Blog

  • Cưới con gái lúc vàng có 80, họ hàng trong nhà đều mừng con mỗi người một chỉ, tổng cộng khoảng 10 cây vàng, giờ con của họ lần lượt cưới lúc vàng đã 16, tôi nhìn giá sót ruột

    Cưới con gái lúc vàng có 80, họ hàng trong nhà đều mừng con mỗi người một chỉ, tổng cộng khoảng 10 cây vàng, giờ con của họ lần lượt cưới lúc vàng đã 16, tôi nhìn giá sót ruột

    Xóm Trung, huyện Yên Phúc, tỉnh Hòa Nam.
    Ông Phúc, 58 tuổi, là người cẩn thận, tính toán nhưng lại rất thật thà. Năm xưa, khi gả con gái út là Thảo, vàng chỉ có 80 nghìn một chỉ. Cả họ mừng cho cô, người ít một chỉ, người nhiều hai, tính ra được gần 10 cây vàng.

    Thời đó, số tiền ấy lớn lắm. Ông vẫn nhớ cảm giác rưng rưng khi xếp từng phong bì vào khay, miệng cảm ơn lia lịa.

    Giờ đã hơn hai mươi năm. Con cái của họ hàng lần lượt tới tuổi dựng vợ gả chồng. Nhưng giá vàng thì tăng vùn vụt — hơn 16 triệu một chỉ.
    Ngồi cộng lại, ông Phúc nhẩm mà thở dài:

    “Nếu tính theo vàng bây giờ, tôi mừng lại cho mỗi đám chắc toi nửa cái nhà mất.”

    Bà Hiền, vợ ông, chỉ cười:

    “Thì mừng theo thời thôi, có ai ép đâu.”

    Nhưng ông Phúc vốn không chịu “thiệt lý”. Thế là ông làm bảng tính rõ ràng: số vàng mừng năm xưa quy ra tiền, cộng thêm lãi suất ngân hàng suốt 20 năm, ra con số cụ thể từng nhà.

    Đám cưới con anh cả nhà bác Tư hôm ấy, ông Phúc ăn mặc chỉnh tề, đến bàn mừng, rút phong bì đưa tận tay cô dâu chú rể rồi nói rành rọt:

    “Ngày xưa bác mừng bố mẹ các con 1 chỉ vàng, nay vàng tăng gấp đôi, bác quy ra tiền, tính cả lãi ngân hàng 20 năm. Đây là 6 triệu 800 nghìn, đúng bằng lãi suất trung bình 7%/năm.”

    Cả bàn tròn ngây ra. Có người phì cười, có người đỏ mặt.
    Người ta xì xào:

    “Chắc ông Phúc tính cả hơi thở theo giá vàng luôn quá!”

    Tối về, ông tự hào lắm. Ông nghĩ mình làm đúng, vừa công bằng, vừa sòng phẳng.

    Thế nhưng nửa đêm, điện thoại ông rung liên tục.
    Một tin nhắn gửi đến từ số lạ, nội dung ngắn gọn:

    “Bác Phúc, vàng mừng đám cưới con bác năm xưa không chỉ 10 cây đâu… Có người bỏ thêm 5 cây, nhờ tôi giữ hộ, nói đợi lúc cần thì đưa lại cho bác. Mời bác mai ra nghĩa trang cũ mà nhận.”

    Ông Phúc chết lặng.
    Người ký tên dưới tin nhắn — , bạn thân nhất của ông, đã mất cách đây 3 năm.


    Sáng hôm sau, khi người ta thấy ông Phúc đến nghĩa trang, tay run run cầm theo cái cuốc, trời đổ mưa rào giữa buổi nắng.
    Đến trưa, ông không về.
    Chỉ có người trông nghĩa trang kể lại rằng ông ngồi dưới tán cây bạch đàn, đào được một chiếc hộp sắt, mở ra toàn là vàng lá cũ sậm màu — đúng 5 cây vàng khắc năm 2003.

    Còn chiếc điện thoại ông dùng để nhận tin nhắn đêm qua… đã bị ngắt sóng từ 2 năm trước.

  • Cố gắng chịu khó thêm tháng nữa thôi, em nhé… Hết tháng này, mình về quê sống gần bố mẹ. Anh m ệ t lắm rồi, chỉ muốn sáng dậy thấy m ù i khói bếp nhà mình, nghe con gọi ông bà thôi…

    Cố gắng chịu khó thêm tháng nữa thôi, em nhé… Hết tháng này, mình về quê sống gần bố mẹ. Anh m ệ t lắm rồi, chỉ muốn sáng dậy thấy m ù i khói bếp nhà mình, nghe con gọi ông bà thôi…

    Chương Một: Lời Hứa Cuối Cùng

    Đêm định mệnh ấy bắt đầu như bao đêm khác trong căn phòng trọ chật hẹp của chúng tôi ở Hà Nội.

    Căn phòng chỉ rộng chừng mười lăm mét vuông, đủ để kê một chiếc giường, một cái bàn nhỏ và một góc bếp đơn sơ.

    Với chúng tôi, nó là cả một thế giới. Tôi đang dọn dẹp bát đĩa sau bữa tối, con trai năm tuổi của chúng tôi, bé Nam, đang ngồi vẽ nghuệch ngoạc trên sàn nhà.

    Chồng tôi, anh Tuấn, đang mặc bộ quần áo bảo hộ lao động đã sờn cũ, chuẩn bị cho ca làm đêm ở công trường xây dựng.

    Anh nhìn tôi, đôi mắt trũng sâu vì mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên một tia hy vọng ấm áp.

    “Chắc là chỉ cần cố gắng chịu đựng thêm một tháng nữa thôi, em nhé…” Giọng anh trầm và khàn đi vì thiếu ngủ. “Hết tháng này, mình sẽ rời Hà Nội về quê sống gần bố mẹ.

    Anh mệt lắm rồi, chỉ muốn sáng dậy thấy mùi khói bếp nhà mình, nghe con gọi ông bà thôi…”

    Tôi dừng tay, quay lại nhìn anh. Giấc mơ đó, chúng tôi đã cùng nhau vun đắp suốt năm năm qua, kể từ ngày rời quê lên thành phố lập nghiệp.

    Một ngôi nhà nhỏ, một mảnh vườn, những bữa cơm gia đình quây quần. Nó không phải là một giấc mơ xa hoa, nhưng với chúng tôi, nó là tất cả.

    Tôi mỉm cười, một nụ cười có lẽ cũng mệt mỏi không kém gì anh, nhưng vẫn cố gắng để anh yên lòng. “Ừ, về đi anh… Em cũng chán cảnh phòng trọ ở Hà Nội này lắm rồi.”

    Anh bước đến, ôm tôi từ phía sau, cằm tựa lên vai tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trong từng thớ thịt của anh, mùi mồ hôi sau một ngày làm việc vất vả, và cả mùi của xi măng, sắt thép vẫn còn vương trên quần áo.

    “Anh hứa đấy,” anh thì thầm. “Tháng sau thôi. Anh đã nói chuyện với ông chủ rồi. Họ sẽ thanh toán hết tiền công cho anh. Mình sẽ có một khoản kha khá để bắt đầu lại.”

    “Em tin anh mà,” tôi đáp, xoay người lại và chỉnh lại cổ áo cho anh. “Anh đi làm cẩn thận nhé. Đêm nay nghe nói có mưa to đấy.”

    “Anh biết rồi.” Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán tôi, rồi quay sang bé Nam.

    Anh ngồi xổm xuống, xoa đầu con trai. “Con ngoan nhé, ở nhà với mẹ. Mai ba về mua kẹo cho.”

