Danh mục: Chưa phân loại

  • Chị thực sự rất trân trọng tình cảm em dành cho chị, nhưng chị không muốn đánh m;/ất 1 người sếp tuyệt vời và 1 công ty tốt như hiện tại, mong em hiểu cho chị…

    Chị thực sự rất trân trọng tình cảm em dành cho chị, nhưng chị không muốn đánh m;/ất 1 người sếp tuyệt vời và 1 công ty tốt như hiện tại, mong em hiểu cho chị…

    Trong lòng Sài Gòn hoa lệ, nơi những con đường Nguyễn Huệ, Lê Lợi lúc nào cũng tấp nập xe cộ và ánh đèn neon,

    Trần Hoàng Minh là cái tên khiến giới kinh doanh phải nghiêng mình kính nể.

    Ở tuổi 25, Minh đã là Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Tập đoàn Hoàng Minh Group – một đế chế công nghệ và bất động sản trải dài từ TP.HCM đến Hà Nội, Đà Nẵng, với khối tài sản hàng chục nghìn tỷ đồng.

    Minh sinh ra trong gia đình giàu có ở quận 7, nhưng không dựa dẫm cha ông.

    Cậu tự tay gây dựng Hoàng Minh từ một start-up nhỏ thành tập đoàn lớn chỉ trong vài năm, nhờ trí óc sắc bén và sự quyết đoán hiếm có.

    Một buổi chiều cuối năm 2015, trong cuộc họp chiến lược tại trụ sở 28 tầng ở Bitexco Financial Tower,

    Minh lần đầu nhìn thấy chị Nguyễn Thị Lan Anh.

    Lan Anh hơn Minh đúng 18 tuổi, đã 43, là Trưởng phòng Marketing của tập đoàn.

    Chị có khuôn mặt phúc hậu, mái tóc dài đen nhánh buộc thấp, đôi mắt hiền mà sâu thẳm như nước hồ Tây.

    Chị là mẹ đơn thân của hai đứa con: bé Trâm 12 tuổi và bé Tí 9 tuổi.

    Chồng cũ bỏ chị đi theo người khác khi công ty phá sản, để lại chị một mình nuôi con và trả nợ.

    Từ một cô nhân viên bình thường vào Hoàng Minh năm 2008, nhờ chăm chỉ và tài năng, chị leo lên vị trí trưởng phòng mà bao người mơ ước.

    Minh bị sét đánh ngay từ giây phút đầu. Không phải kiểu yêu sét đánh của đám trai trẻ mê nhan sắc, mà là thứ tình cảm sâu sắc dành cho một người phụ nữ mạnh mẽ, dịu dàng và đầy trách nhiệm.

    Trong các buổi họp, chị luôn đưa ra những ý tưởng sắc sảo, nhưng khi nhắc đến con, giọng chị lại mềm như gió.

    Minh bắt đầu tìm cách tiếp cận. Lúc đầu là những câu hỏi công việc, rồi dần thành những ly cà phê sữa đá ở The Coffee House quận 1 sau giờ làm.

    “Chị Anh, cuối tuần này em mời chị với hai bé đi VinWonders Phú Quốc nghỉ dưỡng được không ạ?” Minh cười, mắt sáng rực.

    Nhưng Lan Anh luôn nhẹ nhàng từ chối. “Cảm ơn Minh, chị còn phải đưa Trâm đi học thêm, Tí thì đang ốm. Để khi khác nhé.”

    Chị biết rõ khoảng cách: Minh là thiếu gia tỷ phú, tương lai rộng mở như đại lộ Võ Văn Kiệt, còn chị chỉ là một bà mẹ hai con, tuổi đã ngoài bốn mươi, hành lý cuộc đời nặng trĩu. Minh không nản.

    Cậu theo đuổi chị suốt 5 năm trời, từ 2015 đến 2020, kiên trì đến mức cả tập đoàn xì xào.

    Hoa tặng mỗi tuần, quà sinh nhật cho hai bé, thậm chí Minh âm thầm trả hết khoản nợ ngân hàng còn lại của chị mà không để chị biết. Những chuyến công tác Đà Nẵng,

    Hà Nội, Minh luôn cố sắp xếp để chị đi cùng, rồi lặng lẽ ngồi nghe chị kể về Trâm sắp thi cấp ba, về Tí mê đá bóng.

    Lan Anh cũng rung động. Có những đêm chị nằm khóc một mình, nhớ vòng tay ấm áp của Minh.

    Nhưng lý trí mách bảo: “Mình không xứng. Để cậu ấy tìm được cô gái trẻ trung, môn đăng hộ đối.” Năm 2020, dịch Covid-19 hoành hành,

    Lan Anh quyết định dứt khoát. Trong căn phòng làm việc tầng 27 nhìn ra sông Sài Gòn lấp lánh ánh đèn, chị gọi Minh lên. “Minh, chị xin lỗi.

    Chúng ta dừng lại ở đây. Em còn cả tương lai phía trước, đừng phí thanh xuân vì chị.” Giọng chị run run, nước mắt lăn dài.

    Minh đau như dao cắt, nhưng vẫn gật đầu tôn trọng.

    Chị nộp đơn nghỉ việc, từ bỏ vị trí trưởng phòng lương trăm triệu mỗi tháng. Trước ngày rời công ty, vào một đêm mưa tầm tã tháng 6 năm 2020, hai người đã không kìm được lòng mình.

    Tại căn penthouse 400 m² của Minh ở Landmark 81, họ trao nhau tất cả – những yêu thương kìm nén suốt 5 năm.

    Đêm ấy, Lan Anh ôm chặt Minh, thì thầm: “Dù chỉ một lần thôi, chị cũng muốn được là của em.”

    Sáng hôm sau, chị lặng lẽ rời đi, để lại một bức thư tay: “Cảm ơn em vì tình yêu đẹp đẽ nhất chị từng có. Hãy quên chị và hạnh phúc nhé.”

    Chị không ngờ rằng đêm ấy đã để lại một sinh linh. Chị mang thai.

    Sợ Minh sẽ bỏ cả sự nghiệp để chạy theo mình, chị quyết định giữ bí mật. Lan Anh đưa Trâm và Tí rời Sài Gòn, về một thị trấn nhỏ ở Phan Thiết, mua căn nhà cấp bốn gần biển với số tiền tiết kiệm ít ỏi.

    Chị xin làm thu ngân tại Co.opmart Phan Thiết, lương 8 triệu/tháng nhưng đủ nuôi ba mẹ con – rồi thành bốn mẹ con khi bé Hải Minh chào đời tháng 3 năm 2021.

    Bé Hải Minh có đôi mắt một mí và nụ cười y hệt Minh.

    Chị đặt tên con là Hải Minh để nhớ về người đàn ông chị yêu nhất đời, nhưng chưa bao giờ cho con biết mặt bố.

    Cuộc sống ở Phan Thiết bình yên như sóng vỗ bờ. Sáng chị đi làm, chiều đón con, tối cả nhà cùng ăn cơm, nghe tiếng sóng biển rì rào.

    Trâm vào lớp 11 trường THPT chuyên Phan Thiết, Tí mê bóng đá bãi biển, còn bé Hải Minh hay chạy lon ton khắp xóm với cái bụng tròn xoe.

    Chị tưởng mình sẽ sống như vậy đến cuối đời, chỉ cần các con khỏe mạnh là đủ.

    Còn ở Sài Gòn, Minh như người mất hồn. Cậu thuê cả đội thám tử, chi hàng chục tỷ đồng để tìm chị suốt 10 năm.

    Công ty Hoàng Minh vẫn phát triển thần tốc, lên sàn chứng khoán,

    Minh trở thành tỷ phú đô la trẻ nhất Việt Nam, nhưng đêm nào cậu cũng đứng ở ban công Landmark 81 nhìn về hướng biển, thì thầm: “Chị Anh, em vẫn đợi chị.”

    Mãi đến một chiều tháng 10 năm 2030, thám tử gửi ảnh: chị Lan Anh đang cười rạng rỡ bên quầy thu ngân Co.opmart Phan Thiết, bên cạnh là cậu bé 9 tuổi có khuôn mặt giống hệt Minh lúc nhỏ.

    Minh lập tức lái chiếc Bentley bay thẳng xuống Phan Thiết.

    Khi bước vào siêu thị, Minh đứng chết lặng. Chị vẫn đẹp như ngày nào, chỉ thêm vài sợi tóc bạc.

    Bé Hải Minh đang phụ mẹ xếp hàng, ngẩng lên nhìn Minh tò mò: “Dạ chú là ai ạ?”

    Lan Anh quay lại, tay run rẩy làm rơi cả máy quét mã vạch.

    “Minh… sao em…” Chị lắp bắp, nước mắt trào ra. Minh quỳ xuống ôm bé Hải Minh, nước mắt rơi lãng trên áo cậu bé: “Con… là con của bố phải không?”

    Chị gật đầu nức nở, kể hết mọi chuyện. Minh ôm chặt chị giữa siêu thị đông người, thì thầm: “Mười năm qua em chưa từng sống, chỉ chờ ngày này thôi.”

    Minh đón bốn mẹ con về Sài Gòn ngay hôm sau. Căn biệt thự 3.000 m² ở Thảo Điền đã được chuẩn bị sẵn, có cả sân bóng cho Tí, phòng học riêng cho Trâm và phòng trẻ em đầy đồ chơi cho Hải Minh.

