Blog

  • Dừng xe c ứ u người gặp tainan trên đường, nữ s inh viên điều dưỡng bị… tuvong, chồng nguykich

    Dừng xe c ứ u người gặp tainan trên đường, nữ s inh viên điều dưỡng bị… tuvong, chồng nguykich

    Dừng xe c:.ứu người gặp tainan trên đường, nữ s:.inh viên điều dưỡng bị… tuvong, chồng nguykich

    Cô cùng chồng đang trên đường đi du lịch mừng sinh nhật thì thảm kịch xảy ra.

    Mới đây, một tai nạn ô tô thảm khốc gần Pattaya (Thái Lan) đã cướp đi sinh mạng của ba người, bao gồm một nữ sinh viên điều dưỡng Thái Lan 22 tuổi, người đã dừng lại để hỗ trợ tại hiện trường.

    Cảnh sát và lực lượng cứu hộ địa phương được thông báo về một vụ tai nạn liên hoàn giữa 5 chiếc ô tô trên Đường cao tốc Bangkok–Ban Chang hướng về Pattaya, vào khoảng 2 giờ 30 sáng ngày 29 tháng 10.

    Dừng xe cứu người gặp tai nạn trên đường, nữ sinh viên điều dưỡng bị tông tử vong, chồng nguy kịch- Ảnh 1.

    Các hình ảnh về vụ tai nạn cho thấy một vài chiếc xe bị hư hỏng nặng và móp méo, với một chiếc bị vỡ thành nhiều mảnh.

    Năm người đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, và ba người được xác nhận đã tử vong tại hiện trường.

    Hai trong số những người thiệt mạng là một tài xế người Thái và một khách du lịch Hàn Quốc, họ ở trong cùng một chiếc xe. Người tài xế đã đón người bạn Hàn Quốc của mình tại sân bay để đi nghỉ mát, và đang trên đường đến Pattaya thì va chạm với các xe khác.

    Nạn nhân thứ ba là Jirawadee Tonthongdaeng, một nữ sinh viên điều dưỡng trẻ, người không liên quan đến vụ va chạm ban đầu, nhưng đã dừng lại để cung cấp sự giúp đỡ.

    Tonthongdaeng và chồng cô, Wanchaloem Anchunee, đang trên đường đi du lịch để mừng sinh nhật của Tonthongdaeng, theo The Thaiger.

    Trên đường cao tốc, họ gặp một vụ va chạm liên hoàn giữa bốn chiếc ô tô và đã dừng xe lại để giúp đỡ. Tonthongdaeng đã gọi cứu hộ và bước ra đường để điều hướng giao thông tránh xa khu vực tai nạn. Một chiếc xe đang di chuyển với tốc độ cao đã không kịp nhìn thấy cô và đâm trúng.

    Thi thể cô đã được đưa về tỉnh nhà Sisaket để lo tang lễ.

    Dừng xe cứu người gặp tai nạn trên đường, nữ sinh viên điều dưỡng bị tông tử vong, chồng nguy kịch- Ảnh 2.

    Tonthongdaeng và Anchunee.

    Anchunee, chồng cô, là một tình nguyện viên cứu hộ thuộc đội Sawang Rescue Saraburi, cũng bị thương nặng do chiếc xe đó gây ra và được đưa đến Bệnh viện Chon Buri trong tình trạng nguy kịch.

    Cảnh sát đường cao tốc sẽ điều tra vụ tai nạn và phỏng vấn những người bị thương sau khi họ ổn định, theo The Pattaya News.

  • Bé gái được mẹ đặt tên rất v ô t ì n h, muốn đổi nhưng không được

    Bé gái được mẹ đặt tên rất v ô t ì n h, muốn đổi nhưng không được

    Người phụ nữ hận chồng, hận đời và hận cả cuộc hôn nhân nên đã bồng bột quyết định đặt cho con gái cái tên Nguyễn Ngọc Hận.

    Nhiều người Việt đặt tên cho con rất “vô tình”, điển hình như trường hợp của bé gái tên Nguyễn Ngọc Hận (Châu Thành A, Hậu Giang) dưới đây!

    Mẹ của Ngọc Hận – người phụ nữ miền Tây lam lũ, gầy gò và đen đuốc cho biết xưa chị mang thai con gái thứ 2 – tức bé Hận bị chồng đối xử tệ bạc và phụ tình. Chị bụng mang dạ chửa vẫn phải ra đồng làm lụng, kiếm tiền với hi vọng tiết kiệm đủ đi sinh con.

    Ngờ đâu người phụ nữ ấy phải vượt cạn một mình, không có đủ tiền đi đẻ. Chị hận chồng, hận đời và hận cả cuộc hôn nhân nên đã bồng bột quyết định đặt cho con gái cái tên Nguyễn Ngọc Hận như để trút giận nỗi đau đớn, đắng cay nhất cuộc đời, theo Thanh Niên.

    Bé Nguyễn Ngọc Hận

    Bé Nguyễn Ngọc Hận

    Sở hữu tên chứa đựng đầy sự thù hận của mẹ, bé Ngọc Hận càng lớn càng tự nhận thức rõ ràng chuyện bản thân có cái tên “không bình thường”. Cô bé thường xuyên bị bạn bè trong lớp, trong trường hỏi về nguồn gốc của tên Hận. Và cô bé chẳng thể biết rõ, không biết trả lời các bạn ra sao cho hợp lý.

    Sau này Ngọc Hận từng tò mò về tên của bản thân. Cô bé thắc mắc rằng tại sao mình là con gái lại được mẹ đặt tên Hận. Cô bé thầm nghĩ rằng chắc phải có lý do đặc biệt cũng như nỗi khổ tâm nên mẹ mới quyết định đặt tên con như vậy.

    Và khi thấy Ngọc Hận đủ lớn, người mẹ đã kể tường tận câu chuyện của quá khứ cách đây hàng chục năm. Cô bé nghe xong đã không giận cha mẹ bởi đó chính là người sinh thành, cho cô bé một cuộc đời. Song cô bé luôn tự thấy tên rất xấu xí, chẳng giống ai giữa xã hội hiện đại này.

    Em thấy tên mình kỳ cục quá! Mỗi khi có người thắc mắc, em không biết phải trả lời sao vì quá ngại ngùng. Hơn cả nó gợi tên quá khứ không tốt đẹp của cha mẹ“, Ngọc Hận nói trên Kiến thức.

    Từng có quãng thời gian, thầy cô giáo của Ngọc Hận muốn giúp đỡ cô bé đổi tên. Nhưng vì một số lý do, họ chẳng thế giúp đỡ được học trò.

