Danh mục: Chưa phân loại

  • Nhà nghèo nên mẹ kế bán tôi cho nhà giàu làm lẽ từ năm 19 tuổi, tôi cũng nhắm mắt gọi dạ bảo vâng, ông ta bảo gì tôi nghe đó

    Nhà nghèo nên mẹ kế bán tôi cho nhà giàu làm lẽ từ năm 19 tuổi, tôi cũng nhắm mắt gọi dạ bảo vâng, ông ta bảo gì tôi nghe đó

    Nhà tôi ở xã An Phú, huyện Tân Lộc, nghèo đến mức cơm chan nước mắm còn phải chia đôi. Mẹ tôi mất sớm, cha đi bước nữa, và mẹ kế về nắm quyền trong nhà chỉ đúng hai tháng là bắt đầu tính toán:

    “Con bé Hân 19 tuổi rồi, xinh xắn thế, để tao kiếm chỗ gả cho nhà có tiền. Cả nhà này được nhờ.”

    Tôi vừa nghe mà tay run, chẳng dám phản đối. Cuối cùng, bà bán tôi làm vợ lẽ cho ông Tín, chủ một doanh nghiệp vật liệu xây dựng ở thành phố – người đã ngoài sáu mươi, tóc bạc nhưng ví dày, vợ cả là bà Mai, nổi tiếng quyền lực và cay nghiệt.

    Ngày tôi về làm lễ, bà Mai nhìn tôi từ đầu đến chân, cười khẩy:

    “Trẻ thế này, chắc chỉ biết làm trò tiêu khiển thôi, chứ có giữ được ông ấy không?”

    Tôi cắn răng chịu đựng. Nhà ông Tín rộng như biệt phủ, có cổng sắt, vườn bonsai và đội người hầu riêng. Nhưng đêm nào tôi cũng nghe tiếng bà Mai mắng, còn ông Tín thì ho sù sụ trong phòng. Tôi chỉ biết chăm sóc, nấu cháo, giặt đồ, nghe lời không dám cãi.


    Ba năm trôi qua, ông Tín đột ngột phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối. Bà Mai rưng rưng khóc, còn tôi quỳ bên cạnh mà lòng hoang mang – không biết nên thương hay nên sợ.

    Một buổi chiều, khi trời mưa tầm tã, ông Tín gọi hai người chúng tôi vào phòng, giọng yếu ớt:

    “Mai… Hân… hai người nghe tôi nói cho kỹ. Trước khi chết, tôi phải để lại một chuyện… không ai được tiết lộ.”

    Ông ra hiệu cho tôi mở két sắt ở đầu giường. Trong đó không phải là tiền, mà là một tập giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, giấy tờ ngân hàng và… một chiếc USB nhỏ màu đen.

    Ông Tín thều thào, từng chữ đứt quãng:

    “Số tài sản này… không đứng tên tôi đâu… mà là tên người khác. Nếu tôi chết, một trong hai người sẽ phải chịu tội thay nếu làm lộ ra…”

    Bà Mai tái mặt:

    “Ông nói cái gì thế? Tài sản này là của nhà ta cơ mà!”

    Ông Tín nhắm mắt, nấc lên từng cơn:

    “Không… là của người khác… của kẻ mà tôi… đã giết 20 năm trước…”

    Cả tôi và bà Mai chết lặng.


    Tôi run run cắm USB vào máy tính. Trong đó là hàng loạt video quay lén trong công trình xây dựng cũ, ghi lại cảnh ông Tín cùng mấy người đàn ông đang chôn một thứ gì đó xuống nền xi măng, kèm một đoạn âm thanh mơ hồ:

    “Lấp nhanh đi! Không ai biết đâu – nó là anh em ruột của mày đấy!”

    Bà Mai hét lên:

    “Ông điên rồi à! Ông chôn ai trong đó?!”

    Ông Tín bật cười khan, giọng khò khè như từ cõi chết:

    “Anh trai tôi… hắn giành hết công ty… nên tôi phải ra tay. Toàn bộ tài sản này, đứng tên hắn – tôi mượn giấy tờ để hợp thức hóa… Nhưng nếu tôi chết, công an điều tra ra… hai người sẽ không còn đường sống đâu.