    Bé Nam ngước đôi mắt trong veo lên, reo lên: “Ba nhớ mua kẹo mút vị dâu nhé!”

    “Ừ, ba nhớ rồi.” Anh cười, nụ cười hiền hậu và ấm áp duy nhất có thể xua tan đi sự khắc khổ trên khuôn mặt anh.

    Anh đứng dậy, cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm cũ kỹ và bước ra cửa.

    Cánh cửa khép lại, tiếng lạch cạch của ổ khóa vang lên. Tôi nghe tiếng xe máy của anh nổ máy, rồi từ từ xa dần, hòa lẫn vào âm thanh ồn ào, bất tận của Hà Nội về đêm.

    Tôi đứng đó một lúc lâu, lắng nghe cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa. Tôi không ngờ rằng, nụ hôn đó, lời hứa đó, và cả tiếng xe máy quen thuộc đó, đều là lần cuối cùng.


    Chương Hai: Những Ngày Chờ Đợi Trong Vô Vọng

    Ngày đầu tiên trôi qua. Tôi thức dậy, chuẩn bị bữa sáng cho con, đưa con đến lớp mẫu giáo rồi lại quay về với công việc may vá tại nhà. Cả ngày, tôi thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc điện thoại, chờ đợi một cuộc gọi hay một tin nhắn từ anh.

    Nhưng không có gì cả. Chiều tối, tôi nấu một bữa cơm thịnh soạn hơn thường lệ, nghĩ rằng anh sẽ về và chúng tôi sẽ có một bữa tối vui vẻ. Nhưng bàn ăn chỉ có hai mẹ con.

    “Mẹ ơi, ba đâu rồi ạ?” bé Nam hỏi, miệng vẫn còn ngậm cơm.

    “Ba bận tăng ca, con ạ. Chắc tối muộn ba mới về.” Tôi cố gắng nói một cách bình thản nhất có thể.

    Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, kiểm tra đi kiểm tra lại xem nó có bị hỏng hay không. Tôi gọi cho anh. Không có tín hiệu.

    Chỉ có giọng nói vô cảm của tổng đài: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

    Chắc anh làm mệt quá, quên sạc pin rồi. Tôi tự trấn an mình như vậy và thiếp đi lúc nào không hay.

    Ngày thứ hai, nỗi lo lắng bắt đầu lớn dần. Tôi gọi điện đến công ty xây dựng của anh. Một người đàn ông có giọng nói cộc lốc trả lời.

    “Alo, cho tôi hỏi anh Tuấn, công nhân ở công trường cầu Bến Sông ạ. Sao hôm qua đến giờ tôi không liên lạc được với anh ấy?”

    “Tuấn à?” người đàn ông ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc. “À… hôm qua cậu ấy có xin nghỉ phép đột xuất, bảo là có việc gấp ở quê. Chị không biết à?”

    Nghỉ phép? Về quê? Tim tôi như hẫng đi một nhịp. Anh chưa bao giờ làm vậy mà không nói với tôi một lời. “Dạ… không ạ. Anh ấy không nói gì với tôi cả.”

    “Thế thì lạ nhỉ. Thôi chị thử gọi lại cho cậu ấy xem sao.” Người đàn ông nói rồi cúp máy.

    Lòng tôi rối bời. Tại sao anh lại nói dối công ty? Tại sao anh không nói gì với tôi? Hàng ngàn câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí tôi.

    Tôi bắt đầu gọi cho tất cả những người bạn chung của chúng tôi, những người đồng hương đang làm việc ở Hà Nội. Không một ai biết anh ở đâu.

    Tin nhắn “Anh ăn cơm chưa?” tôi gửi từ hôm qua vẫn nằm đó, một màu xanh lạnh lẽo trên màn hình.

    Đêm thứ hai, tôi ôm con vào lòng, cố gắng hát ru cho con ngủ, nhưng giọng tôi cứ lạc đi. Tôi sợ. Một nỗi sợ hãi mà tôi chưa từng trải qua đang len lỏi vào từng tế bào.

    Ngày thứ ba. Tôi không còn có thể tự lừa dối mình được nữa. Chắc chắn đã có chuyện gì đó không hay xảy ra.

    Tôi đã nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng lại sợ rằng mình đang làm quá mọi chuyện lên, rằng anh sẽ đột ngột trở về và cười vào mặt tôi vì đã lo lắng thái quá.

    Đêm thứ ba, một trận mưa giông lớn ập đến. Gió rít lên từng cơn qua khe cửa sổ, nghe như tiếng ai đó đang khóc than, ai đó đang gọi tên người thân trong tuyệt vọng.

    Tôi ôm chặt lấy con, lắng nghe tiếng mưa rơi và tiếng gió gào thét. Lòng tôi bỗng dấy lên một cảm giác bất an kỳ lạ, một nỗi sợ hãi vô hình siết chặt lấy trái tim tôi, báo hiệu một điềm gở không thể tránh khỏi.


    Chương Ba: Cuộc Gọi Định Mệnh

    Sáng hôm sau, bầu trời vẫn còn u ám sau trận mưa đêm qua. Tôi cố gắng gượng dậy, cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt con. Tôi chuẩn bị đồ ăn sáng, thay quần áo cho con.

    Khi tôi đang dắt con ra khỏi khu nhà trọ để đưa con đến trường, điện thoại trong túi tôi rung lên.

    Một số máy lạ. Tim tôi đập thình thịch. Tôi vội vàng bắt máy.

    Một giọng người đàn ông lạ, run rẩy và ngập ngừng ở đầu dây bên kia:

    “Chị… chị có phải là vợ của anh Tuấn không ạ?”

    “Vâng, là tôi đây. Có chuyện gì vậy anh?”

    “Chị… chị đến gầm cầu bến sông ngay đi… Có người gặp nạn… hình như là chồng chị…”

    Tôi chết lặng.

    Thế giới xung quanh tôi như ngừng quay. Tiếng xe cộ, tiếng người nói cười, tiếng con trai tôi đang líu lo bên cạnh, tất cả đều biến mất.

    Chỉ còn lại những lời nói của người đàn ông kia, vang vọng trong đầu tôi như một bản án tử hình.

    Bàn tay tôi run đến mức đánh rơi cả chiếc điện thoại xuống vũng nước đọng trên mặt đất.

    Bé Nam nhìn tôi, đôi mắt ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”

    Tôi không thể khóc, cũng không thể nói. Tôi chỉ có thể nhìn con, trái tim đau như cắt. Tôi phải nói gì với con đây? Tôi cúi xuống, ôm chặt lấy con, cố gắng hít một hơi thật sâu.

    Tôi quay sang chị hàng xóm đang quét sân gần đó, giọng tôi khản đặc: “Chị ơi, chị trông cháu giúp em một lát… mẹ đi đón ba về.”

    Tôi không dám nhìn vào mắt con nữa. Tôi chỉ biết rằng mình phải đi, phải đến nơi đó ngay lập tức.

    Tôi phóng xe như điên. Gió tạt vào mặt buốt rát, nhưng tôi không cảm thấy gì cả. Nước mắt cứ thế tuôn ra, hòa vào với gió, làm nhòe đi cả con đường phía trước.

    Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: không phải đâu, không thể nào là anh được, chắc chắn là có sự nhầm lẫn nào đó.

    Khi tôi đến nơi, cảnh tượng trước mắt đã dập tắt mọi tia hi vọng cuối cùng của tôi. Người ta đã quây kín cả một khoảng gầm cầu. Xe cảnh sát, xe cứu thương đậu nối đuôi nhau. Tiếng còi hú inh ỏi, tiếng người xì xào bàn tán.