    Đám cưới được tổ chức long trọng nhất Việt Nam từ trước đến nay tại Gem Center, quy tụ hơn 2.000 khách mời: từ doanh nhân nổi tiếng đến nghệ sĩ hạng A.

    Chị Lan Anh bước vào trong chiếc áo dài cô dâu trắng thêu hoa sen của nhà thiết kế Công Trí, đẹp dịu dàng như nữ thần.

    Minh đứng chờ ở lễ đường, mắt đỏ hoe: “Hôm nay em cưới người phụ nữ em yêu nhất, mẹ của các con em.”

    Sau đám cưới, họ sống hạnh phúc bên nhau. Minh vẫn điều hành Hoàng Minh Group, nhưng mỗi tối đều về sớm ăn cơm gia đình.

    Chị Lan Anh trở lại làm cố vấn chiến lược cho tập đoàn, đồng thời thành lập quỹ học bổng hỗ trợ mẹ đơn thân.

    Trâm đỗ Thủ khoa Đại học Kinh tế TP.HCM, Tí trở thành cầu thủ trẻ triển vọng của CLB bóng đá TP.HCM, còn bé Hải Minh ngày nào cũng gọi “Bố ơi!” rồi nhảy lên cổ Minh khi cậu đi làm về.

    Câu chuyện tình của họ lan truyền khắp mạng xã hội Việt Nam, trở thành biểu tượng rằng: tình yêu thật sự không có tuổi tác, không có khoảng cách, chỉ cần trái tim đủ lớn và kiên trì đủ lâu, thì dù mười năm hay cả đời, cũng sẽ tìm được nhau.

  • Có 4 kiểu người luôn dễ gặp được quý nhân phù trợ, dù có xuống dốc thế nào cũng sẽ phất lên

    Có 4 kiểu người luôn dễ gặp được quý nhân phù trợ, dù có xuống dốc thế nào cũng sẽ phất lên

    Có 4 kiểu người luôn dễ gặp được quý nhân phù trợ, dù có xuống dốc thế nào cũng sẽ phất lên

     Một người có số phận may mắn, chắc chắn có phần do Trời đã định. 4 kiểu người sau đây được quý nhân phù trợ trong cuộc đời, dù có xuống dốc thế nào cũng sẽ lên dốc.

    Người có tâm phúc ở đời luôn được quý nhân song hành

    Một người nếu sống sót sau thảm họa, chắc chắn họ sẽ có phước lành lớn trong tương lai.

    Ở đời làm việc thiện chính là chiếc chìa khóa để dẫn đến hạnh phúc của một con người. Nó sẽ giúp bạn khi bạn gặp khó khăn.

    Quý nhân không tự nhiên sinh ra, cũng chẳng tự nhiên mất đi.

    Một người sống với lòng dạ ích kỷ, nhỏ nhen thì chắc chắn ai cũng phải xa lánh. Nhưng ngược lại người sống có tâm thì phúc đức kề cạnh, quý nhân hiện rõ.

    Người điềm đạm, không lo sợ sẽ được quý nhân phù trợ

     

     

     

    Trong cuộc sống, điều quan trọng nhất phải làm là “vô tư”.

    Dù có chuyện gì xảy ra cũng không cần quá nóng vội, bình tĩnh được thì cuối cùng sẽ có kết quả tốt.

    Một số phước lành, một số sự nghiệp, một số thành tựu không phải chỉ có ích khi khẩn cấp.

    Chỉ từng bước kiên trì, tự rèn luyện bản thân để sống tốt có ngày thì mới gặp được quý nhân, gặp vận may của chính mình.

    Của cải không vào cửa khẩn, vận may không quan tâm đến kẻ gian.

    Giữ tâm lý bình tĩnh, đừng nóng vội, đây mới là con đường lâu dài.

    Những người có nhận thức về bản thân sẽ được đồng hành với quý tộc

    Khi chúng ta còn nhỏ, các ông bà vẫn thường dặn dò, muốn làm người ngoài việc rèn luyện những kỹ năng nhất định thì chúng ta cần phải hiểu rõ bản thân mình.

    Hãy đội chiếc mũ lớn như bạn có, đừng quá tham vọng.

    Thực tế, chân thành và không kiêu ngạo, đây là phúc của con người.

    Lý do vì sao khoảng cách giữa cái trước và cái sau lại lớn như vậy?

    Bởi vì người đi trước không có kiến thức về bản thân, người đi sau biết cách bắt đầu từ thấp. Lúc này, khoảng cách giữa con người với nhau mới được phản ánh.

    Có thể khoảng cách là nhỏ trong hai năm đầu, nhưng sau năm hoặc mười năm, khoảng cách là rất lớn.

    Người có bản lĩnh vững vàng sẽ được quý nhân đồng hành

    Con người chỉ có thể hiểu được ánh sáng khi họ nhìn thấy bóng tối, người ta chỉ có thể hiểu giá trị của những thứ bình thường khi họ gặp bất hạnh.

    Người ta chỉ có thể thấu hiểu được vẻ đẹp của nỗi đau khi họ đã trải qua sự tra tấn.

    Dù gặp phải chuyện gì, bạn phải có dũng khí, cho dù thập tử nhất sinh cũng phải có lòng kiên trì kiên trì đến cùng, không từ bỏ hy vọng.

    Con người một khi đã chôn vào cõi vĩnh hằng thì không bao giờ có thể thoát ra được.

    Chỉ có kiên trì đến cùng, con người mới có thể đạt được những thành tựu phi thường.

    Ai là người có tâm hồn vững vàng đã đạt được những điều tuyệt vời qua các thời đại?

  • Suốt 10 năm, chúng tôi chưa bao giờ ngừng h y vọng, chỉ là hy vọ ng ấy đôi khi nhỏ nhoi đến mình cũng không nhận ra

    Suốt 10 năm, chúng tôi chưa bao giờ ngừng h y vọng, chỉ là hy vọ ng ấy đôi khi nhỏ nhoi đến mình cũng không nhận ra

    Hôm đó, tôi đi làm về muộn, thấy vợ ngồi trên sofa, mắt sưng húp.

    Trên bàn là kết quả lần IVF thứ tư lại thất bại. Trong phút chốc, tôi nhận ra vợ tôi đã kiệt sức.

    Cô ấy tiều tụy, gầy đi nhiều, và hình như… mất luôn cả ánh sáng trong mắt.

    Tôi và vợ từng là cặp đôi được nhiều người ngưỡng mộ. Chúng tôi yêu nhau từ đại học, trải qua đủ sóng gió rồi mới về chung một nhà.

    Những tưởng sau đám cưới, hạnh phúc sẽ trọn vẹn khi có thêm tiếng trẻ con, nhưng trời chẳng chiều lòng người.

    Suốt 10 năm, hai vợ chồng tôi chìm trong hành trình chạy chữa hiếm muộn. Ai chưa trải qua sẽ khó hình dung được cảm giác mệt mỏi, chán chường và tự ti như thế nào.

    Chúng tôi gần như vét sạch tiền dành dụm cho các cuộc khám chữa, thuốc thang, rồi đến IVF.

    Mỗi lần thất bại, vợ lại khóc cạn nước mắt, còn tôi thì chỉ biết ngồi bên cạnh, chẳng thể nói được lời nào an ủi.

    Khó nhất là đối mặt với ánh mắt của người ngoài: họ thương hại, tò mò, rồi bắt đầu đồn đoán.

    Bố mẹ tôi từng bóng gió: “Hay là con thử nghĩ cách khác…”, nhưng tôi gạt phắt đi. Tôi hiểu nỗi đau của vợ và không muốn cô ấy chịu thêm áp lực.

    Vậy mà, chính tôi lại là người mở lời về chuyện ly hôn.

    Hôm đó, tôi đi làm về muộn, thấy vợ ngồi trên sofa, mắt sưng húp. Trên bàn là kết quả lần IVF thứ tư lại thất bại.

    Trong phút chốc, tôi nhận ra vợ tôi đã kiệt sức. Cô ấy tiều tụy, gầy đi nhiều, và hình như… mất luôn cả ánh sáng trong mắt.

    Tôi ngồi xuống, nắm tay vợ, run run nói:

    – Hay là… mình dừng lại.

    Quyết định ly hôn sau 10 năm hiếm muộn, ngày ra tòa vợ nói đúng 5 từ khiến tôi ngơ ngẩn - 1

    Câu nói bật ra, như nhát dao tự đâm chính mình. Vợ im lặng thật lâu, rồi gật đầu. Cô ấy không khóc, chỉ khẽ thở dài:

    – Em mệt quá rồi.

    Sau đêm đó, chúng tôi sống trong căn nhà nhỏ như hai người lạ. Mỗi người tự gói ghém kỷ niệm của 10 năm chung sống vào một góc ký ức.

    Vợ dọn ra ở tạm nhà mẹ đẻ, còn tôi vẫn lang thang giữa đống đồ cũ, hết ngắm ảnh cưới lại mở điện thoại lướt ảnh vợ.

    Ngày ra tòa, tôi chuẩn bị sẵn tâm lý: sẽ ký nhanh, rồi về, đừng ngoái lại. Tôi sợ mình sẽ mềm lòng. Vợ xuất hiện, vẫn gầy, vẫn xanh xao nhưng ăn mặc chỉnh tề, chỉn chu.

    Ánh mắt cô ấy nhìn tôi lạ lắm, không trách móc, không giận dữ, chỉ như đang cất giấu điều gì đó.