    Nhắc đến ước mơ, cô bé 11 tuổi bộc bạch rằng bản thân ước được đổi tên từ “Hận” thành “Hân”, chỉ cần mất đi dấu “nặng” sẽ khiến tên trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Đặc biệt cô bé cũng cảm thấy bớt áp lực khi đi ra ngoài, đối diện với người xung quanh.

    Cô giáo của Ngọc Hận cho biết ở trường thầy cô luôn an ủi, động viên cô bé cố gắng học tập để sau này có nghề nghiệp ổn định và một tương lai sáng ngời. Song họ luôn băn khoăn, sợ sau này cô bé đi làm sẽ gặp rắc rối, ảnh hưởng tinh thần… mỗi khi có người tò mò về nguồn gốc của cái tên Ngọc Hận.

  • Vợ m ấ t được 5 ngày, chồng đã dẫn b;ồ về nhà nói là bảo mẫu chăm con nhỏ

    Vợ m ấ t được 5 ngày, chồng đã dẫn b;ồ về nhà nói là bảo mẫu chăm con nhỏ

    Vợ anh Hưng – chị Lan – mất mới được 5 ngày. Mùi nhang còn quẩn quanh trong nhà, bàn thờ vẫn nghi ngút khói.

    Người đến viếng chưa kịp rời hết, anh đã dẫn về một cô gái trẻ, nói là “bảo mẫu” để trông con.

    Cô gái tên Vy, dáng người nhỏ nhắn, ăn mặc tươm tất, nhưng ai cũng nhận ra ánh mắt né tránh của cô khi bước vào nhà. Mẹ anh Hưng giật mình:
    – Giờ này còn thuê bảo mẫu làm gì, con chưa kịp hết tang vợ mà!
    Hưng lạnh lùng đáp:
    – Con chỉ muốn con trai có người chăm, mẹ đừng suy diễn.

    Nhưng ai cũng hiểu, Vy không phải bảo mẫu. Cô là người mà anh Hưng quen lén lút suốt gần một năm nay – khi vợ anh còn đang nằm viện điều trị ung thư.

    Đêm đó, cả nhà ăn cơm. Căn bàn thiếu một người, nhưng Vy lại cười nói như chẳng có chuyện gì.

    Thằng bé cu Bảo – con trai 5 tuổi của Hưng – chỉ im lặng, tay ôm chặt con gấu bông cũ. Nó không ăn, chỉ nhìn trân trân vào chỗ mẹ từng ngồi.

    Ăn xong, nó lặng lẽ chạy vào phòng mẹ, rồi trở ra, cầm một phong bì đã cũ, dúi vào tay bố:
    – Mẹ bảo… nếu bố dẫn “cô đó” về nhà, thì con phải đưa cho bố cái này.

    Hưng chết lặng. Anh run run mở phong bì ra. Bên trong là một tờ giấy viết bằng nét chữ quen thuộc, có lẽ được viết khi Lan còn nằm viện:

    “Anh Hưng,
    Em biết, có thể một ngày nào đó em sẽ rời khỏi thế gian này trước anh.


    Em chỉ mong, khi ấy anh đừng vội đưa ai khác về nhà – ít nhất là trong 100 ngày.


    Con còn nhỏ, nó chưa hiểu thế nào là chết, nó chỉ nghĩ mẹ đi ngủ rất lâu.
    Hãy để nó nguôi đi, đừng để nó nhìn thấy người khác ngồi vào chỗ em, nằm lên chiếc giường mà hai ta từng chia sẻ.

    Và… nếu anh còn giữ chút thương xót cho em, đừng để Vy bước vào nhà – cô ấy không hề giấu nổi ánh mắt khi nhìn anh, và em đã biết tất cả.”

    Tay Hưng run bắn. Vy tái mặt. Căn phòng im phăng phắc.
    Anh đọc tiếp:

    “Em không trách anh, chỉ buồn.
    Bởi khi em chống chọi từng cơn đau, anh lại đang cười bên người khác.


    Nhưng em vẫn yêu anh – vì anh là cha của con em.


    Em viết những dòng này không phải để nguyền rủa, mà để nhắc anh:


    Có những điều, nếu anh làm, con sẽ mang tổn thương cả đời.

    Nếu anh vẫn chọn cô ấy, thì ít nhất hãy đợi em đi được trọn 49 ngày.
    Khi đó, em sẽ không còn vấn vương nữa.”

    Một giọt nước rơi xuống tờ giấy – không biết là của Hưng hay cu Bảo.

    Vy vội đứng dậy, mặt cắt không còn giọt máu:
    – Em… em xin lỗi. Em không biết chị ấy…


    Cô lắp bắp, thu vội đồ rồi chạy ra khỏi nhà.

    Còn Hưng, anh ngồi sụp xuống, hai tay run rẩy chạm lên dòng chữ cuối cùng:

    “Nếu một ngày anh thấy gió thổi ngang qua vai, đừng sợ.
    Đó là em, đang về… để xem anh có giữ lời hứa không.”

    Đúng lúc đó, một cơn gió lạ lùa qua, thổi tắt ngọn nến trên bàn thờ.


    Tiếng chuông gió ngoài hiên khẽ leng keng, hệt như giọng Lan gọi năm nào:
    – Anh Hưng ơi, cơm nguội rồi kìa…

    Anh bật khóc, quỳ sụp trước di ảnh vợ


    Cu Bảo tiến lại, khẽ đặt con gấu bông lên bàn thờ:


    – Mẹ ơi, con làm đúng lời mẹ dặn rồi nhé.

     

    Đêm ấy, hàng xóm bảo nghe tiếng ai đó khóc nức nở suốt trong nhà, xen lẫn tiếng ru con khe khẽ. Nhưng hôm sau, chỉ thấy Hưng ngồi thất thần, trên tay vẫn cầm phong bì ướt nhòe nước mắt, thì thầm mãi một câu:

    “Anh xin lỗi… Lan ơi, anh xin lỗi…”

  • Tôi vừa mới ra khỏi phòng sinh, mẹ chồng đã nói với tôi rằng chồng tôi ngoại tình VÌ TÔI KHÔNG BIẾT Đ Ẻ con trai, nhưng họ bà ta đâu biết rằng đứa con tôi vừa s i n h thực ra chỉ là…

    Tôi vừa mới ra khỏi phòng sinh, mẹ chồng đã nói với tôi rằng chồng tôi ngoại tình VÌ TÔI KHÔNG BIẾT Đ Ẻ con trai, nhưng họ bà ta đâu biết rằng đứa con tôi vừa s i n h thực ra chỉ là…

    Ca sinh mổ kéo dài hơn ba tiếng. Khi y tá bế đứa bé ra, tôi chưa kịp thấy mặt con thì đã nghe tiếng mẹ chồng ngoài cửa vọng vào:

    “Con gái nữa à? Đúng là số nhà này xui! Ba đời rồi chẳng đẻ nổi thằng con trai nối dõi!”