    Tôi vứt chiếc xe máy xuống đất, lao vào đám đông, gào lên trong hoảng loạn:

    “Anh ơi! Anh đâu rồi!?”

    Mọi người dạt ra, nhìn tôi với ánh mắt ái ngại và thương cảm. Không một ai dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Chỉ có một người công nhân trẻ tuổi, người mà tôi nhận ra là bạn làm cùng công trường với anh, bước đến, khẽ đặt tay lên vai tôi. Đôi mắt anh ta đỏ hoe.

    “Tụi em đã cố gắng lắm rồi chị ạ…” anh ta nói, giọng nghẹn ngào. “Đêm qua mưa to quá, nước sông dâng lên nhanh, xiết quá… Anh Tuấn đang làm việc ở dưới mố cầu thì bị trượt chân…”

    Tôi không muốn nghe nữa. Tôi chỉ nhìn chằm chằm về phía bờ sông. Dưới gầm cầu, người ta đang kéo lên một thứ gì đó được bọc trong một tấm vải trắng.

    Nhưng tôi vẫn nhận ra. Chiếc áo bảo hộ màu xanh quen thuộc đã lấm lem bùn đất. Đôi dép nhựa anh hay đi.

    Tôi khuỵu xuống. Cả cơ thể tôi như không còn chút sức lực nào. Ngực tôi như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến mức không thể thở nổi. Tiếng gào thét của tôi bị chặn lại trong cổ họng, chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào, tuyệt vọng.


    Chương Bốn: Chiếc Ví Ướt Sũng

    Thời gian như ngừng lại. Tôi không biết mình đã quỳ ở đó bao lâu. Mọi thứ xung quanh tôi chỉ còn là một mớ âm thanh hỗn độn và những hình ảnh mờ ảo. Tôi chỉ biết rằng người đàn ông của tôi, người cha của con tôi, đã không còn nữa.

    Người công nhân lúc nãy lại gần, ngồi xuống bên cạnh tôi. Anh ta không nói gì, chỉ im lặng. Một lúc sau, anh ta run run đưa cho tôi một chiếc ví da đã cũ, ướt sũng nước và dính đầy bùn đất.

    “Cái này… tụi em tìm thấy trong túi quần của anh ấy, chị ạ.”

    Bàn tay tôi run rẩy đón lấy chiếc ví. Nó lạnh ngắt và nặng trĩu. Tôi từ từ mở nó ra. Bên trong, vài tờ tiền lẻ đã ướt nhẹp.

    Tấm ảnh cưới của chúng tôi, chụp từ mười năm trước, đã bị nước làm cho nhòe đi, nhưng tôi vẫn nhận ra nụ cười rạng rỡ của anh ngày hôm đó.

    Và kẹp giữa những tờ giấy tờ tùy thân, là một tờ giấy nhỏ đã nhàu nát, mực đã loang lổ vì dính nước.

    Tôi cẩn thận mở nó ra. Nét chữ của anh, quen thuộc đến đau lòng.

    “Anh gửi tiền về rồi nhé. Tháng sau mình về quê, mua mảnh đất nhỏ cạnh nhà ngoại. Con sẽ có sân chơi, em sẽ có một vườn rau… anh chỉ muốn cả nhà mình được ở gần nhau thôi.”

    Tôi gục xuống, ôm lấy chiếc ví và tờ giấy vào lòng. Nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng, hòa lẫn với những giọt nước mưa còn đọng lại trên mặt đất.

    Giấc mơ của chúng tôi, kế hoạch của chúng tôi, tương lai của chúng tôi… tất cả đều nằm gọn trong tờ giấy mỏng manh này, và tất cả đều đã bị dòng nước lạnh lẽo kia cuốn trôi đi mất.

    Người ta thường bảo: đời có nhiều cái “gần” đến thế mà chẳng bao giờ chạm vào được. Anh đã ở rất gần với giấc mơ của mình.

    Chúng tôi đã ở rất gần với ngày trở về. Anh đã hứa “về quê sống cùng nhau”, nhưng cuối cùng, anh chỉ về… trong một chiếc túi đen lạnh ngắt.

    Hà Nội hôm đó không có nắng. Bầu trời xám xịt như chính tâm trạng của tôi. Tôi ngồi đó, giữa tiếng khóc than của người thân, giữa những lời an ủi sáo rỗng, và tôi nhận ra rằng, từ giờ phút này, tôi và con trai sẽ phải tự mình bước đi trên con đường phía trước.

    Một con đường không còn anh bên cạnh.


    Chương Năm: Trở Về

    Tang lễ của anh được tổ chức ở quê nhà, trong ngôi nhà nhỏ của bố mẹ anh. Người thân, hàng xóm, bạn bè đến rất đông. Ai cũng thương xót cho một người đàn ông hiền lành, chịu khó đã ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.

    Tôi mặc bộ đồ tang trắng, ôm di ảnh của anh, lòng trống rỗng. Bé Nam, trong bộ đồ tang nhỏ xíu, ngơ ngác nhìn mọi người. Nó vẫn chưa hiểu hết được sự mất mát này. Thỉnh thoảng, nó lại quay sang hỏi tôi: “Mẹ ơi, bao giờ ba về?”

    Mỗi lần như vậy, trái tim tôi lại như bị ai đó xé ra làm trăm mảnh. Tôi chỉ biết ôm con vào lòng, nói trong tiếng nấc: “Ba đi làm xa lắm, con ạ. Xa lắm…”

    Sau khi lo liệu xong xuôi mọi việc cho anh, tôi quyết định thực hiện lời hứa của anh. Tôi ở lại quê. Tôi dùng số tiền anh đã gửi về, cùng với số tiền phúng điếu và một ít tiền tiết kiệm của hai vợ chồng, để mua một mảnh đất nhỏ đúng như anh mong muốn, ngay cạnh nhà mẹ đẻ của tôi.

    Mọi người nói tôi dại. Họ nói một mình tôi nuôi con ở quê sẽ rất vất vả. Họ khuyên tôi nên ở lại Hà Nội, tìm một công việc ổn định. Nhưng tôi biết, đây là điều anh muốn. Đây là nơi anh muốn chúng tôi thuộc về.

    Mỗi ngày, tôi dắt con ra mảnh đất ấy. Tôi bắt đầu cuốc đất, trồng rau. Bàn tay tôi chai sạn đi, làn da sạm đen vì nắng gió, nhưng tôi không cảm thấy mệt mỏi. Mỗi khi nhìn bé Nam chạy nhảy tung tăng trên mảnh đất của riêng mình, tôi lại cảm thấy như anh vẫn đang ở đây, mỉm cười nhìn hai mẹ con tôi.

    Thỉnh thoảng, vào những đêm không ngủ được, tôi lại lấy chiếc ví của anh ra, đọc lại tờ giấy nhàu nát ấy. Nét chữ của anh vẫn còn đó, lời hứa của anh vẫn còn đó. Anh không thể thực hiện được nó, vậy thì tôi sẽ thay anh thực hiện.

    “Anh thấy không?” tôi thì thầm với di ảnh của anh. “Con đã có sân chơi rồi này. Em cũng sắp có một vườn rau rồi. Chúng ta đang ở rất gần nhau, phải không anh?”

    Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá, nghe như tiếng thở dài của anh.

    Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng nỗi đau thì vẫn còn đó, âm ỉ trong lồng ngực. Nhưng tôi biết mình phải mạnh mẽ, vì con, và vì cả lời hứa của anh nữa. Tôi sẽ xây dựng một ngôi nhà trên mảnh đất này. Một ngôi nhà mà ở đó, con trai tôi sẽ lớn lên trong tình yêu thương của ông bà, và ở đó, ký ức về anh sẽ luôn sống mãi.

    Anh đã về nhà, theo một cách khác. Và chúng tôi, cuối cùng, cũng đã được ở gần nhau. Mãi mãi.

  • Ngày giỗ cha, có người phụ nữ ăn mặc sang trọng xuất hiện, nhận mình là em gái ruột thất lạc từ nhỏ của ông rồi đòi chia đôi mảnh đất hư-ơng hỏa

    Ngày giỗ cha, có người phụ nữ ăn mặc sang trọng xuất hiện, nhận mình là em gái ruột thất lạc từ nhỏ của ông rồi đòi chia đôi mảnh đất hư-ơng hỏa

    Ngày giỗ cha, khói hương nghi ngút. Con cháu quây quần, lòng thành kính tưởng nhớ. Bỗng ngoài cổng vang lên tiếng động cơ xe sang. Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào, dáng vẻ đĩnh đạc, giọng dõng dạc:

    – “Tôi là em gái ruột thất lạc từ nhỏ của ông ấy – người đã khuất. Hôm nay tôi về nhận họ hàng, đồng thời xin chia đôi mảnh đất hương hỏa này.”

    Cả họ như chết lặng, rồi òa khóc. Người thì nắm tay, người thì nghẹn ngào gọi “cô, dì”. Bao nhiêu năm nay, họ đâu ngờ còn có máu mủ thất lạc. Không khí giỗ chạp bỗng ngập tràn nước mắt đoàn tụ.

    Thế nhưng, khi tất cả đang nghẹn ngào, bà mẹ – vợ của người đã khuất, nay tóc bạc phơ, run run đứng dậy. Bà rút từ trong rương gỗ ra một tập hồ sơ dày cộp, giọng lạc đi:

    – “Các con, các cháu, đừng vội mừng… sự thật trong đây… không giống như những gì mọi người nghĩ đâu.”

    Bà mở từng trang giấy, bàn tay run rẩy. Trong đó ghi rõ: người phụ nữ kia không phải em gái ruột, mà chính là… đứa con ngoài giá thú mà chồng bà từng giấu giếm, gửi người khác nuôi.

    Không khí im phăng phắc, rồi vỡ òa. Con cháu ngỡ ngàng, bà mẹ lặng lẽ khóc, nghẹn ngào:
    – “Cả đời này mẹ cắn răng chịu nhục để giữ thể diện cho dòng họ, nay mọi chuyện phơi bày… đất hương hỏa này, một nửa đúng là phải thuộc về nó…”

    Cả họ bàng hoàng. Từ niềm vui đoàn tụ biến thành cú sốc nặng nề: người mà họ vừa gọi là em, là dì… thực chất lại là con riêng của người đã khuất. 

  • Ngày tôi kết h ô n, gia đình tôi đã giữ lại tiền “l ễ đ e n” nhà trai gửi, thay vì đưa cho hai vợ chồng tôi làm ăn

    Ngày tôi kết h ô n, gia đình tôi đã giữ lại tiền “l ễ đ e n” nhà trai gửi, thay vì đưa cho hai vợ chồng tôi làm ăn

    Ngày cưới, cả họ ai cũng khen đám cưới của Linh và Tuấn long trọng, nhà trai mang sính lễ rình rang, lại có cả phong bì “lễ đen” lên tới 200 triệu – gọi là của hồi môn cho đôi trẻ khởi nghiệp.


    Nhưng đúng lúc cả hai đang bận tiếp khách, mẹ của Linh – bà Tám – đã khéo léo giữ lại số tiền đó, nói nhỏ với con gái:

    “Tiền này mẹ cất giúp, vợ chồng con sau cưới cần gì thì mẹ sẽ đưa. Để bên nhà chồng biết, họ lại nói này nói nọ.”

    Linh chỉ cười, không ngờ chính quyết định ấy lại mở đầu cho những năm tháng tủi nhục sau này.


    Đêm tân hôn, khi khách khứa vừa tan, mẹ chồng – bà Dung đã lớn tiếng mắng ngay giữa nhà:

    “Nhà gái tham thật! Lễ đen nhà tôi gửi cho hai vợ chồng mà lại giấu đi không trả. Đúng là chưa về đã tính toán từng đồng từng cắc!”

    Tuấn đứng đó, không dám lên tiếng.
    Linh ngồi chết lặng, nước mắt lăn dài, còn bà Dung thì chua ngoa mắng chửi cho đến khuya.


    Từ đó, bà càng soi mói, coi thường con dâu, nói đi nói lại chuyện “con dâu tham lam” với cả họ hàng.

    Linh chỉ biết cắn răng chịu đựng, vì thương chồng, vì muốn giữ hòa khí.


    Suốt 3 năm sau, cô làm quần quật phụ chồng trả góp căn hộ, chẳng dám kêu than một câu.


    Rồi một ngày, Tuấn hốt hoảng chạy về, mặt trắng bệch:

    “Mẹ ơi… con lỗ rồi. Bạn làm ăn bỏ trốn, con nợ ngân hàng gần 3 tỷ!”

    Căn nhà nhỏ im phăng phắc.
    Bà Dung ngồi phịch xuống ghế, mặt tái mét.

    “Trời đất ơi! Lấy đâu ra tiền mà trả bây giờ?”

    Tuấn cúi đầu, lí nhí:

    “Giờ con tính bán nhà, cầm cố hết, nhưng vẫn thiếu nhiều…”

    Ngay hôm đó, Linh lặng lẽ về quê.
    Hai ngày sau, cô trở lại cùng mẹ ruột.


    Bà Tám đặt lên bàn một cuốn sổ tiết kiệm 3 tỷ đồng, giọng run run:

    “Số tiền ‘lễ đen’ ngày cưới, mẹ giữ lại, sau đó mẹ gửi ngân hàng, mỗi tháng góp thêm ít ít. Mẹ định để cho hai đứa sau này làm vốn. Giờ con gặp khó, mẹ giao lại hết, coi như tiền của chính tụi con.”

    Căn phòng im bặt.
    Bà Dung trân người, hai bàn tay run rẩy:

    “Là… 3 tỷ… từ tiền lễ đen năm đó sao?”
    Bà Tám gật đầu, ánh mắt hiền hậu:


    “Nhà tôi có nghèo thật, nhưng không tham. Tôi chỉ sợ con gái vất vả nên mới giữ lại, chẳng ngờ lại khiến người ta hiểu lầm.”

    Bà Dung nghẹn họng, nước mắt trào ra.


    Lần đầu tiên sau 3 năm, bà đứng dậy cúi đầu trước con dâu:

    “Mẹ… xin lỗi con, Linh ạ.”

    Linh chỉ mỉm cười, đỡ tay mẹ chồng lên, nói nhỏ:

    “Con chưa bao giờ giận mẹ. Con chỉ mong từ nay, mẹ hiểu – không phải ai im lặng cũng là người có lỗi.”


    Từ đó, bà Dung thay đổi hẳn, không còn soi mói hay chì chiết con dâu.


    Mỗi lần kể lại câu chuyện ấy, bà thường thở dài:

    “Hóa ra người ta tốt đến mức mình chẳng đủ lòng tin để hiểu.”