    Hồ sơ ly hôn được đưa ra. Thẩm phán hỏi đôi bên xác nhận.

    Tôi nhìn sang vợ, định nói một câu xin lỗi, nhưng chưa kịp mở lời thì vợ bất ngờ tiến lại, ôm tôi thật chặt.

    Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng ấy, vợ ghé sát tai tôi, khẽ nói đúng 5 từ:

    – Em đang mang thai rồi.

    Tôi sững sờ. Tai như ù đi. Mắt cay xè, tim đập mạnh đến nghẹt thở.

    Mọi hình ảnh 10 năm hiện về trong tích tắc: những lần chạy xe đưa vợ đi bệnh viện lúc sáng sớm, những tối hai đứa ngồi im bên que thử thai chỉ hiện một vạch, những lần nghe người khác khoe ảnh siêu âm mà vợ phải quay mặt đi giấu nước mắt…

    Tôi nghẹn ngào:

    – Em… nói gì cơ?

    Vợ buông tôi ra, mắt đỏ hoe, nhưng cười khẽ:

    – Em mới biết mấy hôm nay. Bác sĩ bảo thai còn nhỏ, phải theo dõi thêm. Em định đợi mọi thứ chắc chắn mới nói… nhưng cuối cùng lại chọn nói luôn hôm nay.

    Tôi không kịp nghĩ đến giấy ly hôn nữa.

    Tôi chỉ nhìn vợ, nhìn khuôn mặt gầy guộc ấy và nhận ra: suốt 10 năm, chúng tôi chưa bao giờ ngừng hy vọng, chỉ là hy vọng ấy đôi khi nhỏ nhoi đến mức chính mình cũng không nhận ra.

    Thẩm phán ngơ ngác nhìn chúng tôi, hồ sơ vẫn còn dang dở. Tôi nắm tay vợ, lắc đầu:

    – Tôi xin rút đơn.

    Quyết định ly hôn sau 10 năm hiếm muộn, ngày ra tòa vợ nói đúng 5 từ khiến tôi ngơ ngẩn - 2

    Vợ cúi mặt, giọt nước mắt rơi xuống. Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy trong mắt vợ lại lấp lánh một tia hy vọng, mong manh mà rạng rỡ.

    Chúng tôi ra khỏi phòng xử, ngồi cạnh nhau trên ghế đá ngoài hành lang tòa án. Không ai nói gì, chỉ ngồi nắm tay.

    Cảm giác như mọi thứ xung quanh tạm dừng lại, chỉ còn lại hai đứa và đứa con đang lớn lên từng ngày trong bụng vợ.

    Tối hôm đó, tôi đưa vợ về. Bữa cơm đầu tiên sau nhiều tuần xa cách, có đôi lúc ngượng ngùng nhưng cũng đủ để chúng tôi nhận ra: vẫn còn yêu, vẫn còn thương, và vẫn còn một gia đình để giữ.

    Tôi biết hành trình phía trước chưa chắc đã dễ dàng. Thai kỳ mới bắt đầu, còn biết bao lo lắng: sức khỏe vợ, sự an toàn của con.

    Nhưng lần này, thay vì để vợ một mình gánh, tôi muốn cùng cô ấy bước tiếp.

    Giờ nghĩ lại, tôi vẫn rùng mình nếu hôm ấy tôi không nghe được 5 từ ấy.

    Có thể chúng tôi đã đi qua nhau mãi mãi, mỗi người một hướng, để rồi cả đời ân hận. Hóa ra, điều kỳ diệu đôi khi chỉ đến vào lúc ta mệt mỏi nhất, khi ta nghĩ mình đã buông tay.

    Và điều duy nhất cần làm, chỉ là nắm tay nhau thêm một lần nữa.

  • 5 Ьιểu Һιệп cҺắc cҺắп sẽ xuấɫ Һιệп kҺι ƌàп ȏпg kҺȏпg còп ү ȇ u mộɫ пgườι pҺụ пữ пữa

    5 Ьιểu Һιệп cҺắc cҺắп sẽ xuấɫ Һιệп kҺι ƌàп ȏпg kҺȏпg còп ү ȇ u mộɫ пgườι pҺụ пữ пữa

    Khι một ոgườι ᵭàn ȏոg hḗt yêu, ոhữոg biểu hiện của aոh ta trở ոên rõ ràոg qua ոhiḕu cách khác ոhau.

    Tìոh cảm khȏոg phảι là ᴛhứ dễ dàոg che giấu, và dù có cṓ gắոg ᵭḗn ᵭȃu, ոhữոg dấu hiệu ոày vẫn sẽ lộ rõ troոg mṓι quan hệ

     

     

     

    Nḗu khι ᴛhấy ոgườι ᵭàn ȏոg có ոhữոg biểu hiện ոày, ոgườι phụ ոữ ᴛhȏոg miոh sẽ ոhẹ ոhàոg rờι ᵭi, còn ոhữոg ոgườι phụ ոữ bị phụ ᴛhuộc tìոh cảm ᴛhì cứ cṓ chấp ոíu kéo ᵭể rṑι gȃy tổn ᴛhươոg cho chíոh mình.

    Chị em ոên ոhớ ᵭiḕu khiḗn giá trị của phụ ոữ trở ոên ᴛhấp ոhất ᵭó chíոh là cṓ gắոg ոíu kéo một ոgườι ᵭàn ȏոg ᵭã khȏոg còn yêu mình.

    1. Khȏոg còn liên lạc ᴛhườոg xuyên (nḗu chưa kḗt hȏn), hoặc khȏոg muṓn trò chuyện, kḗt ոṓι (nḗu ᵭã kḗt hȏn)

    Một troոg ոhữոg biểu hiện dễ ոhận ᴛhấy ոhất khι ᵭàn ȏոg hḗt yêu là aոh ta khȏոg còn muṓn liên lạc vớι bạn ոữa.

    Nḗu chưa kḗt hȏn, việc khȏոg gọι ᵭiện, ոhắn tin, hay ᴛhậm chí trả lờι tin ոhắn của bạn trở ոên ít ᵭi, hoặc ᴛhậm chí biḗn mất.

    Trước ᵭȃy, aոh ấy có ᴛhể chủ ᵭộոg tìm cách liên lạc, hỏι ᴛhăm hay trò chuyện vớι bạn mỗι ոgày, ոhưոg giờ ᵭȃy, sự quan tȃm ᵭó ᵭã biḗn mất.

    Dườոg ոhư aոh ấy khȏոg còn ᴛhiḗt ᴛha vớι ոhữոg cuộc ոóι chuyện hay muṓn biḗt bạn ᵭaոg làm gì, cảm ᴛhấy ᴛhḗ ոào.

     

     

     

    Còn ոḗu ᵭã kḗt hȏn, biểu hiện ոày sẽ rõ ràոg hơn qua việc khȏոg còn muṓn kḗt ոṓι vớι vợ.

    Cuộc trò chuyện giữa haι ոgườι dần trở ոên ոgắn gọn, lạոh lùng, hờι hợt.

    Khι bạn muṓn chia sẻ, aոh ta tỏ ra khȏոg quan tȃm hoặc ᴛhậm chí cṓ tìոh lờ ᵭi.

    Việc trò chuyện, ᴛhảo luận vḕ ոhữոg vấn ᵭḕ gia ᵭìոh hay tìոh cảm cũոg trở ոên ոặոg ոḕ và khó khăn.

    Thay vì tạo khȏոg gian ᵭể cả haι giao tiḗp, aոh ấy lạι lảոg tránh, tạo cảm giác xa cách và cȏ ᵭơn.

    2. Khȏոg bao giờ khen ոgợi, ᵭộոg viên

    Khι ᵭàn ȏոg còn yêu, họ luȏn có xu hướոg khen ոgợι và ᵭộոg viên ոgườι phụ ոữ của mình.

    Một lờι khen ᵭơn giản ոhư “Em hȏm ոay trȏոg ᴛhật xiոh ᵭẹp” hay “Aոh tự hào vḕ ոhữոg gì em ᵭã làm” ᵭủ ᵭể khiḗn bạn cảm ᴛhấy ᵭược yêu ᴛhương, trȃn trọng.

    Nhưոg khι tìոh yêu khȏոg còn, ոhữոg lờι khen ᵭó cũոg biḗn mất.

    Aոh ấy khȏոg còn ᵭể ý ᵭḗn ոgoạι hình, ᴛhàոh tựu, hay ᴛhậm chí là ոhữոg ոỗ lực mà bạn bỏ ra troոg mṓι quan hệ.

     

     

     

    Thay vì khen ոgợi, aոh ấy có ᴛhể bắt ᵭầu chỉ trích, phê phán bạn ոhiḕu hơn.

    Điḕu ոày khȏոg chỉ khiḗn bạn cảm ᴛhấy mìոh khȏոg còn quan trọոg troոg mắt aոh ta, mà còn tạo ra cảm giác tự tι và mất mát troոg mṓι quan hệ.

    Đàn ȏոg khι hḗt yêu sẽ khȏոg còn ᵭộոg viên hay ủոg hộ bạn troոg cuộc sṓng, họ khȏոg còn bận tȃm ᵭḗn việc bạn cảm ᴛhấy ᴛhḗ ոào hoặc bạn cần gì từ họ.

    hìոh ảnh

    Biểu hiện rõ ոét khι ᵭàn ȏոg khȏոg còn tìոh cảm là aոh ta muṓn ոgắt kḗt ոṓι vớι bạn, ảnh: DSD

    3. Luȏn bận rộn và khȏոg có ᴛhờι gian dàոh cho bạn

    Khι yêu, ᵭàn ȏոg ᴛhườոg cṓ gắոg dàոh ᴛhờι gian cho ոgườι mìոh yêu dù lịch trìոh có bận rộn ᵭḗn ᵭȃu.

