Danh mục: Chưa phân loại

  • Chồng lên chức trưởng phòng bỏ 3 mẹ con tôi, ngờ đâu 5 năm sau

    Chồng lên chức trưởng phòng bỏ 3 mẹ con tôi, ngờ đâu 5 năm sau

    5 năm trước, tôi mất tất cả.

    Mất chồng. Mất niềm tin. Mất cả thanh xuân đã từng ngây thơ gửi gắm vào một người đàn ông tưởng là cả đời.

    Anh ta—người chồng từng hứa hẹn bên tôi lúc khó khăn—vừa lên chức trưởng phòng đã thay lòng. Cặp với một nữ giám đốc đối tác, giàu có, sắc sảo.

    Không còn những cái nắm tay, không còn những buổi tối đỡ tôi dỗ con, không còn tiếng cười ở căn bếp nhỏ. Anh lạnh nhạt dần, rồi một ngày đưa đơn ly hôn như đưa hóa đơn điện nước.

    Tôi từng là sinh viên Ngoại thương, từng có nhiều lời mời công việc hấp dẫn. Nhưng vì anh, tôi chọn ở nhà nuôi con, chăm sóc gia đình.

    Lúc tôi hỏi: “Còn con thì sao?” Anh ta chỉ đáp gọn:
    “Em là mẹ. Em lo.”

    Tôi ngã quỵ. Nhưng bố mẹ tôi bảo: “Người đàn bà mạnh nhất là người đứng dậy khi bị đạp xuống.”
    Tôi gửi con cho ông bà ngoại ban ngày.

    Buổi sáng đi làm, tối tranh thủ học thêm tiếng Trung, kỹ năng thương mại điện tử.

    Có hôm trời mưa, tôi đứng dưới trạm xe buýt, ướt từ đầu đến chân, ôm hộp cơm nguội lạnh — nước mắt chan vào cơm. Nhưng tôi không bỏ cuộc.

    Tôi xin vào một công ty logistics. Làm từ nhân viên giao dịch khách hàng, rồi lên quản lý vùng miền Bắc. Sau 5 năm, tôi có thu nhập ổn định, mua được căn chung cư nhỏ và chuyển hai đứa con về sống cùng mẹ.

    Chúng lớn lên hiểu chuyện, học giỏi, ngoan ngoãn. Tôi biết mình đã không sai khi chọn bước tiếp.

    Và rồi, định mệnh đưa tôi gặp lại anh.

    Một buổi chiều thứ Sáu, tôi đi khảo sát điểm kho hàng mới ở ngoại thành. Xe tôi dừng lại ở một quán cơm bụi ven đường. Tôi vừa bước vào thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang rửa bát sau quán, đầu tóc bù xù, chiếc áo sơ mi loang lổ vết cháo, bàn tay trầy xước, nứt nẻ vì nước rửa chén.

    Là anh.
    Chồng cũ tôi.

    Tôi ngỡ ngàng. Không phải anh đã từng lái Camry, mặc vest hàng hiệu, sống trong căn biệt thự liền kề sao?

    Chị chủ quán – có vẻ là chủ mới của đời anh – vừa nhai trầu vừa nói lớn:
    “Nhanh cái tay lên! Rửa xong mấy chậu kia đi rồi dọn rác!”

    Anh cúi mặt, không nhìn tôi. Nhưng tôi thấy rõ sự nhục nhã len qua từng nếp nhăn nơi khóe mắt.

    Tôi lặng lẽ rút ví, đặt tiền lên bàn và nói với chị chủ quán:
    “Cho tôi hộp cơm mang đi.”

    Chị ta vừa gói vừa buông một câu:
    “Ông này trước tưởng ngon lành lắm, hóa ra bị nhân tình lừa hết. Giờ chẳng có chỗ mà về.”

    Tôi gật đầu, chẳng đáp. Đến khi anh ngẩng lên, định nói gì đó, tôi đã quay đi. Nhưng rồi tôi dừng lại. Đưa mắt nhìn anh một lần cuối.

    “Anh sống thế này, là cái giá anh chọn. Còn tôi… tôi không cần trả thù, vì chính cuộc đời đã làm thay rồi.”

    Anh không nói gì. Ánh mắt sụp đổ, nhục nhã, bất lực, như một cái bóng mờ dưới ánh đèn vàng nhợt nhạt.

    Tôi bước ra, trời mưa nhẹ.

    Tôi mở ô, gọi cho con gái:
    “Con ơi, mẹ sắp về rồi. Tối nay mẹ nấu món con thích.”

    Phía sau lưng tôi, một người đàn ông cũ đã rơi xuống tận đáy.
    Phía trước tôi, là hai đứa con, là cuộc đời mới. Là sự tái sinh.

  • Tôi phải đập bỏ nhà mới xây 700 triệu vì lấn đất hàng xóm 11 cm

    Tôi phải đập bỏ nhà mới xây 700 triệu vì lấn đất hàng xóm 11 cm

    Bị ‘cú trời giáng’ đập nhà trả đất, kinh tế và tinh thần của gia đình tôi bị đánh gục.

    Năm 2016 là một năm đau khổ với gia đình tôi, khi chính tay tôi thuê người về đập bỏ căn nhà mới xây trị giá 700 triệu đồng mà hai vợ chồng tích góp mãi mới có tiền xây.

    Lúc tôi xây nhà, thợ thầu chỉ căn cứ vào cọc đá cắm phân lô, không có máy định vị tọa độ, thợ “vườn” xây nên không có tư vấn, không có giám sát… nên sau khi tô tường, nhà tôi lấn sang đất hàng xóm tận 11 cm.

    Sau khi phát hiện ra, tôi hết sức cầu thị, thương lượng bồi thường, nhưng hàng xóm nhất quyết không chịu vì “đất ở khu dân cư này lô nào lô đấy vuông vức, anh lấn sang rồi sau này tôi bán lô này cho ai”.

    Phương án đập bỏ rồi sửa lại nhà cũng không được vì kết cấu dằm, đà, cột ăn khớp với nhau không sửa được. Tinh thần, tiền bạc, công sức đổ bể, tình cảm xóm giềng nứt vỡ đánh gục vợ chồng tôi.

    Sau khi đọc thông tin về vụ xây nhầm nhà trên đất người khác, và nhớ lại chuyện đập nhà trả đất của mình, tôi thấy chúng ta phải hiểu điều này:

    Tiền bạc, cả căn nhà thì ai mà không tiếc, nhưng mình xây nhà lấn đất, xây “nhầm” trên đất của người khác thì tình và lý không ở chỗ mình. Nếu không thỏa thuận được thì phải đập, trả lại cho người ta.

    Cần phải hiểu vấn đề cốt lõi nằm ở nguyên tắc bồi thường thiệt hại trong luật dân sự, khi tài sản của người khác bị xâm phạm, nghĩa vụ đầu tiên là phải khôi phục nó về nguyên trạng.

    Có nghĩa, nếu anh xây nhầm trên đất của tôi, thì anh phải tháo dỡ để trả lại mảnh đất đúng như ban đầu.

    Nếu anh xây lấn đất nhà tôi, dù chỉ 1 cm thôi thì cũng phải đập bỏ những gì đã xây mà lấn sang đất nhà tôi.