  • Lo xong t a n g lễ cho chồng, con riêng của anh đòi tôi ký giấy từ c h ố i tài sản, nhưng 100 ngày sau… chính chúng nhận quả báo

    Lo xong t a n g lễ cho chồng, con riêng của anh đòi tôi ký giấy từ c h ố i tài sản, nhưng 100 ngày sau… chính chúng nhận quả báo

    “Lo xong tang lễ cho chồng, con riêng của anh đòi tôi ký giấy từ chối tài sản, nhưng 100 ngày sau… chính chúng nhận quả báo không ai ngờ tới”

    Căn nhà số 58 cuối con ngõ nhỏ im ắng suốt mấy tháng nay, kể từ ngày ông Hải – chồng của bà Tư Lành – qua đời.


    Suốt 20 năm chung sống, ông Hải có ba người con riêng từ cuộc hôn nhân trước, còn bà Lành thì không con, chỉ lặng lẽ chăm sóc cả nhà như mẹ ruột.

    Ngày ông mất, tang lễ chưa nguôi, ba đứa con đã kéo nhau về.

    Chúng mặc áo tang, khóc sụt sùi, nhưng ánh mắt lại chỉ chăm chăm vào căn nhà mặt phố – tài sản duy nhất mà ông Hải để lại.

    Sau khi cúng 49 ngày xong, Hùng, con trai cả, ngồi xuống bàn, rút từ túi áo một xấp giấy.

    “Dì Lành ký vào đây đi. Đây là cam kết từ chối nhận tài sản. Dì đâu phải mẹ ruột, hưởng gì của ba cháu chứ.”

    Không khí đặc quánh.
    Bà Lành đứng chết lặng, đôi bàn tay nhăn nheo nắm chặt tà áo tang.


    Chẳng ai trong ba đứa con bênh vực.
    Hùng cười lạnh:

    “Tụi con không ép. Nhưng nếu dì không ký, thì coi như dì chẳng còn cửa ở căn nhà này.”

    Hàng xóm nhìn thấy, ai cũng lắc đầu ngán ngẩm.


    Người phụ nữ suốt hai mươi năm lo cơm, lo thuốc, lo học phí cho chúng – giờ bị đối xử như người dưng.


    Đêm ấy, bà Lành lặng lẽ xếp quần áo vào chiếc vali cũ.


    Không cãi, không khóc, bà chỉ thắp nén nhang lên bàn thờ chồng, khẽ nói:

    “Ông đi rồi, họ đã quên hết ơn nghĩa. Tôi không cần tranh. Trời biết, đất biết là đủ.”

    Bà chuyển sang ở nhờ nhà người cháu họ ngoài chợ, sống bằng nghề gói bánh, dọn hàng thuê.
    Căn nhà kia nhanh chóng được ba anh em rao bán, chia nhau tiền.

    Nhưng chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra chỉ vài tháng sau.


    Ngày làm 100 ngày của ông Hải, người ta thấy đứa con trai út, Dũng, gào khóc giữa sân, ôm đầu đau đớn.
    Vài ngày sau, Dũng bị tai nạn xe nghiêm trọng, mất trí nhớ.

    Cùng lúc, Hùng – người cầm tiền bán nhà – bị đối tác lừa sạch vốn, phải bán nốt phần đất riêng để trả nợ.


    Đứa con gái giữa thì bị chồng đuổi ra khỏi nhà vì lộ chuyện ăn chặn tiền lo tang của cha.

    Cả ba người rơi vào cảnh túng quẫn, kéo nhau về tìm bà Lành, người mà họ từng ép rời khỏi nhà.

    Bà nhìn họ, im lặng rất lâu.
    Rồi chỉ khẽ thở dài, múc từng bát cháo đặt trước mặt từng đứa.

    “Ăn đi, các con. Dù gì, ta cũng từng là người một nhà. Quả báo hay không, chỉ trời biết. Nhưng sống sao cho còn chút lương tâm, mới là điều khó nhất.”

    Ngoài hiên, khói hương 100 ngày bay lên, cuộn lấy bức ảnh ông Hải đang mỉm cười.
    Không ai nói thêm lời nào.
    Chỉ có tiếng gió lạnh, thổi qua mái nhà cũ, nghe như tiếng thở dài của người đã khuất.

  • Cô gái mang t h a i bị c h ó nghiệp vụ sủa không ngừng, sau 30 phút sự thật khiến mọi người c h ế t lặng

    Cô gái mang t h a i bị c h ó nghiệp vụ sủa không ngừng, sau 30 phút sự thật khiến mọi người c h ế t lặng

    Buổi sáng ở sân bay Nội Bài nhộn nhịp như mọi ngày. Hành khách kéo vali, chen chúc làm thủ tục, tiếng loa thông báo chuyến bay hòa lẫn vào tiếng nói cười.

    Gần khu vực kiểm tra an ninh, hạ sĩ Long, một cảnh sát thuộc đội tuần tra sân bay, đang làm nhiệm vụ cùng chú chó nghiệp vụ Max – một con Becgie Đức với cái mũi thính như radar. Max được huấn luyện để phát hiện những thứ không sạch sẽ, từng giúp đội phá nhiều vụ án lớn.

    Đọc thêm

    Hôm ấy, Max bỗng trở nên bất thường. Trong khi Long dẫn nó đi tuần tra, Max đột nhiên dừng lại, tai dựng đứng, mắt dán chặt vào một cô gái đang đứng xếp hàng ở quầy check-in.

    Cô gái trông khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc váy bầu rộng rãi, tay xoa nhẹ bụng bầu nổi rõ. Cô kéo một chiếc vali nhỏ màu xanh, gương mặt bình thản, thỉnh thoảng mỉm cười với nhân viên sân bay. Không ai nghĩ cô có gì đáng nghi – chỉ là một bà bầu chuẩn bị lên chuyến bay.

    Nhưng Max không đồng ý. Nó bắt đầu sủa – những tiếng sủa gấp gáp, liên tục, vang vọng cả khu vực check-in. Long kéo dây xích, cố trấn an, nhưng Max không ngừng.

    Nó giật mạnh, hướng về phía cô gái, lông cổ dựng lên như sẵn sàng lao tới. Hành khách xung quanh ngoái nhìn, vài người tò mò, số khác thì khó chịu vì tiếng sủa làm gián đoạn không khí.

    “Max, bình tĩnh!” Long ra lệnh, nhưng ánh mắt anh chuyển sang cô gái. Sau ba năm làm việc cùng Max, anh biết chú chó này không bao giờ sủa vô cớ. “Có gì đó không ổn,” Long lẩm bẩm, rồi tiến lại gần cô gái.

    “Chào cô,” Long lên tiếng, giọng lịch sự nhưng nghiêm túc. “Tôi cần kiểm tra giấy tờ và hành lý của cô.”

    Cô gái ngẩng lên, thoáng bất ngờ. “Có chuyện gì sao, anh?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng, tay vô thức che bụng bầu. “Tôi chỉ đi thăm gia đình thôi.”

    Max vẫn sủa, mũi dí sát vào chiếc vali xanh. Long quan sát cô gái: cô trông không giống tội phạm, nhưng trực giác của Max khiến anh không thể bỏ qua. “Con chó của chúng tôi phát hiện điều gì đó,” anh nói. “Đây là thủ tục kiểm tra thông thường. Mong cô hợp tác.”

    Cô gái mỉm cười, nhưng nụ cười có phần gượng gạo. Cô đưa chứng minh thư và vé máy bay. Tên cô là Linh, hai mươi sáu tuổi, vé đi Đà Lạt. Giấy tờ hợp lệ, không có gì bất thường.

