỉ nên ᵭể hương tàn tự nhiên, ⱪhȏng chȃm thêm, ⱪhȏng thắp ʟại. Khi mặt trời ᵭã ⱪhuất, năng ʟượng dương giảm, mọi nghi ʟễ tȃm ʟinh nên tạm dừng ᵭể tránh “gọi sai người, rước sai ⱪhí”.

    Giờ Đẹp Nhất Để Thắp Hương: Càng Thành Tȃm, Càng Đắc Lễ

    Theo các chuyên gia phong thủy, thời ᵭiểm ʟý tưởng ᵭể thắp hương ʟà buổi sáng từ 6h – 9h (giờ Thìn – Tỵ) hoặc chiḕu muộn trước 17h. Đȃy ʟà ʟúc năng ʟượng trời ᵭất hài hòa, dương ⱪhí thịnh, hương ⱪhói dễ dàng ⱪḗt nṓi với cõi ʟinh thiêng, giúp ʟời ⱪhấn ᵭược “truyḕn ᵭạt” rõ ràng, hanh thȏng hơn.

    Quan trọng nhất, thắp hương phải xuất phát từ ʟòng thành, ⱪhȏng nên ʟàm qua ʟoa hoặc theo thói quen. Trước ⱪhi thắp, nên tắm rửa sạch sẽ, ăn nói nhẹ nhàng, tȃm niệm ᵭiḕu thiện. Hương nên ʟà hương sạch, tránh ʟoại có hóa chất, bởi mùi nhȃn tạo ⱪhȏng chỉ ᵭộc hại mà còn ⱪhiḗn năng ʟượng ʟinh thiêng bị nhiễu ʟoạn.

    Giá sách

     

    Ngoài ra, nên chú ý sṓ nén hương:

    • 1 nén: Tưởng nhớ tổ tiên, biểu trưng ʟòng thành ⱪính.
    • 3 nén: Giao hòa Thiên – Địa – Nhȃn, cầu bình an.
    • 5 nén: Dȃng ʟễ trọng ᵭại, cầu tài ʟộc, cȏng danh.

    Giữ Lửa Linh Thiêng – Giữ Vận Khí Phú Quý

    Thắp hương ⱪhȏng chỉ ʟà hành ᵭộng tưởng nhớ, mà còn ʟà nghi thức giữ ʟửa cho vận ⱪhí gia ᵭình. Khi hương thơm ʟan tỏa, năng ʟượng tṓt cũng ᵭược truyḕn ᵭi ⱪhắp nhà, xua tan ᴜ ám, mời gọi phúc ʟành. Tuy nhiên, chỉ một chút bất cẩn vḕ thời gian cũng có thể ⱪhiḗn “ngọn ʟửa tài ʟộc” ấy tàn ʟụi.

    Do ᵭó, hãy nhớ ⱪỹ:

    • Tránh 3 ⱪhung giờ xấu: Giờ Tý (23h–1h), Giờ Ngọ (11h–13h), Giờ Dậu (17h–19h).
    • Giữ tȃm trong sáng, chọn giờ ʟành ᵭể cúng.
    • Đặt bàn thờ nơi trang nghiêm, ⱪhȏng quay vḕ hướng xấu.

    Thành tȃm dȃng hương vào giờ ᵭẹp ⱪhȏng chỉ giúp ⱪḗt nṓi với tổ tiên mà còn giúp ⱪích hoạt nguṑn năng ʟượng thịnh vượng, giữ cho ngȏi nhà ʟuȏn an yên, sung túc và ấm áp.

    Lời ⱪḗt: Trong văn hóa Việt, thắp hương ʟà gửi tȃm hṑn ʟên cõi ʟinh thiêng, ʟà cách nhắc nhở con người sṓng thiện, sṓng có trước có sau. Hãy xem việc chọn giờ cúng ⱪhȏng phải ʟà mê tín, mà ʟà sự hài hòa giữa con người và trời ᵭất. Khi ʟàm ᵭúng, ʟàm ᵭủ và ʟàm bằng tấm ʟòng thành, tự ⱪhắc phúc ⱪhí sẽ quay vḕ, tài ʟộc tự tìm ᵭḗn.

