
“Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi…Tôi vẫn nhớ rõ cái buổi chiều mưa đó – khi tôi bị đuổi ra khỏi căn nhà từng gọi là “”tổ ấm”” với đúng một vali quần áo và chiếc điện thoại sắp cạn pin.
Chồng tôi – người từng thề thốt “một đời yêu em” – đã không chút thương xót ném tôi ra đường sau khi tôi bị sảy thai lần thứ hai.
“Tôi cưới cô để có con. Không phải để nuôi một cái thân bất tài chỉ biết khóc lóc,” anh ta gằn giọng, đẩy mạnh cánh cửa trước mặt tôi. Tiếng cánh cửa đóng lại, vang lên như một bản án lạnh lùng.
Tôi đứng chết lặng giữa cơn mưa, không biết đi đâu, về đâu. Bố mẹ tôi mất sớm. Tôi chẳng có anh chị em. Họ hàng cũng thưa thớt, chẳng ai thân thiết đến mức có thể mở lòng cho tôi tá túc.
Bạn bè? Ai cũng bận rộn với gia đình riêng của họ. Tôi đã từng đặt cược cả thanh xuân vào người chồng ấy – và giờ, tôi chỉ còn lại chính mình.
Tôi lên chiếc xe buýt cuối ngày, trốn chạy khỏi thành phố và nỗi đau. Tôi về quê – một vùng quê nghèo nơi tôi sinh ra nhưng đã rời bỏ nhiều năm về trước. Không ai còn nhớ đến cô bé Hà học giỏi năm nào. Tôi thuê tạm một căn phòng nhỏ cạnh chợ, sống qua ngày bằng cách phụ bán rau, dọn dẹp, ai kêu gì làm nấy.
Và rồi tôi gặp anh.
Anh tên Tấn – là một người đàn ông trạc tuổi tôi, làm phụ hồ trong một đội xây dựng nhỏ gần chợ. Anh cao lớn, nước da sạm nắng, ít nói, nhưng ánh mắt hiền lành đến kỳ lạ. Chúng tôi tình cờ gặp nhau trong một buổi chiều anh mua rau. Tôi nhớ hôm đó anh hỏi tôi:
“Cô mới về quê à? Sao thấy lạ mà quen.”
Tôi cười gượng, đáp: “Lạ lắm, nhưng quen vì nghèo giống nhau.”
Tấn bật cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng chân thành. Từ đó, mỗi buổi chiều tan ca, anh đều ghé mua ít rau, dù tôi biết anh chẳng cần mua nhiều như thế.
Một hôm, trời mưa lớn, căn phòng trọ tôi dột tứ tung. Tấn ghé qua, nhìn thấy cảnh tôi co ro ôm mền, liền nói:
“Hay… cô qua ở tạm với tôi vài hôm. Phòng tôi không dột. Tôi sống một mình.”
Tôi bối rối, nhưng mệt mỏi quá rồi nên gật đầu. Anh đúng như những gì tôi cảm nhận: tử tế, nhẹ nhàng, không bao giờ vượt qua ranh giới. Chúng tôi ở cùng nhà, nhưng không ngủ chung. Anh nấu cơm, để phần cho tôi. Tôi giặt đồ, phơi cả áo quần anh. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên.
Một tuần. Rồi hai tuần. Rồi một buổi chiều nọ, khi đang dọn mâm cơm, anh ngập ngừng nói:
“Tôi biết cô đã từng khổ… Tôi thì không có gì, nhà không, tiền cũng ít, nhưng nếu cô không chê, hay là mình cưới nhau?”
Tôi sững sờ. Một phần trong tôi muốn từ chối, vì quá khứ còn chưa nguôi. Nhưng phần khác thì lại thèm khát một mái ấm thật sự, một người chồng biết quan tâm. Sau tất cả, tôi gật đầu.
Đám cưới đơn giản, chỉ có vài mâm cơm, vài người trong đội xây dựng. Không váy cưới, không hoa cưới. Tôi mặc chiếc áo dài cũ của mẹ, tay run run khi nhận nhẫn cưới là một chiếc vòng bạc do Tấn tự tay gò lấy.
Cuộc sống sau hôn nhân đơn giản đến mức lạ kỳ. Tấn vẫn đi làm phụ hồ, sáng sớm dậy sớm lo cơm nước cho tôi trước khi đi. Tôi ở nhà trồng rau, bán thêm vài thứ linh tinh ngoài chợ. Anh không bao giờ lớn tiếng. Không uống rượu. Không cờ bạc. Chỉ mỗi tối, về nhà là hỏi tôi:
“Em ăn chưa?”
“Em có buồn không?”
“Có ai bắt nạt em không?”
Tôi bắt đầu cảm thấy mình có giá trị. Một giá trị không đến từ việc có con hay không, mà đến từ việc có người xem mình là quan trọng.
Cho đến một ngày, khi tôi đang dọn nhà, tôi phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ được cất rất kỹ dưới gầm giường…………………………”
“Hà đang dọn dẹp dưới gầm giường, tay đẩy chiếc chăn cũ phủ bụi bẩn. Ngón tay cô chợt chạm vào một vật cứng. Cô dừng lại, cúi thấp người hơn và nhìn kỹ. Dưới lớp bụi dày đặc, ẩn mình trong góc khuất nhất, là một chiếc hộp gỗ nhỏ. Nó không phải là thứ gì đó bị bỏ quên ngẫu nhiên, mà dường như được cố tình cất giấu ở đây.
Sự tò mò trỗi dậy mạnh mẽ. Hà đưa tay ra, kéo chiếc hộp ra khỏi gầm giường. Bụi bám đầy trên mặt hộp, chứng tỏ nó đã nằm đây khá lâu, không ai chạm tới. Hà dùng tay phủi đi lớp bụi thời gian đó. Bàn tay cô hơi run run. Đây là thứ gì mà Tấn lại giấu kỹ đến vậy? Anh chưa bao giờ giấu cô điều gì, mọi thứ đều minh bạch và đơn giản.
Cầm chiếc hộp nặng trịch trong tay, Hà cảm thấy một dự cảm lạ lùng dấy lên trong lòng. Không phải sợ hãi, mà là một cảm giác hồi hộp, pha lẫn chút bất an khó tả. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ giản dị, tự hỏi bí mật nào đang được chôn giấu bên trong.”
“Hà đặt chiếc hộp gỗ lên sàn nhà, quỳ xuống. Hít một hơi sâu, cô từ từ đưa tay lên nắp hộp. Ngón tay cô lướt trên bề mặt gỗ sờn cũ, nơi lớp bụi vừa được phủi đi. Một cảm giác hồi hộp xen lẫn chút sợ hãi len lỏi. Liệu đây có phải là thứ gì đó đáng sợ, hay chỉ là một kỷ vật cũ kỹ nào đó của Tấn? Anh luôn chân thật và giản dị, thật khó hình dung anh lại có bí mật gì lớn đến vậy.