    Nhưng Max vẫn không ngừng sủa, thậm chí gầm gừ, mắt không rời vali. Long gọi thêm một nữ đồng đội, Thủy, để hỗ trợ, tránh làm cô gái khó xử.

    “Chúng tôi cần kiểm tra vali,” Long nói, giọng cương quyết hơn.

    Linh tái mặt, tay nắm chặt quai vali. “Chỉ là quần áo và đồ dùng cá nhân thôi,” cô nói nhanh. “Tôi… tôi đang mang thai, không tiện mở đồ giữa đám đông.”

    Thủy bước tới, nhẹ nhàng trấn an. “Chị đừng lo, chúng em sẽ kiểm tra nhanh thôi. Nếu không có gì, chị sẽ đi ngay.” Linh do dự, rồi miễn cưỡng gật đầu. Cô mở khóa vali, để lộ một đống quần áo được xếp gọn gàng, vài hộp vitamin cho bà bầu, và một túi đồ ăn nhẹ.

    Long đeo găng tay, cẩn thận lật từng món đồ. Max vẫn gầm gừ, mũi chạm vào đáy vali. Long sờ kỹ, phát hiện một lớp vải cứng bất thường. Anh ra hiệu cho Thủy, và họ nhẹ nhàng cắt lớp vải lót.

    Bên dưới là một ngăn bí mật, chứa hai gói nhỏ bọc băng keo đen. Max lập tức im bặt, ngồi xuống – dấu hiệu nó đã tìm thấy thứ cần tìm.

    “Cô giải thích thế nào về cái này?” Long hỏi, cầm gói hàng lên.

    Linh run rẩy, mắt ngân ngấn nước. “Tôi… tôi không biết,” cô lắp bắp. “Ai đó… chắc là bỏ nhầm vào vali tôi.”

    Long không tin. Anh yêu cầu đưa Linh và vali về phòng kiểm tra riêng. Đám đông bắt đầu xì xào, vài người lén quay video, nhưng Thủy nhanh chóng yêu cầu giải tán. Trong phòng, dưới ánh đèn sáng trắng,

    Long mở gói hàng trước sự chứng kiến của đồng đội. Bên trong là bột trắng – nghi là methamphetamine, lượng đủ để truy tố tội buôn lậu ma túy.

    Linh bật khóc, ôm bụng bầu, liên tục lặp lại rằng cô không biết gì. Nhưng Max, giờ đã bình tĩnh, vẫn ngồi cạnh Long, mắt dõi theo cô. Sau ba mươi phút thẩm vấn ban đầu, sự thật khiến mọi người chết lặng.

    Linh không mang thai. Bụng bầu là giả, được tạo bằng một lớp đệm đặc biệt gắn dưới váy. Cô khai rằng một người đàn ông tên Hùng, tự xưng là bạn cũ, đã trả cô một khoản tiền lớn để mang vali này tới Đà Lạt, hứa rằng chỉ là “hàng mẫu” cho một công ty dược phẩm.

    Linh, đang nợ nần vì thua cờ bạc, đồng ý mà không hỏi nhiều. Chiếc bụng bầu giả là ý của Hùng, để cô dễ dàng qua mắt an ninh.

    “Cô không nghi ngờ gì sao?” Thủy hỏi, giọng không giấu được sự thất vọng.

    Linh cúi đầu, nước mắt rơi. “Tôi cần tiền… Tôi nghĩ chỉ là việc đơn giản.”

    Dựa trên lời khai của Linh, đội cảnh sát mở rộng điều tra. Hùng, kẻ đứng sau, là một mắt xích trong đường dây buôn ma túy liên tỉnh. Vali của Linh chỉ là một phần nhỏ trong lô hàng lớn hơn, được chia nhỏ để tránh bị phát hiện.

    Nhờ Max, đội đã lần ra manh mối quan trọng, dẫn đến vụ bắt giữ Hùng và ba đồng phạm chỉ vài ngày sau.

    Long ngồi trong văn phòng, vuốt ve đầu Max. Chú chó nằm dài, mắt lim dim, như chẳng màng đến chiến công. “Mày đúng là siêu nhân, Max,” Long cười. “Nhưng lần sau sủa vừa thôi, kẻo tao giật mình.”

    Câu chuyện về Max và cô gái “mang thai” nhanh chóng lan truyền trong đội. Một số người gọi Max là “thám tử bốn chân”, số khác thì xót xa cho Linh – một cô gái trẻ bị cám dỗ bởi tiền bạc. Với Long, anh chỉ nghĩ đơn giản:

    Max không chỉ là đồng đội, mà còn là người nhắc anh rằng sự thật, dù đau lòng, luôn cần được phơi bày.

    Vụ việc khép lại, nhưng tiếng sủa của Max ở sân bay hôm ấy vẫn ám ảnh nhiều người. Nó không chỉ lật tẩy một âm mưu, mà còn phơi bày những góc khuất của lòng người – nơi lòng tham có thể dẫn lối cho những sai lầm không thể cứu vãn.

  • Gần đến ngày cưới, chú rể của tôi bỗng b ỏ trốn theo người con gái mà hắn y  ê u. Để giữ thể diện cho gia đình, tôi buộc l ò n g phải lên xe hoa với em trai hắn. Đêm tân h ô n, anh ta kéo tôi vào l ò n g và cho xem 1 thứ..

    Gần đến ngày cưới, chú rể của tôi bỗng b ỏ trốn theo người con gái mà hắn y ê u. Để giữ thể diện cho gia đình, tôi buộc l ò n g phải lên xe hoa với em trai hắn. Đêm tân h ô n, anh ta kéo tôi vào l ò n g và cho xem 1 thứ..

    Nhà trai rối loạn, nhà gái bàng hoàng. Mẹ tôi khóc ngất, bố tôi thở dài, còn tôi thì chết lặng. Nhưng vì danh dự hai bên gia đình, chúng tôi không thể hủy hôn lễ.

    Sau một đêm bàn bạc căng thẳng, gia đình Huy đưa ra một giải pháp bất ngờ: em trai của Huy, Minh – người mà tôi chỉ gặp vài lần trong các buổi họp mặt gia đình – sẽ thay anh trai làm chú rể.

    Tôi không có quyền từ chối. Tôi chỉ gật đầu, như một con rối bị giật dây, lòng đầy uất ức và tủi nhục.

    Ngày cưới diễn ra trong không khí gượng gạo. Minh, với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt khó đoán, nắm tay tôi bước vào lễ đường. Anh ta không nói nhiều, chỉ làm đúng những gì nghi thức yêu cầu.

    Tôi nhìn anh, cố tìm một chút cảm xúc, nhưng tất cả chỉ là sự xa cách. Tôi tự hỏi, liệu anh ta có đang thương hại tôi không?

    Hay anh ta cũng chỉ là một nạn nhân của cái danh dự gia đình này?

    Đêm tân hôn, tôi ngồi co ro trên giường, chiếc  váy cưới đã được thay bằng bộ đồ ngủ mỏng manh. Minh bước vào, vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh. Tôi chuẩn bị tinh thần cho một đêm dài im lặng, nhưng bất ngờ, anh kéo tôi vào lòng.

    Tôi giật mình, định đẩy ra, nhưng sức mạnh của anh khiến tôi không thể kháng cự. “Đừng sợ,” anh thì thầm, giọng trầm và lạ lùng dịu dàng. “Tôi muốn cho em xem một thứ.”

    Anh lấy từ túi áo một chiếc điện thoại cũ, màn hình đã trầy xước. Anh mở một đoạn video, và tôi gần như ngừng thở khi nhìn thấy. Đó là Huy, đang đứng trong một căn phòng tối tăm, bị trói chặt vào ghế.