    Tôi nằm trên giường hậu phẫu, nước mắt hòa vào mồ hôi. Mới sinh xong chưa kịp hồi sức, bà ta đã xỉa xói, trong khi chồng tôi – Tuấn – chỉ cúi đầu, im thin thít.

    Ba ngày sau tôi xuất viện, mẹ chồng lạnh lùng đến mức chẳng thèm bế cháu. Còn Tuấn thì viện cớ “bận công trình”, tối nào cũng về khuya, có hôm còn tắt máy luôn.
    Tôi nghe hàng xóm rì rầm nói anh có qua lại với cô kế toán ở công ty, trẻ trung, chưa chồng, lại vừa mang thai.

    Tôi cười cay đắng.
    Họ nói tôi không biết đẻ con trai, nhưng họ đâu hiểu rằng… đứa con trong bụng tôi không phải của Tuấn.

    Đêm đó, khi Tuấn say rượu và đánh tôi vì tin đồn vô sinh, tôi bỏ đi, trượt dài trong mưa. Chính Nam – người bạn thân của anh – đã tìm thấy tôi giữa đường. Anh đưa tôi về, chăm sóc, an ủi… và rồi, trong phút yếu lòng, tôi đã không cưỡng lại được.

    Thời gian sau, tôi phát hiện mình mang thai. Tuấn mừng rỡ, tưởng là phép màu.
    Còn tôi, chọn im lặng, vì đứa bé đến với tôi trong hoàn cảnh tội lỗi nhưng lại là ánh sáng duy nhất giữa những ngày tăm tối.


    Đến khi mẹ chồng sỉ nhục tôi trong phòng hậu sản, tôi chỉ mỉm cười, ôm đứa bé vào lòng.

    “Không sao đâu con, mẹ sẽ bảo vệ con. Dù máu trong người con không phải của nhà họ.”

    Ba tháng sau, Tuấn và cô kế toán bị công an bắt vì dính vào vụ biển thủ công trình. Tôi đứng ở cửa viện, nhìn đứa con trai kháu khỉnh trong tay, lòng dâng trào một thứ cảm giác lạ lùng — trả lại cho đời những gì đáng trả.

    Đứa con tôi sinh ra…
    là con trai.

    Nhưng không mang họ nhà Tuấn.

  • 7 đặc điểm của người thu hút t i ề n bạc, cuộc đời không gi à u cũng vượng

    7 đặc điểm của người thu hút t i ề n bạc, cuộc đời không gi à u cũng vượng

    7 đặc điểm của người thu hút tiền bạc, cuộc đời không giàu cũng vượng

    Dưới đây là 7 đặc điểm thường thấy ở những người thu hút tiền bạc, cuộc đời không giàu cũng vượng.

    <

    Trong cuộc sống, có những người dù không cầu mà được, dù không bon chen vẫn đủ đầy. Họ không nhất thiết phải là đại gia, nhưng cuộc đời luôn thuận lợi, tiền bạc không khi nào thiếu. Bí quyết nằm ở những đặc điểm rất đặc biệt – chính là từ khí chất, tư duy đến lối sống.

    7 đặc điểm của người thu hút tiền bạc, cuộc đời không giàu cũng vượng7 đặc điểm của người thu hút tiền bạc, cuộc đời không giàu cũng vượng

    1. Biết rõ giá trị của bản thân

    Người thu hút tiền bạc thường là người không tự ti, cũng không tự mãn. Họ hiểu mình giỏi điều gì, yếu ở đâu và không ngừng hoàn thiện mình. Chính sự tự nhận thức này giúp họ lựa chọn đúng con đường kiếm tiền và tận dụng được thế mạnh cá nhân để thành công.

    2. Kiên định và không dễ bị lung lay

    Tiền bạc “chọn” người biết giữ vững lập trường. Những người này khi đã chọn mục tiêu sẽ theo đuổi đến cùng, không vì lời ra tiếng vào hay thất bại mà bỏ cuộc. Họ làm việc không phải vì may mắn, mà vì có chiến lược, có quyết tâm.

    3. Suy nghĩ tích cực, luôn tìm hướng đi mới

     

    Thay vì than thở khi gặp khó khăn, họ tìm cách giải quyết. Người hút tài lộc thường có tư duy tích cực, nhìn thấy cơ hội trong nghịch cảnh. Sự lạc quan này giúp họ thu hút năng lượng tốt và cả những người hỗ trợ có cùng chí hướng.

    <

    4. Biết ơn và sống tử tế

    Người thu hút tiền không phải lúc nào cũng khôn ngoan hay sắc sảo, nhưng chắc chắn họ là người sống có tình, có nghĩa. Họ biết ơn những người từng giúp đỡ, không ngần ngại chia sẻ hay giúp lại người khác. Phúc dày, đức lớn – tài lộc tự tìm đến.

    5. Tư duy tài chính rõ ràng

    Họ không tiêu tiền theo cảm xúc. Ngược lại, họ hiểu rất rõ giá trị của đồng tiền, biết khi nào nên chi tiêu, khi nào nên tiết kiệm, và luôn dành một phần để đầu tư. Dù chưa giàu có ngay, nhưng kiểu người này luôn vững vàng, không nợ nầnvà tiền bạc cứ thế sinh sôi.

    6. Giao tiếp thông minh, biết chọn bạn mà chơi

    Người thu hút tiền tài thường biết tạo dựng mối quan hệ tốt, nhưng không phải ai cũng thân. Họ chọn lọc môi trường sống, bạn bè giao lưu và tránh xa những người hay đố kỵ, tiêu cực. Cách chọn người đồng hành cũng chính là cách họ tự mở đường tài lộc cho mình.

    7. Luôn học hỏi và không ngừng phát triển

    Tiền bạc chỉ đi theo người có giá trị. Những người giàu năng lượng thu hút thường là người ham học, ham làm, và luôn cập nhật kiến thức mới. Họ không “ngủ quên trên chiến thắng”, mà luôn sẵn sàng đổi mới để bắt kịp thời đại.

    Người thu hút tiền không nhất thiết phải giỏi buôn bán hay giàu từ nhỏ. Điều quan trọng là họ mang trong mình những đặc điểm khiến tiền tài tự tìm đến – từ tư duy, thái độ đến hành vi sống. Nếu bạn thấy mình có những dấu hiệu trên, đừng nghi ngờ: bạn đang trên hành trình trở nên thịnh vượng.