Với sự cẩn trọng tột độ, Hà nhẹ nhàng cậy nắp hộp. Tiếng kẽo kẹt nhỏ vang lên trong căn nhà yên tĩnh. Cô mở hẳn nắp ra và nhìn vào bên trong. Ánh mắt cô mở to. Không phải là tiền, cũng chẳng phải vàng bạc châu báu như những câu chuyện trên phim cô vẫn tưởng tượng. Bên trong hộp là một tập giấy đã ngả màu thời gian, vài tấm ảnh đen trắng và, thứ khiến cô ngạc nhiên nhất, là một chiếc nhẫn.
Hà run rẩy đưa tay nhấc chiếc nhẫn lên trước. Nó không phải chiếc nhẫn cưới đơn giản mà Tấn đã trao cho cô trong ngày thành hôn. Chiếc nhẫn này được làm bằng bạch kim, đính một viên đá lớn lấp lánh, trông vô cùng sang trọng và đắt tiền, hoàn toàn đối lập với cuộc sống giản dị mà hai vợ chồng đang có. Chiếc nhẫn lạnh ngắt trong lòng bàn tay cô. Ai là chủ của chiếc nhẫn này? Tại sao Tấn lại giấu nó ở đây?
Cô đặt chiếc nhẫn xuống lại vào hộp, tay nhặt tập giấy cũ lên. Tờ giấy trên cùng là một bức thư viết tay, chữ viết hơi nguệch ngoạc nhưng vẫn đọc được. Bên dưới là những tài liệu trông giống giấy tờ nhà đất, hay thứ gì đó tương tự.
Rồi cô cầm đến những tấm ảnh. Đó là ảnh của một người phụ nữ, trẻ trung và xinh đẹp, đang mỉm cười hạnh phúc. Có tấm chụp riêng cô ấy, có tấm chụp cô ấy đứng cùng một người đàn ông… Trái tim Hà đập nhanh hơn. Cô cẩn thận lật từng bức ảnh, cố gắng nhận ra người đàn ông trong ảnh. Khuôn mặt anh ta… Có nét gì đó hơi quen. Nhưng là ai? Và người phụ nữ này là ai? Tại sao ảnh của họ lại nằm trong hộp bí mật của Tấn?
Sự tò mò trong Hà lúc này đã vượt qua cả cảm giác bất an ban đầu. Cô cảm thấy mình đang đứng trước một cánh cửa hé mở vào một bí mật lớn, một phần cuộc đời của Tấn mà cô chưa bao giờ biết tới. Tay cô run run lật xem tiếp tập giấy, những câu hỏi dồn dập trong đầu.”
“Hà run run lật xem tiếp tập giấy, những câu hỏi dồn dập trong đầu. Cô đặt tập giấy xuống, cầm lấy những tấm ảnh còn lại. Đây không phải một tập ảnh hoàn chỉnh mà là những tấm rời rạc, cũ kỹ. Hà vuốt nhẹ lớp bụi trên bề mặt ảnh.
Tấm đầu tiên là ảnh chụp một mình người phụ nữ đó. Cô ấy rất trẻ, phải ngoài đôi mươi, với nụ cười rạng rỡ và mái tóc dài xoăn nhẹ. Cô ấy mặc một chiếc váy cocktail màu trắng, đứng cạnh một chiếc xe hơi đắt tiền. Hà khẽ nín thở. Sự giàu có toát ra từ bức ảnh này hoàn toàn xa lạ với thế giới của Hà.
Rồi đến tấm thứ hai. Hà cảm thấy tim mình thắt lại. Là Tấn. Anh đứng cạnh người phụ nữ ấy, hai người mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính. Tấn trong ảnh khác hẳn Tấn của hiện tại. Anh mặc một bộ vest lịch lãm, đầu tóc gọn gàng, trông rất phong độ. Họ đang đứng trong một căn phòng lộng lẫy, có vẻ như là sảnh một khách sạn sang trọng hoặc một biệt thự xa hoa nào đó. Ánh đèn chùm pha lê, những bức tranh treo tường khổ lớn, đồ nội thất tinh xảo… Mọi thứ đều cho thấy sự giàu sang tột bậc.
Hà lật nhanh tấm ảnh tiếp theo. Vẫn là Tấn và người phụ nữ đó, lần này họ đang cắt bánh kem, trông giống như một bữa tiệc quan trọng. Nụ cười trên môi họ tràn đầy hạnh phúc. Chiếc váy của người phụ nữ lúc này là váy cưới lộng lẫy. Còn Tấn, anh mặc lễ phục chú rể.
Không thể nào! Hà cảm thấy đầu óc quay cuồng. Đây là Tấn? Tấn phụ hồ của cô? Người đàn ông chân chất, làm lụng vất vả để lo cho cô từng miếng cơm manh áo? Người đàn ông đã cầu hôn cô chỉ bằng một chiếc nhẫn sắt và tổ chức đám cưới đơn giản ở quê? Tại sao anh lại có những bức ảnh này? Người phụ nữ xinh đẹp kia là ai? Và tại sao những bức ảnh về cuộc sống xa hoa này lại nằm trong chiếc hộp bí mật dưới gầm giường của Tấn? Hà nhìn chằm chằm vào bức ảnh Tấn mặc đồ chú rể, khuôn mặt anh trẻ hơn, bảnh bao hơn, nhưng chắc chắn là anh. Cô không thể nhầm được.
Sự choáng váng bao trùm lấy Hà. Mọi thứ cô biết về Tấn dường như đang sụp đổ. Anh không phải là người mà cô nghĩ. Anh có một quá khứ, một bí mật lớn mà anh chưa bao giờ kể cho cô nghe. Và bí mật này liên quan đến một người phụ nữ giàu có, xinh đẹp và một cuộc sống vương giả. Chiếc nhẫn bạch kim đính đá lấp lánh nằm trong hộp bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Nó chắc chắn thuộc về người phụ nữ này, hoặc nó là minh chứng cho cuộc sống xa hoa đó.
Hà ngồi sụp xuống nền nhà, tay vẫn run rẩy cầm những bức ảnh. Cô nhìn đi nhìn lại khuôn mặt Tấn trong ảnh và khuôn mặt Tấn mà cô quen thuộc – rám nắng, khắc khổ vì nắng gió công trường. Sự đối lập quá lớn khiến cô không thể tin vào mắt mình. Anh đã giấu điều này kỹ đến mức nào? Và vì sao anh lại làm vậy? Hàng ngàn câu hỏi không lời đáp nhảy múa trong đầu Hà. Cô biết, từ giờ phút này trở đi, cuộc sống bình yên đơn giản mà cô đang có với Tấn sẽ không còn như trước nữa. Cô phải tìm hiểu sự thật.”