    Mồ hôi nhễ nhại trên trán, ánh mắt anh ta hoảng loạn. Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ video: “Nếu mày không biến mất khỏi đám cưới, cô ta sẽ chết.” Tôi nhận ra ngay người con gái được nhắc đến – Linh, bạn thân của tôi, người mà Huy luôn nói rằng anh ta chỉ xem như em gái.

    Tôi quay sang Minh, đầu óc quay cuồng. “Đây là… sao lại thế này?” Minh nhìn tôi, ánh mắt giờ đây không còn lạnh lùng mà đầy quyết tâm. “Huy không bỏ trốn vì yêu ai khác. Anh ấy bị ép buộc.

    Tôi đã tìm ra manh mối này vài ngày trước, nhưng không kịp ngăn cản. Tôi đồng ý cưới em để bảo vệ em, và để có thời gian tìm cách cứu anh trai tôi.”

    Tôi sững sờ. Hóa ra, tất cả những gì tôi nghĩ về sự phản bội của Huy đều là một màn kịch. Nhưng điều khiến tim tôi đập mạnh hơn cả là ánh mắt của Minh khi anh nói: “Tôi sẽ không để em chịu tổn thương thêm nữa.

    Từ giờ, tôi sẽ bảo vệ em, không phải vì anh trai tôi, mà vì chính tôi muốn thế.”

    Đêm tân hôn ấy, thay vì những giọt nước mắt tủi hờn, tôi cảm nhận được một tia hy vọng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết rằng câu chuyện này chỉ mới bắt đầu, và bí mật đằng sau chiếc điện thoại ấy sẽ dẫn chúng tôi vào một cơn bão lớn hơn.

  • Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể lặng nín

    Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể lặng nín

    Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể ch//ết lặ//ng…

    Gần nửa đêm, mưa phùn lất phất bên ngoài. Trong căn phòng khách lạnh lẽo, không khí căng như dây đàn. Huy – con rể ông Minh – đứng giữa nhà với gương mặt hầm hầm, còn vợ anh, Linh, đang ngồi bệt dưới đất, mắt hoe đỏ vì khóc.

    – Em không có sai! Em gửi tiền cho mẹ ruột em, đó là chuyện bình thường! – Linh nghẹn giọng.

    Huy gằn lên:
    – Bình thường? Làm vợ mà dám qua mặt chồng? Nhà này ai kiếm tiền, ai có tiếng nói? Cô giỏi quá rồi, gọi bố cô đến mà dạy lại con gái ông ấy đi!

    Không suy nghĩ thêm, Huy rút điện thoại, bấm số ông Minh.
    – Bố à, con xin lỗi gọi muộn, nhưng nhờ bố sang đón Linh về. Con thấy bố cần dạy lại con gái mình trước khi gả người ta đi làm vợ.

    Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Giọng ông Minh trầm và ngắn gọn:
    – Ừ, mười lăm phút nữa bố sang.

    Đúng 15 phút sau, tiếng xe hơi dừng trước cổng. Huy bước ra, trên môi vẫn là nụ cười nhạt pha chút đắc thắng. Anh đang tưởng tượng cảnh ông Minh lôi Linh về nhà, răn dạy một trận nên thân.

    Nhưng vừa mở cửa, Huy sững người.

    Ông Minh đứng đó, áo sơ mi ướt mưa, tay cầm một tập hồ sơ đựng trong bìa nhựa, ánh mắt lạnh lùng không giống dáng vẻ thường ngày. Không có quát mắng, không có ồn ào.

    Ông bước thẳng vào nhà, nhìn Linh đang ngồi co ro ở góc sofa, rồi quay sang Huy, đặt hồ sơ lên bàn.

    – Đây là đơn ly hôn. Tao đã chuẩn bị sẵn. Chữ của Linh chưa có, nhưng của tao – với tư cách là người cha – đã ký.

    Huy choáng váng, lùi lại nửa bước:
    – Bố… bố nói cái gì?

    – Mày bảo tao sang đón con gái tao về để dạy lại? Tao không cần. Nhưng tao thấy mày cần học lại cách làm chồng.

    Giọng ông Minh rắn như thép, từng lời đanh lại:
    – Tao gả con gái đi không phải để nó bị kiểm soát từng đồng bạc, từng hơi thở. Mày kiếm tiền thì giỏi, nhưng giỏi mà cư xử như kẻ gia trưởng, thì tao không coi là đàn ông.

    Huy bối rối:
    – Con chỉ muốn Linh tôn trọng con, chứ không có ý…

    – Tôn trọng không phải là sợ hãi. Mày không cho nó nói, không cho nó làm gì ngoài ý mày, rồi bắt tao dạy lại nó như món đồ sai chương trình? Xin lỗi, tao chỉ dạy con gái tao làm người, chứ không dạy nó làm nô lệ cho chồng.

    Không khí lặng như tờ. Tiếng kim đồng hồ tích tắc trở nên rõ ràng đến rợn người.

    Ông Minh quay sang con gái, giọng dịu lại:
    – Linh, con có quyền quyết định. Con tha thứ thì về ở lại. Còn nếu không, bố chờ ngoài xe. Chúng ta ký vào đơn, và bố sẽ đưa con về nhà, nơi ít nhất con được tôn trọng.

    Linh ngồi im, nước mắt lăn dài. Cô nhìn chồng – người từng dịu dàng, người từng hứa sẽ bảo vệ cô cả đời. Nhưng đêm nay, anh đã lột bỏ hết vỏ bọc.

    Huy đứng đó, chết lặng. Tờ giấy ly hôn vẫn nằm trên bàn. Mỗi dòng chữ là một cái tát vào cái tôi kiêu ngạo của anh.

    Không ai nói gì thêm. Ông Minh bước ra cửa, không nhìn lại.

    Linh đứng dậy, lặng lẽ đi theo cha. Trước khi rời đi, cô quay lại, nói khẽ:
    – Em không cần được dạy lại, em chỉ cần được yêu và tôn trọng.

    Cánh cửa khép lại. Căn nhà trở nên lạnh tanh.

    Và Huy thì ngồi sụp xuống ghế, tay run run mở tập hồ sơ, đọc lại những dòng chữ đậm nét của ông Minh. Không một lời chửi rủa, không một cái tát, nhưng từng chữ như dao cắt vào lòng.

    Đêm đó, lần đầu tiên trong đời, anh hiểu thế nào là mất thật sự. Và cái giá cho sự kiêu ngạo đôi khi đến… trong im lặng.

  • Cô gái Nghèo phải n h ắ m mắt Đ  ẻ Thu-ê cho Đại Gia để có tiền Chữa Bệnh cho em gái, nhưng nào ngờ đâu mang th a i đến tháng thứ 8 thì bác sĩ khám bỗng nhìn bố đứa bé và kết luận đứng hình..

    Cô gái Nghèo phải n h ắ m mắt Đ ẻ Thu-ê cho Đại Gia để có tiền Chữa Bệnh cho em gái, nhưng nào ngờ đâu mang th a i đến tháng thứ 8 thì bác sĩ khám bỗng nhìn bố đứa bé và kết luận đứng hình..