    Ông nấc lên mấy tiếng rồi tắt thở, để lại chúng tôi sững sờ giữa căn phòng lạnh buốt.


    Ba ngày sau, tang lễ chưa kịp xong, công an đã ập đến biệt thự. Họ nói nhận được đơn nặc danh tố cáo có người chôn xác trong công trình xây dựng của ông Tín 20 năm trước.

    Khi đội khai quật bắt đầu đào, tôi đứng phía sau, tim như muốn ngừng đập. Trong lớp bê tông cũ kỹ, một bộ xương người được tìm thấy, và bên cạnh là tấm danh thiếp ghi tên… “Mai Tín – Giám đốc Công ty Long Phát” — chính là tên của chồng bà Mai chứ không phải ông Tín.

    Cả tôi và bà Mai cùng lúc sụp xuống.


    Khi mọi chuyện vỡ lở, người ta mới biết:
    Ông Tín thật sự đã chết cách đây 20 năm. Người sống với chúng tôi bấy lâu nay — chính là em trai ruột của ông, người đã cướp hết danh phận, tài sản và cả cuộc đời của anh mình.

    Và còn kinh khủng hơn — trên chiếc USB ấy, ngày cuối cùng vẫn còn một đoạn video chưa kịp mở:

    “Nếu ai tìm thấy cái này… thì biết rằng tôi đã sống thay anh trai mình suốt 20 năm qua. Nhưng kẻ tố cáo tôi – chính là vợ cả…”

    Cảnh sát quay sang tôi:

    “Cô là người duy nhất còn sống chung với ông ta. Cô biết gì về chuyện này không?”

    Tôi chỉ lặng im, nước mắt chảy dài. Bên ngoài, tiếng mưa rơi rào rào lên mái tôn biệt thự, hòa cùng mùi hương nhang nghi ngút — như linh hồn ông Tín vẫn quanh quẩn đâu đây, chờ một lời thú tội cuối cùng.

  • 40 tuổi, tôi nhắm mắt lấy đại anh chồng chân bị t ậ t cho xong chuyện, đêm tân hôn tôi run r ẩy khi l ật tấm chăn lên

    40 tuổi, tôi nhắm mắt lấy đại anh chồng chân bị t ậ t cho xong chuyện, đêm tân hôn tôi run r ẩy khi l ật tấm chăn lên

    40 tuổi, tôi – Thảo – chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn. Cả tuổi thanh xuân vắt kiệt trong những mối tình dở dang, người thì phản bội, kẻ lại xem tôi như trạm dừng tạm. Mẹ tôi năm nào cũng thở dài, rồi một ngày nói như van nài:

    “Hay con lấy anh Dũng đi, dù chân nó có tật nhưng tính tình hiền, thương con thật lòng.”

    Anh Dũng là hàng xóm, hơn tôi 5 tuổi, chân phải bị tật nhẹ sau một vụ tai nạn năm 17 tuổi, đi cà nhắc. Anh sống cùng mẹ già, hiền lành, ít nói, làm thợ sửa điện tử ở nhà. Mọi người bảo anh thương tôi đã lâu nhưng không dám ngỏ.

    Tôi nghĩ: 40 tuổi rồi, đâu còn thời gian chờ ai hoàn hảo nữa. Thế là, trong một buổi chiều buồn mưa, tôi gật đầu đồng ý.

    Không váy cưới, không hoa tươi, chỉ mấy mâm cơm giản dị. Mẹ chồng tôi – bà cụ ngoài 70 – rưng rưng nắm tay tôi:

    “Nó có tật, nhưng trời bù cho nó tấm lòng. Con đừng thấy thiệt thòi nhé.”

    Tôi chỉ cười, không đáp. Nhưng sâu trong tim, tôi vẫn thấp thỏm. Một cô dâu tuổi 40, cưới người đàn ông tật nguyền — nghe đã thấy buồn hơn cả vui.

    Đêm tân hôn, tôi nằm im trên giường, hai tay run run. Ngoài kia, tiếng mưa vẫn lộp độp trên mái tôn. Anh Dũng bước vào phòng, dáng đi khập khiễng, tay cầm ly nước.

    “Em uống đi, cho đỡ hồi hộp,” – anh nói, giọng nhẹ như gió.