    Cách xử sự “xây nhầm thì thôi, coi như mua lại” chỉ giải quyết khi cả hai đều có thiện chí, muốn dĩ hòa vi quý.

    Nhưng xét một cách đúng đắn, nó đẩy người bị xâm hại vào thế phải chấp nhận mất mát để đổi lấy sự yên ổn.

    Nói cho cùng, xây nhà trên đất của người khác, dù vô tình hay cố ý, đều là hành vi xâm phạm quyền tài sản.

    Quan điểm của bạn thế nào?

    Bây giờ, có ai hỏi tôi tiếc tiền không? Tôi xin trả lời là có. Nếu không bị “cú trời giáng” đó, có lẽ cuộc sống của gia đình tôi đã khác.

    Nhưng, giả sử nhà bên kia chấp nhận, thì nếu họ bán đất bán nhà, hoặc tôi thế chấp, bán nhà đi chỗ khác, những rắc rối tích tụ được “xả” ra còn nhiều hơn vì giấy tờ không khớp, hoàn công… nhức đầu còn nhiều hơn nữa.

  • Cưới nhau từ lúc hàn vi, tay trắng. 5 năm sau khi tôi giàu có thành Giám đốc thì vợ lại đòi ly hôn. Tôi bực bội kí luôn đơn ly hôn để xem không có mình cô ấy sống sao. Một hôm bất ngờ thấy vợ cũ nhặt ve chai bên đường..

    Cưới nhau từ lúc hàn vi, tay trắng. 5 năm sau khi tôi giàu có thành Giám đốc thì vợ lại đòi ly hôn. Tôi bực bội kí luôn đơn ly hôn để xem không có mình cô ấy sống sao. Một hôm bất ngờ thấy vợ cũ nhặt ve chai bên đường..


    Cưới nhau từ lúc hàn vi, tay trắng. 5 năm sau khi tôi giàu có thành Giám đốc thì vợ lại đòi ly hôn.

    Tôi bực bội kí luôn đơn ly hôn để xem không có mình cô ấy sống sao. Một hôm bất ngờ thấy vợ cũ nhặt ve chai bên đường.. tôi mới hiểu lý do…

    “Anh tưởng sau này giàu có thì hạnh phúc sẽ bền chặt, nào ngờ mọi thứ lại vỡ vụn chỉ trong một tờ giấy.”

    Tôi và Lan cưới nhau từ khi cả hai còn tay trắng. Năm ấy, tôi mới ra trường, lương ba cọc ba đồng, còn Lan làm công nhân may, ngày tăng ca tới mệt rã rời.

    Chúng tôi thuê một căn phòng trọ chật hẹp, mùa hè nóng như đổ lửa, mùa mưa dột tứ phía.

    Có những hôm hai vợ chồng chỉ ăn cơm với rau muống luộc chấm nước mắm, vậy mà vẫn thấy ấm áp, bởi lúc nào cũng có nhau.

    Lan là người phụ nữ kiên nhẫn, chịu thương chịu khó. Khi tôi quyết định vay mượn để khởi nghiệp, cô ấy không cản, thậm chí còn mang đôi bông tai duy nhất – kỷ vật mẹ để lại – đi bán, đưa tôi lấy vốn.

    Tôi đã hứa trong lòng: “Sau này thành công, nhất định phải bù đắp cho vợ.”

    Năm năm sau, công ty tôi thành đạt, tôi từ một gã nghèo kiết xác trở thành Giám đốc. Xe sang, nhà mặt phố, nhân viên hàng chục người.

    Ai gặp cũng kính nể, chúc mừng. Thế nhưng, khi tôi tưởng hạnh phúc sẽ viên mãn, Lan lại đột ngột đưa đơn ly hôn.

    Tôi choáng váng. Trong đầu hiện lên muôn vàn câu hỏi: “Cô ấy có người khác? Cô ấy thấy tôi thay đổi? Hay chê trách tôi không còn quan tâm?” Nhưng khi hỏi, Lan chỉ im lặng, rồi thở dài:
    – Chúng ta nên dừng lại thôi.

    Tôi tức giận, cảm thấy bị phản bội. Cơn tự ái của một người đàn ông thành đạt trỗi dậy. Tôi nghĩ: “Ngày xưa nghèo khó thì bám, giờ tôi có tiền lại đòi bỏ.

    Được, để xem không có tôi thì sống sao.” Thế là, không cần cân nhắc, tôi ký vào đơn ly hôn, lạnh lùng quay lưng, như thể muốn chứng minh cho cô ấy thấy sự quyết đoán của mình.

    Sau ly hôn, tôi lao vào công việc, tiệc tùng và những mối quan hệ mới. Nhưng sâu thẳm, đôi khi vẫn thấy hụt hẫng khi trở về căn nhà rộng lớn, trống trải.

    Cho đến một buổi chiều mưa, đang ngồi trong xe chờ đèn đỏ, tôi bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên đường. Người phụ nữ lom khom, gầy gò, đang lục trong đống rác nhặt những chai nhựa. Áo mưa rách, tóc xõa, đôi tay run run. Tôi nín thở nhìn kỹ – chính là Lan.

    Tim tôi chợt thắt lại. Mọi ký ức ùa về. Một câu hỏi xé lòng bật ra trong đầu: “Tại sao Lan lại ra nông nỗi này?”…

    Tôi lập tức tấp xe vào lề, chạy ào tới, che chiếc ô lên người Lan. Cô giật mình, đôi mắt ngấn nước, thoáng bối rối khi thấy tôi. Tôi nghẹn ngào hỏi:

    – Sao em lại thế này? Tại sao phải đi nhặt ve chai?

    Lan cười nhạt, giọng run run:
    – Em không muốn anh biết… nhưng thật ra em mắc bệnh, cần tiền chữa trị. Hồi đó ly hôn là để anh không phải gánh nặng, để anh được sống thoải mái mà không vướng bận gì.

    Tôi chết lặng. Hóa ra bao lâu nay, tôi đã hiểu lầm người phụ nữ ấy. Tôi từng nghĩ Lan phụ bạc, từng hằn học rằng không có tôi cô sẽ khổ sở.

    Nhưng sự thật, Lan lặng lẽ chịu đựng, hy sinh một lần nữa – chỉ để tôi được tự do, để tôi không phải gánh trách nhiệm.

    Mưa vẫn rơi nặng hạt. Giữa dòng xe cộ vội vã, tôi đứng chết trân nhìn người phụ nữ đã từng cùng mình chia rau muống, cơm nguội trong căn phòng trọ nóng hầm hập.

    Còn tôi, giờ có nhà cao cửa rộng, xe sang áo đẹp, nhưng lại thấy bản thân nhỏ bé, trống rỗng đến cùng cực.

    Tôi đưa tay ôm lấy vai gầy guộc của Lan, nghẹn ngào:
    – Anh sai rồi. Sai ngay từ ngày ký vào tờ đơn ly hôn ấy.

    Lan khẽ lắc đầu, mắt ầng ậc nước nhưng vẫn mỉm cười:
    – Không, anh đã sống cuộc đời anh xứng đáng. Còn em… chỉ tiếc là không thể đi cùng anh đến cuối.