  • Ông lão ăn mặc giản dị bị từ chối suất ăn trên máy bay, sau khi hạ cánh ông s a th ả i toàn bộ phi hành đoàn

    Ông lão ăn mặc giản dị bị từ chối suất ăn trên máy bay, sau khi hạ cánh ông s a th ả i toàn bộ phi hành đoàn

    Ông lão ăn mặc giản dị bị t/ừ ch/ối suất ăn trên máy bay, sau khi hạ cánh ông s/a th/ải toàn bộ phi hành đoàn
    Chiếc máy bay thương gia mang số hiệu VN888 chuẩn bị cất cánh từ Singapore về TP.HCM. Tại quầy làm thủ tục, một người đàn ông lớn tuổi bước đến. Ông mặc chiếc áo sơ mi ngả màu, quần kaki đã bạc, chân mang đôi dép nhựa. Trong tay ông là chiếc túi vải cũ – loại túi siêu thị ngày xưa – nhét gọn gàng vài thứ đồ cá nhânNhân viên quầy check-in nhìn ông, rồi nhìn xuống tấm vé trên tay. Vé hạng thương gia. Họ thoáng gi/ật mình, nhưng vẫn lễ phép hướng dẫn ông đến phòng chờ.

    Trên khoang thương gia.

    Ghế 1A – vị trí đ/ắt đ/ỏ nhất – được ông chọn. Khi ông vừa ngồi xuống, một nữ tiếp viên tiến đến, vẻ mặt bố/i r/ối. Cô cúi đầu lịch sự:

    “Cháu x/in lỗ/i… bác có thể cho xem lại vé một chút được không ạ?”

    Ông lão cười nhẹ, lấy vé ra từ túi áo:

    “Đây.”

    Tiếp viên liếc nhìn, x/ác nh/ận đúng là vé thương gia, nhưng ánh mắt vẫn hiện rõ sự ngh/i ng/ờ. Sau vài câu khách sáo, cô bước về cuối khoang, thì thầm với một tiếp viên khác. Họ liếc nhìn về phía ông, cười nhỏ:

    “Chắc trúng số mua vé hạng sang… nhìn như dân lao động.”

    Một doanh nhân trẻ ngồi ghế 1C – áo vest hàng hiệu, đồng hồ Rolex – quay sang khẽ nhăn mặt. Anh ta nhìn ông lão từ đầu đến chân, rồi quay đi, bấm điện thoại. Dù không ai nói ra, nhưng trong khoang ấy, sự kh/ó chị/u vì “sự xuất hiện lệch đẳng cấp” rõ ràng hiện diện.

    Một tiếng sau.

    Khi máy bay ổn định ở độ cao, tiếp viên bắt đầu phục vụ bữa ăn. Những phần ăn sang trọng được bày ra: bò Wagyu, rượu vang đỏ, bánh mì nhập khẩu, tráng miệng panna cotta Ý.

    Ông lão nhẹ nhàng gọi cô tiếp viên:

    “X/in lỗ/i cháu, cho bác xin phần ăn được không?”

    Tiếp viên mỉm cười xã giao, nhưng câu trả lời lạnh tanh:

    “Dạ… hôm nay suất ăn thương gia có giới hạn, ưu tiên khách VIP thường xuyên. Mong bác thông cảm.”
    Ông khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.

    Vài hành khách xung quanh nhìn nhau, cười kín đáo. Một người nói nhỏ:“Tưởng hạng thương gia là được ăn sang à? Có tiền mua vé mà không đủ tiền mua phong cách.”

    Chuyến bay kéo dài 2 giờ đồng hồ, nhưng với ông – nó là hai tiếng im lặng tột cùng.

    Ông không đòi hỏi. Không trá/ch c/ứ. Chỉ lặng lẽ nhìn qua cửa sổ, gương mặt già nua bình thản, nhưng đôi mắt buồn sâu thẳm.

    Khi máy bay hạ cánh.

    Hành khách lần lượt rời khỏi khoang. Riêng ông lão được mời nán lại vài phút.

    Ngay lúc đó, cửa khoang mở ra, một đoàn người mặc vest đen bước vào…

    …Gương mặt ai nấy đều nghiêm nghị. Người đi đầu là một người đàn ông trung niên, dáng cao ráo, đầu tóc chải gọn, trên ngực áo cài thẻ “Giám đốc điều hành hãng hàng không VN888”.

    Ông tiến đến trước mặt ông lão, cúi đầu thật sâu:

    “Cháu xin lỗi bác… toàn bộ phi hành đoàn chuyến bay VN888 vừa rồi sẽ bị đình chỉ công tác lập tức. Chúng cháu đã thất lễ với Chủ tịch Hội đồng Quản trị.”

    Không khí trong khoang như đóng băng.

    Các tiếp viên đứng sững lại, mặt trắng bệch. Doanh nhân ghế 1C chưa kịp bước ra ngoài, hai chân run rẩy. Những hành khách tò mò dừng lại ở lối đi, chết lặng.

    Ông lão… chính là Chủ tịch sáng lập của tập đoàn hàng không này – người đã dành hơn 40 năm gây dựng từ một hãng bay nhỏ lẻ đến thương hiệu hàng không hàng đầu khu vực. Sau khi nghỉ hưu, ông sống giản dị, ẩn dật, gần như không ai còn nhận ra ông.

    Ông lão nhìn vị giám đốc điều hành, ánh mắt trầm lắng:

    “Không cần đình chỉ ai cả. Họ chỉ nhìn nhận người khác theo cách mà xã hội đã quen dạy họ. Cũng có thể… là do ta đã quá quen với sự vô hình.”

    Ông quay sang nữ tiếp viên trẻ, cô gái vẫn cúi đầu, mắt rưng rưng:

    “Cháu còn trẻ. Nhưng làm nghề phục vụ, điều đầu tiên cần học không phải là cách phân biệt đẳng cấp, mà là tôn trọng con người.”

    Ông lão bước ra khỏi khoang, dáng chậm rãi nhưng thẳng lưng, tay vẫn cầm chiếc túi vải bạc màu.

    Đoàn người áo vest vội vàng theo sau, nhưng ông nhẹ giơ tay ra hiệu: “Ta tự đi được.”

    Sau sự việc đó, một chỉ thị đặc biệt từ trụ sở chính được ban hành nội bộ:

    “Không ai bị từ chối phục vụ vì vẻ ngoài. Tôn trọng khách hàng không phân biệt hình thức, quần áo hay tuổi tác – đó là tư cách của một hãng hàng không tử tế.”