    Tôi nhìn anh, rồi gật đầu. Anh cẩn thận kéo chăn, tắt đèn, ngồi xuống mép giường. Không khí lặng im đến ngộp thở. Tôi nhắm mắt, tim đập loạn, chờ đợi một điều mơ hồ giữa lo lắng và sợ hãi.

    Nhưng phút sau, tôi nghe tiếng anh nói khẽ:

    “Ngủ đi em, anh biết… em không yêu anh. Anh không cần gì cả, chỉ cần em ở đây, đừng bỏ đi.”

    Tôi mở mắt, nhìn thấy trong ánh đèn mờ, đôi mắt anh ánh lên nỗi buồn sâu thẳm.

    Rồi anh rời giường, khẽ bước ra ghế gỗ, lặng lẽ nằm đó cả đêm. Tôi chợt nhận ra — anh sợ làm tôi sợ, sợ khiến tôi tổn thương. Giữa căn phòng lạnh, lòng tôi bất giác ấm lên một chút.

    Ngày tháng trôi, tôi bắt đầu quen dần. Anh Dũng dậy sớm nấu cơm, pha trà cho mẹ, rồi cặm cụi sửa đồ điện cho khách. Tối nào cũng chờ tôi về, dọn sẵn mâm cơm, hỏi:

    “Hôm nay em mệt không?”

    Ban đầu tôi chỉ ừ hữ, sau dần dần, tim tôi mềm lại. Anh không nói lời hoa mỹ, nhưng từng hành động nhỏ đều tỉ mỉ, chân thành.

    Một lần, tôi bị ốm. Nửa đêm, anh cõng tôi đến trạm xá giữa trời mưa, đôi chân tật run lẩy bẩy. Bác sĩ nhìn cảnh đó mà rưng rưng:

    “Anh ấy thương chị thật lòng lắm đấy.”

    Tôi nằm trên giường bệnh, nhìn bóng anh lom khom cầm khăn lau trán tôi, nước mắt tôi rơi lúc nào chẳng hay.

    Rồi một buổi chiều, tôi phát hiện một điều lạ.

    Khi dọn phòng, tôi thấy dưới đáy tủ có một tập hồ sơ cũ. Trong đó, là hàng chục tờ biên lai gửi tiền cho “Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi Tâm Đức” – nơi tôi từng đến làm từ thiện nhiều năm trước. Người gửi: Nguyễn Văn Dũng.

    Tôi sững người. Anh chưa từng kể chuyện này.

    Tối về, tôi đem hỏi. Anh thoáng giật mình, rồi mỉm cười:

    “Anh từng được nhận nuôi ở đó. Mẹ anh bây giờ là mẹ nuôi. Anh muốn giúp những đứa trẻ giống mình, dù chỉ chút ít.”

    Tôi chết lặng. Cả đời tôi từng nghĩ mình là người chịu thiệt, nào ngờ người đàn ông khập khiễng kia lại mang trong mình một trái tim bao la đến thế.

    Một tối khác, tôi bất ngờ về sớm. Cửa phòng mở hé. Tôi thấy anh ngồi trước bàn, cởi ống quần giả ra, xoa nắn phần chân cụt – nơi từng bị tai nạn nghiêm trọng hơn tôi tưởng. Anh lấy trong tủ một tấm ảnh cũ – là ảnh tôi hồi 25 tuổi, chụp trong lần đi phát quà từ thiện ở cô nhi viện.

    Dưới bức ảnh có dòng chữ nguệch ngoạc:

    “Cảm ơn cô Thảo – người con gái đầu tiên mỉm cười với tôi.”

    Trái tim tôi thắt lại.
    Thì ra… tình yêu anh dành cho tôi đã bắt đầu từ hai mươi năm trước – khi tôi còn chưa biết đến sự tồn tại của anh.

    Tôi bước vào, vòng tay ôm anh từ phía sau. Anh giật mình, còn tôi thì thì thầm trong nước mắt:

    “Em xin lỗi… suốt bao năm nay, em chưa từng hiểu anh.”

    Anh quay lại, đôi mắt ươn ướt:

    “Chỉ cần bây giờ em ở đây là đủ.”

