Danh mục: Chưa phân loại

  • Tôi đã đặt một camera ẩn trong phòng của tôi để lấy bằng chứng mẹ chồng lục lọi lấy vàng nhưng đâu có ngờ tôi phải chứng kiến cảnh tượng kinh tởm của chồng tôi đã dấm dúi làm suốt 10 năm qua

    Tôi đã đặt một camera ẩn trong phòng của tôi để lấy bằng chứng mẹ chồng lục lọi lấy vàng nhưng đâu có ngờ tôi phải chứng kiến cảnh tượng kinh tởm của chồng tôi đã dấm dúi làm suốt 10 năm qua

    Tôi đã đặt một camera ẩn trong phòng của tôi để lấy bằng chứng mẹ chồng lục lọi lấy vàng nhưng đâu có ngờ tôi phải chứng kiến cảnh tượng kinh tởm của chồng tôi đã dấm dúi làm suốt 10 năm qua

    Tôi tên Lan, 32 tuổi, lấy chồng được 7 năm. Nhà chồng tôi ở chung một căn nhà 3 tầng, mẹ chồng — bà Hường, tính vốn soi mói, hay lục lọi tủ của vợ chồng tôi với lý do “coi có thiếu đồ đạc gì không”.

    Tôi không tin tưởng bà lắm, nhất là từ ngày tôi phát hiện mất hai chiếc vòng vàng mẹ ruột cho trước khi cưới. Hỏi thì bà cười hềnh hệch bảo:
    “Nhà này làm gì có trộm?”

    Tôi nghi quá, bèn đặt một camera siêu nhỏ giấu sau chậu cây trong phòng, hướng thẳng vào tủ quần áo — định bụng theo dõi vài ngày để bắt tại trận.

    Tôi thậm chí còn bật chế độ gửi thông báo khi camera phát hiện chuyển động.

    Ba ngày sau.

    Đang làm ở công ty thì điện thoại rung liên tục: Camera phát hiện chuyển động trong phòng.

    Tôi mở ra xem.

    Đúng như tôi nghĩ:
    Bà Hường bước vào, đảo mắt, rồi bắt đầu mở tủ tôi lục từng ngăn.

    “Tốt rồi, bắt được rồi nhé,” tôi lầm bầm.

    Nhưng chưa đầy 20 giây sau…

    Cảnh tượng trên màn hình khiến tôi lạnh cả sống lưng.

    **KHÔNG PHẢI MẸ CHỒNG.

    MÀ LÀ CHỒNG TÔI.**

    Anh Dũng — chồng tôi — xuất hiện từ phía cửa. Anh nhìn quanh rồi rón rén khóa cửa lại.

    Tôi tưởng anh quay về nhà giữa giờ làm, nhưng điều tiếp theo xảy ra khiến tôi muốn nôn.

    Anh đi đến bên cạnh mẹ tôi, thì thầm gì đó. Bà gật đầu, nhếch mép cười.

    Rồi anh mở ngăn tủ đựng đồ lót của tôi, lôi ra một cái túi nhỏ màu đỏ — túi tôi đựng những thứ riêng tư nhất.

    Anh mở bung ra.

    Không phải vàng.

    Mà là… những tờ giấy ghi nợ.

    Những tờ giấy mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trong đời.

    Bà Hường nói to, rõ ràng đến mức camera thu được:

    “Giữ kỹ vào, không để con Lan nó biết. Cái món nó gửi về cho tao hàng tháng, mày nhớ lấy trước một nửa. Con này ngu, dễ moi lắm.”

    Tôi như bị ai bóp tim.

    Lấy tiền tôi gửi cho mẹ chồng?Giấu giấy nợ trong tủ của tôi?

     

    Nhưng vì sao?

     

    Chưa kịp định thần, camera ghi tiếp cảnh khiến tôi buồn nôn:

    **CHỒNG TÔI QUỲ XUỐNG.

    NHƯ CON NỢ ĐANG CẦU CỨU.**

    Anh nói, giọng run:

    “Mẹ… con xin mẹ đừng nói với nó. Mười năm nay chuyện này kín rồi. Để nó biết là đời con tàn.”

    Bà Hường khoanh tay:

    “Muốn tao im thì mỗi tháng để tao giữ cái thẻ ATM của nó. Con Lan nó yêu mày như điếu đổ, nó không dám nghi đâu.”

    Dũng gật đầu lia lịa như kẻ đang chịu ơn.

    Tôi choáng váng.

    Mười năm?
    Anh nói mười năm?

    Nhưng tệ hơn vẫn còn ở phía sau.

    SỰ THẬT KINH TỞM NHẤT

    Dũng đứng dậy, nhìn quanh phòng tôi như kẻ trộm, rồi mở một cái hộp tôi chưa bao giờ thấy.

    Bên trong là hàng loạt hóa đơn bí mật:

    Tiền nhà cho một người phụ nữ khác

    Tiền viện phí của một đứa trẻ 8 tuổi

    Tiền học thêm

    Và một tờ giấy khai sinh…

    Camera zoom đủ gần để tôi thấy rõ dòng chữ:

    Tên cha: Dũng (chồng tôi).

    Tôi suýt đánh rơi điện thoại.

    Bà Hường khoát tay, nói câu chốt hạ:

    “Cứ giấu con Lan. Để nó nuôi mày còn nuôi cả con kia. Mày ngu chứ nó ngu hơn.”

    Tôi muốn hét lên.
    Muốn đập nát cái điện thoại.

    Nhưng tôi chỉ ngồi bất động — nước mắt chảy xuống bàn tay.

    Cuối video, chồng tôi đưa cho mẹ một xấp tiền tôi chưa bao giờ thấy anh có. Nhưng thứ làm tôi chết lặng là chiếc nhẫn cưới của tôi trong tay mẹ chồng.

    Bà cười khẩy:

    “Nó sắp phát hiện rồi. Lo mà dọn đường đi. Nhẫn tao giữ để khi cần còn mang chỗ khác.”

    Chồng tôi đáp:

    “Ừ… chuẩn bị ly hôn đi thì vừa. Con bé (nhân tình) nó giục rồi.”

    Tôi chết lặng.

    Mười năm chung sống.Tôi nuôi con riêng của anh với người khác.Tôi bị mẹ chồng moi tiền.

    Tôi bị chồng cắm sừng, cướp nhẫn cưới, chuẩn bị đá khỏi nhà…

  • Đến giờ đẹp, quan t à i của cậu thanh niên m ấ t trẻ đóng nắp mãi không khớp, cả nhà xúm vào g ỡ ra đem đi đổi lại

    Đến giờ đẹp, quan t à i của cậu thanh niên m ấ t trẻ đóng nắp mãi không khớp, cả nhà xúm vào g ỡ ra đem đi đổi lại

    Chuyển đến nội dung

    Cậu Thành – một thanh niên mới 24 tuổi, đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Gia đình nghèo, bố mẹ đau đớn, gom góp tiền lo tang lễ. Ai cũng tiếc thương, bởi Thành hiền lành, ngoan ngoãn, đang chuẩn bị đi nước ngoài làm việc.

    Chiếc quan tài gỗ được đặt giữa sân nhà, trang trọng, nghi ngút khói hương. Đến giờ đẹp – 9h13 phút sáng, thầy cúng gật đầu cho phép đóng nắp quan tài để chuẩn bị đưa đi an táng.

    Nhưng… lạ lùng thay,
    Khi ba người đàn ông cố gắng ép nắp quan tài xuống, nó cứ bật ngược lại, như thể bên trong có gì đó cản trở. Họ càng cố ép, chiếc nắp càng nghiêng lệch.

    Mẹ Thành khóc lóc gào lên:

    “Nó còn điều gì chưa nói với mẹ sao con?”