    Và rồi, suốt nhiều năm sau, trong các buổi đào tạo tiếp viên mới, câu chuyện về “ông lão ghế 1A” luôn được nhắc đến – như một bài học không bao giờ cũ về lòng người, sự kiêu ngạo, và cái giá phải trả khi đánh giá người khác chỉ qua chiếc áo họ đang mặc.

  • Đêm Tân Hôn Chồng phát hiện ra người Vợ của mình không còn trong trắng như cô đã nói, anh ta nổi điên gọi bố mẹ vợ sang 3 mặt 1 lời

    Đêm Tân Hôn Chồng phát hiện ra người Vợ của mình không còn trong trắng như cô đã nói, anh ta nổi điên gọi bố mẹ vợ sang 3 mặt 1 lời

    Đêm tân hôn.
    Sau bao tháng ngày yêu đương ngọt ngào,  hồi hộp bước vào căn phòng phủ đầy hoa hồng và nến thơm.
    Cô tin rằng, đêm nay sẽ là khởi đầu cho một cuộc sống mới, yên bình bên Tuấn – người đàn ông bề ngoài thành đạt, lịch lãm, lại luôn miệng nói yêu thương cô hết lòng.

    Nhưng mọi thứ vỡ vụn chỉ sau chưa đầy một tiếng


    Tuấn ném mạnh tấm chăn ra khỏi giường, mắt đỏ ngầu:

    “Cô lừa tôi à?! Cô nói là chưa từng yêu ai, là giữ cho tôi cơ mà?!”

    Hà chết sững, nước mắt trào ra, run rẩy:

    “Anh à… em… chuyện đó là quá khứ, em không muốn nhắc lại vì sợ anh tổn thương…”

    Tuấn gào lên, đập nát ly rượu trên bàn:

    “Cô là loại đàn bà dối trá! Tôi cưới cô về làm gì? Để bị cả đời đội sừng à?!”

    Anh ta không nghe thêm lời nào, móc điện thoại ra, gọi thẳng cho bố mẹ vợ:

    “Bố mẹ sang ngay đi! Tôi muốn ba mặt một lời!”


    Chưa đầy 15 phút, bố mẹ Hà có mặt.
    Người cha im lặng, gương mặt xám lại, còn mẹ Hà – bà Ngọc – vẫn giữ thái độ bình tĩnh lạ thường.
    Tuấn chỉ tay thẳng vào Hà, giọng rít qua kẽ răng:

    “Con gái bà không còn trinh trắng, mà còn giấu giếm! Gia đình bà dạy con kiểu gì vậy?”

    Không khí đặc quánh.
    Bố Hà định mở lời nhưng mẹ Hà nhẹ nhàng ngắt:

    “Anh Tuấn, nếu hôm nay cậu muốn nói chuyện rõ ràng thì tôi cũng xin phép nói cho hết. Chứ không thôi, chỉ một chiều thì tội con gái tôi.”

    Tuấn ngạc nhiên:

    “Bà nói cái gì? Tôi là người bị lừa đấy!”

    Bà Ngọc cười nhạt, móc trong túi ra một xấp ảnh và vài tờ giấy cũ.

    “Anh có nhớ trước khi cưới con gái tôi, ai là người đã đến quán Lounge K. Ở đó anh làm gì, cần tôi nhắc không?”

    Tuấn đứng hình.
    Cả bố mẹ vợ và Hà đều sững sờ.
    Bà Ngọc tiếp lời, giọng sắc lạnh:

    “Anh từng là trai bao cao cấp, chuyên phục vụ các quý bà giàu có. Có cần tôi đọc luôn tên vài người không?”

    Không khí như nổ tung.
    Tuấn tái mặt, lùi dần ra sau:

    “Bà… bà nói bậy! Tôi…”

    Bà Ngọc ném xuống bàn hóa đơn chuyển tiền cùng vài tấm ảnh chụp Tuấn tay trong tay với những người phụ nữ lớn tuổi.

    “Anh tưởng xóa quá khứ là xong à? Anh quên mất người đầu tiên thuê anh… chính là chị bạn tôi. Và người mách tôi chuyện đó, cũng chính là chị ấy.”


    Tuấn ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi túa ra như tắm.
    Cả đời anh cố che đậy, gột rửa quá khứ trai bao để leo lên nấc thang danh vọng.
    Anh lấy Hà – một cô gái thuần hậu – như cách để “rửa tội” cho bản thân.

    Nhưng nào ngờ… chính người mẹ vợ hiền lành lại biết tất cả.

    Bà Ngọc nói tiếp, từng lời lạnh như dao:

    “Anh nghĩ tôi không biết sao? Tôi im lặng vì con gái tôi yêu anh thật lòng. Nhưng anh làm nhục nó ngay trong đêm cưới, thì tôi không còn gì phải giấu.”

    “Anh bảo nó không trong trắng, vậy anh nghĩ anh sạch sẽ lắm à? Mấy năm bán thân cho đàn bà có chồng, còn gì dơ bẩn hơn thế?”


    Tuấn cúi gằm mặt, cả người run rẩy.
    Hà ngồi bệt xuống sàn, nước mắt rơi lã chã.
    Bố Hà chỉ thở dài, nói một câu khiến ai nấy lặng người:

    “Người có quá khứ, không đáng xấu hổ. Chỉ có người không dám nhận quá khứ của mình mới thật đáng thương.”


    Sáng hôm sau, Tuấn biến mất khỏi nhà.
    Nhưng trước khi đi, anh để lại tờ giấy:

    “Con xin lỗi. Con từng nghĩ lấy vợ ngoan hiền sẽ giúp mình quên được quá khứ. Nhưng hóa ra, chính con mới là kẻ dối trá.”

    Ba tháng sau, Hà ký đơn ly hôn, trở lại cuộc sống bình thường.
    Ngày cô tốt nghiệp lớp pha chế, mẹ đưa cho cô tấm ảnh cũ – ảnh Tuấn phục vụ trong quán Lounge K, đằng sau bà viết một dòng:

    “Đừng bao giờ sợ sự thật, con ạ. Chính nó mới cứu được con khỏi những kẻ giả tạo.”

  • Tȃm Sự Cùпg MC Lạι Văп Sȃm: Gιa ĐìпҺ CҺồпg Đòι H ủ ү H ȏ п Vì Tȏι Là Coп Gáι TҺaпҺ Hóa

    Tȃm Sự Cùпg MC Lạι Văп Sȃm: Gιa ĐìпҺ CҺồпg Đòι H ủ ү H ȏ п Vì Tȏι Là Coп Gáι TҺaпҺ Hóa

    Xin chào quý vị đang theo dõi chương trình “Tâm sự cùng Lại Văn Sâm.”