    Bài viḗt mang tính chiêm nghiệm – tham ⱪhảo theo quan niệm dȃn gian và phong thủy cổ truyḕn. Việc giữ gìn ʟòng thành và sṓng thiện ʟương mới ʟà gṓc rễ ᵭể chiêu tài, ᵭón phúc.

  • Rất nhiều người vì sở thích hay tiện lợi mà để gương ở đầu giường, thậm chí quay thẳng vào đầu giường, tuy nhiên điều này cực kỳ không nên.

    Rất nhiều người vì sở thích hay tiện lợi mà để gương ở đầu giường, thậm chí quay thẳng vào đầu giường, tuy nhiên điều này cực kỳ không nên.

    Gương soi – Tích tụ âm khí, phá giấc ngủ, hao tài tốn của

    Một trong những đại kỵ phong thủy đầu giường ai cũng cần chú ý chính là gương soi. Rất nhiều người vì sở thích hay tiện lợi mà để gương ở đầu giường, thậm chí quay thẳng vào đầu giường, tuy nhiên điều này cực kỳ không nên.

    Quan niệm phong thủy cho rằng, gương thuộc hành Kim, mang tính lạnh, phản chiếu năng lượng mạnh mẽ. Nếu gương chiếu thẳng giường ngủ sẽ hắt lại sự lạnh lẽo đáng sợ. Đồng thời, gương sẽ phản xạ luồng khí tốt, làm phân tán sinh khí, khiến người ngủ thường xuyên mệt mỏi, mất ngủ, dễ gặp ác mộng.

    Còn xét về mặt tâm linh, gương được xem như “cửa ngõ âm dương”, đồ vật này có khả năng hấp dẫn tà khí hoặc năng lượng xấu. Vì thế đặt ở đầu giường rất không tốt, chưa kể việc gương chiếu vào giường còn khiến quan hệ vợ chồng trục trặc, dễ cãi vã, có người thứ ba.

    Giải pháp: Nếu bắt buộc phải có gương trong phòng ngủ, nên đặt ở vị trí khuất, không chiếu vào giường ngủ, đặc biệt là phần đầu giường. Nếu có thể nên làm gương liền cánh tủ quần áo, đóng vào phía trong là tốt nhất.

    Gương soi – Tích tụ âm khí, phá giấc ngủ, hao tài tốn của

    Dao kéo, vật sắc nhọn – Rước sát khí, dễ gây xung đột, bệnh tật

    Một số người vì tiện lợi nên có thói quen để dao gọt trái cây, kéo cắt móng tay, thậm chí là đồ vật sắc nhọn trong hộc đầu giường cho dễ lấy. Tuy nhiên, đây là điều cực kỳ kiêng kỵ trong phong thủy vì nó không hề tốt.

    Dao kéo hay đồ vật sắc nhọn là biểu tượng của sát khí. Những đồ vật này mang tính bạo lực, dễ gạy nguy hiểm. Khi đặt ở đầu giường – nơi vốn cần sự yên ổn – những vật này dễ tạo ra trường khí xung khắc, khiến các mối quan hệ trong nhà trở nên căng thẳng, dễ xảy ra cãi vã, bất hòa. Ngoài ra gia chủ có thể gặp phải tai nạn không mong muốn.

    Tổ tiên dạy: “Sát khí không sinh tài khí.” Nghĩa là nếu đầu giường tồn tại vật mang sát khí, thì tài vận khó tụ, nợ nần dễ phát sinh, làm ăn trắc trở.

    Dao kéo hay những đồ sắc nhọn cần có chỗ để riêng, đừng để ở phòng ngủ hay tùy tiện ở đấu giường.

    Dao kéo, vật sắc nhọn – Rước sát khí, dễ gây xung đột, bệnh tật

    Thiết bị điện tử – Ngắt mạch năng lượng, gây mất ngủ và tài lộc hao hụt

    Trong thời đại công nghệ, ai cũng đều sở hữu một chiếc điện thoại thông minh, hay máy tính…  nhiều người thường để điện thoại, iPad, laptop hoặc cả ổ sạc ngay đầu giường để tiện sử dụng. Tuy nhiên, đây lại là một trong những sai lầm phổ biến nhất, âm thầm ảnh hưởng xấu đến cả sức khỏe lẫn phong thủy tài vận.