    Thầy cúng sợ có “điềm”, bèn ra hiệu mở nắp ra kiểm tra lại lần cuối. Khi những chiếc đinh vừa được gỡ ra, mọi người vội hé nắp quan tài ra khoảng 30cm… thì toàn bộ đám tang lập tức chết lặng.

    Một bàn tay người… thò lên từ bên trong.

    Nhưng không phải bàn tay của cậu Thành!

    Cả nhà tái mét, hét lên:

    “Trời ơi! Không phải Thành! Ai đây???”

    Người cha sững sờ, run rẩy kéo hẳn nắp quan tài ra… và thấy dưới lớp vải liệm là hai thi thể – một là cậu Thành, một là… người đàn ông trung niên mặc đồng phục bệnh viện.

    Cảnh sát được gọi đến khẩn cấp.
    Cuộc điều tra diễn ra ngay trong tang lễ. Sau gần hai giờ đồng hồ tra xét, sự thật chấn động được hé lộ:

    Người đàn ông nằm cạnh thi thể Thành là bệnh nhân tâm thần đã mất tích tại một bệnh viện cách đó 30km.

    Theo camera giám sát và lời khai của đơn vị vận chuyển quan tài, đã có sai sót nghiêm trọng

    Đêm trước khi đóng nắp, trong lúc nhân viên hậu cần bận đi lấy dụng cụ, người đàn ông lẻn vào – nằm vào trong quan tài bên cạnh xác Thành mà không ai hay.

    Sự việc càng chấn động hơn khi người của viện tiết lộ:

    “Ông ta từng mất con trai vì tai nạn giao thông, sau đó phát điên… và từng lẩm bẩm rằng ‘ta phải đưa nó về, phải đi cùng nó’…”

    Không ai biết bằng cách nào ông tìm thấy quan tài Thành. Nhưng sự trùng hợp khiến cả xóm rùng mình.

    Cuối cùng, thi thể người đàn ông được đưa về viện để an táng riêng.
    Gia đình Thành vẫn tiếp tục lo hậu sự, lần này đóng nắp lại trơn tru không còn trở ngại gì.

    Khi xe tang lăn bánh, bà nội Thành chỉ lẩm bẩm:

    “Chắc… cậu ấy không muốn người cô độc ấy đi lạc thêm lần nào nữa…”

    Không có oan hồn, không có ma quái – chỉ có nỗi đau của một người cha điên dại vì mất con, lạc giữa trần gian trong chiếc quan tài không dành cho mình.

  • Ả bồ hí hửng nhắn tin cho vợ người tình: “Chồng chị và em đang vui vẻ trong nhà ngh:ỉ đấy

    Ả bồ hí hửng nhắn tin cho vợ người tình: “Chồng chị và em đang vui vẻ trong nhà ngh:ỉ đấy

    Ngược lại, Thành – chồng Hương và là con trai độc nhất của bà Phương – lại ngày càng đổ đốn.

    Cậy thế nhà giàu, Thành thường xuyên tụ tập, chơi bời.

    Hương biết, nhưng cô chọn cách im lặng, nhẫn nhịn để giữ êm ấm cửa nhà, nhất là khi cô đang mang thai đứa con đầu lòng được 4 tháng.

    Hôm ấy là ngày giỗ bố chồng. Hương tất bật trong bếp từ sáng sớm để chuẩn bị mâm cỗ. Bụng bầu lùm lùm khiến cô di chuyển có phần nặng nhọc.

    Bà Phương thấy vậy liền xắn tay vào giúp con dâu, miệng quở trách: “Thằng Thành đâu rồi? Giỗ bố nó mà nó đi biệt tăm từ sáng là sao?”.

    Hương cười gượng, lau mồ hôi trên trán: “Anh ấy bảo đi đón khách quan trọng cho công ty mẹ ạ. Chắc lát anh về”.

    Bà Phương hừ lạnh. Bà lạ gì tính con trai mình. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại của Hương đặt trên bàn đảo bếp rung lên bần bật. Một tin nhắn zalo đến, màn hình sáng rực.

    Hương đang dở tay nhào bột, nhờ mẹ chồng: “Mẹ xem giúp con ai nhắn, lỡ anh Thành bảo mua thêm gì”.

    Bà Phương cầm máy lên. Mắt bà nheo lại, rồi mở to hết cỡ, gương mặt đang hồng hào bỗng chuyển sang tím tái vì giận dữ.

    Dòng tin nhắn hiện lên đầy đủ, trơ trẽn đến mức khiến người đàn bà thép như bà cũng phải rùng mình:

    “Chồng chị và em đang vui vẻ trong nhà nghỉ đấy. Anh ấy tuyệt vời lắm… còn khen em làm tình giỏi hơn chị nữa đấy. Anh ấy bảo quay lại về bắt chị xem mà làm theo”.

    Kèm theo đó là một bức ảnh selfie mờ ảo trong ánh đèn vàng vọt, một cô gái trẻ đang áp má vào ngực trần của Thành – con trai bà, cả hai đều đang cười cợt nhả nhớt.

    Hương thấy mẹ chồng im lặng quá lâu, lo lắng hỏi: “Sao thế mẹ? Có chuyện gì gấp ạ?”.

    Bà Phương hít một hơi thật sâu, nhanh tay xóa tin nhắn, rồi quay sang nhìn con dâu bằng ánh mắt bình thản đến lạ lùng: “Không có gì. Tin nhắn quảng cáo rác rưởi ấy mà. Con cứ làm đi, mẹ ra ngoài có chút việc”.

    Bà bước ra khỏi bếp, đôi bàn tay nắm chặt đến mức móng tay găm vào da thịt. “Được lắm. Dám động đến con dâu và cháu nội tao, lại còn dám vác mặt thách thức bà già này. Để tao xem mày ‘giỏi’ đến mức nào”.

    Bà Phương không gọi cho Thành. Bà gọi thẳng cho đội vệ sĩ thân tín vẫn thường đi theo bà trong những vụ đền bù giải tỏa đất đai.

    Chỉ mất 15 phút định vị qua chiếc đồng hồ thông minh mà bà ép Thành đeo (với lý do theo dõi sức khỏe), chiếc xe sang màu đen của bà đã đỗ xịch trước cửa một nhà nghỉ kín đáo trong ngõ hẻm.

    Bà Phương bước xuống, khí thế bức người. Bà ném một xấp tiền lên quầy lễ tân: “Chìa khóa phòng 302. Đừng để tôi phải phá cửa”.

    Cậu lễ tân run rẩy đưa chìa khóa dự phòng.

    Trên phòng 302, ả nhân tình tên My đang hí hửng chờ đợi cơn thịnh nộ của Hương. Ả nghĩ rằng với tính cách yếu đuối của Hương, cô sẽ khóc lóc gọi điện, và Thành sẽ chán ghét vợ mà ly dị ngay lập tức.

    Nhưng không, cánh cửa bật mở, người bước vào không phải là Hương.

    Thành đang quấn khăn tắm, nhìn thấy mẹ thì mặt cắt không còn giọt máu, chân tay bủn rủn: “Mẹ… sao mẹ lại ở đây?”.

    Bà Phương không nói không rằng, giơ tay tát Thành một cái như trời giáng, âm thanh chát chúa vang lên trong căn phòng hẹp. Thành ngã dúi dụi xuống giường.

    My – ả bồ nhí, tuy bất ngờ nhưng vẫn giữ thái độ xấc xược. Cô ta kéo chăn che người, hất hàm: “Bác là ai mà tự tiện xông vào đây đánh người? Tôi báo công an đấy”.

