Blog

  • Anh phụ hồ tưởng mình m a y m ắ n gặp được định mệnh cuộc đời trong quán Phố Đêm, anh ra sức khuyên cô bỏ nghề về làm vợ anh

    Anh phụ hồ tưởng mình m a y m ắ n gặp được định mệnh cuộc đời trong quán Phố Đêm, anh ra sức khuyên cô bỏ nghề về làm vợ anh

    Anh Hòa – gã phụ hồ hiền lành của xóm Đông – người ta bảo anh “ngốc thì ngốc vừa thôi”.
    Ngày anh dắt về cô vợ mới cưới, cả xóm xì xào:

    “Con bé này hình như ở quán Phố Đêm dưới thị trấn đấy.”


    “Thôi kệ, miễn là nó thương nó lo cho thằng Hòa là được.”

    Cô vợ tên Ly – trắng trẻo, nói năng nhỏ nhẹ, suốt ngày nấu ăn dọn dẹp không kêu ca tiếng nào.


    Anh Hòa tin chắc trời thương mới cho mình gặp được “định mệnh đời anh”.


    Ba tháng trôi qua, tưởng hạnh phúc đã về thật.
    Cho đến một buổi chiều, cả xóm Đông kéo đến kín sân, người thì chỉ trỏ, người thì che miệng cười rúc rích.


    Trước cổng nhà, một chiếc xe bảy chỗ đen bóng dừng lại, mấy người đàn ông mặc đồ vest bước xuống, tay cầm xấp giấy tờ.

    Người đi đầu nói lớn:

    “Anh Hòa có nhà không? Chúng tôi đến đòi lại người!”

    Cả xóm sững sờ.
    Anh Hòa bước ra, mặt tái mét:

    “Các anh nói gì… đòi người là sao?”

    Người đàn ông chìa ra một hợp đồng bảo lãnh nợ, kèm tấm ảnh cưới của Ly… nhưng bên cạnh cô dâu không phải là anh Hòa.

    “Cô ta là vợ hợp pháp của ông chủ quán Phố Đêm. Ba tháng trước trốn đi, mang theo 600 triệu tiền hàng.
    Anh đang chứa người phạm tội trốn nợ và lừa đảo.”


    Cả xóm bàn tán ầm ĩ, người thương, người chửi, người chỉ tay vào mặt anh:

    “Đã bảo rồi, gái quán thì làm sao tin được!”

    Anh Hòa chết lặng, quay sang tìm vợ thì Ly đã quỳ rạp xuống, khóc nức nở:

    “Em không định lừa anh… Em chỉ muốn làm lại, nhưng quá khứ không buông tha em.”


    Công an đến, dẫn Ly đi giữa ánh mắt hiếu kỳ của cả làng.
    Trước khi bị đưa lên xe, cô quay lại nói nhỏ với anh:

    “Trong cái hộp dưới gầm giường, là hết số tiền em trả lại cho anh… và cả tờ giấy siêu âm của con mình.
    Anh giữ lấy, coi như em đền cho anh chút tình người.”


    Nửa tháng sau, xóm Đông không còn ai thấy anh Hòa cười nữa.
    Ngày nào anh cũng ra đầu ngõ, nhìn về hướng thị trấn, nơi có quán “Phố Đêm” giờ đã đóng cửa im ỉm.

    Người ta kể, đêm nào anh cũng nghe thấy tiếng ai đó hát khe khẽ vọng về từ xa – đúng giọng của Ly,
    thứ giọng khiến anh tin rằng, có những định mệnh… đến chỉ để dạy ta biết tin lầm người, nhưng yêu thật lòng.

  • Tôi khựng lại. Giờ này, nơi này, sao lại có cô gái? Hay là người ta nh ỡ xe? L ò n g trắc ẩn nổi lên, tôi dừng lại

    Tôi khựng lại. Giờ này, nơi này, sao lại có cô gái? Hay là người ta nh ỡ xe? L ò n g trắc ẩn nổi lên, tôi dừng lại

    Tôi làm nghề lái xe tải, quen với những chuyến hàng xuyên đêm. Mỗi lần nhận chuyến cuối tháng là lại căng mình mà chạy, vì chỉ cần giao hàng đúng hẹn là được thêm khoản thưởng kha khá. Tối qua cũng vậy, tôi nhắn về cho vợ:

    “Tối nay anh không về đâu, chạy nốt chuyến này là đủ 20 triệu cả lương cả thưởng rồi.”

    Cơm tối xong, tôi nổ máy, rời bãi lúc hơn 11 giờ. Đường quốc lộ đêm ấy vắng ngắt, chỉ có tiếng gió và tiếng lốp xe nghiến trên mặt đường. Tôi bật radio, cố tỉnh táo mà chạy tiếp thì bất ngờ thấy phía xa có bóng người — một cô gái mặc áo trắng, quần đen, tay xách vali, đang vẫy xe giữa khoảng tối nhập nhoạng.

    Tôi khựng lại. Giờ này, nơi này, sao lại có cô gái? Hay là người ta nhỡ xe? Lòng trắc ẩn nổi lên, tôi dừng lại.

    Cô bước tới, giọng run run:

    “Anh ơi, em bị nhỡ chuyến, họ thả em ở đây. Anh cho em đi nhờ tầm năm cây nữa là tới nhà em được không ạ?”

    Tôi nhìn cô — khuôn mặt còn trẻ, mệt mỏi, ánh mắt khẩn khoản. Nghĩ bụng: “Đời tài xế cũng lắm người tốt giúp mình, giờ mình giúp lại có sao đâu.”
    Tôi mở cửa:

    “Lên đi, trễ thế này đứng ngoài nguy hiểm lắm.”