    Nhưոg khι tìոh yêu ոhạt phai, ưu tiên dàոh cho bạn khȏոg còn ոữa.

    Aոh ấy sẽ bắt ᵭầu viện lý do vḕ cȏոg việc, bạn bè, sở ᴛhích cá ոhȃn ᵭể tráոh dàոh ᴛhờι gian bên bạn.

    Nhữոg lần hẹn hò bị hoãn, các kḗ hoạch chuոg của haι ոgườι bị dẹp saոg một bên, và aոh ta dườոg ոhư khȏոg còn muṓn dàոh bất kỳ khoảոg ᴛhờι gian ոào cho bạn.

    Giỏ quà tặng

     

    Nḗu ᵭã kḗt hȏn, ᵭiḕu ոày biểu hiện rõ hơn qua việc aոh ấy khȏոg còn ᴛham gia vào các hoạt ᵭộոg gia ᵭình.

    Thay vì vḕ ոhà sớm ᵭể ăn cơm vớι vợ con, aոh ấy sẽ chọn ᵭι làm vḕ muộn hoặc bận rộn vớι cȏոg việc ոgoàι giờ.

    Thậm chí, troոg ոhữոg ոgày ոghỉ, ᴛhay vì muṓn ở ոhà vớι gia ᵭình, aոh ấy lạι muṓn ra ոgoài, tìm cách lảոg tráոh sự gần gũι vớι bạn.

    Đȃy là dấu hiệu rõ ràոg rằոg aոh ta khȏոg còn muṓn ᵭầu tư ᴛhờι gian và tìոh cảm vào mṓι quan hệ ոữa.

    4. Khȏոg có hứոg ᴛhú troոg ch/u/y/ệ//n ấ/y

    Một troոg ոhữոg dấu hiệu rõ ràոg khác của việc ᵭàn ȏոg hḗt yêu là sự suy giảm troոg ᵭờι sṓոg c.h.ă.n g.ṓ.i.

    Trước ᵭȃy, chuyện ᵭó có ᴛhể là một phần khȏոg ᴛhể ᴛhiḗu troոg mṓι quan hệ của haι ոgười, ոhưոg khι tìոh yêu khȏոg còn, aոh ấy dườոg ոhư mất hứոg ᴛhú vớι bạn.

    Đàn ȏոg khι yêu luȏn khao khát sự gần gũi, tìոh cảm vớι ᵭṓι phương.

    Nhưոg khι tìոh yêu phaι ոhạt, việc ոày trở ᴛhàոh một ոghĩa vụ, hoặc ᴛhậm chí bị bỏ qua hoàn toàn.

    Aոh ấy có ᴛhể từ chṓι vớι ոhiḕu lý do ոhư mệt mỏi, căոg ᴛhẳոg cȏոg việc, ոhưոg ᴛhực chất ᵭó là biểu hiện của sự ᴛhờ ơ troոg mṓι quan hệ

    . Khι sự kḗt ոṓι vḕ tìոh cảm khȏոg còn, sự h/a/m m/u/ṓ/n vḕ ᴛhể xác cũոg khȏոg còn ý ոghĩa vớι aոh ta ոữa.

    Điḕu ոày khiḗn cho mṓι quan hệ trở ոên lạոh lẽo, xa cách và tạo ra cảm giác trṓոg rỗոg cho cả hai.

    5. Tìm kiḗm các cȏ gáι khác

    Khι ᵭàn ȏոg khȏոg còn yêu, họ có ᴛhể bắt ᵭầu tìm kiḗm sự chú ý từ ոhữոg ոgườι phụ ոữ khác.

    Đȃy là một troոg ոhữոg biểu hiện dễ ոhận ᴛhấy ոhất khι aոh ấy khȏոg còn dàոh tìոh cảm cho bạn.

    Thay vì tập truոg vào mṓι quan hệ hiện tại, aոh ta có xu hướոg chú ý ᵭḗn các cȏ gáι xuոg quanh, ᴛhậm chí có ոhữոg hàոh ᵭộոg tán tỉnh, ve vãn ոgườι khác.

    Điḕu ոày khȏոg chỉ là dấu hiệu của sự khȏոg hàι lòոg vớι mṓι quan hệ hiện tại, mà còn cho ᴛhấy aոh ta ᵭaոg tìm kiḗm cảm giác mớι mẻ và sự ᴛhay ᴛhḗ.

    Việc tìm kiḗm các cȏ gáι khác có ᴛhể bắt ᵭầu từ ոhữոg dấu hiệu ոhỏ ոhư aոh ấy bắt ᵭầu quan tȃm ոhiḕu ᵭḗn ոgoạι hìոh của mình, ᴛhườոg xuyên ra ոgoài, giao lưu vớι bạn bè mà khȏոg có bạn ᵭι cùng.

    Nhữոg hàոh ᵭộոg ոày dần dần tạo ra khoảոg cách giữa haι ոgười, và bạn có ᴛhể cảm ոhận rõ ràոg rằոg aոh ấy khȏոg còn toàn tȃm toàn ý vớι bạn ոữa.

  • Bố chồng không ăn cơm tối với ai ngoài… tôi, cho dù tôi tăng ca về muộn đến 10h đêm ông cũng chờ mới ăn. Mẹ chồng thì mặt sưng mày xỉ a nghi ng ờ tôi và bố chồng có t ì nh ý gì…

    Bố chồng không ăn cơm tối với ai ngoài… tôi, cho dù tôi tăng ca về muộn đến 10h đêm ông cũng chờ mới ăn. Mẹ chồng thì mặt sưng mày xỉ a nghi ng ờ tôi và bố chồng có t ì nh ý gì…

    Tôi về làm dâu được hai năm, và có lẽ chỉ cần từng ấy thời gian để hiểu rằng gia đình chồng giống như một căn nhà ba tầng luôn bật đèn sáng bên ngoài nhưng bên trong đầy góc tối.

    Góc tối nhất, chính là mối quan hệ giữa tôi – mẹ chồng – và bố chồng.

    Mọi chuyện bắt đầu từ thói quen kỳ lạ của bố chồng:


    Ông không ăn cơm tối với ai ngoài tôi.


    Cho dù tôi tăng ca về đến tận 10 giờ đêm, ông vẫn ngồi bên bàn ăn, bật đèn vàng, im lặng chờ tôi bước vào cửa.

    Ban đầu, tôi nghĩ đơn giản rằng ông thương con dâu đi làm vất vả. Nhưng sự thương ấy kéo dài đến mức… không bình thường.

    Có lần tôi về muộn, mẹ chồng mang mâm cơm lên phòng riêng ăn một mình, còn chồng tôi đã ăn xong từ sớm. Thấy bố chồng vẫn ngồi đó, tôi ngượng nên nói:

    – Bố ăn trước đi ạ, con bận quá, con không dám để bố đợi.

    Ông chỉ mỉm cười hiền:
    – Không sao, bố ăn với con mới ngon.

    Ngay lúc ấy, mẹ chồng từ trong bếp bước ra, ánh mắt sắc lẹm như dao cứa:
    – Ông thích ăn với ai thì ăn, chứ chẳng ai rảnh ngồi chờ như ông đâu.

    Tôi đứng chết lặng. Giọng bà đầy mỉa mai, đầy hoài nghi.
    Tôi hiểu, bà không chỉ nói về chuyện ăn tối.

    Những ngày sau đó, ánh mắt mẹ chồng luôn soi mói, theo dõi từng cử chỉ nhỏ nhất giữa tôi và bố chồng.

    Tôi gắp thức ăn cho ông – bà nhìn. Ông khen tôi nấu ngon – bà siết chặt môi. Tôi đi làm về, ông đứng dậy hỏi một câu “về rồi à con?” – bà lập tức quay mặt đi.

    Cả nhà này, chỉ duy nhất tôi cảm nhận rõ sự thay đổi của mẹ chồng: bà nghi ngờ tôi và bố chồng… có ý gì đó không sạch sẽ.

    Tôi sợ đến mức chẳng dám đứng gần ông quá ba bước.

    Nhưng sự ác nghiệt chưa dừng ở đó.

    ĐỈNH ĐIỂM – KHI TÔI CÓ BẦU

    Khi tôi báo tin mình mang thai, cả nhà đáng lẽ phải vui.

    Nhưng mẹ chồng lại chậm rãi nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi buông một câu khiến tim tôi đông cứng:

    – Đứa bé… chắc chắn là của thằng Tùng chứ?

    Chồng tôi ngơ ngác:
    – Mẹ nói vớ vẩn gì thế?

    Bà nhìn tôi, mắt đỏ ngầu:
    – Tao không biết! Từ ngày nó về đây, bố mày chỉ nhìn nó, chỉ chờ nó ăn. Tao không tin ai nữa! Nhà này đang loạn hết lên rồi!

    Tôi đứng chết trân.
    Từng lời của bà như tát thẳng vào mặt tôi.

    Chồng tôi cố gắng can ngăn, nhưng từ hôm ấy, không khí trong nhà đặc quánh, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.

    Tôi tránh bố chồng, tránh cả bữa tối. Nhưng ông vẫn gõ cửa phòng tôi:

    – Con ăn chút đi, bố để phần cho con.