    Lời cô như lưỡi dao xoáy vào tim tôi. Tôi chợt nhận ra: của cải, địa vị, danh vọng… hóa ra chẳng là gì nếu thiếu người thật lòng bên cạnh.

    Tối hôm ấy, tôi đưa Lan vào viện, tìm mọi cách chạy chữa. Nhưng dù có dùng cả gia sản, tôi cũng không thể kéo lại thời gian. Lan vẫn ra đi, để lại cho tôi một khoảng trống không bao giờ lấp được.

    Kể từ đó, mỗi lần nhìn thấy chiếc ghế trống trong căn biệt thự rộng lớn, tôi lại nghe vang vọng lời thầm thì của Lan:
    “Em chỉ ước, sau này anh giàu có thì anh sẽ hạnh phúc.”

    Nhưng đến khi mất cô, tôi mới hiểu – hạnh phúc chưa bao giờ nằm ở tiền bạc, mà ở việc giữ chặt bàn tay đã cùng mình đi qua những ngày cơ cực.

  • Tôi đi xuất khẩu lao động nhưng chồng ở nhà sống như v:ợ ch:ồng với chị gái tôi, khi tôi về thì chị đã có b ầu được 3 tháng

    Tôi đi xuất khẩu lao động nhưng chồng ở nhà sống như v:ợ ch:ồng với chị gái tôi, khi tôi về thì chị đã có b ầu được 3 tháng

    Ngày tôi đặt chân xuống sân bay sau hơn ba năm đi xuất khẩu lao động, trong lòng chỉ có một niềm vui duy nhất: được gặp lại chồng và người thân.

    Tôi gom góp từng đồng gửi về, xây được căn nhà mới khang trang, nghĩ bụng về rồi vợ chồng sẽ bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

    Nhưng ngay từ khi bước chân vào nhà, tôi đã thấy có gì đó khác lạ. Ánh mắt của chị gái tôi – người mà tôi tin tưởng nhất, người ở cùng chồng tôi để “giúp đỡ chăm sóc nhau” – tránh né.

    Chồng tôi cũng lúng túng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

    Đêm hôm ấy, khi cả nhà đi ngủ, tôi nghe tiếng chị khóc trong phòng. Linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành, tôi đẩy cửa bước vào thì chết lặng: bụng chị gái tôi đã nhô cao, rõ ràng là đang mang thai.

    Tôi sững sờ, tay run bần bật:

    “Chị… chị… đứa bé trong bụng… là của ai?”

    Chị tôi bật khóc nức nở, còn chồng tôi quỳ sụp xuống:

    “Anh xin lỗi… Tất cả là lỗi của anh. Anh đã sai… là anh với chị em…”

    Trái tim tôi như bị xé làm trăm mảnh. Cả gia đình bàng hoàng. Mẹ tôi sốc đến ngất lịm. Hàng xóm bàn tán xôn xao, ai cũng chĩa mũi dùi về phía tôi – kẻ đi làm xa để rồi mất cả chồng lẫn chị ruột.

    Bảo hiểm sức khỏe

     

    Tôi không biết nên oán trách ai hơn – chồng tôi, kẻ phản bội? Hay chị gái tôi, người máu mủ nhưng lại giẫm đạp lên hạnh phúc của em mình?

    Cơn giận dữ, tủi nhục dâng lên nghẹn ngào, tôi hét lên giữa đêm:

    “Hai người… đã giết chết tôi rồi!”

    Trong khoảnh khắc ấy, cả căn nhà ngột ngạt, bầu không khí đặc quánh bởi sự phản bội. Chị gái ôm bụng khóc nấc, chồng tôi cúi đầu không dám nhìn. Còn tôi, tôi thấy mình lạc lõng ngay trong chính ngôi nhà mà ba năm qua tôi đổ mồ hôi, nước mắt để dựng xây.

    Câu chuyện chưa biết sẽ đi về đâu – đứa trẻ trong bụng kia là sự thật không thể chối bỏ. Tôi đứng giữa lựa chọn cay đắng: tha thứ và chấp nhận sự sắp đặt nghiệt ngã của số phận, hay dứt khoát rời đi, bỏ lại tất cả để giữ lại lòng tự trọng cuối cùng của mình.

    Tin chị gái tôi có bầu với chồng tôi nhanh chóng lan ra khắp họ hàng. Không khí trong nhà lúc nào cũng như có bão tố. Bố mẹ tôi gọi cả hai bên gia đình lại để họp, ai nấy mặt căng thẳng như dây đàn.

    Bố tôi đập bàn quát lớn:

    “Hai đứa làm chuyện tày trời, còn ra thể thống gì nữa? Thế thì sau này người ta nhìn mặt gia đình này thế nào?”

    Mẹ tôi thì khóc ngất, vừa ôm tôi vừa nghẹn ngào:

    “Con ơi, mẹ xin lỗi. Lỗi tại mẹ để chị con ở cùng… Mẹ không ngờ ra nông nỗi này.”

    Chị tôi ôm bụng bầu, gương mặt vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng. Chồng tôi thì im lặng, chẳng dám ngẩng mặt lên.

    Cả họ bàn tán loạn cả lên. Người bảo phải bắt chị tôi bỏ đứa bé để không còn vết nhơ. Người thì nói đã thành hình thì không nên giết oan nghiệp.

    Tôi ngồi đó, lòng rối như tơ vò. Mỗi lời nói như một nhát dao cứa vào tim. Tôi hét lên:

    “Tại sao mọi người cứ bàn chuyện cái thai kia? Còn tôi thì sao? Hạnh phúc của tôi thì ai trả lại? Ba năm tôi cày cuốc xứ người, để đổi lấy sự phản bội này sao?”

    Cả gian phòng im phăng phắc. Bố tôi nhìn chồng tôi đầy căm phẫn:

    Thiết bị nhà bếp

     

    “Anh muốn sao thì nói đi! Cưới chị hay giữ em? Đừng lấp lửng nữa!”

    Chồng tôi run rẩy, lắp bắp:

    “Con xin lỗi… Con chỉ yêu vợ, nhưng… nhưng đứa bé này là máu mủ…”

    Chị tôi gào lên:

    “Tôi không bỏ! Dù thế nào tôi cũng không bỏ con tôi!”

    Không khí bùng nổ. Họ hàng chia phe, lời qua tiếng lại, ai cũng hừng hực lửa. Tôi đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu, giọng lạnh buốt:

    “Được. Nếu chị đã muốn giữ con, thì chị giữ lấy cả chồng tôi luôn. Tôi không còn gì để nói.”

    Tôi bỏ ra ngoài, trời đêm mưa như trút. Sau lưng là tiếng mẹ khóc xé lòng, tiếng cãi vã vang dội. Còn tôi, từng bước đi trong mưa, thấy mình như rơi xuống hố sâu không đáy – nơi mà sự phản bội, tình thân, tình yêu, tất cả hòa vào nhau thành một vết thương không bao giờ lành.

