Blog

  • Cô giáo nuôi 2 đứa trẻ mồ côi thành người, đến khi mắc b;ệ n h vay ti ề n thì người “con nuôi” chỉ thủng thẳng “Con không cho cô vay được”

    Cô giáo nuôi 2 đứa trẻ mồ côi thành người, đến khi mắc b;ệ n h vay ti ề n thì người “con nuôi” chỉ thủng thẳng “Con không cho cô vay được”

    Năm ấy, tôi ba mươi lăm tuổi, là một giáo viên dạy Văn ở một trường cấp hai miền quê nhỏ bé, nơi cuộc đời dường như chảy trôi êm đềm như con sông sau làng.

    Nhưng dòng sông trong lòng tôi thì đã cuộn sóng dữ dội.

    Tôi vừa kết thúc mối tình kéo dài bảy năm, một mối tình mà tôi đã dốc cạn thanh xuân để vun đắp, chỉ để nghe người đàn ông ấy nói một câu tàn nhẫn: “Anh cần một cô gái hợp tuổi hơn để sinh con.” Trái tim tôi vỡ nát.

    Từ ngày đó, tôi quyết định sẽ không lấy chồng nữa.

    Tình yêu thương trong tôi, vốn dành cho một gia đình nhỏ, giờ đây tôi dồn hết cho những đứa học trò thân yêu.

    Trong lớp tôi chủ nhiệm, có hai đứa trẻ khiến lòng tôi day dứt khôn nguôi: Thảo và Minh – hai anh em mồ côi cả cha lẫn mẹ sau một vụ tai nạn giao thông thảm khốc.

    Chúng sống với ông bà nội đã già yếu, trong một căn nhà tranh xiêu vẹo, nơi tiếng gió lùa qua vách nứa còn nhiều hơn tiếng cười.

    Bữa đói bữa no. Mỗi lần đứng trên bục giảng, nhìn xuống thấy thằng Minh ngồi học mà bụng nó sôi ùng ục, lòng tôi lại quặn thắt.

    Tôi bắt đầu lặng lẽ bỏ thêm đồ ăn vào cặp sách của nó – khi thì hộp sữa, khi thì cái bánh mì, hay quả trứng luộc.

    Tôi làm điều đó một cách kín đáo, chỉ sợ làm tổn thương lòng tự trọng của một đứa trẻ.

    Một hôm, thấy Minh cứ rụt rè không dám nhận, tôi bèn nói đùa một câu, một câu nói đã thay đổi cuộc đời của cả ba chúng tôi:

    “Thôi nào, từ nay cứ coi cô như mẹ đi, đừng ngại ngần gì cả.”

    Tôi không ngờ, từ buổi chiều hôm ấy, chúng thật sự gọi tôi là mẹ. Tiếng “Mẹ Lan” non nớt mà chân thành ấy đã níu giữ cuộc đời tôi, lấp đầy những khoảng trống mà tôi ngỡ sẽ không bao giờ lành lại được.

    Cuộc sống của tôi bước sang một trang mới. Tôi không chỉ là một giáo viên, tôi đã là một người mẹ.

    Ban ngày, tôi đứng lớp, truyền đạt cho chúng con chữ và những bài học về lẽ sống.

    Đêm về, dưới ánh đèn dầu leo lét, tôi lại cặm cụi làm thêm đủ nghề để có tiền lo cho hai đứa.

    Tôi nhận dạy kèm cho mấy đứa trẻ con nhà giàu trong xã, bán hàng online những món đồ lặt vặt, thậm chí nhận cả việc khâu bao nilon, đôi tay mỏi nhừ nhưng lòng lại thấy ấm áp lạ thường.

    Mỗi đồng tiền kiếm được, tôi đều tằn tiện, dành dụm cho tương lai của Thảo và Minh.

    Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Thảo, cô bé gầy gò năm nào, đã trở thành một thiếu nữ thông minh, học giỏi nhất trường.

    Ngày nó nhận giấy báo đỗ Đại học Y, tôi đã mừng đến rơi nước mắt. Đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời tôi.

    Còn Minh, thằng bé hiếu động ngày xưa, lại có một niềm đam mê mãnh liệt với công nghệ. Nó mày mò, tự học và xuất sắc giành được học bổng ra Hà Nội học.

    Ngày chúng lên đường nhập học, tôi gom hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, dúi vào tay hai đứa.

    “Cầm lấy mà lo cho việc học, đừng tiết kiệm quá mà khổ,” tôi dặn dò, cố giấu đi giọt nước mắt đang chực trào.

    “Nhưng còn mẹ thì sao?” Thảo lo lắng hỏi.

    Tôi cười xòa: “Mẹ ở lại trường, có một căn phòng nhỏ Ban giám hiệu cho mượn. Các con cứ yên tâm học hành, đó là món quà lớn nhất cho mẹ rồi.”

    Tôi tiễn chúng ra bến xe, nhìn theo bóng chiếc xe bus khuất dần sau rặng tre đầu làng.

    Lòng tôi vừa vui mừng, vừa trống trải. Căn nhà nhỏ của tôi giờ đây chỉ còn lại một mình tôi, nhưng tôi biết, ở hai thành phố lớn, tôi có hai mặt trời đang vươn lên.

    Thời gian trôi đi như nước chảy qua kẽ tay. Hai đứa con “nuôi” của tôi lớn dần, trưởng thành và bận rộn với cuộc sống riêng. Những cuộc gọi về thưa thớt dần.

    Ban đầu là mỗi tuần một lần, rồi mỗi tháng, rồi có khi vài tháng tôi mới nghe được giọng chúng. Tôi hiểu, chúng còn phải lo cho sự nghiệp, cho tương lai.

    Tôi không trách, chỉ lặng lẽ viết thư tay, kể cho chúng nghe chuyện trường, chuyện lớp, chuyện mấy cây hoa giấy trước hiên đã nở rộ.

    Mỗi dịp Tết, tôi lại gói ghém chút quà quê, gửi ra cho chúng, dù đôi khi chỉ nhận lại được một dòng tin nhắn cụt ngủn:

    “Con bận lắm, mẹ giữ gìn sức khỏe nhé.”

    Những dòng tin nhắn ấy, vừa đủ để tôi biết chúng vẫn ổn, nhưng cũng đủ để một nỗi cô đơn len lỏi vào trái tim người mẹ già. Tôi tự an ủi mình, rằng con cái lớn rồi thì phải bay đi, đó là quy luật của cuộc đời.

    Hai mươi lăm năm trôi qua, nhanh như một cái chớp mắt.

    Năm nay, tôi đã 60 tuổi. Mái tóc đen ngày nào giờ đã bạc trắng như cước, những nếp nhăn đã hằn sâu trên khóe mắt.

    Căn bệnh ung thư quái ác đã di căn vào xương, mỗi ngày rút cạn đi sức lực của tôi.

    Số tiền ít ỏi tôi dành dụm cả đời đã cạn kiệt sau những đợt hóa trị đầu tiên. Bảo hiểm y tế cũng chỉ đủ chi trả một phần nhỏ.

    Nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà trắng toát, người duy nhất tôi có thể nghĩ tới, niềm hy vọng cuối cùng của tôi, chính là hai đứa con năm nào.

    Tôi đã do dự rất lâu. Tôi sợ làm phiền chúng, sợ trở thành gánh nặng.

    Nhưng cơn đau hành hạ, và các bác sĩ nói rằng nếu không tiếp tục điều trị, tôi sẽ không còn nhiều thời gian nữa.

    Cuối cùng, tôi quyết định phải đi tìm chúng.

    Một buổi sáng mùa đông, trời mưa lất phất, tôi lặng lẽ bắt chuyến xe sớm nhất lên thành phố.

    Tìm đến địa chỉ công ty của Minh không khó. Tòa nhà cao chọc trời, lấp lánh và xa hoa, khác hẳn với ngôi trường làng cũ kỹ nơi tôi đã dành cả cuộc đời mình.

    Tôi rụt rè bước vào sảnh lớn, cảm thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng.

    Sau một hồi hỏi thăm, cô lễ tân xinh đẹp đã đưa tôi lên phòng làm việc của Minh.

    Cánh cửa gỗ nặng trịch mở ra. Minh đang ngồi sau một chiếc bàn lớn, dáng vẻ đĩnh đạc, sang trọng trong bộ vest đắt tiền.

    Nó đã không còn là cậu bé gầy gò, đen nhẻm ngày xưa nữa. Giờ đây, con trai tôi đã là một vị giám đốc của một công ty công nghệ lớn mạnh.

    Thấy tôi, Minh có chút ngạc nhiên, nhưng rồi anh nhanh chóng đứng dậy, mời tôi ngồi.

    “Mẹ… sao mẹ lại lên đây mà không báo trước cho con?”

    Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành êm ái, hai tay nắm chặt vào nhau, ngập ngừng mãi mới nói nên lời:

    “Minh à… Mẹ… mẹ bị bệnh. Mẹ chỉ muốn… vay tạm con một ít tiền để chữa trị… rồi sau này mẹ sẽ tìm cách trả dần…”

    Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt nó, chỉ cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay chai sần của mình.

    Không gian trong phòng bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ. Minh đứng dậy, đi qua đi lại, rồi anh dừng lại, nhìn tôi một lúc lâu.

    Ánh mắt anh thật khó đoán. Rồi bất ngờ, anh nói, giọng nhỏ và rất nghiêm túc:

    “Con… không có tiền cho mẹ vay đâu.”

    Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Câu nói ấy, dù nhẹ nhàng, lại như một nhát dao sắc lẹm, cắt sâu vào trái tim đang đau đớn của tôi.

    Tai tôi ù đi, cổ họng nghẹn đắng.

    Tôi đã tưởng tượng ra nhiều kịch bản, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến một lời từ chối phũ phàng và lạnh lùng đến vậy.

    Tôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, một nụ cười còn méo mó hơn cả tiếng khóc:

    “Ừ, mẹ hiểu… Chắc con cũng có nỗi khó xử riêng. Thôi… mẹ về nhé.”