    Tôi run rẩy đáp từ bên trong:
    – Con ăn rồi bố ạ… Bố để đó, mai con dọn.

    Ông đứng ngoài rất lâu rồi mới trở về phòng.

    Càng ngày ông càng lạ: hay quên, hay lẩm bẩm tên một ai đó.

    Mẹ chồng thì càng thêm gay gắt, chỉ chờ tôi sơ hở là bóng gió chuyện máu mủ, chuyện ô uế, chuyện dâu con không ra gì.

    Tôi mệt mỏi đến phát khóc mỗi đêm, chỉ ôm bụng mà thầm mong con không bị ảnh hưởng vì áp lực tâm lý.

    Cho đến một buổi tối định mệnh.

    NGÀY BỐ CHỒNG NGÃ TRONG NHÀ TẮM

    Tối hôm đó, tôi lại tăng ca. Đến 10 giờ đêm mới về, vừa mở cửa đã nghe tiếng gì đó đổ ầm trong nhà tắm.

    Cả nhà lao tới. Bố chồng nằm sóng soài, đầu đập vào cạnh sàn, máu chảy rất nhiều.

    Tôi vội quỳ xuống, nâng đầu ông, run rẩy gọi:
    – Bố! Bố ơi!

    Trong khoảnh khắc mê man, mắt ông mờ đục, cố nhìn tôi rồi thều thào gọi một cái tên:

    – Linh… con đừng bỏ bố… Linh ơi…

    Tôi đứng hình.

    Tôi tên Mai.
    Linh là ai?

    Cả gia đình chết lặng, đặc biệt là mẹ chồng. Bà sững sờ nhìn bố chồng đang ôm lấy tay tôi, miệng không ngừng gọi:

    – Linh… con gái của bố…

    Tôi thoáng thấy gương mặt mẹ chồng trắng bệch như một tờ giấy.

    Chúng tôi đưa ông đi cấp cứu. Bác sĩ nói ông bị chấn thương nhưng nguy hiểm hơn là dấu hiệu lú lẫn kéo dài, có khả năng mất trí nhớ tạm thời hoặc rối loạn do sang chấn tinh thần.

    Mẹ chồng bật khóc – lần đầu tiên tôi thấy bà yếu đuối. Nhưng nỗi yếu đuối ấy lại pha lẫn một cơn giận dữ đến đáng sợ:

    – Linh là ai? Tại sao lúc hấp hối ông lại gọi nó? Tại sao lại ôm tay con Mai như ôm nó? ÔNG CÒN GIẤU TÔI CHUYỆN GÌ NỮA?!

    Bà hét vào mặt chồng đang bất tỉnh.

    Tôi đứng cạnh đó, run rẩy, không biết chuyện gì đang xảy ra.

    SỰ THẬT BỊ CHÔN GIẤU SUỐT NHIỀU NĂM

    Hai ngày sau, bố chồng tỉnh lại. Bác sĩ mời cả gia đình vào trao đổi.

    – Ông ấy không bị lú lẫn do tuổi già – bác sĩ nói – mà do một cú sốc tâm lý cực mạnh trong quá khứ.

    Một ký ức đau thương đã ám vào ông quá lâu, đến mức não bộ trở nên nhạy cảm và dễ kích hoạt khi gặp hình ảnh giống người cũ.

    Mẹ chồng xiết mạnh tay vào ghế.
    – Ý bác sĩ là…?

    Bác sĩ nhìn tôi:
    – Cô Mai… có gương mặt rất giống một người con gái từng rất quan trọng với ông ấy.

    Cả phòng sững lại.

    Mẹ chồng quay sang tôi, giọng run run:
    – Con gái nào?! Tôi chỉ sinh cho ông ấy một thằng con trai!

    Bố chồng lúc này bật khóc.
    Ông gọi mẹ chồng, gọi chồng tôi, rồi nhìn tôi thật lâu như muốn xin lỗi.

    Và ông bắt đầu kể lại.

    Ngày xưa, trước khi gặp mẹ chồng, ông có một mối tình sâu đậm với một người phụ nữ khác.

    Hai người lén lút với nhau vì gia đình bên kia không chấp nhận. Người phụ nữ ấy sinh cho ông một đứa con gái, đặt tên là Linh.

    Nhưng khi Linh được 5 tuổi, bố chồng vì mệt mỏi, vì áp lực kinh tế, vì xung đột hai bên mà uống rượu lái xe… gây ra tai nạn khiến Linh tử vong ngay trước mắt.

    Sự hối hận giày vò ông đến mức ông chôn vùi mọi chuyện, cưới mẹ chồng, lập gia đình mới, cố quên đi quá khứ.

    Nhưng ký ức không bao giờ biến mất.

    Khi tôi về làm dâu, ông giật mình vì tôi có đôi mắt, nụ cười và dáng vẻ quá giống Linh.

    Nhìn tôi ăn cơm, nhìn tôi cười, nhìn tôi rửa bát – tất cả đều khiến ông nhớ lại đứa con bé bỏng mình từng đánh mất.

    Ông sợ – nhưng cũng không dứt ra được.
    Ông thương tôi như thương Linh năm xưa, một sự bù đắp vô thức mà chính ông cũng không hiểu được.

    Bố chồng nói trong nước mắt:

    – Bố xin lỗi… vì đã khiến con khó xử… Bố không hề có ý nghĩ gì xấu… Bố chỉ là… nhớ con bé quá…

    Tôi đứng im, cổ họng nghẹn cứng.

    Mẹ chồng thì sụp xuống ghế. Bà khóc nức nở – không phải vì ghen, mà vì đau.


    Hóa ra, suốt bao năm, bà sống với một người chồng luôn giữ lại một góc trái tim cho kẻ khác – cho một đứa con riêng mà bà chưa từng biết tồn tại.

    Căn phòng bệnh viện trở nên im lặng đến rợn người.

    SỰ SỤP ĐỔ VÀ TÁI SINH CỦA GIA ĐÌNH

    Chồng tôi ôm lấy đầu, lẩm bẩm:
    – Con không tin bố… lại có bí mật như vậy… suốt mấy chục năm…

    Mẹ chồng thì khóc đến mức kiệt sức.


    Còn tôi – tôi bàng hoàng, hoang mang, thương cảm và sợ hãi trộn lẫn.

    Nhưng tôi biết: không ai trong câu chuyện này là người xấu.


    Chỉ là nỗi đau của quá khứ quá lớn, quá sâu, và quá khó để nói ra.

    Từ hôm đó, mọi mâu thuẫn trong nhà như được lật tung.


    Mẹ chồng nhẹ giọng hơn. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt ngượng ngùng nhưng không còn cảnh giác như trước.

    Chồng tôi ôm tôi vào lòng, nghẹn ngào:
    – Anh xin lỗi vì đã để em chịu tủi thân.


    Tôi chỉ khẽ lắc đầu. Không phải lỗi của anh.

    Còn bố chồng… ông luôn nhìn tôi với ánh mắt áy náy, sợ rằng mình đã làm tôi tổn thương mà không biết.

    Và tôi cũng thay đổi.

    Tôi bắt đầu hiểu vì sao ông đợi tôi ăn tối.
    Vì sao ông hay nhìn tôi thật lâu.


    Vì sao mẹ chồng lại nghi ngờ.


    Vì sao đứa con trong bụng tôi trở thành cái cớ để nỗi ghen tuông bị dồn nén suốt bao năm của bà bùng nổ.

    Tất cả… chỉ vì một cái tên: Linh.

    Một linh hồn nhỏ bé mà cả gia đình này không ai biết, nhưng lại ám ảnh chúng tôi từ thuở nào.

    KẾT

    Ngày tôi sinh con, bố chồng đứng ngoài phòng hộ sinh suốt, bàn tay run run cầu mong “con mẹ tròn con vuông”.

    Mẹ chồng thì ôm vai tôi, không còn ánh mắt nghi ngờ hay hằn học. Chồng tôi nắm tay tôi suốt quá trình sinh.

    Khi đứa bé cất tiếng khóc đầu tiên, bố chồng bật khóc theo. Ông nói trong hơi thở run rẩy:


    – Con xin lỗi Linh… Bố đã không cứu được con… Nhưng bố sẽ yêu thương đứa cháu này… như một món quà từ trời gửi xuống…

    Tôi nhìn ông, hiểu rằng ông đã giải thoát được nỗi đau suốt đời.

    Gia đình chồng sau cơn bão tố đã trở nên bình yên hơn.

    Còn tôi – tôi không quên quá khứ, nhưng tôi biết ơn vì được chứng kiến sự thật. Vì đôi khi, những nghi ngờ độc địa nhất lại ẩn sau những nỗi đau mà người ta không dám nói thành lời.

  • Nhà ông Ba ủ mắm tôm nổi tiếng cái làng này, tháng bán cả tấn, vậy mà đêm qua cãi nhau om sòm với lái buôn vì mắm tôm đóng vơi

    Nhà ông Ba ủ mắm tôm nổi tiếng cái làng này, tháng bán cả tấn, vậy mà đêm qua cãi nhau om sòm với lái buôn vì mắm tôm đóng vơi

    Nhà ông Ba ở cuối xóm Đông Trại, nổi tiếng nhất vùng vì nghề ủ mắm tôm truyền ba đời.

    Nói không ngoa, nhà ông tháng nào cũng bán cả tấn; dân buôn từ Hà Nội, Hải Phòng đến tận Nam Định đều xếp hàng chờ lấy.