  • Anh phụ hồ tưởng mình may mắn gặp được định mệnh cuộc đời trong quán Phố Đêm, anh ra sức khuyên cô bỏ nghề về làm vợ anh

    Anh phụ hồ tưởng mình may mắn gặp được định mệnh cuộc đời trong quán Phố Đêm, anh ra sức khuyên cô bỏ nghề về làm vợ anh

    Anh Hòa – gã phụ hồ hiền lành của xóm Đông – người ta bảo anh “ngốc thì ngốc vừa thôi”.
    Ngày anh dắt về cô vợ mới cưới, cả xóm xì xào:

    “Con bé này hình như ở quán Phố Đêm dưới thị trấn đấy.”


    “Thôi kệ, miễn là nó thương nó lo cho thằng Hòa là được.”

    Cô vợ tên Ly – trắng trẻo, nói năng nhỏ nhẹ, suốt ngày nấu ăn dọn dẹp không kêu ca tiếng nào.


    Anh Hòa tin chắc trời thương mới cho mình gặp được “định mệnh đời anh”.


    Ba tháng trôi qua, tưởng hạnh phúc đã về thật.
    Cho đến một buổi chiều, cả xóm Đông kéo đến kín sân, người thì chỉ trỏ, người thì che miệng cười rúc rích.


    Trước cổng nhà, một chiếc xe bảy chỗ đen bóng dừng lại, mấy người đàn ông mặc đồ vest bước xuống, tay cầm xấp giấy tờ.

    Người đi đầu nói lớn:

    “Anh Hòa có nhà không? Chúng tôi đến đòi lại người!”

    Cả xóm sững sờ.
    Anh Hòa bước ra, mặt tái mét:

    “Các anh nói gì… đòi người là sao?”

    Người đàn ông chìa ra một hợp đồng bảo lãnh nợ, kèm tấm ảnh cưới của Ly… nhưng bên cạnh cô dâu không phải là anh Hòa.

    “Cô ta là vợ hợp pháp của ông chủ quán Phố Đêm. Ba tháng trước trốn đi, mang theo 600 triệu tiền hàng.
    Anh đang chứa người phạm tội trốn nợ và lừa đảo.”


    Cả xóm bàn tán ầm ĩ, người thương, người chửi, người chỉ tay vào mặt anh:

    “Đã bảo rồi, gái quán thì làm sao tin được!”

    Anh Hòa chết lặng, quay sang tìm vợ thì Ly đã quỳ rạp xuống, khóc nức nở:

    “Em không định lừa anh… Em chỉ muốn làm lại, nhưng quá khứ không buông tha em.”


    Công an đến, dẫn Ly đi giữa ánh mắt hiếu kỳ của cả làng.
    Trước khi bị đưa lên xe, cô quay lại nói nhỏ với anh:

    “Trong cái hộp dưới gầm giường, là hết số tiền em trả lại cho anh… và cả tờ giấy siêu âm của con mình.


    Anh giữ lấy, coi như em đền cho anh chút tình người.”


    Nửa tháng sau, xóm Đông không còn ai thấy anh Hòa cười nữa.
    Ngày nào anh cũng ra đầu ngõ, nhìn về hướng thị trấn, nơi có quán “Phố Đêm” giờ đã đóng cửa im ỉm.

    Người ta kể, đêm nào anh cũng nghe thấy tiếng ai đó hát khe khẽ vọng về từ xa – đúng giọng của Ly,


    thứ giọng khiến anh tin rằng, có những định mệnh… đến chỉ để dạy ta biết tin lầm người, nhưng yêu thật lòng.

  • Phút l;;âm chung, mẹ vợ kéo tay con rể cho 500 ngàn để dưới gối, 1 năm sau tôi giàu n ứt đ ố đ ổ v ách

    Phút l;;âm chung, mẹ vợ kéo tay con rể cho 500 ngàn để dưới gối, 1 năm sau tôi giàu n ứt đ ố đ ổ v ách

    Một câu chuyện đáng suy ngẫm về lòng người, ai cũng nên đọc vì sẽ hiểu ra rất nhiều điều!

    Cướι nhαu mớι được 2 năm thì vợ quα đờι, đúng lúc đó thì mẹ vợ lạι ngã bệnh phảι nhập vιện, 1 phần dσ bà đã bị khốι u từ lâu, phần nữα dσ quá đαu đớn vì mất cσn gáι nên bệnh tình càng trầm trọng.

    Vì thế, Mιnh quyết định đứng rα lσ chσ bà trσng thờι gιαn khó khăn này.

    Vốn dĩ, mẹ vợ có 2 ngườι cσn trαι, nhưng họ đều là những đứα cσn bất hιếu, dù ở ngαy cạnh nhà nhưng chỉ khι nàσ mẹ có gì chσ thì họ mớι chạy sαng lấy, đến khι bà cần gιúp đỡ hαy ốm đαu gì họ đều lấy lý dσ bận rộn công vιệc.

    Đặc bιệt là 2 ngườι cσn dâu luôn khιnh thường mẹ chồng.

    Thương chσ hσàn cảnh mẹ vợ, Mιnh cướι vợ đem luôn cả mẹ vợ về nhà chăm sóc. Đến gιờ bà nhập vιện, tình hình sức khỏe vô cùng kém, αnh thông báσ chσ 2 ngườι cσn trαι bà thì họ bơ đι cσι như không bιết.

     

    hình ảnh

    Cố gắng vay mượn và tiêu đến những đồng tiền cuối cùng, nhưng người  con rể chưa một lần từng nghĩ sẽ bỏ mặc mẹ vợ của mình, ảnh: dSD

    Mιnh cũng bιết vì họ sợ sẽ phảι trả tιền vιện phí, vậy nên đến cuốι cùng αnh phảι tự mình đι vαy mượn khắp nơι chữα trị chσ mẹ. Suốt thờι gιαn đιều trị chσ mẹ vợ, Mιnh không còn tιền phảι cắm nhà để vαy tιền ngân hàng. Đồng thờι, cũng chỉ có mình αnh chăm sóc mẹ vợ trσng bệnh vιện.

    Ròng rã nửα năm trờι, số tιền Mιnh vαy nợ đã lên tớι cσn số xấp xỉ 2 tỷ đồng. Đồng lương công nhân bèσ bọt củα αnh chỉ đủ để trả lãι ngân hàng.

    Mẹ vợ nhιều lần cảm gιác ngạι ngùng vớι cσn rể nên nóι rằng:

    – Cứ để mặc mẹ, gιà rồι c.hết cũng chẳng sασ, cσn cứ lσ bản thân mình trước đι.

    Nhưng Mιnh lắc đầu:

    – Trước khι quα đờι vợ cσn đã căn dặn cσn phảι chăm lσ chσ mẹ, hơn nữα bασ lâu nαy cσn cσι mẹ như mẹ ruột củα mình rồι, làm sασ có thể mặc kệ được cơ chứ.

    Mẹ vợ nghe vậy chỉ bιết bật khóc, không ngờ 1 ngườι cσn rể khác m.áu tαnh lòng còn có tình có nghĩα hơn những ngườι cσn trαι mà bà dứt ruột đẻ rα.