    Tôi gắng gượng đứng dậy, quay người bước đi, dáng người nhỏ bé, xiêu vẹo trong chiếc áo cũ sờn.

    Nước mắt đã bắt đầu trào ra, nhưng tôi không dám để nó rơi. Tôi phải giữ lại chút tự trọng cuối cùng.

    Ngoài trời, cơn mưa bắt đầu nặng hạt.

    Tôi bước ra khỏi tòa nhà, hòa mình vào dòng người đông đúc và vô tình.

    Cơn mưa lạnh buốt táp vào mặt, nhưng không lạnh bằng cõi lòng tôi lúc này. Tôi đã sai rồi. Có lẽ tôi không nên đến đây.

    Có lẽ tôi đã ảo tưởng quá nhiều về thứ tình cảm mà tôi đã vun đắp.

    Ngay lúc tôi tuyệt vọng nhất, một vòng tay ấm áp đột nhiên ôm chầm lấy tôi từ phía sau.

    Tôi giật mình quay lại. Là Minh. Con trai tôi đang đứng đó, giữa trời mưa, bộ vest đắt tiền đã ướt sũng.

    Nước mưa hòa cùng nước mắt, chảy dài trên gương mặt anh. Anh ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào, giọng nói vỡ òa:

    “Mẹ ơi… con xin lỗi… Con không cho mẹ vay… vì con không bao giờ muốn mẹ phải trả lại cho con cả!”

    Tôi sững người, đôi tay run run chạm lên vai anh. Chuyện gì đang xảy ra thế này?

    “Con muốn dùng tất cả những gì con có… để báo đáp cho mẹ. Nếu không có mẹ, đã chẳng có con của ngày hôm nay.

    Tiền của con, sự nghiệp của con, tất cả đều là của mẹ. Mẹ là mẹ của con, sao con có thể tính toán nợ nần với mẹ được?”

    Minh khóc như một đứa trẻ, giữa cơn mưa tầm tã và ánh mắt tò mò của người qua đường.

    Những lời nói của anh như dòng nước ấm, gột rửa đi tất cả nỗi đau đớn và tủi hờn trong lòng tôi.

    Tôi bật khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc mà tôi đã chờ đợi suốt bao năm qua.

    Ngay tối hôm đó, Minh đưa tôi đến bệnh viện lớn nhất thành phố.

    Anh gọi điện ngay cho Thảo, giọng gấp gáp:

    “Chị Thảo ơi, em tìm được mẹ rồi. Mẹ bị bệnh, chị mau sắp xếp phòng bệnh tốt nhất cho mẹ đi!”

    Cả đêm hôm đó, hai “đứa con” của tôi đã túc trực bên giường bệnh.

    Minh lo toàn bộ viện phí, không một chút đắn đo. Anh nói với bác sĩ: “Xin hãy dùng những loại thuốc tốt nhất, phương pháp điều trị hiện đại nhất.

    Chi phí bao nhiêu không thành vấn đề.” Còn Thảo, giờ đã là một bác sĩ giỏi, cô trực tiếp tham gia vào quá trình điều trị, tự tay chăm sóc cho tôi từng chút một.

    Cô đo huyết áp, kiểm tra dịch truyền, dỗ dành tôi uống thuốc, dịu dàng như ngày xưa tôi đã chăm sóc cho cô.

    Một tháng sau, nhờ sự chăm sóc tận tình và phương pháp điều trị tốt nhất, sức khỏe của tôi dần ổn định.

    Các bác sĩ nói rằng đó là một kỳ tích. Trong suốt thời gian đó, phòng bệnh của tôi chưa bao giờ vắng người.

    Thảo và Minh thay nhau túc trực, bạn bè, đồng nghiệp của chúng cũng thường xuyên đến thăm, mang theo hoa quả và những lời động viên ấm áp.

    Một hôm, bệnh viện đã treo một tấm bảng nhỏ ngay cửa phòng bệnh của tôi.

    Trên đó có một dòng chữ cảm động:

    “Người mẹ không sinh ra chúng tôi – nhưng đã dạy chúng tôi biết sống.”

    Ngày tôi xuất viện, trời trong xanh và nắng ấm. Minh và Thảo đến đón tôi.

    Bất ngờ, Minh quỳ xuống trước mặt tôi, nắm chặt lấy bàn tay tôi, đôi mắt ngấn lệ:

    “Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã để mẹ phải hiểu lầm ngày hôm đó.

    Con không cho mẹ vay, vì con chỉ muốn trả ơn – chứ không bao giờ muốn tính nợ với mẹ. Tình yêu thương và sự hy sinh của mẹ là vô giá, không có tiền bạc nào có thể đong đếm được.”

    Tôi không kìm được nữa, bật khóc nức nở, ôm chặt cả hai đứa con vào lòng.

    Thảo cũng vòng tay ôm lấy chúng tôi, tạo thành một vòng tay gia đình ấm áp và trọn vẹn.

    Ngoài trời, những hạt mưa cuối cùng của cơn mưa bất chợt nhẹ rơi, như gột rửa đi tất cả những muộn phiền của quá khứ.

    Nhưng trong lòng tôi, nắng đã lên rực rỡ rồi. Tôi biết rằng, từ bây giờ, tôi sẽ không còn cô đơn nữa.

    Tôi đã có một gia đình, một gia đình được tạo nên không phải bằng máu mủ, mà bằng tình yêu thương và lòng biết ơn vô hạn.

  • Nhà chồng cho đất, nhà đ ẻ cho 2 tỷ xây nhà, xây xong bố mẹ chồng gọi luôn người đến bán, không ng ờ lại dính cái b ẫ y hoà n h ảo của bố vợ…

    Nhà chồng cho đất, nhà đ ẻ cho 2 tỷ xây nhà, xây xong bố mẹ chồng gọi luôn người đến bán, không ng ờ lại dính cái b ẫ y hoà n h ảo của bố vợ…

    Ngày tôi cưới, ai cũng bảo tôi là người may mắn. Bởi nhà chồng có điều kiện,

    Tôi từng nghĩ, chỉ cần hai bên gia đình cùng vun vén, thì vợ chồng trẻ như chúng tôi có thể yên tâm mà bắt đầu cuộc sống mới.

    Nhưng đời không như mơ…

    Ngay từ lúc khởi công, bố mẹ chồng đã thể hiện rõ ý muốn “chủ nhà là họ”.

    Dù mảnh đất ghi tên chồng, nhưng mọi thiết kế, chi phí, lựa chọn vật liệu… đều phải qua họ. Tôi nói gì cũng bị gạt đi.

    Chồng tôi thì chỉ biết cười, bảo: “Thôi, đất của nhà anh, để bố mẹ quyết cho nhanh.”

    Tôi im lặng, tự nhủ: “Thôi thì mình là con dâu, nhún một chút cũng chẳng sao.”

    Nhưng đến khi ngôi nhà hoàn thiện, tôi mới nhận ra mình đã quá ngây thơ.

    Căn nhà hai tầng khang trang vừa xây xong chưa được bao lâu, một buổi sáng, bố chồng gọi vợ chồng tôi và lạnh lùng nói:

    – Bố mẹ tính rồi. Bán nhà này đi, lấy tiền mua miếng khác rộng hơn, gần trung tâm.

    Tôi sững sờ.
    – Nhưng… nhà này mới xây xong, sao phải bán ạ?

    Bà mẹ chồng chen vào:
    – Đất này là của nhà này, bố mẹ có quyền. Còn tiền con bỏ ra thì… tính sau.

    Câu “tính sau” ấy khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi quay sang nhìn chồng, mong anh nói đỡ một lời. Nhưng anh chỉ cúi gằm, lặng thinh.

    Tôi bật khóc, nói trong uất nghẹn:

    – Bố mẹ ơi, tiền xây nhà là tiền bố mẹ con cho. Con đâu phải làm thuê cho nhà chồng mà mất trắng như thế…

    Nhưng bố chồng chỉ cười nhạt:

    – Con gái có chồng rồi, tiền nào chẳng là của chồng. Cứ yên tâm, bán nhà này xong, bố mẹ sẽ tính cho vợ chồng con chỗ khác.

    Tôi về kể với bố mẹ đẻ, vừa nói vừa khóc. Tôi nghĩ ông bà sẽ khuyên tôi nhẫn nhịn, ai ngờ bố tôi chỉ im lặng, rồi nói một câu khiến tôi không quên suốt đời:
    – Con cứ để bố lo.

    Ba ngày sau, bố tôi lên nhà chồng, mang theo một xấp giấy tờ. Ông nói nhẹ nhàng:

    – Tôi nghe bên thông gia tính bán nhà, mà cũng hay, tôi đang muốn mua một căn cho cháu ngoại ở riêng. Nhà này tôi thấy hợp.

    Bố chồng tôi cười khoái chí, tưởng gặp “con cá to”:

    – Ông mua thì còn gì bằng. Nhà mới xây, nội thất đầy đủ, giá 5 tỷ.

    Bố tôi không mặc cả, chỉ gật đầu:

    – Được, tôi mua. Nhưng giao dịch theo đúng luật, công chứng, sang tên đầy đủ nhé.

    Tôi bất ngờ nhìn bố, không hiểu ông định làm gì. Nhưng thấy ông điềm tĩnh, tôi đành im.

    Vài ngày sau, hai bên ký giấy bán nhà, có công chứng rõ ràng. Bên mua là ông Phạm Văn Tấn – chính là bố tôi.

    Tiền được chuyển khoản đầy đủ. Bố chồng tôi vui mừng, còn khoe với họ hàng rằng “con rể có bố vợ đại gia, chơi lớn thật.”

    Chỉ có tôi và mẹ tôi là hiểu: bố đang bày một ván cờ.

    Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, bố tôi mới nói nhỏ với tôi:

    – Con cứ ở đó bình thường. Giờ nhà là của bố, không ai có quyền đuổi con đi nữa.

    Đúng như vậy, vài tuần sau, bố mẹ chồng tôi mang tiền bán nhà định mua miếng đất mới, nhưng khi đến làm thủ tục vay thêm ngân hàng thì bị từ chối.