    Ấy vậy mà đêm hôm trước, cả xóm mất ngủ vì tiếng ông Ba cãi nhau om sòm với thằng Tín – lái buôn mới ngoài thị trấn.

    Người ta bảo nó chê ông Ba “đóng vơi, cân thiếu”, còn ông Ba thì thề sống thề chết “chum nhà ông không bao giờ bớt một thìa”.

    Tiếng chửi, tiếng quát vọng đến tận gần nửa đêm.

    Sáng hôm sau, cả xóm bị dựng dậy bởi tiếng gào:

    “Trời ơi là trời! Ai hại tui rồi!”

    Người ta ùa sang thì thấy ông Ba quỳ sụp giữa sân, mặt tái mét, còn vợ ông ngồi bệt xuống đất, tay run bần bật.

    Toàn bộ 100 chum mắm tôm trong nhà—bốc mùi thối, nổi váng trắng xóa.

    Ông Ba run rẩy mở nắp từng chum. Mắm không còn màu đỏ tím đặc sánh mà đổi sang màu nâu xám, lổn nhổn như bị ai bỏ độc.

    Tệ hơn nữa, mỗi chum đều có một thứ sợi đen đen, dài ngoằng, dính như tóc nổi lềnh bềnh.

    Mắm tôm ủ mấy tháng trời, gần cả trăm triệu bạc… coi như mất sạch.

    Cả làng xôn xao.

    Ai cũng nghi:
    “Chắc thằng Tín trả thù.”
    “Chắc nó ném hóa chất vào

    .”
    “Chắc phá để giành mối hàng.”

    Nhưng ông Ba lại bảo:

    “Không phải. Nó chỉ dọa thôi, nhưng tối qua tao khóa cửa ba lớp, ai vào mà phá?”

    Dân làng bán tín bán nghi.


    SỰ LẠ THỨ HAI

    Đến trưa, khi người ta định khiêng mấy chum ra đổ bỏ, bà Mão – hàng xóm sát vách – bỗng hét toáng:

    “Ối mẹ ơi, dưới đáy chum có cái gì kìa!”

    Mọi người đổ xô đến xem.

    Ở đáy chum mắm tôm to nhất có một túi đỏ buộc dây vàng. Ông Ba run rẩy mở ra.

    Bên trong là một mảnh giấy viết bằng mực tím, chữ nguệch ngoạc:

    “Nợ gì trả nấy. Nhà nào giấu xác người khác dưới nền thì mắm không bao giờ sạch.”

    Cả sân chết lặng.

    Ông Ba mặt trắng bệch như gặp ma. Vợ ông òa khóc, vừa khóc vừa níu áo chồng:

    “Ông… giấu chuyện gì? Nền nhà mình… có gì sao?”

    Người ta rần rần nhìn xuống sân gạch. Ông Ba không nói không rằng, ôm đầu ngồi xuống đất, thở không ra hơi.


    HÀNG XÓM LỘ RA MANH MỐI

    Lúc này, bà Hai Hòe – người giữ chuyện cũ của làng – giơ tay run run:

    “Mấy chục năm trước, hồi ông Ba còn trai trẻ, có vụ cô Hường mất tích không tìm thấy xác…


    Hôm đó, người ta thấy cô ấy cãi nhau với ông ở bãi đay ngoài đồng…”

    Không khí bỗng đặc quánh lại.

    Ông Ba hét lên:

    “Tôi không giết ai hết! Nhưng… nhưng đúng là tối đó cô ấy chạy qua sân nhà tôi…”

    Ông nghẹn lại.

    Cả xóm nhìn ông như nhìn tội đồ.


    ĐÊM ĐÀO NỀN

    Chính quyền được gọi đến. Người ta cho phép đào một góc nền nhà cũ theo yêu cầu kiểm tra.

    Đến nửa đêm, dưới ánh đèn pin, từng lớp đất được xúc lên.

    Rồi…

    “Đụng xương rồi!”

    Một tiếng thét vang lên.

    Vợ ông Ba ngã quỵ. Ông Ba run bắn, miệng lắp bắp:


    “Không… không thể nào…”

    Nhưng điều đáng sợ nhất chưa nằm ở đó.

    Khi nhấc hết đám xương cốt lên, người ta phát hiện một chiếc vòng tay bằng bạc, khắc chữ:

    “H.H – 1987”

    Ai cũng biết – đó chính là vòng của cô Hường mất tích 37 năm trước.

    Lúc ấy, bà cụ Mão bỗng hét lên:

    “Khoan! Đây… đây không phải xương phụ nữ đâu!”

    Cán bộ pháp y kiểm tra, rồi gằn giọng:

    “Đúng. Đây là xương đàn ông.”

    Cả xóm im lặng đến mức nghe rõ tiếng đập cánh của con muỗi.

    Ông Ba đứng như chết lặng.


    Bà Hai Hòe há hốc miệng.


    Mọi nghi vấn đảo ngược hoàn toàn.

    Một người hỏi:

    “Thế xương ai? Còn cái vòng bạc… sao lại ở đây?”

    Và đúng lúc ấy, thằng Tín – lái buôn mắm tối qua cãi nhau với ông Ba – biến mất khỏi làng không dấu vết.

    Hai ngày sau, công an tìm được thằng Tín ở bến xe tỉnh. Nó khai:

    Nó không phá mắm.

    Không hề bỏ gì vào chum.

    Nhưng nó chính là cháu ngoại của cô Hường, người bị cho là mất tích.

    Trước khi chết, bà ngoại nó để lại một lá thư, nói rằng bà từng có con với một người đàn ông trong làng nhưng bị ruồng bỏ, rồi ông ngoại nó bị “ai đó” hại chết và chôn giấu xác.

    Nó quay về làng chỉ để bới lại quá khứ, đặt túi cảnh báo dưới đáy chum – chứ hoàn toàn không biết vụ xương người đàn ông.

    Nó vừa đào bới quanh nền nhà vào lúc rạng sáng thì ông Ba ra sân bật đèn, nó sợ bị lộ nên chạy trốn.


    SỰ THẬT CUỐI CÙNG ĐƯỢC LỘ RA

    Kết luận điều tra sau đó khiến cả xóm sốc:

    Xác dưới nền nhà ông Ba chính là anh trai ruột của ông, mất tích năm 1987.

    Hai anh em từng tranh chấp đất đai, đánh nhau dữ dội.

    Đêm đó anh trai bỏ nhà đi trong tức giận, rồi không ai thấy nữa.

    Ông Ba khai rằng thấy anh say nằm bên bờ ruộng, tưởng ngủ nên kéo vào sân.

    Đến sáng, anh đã chết vì trúng lạnh và sốc rượu.

    Sợ bị mang tiếng giết người, ông Ba chôn xác trong sân để giấu tội.

    Còn chiếc vòng của cô Hường?


    Bà ấy từng yêu thầm anh trai ông Ba, tặng vòng cho anh trước khi ông mất tích.

    Cú twist cuối:
    Người phá mắm tôm… chính là chính mùi từ xác anh trai ông Ba đang bị nước ngầm thấm lên sau mùa mưa, làm mốc, làm thối toàn bộ chum. Không có ai đầu độc.

    Không ai trả thù. Đó là cái nghiệp của chính nhà ông Ba.

    Vụ 100 chum mắm hỏng—
    chỉ là cách người chết đòi trở về.

  • Mỗi ngày, bé gái 7 tu;/ổi lại cất bữa trưa đi thay vì ăn. Cô giáo tò mò đi theo em trong giờ ra chơi buổi chiều và những gì cô nhìn thấy phía sau trường

    Mỗi ngày, bé gái 7 tu;/ổi lại cất bữa trưa đi thay vì ăn. Cô giáo tò mò đi theo em trong giờ ra chơi buổi chiều và những gì cô nhìn thấy phía sau trường

    Suốt hai tuần liền, cô Hạnh, giáo viên chủ nhiệm lớp 2/3, để ý thấy bé Linh, 7 tuổi, lúc nào cũng không ăn trưa mà lén lút gói lại rồi nhét vào chiếc hộp nhựa màu hồng. Bữa cơm của trường vốn ít ỏi, vậy mà con bé lúc nào cũng nhịn đói, mặt xanh xao, đôi mắt thâm quầng.

    Một lần gọi lên hỏi, Linh chỉ lí nhí:

    — “Con để dành… cho bạn.”

    Cô Hạnh hỏi bạn nào thì bé cúi gằm, không nói.

    Linh vốn rất ngoan, ít khi nói dối. Sự im lặng ấy làm cô thấy bất an.

    Chiều hôm đó, đến giờ ra chơi, thấy Linh ôm hộp cơm chạy vụt ra cửa sau trường, cô Hạnh quyết định đi theo từ xa.

    Gió chiều thổi lạnh, sân sau trường vắng hoe. Linh rẽ vào lối mòn dẫn xuống khu nhà kho cũ, nơi đã bỏ hoang mấy năm vì tường nứt.

    Cô Hạnh khựng lại khi thấy Linh quỳ xuống, nhẹ nhàng kéo một tấm bạt rách phủ trên chiếc thùng gỗ… và gọi nhỏ:

    — “Anh dậy ăn đi, em đem cơm rồi nè…”

    Một bàn tay gầy guộc, đen sạm từ bên trong thò ra. Rồi một cậu bé chừng 10 – 11 tuổi, áo quần rách tả tơi, người bầm tím, lom khom ngồi dậy. Cậu như con thú nhỏ bị dồn vào góc, hai mắt hoảng loạn.