    Một thờι gιαn sαu, mẹ vợ không cầm cự được nữα, bà trở nên rất yếu nên bắt Mιnh đưα về nhà. Lúc hấp hốι, bà kéσ tαy Mιnh lạι rồι lôι dướι gốι lên 1 tờ 500 ngàn:

    Quà tặng mẹ

     

    hình ảnh

    Kho bà về với mây trời chỉ để lại cho anh một tờ 500k duy nhất, ảnh: dSD

    – Mẹ chỉ có cáι này để lạι chσ cσn, cσn nhớ đừng tιêu nó vộι.

    Nóι rồι bà trút hơι thở cuốι cùng, còn Mιnh thì đαu đớn tổ chức tαng lễ chσ mẹ vợ. Tớι lúc đó 2 đứα cσn trαι củα bà mớι xuất hιện, chúng đòι hết số tιền phúng vιếng mà không để lạι chσ Mιnh đồng nàσ.

    2 ngày sαu đó, Mιnh đαng ngồι thẫn thờ vớι cuốn sổ ghι chép số nợ thì có 1 ngườι mặc bộ đồ vest lịch sự bước vàσ nhà. Ông tα hỏι:

    -Tôι nghe nóι trước khι quα đờι, mẹ vợ αnh đã để lạι chσ αnh 1 tờ 500 ngàn, có thể bán lạι chσ tôι không?

    Mιnh ngơ ngác lôι rα:

    – Đúng thế, nhưng sασ ông lạι muốn muα lạι tờ tιền này chứ?

    Ngườι đàn ông kια cầm tờ tιền lên rồι nóι:

    – Vì nó có số sê rι đẹp, tôι là ngườι chuyên sưu tầm những tờ tιền có sê rι đẹp. Tôι trả αnh 3 ngôι nhà trị gιá khσảng 3 tỷ và 800 trιệu nhé.

    Mιnh nghe mà chσáng váng:

    – Cáι gì? Ông có làm sασ không? Tuy sê rι đẹp thật nhưng làm gì tớι mức…gιá đó.

    Ngườι đàn ông kια mỉm cườι từ từ lôι trσng túι rα sổ đỏ 3 ngôι nhà và cuốn sổ tιết kιệm 800 trιệu:

    – Tôι muốn muα thì αnh cứ bán đι, yên tâm không thιệt được đâu.

    hình ảnh

    Sống trên đời, điều khó thấy nhất chính là lòng người. Dù trong bất cứ mối quan hệ nào, chỉ khi trải qua khó khăn, thử thách, chúng ta mới nhìn rõ được tấm lòng của những người bên cạnh mình, ảnh: dSD

    Lúc αnh tα gιασ tιền rα, Mιnh còn chưα dám tιn vàσ sự thật này. Nhưng trước khι đứng lên, ngườι đàn ông đó khẽ dúι vàσ tαy Mιnh 1 tờ gιấy. Sαu khι đọc xσng, Mιnh mớι òα khóc hιểu rα sự thật.

    Thì rα số tιền và 3 căn nhà đó là củα bố mẹ vợ αnh tích góp từ thờι trẻ đến gιờ. Ông bà gιả nghèσ khổ để thử lòng 3 đứα cσn, không ngờ chỉ có vợ chồng Mιnh là đốι xử tốt vớι họ

     

    Tớι khι mẹ vợ quα đờι, bà không dám tuyên bố thừα kế chσ Mιnh vì sợ 2 ngườι cσn trαι sẽ gαnh tỵ rồι bày trò đòι lạι. Vậy nên bà đã nghĩ rα cách này để hợp thức hóα số củα cảι muốn chσ Mιnh.

    Còn ngườι đàn ông kια, chính là vị luật sư rιêng bασ lâu nαy luôn bảσ quản số tàι sản đó.

    Sαu khι bιết hết mọι chuyện, Mιnh vuι mừng nhận lấy số tιền đem đι trả nợ, số còn lạι αnh đầu tư làm ăn và càng ngày càng gιàu có trước sự ngỡ ngàng củα 2 ngườι αnh trαι vợ. Có câu ở hiền gặp lành, cứ cho đi rồi sẽ được  nhận lại quả không sai đâu mọi người ạ!

  • Sau Ly Hôn, Thấy Vợ Cũ Đang Trông Xe, Chồng Mở Ví Cho 1 Triệu. Ba Năm Sau, Chồng Há Hốc Mồm Kinh Ngạc Vì…

    Sau Ly Hôn, Thấy Vợ Cũ Đang Trông Xe, Chồng Mở Ví Cho 1 Triệu. Ba Năm Sau, Chồng Há Hốc Mồm Kinh Ngạc Vì…

    Ngày ra tòa l:y h:ôn, Hùng hất mặt, n:ém tờ giấy trước mặt Thảo:
    – Cô vô dụng, chỉ biết quanh quẩn trong bếp. L:y h:ôn đi, tôi không muốn gánh cái “cục n:ợ” ă:n b:ám này nữa.

    Thảo lặng lẽ ký tên, không cãi nửa lời. Mái tóc dài từng được Hùng yêu thích giờ rối bời, buông xuống che nửa khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.

    Sau khi l:y h:ôn, Hùng nhanh chóng cưới vợ mới – người phụ nữ xinh đẹp, khéo ăn nói và xuất thân từ gia đình khá giả. Anh tự hào khoe khắp nơi rằng mình đã thoát khỏi người vợ cũ quê mùa, chẳng có ích gì.

    Một buổi tối mưa, Hùng lái xe vào trung tâm thương mại. Khi xe dừng ở tầng hầm, anh hạ kính đưa thẻ xe cho cô nhân viên bảo vệ. Vừa liếc qua, Hùng khựng lại. Ánh đèn vàng mờ hắt xuống khuôn mặt quen thuộc – Thảo.
    Mái tóc dài của cô được buộc gọn sau gáy, ướt mưa, vài sợi dính lên má. Bộ đồng phục bạc màu, tay cầm xấp vé giữ xe, đôi mắt cụp xuống tránh ánh nhìn của chồng cũ.

    Hùng nheo mắt, nở nụ cười kh:inh kh:ỉnh, rút ví móc ra 1 triệu, đưa qua khe cửa:
    – Giữ xe cả tháng chắc cũng chẳng được bằng tôi cho cô hôm nay. Lấy mà mua áo mưa đi, kẻo ướt.

    Thảo hơi khựng lại. Cô định nói gì đó, nhưng chỉ gật đầu nhẹ, cúi xuống. Hùng bật cười, rồ ga lái xe đi, tiếng bánh xe nghiến lên nền bê tông ướt nghe lạnh người.

    Ba năm sau, Hùng ngồi trong phòng hội nghị sang trọng của khách sạn 5 sao, dự lễ ký kết dự án trung tâm thương mại mới. Anh ngồi ở hàng ghế VIP, bên cạnh là người vợ mới ăn mặc thời thượng, trang điểm cầu kỳ, ánh mắt đầy tự hào. Hùng mỉm cười t:ự m:ãn — cuộc đời anh đang ở đỉnh cao.