    Lý do là: mảnh đất cũ đã không còn đứng tên họ, mà đứng tên ông Phạm Văn Tấn – người mua.

    Họ mới tá hỏa, tìm đến bố tôi “xin thương lượng”, đòi mua lại. Bố tôi bình thản:

    – Tôi đã mua theo đúng pháp luật, giá thị trường. Còn nếu muốn mua lại, tôi sẽ bán với giá 7 tỷ, vì giờ nhà tăng giá rồi.

    Bố chồng tôi tức đến đỏ mặt, nhưng không làm gì được. Bố tôi mỉm cười, nói thêm một câu khiến ông ta nghẹn họng:

    – Tôi không lấy một đồng lời nào đâu. Tôi sẽ sang tên lại cho con gái tôi – người đã bỏ 2 tỷ xây căn nhà này.

    Hôm ấy, tôi khóc nức nở. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy rõ sự thông minh và bản lĩnh của bố.

    Ông không cần cãi vã, không cần lớn tiếng, chỉ một nước đi nhẹ mà khiến người khác phải cúi đầu.

    Bố mẹ chồng tôi từ đó thay đổi thái độ. Không còn dám coi thường, cũng chẳng dám xen vào chuyện của vợ chồng tôi nữa.

    Còn chồng tôi – người từng im lặng để tôi chịu thiệt – sau vụ ấy mới ngộ ra rằng, nếu không đứng về phía vợ, thì sớm muộn cũng mất tất cả.

    Anh chủ động xin lỗi bố tôi, rồi cùng tôi đi làm lại sổ hồng, ghi rõ hai vợ chồng đồng sở hữu.

    Ngôi nhà vẫn vậy – hai tầng đơn sơ nhưng ấm áp hơn hẳn. Mỗi lần ngồi bên ban công, tôi lại nghĩ đến câu nói của bố:

    “Con gái bố, dù lấy chồng, vẫn phải có chỗ đứng đàng hoàng trong nhà.

    Tiền bạc có thể mất, nhưng danh dự thì không.”

    Giờ đây, người ta vẫn bảo tôi là người may mắn. Nhưng tôi biết, đó không phải vì nhà chồng giàu, mà vì tôi có một người bố biết cách bảo vệ con gái bằng trí tuệ và tình thương.

    Một “cái bẫy hoàn hảo” của bố – không để ai bị tổn thương, nhưng khiến kẻ tham lam phải nhận ra rằng: đừng bao giờ coi thường lòng người cha yêu con.

    bố mẹ chồng lại thương con trai nên cho hẳn một mảnh đất gần mặt đường lớn làm của hồi môn.

    Còn bố mẹ tôi – tuy không giàu có gì – nhưng cũng dốc hết tiền tiết kiệm, cộng với bán đi một mảnh vườn quê, đưa cho tôi 2 tỷ đồng để xây nhà.

  • Xe buýt số 39K – chuyến tăng ca đêm chở hơn 40 công nhân rời khu công nghiệp lúc 22h10

    Xe buýt số 39K – chuyến tăng ca đêm chở hơn 40 công nhân rời khu công nghiệp lúc 22h10

    Xe buýt số 39K – chuyến tăng ca đêm chở hơn 40 công nhân rời khu công nghiệp Phú Tĩnh lúc 22h10, lao vào con đường tối bưng chỉ có vài bóng đèn vàng heo hắt. Trời nặng mùi mưa, gió thổi lạnh như sắp có bão.

    Chuyến xe vừa chạy được vài phút thì ở điểm đón cuối, một cô gái trẻ tầm đôi mươi bước lên, mặt tái mét, hai mắt đỏ hoe và tay còn run bần bật. Cô quẹt nước mắt, nhìn tài xế rồi thốt lên:

    “Cho em xuống ngay! Ngay đoạn nhà máy bỏ hoang phía trước! Làm ơn!”

    Trên xe những tiếng xì xào bật lên.

    Bộ lên xe rồi lại đòi xuống, bị gì thế?

    Tăng ca đêm mệt nên hoảng chứ gì!

    Tài xế – một người đàn ông trung niên – cau mặt:

    Cô làm khó tôi à? Đoạn đó tối thui, giữa rừng keo, muốn xuống thì chờ trạm sau!

    Cô gái gần như gào lên:

    “Em xin chú! Không được đi tiếp! Chúng ta phải dừng lại! Nếu chạy tiếp là… chết đó!”

    Cả xe lặng đi một giây rồi lại lao nhao chửi bới:

    Ả này bị ngáo rồi!

    Không chịu thì gọi taxi đi!

    Tài xế bực quá, đóng cửa, đạp ga:

    Ngồi xuống đi, tôi còn chạy chuyến nữa. Lắm trò!

    Cô gái bất lực, ôm mặt khóc nấc.


    8 PHÚT SAU…

    Xe tiến đến khúc đường và dãy nhà máy bỏ hoang phía trước hiện ra – một khu liên hợp từng thuộc Tập đoàn Hóa Phẩm Hoàng Ngân, đã đóng cửa từ 10 năm trước sau vụ nổ gây chết người.

    Chưa kịp chạy qua…

    BÙMMMMMM!!!

    Một tiếng nổ chấn động trời đất. Cả khu nhà máy phía trước phát sáng rực như ban ngày, rồi lửa phụt lên cao hơn 40 mét. Cửa kính xe buýt rung bần bật, nhiều người hét thất thanh.

    Tài xế đạp phanh dúi dụi. Đường phía trước bị hất tung, từng mảng bê tông, cửa sắt, gạch vỡ bắn ra như mưa.

    Khói đặc và mùi hóa chất ùa tới – cay xộc lên tận óc.

    Cả xe im bặt. Một công nhân lắp bắp:

    Nếu chạy thêm mấy chục giây nữa… chúng ta thành… tro rồi…

    Mọi người quay lại nhìn cô gái.

    Cô vẫn ngồi đó, mặt trắng bệch, đôi môi run run, nhưng chẳng nói lời nào.


    ĐIỀU KINH KHỦNG HƠN XẢY RA

    Từ phía khu nhà máy đang cháy, xuất hiện những bóng người.

    Không phải lính cứu hỏa.
    Không phải công nhân.

    Mà là những cơ thể cháy sém, hình người đen thui đang… bước ra khỏi đám lửa, đi loạng choạng về phía chiếc xe buýt.

    Họ không kêu la.
    Không gào khóc.

    Chỉ phát ra tiếng rên bị nghẹn trong cổ, như kim loại cào vào ống sắt.

    Một người phụ nữ trên xe hốt hoảng hét:

    CHẠY ĐI! CHO XE CHẠY NGAY ĐI!

    Tài xế hoảng, đạp ga hết cỡ.

    Nhưng chiếc xe… không nổ máy.

    Anh ra sức vặn chìa. Không điện. Không đèn. Toàn bộ hệ thống tắt phụt, dù bình vẫn còn đầy.

    Cô gái trẻ lúc đó ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ bừng như sốt:

    “Chúng ta… có duyên gặp lại rồi.”

    Cả xe im thin thít.


    SỰ THẬT CỦA 10 NĂM TRƯỚC

    Cô nói, giọng nghẹn như đang kể lại cơn ác mộng:

    Mười năm trước… em làm công nhân ở chính nhà máy kia. Hôm đó ca đêm, dây chuyền hóa chất lỗi… và tất cả bọn em bị kẹt trong nhà máy khi nó phát nổ.

    Người ta cứng họng nhìn cô.

    Em chết trong vụ đó… nhưng không hiểu tại sao… em tỉnh lại ở bệnh viện, nhưng… không phải là em nữa…

    Cô ngước lên nhìn đám người đang đi từ đống lửa lại, ánh mắt đau khổ:

    Họ… những người chết cùng ca với em… mắc kẹt ở đó 10 năm nay. Không rời đi được.

    Một cô bé trên xe run bần bật:

    Vậy… sao bọn họ… lại đi về phía xe?

    Cô gái đáp:

    Vì đêm nay… họ muốn tìm người thay chỗ.


    TIẾNG GÕ CỬA

    Bên ngoài xe bỗng vang lên cộc… cộc… cộc…
    Những bàn tay đen sạm… gõ lên kính, từng tiếng một.

    Kính rung bần bật nhưng không vỡ.

    Cả xe sợ chết khiếp.

    Một công nhân gần như phát khóc:

    Làm ơn! Cô bảo bọn họ đi đi!

    Cô gái rùng mình đau đớn, như nghe thấy tiếng ai đó gọi mình:

    “Em đã đi được rồi… nhưng ai đó phải ở lại thay…”

    Nhìn kỹ mới thấy dưới bàn chân cô không chạm ghế. Cô… không thật sự hiện diện như người sống.

    Tài xế thều thào:

    Vậy cô muốn… ai?

    Cô gái nhìn mọi người, rồi nói chậm, rõ từng chữ:

    “Không phải tôi chọn. Là người hôm nay… đã dám mắng tôi xuống xe.”

    Tài xế cứng họng, mặt tái mét.

    Không… không… tôi chỉ…

    Cô gái đứng dậy.

    Đêm đó… quản đốc cũng đuổi em khỏi nhà máy… và họ chết hết.

    Cô quay lại cửa, bước đi nhẹ như gió.

    Tới khi tay cô chạm vào tay những người từ đám lửa đi tới…


    BÙMM!!! – LẠI THÊM MỘT VỤ NỔ

    Một vụ nổ nhỏ nữa rung cả mặt đất.
    Lửa phụt lên.
    Tiếng khóc thảm thiết bật lên rồi tắt hẳn.

    Cô gái biến mất.

    Những bóng người cháy đen… cũng tan như tro theo gió nóng.


    XE BUÝT NỔ MÁY LẠI

    Đèn bật sáng.

    Động cơ rồ lên như chưa từng tắt.

    Không ai cần bảo, tài xế đạp ga bỏ chạy khỏi đó ngay lập tức, không ai dám ngoái đầu lại.


    SÁNG HÔM SAU

    Lực lượng cứu hỏa phong tỏa toàn bộ khu vực.