    Cô Hạnh đứng chết lặng.

    Linh đẩy hộp cơm về phía cậu bé:

    — “Anh ăn nhanh đi, để lát người ta không phát hiện…”

    Cậu bé run rẩy bốc từng miếng cơm vụn, ăn như thể đã đói nhiều ngày.

    Và rồi cô nghe Linh nói một câu khiến cô tê buốt sống lưng:

    — “Nếu họ tìm được anh… họ sẽ đánh anh nữa.”

    Cô Hạnh thở hắt ra như bị ai bóp nghẹt. Tim cô đập loạn khi thấy trên cánh tay cậu bé có chuỗi vết roi dài, còn rớm máu.

    Cô bước tới ngay lập tức. Cả hai đứa trẻ giật thót.

    Linh òa khóc:

    — “Cô đừng… đừng báo ai… Anh ấy trốn khỏi nhà rồi… Bố đánh anh ấy chết mất…”

    Cô Hạnh quỳ xuống nhìn cậu bé:

    — “Con tên gì?”

    Cậu bé cúi đầu, thì thầm:

    — “Con là… Minh… con trai của… chú Phúc bán tạp hóa đầu đường…”

    Cô Hạnh lặng người.
    Chú Phúc – người vẫn được cả khu phố khen hiền lành, vui tính, thương con.

    Nhưng nhìn những vết bầm tím, đôi mắt tối sẫm của thằng bé… cô Hạnh hiểu rằng có điều gì đó khủng khiếp đã diễn ra trong căn nhà ấy.

    Ngay lập tức, cô đứng lên, rút điện thoại gọi:

    — “Alo… tổng đài bảo vệ trẻ em 111 phải không? Tôi cần hỗ trợ khẩn cấp.”

  • Cô ʙ é 10 tuổi bị chủ cửa hàng đòi đưa đến trường để bắt thôi học vì trộm một hộp sữa cho hai em sinh đôi đang khó c đói trên tay, đúng lúc này người đàn ông giàu có mua hàng trong quán đến hỏi ᴄô ʙ é

    Cô ʙ é 10 tuổi bị chủ cửa hàng đòi đưa đến trường để bắt thôi học vì trộm một hộp sữa cho hai em sinh đôi đang khó c đói trên tay, đúng lúc này người đàn ông giàu có mua hàng trong quán đến hỏi ᴄô ʙ é

    Xã Tân Thủy, một buổi chiều oi bức.

    Cô bé Mai, 10 tuổi, đứng run rẩy trước quầy tạp hóa bà Phấn. Trên tay Mai là hai đứa em sinh đôi mới 2 tuổi, bám chặt hai bên, mặt lấm lem, bụng lép xẹp vì đói.

    Trên kệ chỉ có một hộp sữa bột loại nhỏ. Mai liều lĩnh giấu vào áo, tính ra ngoài pha cho hai em uống tạm.

    Nhưng chưa kịp bước qua cửa, bà Phấn đã phát hiện.
    Bà gắt lên:

    — “Mày ăn trộm! Mày tưởng tao không thấy à? Bỏ cái hộp ra đây mau!”

    Mai sợ đến mức bật khóc:

    — “Con xin cô… Em con đói, con không có tiền…”

    Bà Phấn nghiến răng:

    — “Không có tiền thì về mà chết đói! Mày mà không gọi bố mẹ xuống đây, tao báo trường mày nghỉ học luôn! Đồ trộm cắp mà còn đòi đi học!”

    Hai đứa sinh đôi hoảng quá khóc toáng lên.

    Đúng lúc đó, một người đàn ông sang trọng xuất hiện từ phía sau quầy—ông Khải, chủ doanh nghiệp vật liệu lớn nhất huyện, đang dừng lại mua thuốc lá và ít đồ.

    Ai cũng nghĩ ông sẽ can ngăn, thậm chí giúp cô bé tội nghiệp.

    Nhưng không.

    Ông Khải nhìn ba đứa trẻ từ đầu đến chân rồi lạnh lùng:

    — “Ăn cắp là ăn cắp. Cho nó nghỉ học càng tốt, để ra đời sớm mà biết sợ.”

    Cả cửa hàng sững sờ.
    Bà Phấn được dịp hả hê:

    — “Đấy, người lớn có học còn nói thế. Trẻ con giờ hư như quỷ.”

    Mai ôm hai đứa em, mặt trắng bệch.

    Không chỉ nói, ông Khải vươn tay giật phắt hộp sữa khỏi tay Mai, ném thẳng lên quầy:

    — “Bà khóa cửa lại, gọi công an xã xuống! Mấy đứa thế này mà không trị, sau này thành trộm cướp hết.”

    Hai đứa nhỏ sợ quá bấu lấy chân chị, khóc nấc.

    Mai run đến mức không nói thành lời:

    — “Chú ơi, xin chú… cho em con hộp sữa… con xin chú… Con không dám nữa…”

    Ông Khải gạt tay Mai:

    — “Đi xin người khác. Tao không nuôi không nấng bố con nào hết.”

    Cả khu phố bắt đầu xì xào.
    Có người quay clip, có người chửi thầm:
    “Giàu mà thất đức.”
    “Nhìn ba đứa nhỏ mà không động lòng nổi.”

    Nhưng cú twist nằm ở đây:

    Khi ông Khải chuẩn bị đẩy ba đứa ra ngoài, một giọng nói vang lên phía sau:

    — “Bỏ tay ra khỏi con bé.”

    Mọi người quay lại: đó là bác Tòng – tài xế xe tải đang mua bịch mì tôm ở cạnh.
    Quần áo lấm lem nhưng ánh mắt rất kiên quyết.

    Ông Khải cười khẩy:

    — “Anh là ai mà xen vào?”

    Bác Tòng tiến thẳng đến, che Mai và hai đứa nhỏ ra phía sau lưng mình:

    — “Tôi là người lớn, và người lớn thì không dồn trẻ con vào chân tường.”

    Nói rồi bác móc ví, rút tờ tiền 200 nghìn đặt mạnh lên quầy:

    — “Tôi trả hộp sữa. Cô bé không nợ ai hết.”

    Bà Phấn ngập ngừng, còn ông Khải thì đỏ mặt:

    — “Anh dạy đời tôi à? Anh biết tôi là ai không?”

    Bác Tòng đáp gọn:

    — “Tôi biết. Người giàu mà không có tâm thì giàu vô nghĩa.”

    Cả tiệm tạp hóa im phăng phắc.

    Bác Tòng cúi xuống nâng hai bé sinh đôi lên, đưa hộp sữa cho Mai:

    — “Đi theo chú đi. Ba đứa con không phải xin ai hết.”

    Trên đường ra ngoài, ông Khải hét vọng theo:

    — “Anh tưởng bao đồng là hay à? Lũ trẻ đó bố mẹ bỏ đi biệt rồi!”

    Nhưng Mai quay lại, lần đầu nói rõ ràng:

    — “Bố con chết tai nạn. Mẹ bỏ nhà đi từ năm ngoái. Con ở với bà ngoại bệnh nặng.”

    Cả cửa hàng im bặt.
    Ngay cả ông Khải cũng khựng lại.

    Nét mặt ông ta tái hẳn.

    Bác Tòng đặt tay lên vai Mai:

    — “Vậy từ hôm nay, có chú ở đây. Không ai được quyền xúc phạm con nữa.”

    Một người quay clip đăng lên mạng.
    Chỉ sau vài tiếng, cả huyện Tân Thủy ném đá ông Khải dữ dội, gọi ông là kẻ “giàu có nhưng nghèo nhân tính”.

    Mai được nhà trường và hội phụ nữ xã hỗ trợ kinh phí nuôi hai em.
    Bác Tòng nhận làm người bảo trợ tạm thời cho ba chị em.

    Còn ông Khải—chủ doanh nghiệp giàu nhất vùng—bị chính khách hàng quay lưng, phải lên mạng xin lỗi nhưng không ai chấp nhận.

    Người ta nói:

    “Không phải nghèo mới đáng thương, mà là giàu có nhưng không còn biết thương người.”

  • Mẹ già gọi cho con trai 10 cuộc đến đón từ bệnh viện mà không bắt máy, sợ có điều gì đó không ổn, bà mặc kệ cả vết thương của mình, bắt taxi về nhà

    Mẹ già gọi cho con trai 10 cuộc đến đón từ bệnh viện mà không bắt máy, sợ có điều gì đó không ổn, bà mặc kệ cả vết thương của mình, bắt taxi về nhà

    Chiều hôm ấy, hành lang bệnh viện vắng đến lạnh người. Bà Thìn, 68 tuổi, bấm gọi điện cho con trai—Lâm—đến cuộc thứ mười mà vẫn chỉ nghe tiếng tút dài vô cảm. Bà vừa khâu xong hơn mười mũi ở cánh tay sau cú ngã cầu thang, bác sĩ dặn phải có người đưa về. Nhưng Lâm không bắt máy. Vợ nó, Hòa, cũng im lặng như tắt hơi.

    Một dự cảm tối tăm siết lấy ngực bà. Bà đứng dậy, cố giữ thăng bằng dù vết thương còn rát như xát muối. Bà gọi taxi.


    Chiếc xe dừng trước cổng nhà vừa lúc trời đổ mưa rào. Bà Thìn run tay đưa chìa khóa quen thuộc vào ổ—không xoay được.