    Một đoàn người bước vào. Đi đầu là một người phụ nữ mặc vest trắng thanh lịch, gương mặt rạng rỡ, đôi môi đỏ, mái tóc dài buông lượn sóng, cài hờ chiếc kẹp ngọc trai.
    Hùng sững sờ. Anh nhận ra ngay mái tóc ấy, dáng người ấy — chính là Thảo…

    … đúng là Thảo, vợ cũ của anh năm nào.

    Nhưng Thảo bây giờ khác quá. Không còn bóng dáng người phụ nữ quê mùa ngày nào, cũng chẳng phải cô gái ngồi co ro giữ xe trong tầng hầm ẩm thấp. Trên tay cô là tập tài liệu dày, bước đi tự tin cùng đoàn trợ lý. Cô mỉm cười bắt tay với đại diện các bên, giới thiệu ngắn gọn:

    – Tôi là Nguyễn Minh Thảo, Giám đốc điều hành công ty liên doanh phát triển dự án.

    Tiếng vỗ tay vang lên. MC giới thiệu cô là một trong những nữ doanh nhân trẻ thành công nhất trong ngành bất động sản khu vực phía Nam, vừa quay lại thị trường Hà Nội sau 5 năm khởi nghiệp thành công từ tay trắng.

    Hùng chết lặng.

    Cả hội trường là ánh sáng, nhưng trong đầu anh như tối sầm. Không thể tin được người phụ nữ mà anh từng coi là “cục nợ ăn bám” giờ lại là đối tác cấp cao trong dự án mà công ty anh phải xếp hàng chờ được tham gia.

    Hùng lúng túng nhìn quanh, mong Thảo không nhận ra anh. Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt Thảo dừng lại. Cô nhìn thẳng về phía Hùng — không né tránh, không lạnh lùng, mà là một cái gật nhẹ lịch sự, như thể chào một người quen cũ đã đi qua đời mình từ rất lâu.

    Vợ mới của Hùng kéo tay anh thì thầm:

    – Gì vậy anh? Chị ấy là ai?

    Hùng nuốt khan:

    – Không ai cả. Chỉ là… người cũ thôi.

    Sau buổi ký kết, khi mọi người đã rời dần, Hùng lặng lẽ bước đến bên Thảo. Anh định nói điều gì đó, xin lỗi hay hỏi han, nhưng chưa kịp mở lời, Thảo đã chủ động:

    – Cảm ơn anh… vì đã rời đi. Nhờ thế, tôi mới có cơ hội đứng ở đây hôm nay.

    Rồi cô quay đi, bước lên chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đậu sẵn ngoài sảnh, rời khỏi khách sạn trong cơn mưa lất phất như năm nào — chỉ khác là giờ, cô ngồi ghế lái, điều khiển cuộc đời mình, tự tin và kiêu hãnh.

    Còn Hùng, đứng lại giữa sảnh lớn, lần đầu trong đời thấy lòng mình trống rỗng — chẳng phải vì mất Thảo, mà vì đã tự tay vứt bỏ một người từng yêu anh bằng cả trái tim… chỉ vì anh quá mù quáng để nhận ra giá trị của cô khi còn bên cạnh.

  • Tặng con gái cả căn nhà 5 tỷ khi con đi lấy chồng, con rể sáng cả mắt nghĩ sau là của mình, ngày cháu ngoại đầy tháng tôi âm thầm bán luôn cái nhà

    Tặng con gái cả căn nhà 5 tỷ khi con đi lấy chồng, con rể sáng cả mắt nghĩ sau là của mình, ngày cháu ngoại đầy tháng tôi âm thầm bán luôn cái nhà

    Nhà tôi có hai cô con gái, mà đứa lớn thì khôn ngoan, hiền lành, yêu thằng rể hiền nhưng hơi… ham vật chất.
    Lúc nó cưới, tôi thương con, sợ bị nhà chồng coi thường nên tặng hẳn căn nhà 5 tỷ làm của hồi môn.
    Ngày cầm chìa khóa, thằng rể mắt sáng rực, hứa hẹn chăm sóc con gái tôi cả đời.

    Nhưng mới vài tháng sau, tôi nghe phong thanh nhà bên bắt con rể đứng tên đồng sở hữu, nó hí hửng tưởng sắp thành “ông chủ thật sự”.
    Tôi cười thầm, rồi âm thầm bán luôn căn nhà trước khi sổ đỏ kịp sang tên, chuyển toàn bộ thành sổ tiết kiệm đứng tên riêng con gái.

    Đến khi bên thông gia biết chuyện, bà sui mặt đỏ gay, ông sui đập bàn quát:

    “Bà chơi kiểu gì vậy? Thế là lừa con trai tôi à?”

    Chưa kịp giải thích, họ ép con trai ký đơn ly hôn cho “đỡ nhục”.
    Tôi thấy con gái nước mắt ngắn dài nhưng vẫn nhẹ nhõm — ít ra nó không mất trắng đời mình.
    Cả nhà tôi mở tiệc ăn mừng, bảo nhau “thế là may rồi, thoát nợ đời”.

    Ai ngờ ngay sáng hôm saucông an gõ cửa.
    Họ đưa ra giấy báo từ ngân hàng:

    “Sổ tiết kiệm 5 tỷ vừa được tất toán đêm qua, người rút là chính… con gái bà.”

    Tôi chết lặng.
    Mở điện thoại, thấy tin nhắn cuối cùng con gửi:

    “Con xin lỗi mẹ… con không chịu nổi nữa. Con muốn đi xa cùng đứa bé. Mẹ đừng tìm.”

    Buổi sáng ấy, tôi ngồi giữa căn nhà trống, trên bàn vẫn còn nguyên bánh kem mừng ly hôn tối qua,
    mà giờ… không còn cả con, cả cháu, cả tiền.

  • Không may trượt chân, cả hai cùng ngã xuống đất lúc đó, tôi giật mình khi thấy thứ gồ lên…

    Không may trượt chân, cả hai cùng ngã xuống đất lúc đó, tôi giật mình khi thấy thứ gồ lên…

    “Đêm Tân Hôn, Tôi Cõng Chồng Tàn Tật Lên Giường – Ngã Xuống Đất Và Phát Hiện Sự Thật Khiến Tôi Sững Sờ”

    Tôi tên là Vy, 24 tuổi.
    Mẹ tôi là người đàn bà thực tế đến lạnh lùng.
    Bà luôn bảo:

    Quà tặng sức khỏe

     

    “Con gái, lấy chồng nghèo là tự khổ cả đời. Dù không yêu, nhưng phải lấy người có thể cho mình một cuộc sống yên ổn.”

    Tôi từng nghĩ đó chỉ là lời dặn, cho đến khi bà thật sự ép tôi cưới một người đàn ông tàn tật.


    Anh tên là Huy – con trai duy nhất của gia đình giàu có trong vùng.
    Tai nạn giao thông 5 năm trước khiến đôi chân anh mất cảm giác.
    Người ta đồn, anh bị ám ảnh, tính khí thất thường, lạnh nhạt với tất cả phụ nữ.
    Vậy mà, vì món nợ cha tôi để lại, mẹ bắt tôi gật đầu.

    – Chỉ cần con lấy Huy, gia đình mình sẽ không mất nhà, mẹ van con đấy.