    Mang thai hộ cho đại gia để cứu em gái, nhưng đến tháng thứ 8, bác sĩ nhìn kết quả siêu âm và nói một câu khiến cả căn phòng chết lặng…”

    Tên cô là Lan, 25 tuổi – cô gái quê nghèo từ miền Trung lên thành phố làm công nhân, dành từng đồng gửi về quê chữa bệnh cho em gái bị suy thận.
    Một ngày, người môi giới tìm đến, nói chỉ cần “mang thai hộ cho một gia đình hiếm muộn” thì sẽ được trả 1 tỷ đồng – số tiền đủ để cứu lấy mạng em.

    Lan đắn đo suốt nhiều đêm, cuối cùng, cô cắn răng đồng ý.


    Mọi thủ tục đều kín kẽ, ràng buộc bằng hợp đồng, và người chồng – ông Minh, đại gia ngành dược hơn 50 tuổi – tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.
    Ông có vợ là bà Thu, hơn Lan gần 30 tuổi, hiếm muộn đã lâu.


    Mọi thứ được tiến hành trong bệnh viện, dưới danh nghĩa “cấy phôi”.

    Lan nghĩ chỉ cần vượt qua 9 tháng, cô sẽ được giải thoát.
    Nhưng rồi, càng ngày cô càng thấy cơ thể mình thay đổi khác lạ: thai phát triển nhanh hơn bình thường, chỉ số di truyền cũng có những dấu hiệu… lạ.


    Đến tháng thứ 8, trong buổi khám định kỳ, bác sĩ siêu âm bỗng khựng lại.


    Ánh mắt bà chuyển từ màn hình sang ông Minh – người đang ngồi cạnh – rồi đột nhiên tái mét.

    “Anh Minh… đứa bé này… có vấn đề gì trong quá trình cấy phôi không?”

    Ông Minh giật mình:

    “Không, mọi thứ đều làm đúng quy trình. Có chuyện gì vậy bác sĩ?”

    Bác sĩ nuốt khan, hạ giọng:

    “Tôi đã đối chiếu chỉ số ADN của thai nhi với mẫu tinh trùng lưu trong hồ sơ – nó không khớp, anh Minh.


    Người có mối quan hệ di truyền với đứa bé này… không phải anh.”

    Không khí trong phòng như ngưng đọng.
    Lan sững sờ, còn bà Thu thì chết lặng.


    Vài ngày sau, bệnh viện mở cuộc điều tra nội bộ.


    Khi dữ liệu camera được trích xuất, tất cả đều bàng hoàng:


    vào đêm cấy phôi, một nhân viên trong phòng lab đã trộn nhầm mẫu tinh trùng – không phải của ông Minh, mà là của con trai ông – Hoàng, người vừa từ nước ngoài về để tiếp quản công ty gia đình.

    Đứa trẻ trong bụng Lan — không ngờ lại là con ruột của con trai đại gia, chứ không phải con ông ta.


    Tin đó khiến cả nhà Minh rối loạn.
    Bà Thu ngất xỉu, còn Hoàng – người chưa hề hay biết gì – khi nghe bác sĩ thông báo kết quả xét nghiệm, chỉ lặng đi, nhìn Lan trong nước mắt:

    “Nếu đây là con của tôi… thì cô đừng giao nó cho ai cả.”

    Từ khoảnh khắc đó, cuộc đời Lan rẽ sang hướng khác:


    cô gái nghèo đẻ thuê chỉ để cứu em, giờ bỗng mang trong bụng đứa trẻ khiến cả một gia tộc đại gia đứng trên bờ vực tan vỡ.


    Ba tuần sau, ông Minh đột ngột qua đời vì đột quỵ.
    Trong căn phòng lạnh ngắt, người ta phát hiện một phong bì niêm phong ghi dòng chữ nguệch ngoạc:

    “Tôi biết sự thật. Nhưng đừng để ai tổn thương cô gái đó – vì lỗi không nằm ở cô ấy.”

  • Mẹ chồng và con dâu cùng có th a i 1 trong lúc chồng và bố chồng đi vắng… ngày họ hạ s i n h, hàng xóm đưa đi viện thì mới tá h ỏ a phát hiện ra

    Mẹ chồng và con dâu cùng có th a i 1 trong lúc chồng và bố chồng đi vắng… ngày họ hạ s i n h, hàng xóm đưa đi viện thì mới tá h ỏ a phát hiện ra

    Ở một vùng quê yên bình, người ta từng xì xào mãi không dứt về một gia đình hiếm có kỳ lạmẹ chồng và con dâu… cùng lúc mang thai.

    Chuyện bắt đầu khi chồng của Vy – cô con dâu mới cưới – đi xuất khẩu lao động sang Nhật, đúng lúc ông bố chồng thì về quê chăm mẹ bệnh nặng cả năm không lên.

     Trong nhà chỉ còn hai người phụ nữ, một trẻ một già, và ông chồng đi đã hơn 7 tháng.

    Bất ngờ thay, chỉ vài tháng sau, cả mẹ chồng – bà Hảo – và con dâu Vy đều phát hiện mình… mang thai.

    Mọi người trong làng nghe tin thì bán tín bán nghi, đứa thì nói “chắc bà bị nhầm lẫn mãn kinh

    thành thai nghén”, đứa lại thì thầm “sao con dâu có thai được khi chồng đi nước ngoài?”

    Nhưng trong nhà, không ai nói một lời. Bà Hảo vẫn dắt Vy đi khám thai đều đặn, hai người phụ nữ cùng bụng vượt mặt, cùng nấu cơm, cùng chăm nhau

    , khiến hàng xóm tưởng rằng đây là gia đình hạnh phúc hiếm có.

    Đến một ngày đầu đông, hai mẹ con cùng trở dạ. Vì trời mưa to, hàng xóm phải thuê một chiếc xe bán tải đưa cả hai lên viện huyện cách đó 30km.

    Tại bệnh viện, khi bác sĩ đưa cả hai lên bàn sinh thì bỗng dưng cả khu cấp cứu náo loạn.

    Bác sĩ nữ vừa bắt xong ca đầu tiên – là của

    bà Hảo, thì mặt cắt không còn giọt máu. Bà sinh ra một đứa bé… màng ối chưa vỡ, trong cuống rốn còn vương chất kích thích lạ.

    Khi Vy sinh xong ngay sau đó, bác sĩ kinh hãi nhận ra… đứa bé có DNA trùng khớp với đứa vừa sinh trước!

    Họ lập tức cho người xét nghiệm gấp và

    kết quả khiến cả bệnh viện lặng đi:
    2 đứa trẻ là… anh em cùng cha khác mẹ. 


    Nhưng người cha trong hồ sơ – chồng Vy – đã vắng mặt hơn 8 tháng, và không thể là bố của cả hai đứa.

    Sự thật hé lộ khi một y tá hoảng hốt chỉ vào camera bảo vệ tầng dưới – nơi có một người đàn ông râu rậm, bịt mặt, vừa lẻn ra khỏi viện sau khi nghe tin cả hai người phụ nữ đã hạ sinh an toàn.

    Không ai khác – đó chính là ông Tư – bố chồng Vy, người mà ai cũng nghĩ đã về quê chăm mẹ già, nhưng thực chất…


    ông lén lút sống ở một trang trại nhỏ gần đó suốt gần 1 năm – và qua lại với chính cả… con dâu và vợ mình!

    Gia đình tan vỡ. Vy gần như phát điên khi phát hiện cha chồng là cha ruột của con mình.
    Còn bà Hảo – đã nuốt nước mắt nuôi lớn cả một bi kịch mà bà cũng là nạn nhân.
    Ông Tư sau vụ việc bỏ trốn biệt tích, để lại hai đứa trẻ ra đời trong cùng một ngày, cùng một bệnh viện… nhưng không ai dám nhắc đến cha chúng là ai.