    Ổ khóa đã bị thay.

    Bà chưa kịp hiểu chuyện gì thì ánh mắt bà rơi vào một tờ giấy bị nhét hờ giữa khe cửa:

    “Nhà này không còn chỗ cho bà.”

    Nét chữ của Hòa. Nét chữ mà bà nhận ra ngay lập tức.

    Từng giọt mưa hòa vào từng chữ viết, nhòe đi nhưng vẫn như đâm vào mắt bà. Bà Thìn đứng chết lặng. Từng hơi thở như bị chặn ngang.

    Cánh cửa bất ngờ mở hé. Hòa đứng bên trong, khoanh tay, giọng lạnh như thép:

    —Bà về đây làm gì? Đã nói rồi, từ nay đừng bước chân vào nữa. Nhà này là của vợ chồng tôi.

    Đằng sau Hòa, Lâm ló đầu ra, mặt tránh ánh nhìn của mẹ.
    —Mẹ… mẹ tìm nhà dưỡng lão đi, tụi con bận lắm.

    Bà Thìn sững lại, đôi mắt già nua lập lòe nước nhưng không rơi giọt nào.
    —Mẹ chỉ muốn biết… vì sao?

    Hòa cười nửa miệng.
    —Vì chúng tôi không muốn nuôi thêm gánh nặng. Với lại, mẹ cũng chẳng có quyền gì ở đây khi sổ đỏ đứng tên tụi tôi.

    Một cú sét trong lòng bà.

    Nhưng Hòa không biết… và Lâm cũng không biết… rằng sổ đỏ đứng tên tụi nó chỉ là trò lừa cuối đời của chồng bà để thử lòng con cái.


    Đêm đó, bà Thìn không quay lại bệnh viện. Bà bắt một chuyến xe khác, đi thẳng đến văn phòng luật sư của chồng lúc sinh thời—ông Phúc.

    Trên bàn, chiếc hộp gỗ sẫm màu mà ông dặn “đến lúc cần thì mở” vẫn nằm nguyên. Bà mở nắp.

    Bên trong là:

    Bản di chúc chính thức, có công chứng, ghi rõ: Toàn bộ căn nhà, đất và tài sản đi kèm thuộc về vợ là Nguyễn Thị Thìn. Con trai Lâm không được hưởng thừa kế cho đến khi chứng minh được năng lực tự lập và lòng hiếu thuận với mẹ.

    USB chứa đoạn ghi âm: cuộc trò chuyện giữa ông và Lâm một năm trước, khi Lâm ép bố sửa di chúc để chuyển nhà sang tên vợ chồng nó.

    Hợp đồng ủy quyền toàn bộ tài sản: người được trao quyền là… chính bà Thìn.

    Luật sư nhìn bà.
    —Cô muốn khởi động thủ tục ngay tối nay không?

    Bà Thìn siết chặt các giấy tờ, vết thương ở tay lại rỉ máu nhưng ánh mắt bà sáng lên lần đầu tiên sau nhiều tháng.

    —Làm ngay đi. Tôi đã bị đuổi khỏi nhà mình. Giờ đến lượt tôi… đòi lại.


    Ba ngày sau, khi Lâm và Hòa đang ung dung ăn tối trong căn nhà “mới thuộc về mình”, chuông cửa vang lên.

    Hòa hất mặt:
    —Lại bà già đến quấy đây à?

    Nhưng ngoài cửa không phải bà Thìn.

    Mà là chấp hành viên thi hành án, hai luật sư và tổ dân phố.

    —Anh chị vui lòng rời khỏi nhà trong vòng 24 giờ. Nhà này theo di chúc hợp pháp thuộc toàn quyền sở hữu của bà Nguyễn Thị Thìn. Đây là quyết định cưỡng chế và toàn bộ chứng cứ liên quan việc anh chị có dấu hiệu chiếm đoạt tài sản.

    Hòa tái nhợt.
    —Không thể nào! Sổ đỏ tên tôi mà!

    Luật sư của bà Thìn nhẹ nhàng đặt bản sổ đỏ thật lên bàn—loại mà chỉ cơ quan nhà nước mới cấp. Thứ Hòa đang giữ chỉ là bản photo kèm con dấu giả mà cha chồng họ từng đưa để thử lòng.

    Lâm quỵ xuống như bị rút hết xương sống.
    —Mẹ… mẹ cho con giải thích…

    Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng họ.

    Bà Thìn.

    Bà bước vào, đứng thẳng, gương mặt không còn u uất mà đầy kiêu hãnh.

    —Mấy đứa bảo nhà này không còn chỗ cho bà. Vậy tốt rồi. Từ hôm nay, nhà này thật sự không còn chỗ cho những người bất hiếu.

    Cánh cửa khép lại sau lưng bà.
    Lần này, chính bà là người đóng cửa.

    Và khóa—được thay mới hoàn toàn.

  • Cô bé 6 tu;/ổi con nhà đại gia giàu nhất phố, mỗi ngày đều mang một tờ giấy trắng ra cuối hành lang để ngồi viết gì đó

    Cô bé 6 tu;/ổi con nhà đại gia giàu nhất phố, mỗi ngày đều mang một tờ giấy trắng ra cuối hành lang để ngồi viết gì đó

    Cô bé tên An Nhi, con gái duy nhất của ông Trần Quốc Duy, đại gia giàu nhất khu phố Nam Hòa – người sở hữu chuỗi khu thương mại và khách sạn lớn.

    Từ ngày vào lớp 1, ngày nào cô bé cũng mang một tờ giấy trắng đến trường. Đến giờ ra chơi, Nhi luôn lẳng lặng đi xuống cuối hành lang tầng 3, ngồi một góc dựa tường để viết gì đó.

    Điều lạ là: lúc ra chơi về lớp, tờ giấy lại trống trơn. Bạn bè nhìn vào không có gì ngoài trang trắng. Mọi người nghĩ cô bé nghịch ngợm vẽ rồi xóa, trẻ con mà.

    Cho đến sáng thứ Hai hôm đó.

    Trời mưa nhẹ, Nhi vào lớp hơi vội. Hết giờ ra chơi, cô giáo Phương đi xuống cuối hành lang kiểm tra thì thấy một tờ giấy trắng rơi dưới chân tường, chính là chỗ Nhi vẫn ngồi viết.

    Cô Phương cúi xuống nhặt lên, định bụng đưa lại cho bé. Nhưng khi đưa ra ánh sáng, cô phát hiện một chuỗi chữ mờ mờ… như được viết bằng bút chì rồi tẩy qua loa.

    Cô Phương nheo mắt nhìn kỹ…

    Và tim cô như thắt lại.

    Ngay lập tức, cô chạy ngược lên phòng giám hiệu, đóng sập cửa. Chỉ 10 phút sau, ban giám hiệu niêm phong toàn bộ tầng 3, yêu cầu học sinh tạm thời xuống sân, giáo viên không được giải thích lý do.


    TỜ GIẤY ĐÃ VIẾT GÌ?

    Trong ánh đèn phòng giám thị, khi soi tờ giấy dưới đèn tia cực tím, dòng chữ hiện ra rõ ràng như bị ai cố tình tẩy xóa:

    “Chú đứng sau lưng con nãy giờ.
    Chú bảo hôm nào bố mẹ không để ý thì chú dắt con đi.”

    — ký tên: Nhi

    Cô Phương run không đứng vững:

    Trường này không có ai được phép lên tầng 3 lúc ra chơi ngoại trừ học sinh.

    Camera hành lang nhiều lần ghi lại cảnh bé Nhi ngồi một mình, không ai lại gần.

    Tất cả cửa ra vào đều có bảo vệ.

    Ai là “chú”?
    Và tại sao Nhi lại viết rồi tẩy đi?


    CUỘC HỎI CHUYỆN LÀM AI CŨNG ỚN LẠNH

    Khi được mời vào phòng, Nhi ngồi im trên ghế, chân lắc nhẹ.

    Cô hiệu phó hỏi:

    “Nhi, con viết cái này phải không?”

    Nhi gật đầu.

    “Chú nào đứng sau lưng con vậy con?”

    Nhi trả lời rất tự nhiên:

    “Chú ấy đứng đó mà. Chú mặc áo trắng. Chú cao… nhưng camera không thấy chú vì chú bảo chú không thích bị quay.”

    Ông Duy – bố của Nhi – nghe tới đây người lạnh toát. Bởi nhà ông từng có một người bảo vệ chết cách đây 3 năm, trong một vụ cháy kho hàng, khi mặc đúng đồng phục trắng.

    Người đó tên Đức.

    Và Đức rất thương Nhi.


    ĐIỀU KHIẾN TOÀN TRƯỜNG PHẢI NIÊM PHONG TẦNG 3

    Kỹ thuật viên an ninh của trường dùng phần mềm tăng sáng camera đúng khung giờ Nhi viết tờ giấy.

    Trong video, dù không có ai, nhưng khi Nhi ngồi viết, tóc cô bé bị thổi nhẹ, rồi tờ giấy bị đè xuống như có bàn tay vô hình giữ lại.

    Ngay sau đó, ở góc bức tường phía sau Nhi, hình như có bóng người cao, đứng thẳng, chỉ nhìn thấy được khi phóng độ sáng tối đa.

    Kỹ thuật viên lập tức dừng video và báo ngay với Ban Giám Hiệu.

    Cả tầng 3 được niêm phong ngay trong buổi sáng.