    Tôi cắn môi.
    Trong lễ cưới, tôi mặc váy trắng, nở nụ cười mà lòng tan nát.
    Chú rể ngồi trên xe lăn, im lặng. Ánh mắt anh sắc lạnh, không một chút cảm xúc.


    Đêm tân hôn.
    Tôi rụt rè mở cửa phòng.
    Anh vẫn ngồi đó, trên chiếc xe lăn, ánh đèn vàng hắt xuống khuôn mặt điển trai mà xa cách.

    – Em… để em đỡ anh lên giường nhé. – Tôi run run nói.

    Anh liếc tôi, khẽ nhếch môi:
    – Không cần. Tôi tự làm được.

    Tôi lùi lại, nhưng thấy anh loạng choạng, suýt ngã, bản năng khiến tôi lao tới đỡ.
    – Cẩn thận!

    Anh nghiêng người, tôi cố giữ nhưng trượt chân – cả hai cùng ngã xuống sàn.
    Tiếng “rầm” vang lên, đau rát. Tôi nằm đè lên người anh.

    Và rồi… tôi sững sờ.
    Đôi chân anh — không hề yếu ớt hay tàn tật như lời đồn.
    Chúng căng cứng, phản xạ rõ rệt khi va chạm.

    Tôi vội bật dậy, tim đập dồn dập:
    – Anh… anh có thể đi được?!

    Huy nhìn tôi, ánh mắt lặng như nước. Một giây im lặng, rồi anh nói nhỏ:
    – Giờ thì em biết rồi à.


    Tôi lùi lại, giọng run:
    – Anh… giả vờ tàn tật sao? Vì cái gì chứ?

    Anh khẽ cười, nụ cười đầy cay đắng:
    – Vì muốn xem, có ai cưới tôi vì con người tôi, chứ không phải vì tiền.
    Em biết không, trước em, có ba cô gái bỏ trốn ngay sau lễ hỏi.
    Ai cũng nói yêu tôi, nhưng khi thấy xe lăn – họ đổi ánh mắt.

    Tôi chết lặng.
    Anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh mà buồn:
    – Mẹ em, bà ấy đến, nói sẵn sàng “bán con gái để trừ nợ”. Tôi đồng ý cưới, chỉ để xem em khác gì họ không.

    Quà tặng sức khỏe

     

    Câu nói như dao cứa vào tim.
    Tôi không biết nên giận, nên thương, hay nên xấu hổ cho chính mình.


    Cả đêm ấy, anh không nói thêm gì, chỉ quay lưng ngủ.
    Tôi ngồi suốt đến sáng, nước mắt lặng lẽ tràn.

    Sáng hôm sau, anh gọi người giúp việc đẩy xe, chuẩn bị ra ngoài.
    Tôi nhìn theo, khẽ nói:
    – Nếu anh muốn trừng phạt mẹ tôi, thì anh đã thành công. Nhưng xin đừng ghét tôi. Tôi chỉ là kẻ bị kéo vào cuộc chơi này thôi.

    Anh dừng lại một giây, rồi đi tiếp.


    Những ngày sau đó, tôi sống trong căn biệt thự lạnh lẽo như người vô hình.
    Anh không nói chuyện, chỉ làm việc, rồi về phòng riêng.
    Duy nhất một điều khiến tôi ngạc nhiên: anh vẫn tiếp tục giả vờ tàn tật trước mọi người.

    Một tối, tôi nghe trộm được cuộc điện thoại giữa anh và bác sĩ:
    – Bác sĩ, giữ bí mật giúp tôi. Nếu người trong nhà biết tôi đã hồi phục, họ sẽ ép tôi ký sang tên tài sản.

    Tôi hiểu.
    Anh không chỉ thử thách tôi, mà còn đang giấu cả gia đình mình.
    Cha anh mất sớm, mẹ kế và em cùng cha luôn muốn chiếm toàn bộ gia sản.


    Tôi bắt đầu giúp anh âm thầm.
    Mỗi tối, tôi nấu bữa cơm nhỏ, để ngoài cửa phòng anh.
    Có lần, khi tôi đi ngủ, phát hiện đĩa đã sạch – anh đã ăn.
    Lần khác, tôi thấy anh đi ra ban công tập đi trong đêm – tôi giả vờ không thấy.

    Một sáng, tôi ra vườn, gặp mẹ kế anh đang nói chuyện điện thoại:
    – Phải… được hợp đồng bảo hiểm của nó. Nó mà khỏe lại thì chúng ta mất trắng!

    Tôi rùng mình.
    Thì ra, có người đang muốn anh mãi mãi “tàn tật thật sự.”


    Tối ấy, tôi viết một lá thư, nhét dưới gối anh:

    “Nếu anh tin tôi, ngày mai đừng về nhà. Mọi thứ đang có người sắp đặt.”

    Sáng hôm sau, anh viện cớ đi công tác.
    Đúng tối đó, biệt thự bị chập điện – ngọn lửa bốc lên từ phòng anh.
    Người giúp việc hét thất thanh:
    – Phòng cậu chủ cháy rồi!

    Nếu anh không đi, chắc chắn đã chết.


    Cảnh sát điều tra, phát hiện dây điện bị cắt có chủ ý.
    Mẹ kế anh bị bắt.
    Tôi đứng nhìn anh trong ánh đèn chớp nháy, lần đầu tiên thấy anh mỉm cười thật sự:
    – Hóa ra, người duy nhất không lợi dụng tôi… là em.

    Quà tặng sức khỏe

     

    Anh bước lại gần – bằng đôi chân vững vàng của mình, nắm lấy tay tôi.

    – Cảm ơn vì đã cứu anh, và cũng vì không rời đi khi biết anh giả dối.

    Tôi khẽ đáp:
    – Có lẽ, định mệnh cho tôi ngã để được nhìn thấy con người thật của anh.


    Một năm sau, chúng tôi tổ chức lễ cưới lại – lần này, không xe lăn, không món nợ, không giả dối.
    Anh bước lên lễ đường bằng chính đôi chân đã từng giấu suốt bao năm.
    Mẹ tôi rơi nước mắt, còn tôi chỉ mỉm cười.


    Đôi khi, những cú ngã không chỉ khiến ta đau – mà còn giúp ta nhìn thấy sự thật mà đứng dậy bằng đôi chân mạnh mẽ hơn.

    Và có những người, chỉ khi ngã cùng nhau… mới thật sự chạm được vào trái tim nhau.

  • Người cha đón con gái từ nhà trẻ, trực giác mách bảo cô giáo đi theo. Rồi cô giáo phát hiện sự thật ngỡ ngàng

    Người cha đón con gái từ nhà trẻ, trực giác mách bảo cô giáo đi theo. Rồi cô giáo phát hiện sự thật ngỡ ngàng

    Chiều nào cũng vậy, khoảng 5 giờ, phụ huynh lần lượt đến đón con. Lớp Mầm 2 của cô Hạnh có hơn 30 cháu, đa phần bố mẹ hoặc ông bà đều quen mặt. Hôm đó, khi vừa thu dọn xong đống đồ chơi, cô nghe thấy tiếng gọi khe khẽ ngoài cửa:
    – “Con gái, lại đây với bố nào!”