    Khi kiểm tra danh sách, họ ngạc nhiên:

    Đêm đó… không hề có ai sống sót từ vụ nổ 10 năm trước.

    Không có cô gái nào cả.

    Nhưng đội cứu hộ tìm thấy một tấm bảng tên cháy dở trong đống đổ nát:

    Lê Thu Ngọc – Ca 3 – 15/09/2014

    Ngay bên dưới bảng tên là một hàng chữ viết bằng tay trên bức tường:

    “Nếu có ai đi xe buýt đêm chạy ngang… hãy bảo họ DỪNG LẠI.”


    Kể từ đêm đó, tài xế xe buýt số 39K không bao giờ chạy ca đêm nữa, và mỗi lần đi qua con đường đó, ông đều bần thần nhớ đến gương mặt cô gái khóc lóc van xin:

    “Nếu đi nữa… là chết đó.”

  • Tín hiệu bị nhiễu cực mạnh… vượt ngoài khả năng lý giải bình thường. Xem biểu đồ sóng điện tử này, tàu như bị nâng lên khỏi mặt nước, nhưng không hề có dấu hiệu va chạm hay chìm

    Tín hiệu bị nhiễu cực mạnh… vượt ngoài khả năng lý giải bình thường. Xem biểu đồ sóng điện tử này, tàu như bị nâng lên khỏi mặt nước, nhưng không hề có dấu hiệu va chạm hay chìm

    Sáng hôm đó, Vịnh Cam tĩnh lặng đến mức kỳ lạ. Sóng nước lăn tăn như nhịp tim chậm, trời xanh trong suốt như pha lê. Chiếc tàu du lịch Hải Long 27 rời bến lúc 9 giờ sáng, chở theo 27 hành khách: những gia đình nhỏ, nhóm bạn trẻ, vài du khách cá nhân, tất cả đều háo hức trước chuyến du ngoạn biển. Trên boong, tiếng cười nói rộn ràng, mùi hải sản tươi ngon từ bếp lan tỏa, ánh nắng buổi sáng dịu dàng chiếu xuống tạo nên một bức tranh yên bình tuyệt đối.

    Thuyền trưởng Hoàng, người đã lái tàu trên vịnh Cam hơn mười năm, đứng nghiêm trên boong, mắt chăm chú nhìn biển:
    — Hãy tận hưởng chuyến đi, nhưng đừng đi quá xa boong chính. Sóng hôm nay bình thường, không đáng lo.

    Hành khách gật gù, không một ai nghi ngờ điều gì. Ai cũng nghĩ đây sẽ là một ngày thư giãn, hoàn hảo.


    Chiều xuống, bất thường bắt đầu

    Đến 5 giờ chiều, chiếc tàu vẫn chưa quay về bến. Ban quản lý bến cảng bắt đầu sốt ruột.

    Các cuộc gọi liên tục, nhưng không một tín hiệu nào đáp lại. Ngay lập tức, đội cứu hộ được triển khai: nhiều tàu, cano và trực thăng bay dọc vịnh, quét mọi ngóc ngách.

    Khi tiếp cận khu vực cuối cùng mà tàu được báo cáo, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả sững sờ: Hải Long 27 trôi lững lờ giữa vịnh… nhưng hoàn toàn trống rỗng.

    Không một hành khách, không thủy thủ nào còn sống, chỉ có chiếc tàu lặng lẽ giữa sóng nước, cửa cabin mở tung, đồ đạc vương vãi khắp nơi.

    Thuyền trưởng Lâm, người dẫn đội cứu hộ, bước lên tàu, ánh mắt dò xét từng chi tiết. Chiếc giày trẻ em vẫn còn trên sàn, áo phao nằm y nguyên vị trí, đồ ăn còn trên bàn. Không một dấu vết sinh tồn, không tiếng động nào.

    — Lẽ nào… họ biến mất? — Lâm thều thào.
    — Không thể… — một nhân viên đáp, giọng run run — phải có dấu vết, phải có cơ thể… nhưng chẳng thấy gì cả.

    Cảm giác kinh hoàng lan tỏa trên boong tàu. Mọi người im lặng, ai cũng hiểu rằng điều gì vừa xảy ra vượt ngoài khả năng lý giải thông thường.


    Điều tra mở ra manh mối

    Cơ quan chức năng bắt đầu điều tra. Hồ sơ 27 hành khách rõ ràng, không ai có dấu hiệu nguy hiểm hay mâu thuẫn trước chuyến đi.

    Nhưng một chi tiết kỳ lạ được phát hiện: tất cả đồng hồ định vị cá nhân đều mất tín hiệu cùng lúc, ngay khi tàu đi vào giữa vịnh.

    Kỹ sư Trần Nam, chuyên gia phân tích dữ liệu GPS, nhăn mày:
    — Tín hiệu bị nhiễu cực mạnh… vượt ngoài khả năng lý giải bình thường.

    Xem biểu đồ sóng điện tử này, tàu như bị nâng lên khỏi mặt nước, nhưng không hề có dấu hiệu va chạm hay chìm.

    Các giả thuyết siêu nhiên được nhắc tới: xoáy nước bí ẩn, quái vật biển, vùng sương mù thần bí…

    Nhưng tất cả đều chưa giải thích được việc 27 người biến mất hoàn toàn trong khi tàu vẫn trôi nguyên vẹn.


    Bằng chứng khoa học

    Một tuần sau, đội cứu hộ tìm thấy một bộ phận máy của tàu trôi dạt vào bờ. Hư hỏng nhưng mang dấu hiệu bị tác động bởi một thiết bị điện tử cực mạnh từ bên ngoài.

    Điều tra tiếp, cảnh sát phát hiện một nhóm nghiên cứu sinh vật biển đang thử nghiệm thiết bị khảo sát dưới nước, phát sóng điện từ cực mạnh ngay trong khu vực tàu đi qua vào buổi sáng hôm đó.

    Các kỹ sư kết luận:

    Sóng điện từ tác động mạnh lên hệ thống điện tử của tàu, gây mất tín hiệu GPS và định vị cá nhân.

    Hành khách rơi vào trạng thái bất tỉnh tạm thời, cơ thể trôi theo dòng nước, tạo cảm giác biến mất đồng loạt.

    Khi sóng điện từ yếu đi, dòng nước đưa họ ra xa, một số được ngư dân cứu sống sau vài ngày, số khác vẫn mất tích.

    Twist này lý giải hợp lý: tàu trôi nguyên vẹn, không dấu hiệu va chạm, sự mất tích tập thể hoàn toàn logic nhưng vẫn gây sốc với mọi người.


    Cảnh hồi hộp cuối cùng

    Khi đội cứu hộ quay trở lại tàu, họ thấy vài dấu vết nhỏ: chiếc giày trẻ em rơi gần mạn tàu, áo phao trôi trên mặt nước. Tất cả bình thường, nhưng sự vắng mặt của con người khiến ai cũng rùng mình.

    Thuyền trưởng Hoàng đứng nhìn ra biển, thở dài:
    — Chúng ta may mắn. Nếu không nhờ thiết bị cứu hộ phát hiện kịp thời, 27 mạng người… sẽ chẳng ai biết còn đâu.

    Các chuyên gia cảnh báo: Vịnh Cam dù đẹp nhưng ẩn chứa những nguy cơ khoa học và tự nhiên mà con người chưa thể kiểm soát. Ai đi du lịch nơi đây cần cẩn trọng, đừng chủ quan.

    Và giữa ánh hoàng hôn, chiếc Hải Long 27 vẫn trôi lặng lẽ, như nhắc nhở rằng biển cả luôn có những bí mật vượt ngoài sức tưởng tượng.

  • Nhưng dẫu anh đã cẩn thận bỏ thức ăn trong tủ kín, sáng hôm sau vẫn thấy hộp cơm, bánh, thậm chí đồ ăn vặt – mất sạch.

    Nhưng dẫu anh đã cẩn thận bỏ thức ăn trong tủ kín, sáng hôm sau vẫn thấy hộp cơm, bánh, thậm chí đồ ăn vặt – mất sạch.

    Hiếu đã sống ở Nhật gần mười năm. Thành phố nhỏ, nhà thuê nhỏ, mọi thứ đều ổn. Cho đến một ngày, anh nhận ra chuyện kỳ lạ: thức ăn trong bếp cứ biến mất. Ban đầu, Hiếu nghĩ là mèo hoang hay chuột. Nhưng dẫu anh đã cẩn thận bỏ thức ăn trong tủ kín, sáng hôm sau vẫn thấy hộp cơm, bánh, thậm chí đồ ăn vặt – mất sạch.

    Anh thử lắp camera giám sát. Một camera nhỏ gọn, hẹn giờ, có đèn hồng ngoại để nhìn ban đêm. Lúc bật màn hình, Hiếu cứ tưởng mình nhìn nhầm.

    Mỗi đêm, đúng 1 giờ sáng, một người phụ nữ xuất hiện từ… tủ chén.

    Ban đầu chỉ thấy bóng lờ mờ, nhưng từng đêm rõ hơn. Cô ta đi ra, cầm đồ ăn lên, ăn một cách bình thường như thể đây là bếp của riêng mình.

    Hiếu nín thở. Cô ta cầm đĩa cơm, uống nước, rồi đi… tắm trong bồn. Anh lẩm bẩm: “Sao… sao có thể?”

    Nhà Hiếu chỉ là một căn hộ nhỏ, tủ chén không phải là nơi rộng rãi. Làm sao một người có thể sống trong đó mà không bị phát hiện suốt một năm trời?

    Anh xem lại các video cũ, tính toán từng chi tiết, đo kích thước tủ, suy nghĩ từng cách cô ta có thể len lỏi vào.

    Không có lối ra vào khác ngoài cửa chính. Anh tự hỏi, có thể cô ta… sinh ra từ tủ chén?

    Ngày hôm sau, Hiếu quyết định giấu camera và theo dõi trực tiếp.