    Cô cảm ơn rồi ngồi im lặng bên cạnh, tay ôm chặt chiếc vali. Được chừng dăm phút, cô bỗng khẽ kêu:

    “Ơ, hình như em đánh rơi ví lúc nãy rồi, chỗ lúc em đứng vẫy anh đó. Hay anh quay lại giúp em tìm, trong đó có ít tiền em về quê…”

    Tôi thoáng chột dạ. Giờ này mà quay lại giữa đoạn đường tối om thì cũng liều, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, tôi lại mềm lòng. Đúng lúc tôi định quay đầu xe thì cô mở vali lục lọi, rút ra một ổ bánh mì cắn dở:

    “Em xin lỗi, em đói quá, cả ngày chưa ăn gì…”

    Cảnh ấy khiến tôi thấy thương. Tôi bảo:

    “Thôi khỏi tìm, tôi chở cô đến nơi, cho thêm ít tiền bắt xe về quê. Giữ mà ăn uống cho tử tế.”

    Cô lắc đầu cảm ơn, nước mắt rưng rưng. Tôi rút trong ví ra 500 nghìn, đưa cô, coi như giúp người qua đường.

    Đến điểm cô nói là “nhà”, chỉ là ngã ba nhỏ rẽ vào khu dân cư tối mịt, cô cảm ơn lần nữa rồi xuống xe. Tôi nhìn qua gương, bóng cô khuất dần.

    Sáng hôm sau, khi ghé quán nước bên đường, tôi kể chuyện cho thằng bạn lái cùng tuyến nghe. Nó nghe xong mặt tái mét:

    “Mày cũng gặp hả? Tao mới bị tuần trước. Cũng cô gái áo trắng, cũng vali, cũng bảo rơi ví… Nhưng lúc tao quay lại, cô ta bảo bị lạc đường rồi kêu tao xuống phụ tìm. May tao nghi ngờ nên không ra khỏi xe. Sau này mới biết có mấy vụ tài xế bị thôi miên, cướp sạch trong vùng.”

    Tôi ngồi lặng, ngụm cà phê đắng nghét nơi đầu lưỡi.
    Thì ra cô gái “tội nghiệp” đêm qua — chỉ là một phần của kịch bản, mà con mồi là những gã tài xế đường dài cả tin như tôi.

    Từ hôm ấy, tôi chẳng bao giờ dừng xe giữa đêm nữa. Vì trên những con đường vắng, không phải lúc nào thứ vẫy tay với ta… cũng là người.

  • Đêm Tân Hôn Chồng phát hiện ra người Vợ của mình không còn trong trắng như cô đã nói, anh ta nổi đ i ê  n gọi bố mẹ vợ sang 3 mặt 1 lời

    Đêm Tân Hôn Chồng phát hiện ra người Vợ của mình không còn trong trắng như cô đã nói, anh ta nổi đ i ê n gọi bố mẹ vợ sang 3 mặt 1 lời

    Đêm tân hôn.
    Sau bao tháng ngày yêu đương ngọt ngào,  hồi hộp bước vào căn phòng phủ đầy hoa hồng và nến thơm.
    Cô tin rằng, đêm nay sẽ là khởi đầu cho một cuộc sống mới, yên bình bên Tuấn – người đàn ông bề ngoài thành đạt, lịch lãm, lại luôn miệng nói yêu thương cô hết lòng.

    Nhưng mọi thứ vỡ vụn chỉ sau chưa đầy một tiếng


    Tuấn ném mạnh tấm chăn ra khỏi giường, mắt đỏ ngầu:

    “Cô lừa tôi à?! Cô nói là chưa từng yêu ai, là giữ cho tôi cơ mà?!”

    Hà chết sững, nước mắt trào ra, run rẩy:

    “Anh à… em… chuyện đó là quá khứ, em không muốn nhắc lại vì sợ anh tổn thương…”

    Tuấn gào lên, đập nát ly rượu trên bàn:

    “Cô là loại đàn bà dối trá! Tôi cưới cô về làm gì? Để bị cả đời đội sừng à?!”

    Anh ta không nghe thêm lời nào, móc điện thoại ra, gọi thẳng cho bố mẹ vợ:

    “Bố mẹ sang ngay đi! Tôi muốn ba mặt một lời!”


    Chưa đầy 15 phút, bố mẹ Hà có mặt.
    Người cha im lặng, gương mặt xám lại, còn mẹ Hà – bà Ngọc – vẫn giữ thái độ bình tĩnh lạ thường.
    Tuấn chỉ tay thẳng vào Hà, giọng rít qua kẽ răng:

    “Con gái bà không còn trinh trắng, mà còn giấu giếm! Gia đình bà dạy con kiểu gì vậy?”

    Không khí đặc quánh.
    Bố Hà định mở lời nhưng mẹ Hà nhẹ nhàng ngắt:

    “Anh Tuấn, nếu hôm nay cậu muốn nói chuyện rõ ràng thì tôi cũng xin phép nói cho hết. Chứ không thôi, chỉ một chiều thì tội con gái tôi.”

    Tuấn ngạc nhiên:

    “Bà nói cái gì? Tôi là người bị lừa đấy!”

    Bà Ngọc cười nhạt, móc trong túi ra một xấp ảnh và vài tờ giấy cũ.

    “Anh có nhớ trước khi cưới con gái tôi, ai là người đã đến quán Lounge K. Ở đó anh làm gì, cần tôi nhắc không?”

    Tuấn đứng hình.
    Cả bố mẹ vợ và Hà đều sững sờ.
    Bà Ngọc tiếp lời, giọng sắc lạnh:

    “Anh từng là trai bao cao cấp, chuyên phục vụ các quý bà giàu có. Có cần tôi đọc luôn tên vài người không?”

    Không khí như nổ tung.
    Tuấn tái mặt, lùi dần ra sau:

    “Bà… bà nói bậy! Tôi…”

    Bà Ngọc ném xuống bàn hóa đơn chuyển tiền cùng vài tấm ảnh chụp Tuấn tay trong tay với những người phụ nữ lớn tuổi.

    “Anh tưởng xóa quá khứ là xong à? Anh quên mất người đầu tiên thuê anh… chính là chị bạn tôi. Và người mách tôi chuyện đó, cũng chính là chị ấy.”