    Bà Phương cười nhạt, bước tới gần giường, ánh mắt sắc lạnh như dao cau chém đá: “Mày là đứa vừa nhắn tin dạy con dâu tao cách làm tình phải không? Loại gái bán hoa mà cũng đòi dạy vợ chính chuyên giữ chồng à?”.

    My tím mặt vì bị xúc phạm: “Bà già, bà nói cho cẩn thận. Con trai bà mê tôi, chê vợ nó như khúc gỗ. Bà về bảo con dâu bà dọn đi là vừa”.

    Vừa nói, My vừa chồm dậy định giật lấy điện thoại của bà Phương để xóa bằng chứng (bà đang quay video). Trong lúc giằng co, ả nhân tình hung hăng xô mạnh bà Phương ngã vào tường.

    Thành hét lên: “My! Mày điên à? Đó là mẹ tao!”.

    Thấy mẹ mình bị ngã, cơn điên trong người Thành nổi lên, nhưng chưa kịp làm gì thì tai nạn ập đến. Cú xô của My quá mạnh khiến bà Phương ngã, nhưng bà kịp né người. My theo đà lao tới, chân vướng vào tấm ga trải giường lùng bùng.

    “RẦM!”

    Một tiếng động khô khốc vang lên. My ngã sấp mặt xuống, nhưng kinh khủng hơn, vùng bụng dưới của cô ta đập mạnh vào chiếc kệ tivi bằng gỗ lim. My hét lên một tiếng xé ruột rồi nằm quằn quại trên sàn.

    Xe cấp cứu đến đưa My đi trong tình trạng cô ta đau dữ dội. Tại bệnh viện, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng.

    “Bệnh nhân bị tổn thương tử cung nghiêm trọng do va đập mạnh. Chúng tôi buộc phải cắt bỏ toàn bộ tử cung để cứu tính mạng. Cô ấy vĩnh viễn không còn khả năng làm mẹ nữa”.

    Thành đứng chết lặng ở hành lang. Bà Phương ngồi trên ghế chờ, chỉnh lại tà áo dài, gương mặt lạnh băng không chút biến sắc.

    Khi My tỉnh lại và biết tin dữ, cô ta gào thét như một con thú điên loạn.

    Cô ta còn trẻ, còn cả một tương lai phía trước, và giấc mộng dùng đứa con để trói chân đại gia giờ đây tan thành mây khói.

    Tin nhắn “…không biết đẻ” mà cô ta định mỉa mai Hương, giờ đây lại trở thành lời nguyền vận vào chính cuộc đời cô ta một cách tàn khốc nhất.

    Bà Phương bước vào phòng bệnh, nhìn My đang tiều tụy, đau đớn. Bà đặt xuống một phong bì:

    “Đây là tiền viện phí tao trả cho mày coi như làm phúc.

    Còn thằng Thành, tao đã phong tỏa toàn bộ tài sản. Nếu nó muốn đi theo mày, nó sẽ phải ra đi tay trắng. Mày nghĩ mày còn đủ sức giữ chân một thằng đàn ông khi mày không còn gì trong tay, kể cả khả năng sinh con không?”.

    My nhìn bà Phương, nước mắt trào ra, không nói được lời nào vì sợ hãi và tuyệt vọng.

    Thành về nhà, quỳ rạp trước mặt Hương xin tha thứ. Lúc này Hương mới biết toàn bộ sự thật. Cô nhìn người chồng bội bạc, lòng nguội lạnh như tro tàn.

    Hương không ly hôn ngay vì đứa con trong bụng, nhưng cô cũng không còn là Hương nhu mì của ngày xưa. Cô có bà Phương – người mẹ chồng “thép” đứng sau hậu thuẫn. Bà Phương tuyên bố trước cả họ:

    “Từ nay, cái nhà này, tài sản này tao di chúc lại hết cho cái Hương và cháu tao. Thằng Thành liệu hồn mà sống, lệch sóng một lần nữa thì ra đường ở”.

    Trong căn biệt thự lộng lẫy, kẻ phản bội phải sống trong sự ghẻ lạnh và hối hận muộn màng.

    Còn ả nhân tình kia, sau khi xuất viện, mang theo nỗi đau thể xác và tinh thần vĩnh viễn, lầm lũi biến mất khỏi thành phố, sống cuộc đời cô độc trong bóng tối, trả giá cho sự ngông cuồng của tuổi trẻ.

    Ả bồ hí hửng nhắn tin cho vợ người tình: “Chồng chị và em đang v::ui v:ẻ trong nh:à ngh:ỉ đấy.

    Anh ấy tuyệt vời lắm…còn khen em làm t:ì:::n:h giỏi hơn chị nữa đấy.

    Anh ấy bảo q:::ua:::y lại về b:::ắt chị xem mà làm theo”, ai ng::ờ người đọc được tin nhắn lại là mẹ chồng tôi, để rồi sau đó ả người tình vĩnh viễn không còn khả năng..

  • Về nhà mẹ đẻ, tôi định khoe tháng này thu nhập 200 triệu, nhưng chồng đá nhẹ dưới bàn khiến tôi vội đổi thành 4 triệu

    Về nhà mẹ đẻ, tôi định khoe tháng này thu nhập 200 triệu, nhưng chồng đá nhẹ dưới bàn khiến tôi vội đổi thành 4 triệu

    1. Về nhà mẹ đẻ

    Hôm ấy là Chủ nhật. Tôi – Linh, 29 tuổi – quyết định về quê ăn cơm cùng mẹ sau cả tuần làm việc ở thành phố.

    Vừa bước vào sân, mùi cơm cá kho, rau luộc và canh chua của mẹ đã khiến tôi nhớ nhà da diết.

    Mẹ nhìn tôi cười hiền:

    – “Con về kịp giờ cơm trưa, tốt quá! Thịt kho, cá chiên, canh cua mẹ nấu cho con.”

    Tôi mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Những ngày ở thành phố áp lực, về nhà thấy mọi thứ bình yên như thế này, tôi thấy được tiếp sức.

    Chồng tôi, Duy, 31 tuổi, ở lại thành phố vì công việc. Tôi đi một mình, chỉ mang theo laptop, điện thoại và một ít đồ ăn mẹ nhờ mua.

    Bước vào bàn ăn, chị dâu Thu – vợ anh trai tôi – đã ngồi đó, tay bưng bát canh, gương mặt tươi cười:

    – “Linh về rồi à? Mau ngồi đây, để chị múc cơm cho.”

    Tôi nhận bát cơm, lòng ấm áp. Nhưng trong sâu thẳm, tôi luôn cảm thấy sự ganh tỵ nhẹ nhàng giữa chị Thu và tôi, dù cả hai đều cố giấu.

    2. Câu hỏi về thu nhập

    Mẹ bắt đầu hỏi chuyện công việc:

    – “Con làm ăn thế nào? Thu nhập có ổn không?”

    Tôi cười khẽ: “Dạ, cũng được mẹ ạ… tháng này khá hơn.”

    Mẹ nheo mắt, hiếu kỳ:

    – “Thế bao nhiêu tiền một tháng?”

    Tôi nén cười. Thực ra, thu nhập tháng này lên tới 200 triệu, do dự án ở công ty mới. Tôi vừa định nói ra, hả hê khoe thành quả, thì ngay dưới gầm bàn, chồng liền đá nhẹ chân tôi, ra hiệu phải im lặng.

    Tôi giật mình, nhìn xuống mặt bàn. Chồng nhấn mạnh: “Đừng khoe, để im”.

    Tim tôi đập mạnh. Tôi bối rối, lập tức đổi giọng:

    – “Dạ… chỉ khoảng… 4 triệu thôi ạ…”

    Chị dâu Thu nhìn tôi với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực. Mẹ tôi hơi chau mày, nhưng không hỏi thêm.

    Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại thắc mắc: tại sao chồng lại sợ tôi nói thật?

    3. Bầu không khí căng thẳng

    Ăn cơm trôi qua trong im lặng. Tôi cố gắng nói chuyện, kể chuyện thành phố, nhưng ánh mắt chị Thu cứ dõi theo tôi, như muốn dò xét.

    Bỗng dưng, chị Thu mỉm cười, giọng dịu dàng nhưng lại đầy “ẩn ý”:

    – “À, mẹ ơi, mẹ xem thử cái này… chị tìm được hôm trước, chắc nhầm, nhưng để lên đây cho Linh xem.”

    Chị đặt trên bàn một xấp giấy gấp gọn. Tôi tò mò mở ra, và chết lặng.

    Đó là hợp đồng ký kết dự án của tôi, chi tiết hẳn hòi với số tiền 200 triệu.

    Tôi nhìn chị Thu, định hỏi: “Sao chị lại biết…?”

    Chị Thu cười, giọng điệu nhẹ như không:

    – “Thấy mấy cậu ở cơ quan nhắc chuyện này trên chat nhóm, tiện đây đưa ra cho Linh biết thôi.”

    Mọi người nhìn tôi. Mẹ tôi nhướng mày, bối rối: “Linh… sao lại như vậy?”

    Tôi cắn môi, im lặng. Chồng tôi vẫn giữ nguyên tư thế dưới bàn, vẻ mặt nghiêm nghị.

    4. Twist bất ngờ

    Chị dâu Thu tiếp tục, giọng mỉm cười:

    – “Chị đưa đây không phải để khoe hay làm gì đâu. Nhưng mẹ nhìn xem, Linh chăm chỉ vậy, mà tháng trước còn trích ra bao nhiêu tiền giúp em Thu và mẹ mua quà từ thiện, trả nợ công ty…”

    Mọi người quay sang nhìn tôi. Tôi khẽ gật đầu. Quả thật, tôi trích 50 triệu trong tổng thu nhập để giúp mẹ và em dâu thực hiện kế hoạch từ thiện, nhưng mọi người không hề biết.

    Chị Thu tiếp:

    – “Chị biết con lặng lẽ làm việc đó, nhưng hôm nay thấy con nói ‘chỉ 4 triệu’ mà mẹ nhìn con rồi, thấy con còn giấu tiền, chị nghĩ con còn trầm lặng, cao thượng quá.”

    Cả căn phòng im lặng. Mẹ tôi mỉm cười, nhưng ánh mắt đầy vẻ cao tay, như muốn nói: “Con không cần khoe, sự thật rồi cũng lộ.”

    Tôi chột dạ, vừa ngạc nhiên vừa xúc động. Chồng tôi nhìn tôi, gật nhẹ: “Em nghe chưa? Đôi khi im lặng là cách tốt nhất.”

    Mẹ tôi thì thầm bên tai:

    – “Con thấy không? Con không cần khoe, người biết rồi sẽ hiểu.”

    Tôi bật cười, cảm thấy ấm lòng.

    5. Sự im lặng khiến mọi người phải nhìn nhận

    Sau hôm đó, mẹ tôi ngồi với chồng và chị dâu, nhẹ nhàng nhắc nhở:

    – “Con có thể lặng lẽ, nhưng làm gì cũng nên minh bạch với gia đình. Người ngoài thì không sao, nhưng người nhà cần hiểu để tránh hiểu lầm.”

    Chị Thu đỏ mặt, cúi đầu, không dám nói gì. Chồng tôi thở phào, nắm tay tôi.

    Tôi cảm giác một bài học sâu sắc về gia đình và sự khiêm nhường: đôi khi, im lặng và âm thầm làm việc còn khiến người khác ấn tượng hơn cả khoe khoang.

    6. Kết – twist cao tay của mẹ

    Hành động của chị dâu – vô tình hay cố ý – đã khiến cả nhà nhận ra:

    Tôi không khoe khoang, nhưng sự thật cuối cùng vẫn được bộc lộ.

    Mẹ tôi âm thầm chuẩn bị, không nói gì nhưng đã nắm trọn tình huống, khiến chồng tôi vừa bảo vệ tôi vừa giữ phép lịch sự.

    Chị Thu và cả gia đình phải tự nhìn lại cách ứng xử, còn tôi thì thầm cảm ơn mẹ vì quá cao tay.

    Từ hôm đó, bữa cơm gia đình trở nên nhẹ nhàng hơn, sự cạnh tranh âm thầm không còn, thay bằng sự trân trọng và tôn trọng nhau.

    Một miếng đá dưới bàn, một câu nói “giả vờ không biết” – tưởng đơn giản – lại dẫn đến một bài học sâu sắc về gia đình, tình cảm và sự khiêm nhường.

  • “Thưa ông, tôi vẫn còn тяιин, tôi chưa bao giờ ngủ với bất kỳ người đàn ông nào trước đây” Cô gái 25 tuổi khóc trong phòng khách sạn của người đàn ông mà cô chọn

    “Thưa ông, tôi vẫn còn тяιин, tôi chưa bao giờ ngủ với bất kỳ người đàn ông nào trước đây” Cô gái 25 tuổi khóc trong phòng khách sạn của người đàn ông mà cô chọn

    Cô gái tên Lan, 25 tuổi, cầm chặt quai túi, đứng run rẩy trước cửa phòng 806 của khách sạn cao nhất thành phố. Cô đã dành trọn 1 năm để tìm hiểu và yêu thầm người đàn ông này – anh Hoàng, 38 tuổi, thành đạt, trầm tính, tử tế… hay ít nhất cô vẫn tin vậy.

    Họ quen nhau qua công việc. Anh Hoàng không hề ép buộc, không tán tỉnh thô lỗ—chỉ kiên nhẫn chăm sóc, hỏi han, khiến Lan tin rằng đây là người đàn ông đầu tiên trong đời cô muốn mở lòng.

    Tối hôm đó, cô chủ động nhắn:

    “Em muốn ở riêng với anh tối nay… Nếu anh cũng muốn.”

    Anh đồng ý rất nhanh, nhanh đến mức làm Lan hơi chột dạ.

    Nhưng rồi cô tự trấn an.

    Cô muốn điều này. Và cô đã quyết.


    5 PHÚT TRƯỚC

    Trong phòng, Lan ngồi trên ghế, hai tay siết lại. Tim đập mạnh như muốn chạy khỏi lồng ngực. Hoàng bước đến nhẹ nhàng:

    — “Em sợ à?”

    Cô gật, cố giữ giọng bình tĩnh:

    — “Thưa anh… em vẫn còn trinh. Em chưa từng ngủ với ai trước đây. Em lo… em sợ mình không biết gì.”

    Hoàng đứng khựng lại.

    Không cười, không trêu, không ôm lấy cô như cô tưởng.

    Anh chỉ… nhìn. Nhìn rất lâu.
    Một biểu cảm kỳ lạ thoáng qua trên mặt anh. Không phải sốc. Không phải vui.
    Mà giống như… thở phào.

    Lan nhíu mày:

    — “Anh sao vậy?”

    Hoàng đáp một câu khiến Lan lạnh sống lưng:

    — “Ừ. Tốt rồi. Cuối cùng anh cũng chắc chắn.”


    5 PHÚT SAU

    Lan bối rối. Chưa kịp hỏi gì thêm thì Hoàng đi đến chiếc vali nhỏ anh mang theo, bấm mật khẩu, mở ra.

    Lan chết lặng.

    Bên trong không phải đồ cá nhân.
    Không phải quần áo.
    Không phải đồ dùng đàn ông.