    Thiết bị điện tử phát ra bức xạ điện từ liên tục, gây rối loạn giấc ngủ, suy giảm trí nhớ. Gây ra hiện tượng đau đầu, mệt mỏi kéo dài. Về phong thủy, những sóng điện từ này ngăn cản dòng năng lượng lưu thông tự nhiên, khiến cơ thể không hấp thụ được sinh khí, từ đó suy giảm tài lộc, làm ăn khó phát.

    Việc xem điện thoại quá nhiều trước khi ngủ còn gây hại cho mắt, não bộ, ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ nghiêm trọng.

    Bạn nên đặt thiết bị điện tử cách xa đầu giường, tắt nguồn hoặc chuyển sang chế độ máy bay khi ngủ. Tốt nhất là đọc sách giấy hoặc thiền nhẹ để dễ ngủ và hồi phục năng lượng tích cực.

  • Nữ s i nh mang th a i khi đang học đại học rồi m ấ t t í c h, 10 năm sau người mẹ mới biết sự thật…

    Nữ s i nh mang th a i khi đang học đại học rồi m ấ t t í c h, 10 năm sau người mẹ mới biết sự thật…

    Con gái tôi không bao giờ bỏ đi mà không nói một lời. Tôi tin có chuyện gì đó đã xảy ra…” – bà Hoa lẩm bẩm khi nhìn vào tấm ảnh cũ trên bàn thờ.

    Câu chuyện bắt đầu cách đây mười năm, khi Lan – cô nữ sinh năm ba đại học, duy nhất trong gia đình – đột ngột biến mất. Lan vốn là niềm tự hào của cha mẹ: học giỏi, chăm ngoan, hiền lành, sống kín đáo. Nhưng rồi một ngày, Lan bỗng không trở về ký túc xá sau giờ học. Điện thoại không liên lạc được. Bạn bè, thầy cô đều không biết tung tích.

    Gia đình hoảng loạn. Bà Hoa cùng chồng đi khắp nơi tìm kiếm: từ bệnh viện, công an, đến tận quê của bạn bè Lan. Nhưng mọi manh mối đều rơi vào ngõ cụt. Từ một cuộc sống bình yên, cả nhà rơi vào cơn ác mộng không hồi kết.

    Điều kỳ lạ là trước khi mất tích, Lan có nhiều biểu hiện khác lạ. Cô thường xin về quê ít ngày, hay giấu mẹ chuyện gì đó. Bà Hoa từng vô tình nhìn thấy trong balo của con một tờ  giấy khám thai, nhưng Lan chỉ nói dối rằng đi cùng bạn, rồi lảng sang chuyện khác. Lúc ấy bà cũng không nghi ngờ nhiều. Đến khi Lan mất tích, ký ức về tờ giấy khám thai kia mới ám ảnh bà từng ngày.

    Suốt nhiều tháng trời, gia đình đi tìm. Có người nói nhìn thấy Lan cùng một chàng trai lạ đi xe khách về tỉnh khác. Có người lại bảo Lan từng đến bệnh viện phụ sản một mình. Nhưng không bằng chứng cụ thể nào được xác nhận. Cảnh sát cũng kết luận “tự nguyện bỏ đi”, và hồ sơ dần bị gác lại.

    Mười năm trôi qua, cuộc sống gia đình bà Hoa nhuốm màu tang tóc. Người chồng vì đau khổ mà sinh bệnh, mất sau vài năm. Bà Hoa một mình lặng lẽ sống với nỗi đau mất con, mỗi ngày thắp nhang cầu mong Lan còn sống.

    Cho đến một buổi sáng mưa, khi bà Hoa nhận được một cuộc gọi lạ. Giọng phụ nữ bên kia run run:
    “Bác… có phải bác là mẹ của chị Lan không? Con… con có chuyện muốn nói với bác về chị ấy.”

    Cuộc gọi đó mở ra sự thật chấn động mà suốt 10 năm bà Hoa không hề biết.

    Người gọi điện cho bà Hoa tên Mai, sống ở một thị trấn cách quê bà gần 200km. Mai mới 19 tuổi, giọng non nớt, nhưng câu chuyện Mai kể khiến bà Hoa nghẹn ngào.