    Tuấn ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi túa ra như tắm.
    Cả đời anh cố che đậy, gột rửa quá khứ trai bao để leo lên nấc thang danh vọng.
    Anh lấy Hà – một cô gái thuần hậu – như cách để “rửa tội” cho bản thân.

    Nhưng nào ngờ… chính người mẹ vợ hiền lành lại biết tất cả.

    Bà Ngọc nói tiếp, từng lời lạnh như dao:

    “Anh nghĩ tôi không biết sao? Tôi im lặng vì con gái tôi yêu anh thật lòng. Nhưng anh làm nhục nó ngay trong đêm cưới, thì tôi không còn gì phải giấu.”

    “Anh bảo nó không trong trắng, vậy anh nghĩ anh sạch sẽ lắm à? Mấy năm bán thân cho đàn bà có chồng, còn gì dơ bẩn hơn thế?”


    Tuấn cúi gằm mặt, cả người run rẩy.
    Hà ngồi bệt xuống sàn, nước mắt rơi lã chã.
    Bố Hà chỉ thở dài, nói một câu khiến ai nấy lặng người:

    “Người có quá khứ, không đáng xấu hổ. Chỉ có người không dám nhận quá khứ của mình mới thật đáng thương.”


    Sáng hôm sau, Tuấn biến mất khỏi nhà.
    Nhưng trước khi đi, anh để lại tờ giấy:

    “Con xin lỗi. Con từng nghĩ lấy vợ ngoan hiền sẽ giúp mình quên được quá khứ. Nhưng hóa ra, chính con mới là kẻ dối trá.”

    Ba tháng sau, Hà ký đơn ly hôn, trở lại cuộc sống bình thường.
    Ngày cô tốt nghiệp lớp pha chế, mẹ đưa cho cô tấm ảnh cũ – ảnh Tuấn phục vụ trong quán Lounge K, đằng sau bà viết một dòng:

    “Đừng bao giờ sợ sự thật, con ạ. Chính nó mới cứu được con khỏi những kẻ giả tạo.”

  • Tỷ Phú 70 tuổi giàu có nhưng mãi chưa tìm được vợ, cho đến khi tìm được Cô Gái Trẻ mới 20 ở cà phê đèn m ờ, ông nghĩ tất cả là tình Y ê u thật L ò n g nên linh đình báo hỷ

    Tỷ Phú 70 tuổi giàu có nhưng mãi chưa tìm được vợ, cho đến khi tìm được Cô Gái Trẻ mới 20 ở cà phê đèn m ờ, ông nghĩ tất cả là tình Y ê u thật L ò n g nên linh đình báo hỷ

    Tỷ phú Trần Đức Minh, 70 tuổi, được mệnh danh là “ông vua bất động sản vùng ven” – nhà mấy căn, xe vài chiếc, nhưng suốt đời sống lẻ bóng.

    Người ta nói ông kỹ tính, cũng có người bảo ông từng đau một lần vì bị phản bội.

    Cho đến một tối, ông ghé quán cà phê đèn mờ trên phố. Ở đó, ông gặp Vy, cô gái trẻ mới 20 tuổi, da trắng, giọng nói ngọt như rót mật.

    Cô không giống mấy cô gái ở quán — không ồn ào, không tán tỉnh. Cô chỉ ngồi hát những bản nhạc buồn.

    Chính điều đó khiến ông Minh động lòng.

    Vy gọi ông là “chú”, nhưng ánh mắt lại đầy thân mật. Cô nói mình mồ côi, đi làm để phụ tiền cho em ăn học.

    Ông Minh cảm động, chu cấp, rồi chỉ sau 3 tháng, ông tuyên bố cưới Vy khiến cả xóm, cả họ choáng váng.

    Đám cưới rình rang, váy cưới 200 triệu, xe hoa rước dâu nối dài cả con phố. Người ta khen ông “trẻ ra chục tuổi”, còn Vy thì nở nụ cười hạnh phúc như nữ hoàng.

    Nhưng chỉ 1 tháng sau, hàng xóm bắt đầu xì xào:

    “Dạo này thấy ông Minh gầy quá…”
    “Tối nào cũng nghe tiếng rên rỉ trong nhà, mà không biết vì bệnh hay vì… Vy.”

    Đúng 2 tuần sau đó, ông Minh ngất xỉu giữa đêm, được đưa đi cấp cứu. Kết quả khiến cả bệnh viện chết lặng:


    Trong máu ông chứa hàm lượng thuốc an thần và lợi tiểu cực cao, tích tụ nhiều ngày.

    Cảnh sát điều tra, phát hiện tất cả bữa ăn của ông đều do Vy chuẩn bị, và đáng nói là Vy biến mất ngay sáng hôm ông nhập viện, cùng với cuốn sổ đỏ và toàn bộ giấy tờ ngân hàng.

    Người ta tìm thấy Vy 3 tháng sau ở một khách sạn sang trọng ngoài Đà Nẵng, đi cùng một người đàn ông lạ chỉ ngoài 30 tuổi – là người từng… làm quản lý tài sản cho ông Minh.

    Câu nói Vy để lại khiến mọi người rợn tóc gáy:

    “Tình yêu của tôi là thật đấy… chỉ là tình yêu dành cho tiền thôi.”

  • Ba bố con anh được đưa ᴛừ ngoài sôɴɢ ᴠề ɴʜà mà ᴀɪ ᴄũɴɢ x ó ᴛ ʀồɪ ʟẩᴍ ʙẩᴍ ᴛʀáᴄʜ ᴇᴍ, chỉ có mình em là nhìn thấy sợi dây th ừ ng đó

    Ba bố con anh được đưa ᴛừ ngoài sôɴɢ ᴠề ɴʜà mà ᴀɪ ᴄũɴɢ x ó ᴛ ʀồɪ ʟẩᴍ ʙẩᴍ ᴛʀáᴄʜ ᴇᴍ, chỉ có mình em là nhìn thấy sợi dây th ừ ng đó

    Chuyển đến nội dung

     

    Ba bố con được người ta đưa từ sông về,

    tiếng kèn trống, tiếng khóc, tiếng người xì xào cứ quấn lấy nhau.