    Mà là hàng chục phong bì hồ sơ, mỗi phong bì có in ảnh một cô gái khác nhau. Cùng độ tuổi. Cùng kiểu tóc. Cùng khuôn mặt na ná Lan.

    Trên mỗi phong bì là những dòng chữ ghi:

    “Đã từng quan hệ – loại.”

    “Có bạn trai trước – loại.”

    “Đã sống chung với người yêu – loại.”

    “Không chắc chắn – theo dõi tiếp.”

    Lan thấy… tên mình nằm ở dưới cùng:

    “Lan – 12 tháng quan sát.
    Không có yêu đương.
    Không gần gũi ai.
    Có khả năng phù hợp.

    Cô bật khỏi ghế:

    — “Anh… đây là cái gì?”

    Hoàng đóng vali lại, khóa cạch một cái, rồi nhìn cô bằng ánh mắt lạnh tanh:

    — “Anh xin lỗi. Nhưng anh cần một người phụ nữ hoàn toàn chưa từng yêu ai.”
    — “Để làm gì?!” – Lan hét lên.

    Hoàng đáp chậm rãi, từng chữ một:

    — “Để không bị… giống mẹ anh.”

    Lan lùi lại, chân run bần bật.

    Hoàng tiếp tục:

    — “Mẹ anh cưới cha anh khi còn rất trẻ. Không ai biết bà đã có một người đàn ông trước đó. Nhưng năm 40 tuổi, bà phát bệnh… nói có người đàn ông đứng trong phòng gọi mình mỗi đêm. Bà nói: Nếu ngày đó bà không phản bội, người đó đã không theo bà suốt đời.

    Lan nổi da gà.

    Hoàng nói giọng đều đều như đã tin điều đó suốt nhiều năm:

    — “Anh phải chọn người không có mối dây nào với quá khứ. Một người hoàn toàn trống. Một người không có ai… ‘đi theo’. Và em là người đầu tiên đáp đúng tất cả điều kiện.”

    Lan nghẹn họng:

    — “Anh theo dõi tôi một năm chỉ để… chọn tôi làm vật thế thân cho bệnh hoang tưởng của anh?!”

    Hoàng không phủ nhận.

    Anh chỉ bước lại gần, đưa tay như muốn chạm vào mặt Lan:

    — “Anh không muốn làm em đau. Chỉ cần em ở cạnh anh. Để… không ai khác có thể ‘đến lấy em đi’.”

    Lan bật khóc, giật lùi.
    Nhưng đúng lúc đó—


    CÚ TWIST CUỐI CÙNG

    Cánh cửa phòng 806 tự mở.

    Một luồng gió lạnh phả vào.

    Hoàng lập tức đứng chắn trước Lan, tái mét, run như đang đối mặt thứ gì kinh khủng:

    — “Không… Đừng. Tôi đã chọn rồi. Cô ấy chưa từng yêu ai cả, cô ấy không thuộc về anh…”

    Lan hoảng loạn quay đầu.

    Ở khung cửa—
    ánh đèn hành lang chập chờn.

    Không có ai.

    Nhưng Lan thấy rất rõ:

    Bàn tay ai đó đang ôm vai cô.
    Một bàn tay lạnh ngắt.
    Và Hoàng nhìn chằm chằm vào chính bàn tay ấy.

  • Mẹ tôi dẫn tôi vào nghề kiếm tiền bằng cách ɴɢủ ǫᴜᴀ đêᴍ ᴠớɪ ɴɢườɪ ʟạ ʙấᴛ ᴋỳ đã được đặt lịch trước, và thật k inh khủ ng khi tôi phải .

    Mẹ tôi dẫn tôi vào nghề kiếm tiền bằng cách ɴɢủ ǫᴜᴀ đêᴍ ᴠớɪ ɴɢườɪ ʟạ ʙấᴛ ᴋỳ đã được đặt lịch trước, và thật k inh khủ ng khi tôi phải .

    Mẹ tôi dẫn tôi vào “nghề” mà bà gọi là dịch vụ đi tiệc qua đêm, nơi những cô gái trẻ được thuê để “làm bạn đồng hành” với những người đàn ông lạ giàu có.

    Ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là việc xuất hiện cùng khách trong các sự kiện rồi rút lui sớm, nhưng càng về sau tôi càng cảm thấy có gì đó mờ ám mà mẹ cố tình giấu.

    Một tối, tôi nhận được lịch “đi tiệc” với một vị khách VIP. Khi tôi bước vào phòng, người đàn ông đó quay lại—và tôi chết lặng.
    Đó là bố dượng tôi.

    Ông ta hoảng hốt, còn tôi run rẩy không nói nên lời. Tôi lập tức bỏ chạy khỏi khách sạn, cả đêm ngồi co ro trong công viên, không biết phải đối diện với sự thật kinh tởm đó như thế nào.

    Nhưng điều kinh khủng hơn… xảy ra ba ngày sau.

    Ba ngày ấy, tôi nhận được cuộc gọi lúc 5 giờ sáng từ cảnh sát:

    “Cô cần đến ngay. Mẹ cô đã bị bắt giữ.”

    Khi tôi đến đồn, họ đưa cho tôi một tập hồ sơ. Bên trong là:

    Danh sách khách hàng

    Giao dịch chuyển khoản

    Và một đoạn ghi âm.

    Chính giọng mẹ tôi vang lên:

    “Con bé đủ tuổi rồi. Tôi nói rồi, nó giống bố nó—ngoan và dễ điều khiển.”

    Tôi bủn rủn toàn thân. Bố ruột tôi… mất cách đây hơn mười năm.

    Cảnh sát nhìn tôi và nói:

    “Cô vẫn nghĩ người đàn ông sống cùng cô là bố dượng ư?
    Sự thật là… hắn không hề có quan hệ hôn nhân hay ràng buộc hợp pháp nào với mẹ cô. Họ là đồng phạm trong đường dây này.”

    Tôi chết lặng.

    Ba ngày sau cú sốc trong khách sạn, tôi phát hiện ra người mà tôi gọi là bố dượng suốt 12 năm qua thực chất chỉ là kẻ được mẹ tôi đưa về để che mắt, để xây dựng vỏ bọc gia đình cho đường dây môi giới.

    Tệ hơn nữa—hắn không hề hoảng hốt vì nhận ra tôi trong khách sạn.
    Hắn biết.
    Vì mẹ tôi chính là người đã gửi tên tôi vào danh sách “đi khách” tuần đó.

    Vụ án đưa ra ánh sáng. Cả hai đều bị bắt. Và tôi…
    Tôi phải đối diện với sự thật rằng gia đình mình chỉ là một vỏ bọc của tội ác, còn tôi—suýt trở thành nạn nhân tiếp theo.

  • Bí mật phòng 502

    Bí mật phòng 502

    Tôi nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại của chồng, lòng lạnh ngắt như tro tàn: “Phòng 502, khách sạn G. Plaza, 8 giờ tối. Em mặc bộ đồ ngủ anh tặng nhé. Meow meow.” Chồng tôi – Kiên – vẫn đang huýt sáo trong phòng tắm, xịt nước hoa thơm phức, chuẩn bị cho “cuộc họp khẩn với đối tác nước ngoài”. Anh ta không hề biết rằng, chiếc iPhone đời mới anh ta vừa mua tặng tôi tuần trước đã được đồng bộ hóa iCloud với máy anh ta – một sơ hở chết người của những kẻ vừa muốn ăn vụng vừa muốn làm màu với vợ.

    Tôi không khóc. Nước mắt của đàn bà bị phản bội chỉ làm nhòe đi lớp trang điểm chứ không rửa sạch được sự dơ bẩn của đàn ông. Tôi tô lại son môi màu đỏ rượu, chọn một chiếc váy đen xẻ tà quyến rũ nhất, xách túi và bước ra khỏi nhà trước Kiên 30 phút.