    Mai nói rằng cô chính là… con gái của Lan. Ngày ấy, Lan mang thai khi đang học đại học, vì sợ hãi và áp lực, không dám nói với gia đình. Cha đứa bé – một sinh viên năm cuối – sau khi biết chuyện đã bỏ đi biệt tích. Một mình Lan đối mặt với nỗi sợ, vừa học vừa cố giấu bụng bầu đang lớn dần. Khi không thể che giấu nữa, Lan quyết định bỏ học, lặng lẽ rời ký túc xá.

    Cô tìm đến một nhà trọ rẻ tiền ở tỉnh khác để sinh con. Sau khi sinh Mai, Lan làm đủ nghề để nuôi con: bán hàng, phục vụ quán ăn, thậm chí đi làm công nhân. Cả thanh xuân của Lan gắn liền với nỗi khổ cực và sự tủi nhục.

    Nhưng bi kịch chưa dừng lại. Khi Mai 8 tuổi, Lan mắc bệnh hiểm nghèo. Không tiền chạy chữa, cô chỉ cầm cự được vài năm rồi qua đời. Trước khi mất, Lan để lại cho con một cuốn nhật ký, trong đó ghi rõ tên mẹ – bà Hoa, quê quán, và lời nhắn: “Nếu con lớn, hãy tìm về với bà ngoại. Mẹ xin lỗi vì đã để bà phải đau khổ vì mẹ.”

    Mai giữ cuốn nhật ký suốt nhiều năm, đến nay mới đủ dũng cảm gọi điện cho bà Hoa. Câu chuyện như nhát dao cắt sâu vào trái tim người mẹ già. Bà vừa mừng rỡ khi biết con mình từng sống, vừa đau đớn khi nhận ra đã mãi mất đi đứa con gái.

    Ngày hôm sau, bà Hoa bắt xe đến thị trấn xa lạ kia. Khi gặp Mai – cô bé có đôi mắt giống hệt Lan ngày trẻ – bà òa khóc nức nở. Bà ôm chặt lấy Mai, như thể bù đắp cho 10 năm trời chờ đợi và cho cả một đời hối tiếc.

    Nhưng niềm vui đoàn tụ chưa kịp trọn vẹn, thì một chi tiết trong cuốn nhật ký của Lan khiến bà Hoa rùng mình: “Nếu một ngày con tìm về, hãy cẩn thận… vì không phải ai cũng mong mẹ con mình được yên.”

    Bà Hoa bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn về những năm tháng cuối đời của Lan. Hàng xóm nơi Lan từng sống kể lại rằng, có một người đàn ông lạ thường xuyên đến tìm Lan, đe dọa, khiến cô sợ hãi. Có lần Lan còn bị đánh đến mức phải nhập viện, nhưng không dám báo công an.

    Mai kể lại rằng mẹ luôn dặn em tránh xa “người đàn ông xấu ấy”. Chưa bao giờ Lan tiết lộ danh tính, chỉ nói đó là “cha ruột” của em. Người đàn ông ấy có lẽ đã biết chuyện Lan mang thai từ trước, nhưng thay vì chịu trách nhiệm, lại quay về gây áp lực, sợ chuyện ảnh hưởng đến tương lai và gia đình mình.

    Bà Hoa quyết tâm lần theo manh mối. Nhờ sự giúp đỡ của một người quen cũ, bà tìm ra danh tính: đó là một doanh nhân thành đạt hiện đang sống ở thành phố lớn. Người này từng học chung trường đại học với Lan, và đúng là bạn trai cũ của cô.

    Khi bà Hoa đến đối chất, ông ta chối bỏ tất cả, nói rằng “Lan tự ý bỏ đi, tôi không liên quan.” Nhưng những dòng nhật ký, những vết thương cũ, và cả lời kể của Mai là minh chứng ngược lại.

    Cuộc đấu tranh để đòi lại công lý cho con gái trở thành động lực sống mới của bà Hoa. Dù đã già yếu, bà quyết định cùng Mai gửi đơn tố cáo, tìm lại công bằng cho Lan. Bởi với bà, không chỉ là minh oan cho con, mà còn là cách để giữ lại danh dự cuối cùng cho một người mẹ trẻ đã hy sinh cả đời.