“Hà đặt những tấm ảnh xuống, tay cô vẫn còn run rẩy. Cô nhìn vào chiếc hộp gỗ đơn sơ dưới gầm giường, thứ mà cô đã luôn nghĩ chỉ chứa những kỷ vật chẳng có gì đặc biệt của một người đàn ông lao động bình thường. Nhưng những bức ảnh vừa rồi đã đập tan cái suy nghĩ đó.
Cô hít một hơi thật sâu, với lấy tập giấy còn lại trong hộp. Những ngón tay cô lướt qua từng tờ, cảm giác lạnh ngắt. Hà bắt đầu mở xem.
Đầu tiên là những giấy tờ tùy thân cũ, căn cước công dân mang tên Tấn. Không có gì lạ. Nhưng khi nhìn vào phần địa chỉ thường trú, mắt Hà bỗng trợn trừng. Đó không phải là địa chỉ ở vùng quê nghèo này. Đó là tên một con phố sang trọng, thuộc khu vực giàu có nhất nhì trên thành phố. Cô biết rõ khu đó, nơi ngày xưa cô chỉ dám đi ngang qua chứ không bao giờ dám bước vào.
Hà cảm thấy đầu óc mình quay mòng mòng thêm lần nữa. Tấn… sống ở đó ư? Không thể nào! Người đàn ông chân lấm tay bùn, quần áo bạc màu, tay lúc nào cũng chai sạn vì vữa xi măng mà cô biết, lại có địa chỉ thường trú tại nơi xa hoa đó sao?
Cô tiếp tục lật. Càng lật, sự kinh ngạc càng tăng lên, trộn lẫn với sự hoang mang và cảm giác bị lừa dối. Đây là những giấy tờ gì thế này? Hợp đồng… cổ phần… tên một công ty… tên Tấn xuất hiện trên những giấy tờ quan trọng liên quan đến kinh doanh, tài chính. Những con số, những thuật ngữ xa lạ nhảy múa trước mắt cô, nhưng Hà hiểu một điều duy nhất: những giấy tờ này chứng minh Tấn có liên quan đến một thế giới hoàn toàn khác – thế giới của tiền bạc, quyền lực, và những thứ mà người phụ hồ nghèo khó không bao giờ có thể chạm tới.
Chiếc hộp gỗ đơn sơ này không chứa đựng quá khứ của một người lao động lam lũ, mà là vỏ bọc hoàn hảo cho một bí mật động trời. Tấn là ai? Anh đã lừa dối cô bấy lâu nay ư? Cuộc sống đơn giản, hạnh phúc mà cô tưởng rằng cuối cùng mình đã tìm được, có phải tất cả chỉ là một màn kịch? Hà siết chặt tập giấy trong tay, cảm giác lạnh lẽo lan khắp cơ thể. Sự thật về Tấn, ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc người phụ hồ, đang dần hé lộ, và nó đáng sợ hơn bất cứ điều gì Hà có thể tưởng tượng.”
“Hà siết chặt tập giấy trong tay, cảm giác lạnh lẽo lan khắp cơ thể. Sự thật về Tấn, ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc người phụ hồ, đang dần hé lộ, và nó đáng sợ hơn bất cứ điều gì Hà có thể tưởng tượng. Cô hít một hơi run rẩy, cố gắng điều chỉnh hơi thở dồn dập. Bàn tay cô đặt những tờ giấy lên giường, run run vuốt phẳng chúng ra. Từng dòng chữ, từng con số trên những văn bản trông thật chuyên nghiệp kia như nhảy múa trước mắt cô, nhưng lần này, cô tập trung hơn, cố gắng hiểu.
Đó không chỉ là giấy tờ liên quan đến kinh doanh đơn thuần. Chúng là hợp đồng, là chứng nhận sở hữu cổ phần. Tên Tấn được ghi rõ ràng, cùng với những con số phần trăm… những con số lớn đến khó tin. Cổ đông… của một công ty xây dựng. Hà nhìn tên công ty được in đậm trên đầu trang, cái tên này cô từng nghe loáng thoáng khi còn sống ở thành phố, một công ty lớn, có tiếng, chuyên thực hiện những dự án quy mô.
Đầu Hà ong lên. Người đàn ông đêm đêm vẫn nằm cạnh cô, mùi vữa xi măng vẫn còn vương trên quần áo lao động, người mà cô thương vì sự chân chất, hiền lành, lại là… là một cổ đông lớn của công ty xây dựng kia? Tay chân Hà bắt đầu run rẩy dữ dội hơn nữa, không phải vì lạnh, mà vì một cú sốc quá lớn. Cô nhìn lại tập giấy, rồi lại nhìn quanh căn phòng đơn sơ, nhìn chiếc giường gỗ cũ kỹ, nhìn những vật dụng giản dị. Tất cả những thứ này, và con người Tấn cô biết, có phải chỉ là một màn kịch hoàn hảo?
Cô vội vã lật tiếp, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể giải thích cho sự mâu thuẫn khủng khiếp này. Thêm những hợp đồng, những giấy phép, những biên bản họp… Tất cả đều khẳng định Tấn không phải là người phụ hồ làm thuê bình thường. Anh là chủ, là người có quyền lực, là một người thuộc về thế giới mà cách đây không lâu, cô đã bị tàn nhẫn hất văng ra khỏi.
*Anh ta là ai vậy?* Suy nghĩ sắc như dao cứa vào tâm trí Hà. *Anh ta lừa dối mình sao? Tất cả chỉ là giả dối?* Cảm giác bị phản bội dâng lên dữ dội, lấn át cả sự kinh ngạc ban đầu. Nước mắt bỗng trào ra, không phải vì buồn, mà vì uất nghẹn, vì không hiểu, vì cảm thấy như mình đang đứng trước một vực sâu bí ẩn mà cô hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần để đối mặt. Hà gục xuống giường, siết chặt tập giấy trong tay, sự thật ch/oáng v/áng về thân thế Tấn đập vào cô như một cơn sóng thần, cuốn trôi đi tất cả sự bình yên giả tạo bấy lâu nay.”
“Đầu óc Hà quay cuồng như thể vừa bị ném vào một cơn lốc xoáy dữ dội. Từng mảnh ký ức về Tấn, về những ngày tháng giản dị bên anh, về căn nhà nhỏ bé này cứ va đập vào nhau, tạo ra một mớ hỗn độn đau đớn. Anh, người đàn ông chân chất, lam lũ mà cô hết mực yêu thương, lại là chủ sở hữu của những thứ tài sản khổng lồ này sao? Không thể nào! Cô nhìn trân trân vào tập giấy, rồi lại nhìn quanh căn phòng trống trải. Chiếc giường gỗ sờn cũ, tấm chăn mỏng, vài ba bộ quần áo treo tạm trên tường. Tất cả đều nói lên một cuộc sống thiếu thốn, giống hệt cuộc đời mà cô từng phải trải qua. Vậy mà, Tấn lại đang giấu giếm một bí mật động trời như thế.