    “Em đi đâu đấy?” – Tiếng Kiên vọng ra từ phòng tắm. “Em đi spa, hôm nay về muộn chút nhé chồng yêu.” – Tôi đáp lại, giọng ngọt ngào không một gợn sóng.

    19:45 – Tại phòng 502.

    Tôi dùng thẻ phòng dự phòng (mà tôi đã khéo léo lấy được nhờ “tiền trảm hậu tấu” với cô lễ tân vốn là em họ xa của bạn thân tôi) để vào trước. Căn phòng sang trọng, ánh đèn vàng mờ ảo. Trên bàn đã đặt sẵn một chai rượu vang đỏ và hai chiếc ly pha lê. Có vẻ ả nhân tình này cũng rất biết hưởng thụ.

    Tôi không bật đèn sáng. Tôi kéo rèm cửa lại, chỉ để ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ hắt lên. Tôi ngồi trên chiếc ghế bành bọc nhung đỏ, quay lưng lại phía cửa ra vào, tay cầm ly rượu vang lắc nhẹ. Tôi nhắn một tin cho ả nhân tình (từ số máy lạ mà tôi đã chuẩn bị): “Kế hoạch thay đổi. Anh Kiên bận đột xuất, em không cần đến nữa. Anh đã chuyển khoản bù đắp 10 triệu vào tài khoản. Đừng gọi lại, vợ anh đang nghi ngờ.”

    Tin nhắn báo “Đã xem”. Ả ta – một cô sinh viên thực tập ham tiền – chắc chắn sẽ chọn 10 triệu và một buổi tối rảnh rỗi thay vì đến phục vụ một lão già U40. Sân khấu giờ chỉ còn mình tôi. Tôi đợi diễn viên chính xuất hiện.

    20:05.

    Tiếng tít thẻ từ vang lên khô khốc. Cánh cửa mở ra. Mùi nước hoa Dior Sauvage nồng nặc xộc vào – mùi hương mà tôi từng rất yêu thích, giờ đây lại khiến tôi buồn nôn. Kiên bước vào, hăm hở khóa trái cửa. Thấy bóng người phụ nữ ngồi trên ghế, anh ta cười khúc khích, giọng nói trở nên nhão nhoét đầy dục vọng: “Bé cưng đến sớm thế? Anh nhớ cái eo nhỏ của em quá. Nào, quay lại đây để anh ‘phạt’ vì tội làm anh mong cả ngày nay nào.”

    Kiên vừa nói vừa nới lỏng cà vạt, bước nhanh về phía tôi. Anh ta vòng tay ôm lấy cổ tôi từ phía sau, cúi xuống định hôn lên tóc tôi. “Em đổi nước hoa à? Mùi này… quen quen…”. Tôi nhấp một ngụm rượu, giọng lạnh tanh vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch: “Quen chứ. Chai Chanel No.5 này anh mua tặng em kỷ niệm 5 năm ngày cưới mà. Anh quên nhanh thế sao?”

    Cánh tay đang ôm cổ tôi cứng đờ lại như hóa đá. Hơi thở nóng hổi bên tai tôi tắt ngấm. Tôi cảm nhận được nhịp tim của Kiên đập thình thịch vào lưng ghế, không phải vì hưng phấn, mà vì kinh hoàng.

    Tôi chậm rãi đứng dậy, quay người lại, đối diện với chồng. Trong ánh đèn ngủ mờ ảo, khuôn mặt Kiên trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Anh ta há hốc mồm, mắt trợn trừng như nhìn thấy ma. “Vợ… Lan… Sao… sao em lại ở đây?” – Kiên lắp bắp, lùi lại phía sau làm đổ cả lọ hoa trang trí. Xoảng!

    Tôi mỉm cười, tiến lại gần anh ta từng bước một. “Sao anh ngạc nhiên thế? Chẳng phải anh hẹn ‘đối tác’ ở đây sao? Em là cổ đông lớn nhất của cuộc đời anh, em đến dự họp không được à?”

    “Anh… anh giải thích… Em hiểu lầm rồi… Đây là… anh bị gài…”“Suỵt!” – Tôi đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. “Đừng làm mất hứng. Vở kịch hay còn ở phía sau mà.”

    Tôi cầm điều khiển tivi, bấm nút Play. Trên màn hình tivi 55 inch hiện lên đoạn video sắc nét. Không phải phim tình cảm, mà là cảnh Kiên đang ôm ấp cô bồ trước cổng công ty, cảnh anh ta lén lút chuyển tiền mua túi hiệu, và đặc biệt nhất… là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa anh ta và cô bồ hôm qua: “Yên tâm, mụ vợ anh ở nhà ngu lắm, chỉ biết cắm mặt vào bếp thôi. Đợi anh rút hết vốn ở công ty gia đình chuyển sang tên em, rồi anh sẽ đá mụ ấy ra đường.”

    Kiên ngã quỵ xuống sàn. Hóa ra, tôi đã biết tất cả từ lâu. Tôi không ngu ngơ, tôi chỉ đang đợi con mồi béo lên để làm thịt. “Em… em nghe anh nói. Anh chỉ đùa thôi! Anh say rượu nói linh tinh thôi! Vợ ơi tha thứ cho anh!” – Kiên bò đến ôm chân tôi khóc lóc thảm thiết.

    Tôi nhìn xuống gã đàn ông hèn hạ dưới chân mình, lòng không còn chút xót thương. Tôi đá nhẹ chân anh ta ra, rồi lấy từ trong túi xách một tập hồ sơ đặt lên bàn. “Anh muốn tôi tha thứ? Được thôi. Ký vào đây.”

    Kiên vội vàng cầm lên. Đó là Thỏa thuận phân chia tài sản trong hôn nhân và Đơn đồng thuận ly hôn. Theo thỏa thuận, toàn bộ căn nhà, quyền nuôi con và 80% cổ phần công ty sẽ thuộc về tôi. Kiên sẽ ra đi với chiếc xe ô tô cũ và khoản nợ ngân hàng mà anh ta đã lén vay để đầu tư ảo (mà thực chất là bị tôi gài bẫy).

    “Em… em ép anh vào đường cùng sao? Anh không ký! Tài sản này có công của anh!” – Kiên gào lên.

    Tôi nhún vai, cầm điện thoại lên: “Được thôi. Vậy tôi sẽ gửi đoạn video ‘họp đối tác’ này cho Chủ tịch Hội đồng quản trị (bố tôi) và đăng lên group cư dân khu phố nhé? Anh nghĩ xem, một Giám đốc ngoại tình, lại còn âm mưu biển thủ tài sản vợ, liệu còn đất sống ở cái thành phố này không?”

    Ngón tay tôi lơ lửng trên nút “Gửi”. Kiên run lẩy bẩy. Hắn biết bố tôi là người thế nào, và danh dự là thứ duy nhất hắn còn lại để kiếm cơm. “Đừng! Anh ký! Anh ký ngay!”. Kiên run rẩy cầm bút, ký roẹt vào các văn bản. Nước mắt nước mũi hắn tèm lem, trông thảm hại không thể tả.

    Cầm chắc tập hồ sơ trong tay, tôi chỉnh lại váy, mỉm cười mãn nguyện. “Cảm ơn sự hợp tác của anh. À quên, cô bồ của anh…”. Tôi mở cửa phòng, một người phụ nữ bước vào. Không phải cô sinh viên thực tập, mà là vợ của sếp tổng công ty đối thủ – người mà Kiên đang nịnh nọt để xin dự án. Bà ta nhìn Kiên với ánh mắt khinh bỉ. “Hóa ra cậu Kiên đây là người như vậy. Dự án hợp tác hủy bỏ nhé.”