    “Tội nghiệp anh Dũng quá…”“Cũng chỉ vì vợ bỏ theo trai, anh mới nghĩ quẩn thôi mà.”

    “Đàn ông thương con, khổ tâm, có ai trách được đâu.”

    Em đứng chết lặng bên hiên nhà, tay vẫn còn dính bùn nước.

    Không một ai nhìn vào em với chút thương cảm nào — chỉ có ánh mắt ghẻ lạnh, khinh khi, buộc tội.

    Chỉ có em, khi khâm liệm cho anh, đã thấy sợi dây thừng anh vẫn nắm chặt trong tay.
    Một đầu của nó… vẫn còn dính tóc con bé út.

    Em run lẩy bẩy, đầu óc trống rỗng.Không lẽ… anh không hề nhảy xuống sông cùng các con như người ta nói —

    mà chính anh… đã siết sợi dây đó trước khi ôm chúng lao xuống nước?

    Đêm ấy, công an đến.
    Họ nói đã tìm được chiếc điện thoại của anh trong túi áo, còn nguyên vẹn một tin nhắn chưa gửi:

    “Tôi chỉ muốn dạy cho cô ta biết thế nào là mất tất cả.”

    Em khuỵu xuống, khóc không ra tiếng.Mọi người xung quanh vẫn nghĩ anh đáng thương,

    còn em — kẻ bị gọi là “người đàn bà độc ác bỏ chồng” — lại phải cắn răng giữ im lặng.

    Bởi nói ra sự thật ấy, ai tin em?
    Và rồi hai đứa con sẽ bị người đời nhắc mãi là “con của kẻ…”

    Một tháng sau, khi em dọn tủ đồ, trong góc rơi ra một cuốn sổ tay của anh.
    Bên trong là những dòng nguệch ngoạc, viết vội:

    “Không phải anh muốn làm thế, nhưng có người đã gửi cho anh đoạn clip… nói rằng em có thai với thằng khác.”

    “Anh không tin… nhưng rồi chính giọng em trong clip đó đã khiến anh gục.”

    Tay em run đến mức đánh rơi cuốn sổ.
    Bởi giọng trong clip ấy — chính em cũng nhận ra —

    là giọng giả mạo, được ghép bằng AI, được gửi từ một số lạ.

    Khi công an điều tra thêm, phát hiện chính người hàng xóm từng vay tiền anh mà bị đòi nợ đã dựng nên tất cả,

    chỉ để khiến anh suy sụp, không kịp đòi lại số tiền ấy nữa.

    Cuối cùng, người mang tội lại chẳng phải em,

    mà là cả một bi kịch bị thêu dệt bằng lòng ghen, lòng đố kỵ và sự ác độc của con người.

    Em đốt sợi dây thừng anh từng nắm chặt, khói cay mắt, thì thầm:

    “Anh ơi… ước gì đêm ấy anh tin em một lần thôi,

    thì 3 bố con đã không phải ra đi như thế này…”

  • Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s ững s ờ nhận ra cô dâu là mẹ th ấ t lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám cưới ng ỡ ngàng…

    Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s ững s ờ nhận ra cô dâu là mẹ th ấ t lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám cưới ng ỡ ngàng…

    Cậu bé ấy tên là Minh, 10 tuổi. Minh không có cha mẹ. Cậu chỉ nhớ rằng năm 2 tuổi, ông Bảy – một lão ăn xin già sống dưới chân cầu – đã tìm thấy cậu trong một chiếc thau nhựa trôi dạt bên rãnh nước. Khi ấy, cậu bé không biết nói rõ, chỉ khóc đến khản tiếng. Trên cổ cậu, chỉ có một chiếc vòng tay len màu đỏ đã sờn, cùng một mảnh giấy cũ nát ghi: “Xin ai tốt bụng nuôi giùm thằng bé này. Nó tên Minh.”
    Ông Bảy không có gì ngoài đôi chân đã mỏi và chiếc bị rách, nhưng ông vẫn bế cậu bé về nuôi, chia nhau từng mẩu bánh mì nhặt được. Dù khổ cực, ông luôn dặn Minh:

    – Mai sau con lớn, nếu có gặp lại mẹ, nhớ tha thứ cho bà ấy. Không ai bỏ con mà không đau lòng cả.

    Minh lớn lên giữa những tiếng rao ve chai, giữa các trạm chờ xe buýt và gầm cầu ẩm thấp. Cậu chưa bao giờ biết mẹ trông như thế nào. Chỉ nghe ông Bảy kể rằng, trên tờ giấy gói cậu ngày xưa có dính một vết son và sợi tóc dài quấn quanh. Ông đoán mẹ cậu từng là người rất trẻ, có thể còn chưa trưởng thành khi sinh ra cậu.

    Một ngày nọ, ông Bảy lên cơn ho nặng và phải nhập viện. Không có tiền, Minh phải tự đi xin ăn nhiều hơn thường lệ. Hôm ấy, nghe người ta nói ở khu biệt thự kế bên đang có đám cưới to nhất khu, Minh đánh liều bước đến, bụng đói meo và khát khô cổ.

    Cậu bé lom khom nép ngoài cổng, mắt tròn xoe nhìn bàn tiệc đầy ắp thức ăn. Một cô phụ bếp thấy thương, dúi cho cậu một hộp xôi còn nóng và bảo:

    – Ngồi đằng kia ăn đi, đừng để ai thấy.

    Minh cúi đầu cảm ơn, rồi vừa ăn vừa ngước nhìn vào trong. Khách khứa sang trọng, váy áo lộng lẫy, tiếng cười rộn rã. Cậu bé thầm nghĩ: Không biết mẹ mình có đang sống ở một nơi như thế này không… Hay cũng nghèo như mình?