    Câu chuyện khép lại trong một buổi chiều hoàng hôn. Bà Hoa và Mai đứng trước ngôi mộ mới xây của Lan, thắp nén nhang. Giọt nước mắt chan hòa, nhưng lần này không chỉ là nỗi đau, mà còn là niềm an ủi: sự thật cuối cùng đã được hé lộ, và tình mẫu tử dù bị chia cắt mười năm, vẫn đủ sức kết nối những thế hệ lại với nhau.

  • Bà ta mặc áo dài lụa đỏ, bàn tay đeo nhẫn vàng siết chặt tay tôi. “Từ giờ, cậu là chồng ta, Nam ơi,”

    Bà ta mặc áo dài lụa đỏ, bàn tay đeo nhẫn vàng siết chặt tay tôi. “Từ giờ, cậu là chồng ta, Nam ơi,”

    Sài Gòn, thành phố của những ánh đèn lấp lánh và những giấc mơ đổi đời. Tôi, Nam, 23 tuổi, một chàng trai tỉnh lẻ vừa tốt nghiệp đại học với tấm bằng kỹ sư nhưng không việc làm ổn định.

    Nhà tôi ở quê nghèo khó, cha mẹ già yếu, khoản nợ vay nặng lãi để tôi ăn học đè nặng lên vai cả gia đình. Tôi từng mơ về một tương lai rực rỡ, nhưng thực tế phũ phàng đã đẩy tôi vào ngõ cụt. Rồi bà Hương xuất hiện, như một lối thoát đầy cám dỗ.

    Bà Hương, 47 tuổi, góa chồng, là chủ một chuỗi nhà hàng sang trọng. Bà ta không đẹp, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc nhuộm đen óng nhưng không che được dấu vết thời gian.

    Ánh mắt bà sắc sảo, nụ cười tự tin như người nắm mọi thứ trong tay. “Nam, ta sẽ lo cho cậu một cuộc sống sung túc, trả hết nợ cho gia đình cậu, chỉ cần cậu làm chồng ta,” bà ta nói trong một buổi chiều tại văn phòng riêng, nơi mùi nước hoa đắt tiền hòa quyện với không khí lạnh lẽo từ máy điều hòa.

    Tôi rùng mình, nghĩ đến cô bạn gái cũ ở quê, nhưng ánh mắt cầu cứu của cha mẹ khiến tôi gật đầu. “Chỉ là một giao kèo,” tôi tự nhủ, cố kìm nén cảm giác ghê tởm.

    Đám cưới diễn ra chóng vánh, không tiệc tùng linh đình, chỉ có vài người thân và những lời xì xào từ hàng xóm. Tôi đứng cạnh bà Hương, cảm giác như đang diễn một vở kịch rẻ tiền. Bà ta mặc áo dài lụa đỏ, bàn tay đeo nhẫn vàng siết chặt tay tôi.

    “Từ giờ, cậu là chồng ta, Nam ơi,” bà ta thì thầm, giọng ngọt ngào nhưng đầy quyền lực. Tôi mỉm cười gượng gạo, nghĩ thầm: “Bà ấy đáng tuổi mẹ mình. Sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này?”

    Những ngày đầu sau đám cưới là chuỗi ngày ngột ngạt. Bà Hương kiểm soát tôi như một con rối. Bà ta bắt tôi nghỉ làm ở công ty nhỏ vừa xin được, chuyển đến sống trong căn biệt thự rộng lớn ở quận 7, nơi mọi thứ xa hoa nhưng lạnh lẽo.

    Điện thoại tôi bị bà kiểm tra thường xuyên, mọi liên lạc với bạn bè bị cắt đứt. “Cậu là chồng ta, phải biết nghe lời,” bà ta nói, ánh mắt như dao cứa. Tôi cãi lại: “Bà không thể ép tôi sống như tù nhân!” Nhưng bà Hương cười khẩy:

    “Cậu quên hợp đồng rồi sao? Ta đã trả nợ cho gia đình cậu. Nếu cậu phản bội, ta sẽ lấy lại tất cả!” Cha tôi, người từng van xin tôi cưới bà Hương, giờ chỉ biết thở dài: “Con ráng chịu đi, vì gia đình.” Mẹ tôi, bà Mai, thì nhìn bà Hương với ánh mắt ghen tị, như thể bà ta đang cướp đi thứ gì đó quý giá.