*Tại sao anh ta lại làm thế?* Câu hỏi gào thét trong tâm trí Hà, sắc nhọn như một nhát dao. *Tại sao một người giàu có như vậy lại chịu đựng cuộc sống khổ cực của một người phụ hồ? Tại sao anh ta lại tiếp cận mình, một người phụ nữ tay trắng, thậm chí không còn khả năng làm mẹ?*
Cảm giác bị lừa dối, bị coi như một quân cờ trong ván cờ bí ẩn nào đó dâng lên ngùn ngụt. Có phải tất cả chỉ là một màn kịch? Nụ cười hiền lành của anh, sự quan tâm chân thành của anh, những lời yêu thương anh nói với cô… tất cả, có phải đều là giả dối? Là một vở diễn được dựng lên một cách hoàn hảo để che đậy thân phận thật?
Nước mắt nóng hổi bắt đầu chảy dài trên gò má Hà. Chúng không phải là nước mắt của sự tủi thân hay buồn bã như trước kia, mà là nước mắt của sự choáng váng cực độ, của nỗi hoang mang tột cùng, và của cảm giác bị phản bội nghiệt ngã. Cả thế giới cô vừa xây dựng lại sau bão tố, thế giới yên bình và ấm áp bên Tấn, bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn. Cô không còn biết tin vào điều gì nữa. Người đàn ông nằm cạnh cô mỗi đêm là ai? Cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì?
Hà gục mặt xuống, hai tay vẫn siết chặt tập giấy như thể chúng là bằng chứng không thể chối cãi về sự thật đau lòng này. Những tiếng nấc nghẹn ngào xé tan sự tĩnh lặng của căn phòng nhỏ. Cô hoàn toàn lạc lõng và mất phương hướng trong mớ bòng bong mà Tấn đã tạo ra. Sự thật này quá sức chịu đựng đối với một người phụ nữ vốn đã quá yếu đuối sau bao biến cố.”
“Hà run rẩy đặt tập giấy và chiếc nhẫn kim cương vào lại chiếc hộp gỗ. Cô cẩn thận lật tấm ván sàn lên, giấu chiếc hộp trở lại đúng vị trí cũ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đôi tay cô vẫn còn run lên bần bật khi cố gắng đặt lại tấm ván cho khớp. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi nhịp đập đều là một tiếng gõ vào nỗi sợ hãi và sự bàng hoàng chưa nguôi.
Suốt cả buổi chiều hôm đó, Hà ngồi thẫn thờ trên chiếc giường cũ kỹ, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng chiều dần tắt, nhuộm vàng cả căn nhà nhỏ, nhưng trong lòng cô chỉ là một mảng tối u ám. Hàng vạn câu hỏi cứ xoáy vào tâm trí, day dứt và không lời giải đáp. Tấn là ai? Anh ta muốn gì ở cô? Tại sao lại phải giả nghèo khổ như vậy? Mọi kỷ niệm về anh, những lời nói, cử chỉ yêu thương anh dành cho cô giờ đây trở thành những mảnh vỡ sắc nhọn, cứa vào tim cô.
Cảm giác bất an bủa vây lấy Hà như một đám mây đen khổng lồ. Cô không biết phải đối diện với Tấn như thế nào khi anh trở về. Giả vờ như chưa có gì? Hay hỏi thẳng anh về những gì cô đã phát hiện? Cô sợ. Sợ sự thật, sợ khuôn mặt thật của người chồng mà cô đã hết lòng tin yêu. Sợ rằng tất cả những gì cô có lúc này – một cuộc sống bình dị, một mái ấm nhỏ bé – sẽ tan biến như bong bóng xà phòng.
Thời gian như ngừng trôi. Tiếng kim đồng hồ chạy tích tắc trong sự tĩnh lặng của căn nhà nghe thật đáng sợ. Hà cứ ngồi đó, chìm đắm trong mớ hỗn độn cảm xúc của mình, chờ đợi giây phút cánh cửa sẽ mở ra và người đàn ông mang theo bí mật động trời kia sẽ bước vào. Lòng cô nặng trĩu, như đeo đá. Nỗi bất an ngày càng lớn dần, lấn át cả sự mệt mỏi thể xác. Hà biết, cuộc đời cô sắp sửa bước sang một khúc ngoặt mới, và lần này, cô hoàn toàn không biết mình sẽ đi về đâu. Tiếng xe máy quen thuộc từ xa vọng lại, ngày càng gần. Hà giật mình, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh về rồi.”
“Tiếng xe máy quen thuộc từ xa vọng lại, ngày càng gần. Hà giật mình, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh về rồi. Cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra, Tấn bước vào. Anh vẫn mặc chiếc áo lao động lấm lem bụi và mồ hôi, gương mặt rám nắng nhưng nụ cười vẫn hiền lành như mọi khi. Tay anh xách theo túi đồ nghề nặng trịch.
“”Em ăn cơm chưa?”” Tấn cất tiếng hỏi, giọng nói ấm áp, quen thuộc.
Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào khuôn mặt thất thần, tái nhợt của Hà, nụ cười trên môi anh lập tức tắt ngúm. Đôi mày Tấn khẽ nhíu lại, vẻ mệt mỏi sau một ngày lao động nặng nhọc nhường chỗ cho sự lo lắng rõ rệt. Anh đặt túi đồ nghề xuống sàn, tiến lại gần Hà.
“”Em sao vậy? Có chuyện gì à?”” Giọng Tấn trầm xuống, đầy vẻ quan tâm. Anh nhìn sâu vào mắt Hà, cố tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Hà chỉ ngồi đó, câm lặng, không biết phải nói gì hay phản ứng ra sao trước người chồng mà cô vừa phát hiện ra bí mật động trời. Sự im lặng của Hà càng khiến Tấn thêm sốt ruột.”
Hà hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại cơn run rẩy đang lan khắp cơ thể. Cô biết mình không thể trốn tránh mãi được nữa. Sự thật, dù tàn khốc đến đâu, cũng cần phải được phơi bày. Cô đứng dậy, bước chân loạng choạng nhưng quyết tâm. Tấn vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô, sự lo lắng trên nét mặt ngày càng hằn sâu. Hà đi về phía chiếc rương cũ đặt ở góc phòng, nơi cô đã giấu thứ vừa tìm thấy. Tay cô run run mở nắp rương, lấy ra chiếc hộp gỗ bí ẩn. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi nhịp đập như gõ vào hồi chuông cảnh báo. Cô quay lại, bước từng bước nặng nề về phía chiếc bàn nơi Tấn đang đứng. Ánh mắt anh dán chặt vào chiếc hộp trên tay cô, vẻ mặt từ lo lắng chuyển dần sang kinh ngạc, rồi một thoáng sợ hãi vụt qua. Hà đặt mạnh chiếc hộp xuống bàn gỗ cũ kỹ, tạo ra một tiếng động khô khốc trong không gian im lặng. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt Tấn, đôi mắt mà bấy lâu nay cô vẫn tin tưởng, vẫn thấy sự hiền lành và yêu thương. Giọng Hà nghẹn lại, khô khốc như cát: “Đây là gì vậy anh Tấn? Anh… anh là ai thật sự?”