    Anh thức trắng đêm, ẩn mình trong phòng khách. Đúng 1 giờ, căn bếp lạnh lẽo bỗng rung lên như có ai đang đi. Anh nín thở, tim đập thình thịch.

    Cánh cửa tủ chén khẽ mở, và cô ta bước ra, tay cầm đĩa cơm còn nóng hổi, tóc ướt, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

    “Anh… anh thấy tôi sao?” giọng cô ta nhẹ nhàng, không hề sợ hãi.

    Hiếu lùi lại, run rẩy. “Anh… anh tưởng mình nhìn nhầm…”

    Cô ta mỉm cười. Một nụ cười vừa lạ vừa đáng sợ. “Tôi sống ở đây… đã lâu. Anh không biết, vì anh không bao giờ chú ý.”

    Hiếu chưa kịp hỏi gì, cô ta đã đi về phía tủ chén, tay vặn cánh cửa. Nhưng thay vì chui vào, cô ta dừng lại, nhìn anh chăm chú. “Anh không hỏi tại sao sao?”

    Hiếu nghẹn lời. Anh chưa kịp thốt ra câu hỏi, thì cô ta lại nói: “Tôi đến vì món ăn… và vì anh.”

    Anh nhíu mày. “Vì… tôi?”

    Cô ta gật đầu. “Anh sống một mình, nhưng trong căn hộ này, anh không hề cô đơn. Tôi cần anh, Hiếu à. Tôi ở đây, để nhìn anh, để… bên anh.”

    Hiếu cảm thấy rợn người. Anh lùi lại, tìm cách khóa cửa, nhưng cánh cửa tủ vẫn mở, và cô ta biến mất trước mắt anh.

    Không phải chạy ra ngoài, không phải lẩn vào bóng tối. Cô ta… như tan vào không gian.

    Những ngày sau, Hiếu bắt đầu cảm nhận sự khác thường.

    Cô ta không chỉ xuất hiện ban đêm, mà từng chi tiết nhỏ trong nhà đều có dấu ấn của cô ta: đĩa cơm anh vừa rửa, tối hôm trước, lại được dọn gọn vào tủ; giày dép xếp lại ngay ngắn; rèm cửa kéo ra đúng giờ anh muốn.

    Anh không dám nói với ai. Bạn bè sẽ cho rằng anh bị stress, hoặc tưởng tượng.

    Một tuần sau, Hiếu nhận được một bưu kiện. Không có người gửi, bên trong là một chiếc gương nhỏ, khắc dòng chữ: “Anh sẽ thấy tôi ở mọi nơi.”

    Anh đặt gương lên bàn bếp, nhưng không dám soi. Ban đêm, anh thấy bóng cô ta trong gương, đứng sau lưng anh, nhìn anh mỉm cười. Anh quay lại, căn phòng trống rỗng.

    Chỉ còn camera cũ quay lén, đang phát trực tiếp hình ảnh… một người phụ nữ đứng trong tủ chén, mỉm cười.

    Hiếu cảm thấy mình như mất kiểm soát. Mỗi đêm anh không ngủ, camera là cách duy nhất để biết cô ta đang làm gì.

    Nhưng camera cũng không thể tách anh ra khỏi cảm giác bị theo dõi.

    Anh thử dọn đi, đổi nhà thuê, nhưng khi đến nơi mới, thức ăn lại biến mất. Mỗi đêm, vẫn đúng 1 giờ, cô ta xuất hiện từ nơi anh không thể ngờ.

    Một tối, Hiếu quyết định đối diện. Anh gọi: “Tại sao cô lại chọn tôi? Tôi không làm gì hại cô cả!”

    Cô ta bước ra từ tủ chén, tóc rối, mắt thâm, đôi môi mím chặt: “Anh không hiểu đâu, Hiếu.

    Tôi không chọn… tôi là một phần của anh. Từ khi anh đến Nhật, từ khi anh sống một mình, tôi đã ở đó, theo dõi anh, nhìn anh ăn, nấu ăn, sống từng ngày.

    Anh và tôi… không thể tách rời.”

    Hiếu đứng im, sợ hãi tột cùng. Anh cảm thấy căn nhà chật hẹp như đang ép mình lại.

    Và rồi, không gian quanh anh bắt đầu biến đổi. Tủ chén mở ra, không còn là tủ, mà là một hành lang dài hun hút, u tối, và cô ta dẫn anh đi vào. Mỗi bước chân, anh nghe tiếng cười khẽ vang lên, vừa quen thuộc vừa ghê rợn.

    Anh muốn la hét, nhưng âm thanh không thoát ra được.

    Anh muốn bỏ chạy, nhưng chân như bị khóa cứng. Và trong ánh sáng mờ, anh thấy bóng mình đứng trong tủ chén… nhìn lại Hiếu, mỉm cười.

    Sáng hôm sau, chủ nhà mới đến căn hộ. Nhà trống trơn. Không một dấu vết, ngoại trừ một chiếc camera cũ vẫn bật, ghi hình… một người phụ nữ mỉm cười, đặt đĩa cơm lên bàn bếp.

    Câu chuyện kết thúc không lời giải thích, chỉ để lại cảm giác: Hiếu không bao giờ rời khỏi căn nhà, và cô ta sẽ mãi ở đó, từ trong tủ chén, nhìn từng bước chân anh.

  • Miền Trung có thể sắp chịu ảnh hưởng của  b ã o

    Miền Trung có thể sắp chịu ảnh hưởng của b ã o

    Áp thấp nhiệt đới ngoài Biển Đông khi mạnh lên thành bão có khả năng hướng vào miền Trung, nơi đang chịu thiệt hại nghiêm trọng do mưa lũ.

    Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia cho biết chiều nay, áp thấp nhiệt đới trên vùng ven biển phía đông của miền Trung Philippines, sức gió mạnh nhất 61 km/h, cấp 7, giật tăng hai cấp và đang theo hướng tây tây bắc với tốc độ 20 km/h.

    Đến 13h ngày mai, áp thấp nhiệt đới trên khu vực miền Trung Philippines, giữ cường độ, hướng đi, tốc độ tăng lên 20-25 km/h và đi vào Biển Đông.

    Một ngày sau, áp thấp nhiệt đới mạnh lên thành bão cấp 8, ở khu vực đông bắc đặc khu Trường Sa.

    Ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới, từ chiều mai giữa và nam Biển Đông có gió mạnh dần lên cấp 6-8, giật cấp 10, sóng biển cao 3-5 m.

    Khoảng đêm 26-28/11, giữa và nam Biển Đông (gồm vùng biển phía bắc đặc khu Trường Sa) có khả năng chịu tác động của gió mạnh cấp 9-10, giật cấp 13. Tàu thuyền hoạt động trong vùng nguy hiểm này có khả năng chịu tác động.

    Đài Nhật Bản cho rằng khi vào Biển Đông áp thấp nhiệt đới sẽ mạnh lên thành bão với sức gió khoảng 82 km/h, đến ngày 27/11 sẽ đạt cực đại khoảng 108 km/h. Khi tiến về Nam Trung Bộ, cường độ của bão giảm dần.

    Đài Hong Kong nhận định khi đến phía bắc của đặc khu Trường Sa, bão đạt 90 km/h, sau đó có dấu hiệu chếch lên phía bắc, tuy nhiên chưa nhận định cụ thể khu vực đổ bộ.

    Dự báo hướng đi của áp thấp nhiệt đới, chiều 24/11. Ảnh: Hệ thống giám sát thiên tai
    Dự báo hướng đi của áp thấp nhiệt đới, chiều 24/11. Ảnh: Hệ thống giám sát thiên tai

    Do áp thấp nhiệt đới còn ở xa, cơ quan khí tượng Việt Nam chưa đưa ra nhận định ảnh hưởng đến đất liền.

    Tuy nhiên, trong công điện trưa nay gửi các tỉnh thành ven biển từ Quảng Trị đến An Giang, các bộ ngành,

    Ban Chỉ đạo Phòng thủ dân sự quốc gia cho rằng áp thấp nhiệt đới khi mạnh lên thành bão sẽ hướng về miền Trung, nơi đang bị thiệt hại nghiêm trọng do mưa lũ.

    Ban Chỉ đạo yêu cầu các tỉnh Nam Trung Bộ khẩn trương tập trung khắc phục hậu quả mưa lũ, khôi phục sản xuất, kinh doanh, ổn định đời sống đồng thời sẵn sàng chuẩn bị ứng phó với đợt thiên tai tiếp theo.

    Các địa phương theo dõi chặt chẽ diễn biến của áp thấp nhiệt đới, thông báo cho thuyền trưởng, chủ tàu thuyền đang hoạt động trên biển biết để chủ động phòng tránh và có kế hoạch sản xuất phù hợp, đảm bảo an toàn về người và tài sản.

    Các bộ, ngành theo chức năng, nhiệm vụ quản lý nhà nước và nhiệm vụ được phân công chủ động chỉ đạo, phối hợp với các địa phương ứng phó; đồng thời sẵn sàng lực lượng, phương tiện để triển khai cứu hộ, cứu nạn khi có tình huống.

    Từ đầu năm, Biển Đông đã xuất hiện 14 cơn bão, 5 áp thấp nhiệt đới, biến 2025 trở thành năm nhiều bão thứ hai trong 30 năm, chỉ sau 2017 với 20 cơn.

    Trong đó các cơn bão WutipWiphaKajikiNongfaRagasaBualoiMatmoFengshen, Kalmaegi ảnh hưởng trực tiếp hoặc gây mưa lũ lớn cho miền Bắc và Trung.

    Không chỉ do bão, các tổ hợp thời tiết bất lợi như không khí lạnh, nhiễu động trong đới gió đông đã gây mưa lũ nghiêm trọng cho Trung và Nam Trung Bộ. Từ ngày 15 đến 21/11,

    Nam Trung Bộ mưa đặc biệt lớn, lũ lên cao nhất trong hơn 50 năm qua làm 91 người chết, 11 người mất tích, thiệt hại kinh tế hơn 13.000 tỷ đồng.

    Cơ quan khí tượng dự báo một tháng tới, Biển Đông có khả năng xuất hiện 1-2 cơn bão, áp thấp nhiệt đới và có thể ảnh hưởng đến đất liền Việt Nam.