    Mâu thuẫn giữa tôi và bà Hương ngày càng căng thẳng. Bà ta đòi hỏi tôi phải “thân mật” như một người chồng thực thụ, từ việc ăn mặc theo ý bà đến những cử chỉ mà tôi không thể chịu nổi. “Bà đáng tuổi mẹ tôi, làm sao tôi có thể yêu bà?” tôi hét lên trong một lần cãi vã.

    Bà Hương gầm gừ: “Yêu? Cậu nghĩ ta cần tình yêu sao?

    Ta cần cậu làm tròn vai chồng, thế thôi!” Tôi cảm thấy mình như con thú bị nhốt, còn bà Hương là kẻ cầm roi, vừa ngọt ngào vừa tàn nhẫn.

    Đêm tân hôn đến, cái đêm tôi sợ hãi nhất. Căn phòng ngủ được trang trí bằng hoa hồng và ánh nến, nhưng không khí nặng nề như một nhà tù.

    Tôi cố kéo dài thời gian, tắm rửa thật lâu, nhưng khi bước vào phòng, bà Hương đã nằm sẵn trên giường, mặc bộ váy ngủ mỏng manh, đôi mắt lấp lánh kỳ lạ. “Lại đây, chồng yêu,” bà ta gọi, giọng ngọt đến rợn người.

    Tôi ngồi xuống mép giường, chân tay run rẩy, cố tìm lý do thoái thác: “Tôi… tôi không khỏe.”

    Bà Hương cười lớn, bàn tay nhăn nheo vuốt vai tôi. “Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng.” Tôi đẩy bà ta ra, hét lên: “Đừng chạm vào tôi! Tôi không thể!” Khuôn mặt bà ta tối sầm, rồi đột nhiên, bà ta kéo chăn ra.

    Tôi rụng rời chân tay khi nhìn thấy thứ dưới lớp chăn. Không phải cơ thể bà Hương, mà là… một đống tài liệu, ảnh chụp, và hợp đồng chi chít chữ.

    Trên cùng là bức ảnh tôi và cô bạn gái cũ, Linh, chụp ở quê cách đây vài tháng, kèm theo dòng chữ viết tay: “Cậu nghĩ ta không biết sao?”

    Tôi quỳ sụp xuống, không phải vì sợ hãi, mà vì hoảng loạn. “Bà… bà biết gì? Đây là cái gì?” Bà Hương ngồi dậy, nụ cười lạnh lùng: “Cậu nghĩ ta cưới cậu chỉ vì muốn một người chồng trẻ? Ta biết cậu vẫn liên lạc với con bé Linh, dù đã hứa với ta sẽ cắt đứt.

    Những giấy tờ này là bằng chứng cậu lén lút chuyển tiền ta đưa cho gia đình cậu sang tài khoản của Linh, định chuồn đi sau khi ta trả nợ xong.” Tôi chết lặng.

    Đúng, tôi đã âm thầm gửi tiền cho Linh, hy vọng một ngày thoát khỏi bà Hương và bắt đầu lại với cô ấy.

    Bà Hương không chỉ là một người phụ nữ giàu có cô đơn. Bà ta là một kẻ mưu mô, đã thuê thám tử theo dõi tôi từ trước khi cưới. Hóa ra, bà Hương không yêu tôi, cũng không cần tôi làm chồng lâu dài.

    Bà ta cưới tôi để trả thù. Linh, cô bạn gái tôi yêu, từng là nhân viên của bà Hương và đã biển thủ tiền từ nhà hàng của bà.

    Khi biết tôi và Linh yêu nhau, bà Hương lên kế hoạch dùng tôi như con cờ để bẫy Linh. “Cậu nghĩ ta ngu ngốc sao?” bà ta cười khẩy. “Ta đã gửi những giấy tờ này cho cảnh sát. Linh sẽ bị bắt vì tội lừa đảo, còn cậu… cậu sẽ ở lại đây, làm chồng ta, hoặc gia đình cậu sẽ mất tất cả.”