    Hóa ra, tôi đã mời bà ấy đến “uống trà” ở phòng bên cạnh và cho bà ấy xem trực tiếp màn kịch này qua camera giấu kín. Kiên chết lặng, ngồi trơ ra như phỗng đá. Hắn mất vợ, mất con, mất tài sản, và giờ mất luôn cả đường sự nghiệp.

    Tôi bước ra khỏi phòng 502, hít một hơi thật sâu. Không khí bên ngoài khách sạn thật trong lành. Tôi nhắn tin cho tài xế: “Đón chị. Chúng ta đi ăn mừng. Tự do rồi.” Phía sau lưng, cánh cửa phòng 502 khép lại, nhốt chặt một gã đàn ông cùng sự sụp đổ hoàn toàn của cuộc đời hắn – cái giá phải trả cho sự phản bội chưa bao giờ là rẻ.

    Phụ nữ hiện đại, đánh ghen không cần dùng vũ lực, không cần chửi bới ầm ĩ cho thiên hạ cười chê. Sự trả thù đáng sợ nhất là khi người phụ nữ giữ được cái đầu lạnh, tước đi tất cả những gì mà gã đàn ông bội bạc tự hào nhất: Tiền bạc, Sự nghiệp và Danh dự. Hãy yêu thương bản thân và luôn nắm đằng chuôi trong mọi cuộc chơi.

    LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

  • Đứa cháu gái bị tim bẩm sinh ra đi tức tưởi trong tay mẹ, bà nội đứng cạnh bĩu môi “con gái chẳng có đứa này thì có đứa khác”, đúng lúc này bác sĩ xuất hiện chỉ vào máy trợ tim rồi quát bà nội 1 câu, hóa ra đêm qua bà là người đã…

    Đứa cháu gái bị tim bẩm sinh ra đi tức tưởi trong tay mẹ, bà nội đứng cạnh bĩu môi “con gái chẳng có đứa này thì có đứa khác”, đúng lúc này bác sĩ xuất hiện chỉ vào máy trợ tim rồi quát bà nội 1 câu, hóa ra đêm qua bà là người đã…

    Cả hành lang bệnh viện tối mịt chỉ còn ánh đèn vàng lạnh lẽo. Lan ôm con gái bé xíu trong tay. Đứa bé bị tim bẩm sinh, thở yếu dần. Cô nức nở:

    — Con ơi… đừng bỏ mẹ…

    Và rồi… tít—tít—tít…
    Máy tim dần kéo dài thành một tiếng kẻng lạnh buốt.

    Bé mất ngay trong tay mẹ.

    Lan lảo đảo ngã quỵ, khóc đến vỡ phổi.
    Nhưng người khiến cả phòng bệnh kinh sợ lại chính là bà nội của đứa bé—bà Dư.

    Bà ta đứng khoanh tay, mặt thản nhiên đến tàn nhẫn:

    — Con gái mà, đứa này không được thì đẻ đứa khác. Khóc gì cho mệt.

    Lan chết lặng. Hai mắt sưng đỏ, hơi thở nghẹn lại. Cô gần như bật dậy muốn lao vào bà ta nhưng đôi chân mềm nhũn, chỉ biết quỳ bên xác con.

    Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.

    Bác sĩ trực ca đêm—bác sĩ Hào—xông vào, không còn giữ được vẻ điềm tĩnh. Ông chỉ thẳng vào máy trợ tim và gằn từng chữ, giọng phẫn nộ:

    — Ai… đã rút dây nguồn của máy lúc 2h sáng!?

    Cả phòng chết sững.
    Lan ngẩng lên, mặt trắng bệch:

    — Máy… bị rút?

    Bác sĩ ném bản báo cáo xuống giường, tay run vì tức:

    — Máy có ghi nhật ký! Và camera hành lang cũng ghi hình! Đêm qua có một người bước vào phòng bé!

    Ông mở điện thoại, đưa đoạn video ngay trước mặt cả gia đình.
    Trong màn hình đen, bóng một phụ nữ dáng khom khom, đội khăn trùm đầu, lén lút đi vào phòng… rồi cúi xuống tháo dây máy trợ tim của bé.

    Lan hét lên, nước mắt tuôn như mưa:

    — Là bà Dư!
    — Bà nội!? BÀ NỘI LÀM GÌ VẬY!?

    Bà Dư chao đảo, mặt tái mét, miệng ấp úng:

    — Tôi… tôi… tôi chỉ muốn chỉnh lại… tôi không biết…

    Nhưng bác sĩ Hào đập mạnh tay xuống bàn:

    — Bà còn muốn chối!? Bà đã thay đổi liều thuốc của cháu bé trong ba tuần nay! Chúng tôi kiểm tra rồi!
    — Thuốc được hòa vào nước, và… một người cố tình rút bớt liều để làm tình trạng cháu nặng hơn.

    Lan như bị dao đâm vào tim. Cô gào lên:

    — Trời ơi… bà hại cháu tôi ư!? Tại sao!? TẠI SAO!?

    Bà Dư nấc lên, lùi lại sát tường, nước mắt trào ra nhưng giọng vẫn đầy độc địa:

    — Tôi… tôi làm vậy… để con trai tôi không phải gánh nợ!
    — Một đứa con gái bệnh tật! Tiền đâu mà chữa trị? Mấy trăm triệu rồi còn gì!?
    — Tôi làm vậy… để hai đứa tụi bây ly hôn! Nó còn lấy vợ khác, đẻ con trai nữa chứ!

    Lan đơ người, ngã gục xuống sàn.
    Tim cô như bị bóp nát.

    Nhưng bác sĩ vẫn chưa nói hết.
    Ông mở thêm một tập hồ sơ:

    — Chưa hết. Còn chuyện này…

    Cả phòng nín thở.

    — Bé hoàn toàn có khả năng cứu chữa. Tim của bé không phải xấu đến mức không thể phẫu thuật. Nhưng ai đó… đã giả chữ ký từ chối phẫu thuật ba tuần trước.

    Lan bật khóc nghẹn:

    — Bác sĩ… đừng nói với tôi là…

    Bác sĩ gật đầu, mặt lạnh buốt:

    — Vâng. Chúng tôi đã so chữ ký. Người đứng tên từ chối phẫu thuật… chính là mẹ chồng cô.

    Tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng xô ghế vang lên hỗn loạn.

    Lan lao lên nắm áo bà ta, gào lên như tuyệt vọng:

    — BÀ GIẾT CHÁU TÔI! BÀ GIẾT CON TÔI!

    Bà Dư vùng vẫy, thét lên như hóa điên:

    — Làm vậy là tốt cho gia đình! Tôi làm tất cả vì CON TRAI TÔI!

    Nhưng đúng lúc đó…
    Cửa phòng bật mở lần nữa.

    Chồng của Lan—anh Phước—đứng sững, mặt xám ngoét.
    Anh đã nghe toàn bộ.

    Anh bước đến trước mặt mẹ mình, giọng trầm như chết:

    — Mẹ… mẹ giết CON GÁI CON à?

    Bà Dư lùi lại:

    — Mẹ làm vậy để con đỡ khổ… con trai phải có con trai nối dõi…

    BỐP!
    Phước tát mẹ mình một cái trời giáng, tiếng tát vang khắp cả phòng bệnh.

    — Con gái hay con trai cũng là CON của con! Mẹ không có quyền giết nó!

    Bà ta ngã xuống sàn, khóc không ra tiếng.

    Lan nhìn cảnh đó, ngã quỵ bên giường con, ôm bé vào lòng lần cuối.