  • Đám đông dạt ra, nhưng không ai rời đi. Ai cũng muốn biết bên trong cái thứ khổng lồ kia là gì. Một lời đồn chỉ mất mười phút đã lan rộng

    Đám đông dạt ra, nhưng không ai rời đi. Ai cũng muốn biết bên trong cái thứ khổng lồ kia là gì. Một lời đồn chỉ mất mười phút đã lan rộng

    1. Trận lũ trăm năm và thứ trồi lên từ lòng đất

    Xã A Rú nằm bên dãy Trường Sơn, nơi mà câu nào của người già cũng mở đầu bằng chữ “ngày xưa…”. Người ta vẫn kể rằng mảnh đất này chôn giấu nhiều thứ cổ xưa, có cả những bí mật không nên bị động vào. Nhưng suốt mấy chục năm trời, chẳng ai chứng kiến điều gì lạ lùng hơn những cơn bão lớn, những ngày nắng cháy và mùa lúa xanh mướt.

    Cho đến đêm 23 tháng 9 năm ấy.

    Trận lũ được gọi là “lũ trăm năm” ập xuống, mạnh đến nỗi nước từ thượng nguồn cuộn về như trăm con trâu điên, quần nát cả cánh đồng rộng của làng. Người dân chạy loạn trong mưa xối xả. Trâu bò, vật dụng bị nước cuốn đi như lá tre. Tiếng loa xã khản đặc vì báo động suốt đêm.

    Sáng hôm sau, nước rút chậm, để lại bùn đất và một cánh đồng tan hoang.

    Nhưng thứ khiến cả xã A Rú xôn xao không phải là sự tàn phá.

    Mà là một vật thể khổng lồ nằm giữa cánh đồng dưới chân đồi Ông Hùng.

    Thứ ấy dài gần bốn mét, cao đến vai người, màu đá xanh rêu, và hình dáng… giống hệt một chiếc quan tài.

    Một quan tài đá to đến mức không tưởng.

    Người đầu tiên phát hiện là ông Thoan – lão nông chuyên dậy sớm thăm lại ruộng xem còn gì cứu được sau trận lũ. Vừa thấy vật thể ấy, ông đã vứt cả thúng đứng sững, cổ họng nghẹn lại.

    Đến khoảng tám giờ sáng, tin tức lan khắp xã. Trưởng xã Đinh Văn Hạo lập tức đến hiện trường.

    2. Lệnh tập trung của trưởng xã

    Trưởng xã Hạo vốn là người thực tế, không mê tín. Khi thấy đám đông tụ tập xì xào trước chiếc quan tài đá, ông quát lớn:

    — Ai cho tụ tập! Lui lại hết!

    Đám đông dạt ra, nhưng không ai rời đi. Ai cũng muốn biết bên trong cái thứ khổng lồ kia là gì. Một lời đồn chỉ mất mười phút đã lan rộng: “Có khi mồ cổ đấy”, “Biết đâu báu vật”, “Hay là mả tổ nhà ai?”.

    Ông Hạo đi vòng quanh vật thể, đưa tay sờ. Đá lạnh buốt như vừa ngâm trong nước sâu nghìn năm. Trên bề mặt còn khắc những họa tiết lạ như hình rắn, chim diều và những vòng xoắn.

    — Gọi trai tráng, lấy xà beng, dây thừng. — Ông nói — Cạy thử nắp xem.

    — Anh Hạo, liệu… có nên không? — Bà Hội, người già nhất làng, run run — Cái này… không giống đồ người mình đâu. Trước tôi nghe ông nội kể…

    — Nước lũ làm trôi nhiều thứ chứ gì! — Ông Hạo gạt đi — Hôm nay tôi phải biết cái gì nằm trong đây. Không để dân đồn bậy.

    Nghe lệnh, mười mấy thanh niên kéo đến, mang theo xà beng, búa tạ, dây chạc. Một sợi dây mây to bằng cổ tay cũng được khiêng ra để phòng trường hợp phải kéo.

    Đám trẻ nghịch ngợm tụ lại gần, mắt tròn xoe.

    Cả cánh đồng im phăng phắc, chỉ còn tiếng sên bùn lép nhép dưới chân.

    3. Nắp quan tài đá rung chuyển

    Chiếc quan tài đá có nắp đậy kín, rãnh khớp chặt như đúc. Mười thanh niên lực lưỡng đứng hai bên, cắm xà beng vào khe nhỏ nhất họ tìm được.

    — Hai… ba! — Tiếng đếm vang lên.

    Xà beng rung bần bật. Quan tài không hề nhúc nhích.

    Lần thứ hai.
    Lần thứ ba.

    Rồi đến lần thứ sáu thì… cạch!

    Một âm thanh khô và sâu như tiếng vỏ đá nứt giữa lòng núi.

    Đám đông nín thở. Nắp quan tài… dịch chuyển chút xíu. Từ khe hở nhỏ như sợi tóc, có luồng khí lạnh toát phả ra. Lạnh đến mức mấy người đứng gần phải rùng mình.

    Trưởng xã Hạo hô lớn:

    — Tiếp tục! Mở nắp!

    Lực tác động dồn dập. Nắp đá nhích thêm, nhích thêm… rồi cuối cùng, với một tiếng “rầm” nặng nề, nó trượt sang bên, để lộ một khoảng tối sâu hun hút.

    Mọi âm thanh gần như tắt lịm.

    Hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào bên trong.

    Và rồi — cả làng A Rú sững sờ.

    4. Thứ nằm trong quan tài

    Trong quan tài đá… không phải xác người.

    Không phải bộ xương.

    Không phải vàng bạc.

    Mà là…

    Một đứa trẻ.

    Một đứa bé nằm im như đang ngủ, cơ thể trong suốt như băng, không phân biệt được tuổi tác, giới tính. Trên ngực nó là một tấm ngọc màu huyết dụ, khắc ký tự lạ xoắn như rễ cây.

    Quan trọng hơn: thân thể đứa bé không hề phân hủy.

    — Lạy trời… — bà Hội té ngồi xuống — Lời nguyền của núi thiêng rồi!

    Trưởng xã Hạo cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay ông run lên khi đưa lại gần. Hơi lạnh tỏa ra quanh đứa trẻ mạnh đến mức khiến không khí đặc sệt lại, như mùa đông tràn về giữa ngày nắng.

    — Không thể nào… — ông lẩm bẩm.

    Đứa trẻ ấy… có hơi thở. Mờ lắm, nhưng có.

    Một thanh niên sợ hãi, kêu to:

    — Nó… nó còn sống!

    Đám đông hỗn loạn. Có người chạy về. Có người quỳ xuống lầm rầm cầu khấn. Có kẻ gào lên “đóng nắp lại đi!”, “đừng động vào!”, “ma đấy!”.

    Nhưng chưa ai kịp làm gì thì một chuyện còn khủng khiếp hơn xảy ra.

    5. Sự thức tỉnh

    Đứa bé đang nhắm mắt… chợt mở mắt.

    Hai con ngươi đen và sâu như những cái giếng cổ.

    Môi nó khẽ mấp máy, phát ra tiếng nói nhỏ như gió:

    — …Đừng đánh thức…

    Một cơn gió lạnh quật ngang cánh đồng, mạnh đến nỗi bùn đất bị nhấc lên thành cột bụi. Trẻ con khóc thét. Phụ nữ ngã quỵ. Mấy thanh niên lực lưỡng cũng run lẩy bẩy.

    Đứa bé nhìn thẳng vào trưởng xã Hạo. Ánh mắt ấy không phải của trẻ con. Nó mang sự già cỗi, cô tịch, lạnh lẽo như chứng kiến hàng ngàn năm trôi qua.

    — Trả lại ta… — nó nói, giọng rền trong không khí — Trả ta… về dưới lòng đất…

    Trưởng xã lùi lại, ngực thở gấp. Nhưng ông chưa kịp phản ứng thì từ phía chân đồi, mặt đất rung chuyển.

    ẦM!

    Một vết nứt dài xuất hiện trên cánh đồng, kéo đến sát mép quan tài.

    Bùn đất trồi lên, nứt toác… để lộ những phiến đá khác, nhỏ hơn, như những mộ chí cổ bị chôn vùi dưới lớp đất bao ngàn năm.

    Bà Hội hét lên:

    — Là mộ của người Cổ Rú! Các người mở sai chỗ rồi! Họ sẽ kéo cả làng xuống theo đấy!

    Không ai kịp hiểu lời bà.

    Bởi tiếng khóc của đứa bé… trở nên nghẹn ngào. Nó co người lại như bị ai đó kéo xuống. Tấm ngọc trên ngực phát sáng rực lên màu đỏ.

    Một giọng nói khác — trầm hơn, già hơn, vọng từ lòng đất:

    — …Trả… nó… lại…

    6. Sự lựa chọn

    Trưởng xã Hạo hiểu rằng nếu không đưa đứa bé trở lại quan tài, những rung động dưới chân họ sẽ còn mạnh hơn. Đất đã nứt. Nước dưới lòng ruộng bắt đầu sôi.

    Ông hét lên:

    — Đậy nắp vào! Mau!

    Nhưng mười trai tráng chưa kịp nhúc nhích thì đứa bé nắm lấy tay ông, đôi mắt đen tha thiết:

    — Đừng… ta không muốn trở xuống… Ta đã nằm đó đủ lâu rồi…

    Trưởng xã bàng hoàng. Lòng ông siết lại. Đứa bé run rẩy như người van xin được sống.

    — Tôi… tôi phải làm gì?

    — Đừng để họ tìm ra… ta… — nó chỉ tay xuống những tảng đá nhỏ đang lộ ra — Đừng để họ thức tỉnh…

    Một câu nói rời rạc, rồi đôi mắt đứa bé nhắm lại. Cơ thể nó mềm oặt như sắp tan vào không khí.

    Cùng lúc đó, tiếng gầm trong lòng đất mạnh đến mức ai cũng phải bịt tai.