    Bỗng tiếng MC vang lên:

    – Xin mời cô dâu bước ra sân khấu!

    Âm nhạc nổi lên. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía cầu thang trải thảm đỏ. Và rồi… cô dâu xuất hiện. Trong chiếc váy trắng tinh khôi, gương mặt trang điểm rạng rỡ, mái tóc đen dài uốn lọn mềm mại, nụ cười dịu dàng như ánh nắng ban mai.

    Nhưng điều khiến Minh đứng sững lại, không phải vì vẻ đẹp ấy… mà là chiếc vòng len đỏ đeo trên cổ tay cô dâu – giống hệt chiếc vòng từng quấn quanh cổ tay cậu năm xưa.

    Minh dụi mắt. Cậu không tin vào điều mình đang thấy. Cậu đứng bật dậy, bước nhanh về phía sân khấu, giọng run lên:

    – Cô ơi… chiếc vòng tay đó… cô có phải là mẹ cháu không…?

    Cô dâu khựng lại.

    Tiếng nói ấy… ánh mắt ấy… Và rồi cô nhìn xuống chiếc vòng – thứ mà cô luôn giữ làm vật kỷ niệm, vì đó là chiếc vòng cô tự tay đan, định đeo cho đứa con trai mà cô buộc phải bỏ lại trong cơn hoảng loạn tuổi 17.

    Cô quay người, quỳ sụp xuống trước cậu bé:

    – Trời ơi… Minh… Là con phải không? Con… còn sống…

    Cả khán phòng nín lặng.

    Cô dâu ôm chầm lấy Minh, nước mắt tuôn như suối:

    – Mẹ xin lỗi… Mẹ tìm con bao nhiêu năm… Mẹ không dám tin có ngày được nhìn thấy con…

    Minh đứng im trong vòng tay lạ lẫm ấy. Cậu chưa kịp hiểu hết. Nhưng hơi ấm ấy, tiếng khóc nghẹn ngào ấy… khiến tim cậu run lên. Đôi tay nhỏ vòng lại ôm mẹ, nhẹ nhàng như sợ điều này chỉ là mơ.

    Cả khán phòng nín lặng. Gia đình chú rể cũng lặng người, ai nấy đều sốc trước sự thật vừa được hé lộ giữa phút giây trọng đại. Bố mẹ chú rể nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi sự hoang mang. Nhưng rồi họ nhìn thấy cảnh tượng cô dâu quỳ sụp, ôm đứa trẻ nghèo khó kia mà khóc nức nở. Từng giọt nước mắt chứa đựng bao nỗi dằn vặt, bao tháng năm day dứt. Trái tim người làm cha, làm mẹ của họ chùng xuống.

    Chú rể vẫn giữ tay cô dâu, dịu giọng:

    – Anh biết chuyện này từ khi mình bắt đầu tìm hiểu. Em đã dũng cảm kể với anh tất cả. Anh yêu em vì chính con người thật của em, quá khứcủa em từng trải qua cũng không khiến anh bớt yêu em. Và hôm nay… anh càng tin rằng, em là người phụ nữ tuyệt vời nhất. – Nếu đây là con em, thì anh tin… em chưa bao giờ từ bỏ nó. Anh sẽ không để cả hai mẹ con em phải chia lìa thêm lần nữa.

    Gia đình chú rể, sau phút giây bất ngờ, cũng dần lắng lòng. Họ nhìn hai mẹ con đang ôm nhau giữa sảnh tiệc, nhìn ánh mắt chân thành của chú rể, rồi nhìn nhau gật đầu nhẹ. Người mẹ chú rể bước tới, nắm tay cô dâu:

    – Con à… chuyện gì qua rồi thì hãy cho nó qua. Gia đình mình đón con từ hôm nay như đón chính con gái của mình. Và đứa trẻ này… cũng là cháu nội của bố mẹ.

    Nước mắt cô dâu lại rơi, nhưng lần này là vì hạnh phúc. Cô cúi đầu, xúc động phát biểu đôi lời trước tất cả quan khách:

    – Con biết, tuổi trẻ bồng bột đã khiến con lầm lỡ, khiến con đánh mất những gì thiêng liêng nhất. Con đã sống từng ngày trong ân hận. Hôm nay, con xin cảm ơn gia đình chồng, cảm ơn bố mẹ anh – những người bao dung đã mở rộng vòng tay đón con và cả đứa con thơ tội nghiệp này. Con hứa sẽ sống xứng đáng, làm một người vợ, người mẹ, người con dâu tốt trong gia đình mình.

    Tiếng vỗ tay vang lên khắp sảnh cưới, như để chúc mừng cho một hạnh phúc được viết lại từ tình yêu thương và sự tha thứ.

    Hôm ấy, đám cưới không chỉ là ngày thành hôn, mà còn là ngày đoàn tụ của tình mẫu tử, là minh chứng cho sức mạnh của lòng bao dung, và là khởi đầu của một gia đình trọn vẹn, nơi mọi trái tim cùng hướng về nhau bằng chân thành và yêu thương.

    Hôm ấy, đám cưới không còn là một nghi lễ đơn thuần. Nó trở thành ngày mà một người mẹ tìm lại được đứa con thất lạc, và một cậu bé đường phố tìm lại được tình thân máu mủ sau mười năm lưu lạc.

    Minh không biết điều gì sẽ chờ đợi phía trước. Nhưng cậu biết, từ hôm nay, cậu không còn là cậu bé bị bỏ rơi bên ống cống nữa. Cậu là con trai của người mẹ đã khóc nghẹn vì yêu thương cậu, suốt cả thanh xuân không dám tha thứ cho chính mình.

    “Không ai sinh ra đã muốn rời bỏ con mình. Có chăng là những số phận bị dồn đến đường cùng. Nhưng tình mẫu tử – dù có bị ngắt quãng – vẫn mãnh liệt như dòng m: á:u, chờ ngày tìm về nhau.”