    Tôi quỳ đó, van xin: “Xin bà, đừng làm hại Linh! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì!” Nhưng bà Hương chỉ cười, bước ra khỏi phòng, để lại tôi với đống giấy tờ như bản án tử.

    Đêm đó, tôi không ngủ, chỉ ngồi ôm đầu, nhận ra mình đã tự đào hố chôn đời mình.

    Linh bị bắt vài ngày sau, còn tôi, dù không muốn, vẫn phải tiếp tục sống bên bà Hương, làm “người chồng” trong hợp đồng cay đắng.

    Gia đình tôi thoát nợ, nhưng cái giá là tự do và tình yêu của tôi.

    Cuộc sống trôi qua bình thường, nhưng với tôi, đó là một chuỗi ngày tù đày.

    Tôi làm việc cho nhà hàng của bà Hương, sống dưới sự kiểm soát của bà ta, và mỗi đêm, tôi mơ về Linh, về những ngày tự do đã mất.

    Đêm tân hôn ấy không chỉ là nỗi kinh hoàng, mà là khởi đầu cho một cuộc đời tôi không bao giờ muốn sống.

  • 4 cây chiêu tài trước cửa, 3 cây giữ của sau nhà: Là những cây nào?

    4 cây chiêu tài trước cửa, 3 cây giữ của sau nhà: Là những cây nào?

    Dưới đây là 4 loại cây nên đặt trước cửa để chiêu tài và 3 loại cây nên trồng sau nhà để giữ của, gia chủ thêm phần sung túc.

     

    Trong phong thủy, cây xanh không chỉ mang lại sinh khí, thanh lọc không gian mà còn được coi như “bùa hộ mệnh” giúp gia chủ thu hút tài lộc, may mắn. Ông bà ta xưa thường nói: “Trước nhà sáng, sau nhà vững” – ý chỉ việc trồng cây đúng vị trí sẽ giúp tiền bạc hanh thông, của cải không thất thoát.

    4 cây chiêu tài trước cửa, 3 cây giữ của sau nhà: Là những cây nào?4 cây chiêu tài trước cửa, 3 cây giữ của sau nhà: Là những cây nào?

    4 loại cây chiêu tài trước cửa

    1. Cây Kim Tiền

    Đúng như tên gọi, cây Kim Tiền tượng trưng cho tiền tài, phú quý. Lá xanh bóng, mọc vươn lên tượng trưng cho sự phát triển không ngừng. Đặt một chậu Kim Tiền ngay cửa ra vào giúp “hút” lộc vào nhà, công việc làm ăn thuận lợi, gia đình ít gặp khó khăn tài chính.

    2. Cây Trúc Phú Quý

    Trúc vốn là biểu tượng của sự trường tồn, kiên cường, thêm chữ “phú quý” lại càng ý nghĩa. Gia chủ trồng trúc phú quý trước cửa được cho là “vượng khí bao bọc”, mang lại may mắn, sự nghiệp thăng hoa. Đây cũng là loại cây rất dễ chăm sóc, hợp khí hậu Việt Nam.

    3. Cây Ngọc Ngân

    Với màu lá xanh pha trắng như dát bạc, Ngọc Ngân được coi là cây chiêu tài mạnh mẽ. Đặt trước cửa, cây Ngọc Ngân như lời mời gọi tài lộc ghé thăm, đồng thời cân bằng âm dương cho ngôi nhà. Những gia đình kinh doanh, buôn bán rất chuộng loại cây này để “mở lối” cho tiền tài vào.

    4. Cây Vạn Niên Thanh

    Trong phong thủy, Vạn Niên Thanh được xem là cây mang lại cát khí, giúp gia chủ tránh được xui rủi. Trồng cây này trước cửa không chỉ làm đẹp không gian mà còn thu hút vượng khí, khiến gia đình thêm hòa thuận, tiền bạc đủ đầy.

    3 loại cây giữ của sau nhà

    1. Cây Lựu

    Lựu vốn được xem là loại cây “giữ phúc, giữ lộc”. Hoa đỏ rực tượng trưng cho may mắn, quả nhiều hạt tượng trưng cho con đàn cháu đống, phúc đức sum vầy. Trồng cây lựu sau nhà giúp chắn gió xấu, ngăn thất thoát tiền bạc, đồng thời giữ lại phúc phần cho con cháu.