    Quan tài đá rung lên dữ dội.

    — NẮP! — Trưởng xã hét khàn giọng.

    Xà beng được cắm vào, mười thanh niên dùng sức đẩy mạnh.

    Nắp đá đóng sập lại đúng lúc vết nứt dưới chân họ mở rộng thành một hố lớn. Nhưng vừa khi nắp khép kín, mặt đất… thôi rung.

    Cả cánh đồng lặng im.

    Im đến mức nghe được tiếng kim loại rơi xuống đất.

    7. Bí mật của A Rú

    Ngày hôm sau, xã Hạo cho phong tỏa cánh đồng. Viện khảo cổ được gọi tới nhưng không ai biết cách vận chuyển chiếc quan tài đá nặng hàng tấn ấy. Cuối cùng, chính quyền quyết định lấp đất chôn nguyên tại chỗ, dựng rào thép quanh và cắm bảng “khu vực cấm”.

    Người dân đồn đủ chuyện:

    — Đứa bé là thần sông.
    — Đứa bé là ma núi bị phong ấn.
    — Đó là mộ của bộ tộc cổ đã biến mất.

    Nhưng sự thật chỉ có vài người biết:
    Khi nắp quan tài đóng lại, trưởng xã Hạo vẫn nghe tiếng thì thầm từ bên trong:

    “…Đừng để họ thức tỉnh…”

    Ông không kể cho ai.

    Nhưng từ đó, ông cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ duy nhất:

    Trên cánh đồng A Rú, có hàng trăm chiếc quan tài đá khác… đang chờ nước lũ năm sau để trồi lên.

    8. Và rồi…

    Ba năm sau, khi mùa mưa kéo đến…

    Đêm nọ, dân trong xã nghe thấy tiếng rền dưới lòng đất.
    Tiếng giống hệt hôm mở chiếc quan tài đá đầu tiên.

    Trưởng xã Hạo bật dậy, chạy thẳng ra cánh đồng giữa mưa đêm.

    Ông đứng sững.

    Bởi giữa cánh đồng, dưới ánh sét lóe lên… xuất hiện hai bóng đá dài như quan tài… đang nhô lên khỏi mặt đất.

    Ông khụy xuống.

    Và trong tiếng gió rít, ông nghe lại giọng nói tưởng chừng đã ngủ yên:

    “…Ta đã nằm đó đủ lâu rồi…”

  • Mẹ chồng 52 tuổi bỗng dưng có b ầ u sau vài lần đưa đón cháu nội đi học, biết ‘tác giả’ chồng tôi phản đ ối g a y g ắ t

    Mẹ chồng 52 tuổi bỗng dưng có b ầ u sau vài lần đưa đón cháu nội đi học, biết ‘tác giả’ chồng tôi phản đ ối g a y g ắ t

    Chồng tôi phản ứng gay gắt khi mẹ nói ra sự thật và giận lây sang cả tôi vì nghĩ mọi chuyện cũng bắt nguồn từ tôi.

    Vợ chồng tôi làm việc cho một doanh nghiệp nước ngoài nên giờ giấc làm việc theo giờ quốc tế.

    Chính vì thế việc đưa đón con gái đi học gặp nhiều cản trở.

    Bố chồng tôi đã mất từ lâu nên ở quê mẹ tôi ở một mình.

    Tính bà cũng không thích giao lưu bạn bè nên thấy cảnh lầm lũi của bà, vợ chồng tôi cố gắng thuyết phục, cuối cùng bà cũng đồng ý lên đây sống cùng và đưa đón cháu nội đi học.

    Vậy là mỗi ngày vợ chồng tôi chỉ chuyên tâm đi làm, chuyện cơm nước nhà cửa và đưa con đi học ở trường, đi học thêm đã có mẹ chồng lo.

    Ảnh minh họa

    Thế nhưng chẳng hiểu sao mọi việc đang vào guồng rất tốt thì dạo gần đây mẹ chồng tôi liên tục kêu mệt nên gọi điện nói tôi phải về nhà đón con thay cho bà.

    Lo lắng mẹ chồng bị bệnh nên chồng nói tôi đưa mẹ đi bệnh viện thăm khám tổng thể một lượt cho yên tâm.

    Vô cùng bất ngờ khi mẹ chồng đã 52 tuổi của tôi được chuẩn đoán mang bầu được 4 tháng.

    – Bác sĩ ơi có nhầm lẫn gì ở đây không, mẹ chồng tôi không thể có bầu được chứ?

    Tôi gặng hỏi bác sĩ trong khi mẹ chồng tôi thì chỉ im lặng. Và kết quả là không có sự sai sót nào ở đây cả.

    Cầm kết quả trên tay mà tôi bàng hoàng như không thể tin nổi chuyện lạ đời này lại xảy ra ở gia đình mình.

    Bác sĩ nói việc phụ nữ có bầu ở tuổi ngoài 50 cũng hiếm gặp nhưng không phải là không có.

    Mẹ chồng tôi là một trong những người “may mắn” như vậy

     

    Từ lúc biết tin mang bầu tôi thấy mẹ thất thần hẳn ra, không nói gì mà đóng kín cửa ở trong phòng.

    Vậy nên tôi cũng không dám hỏi gì và cũng không biết có nên gọi thông báo cho chồng hay không vì bản thân tôi đã sốc như thế này thì không biết chồng mình còn ngỡ ngàng ra sao.

    Suy nghĩ hồi lâu tôi quyết định để cho mẹ chồng tự lo.

    Cuối ngày, chồng tôi trở về nhà và hỏi về kết quả kiểm tra sức khỏe của mẹ mà tôi cứ ấp úng không biết trả lời sao.

    Mẹ chồng tôi đã chọn cách đối diện với sự thật, gọi tôi cùng chồng ra bàn nói chuyện.

    Ảnh minh họa

    Bà thành thật với con trai của bà về chuyện đã mang bầu được 4 tháng.

    Quả đúng như suy nghĩ của tôi, chồng tôi cười phá lên vì nghĩ mẹ đang đùa nhưng khi hiểu được tính nghiêm túc của sự việc, chồng cũng sốc như tôi.

    Mẹ chồng bắt đầu kể mọi sự thật và đưa chúng tôi đi hết từ bất ngờ này qua bất ngờ khác.

    Hóa ra trong quá trình đưa đón cháu nội đi học thêm và ngồi chờ cháu nội học xong (vì con tôi chỉ học thêm 1,5 tiếng nên mẹ tôi ngồi tại nhà cô giáo để chờ luôn), mẹ tôi đã làm quen được một người đàn ông cũng chính là anh trai của cô giáo dạy con tôi.

    Mẹ chồng ở vậy đã hơn 10 năm kể từ ngày bố chồng tôi mất, bà sống nội tâm không chia sẻ với bất kì ai nhưng không ngờ lại vô cùng cởi mở khi gặp người đàn ông ấy.

    Cuối cùng cả hai đã có nhiều cơ hội gặp gỡ hơn trong mỗi lần đưa cháu nội đi học, thậm chí là nhiều buổi hẹn hò riêng hơn nữa.

    Nghe mẹ chồng nói, chồng tôi lập tức phản đối:

     Không thể được, con không đồng ý chút nào. Con đã 30 tuổi lại bắt đầu có em ư?

    Mẹ ở tuổi này rồi làm sao có thể chăm sóc con mọn? Đứa trẻ được sinh ra có được nuôi dạy tử tế không khi nó mới lớn mà mẹ đã già?”

    Chồng tôi vô cùng gay gắt trước ý định sẽ sinh đứa trẻ ra của mẹ chồng tôi. Anh còn giận lây sang tôi vì chính tôi là người đã gửi con theo học tại nhà cô giáo đó rồi gọi mẹ chồng lên để đưa đón cháu đi học.

    Tôi chẳng khác nào là nguyên nhân gián tiếp khiến anh đã 30 tuổi lại có em.

    Anh nói anh không biết phải chấp nhận sự thật có em ở tuổi này ra sao nên đã hơn 1 tuần không nói chuyện với mẹ nữa.

    Ảnh minh họa

    Mẹ chồng tôi không dám về quê vì sợ dị nghị mà giờ đứa trẻ được hơn 4 tháng rồi nên cũng không thể bỏ.

    – Mẹ cũng không thể nghĩ ở tuổi của mẹ lại có thể làm mẹ được nữa. Giờ mẹ cũng không biết phải làm ra sao?

    – Thôi mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa, chuyện cũng đã xảy ra rồi thì mình bình tĩnh giải quyết.

    Mẹ đừng trách nhà con vì quả thực ở cái tuổi này chồng con lại còn có thêm em thì đúng là anh quá sốc nhưng cũng phải chấp nhận thôi mẹ ạ.

    Đó là lộc, là phúc của gia đình ta và đứa trẻ xứng đáng được sống, được quan tâm và yêu thương mẹ ạ.

    Con nghĩ điều quan trọng là bây giờ mẹ nên thông báo sự có mặt của đứa trẻ với người đàn ông kia.

    Nếu ông ấy không chấp nhận, con nghĩ vợ chồng con có thể giúp mẹ chăm sóc khi em chào đời.

    Mẹ hãy cho chồng con thời gian để chấp nhận sự thật này mẹ nhé.

    Mẹ chồng tôi òa khóc nức nở như một đứa trẻ vì bà càng nghĩ lại càng không thể tin được chuyện chồng tôi đã phản ứng gay gắt như thế khi có thêm em nhỏ.

    Vậy nhưng giờ thì đã không thay đổi được gì nữa, bà lau nước mắt nắm lấy tay tôi để mong tôi sẽ giúp bà vượt qua giai đoạn này.

  • Dạo này em giúp việc cứ đến giờ nấu cơm là lại chạy vào nhà vệ s i nh n ô n ọ e, chồng và anh r ể thấy thế lại r ối rít không y ên và sự thật không sao chấp nhận n ổ i

    Dạo này em giúp việc cứ đến giờ nấu cơm là lại chạy vào nhà vệ s i nh n ô n ọ e, chồng và anh r ể thấy thế lại r ối rít không y ên và sự thật không sao chấp nhận n ổ i

    Từ mấy tuần nay, tôi cứ thấy lạ. Hễ đến giờ cơm, con osin trong nhà lại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe.