    Từ đêm đó, tôi không còn thấy anh nằm ở ghế nữa. Anh nắm tay tôi thật chặt, như sợ tôi tan biến. Còn tôi, lần đầu tiên trong đời, thấy mình được che chở – dù người ấy chỉ có một chân lành.

    Ba năm sau, mẹ chồng qua đời. Tôi và anh dọn về căn nhà nhỏ, mở tiệm sửa điện tử, nhận thêm vài đứa trẻ mồ côi về phụ việc. Cuộc sống không giàu, nhưng yên bình.

    Một buổi sáng, anh ngồi trước hiên, cười hiền hậu, nói:

    “Nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn đi cà nhắc… để được gặp em sớm hơn.”

    Tôi bật cười trong nước mắt, nắm tay anh thật lâu.
    Bởi cuối cùng tôi cũng hiểu – không phải hạnh phúc đến từ những người hoàn hảo, mà từ người dám yêu mình bằng cả khiếm khuyết.

    Kết:
    Người đời nói tôi “lấy đại cho xong chuyện”, nhưng chỉ tôi mới biết, tấm chăn đêm tân hôn năm ấy đã che giấu một trái tim vĩ đại.
    Còn tôi, người đàn bà 40 tuổi tưởng đã hết yêu, lại được học lại bài học giản dị nhất:

    “Đôi khi, hạnh phúc không đến từ việc ta chọn ai đẹp nhất, mà từ việc ta được ai yêu nhất.”

  • Giá vàng mới nhất sáng nay 12/10: Kjnh khủng quá trời ơi, thế là những người xếp hàng hôm qua m;ất hết rồi, vô ích rồi

    Giá vàng mới nhất sáng nay 12/10: Kjnh khủng quá trời ơi, thế là những người xếp hàng hôm qua m;ất hết rồi, vô ích rồi

    Giá vàng hôm nay 12/10/2025 kết thúc tuần tăng liên tiếp trong bối cảnh nhu cầu trú ẩn an toàn gia tăng.

    Giá vàng miếng SJC đóng cửa ở mức 142,8 triệu đồng/lượng.

    Giá vàng thế giới

    Giá vàng giao ngay mở đầu tuần ở mức 3.890 USD/ounce và nhanh chóng xác lập chuỗi tăng mạnh.

    Trong vòng 24 giờ, vàng đã tăng lên 3.974 USD/ounce trước khi điều chỉnh nhẹ về vùng 3.945 USD, rồi tiếp tục leo lên gần 3.986 USD vào cuối phiên Bắc Mỹ.

    Sang phiên châu Á, động lực mua mạnh giúp vàng chính thức vượt mốc 4.000 USD/ounce vào tối thứ Ba, sau đó duy trì đà tăng ấn tượng lên 4.060 USD/ounce trong phiên giữa tuần, mức cao nhất lịch sử.

    Các phiên sau đó, giá vàng tạm hạ nhiệt do lực chốt lời, có lúc giảm về 3.950 USD/ounce, nhưng vùng hỗ trợ này tỏ ra rất vững chắc.

    Đến cuối tuần, vàng phục hồi trở lại, giữ ổn định trên 4.000 USD/ounce khi thị trường đóng cửa.

    Thị trường cho thấy tâm lý lạc quan áp đảo, khi giới đầu tư liên tục “bắt đáy” và tận dụng mọi nhịp điều chỉnh để gia tăng vị thế.

    Với vùng hỗ trợ mạnh quanh 3.950 USD và lực mua ổn định, các chuyên gia nhận định xu hướng tăng của vàng vẫn chưa kết thúc, dù khả năng xuất hiện các nhịp điều chỉnh kỹ thuật ngắn hạn là không thể tránh khỏi.

    Giá vàng kết thúc tuần tăng thứ tám liên tiếp. Theo dữ liệu mới nhất, giá vàng giao ngay được ghi nhận ở mức 3.980,7 USD/ounce, tăng hơn 2% so với cuối tuần trước.

    Trong hai tháng qua, đà tăng mạnh đã giúp vàng tăng tới 51% kể từ đầu năm.


    Giá vàng trong nước tăng. Ảnh: Hoàng Hà

    Nhu cầu trú ẩn an toàn gia tăng khi căng thẳng địa chính trị và bất ổn toàn cầu vẫn chưa hạ nhiệt, khiến nhà đầu tư tiếp tục tìm đến vàng như một kênh bảo toàn giá trị.