“Tấn đứng sững lại, ánh mắt phức tạp dõi theo Hà. Khi cô đặt chiếc hộp xuống bàn và nhìn thẳng vào anh với câu hỏi khô khốc, vẻ mặt anh thoáng chốc vụt qua nhiều cung bậc cảm xúc: kinh ngạc, sợ hãi, rồi cuối cùng đọng lại là một sự trầm buồn sâu sắc. Anh không đáp lời ngay. Căn phòng nhỏ chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng trái tim Hà đập thình thịch trong lồng ngực. Tấn cúi nhìn chiếc hộp gỗ sờn cũ, bàn tay anh khẽ chạm vào lớp gỗ đã bạc màu.
Anh hít một hơi thật sâu, như thể gom hết can đảm còn sót lại. Đôi mắt anh rời chiếc hộp, ngước lên nhìn Hà, không còn sự hiền lành, ngây ngô thường ngày mà thay vào đó là một nỗi day dứt khôn nguôi. Giọng anh trầm khàn, không còn vẻ chất phác của người phụ hồ nữa, mà mang một âm điệu khác, xa lạ đến rợn người với Hà.
“”Anh… anh biết em rồi sẽ tìm thấy nó.”” Tấn nói, từng chữ như được bóc tách ra từ sâu thẳm. “”Anh đã hy vọng có thể giữ bí mật này mãi mãi, để em không phải lo nghĩ, không phải sợ hãi thêm nữa.””
Anh im lặng một chút, như đang tìm cách bắt đầu từ đâu trong câu chuyện dài và phức tạp của đời mình. Hà đứng đó, chân tay lạnh ngắt, không nói được lời nào, chỉ biết dán mắt vào người đàn ông mà cô cứ ngỡ đã hiểu rõ.
“”Cuộc đời anh không đơn giản như em thấy đâu, Hà à,”” Tấn tiếp tục, giọng càng lúc càng nặng trĩu. “”Trước khi về đây, trước khi làm nghề phụ hồ, anh đã từng… có một cuộc sống khác.””
Anh bắt đầu kể, không phải bằng ngôn ngữ hoa mỹ, nhưng đủ để Hà hình dung. Anh nói về quá khứ của mình, một quá khứ đầy rẫy những sai lầm, những va vấp, thậm chí là những thứ có thể khiến người khác phải khinh bỉ. Anh giải thích lý do những giấy tờ trong hộp tồn tại – chúng là bằng chứng cho một giai đoạn tối tăm mà anh đã cố chôn vùi, liên quan đến pháp luật, đến tiền bạc, và những mối quan hệ phức tạp. Anh không đi sâu vào chi tiết, nhưng cái cách anh nói, cái sự giày vò hiện rõ trong ánh mắt anh đủ để Hà hiểu rằng đó không phải là chuyện nhỏ.
Rồi anh nói về lý do anh xuất hiện ở vùng quê nghèo này, dưới vỏ bọc một người phụ hồ chất phác. Đó là sự trốn chạy, là sự sám hối, là khao khát bắt đầu lại một cuộc đời khác, thật bình yên và giản dị, xa rời mọi biến cố trong quá khứ. Anh đã chọn vùng quê này vì nó xa xôi, heo hút, và anh nghĩ rằng ở đây, không ai sẽ tìm ra anh, không ai sẽ biết về con người thật của anh trước kia.
Anh nhìn Hà, ánh mắt đầy sự van xin và sợ hãi. “”Anh đã gặp em ở chợ, Hà. Em khi đó trông thật tiều tụy, đáng thương, nhưng trong ánh mắt em, anh thấy sự kiên cường. Anh biết em cũng đã phải trải qua những bất hạnh. Anh đã bị thu hút, và rồi… anh yêu em. Anh yêu cái sự lương thiện của em, cái cách em vật lộn với cuộc đời mà không hề gục ngã. Anh muốn che chở cho em, muốn cho em một cuộc sống yên bình mà em xứng đáng có được.””
Tấn ngừng lời, hơi thở đứt quãng. Anh đưa tay ra, như muốn chạm vào Hà, nhưng rồi lại khựng lại giữa không trung. “”Anh biết, bây giờ em đang rất sốc, rất thất vọng. Nhưng làm ơn, Hà, hãy tin anh. Cái con người phụ hồ em đã lấy làm chồng, đó là con người anh muốn trở thành. Con người đó yêu em thật lòng.”””
“Tấn thu bàn tay lại, đặt xuống đùi. Hơi thở vẫn nặng nhọc. Anh nhìn sâu vào mắt Hà, trong đó có sự chờ đợi, sự chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
“”Gia đình anh… không như em nghĩ,”” Tấn bắt đầu, giọng anh run run. “”Cha anh là chủ một tập đoàn lớn. Từ nhỏ, anh đã sống trong nhung lụa, quen với những cuộc chiến ngầm sau vẻ hào nhoáng.””
Anh kể về những bữa cơm đầy gượng gạo, nơi các anh em tranh giành sự chú ý của cha, cạnh tranh từng chút một để được trao quyền thừa kế. Anh nói về những cuộc họp hội đồng quản trị căng thẳng, những âm mưu hạ bệ lẫn nhau. Tấn là con trai cả, đáng lẽ được ưu tiên, nhưng sự thật lại phũ phàng hơn nhiều.
“”Họ ghét anh, Hà à,”” anh nói, nét mặt chìm trong đau khổ. “”Vì anh không đủ tàn nhẫn, không đủ lạnh lùng như họ muốn trong cái thương trường đó. Rồi biến cố xảy ra. Một phi vụ thất bại, gây thiệt hại nặng cho công ty. Họ… họ đổ hết tội lỗi lên đầu anh.””
Giọng Tấn nghẹn lại. Anh miêu tả sự phản bội cay đắng từ chính những người anh em ruột thịt, những người anh đã từng tin tưởng. Họ cấu kết với nhau, dàn dựng chứng cứ, đẩy anh vào đường cùng. Ánh mắt anh lướt về phía chiếc hộp.
“”Cái hộp đó,”” Tấn chỉ vào nó, “”chứa đựng những giấy tờ liên quan đến vụ việc đó. Bằng chứng họ tạo ra để buộc tội anh, và cả một vài thứ… anh đã giữ lại để tự bảo vệ mình, dù cuối cùng anh đã không dùng đến.””
Anh không nói chi tiết về nội dung của những giấy tờ đó, nhưng Hà hiểu rằng chúng liên quan đến pháp luật, đến sự nghiệp tan vỡ của Tấn trong quá khứ.
“”Anh nhận ra,”” Tấn tiếp tục, giọng đều đều nhưng đầy bi thương, “”rằng cái thế giới đó không dành cho anh. Quá nhiều dối trá, quá nhiều sự tàn nhẫn. Anh cảm thấy ngột ngạt, cảm thấy bẩn thỉu. Anh chỉ muốn trốn chạy khỏi tất cả.””