    Bụng tôi dấy lên nghi ngờ, nhưng không dám nói ra.

    Điều kỳ lạ hơn, mỗi lần như thế, chồng tôi và cả anh rể đều nháo nhác, chạy ra chạy vào, rối rít lạ thường, cứ như thể đang che giấu điều gì.

    Ban đầu, tôi còn ngây thơ nghĩ: “Hay con bé nó ốm nghén? Nhưng… làm gì có chuyện?”

    Đêm hôm đó, không ngủ được, tôi lặng lẽ rón rén xuống bếp.

    Từ xa đã thấy ánh đèn le lói. Tôi nín thở tiến lại gần.

    Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững người: osin đang lúi húi, hai tay run rẩy bưng một bát nước thuốc, miệng lẩm bẩm gì đó, dáng vẻ cực kỳ hoảng loạn.

    Nhưng điều khiến tôi chết điếng chính là người đang đứng sát bên cạnh, cúi xuống đỡ lấy vai nó, không ai khác… chính là chồng tôi!

    Không có mô tả ảnh.

    Ánh mắt anh lo lắng, giọng thì thầm:
    “Cố chịu thêm vài tháng nữa… mọi chuyện sẽ êm. Đừng để ai phát hiện…”

    Tôi bịt chặt miệng, tim đập thình thịch, đầu óc quay cuồng

    . Bao nhiêu câu hỏi dồn dập: Oshin ốm nghén thật sao? Đứa con kia… là của ai? Và tại sao cả anh rể cũng rối rít trong chuyện này?

    Chiếc ly sứ vỡ tan dưới sàn không tạo ra tiếng động lớn bằng sự đổ vỡ trong tim tôi. Cảnh tượng trước mắt—người chồng tôi ôm vai osin,

    thầm thì những lời lo lắng, cùng với sự rối rít bất thường của anh rể trong suốt mấy tuần qua—đã vẽ nên một bức tranh quá rõ ràng về sự phản bội.

    “Hai người… đang làm cái quái gì vậy?” Giọng tôi run lên, nghẹn lại trong cổ họng.

    Chồng tôi và cô osin giật mình quay lại. Khuôn mặt anh ta lập tức tái mét, còn osin thì ôm chặt bát nước, sợ hãi như một con thú bị dồn vào góc.

    “Em… sao em lại ở đây?” Chồng tôi lắp bắp, vội vàng buông osin ra và bước về phía tôi, nhưng tôi lùi lại, nhìn anh ta bằng ánh mắt ghê tởm.

    “Tôi hỏi anh, cái thai trong bụng nó là của ai? Là của anh, hay của cái thứ thuốc độc kia?”

    Đúng lúc đó, cửa bếp mở ra. Anh rể tôi bước vào, trên tay cầm chai nước khoáng. Khi thấy tôi đứng đó, anh ta đông cứng lại, chai nước rơi xuống đất.

    “Anh rể! Anh… anh cũng biết chuyện này?” Tôi quay sang anh rể, nỗi đau biến thành sự giận dữ tột cùng. “Và cả hai người, hai anh em các người, đã cùng nhau che giấu tôi?”

    Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Chồng tôi nhìn anh rể, anh rể nhìn osin, một vòng tròn tội lỗi không lời.

    Cuối cùng, osin sụp xuống sàn, bật khóc nức nở. “Cô ơi, cô tha cho con… con xin cô…”

    Chồng tôi thở dài, biết không thể giấu được nữa. Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói pha lẫn sự thách thức và tuyệt vọng:

    “Được! Đúng như em nghĩ! Cô ấy có thai… Nhưng anh không chắc đứa bé là của ai.

    Tôi cảm thấy như có một nhát dao đâm xuyên qua tim. “Anh nói gì cơ?”

    Anh ta cúi gằm mặt: “Ban đầu, là anh. Nhưng sau đó… anh rể cũng…

    Cô ấy nói sẽ chờ đứa bé ra đời. Chúng tôi sẽ xét nghiệm ADN. Đứa bé là của ai, người đó sẽ chịu trách nhiệm.”

    “Cả hai người?” Tôi thét lên, lùi lại đụng vào tủ bếp. Nước mắt không thể rơi thêm được nữa, chỉ còn lại sự trống rỗng và căm hận.

    “Hai anh em các người… cùng nhau qua lại với con bé osin này… và bây giờ, cả hai đang cùng nhau chờ đợi kết quả xổ số ADN của một đứa trẻ vô tội?”

    Anh rể tôi tiến lại, giọng van nài: “Em dâu, em bình tĩnh. Anh biết lỗi rồi…”

    Câm miệng!” Tôi cắt ngang lời anh ta.

    Tâm trí tôi giờ đây đã hoàn toàn tỉnh táo.

    Không còn sự hoảng loạn của một người vợ bị lừa dối, mà là sự lạnh lùng của một người phụ nữ bị phản bội bởi hai người thân cận nhất.

    Bát nước thuốc osin đang bưng run rẩy trên tay… giờ đây tôi hiểu, đó không phải là thuốc bổ, mà là nước uống để duy trì một kế hoạch bẩn thỉu và tàn nhẫn.

    Tôi nhìn thẳng vào osin: “Cô là ai? Cô đã làm gì để hai anh em này trở nên điên rồ như vậy?”

    Osin chỉ khóc, không nói một lời.

    Tôi quay sang chồng tôi, người đang đứng đó với vẻ mặt của một kẻ chiến bại: “Được.

    Tôi sẽ không làm lớn chuyện ngay bây giờ. Hãy chờ đợi. Chờ ngày cái thai đó ra đời, chờ kết quả xét nghiệm ADN.”

    Tôi bước đi, lạnh lùng và dứt khoát.

    Trước khi lên cầu thang, tôi dừng lại, quay đầu nhìn lại ba con người đang đứng trong căn bếp dưới ánh đèn le lói: người chồng phản bội, người anh rể đồi bại, và cô osin đang mang thai đứa con của một trong hai.

    “Và tôi hứa với các người,” tôi nói, giọng trầm và sắc lạnh như lưỡi kiếm.

    “Ngày có kết quả ADN… cũng là ngày tôi chính thức gửi đơn ly hôn và công khai toàn bộ sự thật bẩn thỉu này ra ánh sáng.

    Cả hai người, không ai thoát được.”

    Tôi bước lên, để lại ba con người chìm trong sự im lặng nặng nề của tội lỗi và sự chờ đợi một bản án không thể tránh khỏi.

  • Cắn răng lấy chồng đáng tuổi chú, đêm tân  h ô n tôi thất k inh trước những hành động qu á i lạ này của chồng

    Cắn răng lấy chồng đáng tuổi chú, đêm tân h ô n tôi thất k inh trước những hành động qu á i lạ này của chồng

    Cắn răng lấy chồng đáng tuổi chú, đêm tân hôn tôi thất kinh trước những hành động quái lạ này của chồng

     Tôi lấy chồng qua lời giới thiệu của người quen, những tưởng sẽ có một đêm động phòng tuyệt vời nhưng nào ngờ lại gặp cảnh này.

    Tôi 30 tuổi vẫn chưa tìm được người ưng ý.

    Tôi không quá xinh đẹp, chỉ trung bình ưa nhìn, cũng không tài giỏi hơn người.

    Trước đó tôi cũng có yêu đương nhưng chẳng đi tới đi, đều kết thúc giữa chừng.

    Tới tuổi này, tôi mơ màng không biết mình có thể lập gia đình được không. Vậy là tôi nghe theo lời người quen giới thiệu, tôi biết chồng mình.

    Giỏ quà tặng

     

    Chồng tôi 48 tuổi, anh cũng chậm trễ chuyện lập gia đình như tôi.

    Anh từng yêu đương nhưng chẳng tới đâu, chán chường nên cứ ở một mình. Đến tuổi 48, anh gặp tôi, cả hai cùng muốn có một gia đình để nương tựa vào nhau.

    Quả thật tôi không nghĩ sẽ lấy chồng lớn tuổi như vậy. Nhưng quen biết dần, tôi thấy mình và chồng khá hợp nhau nên nghĩ đến chuyện kết hôn.

    Bố mẹ tôi cũng chẳng để ý, chắc ông bà chỉ mong có người rước tôi.

    Ảnh minh họa: Internet

    Đến đêm tân hôn, tôi cũng có chút mong đợi. Dù sao cũng là đêm đầu tiên thành vợ chồng, cả hai từng có kinh nghiệm thì vẫn có chút vừa xa lạ vừa gần gũi.

    Trước đó, tôi từng nghe bạn kể đàn ông U50 thì chắc không nồng nhiệt như đàn ông cỡ tuổi tôi.

    Tôi nghe thế cũng có chút băn khoăn.

    Nhưng nghĩ lại tôi chỉ cần chồng thương mình thật lòng, đủ sức sinh con cái là mừng rồi.

    Đêm tân hôn của chồng chắc sẽ vẫn suôn sẻ và trơn tru nếu không phải giữa chừng bỗng vang lên một tiếng động thật lớn, khiến bố mẹ chồng phải chạy sang đập cửa phòng chúng tôi.

    Khi ông bà nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì hoảng hồn không nói nên lời.

    Chiếc giường ngủ bị sập rớt từng mảnh giữa phòng, trông rất thảm thương. Tôi cúi gằm mặt không dám nhìn bố mẹ chồng.

    Sau đó, tôi gặng hỏi chồng một hồi mới biết anh mua lại chiếc giường cũ này của người khác, vì ngại tốn tiền mua giường mới.

    Tôi nghe mà giận lắm, chồng keo kiệt đến mức không mua được cái giường tân hôn cho vợ hay sao?

    Chồng tôi sau đó cũng chẳng nói một lời xin lỗi, ậm ừ dắt tôi đi mua giường mới. Ôi tôi mất mặt quá, lại tức cái tính keo kiệt quá đáng này của chồng!