    Việc Quốc hội Mỹ vẫn bế tắc trong vấn đề ngân sách dẫn đến nguy cơ chính phủ đóng cửa kéo dài, cùng với đồng USD suy yếu, càng củng cố vị thế của vàng.

     

    Kỳ vọng Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed) sẽ sớm nới lỏng chính sách tiền tệ cũng góp phần đẩy giá kim loại quý này lên cao, khi lãi suất thấp làm giảm chi phí cơ hội nắm giữ vàng.

    Ngoài ra, dòng vốn lớn đổ vào các quỹ ETF vàng, cùng với việc các ngân hàng trung ương tiếp tục tích trữ vàng để đa dạng hóa dự trữ ngoại hối, đã tạo thêm lực cầu mạnh mẽ.

    Dữ liệu từ Hội đồng Vàng Thế giới (WGC) cho thấy, dòng tiền vào các quỹ ETF vàng tăng kỷ lục 221,7 tấn (tương đương 26 tỷ USD) trong quý III, đưa tổng lượng nắm giữ lên gần mức kỷ lục năm 2020.

    Giá vàng trong nước 

    Chốt phiên giao dịch 11/10, giá vàng miếng SJC niêm yết ở mức 140,8-142,8 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 600.000 đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với kết phiên giao dịch hôm qua.

    Thị trường vàng miếng có thêm thương hiệu mới ACB, niêm yết bằng giá SJC, ở mức 140,8-142,8 triệu đồng/lượng (mua – bán).

    Giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ của SJC kết phiên ở mức 136,8-139,5 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 600.000 đồng/lượng ở cả 2 chiều so với mức đóng cửa hôm qua.

    Giá vàng nhẫn 9999 tại Doji tăng 300.000 đồng/lượng ở cả chiều mua và bán so với kết phiên hôm qua, giao dịch ở mức 136,8-139,8 triệu đồng/lượng (mua – bán).

    Dự báo giá vàng

    Trong ngắn hạn, giới phân tích cho rằng giá vàng có thể duy trì xu hướng tăng nhưng sẽ đối mặt với áp lực điều chỉnh kỹ thuật sau khi liên tiếp lập đỉnh lịch sử.

    Mốc 4.000 USD/ounce được xem là vùng tâm lý quan trọng, nơi lực chốt lời có thể gia tăng, nhất là khi một số nhà đầu tư tạm thời thu lợi sau chuỗi tăng mạnh kéo dài.

     

     

    Ông Paul Williams, Giám đốc điều hành Solomon Global, cho biết dù giá vàng đã cao, động lực tăng vẫn rất mạnh. 4.000 USD là mốc tâm lý quan trọng, nên việc thị trường tạm dừng và dao động quanh 3.900-4.100 USD là điều tự nhiên.

    Nhưng mỗi đợt điều chỉnh trong năm nay đều nhanh chóng được hỗ trợ bởi lực mua mạnh.

    Theo ông Williams, sự bất ổn của hệ thống tài chính hiện đại và mối lo ngại về nợ công, lạm phát và sức mạnh của tiền pháp định đang khiến cả nhà đầu tư cá nhân lẫn tổ chức tìm đến tài sản hữu hình như vàng.

    Các ngân hàng trung ương vẫn âm thầm tích trữ, trong khi nhà đầu tư cá nhân ngày càng đóng vai trò lớn hơn trong câu chuyện tăng giá này.

    Ông Christopher Vecchio, Trưởng bộ phận chiến lược hợp đồng tương lai và ngoại hối tại Tastylive, nhận định vàng có thể biến động mạnh trong ngắn hạn, nhưng xu hướng dài hạn vẫn tích cực.

     

     

    “Những yếu tố đưa vàng lên 4.000 USD vẫn còn nguyên: nợ toàn cầu tiếp tục tăng và bất ổn địa chính trị vẫn ở mức cao khi các quốc gia giảm niềm tin vào đồng USD”, ông nói.

  • Chào tất cả mọi người!

    Cảm ơn vì đã sử dụng WordPress. Đây là bài viết đầu tiên của bạn. Sửa hoặc xóa nó, và bắt đầu bài viết của bạn nhé!