Anh kể về cách anh từ bỏ mọi thứ – danh vọng, tiền bạc, vị trí – để biến mất. Anh muốn tìm một nơi thật xa, một cuộc sống thật giản dị, không có bon chen, không có đấu đá. Anh chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường, không phải lo sợ bị hãm hại, không phải đối mặt với sự giả tạo.
“”Và anh đã đến đây,”” Tấn nhìn Hà, ánh mắt chất chứa nỗi niềm không thể gọi tên. “”Với cái tên khác, với thân phận một người lao động bình thường. Anh nghĩ rằng ở đây, anh sẽ tìm thấy sự bình yên mà anh khao khát.””
Anh ngừng lời, sự im lặng bao trùm căn phòng. Hà vẫn đứng đó, hóa đá, từng lời Tấn nói như những lưỡi dao cứa vào tâm trí cô, xé tan hình ảnh về người chồng hiền lành, chất phác mà cô đã tin tưởng bấy lâu. Thế giới của cô đảo lộn. Người đàn ông này, người đã cho cô mái ấm, lại mang trong mình một quá khứ phức tạp và đầy nguy hiểm đến vậy sao? Ánh mắt cô nhìn Tấn đầy hoài nghi và cả một chút sợ hãi, một nỗi sợ hãi rất thật.”
“Hà vẫn đứng đó, hóa đá, từng lời Tấn nói như những lưỡi dao cứa vào tâm trí cô, xé tan hình ảnh về người chồng hiền lành, chất phác mà cô đã tin tưởng bấy lâu. Thế giới của cô đảo lộn. Người đàn ông này, người đã cho cô mái ấm, lại mang trong mình một quá khứ phức tạp và đầy nguy hiểm đến vậy sao? Ánh mắt cô nhìn Tấn đầy hoài nghi và cả một chút sợ hãi, một nỗi sợ hãi rất thật. Tấn thấy sự sợ hãi trong mắt Hà. Trái tim anh thắt lại. Anh hiểu cô nghĩ gì.
“”Anh biết em đang nghĩ gì,”” Tấn nói khẽ, giọng anh giờ bình tĩnh hơn, nhưng vẫn chất chứa nỗi buồn. “”Em sợ anh, phải không?””
Hà không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự lo lắng. Tấn thở dài.
“”Sau tất cả những chuyện đó,”” anh tiếp tục, nhìn về phía cửa sổ, nơi ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào, “”anh nhận ra mình không thuộc về thế giới đó. Tiền bạc, quyền lực… chúng chỉ mang lại sự giả tạo và đau khổ. Anh muốn tìm một cuộc sống khác, một cuộc sống thật sự, nơi con người sống với nhau chân thật, không vì tiền hay địa vị.””
Anh quay lại nhìn Hà, ánh mắt thành khẩn. “”Anh muốn trải nghiệm cuộc sống của những người lao động chân chất, những người làm lụng vất vả bằng chính sức lao động của mình. Anh muốn xem liệu không có tiền bạc, anh có tìm lại được chính mình không, sau tất cả những tổn thương mà thế giới kia gây ra.””
Tấn dừng một chút, dường như đang tìm từ ngữ thích hợp. “”Và anh đã chọn nghề phụ hồ. Nghe có vẻ kỳ lạ, đúng không? Nhưng em biết không… cái nghề đó, nó mang lại cho anh sự bình yên mà anh đã đánh mất bấy lâu. Cứ mỗi ngày bê vữa, khuân gạch, mồ hôi thấm đẫm, đầu óc anh trống rỗng, không còn chỗ cho những âm mưu, những cuộc chiến. Chỉ có tiếng nói chuyện thật thà của những người đồng nghiệp, sự mệt mỏi thể xác chân thật, và cảm giác mình đang tạo ra một cái gì đó hữu hình.””
Anh mỉm cười nhẹ, nụ cười đầy chua chát. “”Anh sống trong căn nhà trọ lụp xụp, ăn những bữa cơm đạm bạc, nhưng anh cảm thấy… bình yên hơn bao giờ hết. Anh không còn phải đề phòng ai, không còn phải đeo mặt nạ. Anh là chính anh, một người lao động bình thường.””
Tấn nhìn thẳng vào mắt Hà. “”Anh muốn biết, liệu không có tiền bạc, không có danh vọng, anh có đáng được yêu thương không. Liệu con người có thực sự quan trọng hơn của cải vật chất không.””
Giọng anh trầm xuống. “”Và rồi anh gặp em… ở cái chợ nghèo đó. Em cũng đang vất vả mưu sinh, giống như anh. Nhưng ở em, anh thấy sự kiên cường, sự nhân hậu mà anh chưa bao giờ tìm thấy ở thế giới cũ. Em không biết anh là ai, em chỉ thấy một người phụ hồ nghèo khó, nhưng em vẫn đối xử tốt với anh. Em không phán xét, không khinh thường.””
Anh vươn tay khẽ chạm vào tay Hà, nhưng không nắm lấy. “”Khi em cần chỗ ở, anh đã không do dự. Anh không nghĩ ngợi về quá khứ hay tương lai. Anh chỉ đơn giản là muốn giúp một người đang gặp khó khăn. Sống cùng em, anh mới thực sự hiểu thế nào là sự giản dị và hạnh phúc thật sự. Em đã cho anh thấy rằng, tiền bạc không phải là tất cả. Tình yêu thương, sự sẻ chia, sự chân thật… đó mới là thứ đáng giá.””
Anh siết nhẹ nắm tay mình. “”Anh yêu em, Hà à. Yêu con người em, yêu cái cách em sống. Anh không cần gì từ quá khứ đó nữa. Anh chỉ muốn có em, có một cuộc sống bình yên bên em. Đó là lý do anh sống như một người phụ hồ… để tìm lại chính mình, và để chờ đợi… một người như em.””
Sự chân thành trong giọng nói của Tấn khiến Hà bối rối. Nỗi sợ hãi trong cô dịu xuống một chút, nhưng sự hoài nghi vẫn còn đó. Quá khứ của anh quá khác biệt, quá nguy hiểm so với cuộc sống giản dị mà cô hằng mong ước. Liệu cô có thực sự hiểu hết về con người anh không? Liệu sự bình yên này có kéo dài được bao lâu, khi bóng ma của quá khứ vẫn còn tồn tại trong chiếc hộp gỗ kia? Hà nhìn chiếc hộp, rồi lại nhìn Tấn, lòng đầy những câu hỏi không lời.”