    Hôm nay, chúng ta sẽ cùng lắng nghe câu chuyện của một cô gái trẻ – người từng phải đối diện với định kiến nặng nề chỉ vì quê hương của mình.

    Nhưng điều đáng trân trọng là, cô đã không chọn oán trách, mà chọn chứng minh giá trị của bản thân bằng lòng tự trọng và nghị lực.
    Xin chào Thu, cảm ơn em đã đến với chương trình hôm nay.


    • Em chào anh Sâm, chào quý khán giả. Em thật sự hồi hộp, vì đây là lần đầu tiên em kể lại chuyện của chính mình trước nhiều người như vậy.

    • Nhưng em nghĩ, nếu một ai đó đang phải chịu sự đánh giá như em từng chịu, thì biết đâu, họ sẽ thấy mình không đơn độc.

    • Em cứ tự nhiên nhé. Chúng ta ở đây để lắng nghe và thấu hiểu. Anh chỉ muốn hỏi… điều gì khiến em quyết định chia sẻ câu chuyện của mình hôm nay?

    • Em quê ở Thanh Hóa, sinh ra trong một gia đình nghèo. Bố mẹ em làm nông, nuôi em ăn học vất vả lắm.


    • Em thi đỗ đại học ở Hà Nội, rồi đi làm nhân viên kế toán. Cuộc sống không dễ, nhưng em tự hào vì mình tự lập.


    • Em quen anh Hùng — một đồng nghiệp lớn hơn em 4 tuổi. Anh hiền, sống tình cảm, làm kỹ sư. Bọn em yêu nhau ba năm, và quyết định làm đám cưới.


    • Nhưng… mọi chuyện bắt đầu rẽ sang hướng khác, chỉ vì một câu nói của mẹ anh ấy.


    • Câu nói đó là gì, Thu?

    • Bà nói: “Con ơi, con đừng lấy gái Thanh Hóa. Cái xứ ấy dữ dằn, ghê gớm, lấy về chỉ khổ.”
      Lúc đầu, em tưởng bà nói đùa. Nhưng dần dần, em nhận ra bà thật sự không chấp nhận em.
      Bà cấm anh Hùng qua lại, nói thẳng với em rằng:

    “Cô muốn yêu ai thì yêu, chứ nhà tôi không cưới con gái Thanh Hóa.”

    Em đứng trước cổng nhà anh, nghe mà nước mắt rơi. Em chưa từng nghĩ rằng, quê quán lại có thể biến thành tội lỗi như vậy.


    • Khi nghe những lời đó, cảm xúc đầu tiên của em là gì?

    • Là tủi thân, là nhục, là đau.
      Em tự hỏi, mình đã làm gì sai? Em có học hành, có công việc, chưa từng hỗn láo hay xúc phạm ai.


    • Nhưng trong mắt họ, em chỉ là “gái Thanh Hóa” — một nhãn mác đủ để họ ghét bỏ.

    Anh Hùng đứng giữa hai bên, anh ấy thương em, nhưng lại không dám cãi mẹ.


    Anh nói: “Cho anh thời gian.”
    Nhưng thời gian chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Gia đình anh tổ chức họp họ hàng, bàn chuyện hủy hôn.


    • Khi đó, em có muốn phản kháng không?

    • Có chứ anh. Em không chịu nổi sự nhục nhã ấy.
      Em đến gặp mẹ anh một lần cuối. Em nói:

    “Bác ơi, con không thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng con có thể chọn cách sống. Con không xin bác thương, chỉ xin bác đừng xúc phạm con.”

    Bà im lặng, còn anh Hùng chỉ biết cúi đầu.
    Em ra về, lòng nhẹ bẫng.
    Tối hôm đó, em nhắn tin cho anh:

    “Mình dừng lại nhé. Em không muốn hôn nhân của mình bắt đầu bằng sự khinh miệt.”


    • Một quyết định mạnh mẽ. Nhưng có hối tiếc không?

    • Em từng khóc suốt mấy đêm. Tình yêu ba năm không dễ buông.


    • Nhưng rồi em nghĩ: nếu phải đánh đổi lòng tự trọng để được làm vợ, thì thà làm người tự do còn hơn.
      Em chuyển chỗ làm, dồn hết thời gian vào công việc.


    • Hai năm sau, em được cử làm trưởng nhóm kế toán, rồi mua được căn hộ nhỏ ở Hà Nội.


    • Em hiểu ra, chỉ có năng lực và cách sống mới quyết định giá trị của mình, chứ không phải quê quán.


    • Thế rồi, chuyện gì xảy ra tiếp theo?

    • Một ngày nọ, em nhận được cuộc gọi. Là mẹ anh Hùng.


    • Giọng bà run run: “Thu à, bác xin lỗi. Bác sai rồi.”


    • Bà kể rằng anh Hùng lấy vợ theo ý mẹ, nhưng cuộc hôn nhân đó tan vỡ chỉ sau hai năm. Người vợ mới bỏ đi, để lại cho bà một đứa cháu nhỏ.
      Bà nói: “Bây giờ bác mới hiểu, quê quán không nói lên điều gì. Chỉ có tấm lòng mới giữ được hạnh phúc.”

    Nghe vậy, em bật khóc. Nhưng không phải vì vui, mà vì thương.


    Thương cho một người mẹ cả đời chạy theo những lời đồn, để rồi mất mát điều quý giá nhất.


    • Em có gặp lại anh Hùng không?

    • Dạ có.
      Anh tìm đến em, đứng lặng trước cửa nhà, nói chỉ một câu:

    “Anh xin lỗi, nhưng muộn quá rồi.”

    Em nhìn anh, chỉ mỉm cười.


    Không còn oán, không còn đau.


    Vì đôi khi, tha thứ không phải là quay lại — mà là để cả hai được tự do.


    • Em có còn giận họ không?

    • Em không giận ai nữa, anh ạ.
      Con người ta sinh ra không ai chọn được nơi chốn, nhưng ai cũng có thể chọn nhân cách của mình.


    • Bây giờ, mỗi khi nghe ai đó chê bai “gái Thanh Hóa”, em chỉ cười.


    • Bởi em biết, bản thân mình đã sống đàng hoàng, tử tế. Và đó là cách trả lời mạnh mẽ nhất.


    • Thu ạ, câu chuyện của em thật đáng trân trọng.


    • Ở đây, anh không chỉ thấy một cô gái từng chịu thiệt thòi, mà còn thấy hình ảnh của rất nhiều người Việt Nam khác — những người bị hiểu lầm, bị đánh giá chỉ vì nguồn gốc, vùng miền.