    Ngẩng lên, Hạnh thấy một người đàn ông tầm bốn mươi, dáng cao gầy, áo sơ mi ướt loang mưa, ánh mắt bồn chồn. Cô bé Na – học trò của cô, vốn ít nói – ngập ngừng vài giây rồi chạy lại. Ông ta cúi xuống xoa đầu con bé, cười có vẻ gượng gạo.

    – “Cháu Na phải không? Bố đến đón.”

    Trong trí nhớ, Hạnh chỉ biết mẹ bé Na hay đến đón, thỉnh thoảng là bà ngoại. Cô chưa từng gặp người đàn ông này. Theo quy định, phụ huynh phải báo trước nếu đổi người đón. Cô hỏi:
    – “Anh cho tôi xin xác nhận một chút. Anh là…?”

    Người đàn ông rút điện thoại, mở hình một phụ nữ:
    – “Tôi là chồng chị Mai – mẹ cháu. Hôm nay chị ấy bận, nhờ tôi đón.”

    Nghe vậy, Hạnh vẫn thấy lấn cấn. Cô bé Na tuy có vẻ nhận ra nhưng không hẳn hồ hởi. Đặc biệt, ánh mắt bé lảng tránh khi cô hỏi nhỏ:
    – “Đây là bố con à?”

    Na chỉ lí nhí: “Dạ… vâng.”

    Người đàn ông kéo tay con gái, cảm ơn qua loa rồi bước vội ra cổng. Khoảnh khắc đó, trực giác mách bảo Hạnh: có gì đó bất ổn. Cô quyết định theo sau, giữ khoảng cách vừa đủ.

    Trên đường, cô nhận thấy ông ta không trò chuyện gì với con, chỉ dắt đi lặng lẽ. Bé Na cứ cúi gằm mặt, không hề cười. Đến đoạn ngã tư, thay vì rẽ về khu chung cư mà mẹ Na vẫn nói, ông ta dẫn con sang hướng khác – con phố hẹp đầy quán tạp hóa. Trái tim Hạnh đập nhanh hơn. Cô vội rút điện thoại, giả vờ gọi điện nhưng mắt vẫn dõi theo từng bước chân họ.

    Cơn lo lắng khiến Hạnh càng bước nhanh. Người đàn ông dừng lại trước một quán cà phê cũ kỹ, kéo Na vào trong. Cô vội nấp sau một gốc cây, liếc qua cửa kính.

    Bên trong, ông ta gọi đồ uống, đặt bé ngồi xuống ghế, rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Giọng nói vẳng ra:
    – “Tôi đang ở quán rồi, đến nhanh đi.”

    Na ngồi im lặng, hai bàn tay xoắn chặt. Rõ ràng con bé không thoải mái. Hạnh lén ghi nhớ tên quán, rồi lập tức gọi cho mẹ bé – chị Mai. Chuông vừa vang lên, đầu dây kia thở hổn hển:
    – “Ôi trời, tôi vẫn đang ở công ty, chuẩn bị qua đón Na đây. Sao cơ? Có người bảo là chồng tôi á? Tôi ly hôn ba năm nay rồi, ông ta không được phép đến gần con!”

    Toàn thân Hạnh lạnh buốt. Vậy là linh cảm đúng. Người đàn ông kia không còn quyền nuôi con, và theo lời chị Mai, từng có hành vi bạo lực trong quá khứ.

    Không kịp suy tính, Hạnh bước vào quán. Cô giả vờ tươi cười:
    – “Hai bố con đi uống nước à? Cho em ngồi chung với nhé, tiện nói chuyện với bé Na.”

    Người đàn ông thoáng giật mình, ánh mắt cảnh giác. Nhưng Hạnh cố giữ bình thản, ngồi xuống cạnh bé. Tay cô khẽ siết lấy tay con bé, như một lời trấn an.

    Vài phút sau, một người phụ nữ tất tả chạy đến – chính là chị Mai. Khuôn mặt chị tái mét, vừa thấy con gái liền ôm chặt lấy. Người đàn ông bật dậy, giọng gay gắt:
    – “Cô cho tôi ôm con tôi có sao đâu? Tôi cũng là bố nó cơ mà!”

    Chị Mai run rẩy nhưng kiên quyết:
    – “Anh đã bị tòa cấm tiếp xúc, anh quên rồi sao?”

    Sự việc ồn ào khiến vài vị khách ngoái nhìn. Hạnh nhanh trí kéo Na ra sau lưng mẹ, rồi nhanh tay gọi bảo vệ quán đến can thiệp. Người đàn ông bị buộc rời đi, trong ánh mắt vừa tức tối vừa bất lực.

    Sau khi sự việc lắng xuống, ba người ngồi lại ở góc quán. Chị Mai vẫn ôm chặt con, mắt đỏ hoe. Hạnh nhẹ nhàng:
    – “Em xin lỗi, chắc chị vừa hoảng lắm. Nhưng may mắn là mọi chuyện chưa đi quá xa.”

    Chị Mai gật đầu, rồi kể lại: ba năm trước, chị ly hôn vì chồng nghiện rượu, nhiều lần đánh đập. Tòa xử cho chị toàn quyền nuôi con, đồng thời ban hành lệnh cấm tiếp xúc. Từ đó, anh ta biến mất. Nhưng gần đây, có người báo thấy anh ta lảng vảng gần trường học. Chị Mai chưa kịp cảnh giác thì chuyện hôm nay xảy ra.

    Na nép trong vòng tay mẹ, thì thầm:
    – “Con sợ lắm… Bố bảo nếu con không đi theo thì bố sẽ giận.”

    Nghe vậy, Hạnh càng thắt lòng. Cô hiểu, với trẻ nhỏ, hình ảnh người cha vẫn là một phần ký ức. Nhưng cách tiếp cận cưỡng ép ấy chỉ khiến bé thêm hoang mang.

    Chị Mai cảm ơn Hạnh rối rít:
    – “Nếu không có cô hôm nay, chắc tôi mất con rồi.”

    Trở về nhà, Hạnh vẫn chưa nguôi được cảm giác căng thẳng. Cô nghĩ về nghề giáo – không chỉ dạy chữ, dạy hát múa, mà còn là bảo vệ những mầm non nhỏ bé trước những nguy hiểm bất ngờ. Một khoảnh khắc trực giác thôi, có thể thay đổi cả cuộc đời một đứa trẻ.

    Từ đó, trường mẫu giáo càng siết chặt quy định đưa đón: phụ huynh phải đăng ký hình ảnh, số điện thoại, và báo trước mọi thay đổi. Cô Hạnh cũng cẩn trọng hơn, luôn nhắc đồng nghiệp để ý biểu hiện của trẻ khi gặp “người đón”.

    Vài tháng sau, Na trở nên vui vẻ hơn, không còn né tránh khi nhắc đến chuyện gia đình. Bé lại ríu rít kể chuyện cho cô nghe, đôi mắt trong veo như chưa từng trải qua nỗi sợ. Với Hạnh, đó chính là phần thưởng lớn nhất cho sự nhạy bén và dũng cảm hôm ấy.

    Gói kỳ nghỉ gia đình

    “Truyện là hư cấu, mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên.”