“Hà vẫn đứng đó, hơi thở dường như nghẹn lại trong lồng ngực. Lời Tấn vừa nói, về quá khứ đen tối, về lý do anh sống cuộc đời này… tất cả xoay cuồng trong đầu cô. Nỗi sợ vẫn chưa tan hết, nhưng xen lẫn vào đó là sự bối rối tột độ. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, người đã là chồng cô, người đã cho cô một mái ấm khi cô tưởng chừng như đã mất tất cả. Anh nói anh yêu cô, nhưng liệu lời nói ấy có thật không, khi anh mang trong mình một quá khứ phức tạp và nặng nề đến vậy? Những tổn thương từ cuộc hôn nhân cũ, từ việc bị vứt bỏ, khiến cô trở nên nhạy cảm với bất kỳ sự thật nào có thể làm lung lay niềm tin mong manh mà cô đang có. Cô không biết phải tin vào điều gì nữa.
Cô nhìn xuống chiếc hộp gỗ dưới gầm giường, biểu tượng của quá khứ bí ẩn ấy, rồi chậm rãi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Tấn. Giọng cô khẽ run run, nhưng mỗi từ đều nặng trĩu những hoài nghi và tổn thương chưa lành.
“”Vậy…”” cô bắt đầu, từng chữ như bị mắc kẹt ở cổ họng, “”anh… anh cưới em…””
Cô ngừng lại một chút, lấy hết sức bình sinh để nói ra điều mình đang nghĩ, điều khiến lòng cô đau thắt lại.
“”…là vì thương hại, hay vì điều gì khác?”” Cô nhìn sâu vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm một tia sáng nào đó giải đáp những nghi vấn trong lòng. “”Anh… anh có thật sự yêu em không?””
Câu hỏi vang lên trong không gian yên tĩnh, treo lơ lửng giữa họ. Ánh mắt Hà đầy mong chờ, nhưng cũng đầy e ngại. Cô cần biết sự thật, dù nó có đau đớn đến mức nào. Tấn nhìn Hà, khuôn mặt anh thoáng qua sự ngạc nhiên, rồi nhanh chóng thay thế bằng một biểu cảm phức tạp, khó tả. Anh chưa trả lời ngay. Sự im lặng bao trùm căn phòng nhỏ, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập của Hà. Cô nín thở chờ đợi.”
“Tấn vẫn im lặng một chút, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Hà, dường như đang đấu tranh với điều gì đó trong lòng. Rồi, một cách dứt khoát, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang lạnh ngắt của cô. Ngón tay anh siết nhẹ, truyền một hơi ấm quen thuộc. Ánh mắt Tấn lúc này không còn vẻ u ám hay bí ẩn nữa, thay vào đó là sự chân thành, trong suốt hơn bao giờ hết. Anh nhìn sâu vào mắt Hà, như muốn cô đọc được hết tâm can mình qua ánh nhìn ấy.
“”Hà à,”” giọng Tấn trầm ấm, không còn vẻ gượng gạo hay che giấu. “”Anh biết, quá khứ của anh phức tạp, nó đã gây ra cho em nhiều băn khoăn. Nhưng em hỏi anh có yêu em không? Câu trả lời là có. Rất nhiều.””
Anh dừng lại một nhịp, hít một hơi sâu.
“”Anh cưới em,”” Tấn tiếp tục, giọng nói càng lúc càng chắc chắn, “”không phải vì tiền, vì địa vị gì cả. Em về đây tay trắng, anh biết mà. Anh cũng chỉ là người phụ hồ nghèo, lấy đâu ra tiền hay địa vị gì để cho em chứ?””
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi Tấn, một nụ cười không chút mỉa mai, chỉ là sự tự nhận thức chân thật về hoàn cảnh của mình. Anh siết chặt tay Hà hơn một chút.
“”Anh cưới em,”” Tấn nhìn thẳng vào mắt cô, từng lời nói như khắc sâu vào tâm trí Hà, “”vì khi anh gặp em ở cái chợ quê này, nhìn em lam lũ, nhìn em vật lộn kiếm sống sau tất cả những gì đã xảy ra… anh thấy được sự lương thiện, sự mạnh mẽ phi thường trong con người em.””
Anh khẽ lắc đầu, như đang nhớ lại những ngày đầu gặp gỡ.
“”Anh nhìn thấy chính anh trong em,”” Tấn nói khẽ, giọng đầy đồng cảm. “”Một con người cũng từng vấp ngã, cũng từng đau khổ, cũng từng tưởng như không còn gì để mất. Chúng ta giống nhau, Hà à. Giống nhau ở những vết sẹo trong tâm hồn.””
Anh nhìn thẳng vào cô một lần nữa, ánh mắt kiên định.
“”Anh yêu con người thật của em,”” Tấn khẳng định, “”Yêu sự lương thiện, sự kiên cường đó. Yêu cả những tổn thương đã khiến em trở thành em của ngày hôm nay. Anh không thương hại em. Anh… anh trân trọng em. Và anh muốn dùng cả phần đời còn lại để bù đắp cho em, để em không bao giờ phải sợ hãi hay cảm thấy cô đơn nữa.””
Lời nói của Tấn, chân thành và mộc mạc, dường như đã gỡ bỏ tảng đá nặng trong lồng ngực Hà. Nỗi sợ hãi và nghi ngờ dần tan đi, thay vào đó là một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô. Cô nhìn Tấn, nhìn vào đôi mắt anh, và lần đầu tiên sau bao sóng gió, cô cảm thấy mình có thể tin tưởng. Tin vào người đàn ông đang nắm tay mình, người đã xuất hiện trong cuộc đời cô như một tia sáng giữa đêm tối.”
“Lời nói của Tấn, chân thành và mộc mạc, dường như đã gỡ bỏ tảng đá nặng trong lồng ngực Hà. Nỗi sợ hãi và nghi ngờ dần tan đi, thay vào đó là một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô. Cô nhìn Tấn, nhìn vào đôi mắt anh, và lần đầu tiên sau bao sóng gió, cô cảm thấy mình có thể tin tưởng. Tin vào người đàn ông đang nắm tay mình, người đã xuất hiện trong cuộc đời cô như một tia sáng giữa đêm tối. Cô siết nhẹ lại bàn tay anh, một lời đáp không cần nói thành lời. Họ cứ ngồi như thế trong im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng côn trùng đêm và hơi thở đều đều của hai người.
“”Em không sợ à?”” Tấn khẽ hỏi, giọng anh trầm xuống. “”Sợ quá khứ của anh?””
Hà lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn anh. “”Em sợ… cái chưa biết. Nhưng giờ em biết rồi… Em sợ hơn nếu mất anh.””
Cô nhìn xuống chiếc hộp gỗ nhỏ đang đặt cạnh mình, rồi lại nhìn Tấn. “”Cái này… là thật sao anh?””
Tấn gật đầu. “”Là thật. Đó là lý do anh phải rời bỏ tất cả, sống ẩn dật ở đây.”” Anh hít một hơi sâu, ánh mắt thoáng vẻ mệt mỏi. “”Nó phức tạp lắm, Hà à. Liên quan đến nhiều chuyện, nhiều người… không đơn giản chỉ là tiền bạc hay tranh chấp thông thường.””