    • Nhưng em đã chọn cách đối diện văn minh, chọn chứng minh bằng hành động, chứ không bằng lời cãi vã.

    “Giá trị của con người không nằm ở nơi sinh ra, mà ở cách họ sống và yêu thương.”

    Em có muốn gửi lời nhắn gì tới những cô gái từng giống em — bị xem thường, bị từ chối chỉ vì xuất thân?

    • Dạ có. Em muốn nói rằng:

    “Đừng oán hận, đừng tự ti. Định kiến không thể phá vỡ bằng lời cãi, mà bằng cách sống tử tế mỗi ngày. Rồi một ngày, sự kiêu hãnh của bạn sẽ là câu trả lời đẹp nhất.”

    Em tin, một cô gái dù nghèo, dù quê ở đâu, nếu biết sống đúng và yêu thương, thì không ai có quyền khinh thường họ.


    • Cảm ơn Thu, vì câu chuyện của em hôm nay.


    • Cảm ơn vì đã dạy chúng ta rằng: những điều tưởng nhỏ như định kiến vùng miền, đôi khi lại gây ra những vết thương rất lớn.
      Nhưng cũng chính lòng bao dung và nhân phẩm mới giúp con người ta hàn gắn được chúng.


    🌿 Thông điệp cuối cùng từ MC Lại Văn Sâm:

    “Đừng bao giờ đánh giá một con người qua nơi họ sinh ra.
    Bởi lòng tốt, nhân cách và tình yêu thương — không mang quốc tịch, không mang quê quán, mà chỉ mang hình hài của trái tim.”

  • Cô gái ngh è o chỉ mang giỏ hoa quả tới nhà bạn trai ra mắt, ai ngờ bị mẹ bạn trai tỏ thái độ

    Cô gái ngh è o chỉ mang giỏ hoa quả tới nhà bạn trai ra mắt, ai ngờ bị mẹ bạn trai tỏ thái độ

    Cô gái ngh//èo chỉ mang giỏ hoa quả tới nhà bạn trai ra mắt, ai ngờ mẹ anh vừa nhìn đã vội bê mâm cơm thịnh soạn cất đi, bày ra mâm cơm toàn rau luộc, cô đứng lên nói một câu khiến cả nhà anh ngh//ẹn đ/ắng…

    Hà sinh ra ở một vùng quê nghèo ven sông. Bố mất sớm, mẹ tần tảo sớm hôm nuôi hai chị em ăn học. Cuộc sống khó khăn dạy Hà cách sống tiết kiệm, tự lập và biết trân trọng những điều nhỏ bé.

    Lên đại học ở thành phố, Hà làm thêm đủ nghề: bưng bê quán cà phê, gia sư, bán hàng online… Nhờ vậy, cô không chỉ trang trải sinh hoạt phí mà còn gửi về phụ mẹ một phần. Chính trong một lần đi làm thêm ở thư viện, Hà quen Nam – sinh viên năm cuối, cao ráo, hiền lành, gia đình khá giả.

    Yêu nhau hơn một năm, Nam đề nghị đưa Hà về ra mắt bố mẹ. Hà vừa mừng vừa lo. Cô biết hoàn cảnh hai bên cách xa, nhưng tin vào tình cảm chân thành của Nam.

    Sáng hôm đó, Hà dậy sớm đi chợ, lựa những loại hoa quả tươi nhất: táo đỏ, nho tím, cam vàng… Cô cẩn thận gói vào một giỏ mây xinh xắn, thắt ruy băng. Dù món quà giản dị, nhưng là thứ tốt nhất cô có thể mua bằng đồng tiền mình tự kiếm.

    Tới nhà Nam, Hà lễ phép chào hỏi. Bố Nam vui vẻ đáp lại, còn mẹ anh – bà Hạnh – chỉ liếc nhanh giỏ hoa quả, ánh mắt thoáng chút hờ hững.

    “Con bé mang gì vậy Nam?” – bà hỏi.

    “Dạ, hoa quả tráng miệng mẹ ạ.” – Nam đáp, tươi cười.

    Bà Hạnh gật nhẹ, rồi quay vào bếp nói nhỏ gì đó với cô giúp việc. Hà không để ý, vẫn nghĩ mọi chuyện bình thường.

    Một lúc sau, bàn ăn được bày ra. Trước mặt Hà là đĩa rau muống luộc, bát canh bí loãng, thêm đĩa đậu phụ rán nguội ngắt. Mọi thứ đều đơn sơ, trong khi mùi thơm từ bếp vẫn bay ra nức mũi.

    Qua khe cửa, Hà thoáng thấy một mâm cơm thịnh soạn: gà luộc vàng óng, cá hấp, tôm rim, thịt kho… đang được bê đi cất.

    Nam cau mày: “Mẹ ơi, con tưởng sáng nay mẹ nấu nhiều món lắm mà?”

    Bà Hạnh cười gượng: “À, mấy món kia để dành đãi khách chiều nay. Ăn rau cho thanh đạm cũng tốt.”

    Hà khẽ mỉm cười, cầm đũa ăn vài miếng, nhưng lòng đã nhận ra câu chuyện. Không khí bàn ăn nặng nề.

    Ăn được một lúc, Hà đặt đũa xuống, nhẹ nhàng đứng lên. Cả bàn hướng mắt về cô. Giọng Hà bình tĩnh nhưng rõ ràng:

    “Cô ạ, cháu biết nhà cô có điều kiện hơn nhà cháu rất nhiều. Cháu sinh ra ở quê, ăn rau luộc, canh bí là chuyện bình thường, có những ngày còn không có.

    Nhưng hôm nay cháu đến đây không phải để thử độ chịu đựng, mà để gặp gỡ, trò chuyện cùng gia đình. Mâm cơm không chỉ là đồ ăn – nó còn là tấm lòng đón tiếp.

    Cháu mang giỏ hoa quả này, không phải vì cháu không biết mua gì sang, mà vì đó là thứ tốt nhất cháu có thể tự tay chọn lựa.

    Cháu tin, tình cảm và sự chân thành quý hơn bất kỳ món quà nào.”

    Không khí lặng đi. Bố Nam ho khẽ, mắt nhìn bà Hạnh đầy ẩn ý. Nam cúi gằm, rõ ràng anh đang rất xấu hổ.

    Hà tiếp lời: “Cháu thương anh Nam, và nghĩ rằng nếu may mắn, cháu sẽ có thêm một gia đình để yêu thương. Nhưng cháu cũng hiểu, một gia đình chỉ tồn tại khi có sự tôn trọng lẫn nhau.