    ……

    Sau lễ cưới, khi mọi chuyện lắng xuống, cô dâu và chú rể bàn bạc rồi cùng nhau tìm đến căn nhà lụp xụp bên gầm cầu, nơi ông Bảy và Minh vẫn ngày ngày nương tựa vào nhau mà sống.

    Họ mang theo chút quà, một giỏ trái cây tươi, vài hộp bánh và cả một khoản tiền lớn như tấm lòng tri ân sâu nặng. Vừa thấy ông Bảy, cô dâu đã quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa:

    – Ông ơi… con xin ông cho con được đón Minh về, cho con được làm tròn bổn phận của một người mẹ bao năm nay vẫn hằng day dứt.

    Chú rể cúi đầu thật thấp:

    – Thưa ông, nhờ ông mà Minh mới có được ngày hôm nay. Chúng con xin ông hãy yên tâm, từ nay Minh sẽ được yêu thương, chăm sóc đầy đủ. Đây là chút tấm lòng nhỏ của vợ chồng con, mong ông nhận cho, để những năm tháng tới ông có thể sống thanh nhàn, bớt khổ cực.

    Ông Bảy nhìn họ, gương mặt hằn vết nhọc nhằn năm tháng chợt dịu lại. Đôi mắt ông ánh lên niềm vui lẫn nghẹn ngào:

    – Ông nuôi nó chỉ mong một ngày nó tìm được mẹ. Nay trời thương cho mẹ con trùng phùng, ông mãn nguyện rồi. Tiền bạc ông không màng, nhưng tấm lòng của hai con, ông xin nhận để gọi là phúc phần tuổi già.

    Minh ôm chầm lấy ông:

    – Con vẫn sẽ là cháu của ông mà… Con và mẹ và bố mới của con nữa, sẽ thường xuyên đến thăm ông, không để ông buồn và cô đơn đâu ạ!

    Từ hôm ấy, cứ cuối tuần hay dịp rảnh rỗi, vợ chồng cô dâu lại dắt Minh đến thăm ông Bảy. Họ mang theo ít đồ ăn ngon, thuốc men, quần áo mới cho ông. Những buổi chiều bên bờ sông, Minh lại tíu tít kể cho ông nghe chuyện học hành, chuyện ở nhà mới. Cô dâu chú rể luôn nhắc Minh:

    – Con đừng quên ông Bảy là người đã cho con cuộc đời này lần nữa.

    Ông Bảy, từ một người ve chai lủi thủi giữa đời, bỗng thấy mình giàu có vô ngần – giàu vì có đứa cháu yêu thương, giàu vì có tấm lòng của đôi vợ chồng trẻ trọn nghĩa vẹn tình. Ánh mắt ông mỗi lần tiễn họ ra về luôn ánh lên niềm hạnh phúc bình dị, ấm áp lạ thường.

  • D ắ t theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi b ị nhà cô dâu “mời khéo” về

    D ắ t theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi b ị nhà cô dâu “mời khéo” về

    Hôm ấy, tôi được mời đi đám cưới con gái chị bạn thân ở quê.

    Nghĩ đơn giản là dịp gặp gỡ, tôi dắt theo bé Na – con gái 4 tuổi – cùng đi cho vui. Na thích mặc váy xòe, tôi cũng sửa soạn cho con tươm tất, mẹ con tíu tít lên xe về làng.

    Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, bánh chưng, rượu thơm lừng. Tôi bế Na ngồi vào bàn, định bụng vừa ăn vừa trông con.

    Chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu – chị Hạnh – bước tới, cười gượng: “Chị ơi, chị dắt bé Na theo à? Nhà em tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém, chị thông cảm về sớm giùm em nhé!”

    Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà em keo kiệt, chị nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết chui vào đâu.

    Na ngây thơ kéo tay tôi: “Mẹ ơi, con đói, mình ăn đi!” Tôi cười méo mó, ôm con đứng dậy: “Thôi, chị hiểu rồi, mẹ con chị về đây.” Chị Hạnh còn đưa cái phong bì rỗng, bảo:

    “Chị cầm lấy cho vui, lần sau tính kỹ hơn nhé!” Tôi không nhận, dắt Na ra xe, lòng vừa tức vừa buồn. Trên đường về, Na hỏi: “Sao mình không ăn hả mẹ?” Tôi chỉ biết xoa đầu con: “Tại cô dâu sợ mẹ con mình ăn hết phần, con ạ!

    Về nhà, tôi kể chuyện với chồng, anh phì cười: “Đám cưới gì mà tính từng miếng ăn thế!”

    Từ đó, tôi rút kinh nghiệm, đi đâu cũng hỏi trước: “Có cho trẻ con đi cùng không?” chứ không lại mang cái mặt dày về như lần ấy.

  • Con trai nhà giàu bị m ấ t trí nhớ sau khi bố ruột m ấ t, người chú vội vàng ch i ế m hết 3 cái nhà mặt đường và mảnh đất ruộng

    Con trai nhà giàu bị m ấ t trí nhớ sau khi bố ruột m ấ t, người chú vội vàng ch i ế m hết 3 cái nhà mặt đường và mảnh đất ruộng

    10 năm sau, cậu chủ năm trở về cùng 10 chiếc ô tô, cú lật khiến cả dòng họ tái mặt”

    Mười năm trước, cái chết đột ngột của ông Phan Minh Lộc – chủ công ty vật liệu xây dựng lớn nhất vùng – khiến cả dòng họ Phan chấn động.
    Đám tang chưa kịp nguôi, người ta đã nghe tin Phan Hoàng – con trai duy nhất của ông – bị tai nạn giao thông, tỉnh dậy thì mất trí nhớ hoàn toàn.

    Khi ấy, người chú ruột Phan Quang, nhân danh “người giám hộ hợp pháp”, nhanh chóng tiếp quản công ty, rồi từng bước sang tên toàn bộ 3 căn nhà mặt đường và mảnh đất ruộng hơn 2.000m² – tất cả đều vốn đứng tên Hoàng.