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm trọng. “”Em đã chịu đủ đau khổ rồi. Anh đưa em về đây, chỉ muốn em có một cuộc sống bình yên. Anh đã nghĩ, chỉ cần mình im lặng, sống như thế này, thì quá khứ đó sẽ không tìm đến. Sẽ không ảnh hưởng đến em.””
Hà nghe anh nói, cô hiểu gánh nặng mà Tấn đang mang. Cô đã nhìn thấy một Tấn yếu đuối, sợ hãi khi nhắc đến chiếc hộp. Giờ đây, trước mặt cô là một Tấn chân thành, đối diện với sự thật. Tình yêu cô dành cho anh không hề vơi đi, ngược lại, sự thấu hiểu làm nó sâu sắc hơn. Nhưng cô cũng biết, sự thật này không thể cứ mãi bị chôn vùi.
“”Anh à,”” Hà khẽ nói. “”Em yêu anh. Em yêu con người anh bây giờ, yêu cả sự tử tế và ấm áp anh đã mang lại cho em. Quá khứ đó… nó là một phần của anh, em không thể và không muốn phủ nhận nó. Nhưng nó cũng mở ra… một con đường khác.””
Cô dừng lại, tìm từ ngữ. “”Chúng ta có thể tiếp tục sống như thế này, bình yên nhưng luôn nơm nớp lo sợ. Hoặc… chúng ta có thể đối mặt với nó. Tìm hiểu rõ ràng, xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, và liệu có cách nào để kết thúc mọi chuyện một lần và mãi mãi không.””
Tấn im lặng lắng nghe. Ánh mắt anh nhìn xa xăm, như đang cân nhắc những lựa chọn. Cuộc sống giản dị hiện tại an toàn, nhưng liệu nó có thật sự bền vững? Hay chỉ là sự trì hoãn một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi? Và nếu đối mặt, họ có đủ sức mạnh để chống lại quá khứ phức tạp đó không?
“”Em biết anh sợ,”” Hà nắm chặt tay Tấn hơn. “”Nhưng anh không đơn độc đâu. Giờ có em rồi. Hai chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.””
Câu nói của Hà như một tia sáng nhỏ len lỏi vào bóng tối trong lòng Tấn. Anh nhìn cô, nhìn thấy sự kiên định trong mắt cô, sự sẵn sàng cùng anh bước đi trên bất kỳ con đường nào. Anh đã từng nghĩ mình chỉ có một mình. Giờ đây, anh có Hà.
Họ cứ ngồi bên nhau như vậy rất lâu dưới ánh trăng khuya, nói hết những tâm sự. Sự thật về Tấn không làm tình yêu của Hà phai nhạt, nhưng nó đã đưa họ đến một ngã rẽ quan trọng. Con đường phía trước có thể đầy chông gai, nhưng ít nhất, họ sẽ không bước đi một mình. Tương lai nào cho hai người, liệu sẽ là cuộc sống giản dị dưới vỏ bọc an toàn, hay dũng cảm đối mặt với quá khứ đầy bí ẩn? Câu trả lời vẫn còn nằm phía trước, đợi họ cùng nhau quyết định.”
“Anh siết chặt tay Hà, ánh mắt không còn vẻ sợ hãi mà thay vào đó là sự quyết tâm. “”Em nói đúng. Chúng ta không thể cứ trốn tránh mãi được.””
Hà mỉm cười nhẹ nhõm, nụ cười đầu tiên sau khi biết sự thật về chiếc hộp. “”Em tin vào anh, Tấn à. Dù anh là ai, anh đã làm gì, điều quan trọng nhất với em là con người anh bây giờ, sự chân thành anh dành cho em.””
Họ ngồi lại bên nhau, không nói gì thêm về quá khứ phức tạp ấy. Thay vào đó là những kế hoạch nhỏ bé cho tương lai giản dị. Sáng mai Hà sẽ dậy sớm đi chợ bán rau. Tấn sẽ đi làm phụ hồ. Buổi chiều họ sẽ cùng nhau chăm sóc mảnh vườn nhỏ. Những điều bình dị ấy bỗng trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Chiếc hộp gỗ vẫn nằm đó, lặng lẽ nhắc nhở về một quá khứ chưa khép lại hoàn toàn, nhưng nó không còn là nỗi ám ảnh chia cắt họ nữa. Nó trở thành một phần câu chuyện của Tấn, mà giờ đây, Hà sẵn sàng cùng anh đối mặt.
“”Ngủ đi em,”” Tấn vuốt nhẹ tóc Hà. “”Ngày mai chúng ta còn nhiều việc phải làm.””
Hà tựa đầu vào vai anh. Cô đã từng mất tất cả, tưởng chừng không còn gì. Vậy mà giờ đây, cô lại tìm thấy bình yên và hạnh phúc bên người đàn ông này, người tưởng chừng như không có gì ngoài đôi bàn tay chai sạn và trái tim ấm áp. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, không biết quá khứ của Tấn sẽ dẫn họ đến đâu, nhưng cô biết một điều chắc chắn: cô đã tìm được bến đỗ bình yên.
***
Ngày nối ngày, cuộc sống của Hà và Tấn vẫn tiếp diễn giản dị ở vùng quê nghèo. Hà vẫn đi chợ bán rau, Tấn vẫn đi làm phụ hồ. Họ không còn nhắc nhiều về chiếc hộp gỗ, nhưng sự hiện diện của nó như một lời nhắc nhở ngầm rằng có những thứ cần phải đối mặt. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất không phải là chiếc hộp đó chứa đựng bí mật gì, mà là cách họ đối diện với nó. Tình yêu và sự tin tưởng mà họ dành cho nhau đã vượt qua được nỗi sợ hãi ban đầu. Hà hiểu rằng, Tấn không phải là hoàng tử trong truyện cổ tích, anh chỉ là một người đàn ông bình thường với quá khứ phức tạp, nhưng trái tim anh thì chân thành hơn bất kỳ ai cô từng gặp. Cuộc sống này không cần những hào nhoáng giả tạo, chỉ cần sự sẻ chia, thấu hiểu và một mái nhà có tiếng cười. Dù Tấn có là ai, anh vẫn là người chồng đã dang tay cứu vớt cuộc đời cô khi cô chênh vênh nhất. Chiếc hộp gỗ là quá khứ, là những gì đã xảy ra trước khi họ gặp nhau. Còn hiện tại và tương lai, là do chính hai người cùng nhau vun đắp từng ngày. Hà tin vào lựa chọn của mình. Cô tin vào người chồng phụ hồ giàu tình nghĩa này. Hạnh phúc giản đơn không phải là không có sóng gió, mà là cùng nhau vượt qua sóng gió bằng tình yêu và niềm tin. Và họ, Hà và Tấn, đã tìm thấy hạnh phúc ấy ngay trong cuộc sống bình dị của mình.” …