    2. Cây Cau Cảnh

    Người xưa tin rằng cau có thân thẳng, cao vút, mọc thành bụi vững chãi, tượng trưng cho sự kiên định, giữ vững gia đạo. Trồng cau cảnh sau nhà giúp gia đình bám trụ vững vàng, tài sản khó thất thoát, vận khí luôn ổn định.

    4 cây chiêu tài trước cửa, 3 cây giữ của sau nhà: Là những cây nào?4 cây chiêu tài trước cửa, 3 cây giữ của sau nhà: Là những cây nào?

    3. Cây Sung

    Sung là biểu tượng của sự sung túc, tròn đầy. Khi đặt phía sau nhà, cây sung có tác dụng như “lá chắn”, ngăn dòng khí xấu thoát ra, giữ tiền tài ở lại. Nhà có cây sung sau vườn thường được cho là có hậu vận tốt, gia đình no ấm, con cháu hưởng phúc lâu dài.

    Trong phong thủy, việc trồng cây không chỉ để tạo bóng mát hay trang trí, mà còn là cách điều chỉnh vận khí cho ngôi nhà. 4 cây chiêu tài trước cửa (Kim Tiền, Trúc Phú Quý, Ngọc Ngân, Vạn Niên Thanh) giúp mở lối đón lộc, còn 3 cây giữ của sau nhà (Lựu, Cau, Sung) giúp “khóa” tài sản, giữ vững phúc phần. Gia đình nào khéo sắp đặt sẽ chẳng lo thiếu thốn, tiền của ngày càng dư dả, đời sống thăng hoa viên mãn.

  • Ngày giỗ cha, có người phụ nữ ăn mặc sang trọng xuất hiện, nhận mình là em gái ruột thất lạc từ nhỏ của ông rồi đòi chia đôi mảnh đất h ư ơ ng hỏa

    Ngày giỗ cha, có người phụ nữ ăn mặc sang trọng xuất hiện, nhận mình là em gái ruột thất lạc từ nhỏ của ông rồi đòi chia đôi mảnh đất h ư ơ ng hỏa

    Ngày giỗ cha, khói hương nghi ngút. Con cháu quây quần, lòng thành kính tưởng nhớ. Bỗng ngoài cổng vang lên tiếng động cơ xe sang. Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào, dáng vẻ đĩnh đạc, giọng dõng dạc:

    – “Tôi là em gái ruột thất lạc từ nhỏ của ông ấy – người đã khuất. Hôm nay tôi về nhận họ hàng, đồng thời xin chia đôi mảnh đất hương hỏa này.”

    Cả họ như chết lặng, rồi òa khóc. Người thì nắm tay, người thì nghẹn ngào gọi “cô, dì”. Bao nhiêu năm nay, họ đâu ngờ còn có máu mủ thất lạc. Không khí giỗ chạp bỗng ngập tràn nước mắt đoàn tụ.

    Thế nhưng, khi tất cả đang nghẹn ngào, bà mẹ – vợ của người đã khuất, nay tóc bạc phơ, run run đứng dậy. Bà rút từ trong rương gỗ ra một tập hồ sơ dày cộp, giọng lạc đi:

    – “Các con, các cháu, đừng vội mừng… sự thật trong đây… không giống như những gì mọi người nghĩ đâu.”

    Bà mở từng trang giấy, bàn tay run rẩy. Trong đó ghi rõ: người phụ nữ kia không phải em gái ruột, mà chính là… đứa con ngoài giá thú mà chồng bà từng giấu giếm, gửi người khác nuôi.

    Không khí im phăng phắc, rồi vỡ òa. Con cháu ngỡ ngàng, bà mẹ lặng lẽ khóc, nghẹn ngào:
    – “Cả đời này mẹ cắn răng chịu nhục để giữ thể diện cho dòng họ, nay mọi chuyện phơi bày… đất hương hỏa này, một nửa đúng là phải thuộc về nó…”

    Cả họ bàng hoàng. Từ niềm vui đoàn tụ biến thành cú sốc nặng nề: người mà họ vừa gọi là em, là dì… thực chất lại là con riêng của người đã khuất.