    Ai cũng thấy bất công, nhưng trước một cậu chủ trẻ ngơ ngác, không nhớ nổi mình là ai, thì có thể làm gì được?

    Từ đó, Hoàng bị đưa về vùng quê hẻo lánh “tĩnh dưỡng”.


    Anh sống như người xa lạ với chính cuộc đời mình – chỉ có những cơn đau đầu mơ hồ và những mảnh ký ức chập chờn trong mơ.


    10 năm sau.

    Một buổi sáng đầu tháng Ba, cả thị trấn rúng động khi 10 chiếc xe ô tô đen nối đuôi nhau dừng trước cổng nhà ông Quang.


    Cửa xe mở ra, người đàn ông mặc vest xám bước xuống, gương mặt lạnh lùng mà ánh mắt lại sáng rực.
    Không ai khác — Phan Hoàng.

    Ông Quang nhìn thấy, đứng khựng như hóa đá.

    “Cháu… vẫn còn sống à?”
    Hoàng cười nhạt:
    “Cháu sống tốt, chỉ là… giờ mới nhớ ra hết thôi.”

    Anh đưa ra một tập hồ sơ dày cộp, giọng bình tĩnh đến rợn người:

    “Tất cả giấy tờ sang nhượng nhà đất mà chú từng làm mười năm trước – đều vô hiệu. Vì khi đó cháu bị mất năng lực hành vi dân sự, và giấy tờ đã được ký bằng thủ đoạn gian dối. Tòa đã ra quyết định hủy hiệu lực toàn bộ.”

    Ông Quang tái mặt, toan cãi thì Hoàng đặt tiếp một phong bì hồ sơ thứ hai lên bàn:

    “Còn đây là bản kết luận điều tra về việc chú biển thủ tài sản công ty, làm giả con dấu và trốn thuế. Cháu nghĩ chú nên chuẩn bị luật sư đi là vừa.”

    Không khí trong phòng đặc quánh.
    Bà thím run rẩy, lắp bắp:

    “Trời ơi, Hoàng ơi, mười năm qua chú thím vẫn thương con mà…”

    Hoàng nhìn thẳng, giọng trầm thấp:

    “Thương đến mức tước hết cả tài sản và quá khứ của cháu à?”

    Anh quay người bước ra, dàn xe đen lại lăn bánh, để lại phía sau là ông Quang ngồi sụp xuống giữa sàn, mặt trắng bệch, còn dân làng thì xôn xao:

    “Cậu chủ Phan Hoàng trở lại rồi – cậu ấy nhớ lại hết rồi!”

    Vài tháng sau, công ty Phan Minh được khôi phục, Hoàng mở lại chi nhánh, biến mảnh đất năm xưa chú chiếm thành khu trung tâm logistics lớn nhất tỉnh.
    Người ta bảo, đời có vay có trả — chỉ khác là lần này, người trả là kẻ từng nghĩ mình sẽ mãi đứng trên người khác.

  • Làm 100 mâm cỗ cưới con trai đ ãi bà con cả xóm, ai ng ờ đám cưới vắng hoe, không ai đến sự

    Làm 100 mâm cỗ cưới con trai đ ãi bà con cả xóm, ai ng ờ đám cưới vắng hoe, không ai đến sự

    Đám cưới của em họ tôi lẽ ra phải là ngày vui trọn vẹn.
    Thế nhưng giữa sân nhà chú Lưu – nơi dựng 100 bàn tiệc lộng lẫy, phủ đầy hoa tươi và đèn led sáng rực – lại chỉ lác đác chưa đầy chục bàn có người ngồi.
    Không tiếng nhạc, không lời chúc tụng. Cả sân rộng thênh thang chỉ nghe tiếng gió lùa qua tấm phông cưới “Long – Vân”.

    Chú tôi ngồi lặng giữa khung cảnh trống trải ấy, tay cầm ly rượu mà chẳng buồn nhấp môi.


    Từ chàng trai nghèo chí lớn… đến người thành đạt xa cách

    Ba mươi năm trước, chú Lưu rời quê lên thành phố lập nghiệp.
    Ngày ấy, ông bà tôi nghèo, chẳng giúp được bao. Người làng ai thương thì dúi cho chú vài ngàn làm lộ phí.

    Rồi nhờ trời, chú làm ăn phát đạt.
    Có nhà, có xe, con học trường quốc tế. Người làng ai cũng tự hào vì “người làng mình có người thành đạt”.
    Tên chú Lưu trở thành tấm gương vượt khó mỗi khi dân làng nhắc đến.

    Nhưng cũng từ đó, chú dần xa cách mọi người.

    Mỗi lần về quê, chú chỉ ghé họ hàng, chẳng sang chào ai.
    Lũ trẻ trong làng chạy lại xem chiếc ô tô bóng loáng, chú liền quát:

    “Lui ra, làm xước xe chú thì lấy gì đền?”

    Chú còn dặn con:

    “Không được chơi với mấy đứa dưới quê, không cùng môi trường.”

    Lễ Tết, đám giỗ, đám cưới – không thấy mặt.
    Lâu dần, người ta không còn nhắc tên chú nữa, chỉ thở dài:

    “Giàu mà lạnh lùng thế thì giàu để làm gì?”


    Đám cưới xa hoa nhưng đìu hiu

    Khi con trai chú sắp cưới, dù ở thành phố, chú vẫn muốn về quê tổ chức tiệc rình rang “cho bà con biết mình thành công”.

    Chú đặt hẳn 100 bàn, thuê công ty từ Sài Gòn về dựng sân khấu, trang trí hoành tráng chẳng kém nhà hàng 5 sao.
    Bố tôi can:

    “Em làm vừa thôi, bao năm xa cách, người ta ngại đến.”

    Nhưng chú gạt đi:

    “Anh lo xa quá, người ta phải nể mình chứ.”

    Thế rồi ngày cưới đến.
    Từ đầu ngõ, cổng hoa rợp đỏ, loa phóng vang nhạc cưới inh ỏi.
    Nhưng đến giờ khai tiệc, 100 bàn chỉ có chừng chục bàn có người.
    Không hàng xóm, không bạn cũ, chỉ vài họ hàng gần.