    Nếu chỉ vì cháu xuất thân nghèo mà bị xem nhẹ, cháu nghĩ, chúng ta nên dừng lại ở đây.”

    Nói xong, Hà cúi chào, định ra về. Nam đứng bật dậy: “Hà, đợi anh!” Anh quay sang mẹ, giọng gay gắt hiếm thấy: “Mẹ! Con yêu Hà không phải vì cô ấy giàu hay nghèo.

    Nếu mẹ còn định xét nét như vậy, con sẽ ra khỏi nhà cùng Hà.”

    Bà Hạnh bối rối. Ánh mắt mọi người trong nhà khiến bà thấy nóng bừng mặt. Bố Nam chậm rãi nói: “Bà làm thế là sai. Cái cần giữ là người tử tế, chứ không phải mâm cao cỗ đầy.”

    Bà Hạnh im lặng vài giây rồi thở dài: “Cô… xin lỗi cháu. Cô đã quá xét nét. Mấy món kia… thôi để cô bảo họ bê ra, mọi người cùng ăn.”

    Hà mỉm cười: “Cháu cảm ơn, nhưng cháu nghĩ hôm nay mình nên về. Nếu còn duyên, cháu sẽ lại đến – nhưng hy vọng khi đó, chúng ta thật lòng hơn.”

    Cô bước ra cổng, Nam chạy theo. Bà Hạnh đứng nhìn bóng lưng cô gái nhỏ nhắn, trong lòng chợt dấy lên cảm giác hụt hẫng. Bà nhận ra, chỉ vài lời nói, Hà đã khiến cả nhà phải soi lại cách cư xử của mình.

    Và từ hôm ấy, mâm cơm thịnh soạn vẫn được dọn ra, nhưng bà Hạnh không còn thấy nó ngon miệng như trước.

  • Nếu gặp kҺó kҺăп, Һoạп пạп Һãү пιệm 3 cȃu ”tҺầп cҺú” пàყ tự kҺắc m a ү m ắ п sẽ tớι

    Nếu gặp kҺó kҺăп, Һoạп пạп Һãү пιệm 3 cȃu ”tҺầп cҺú” пàყ tự kҺắc m a ү m ắ п sẽ tớι

    Nếu gặp kҺó kҺăп, Һoạп пạп Һãү пιệm 3 cȃu ”tҺầп cҺú” пàყ tự kҺắc maү mắп sẽ tớι

     

    Mọi thứ ᵭḕu ʟà nhȃn quả, ᵭḕu ʟà duyên sṓ. Hãy cứ hãy ʟòng với những gì mình có, dùng trái tim bình thường ᵭể ᵭṓi mặt với cuộc sṓng, ᵭừng chấp niệm.

    Tất cả do tȃm mà ra

    Trong cuộc sṓng này rất nhiḕu người ʟuȏn ⱪhȏng thuận mắt với người ⱪhác. Thực ra thì ⱪhȏng phải vì người ⱪhác mà quả thực việc ⱪhiḗn bạn ⱪhó chịu mà bởi do tȃm mà ra.

    Trong tȃm ⱪhȏng tṑn tại cái gọi ʟà thuận mắt, ⱪhȏng có ánh sáng, ⱪhȏng có sự tử tḗ.

    Phật dạy chỉ ⱪhi biḗt dùng cái tȃm ᵭể nhìn nhận mọi thứ thì bạn mới phát hiện xung quanh mình ᵭḕu ʟà những ᵭiḕu tử tḗ và tṓt ᵭẹp.

    Chúng ta dùng tȃm như nào ᵭi nhìn thḗ giới thì chúng ta sẽ thu ʟại ᵭược những cảm xúc y như vậy.

    Khi bạn dùng trái tim biḗt ơn, sự tử tḗ ᵭṓi ᵭãi với cuộc sṓng bạn sẽ nhận vḕ ᵭược sự hạnh phúc.

    vbnn

    Vạn sự ᵭḕu có nhȃn quả

    Thiện có thiện báo, ác có ác báo, mọi ᵭiḕu ⱪhȏng thuận và ⱪhó ⱪhăn mà bạn phải gặp ᵭḕu chính ʟà nhȃn quả báo ứng. Nḗu bạn thường xuyên có thiện quả thì chứng tỏ bạn thường xuyên ʟàm việc thiện.

    Còn nḗu bạn ʟàm chuyện xấu chắc chắn sẽ rước nghiệp chướng vḕ.

    Khi bạn tin vào nhȃn quả thì vận may sẽ tới. Khi gặp ⱪhó ⱪhăn ᵭừng phàn nàn, bởi phàn nàn cũng chẳng giúp ích ᵭược gì cả.

    Cuộc ᵭời có nhiḕu cái ⱪhổ mà bạn gặp phải, những giọt nước mắt mà bạn rơi cuṓi cùng sẽ quay ʟại tìm bạn trong bộ dạng mà bạn xứng ᵭáng ᵭược hưởng.

    chua-han-son-niem-phat

    Mọi chuyện trên ᵭời này rṑi cũng sẽ qua ᵭi, mọi thứ ᵭḕu gói trong hai chữ nhȃn duyên. Sṓng ở ᵭời ai cũng mong muṓn ᵭược hạnh phúc, sung sướng cả.

    Mọi thứ nhȃn duyên hòa hợp

    Nḗu bạn có thể nhìn nhận ᵭược ᵭiḕu mình ᵭã trải qua với một góc nhìn ⱪhong có sự chấp niệm ở bên trong ᵭó thì bạn sẽ ⱪhȏng cảm thấy mất mát, cũng sẽ ⱪhȏng có tổn thương hay phiḕn muộn.

    chin-dieu-can-nho-trong-cuoc-song-nay

    Bởi ʟẽ tất cả chúng ᵭḕu ⱪhȏng có thực, nó cũng như một giấc mơ mà thȏi. Niḕm vui ʟà ngắn ngủi thì ⱪhổ ᵭau cũng ngắn ngủi.

    Dù có chuyện gì xảy ra thì tất cả cũng chỉ ʟà nhȃn quả tạm thời mà thȏi.

    Duyên tới thì tụ, duyên tận thì tán, tất cả ᵭḕu do ý Trời, có tiḗc nuṓi cũng ⱪhȏng ʟàm ᵭược ᵭiḕu gì cả.

    Mọi thứ ᵭḕu ʟà nhȃn quả, ᵭḕu ʟà duyên sṓ. Hãy cứ hãy ʟòng với những gì mình có, dùng trái tim bình thường ᵭể ᵭṓi mặt với cuộc sṓng, ᵭừng chấp niệm.