    Cô dâu – chú rể đứng ngượng ngập, khách ít đến mức người bưng bê còn ngại bước ra.
    Còn chú Lưu thì mặt đỏ gay, nắm chặt ly rượu, lẩm bẩm:

    “Người làng này nhỏ nhen, ghen tị với người thành công.”


    “Đừng trách người ta, hãy tự trách mình”

    Lúc ấy, bố tôi đặt tay lên vai chú, khẽ nói:

    “Em đừng giận ai cả. Dân quê trọng tình nghĩa. Em rời xa họ, không giao lưu, không quan tâm, thì họ còn muốn đến với mình

    sao? Làm người, có thể giàu, nhưng đừng quên gốc. Nghĩa tình mới là thứ giữ người ta lại bên nhau.”

    Chú im lặng.
    Ánh mắt trân trân nhìn lên tấm phông cưới lộng lẫy, rồi nhìn ra khoảng sân trống, nơi bàn ghế còn nguyên chưa kịp dọn.


    Bài học sau một đám cưới trống

    Vài tháng sau, nghe nói chú đã về quê nhiều hơn.
    Chú bắt đầu ghé thăm từng nhà, hỏi thăm chuyện mùa màng, chuyện con cái, thậm chí ngồi uống trà với mấy ông bạn thuở nhỏ.

    Người ta dần mở lòng, còn chú thì biết cúi đầu.

  • Chồng đêm nào cũng mang một quả mướp để ở đầu giường, t ò m ò hỏi lý do vì sao thì nhận được câu trả lời khó tin

    Chồng đêm nào cũng mang một quả mướp để ở đầu giường, t ò m ò hỏi lý do vì sao thì nhận được câu trả lời khó tin

    Dù nhiều lần cãi nhau, tôi muốn chồng thay đổi để tôi bớt tủi thân, nhưng anh ấy vẫn chứng nào tật nấy. Đến khi tôi sinh con, chồng cũng lơ là không thèm để ý. Tôi giận quá, nhiều lần tìm cách dọa chồng cũng chẳng thành, nói với bố mẹ anh càng không có kết quả.

    Tôi quen biết chồng 10 năm, từ bạn bè thành người yêu, rồi trở thành bạn đời. Chúng tôi là cặp đôi được bạn bè ngưỡng mộ. Nhưng từ ngày lấy nhau, tôi phát hiện mọi chuyện không hoàn hảo như mình nghĩ.

    Càng ở cùng nhau lâu thì tôi càng phải chịu đựng cái tính vô tâm, lười biếng của chồng. Cứ đi làm về nhà, chồng chẳng màng vợ con đang làm gì, ăn cơm xong là leo lên giường nằm. Tôi phải làm hết việc nhà, cũng chẳng nghe được câu hỏi han từ chồng.

    Dù nhiều lần cãi nhau, tôi muốn chồng thay đổi để tôi bớt tủi thân, nhưng anh ấy vẫn chứng nào tật nấy. Đến khi tôi sinh con, chồng cũng lơ là không thèm để ý. Tôi giận quá, nhiều lần tìm cách dọa chồng cũng chẳng thành, nói với bố mẹ anh càng không có kết quả.

    Về lâu về dài, chồng tôi còn bộc lộ cái tính độc mồm độc miệng. Anh nghĩ gì nói đó, thậm chí là nói những câu vô duyên khiến tôi lắc đầu ngao ngán. Nhiều lần tôi nhắc nhở chồng, anh cũng không bỏ vào tai. Tệ hơn, những lần đi với bạn bè tôi, anh không cẩn thận lời nói, khiến ai nấy cũng chán chẳng buồn rủ rê vợ chồng tôi đi cùng nữa.

    Chồng đêm nào cũng mang một quả mướp để ở đầu giường, tò mò hỏi lý do vì sao, tôi nhận lại một câu trả lời thì 'đứng hình' khi biết lý do - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet
    Thời gian này tôi mới sinh con thứ hai. Tôi cho con bú mẹ hoàn toàn nên ngực không thể được như lúc chưa sinh con. Nhưng tôi cũng tủi thân lắm, mỗi lần nhìn cơ thể trong gương lại muốn rơi nước mắt. Phụ nữ ai cũng hiểu nỗi khổ này, muốn đẹp nhưng lại càng muốn con khỏe mạnh, vì vậy mà đành hy sinh.

    Mấy tuần trước, chồng tôi đem về nhà một lọ thuốc nói tôi bôi vào ngực. Chồng tôi nói đó là thuốc giúp nở ngực. Tôi nghe thì choáng váng, vợ chồng cãi một trận to không tưởng. Chưa gì mà chồng tôi đã chê vợ như thế thì sau này anh còn làm gì nữa?

    Thấy tôi bực tức nhất quyết không chịu dùng thuốc, chồng tôi càng khó chịu hơn. Vài ngày trước, tôi thấy chồng đêm nào cũng để một trái mướp ở đầu giường. Cứ hết mướp nhỏ lại đến mướp to xuất hiện, tôi chẳng hiểu nỗi nên hỏi chồng định làm gì?
    Chồng đêm nào cũng mang một quả mướp để ở đầu giường, tò mò hỏi lý do vì sao, tôi nhận lại một câu trả lời thì 'đứng hình' khi biết lý do - Ảnh 2Ảnh minh họa: Internet
    Không thể ngờ được, chồng tôi trả lời khiến tôi sốc tận óc:

    “Anh nhắc em đó, em cứ nhìn đi, em mà không dùng thuốc anh đem về thì sau này ngực em chẳng khác gì quả mướp đâu”.

    Tôi nghe mà vừa giận vừa tủi thân kinh khủng, chỉ muốn viết đơn ly hôn ngay với chồng. Tôi phải làm sao đây, cứ tình cảnh này chắc tôi trầm cảm sau sinh mất!