    Công an đã được gọi.
    Bà Dư bị áp giải đi, miệng vẫn lẩm bẩm “vì con trai tôi… vì con trai tôi…”

    Phước quỳ xuống bên vợ, khóc như một đứa trẻ:

    — Anh xin lỗi…
    — Anh không biết mẹ anh… độc ác đến vậy…
    — Anh xin lỗi con… xin lỗi hai mẹ con…

    Lan nhìn anh, nhưng trong đôi mắt cô chỉ còn một màu trống rỗng.
    Đứa con mà cô dốc cả mạng sống để giữ… bị chính bà nội sát hại vì hai chữ “con trai”.

    Ngày hôm đó, cả bệnh viện im lặng đến đáng sợ.
    Ai đi ngang cũng đều lắc đầu, không ai tin được tình yêu của một người mẹ lại bị sự độc ác của một người bà xé nát như vậy.

  • Mẹ chồng tôi nổi tiếng gh;/ê gớ-m k;/eo ki-ệt nhất cái làng này, ngày bà sắp m;/ất đưa cho tôi 1 quyển sổ tiết kiệm bảo ra ngân hàng rút hết tiền về nhưng đứa con dâu đâu có ngờ

    Mẹ chồng tôi nổi tiếng gh;/ê gớ-m k;/eo ki-ệt nhất cái làng này, ngày bà sắp m;/ất đưa cho tôi 1 quyển sổ tiết kiệm bảo ra ngân hàng rút hết tiền về nhưng đứa con dâu đâu có ngờ

    Mẹ chồng tôi – bà Loan – nổi tiếng cả làng vì keo kiệt, xét nét từng đồng. Ai cũng bảo:

    “Bà ấy mà có 1 nghìn cũng phải gấp lại làm đôi, nhét vào gối.”

    Tôi sống chung với bà gần 10 năm, bị mắng chửi vì xài nước nhiều 5 phút, vì nấu thừa một bát canh, vì mua hộp sữa cho con mà không xin phép. Nhưng tôi nhẫn nhịn, vì chồng, vì con.

    Đến một ngày, bà bệnh nặng, nằm liệt trên giường chỉ còn thở thoi thóp.
    Bàn tay gầy khẳng khiu của bà run run kéo tôi lại:

    — Dâu… cầm… cái này.
    Bà đưa cho tôi một quyển sổ tiết kiệm màu đỏ đã cũ, cạnh mép giấy đã sờn.

    — Mai… ra ngân hàng… rút hết cho mẹ… về… mẹ dặn…

    Tôi hoảng:

    — Mẹ cứ nằm nghỉ, để con kêu anh cả lo…

    Nhưng bà cắn răng, lắc đầu, mắt trợn lên như sợ điều gì:

    — KHÔNG! Mày! Chỉ có mày… mới được rút…
    — Đứa nào khác rút… là chết cả nhà đấy con ơi

    Câu nói cuối cùng của bà khiến tôi lạnh sống lưng.

    Sáng hôm sau, bà đã ra đi.

    Tôi ôm quyển sổ tiết kiệm, tim đập loạn xạ. Cả nhà – từ anh cả đến chị hai – đều nhìn chằm chằm như muốn xuyên qua quyển sổ.

    — Trong đó chắc phải vài trăm triệu đấy, bà dành dụm cả đời! — anh cả nói.

    — Cô đem ra ngân hàng rút đi, rồi chia ba phần cho công bằng. — chị hai liếc tôi.

    Tôi gật, ôm sổ ra ngân hàng huyện.

    Nhân viên ngân hàng—cô Ngọc—nhận sổ, mỉm cười:

    — Chị chờ một chút, em kiểm tra ạ.

    Tôi ngồi chờ, hồi hộp, trong đầu tính sẵn:
    “Mẹ cực cả đời… nếu có thật nhiều tiền, tôi sẽ sửa lại nhà thờ cho bà.”
    Tôi nghẹn ngào một chút, dù từng bị bà đối xử tệ.

    Ba phút.
    Năm phút.
    Mười phút…

    Mặt cô nhân viên bỗng tái đi.
    Cô gọi thêm một anh kỹ thuật viên ngân hàng đến kiểm tra.
    Cả hai thì thầm gì đó. Rồi họ mời tôi vào phòng riêng.

    Tôi bắt đầu run:

    — Có… có vấn đề gì ạ?

    Cô nhân viên đưa sổ cho tôi, giọng lạnh ngắt:

    — Sổ này… không rút được chị ạ.

    — Sao lại không? — tôi cứng họng — Sổ mẹ chồng tôi gửi ở đây mà?

    Cô nhìn tôi, thở dài:

    — Chị bình tĩnh…
    — Quyển sổ này… đã bị khóa vĩnh viễn từ hơn 7 năm trước.

    Tôi sững người:

    — Kh… khóa? Vì sao?

    Cô nhân viên nuốt nước bọt:

    — Vì chủ sổ… đã bị tố cáo dùng tiền này để lập quỹ đen… và liên quan đến một vụ chiếm đoạt tài sản trong làng.
    — Ngân hàng đã niêm phong tài khoản từ lâu. Và quan trọng hơn…

    Cô đưa tôi tờ giấy in trắng đen.

    Tôi nhìn xuống… rồi đơ người, rơi sổ xuống đất.

    Trong giấy có dòng chữ:

    “Người được ủy quyền hợp pháp của sổ này không phải chị.”

    Tôi lắp bắp:

    — Ai… ai được ủy quyền?

    Cô nhân viên nhìn tôi đầy ái ngại:

    — Người được ủy quyền là một người đàn ông trẻ, tên: Trần Khải, 28 tuổi.

    Tôi chết lặng.

    Trong đầu tôi nổ tung — Khải không phải ai xa lạ, chính là tên nhân tình mà bà chồng tôi vẫn lén gửi tiền nuôi suốt 10 năm qua, người mà bà từng nói là “họ hàng xa”.

    Cô nhân viên nói tiếp:

    — Và điều cuối cùng:
    — Người đứng tên sổ… không phải mẹ chồng chị.

    Tôi ngẩng phắt lên, toàn thân lạnh toát:

    — KHÔNG PHẢI BÀ ẤY!?

    — Đúng. Sổ đứng tên một cô gái, tên: Hoàng Thảo My, sinh năm 2001.

    Tôi sụp xuống ghế, đầu óc choáng váng.

    Cô Thảo My… chính là con gái riêng của chồng tôi, mà mẹ chồng luôn bắt tôi phải “đối xử như người ngoài”.

    Cư dân ngân hàng nói vỏn vẹn một câu khiến chân tôi muốn khuỵu:

    — Sổ này được mở bằng tiền phòng thân của chồng chị.
    — Mẹ chồng chị chỉ cầm giữ.
    — Toàn bộ số tiền trong sổ… không thuộc về chị, cũng không thuộc về gia đình chị.

    — Và xin lỗi… số dư hiện tại là 0 đồng.
    — Toàn bộ đã được người được ủy quyền rút sạch… cách đây đúng ba ngày trước khi mẹ chồng chị mất.

    Tôi choáng váng.
    Khẩu trang rơi xuống, hơi thở nghẹn lại.

    3 ngày trước khi mất… bà đã rút sạch… để đưa cho ai!?

    Và lúc ấy… tôi nhớ lại câu trước khi mất của bà:

    “Nếu không phải con rút… chết cả nhà…”

    Tôi đứng bật dậy, chạy thẳng về nhà. Vì trong đầu tôi vừa lóe lên thứ còn đáng sợ hơn cả tiền…

    Người đang giữ số tiền ấy… chính là người mà mẹ chồng đã giấu kỹ suốt 20 năm.
    Và hắn đang quay lại tìm gia đình tôi.

  • Tôi tìm thấy hóa đơn ph;/ẫu thuật nâng m-ông hết 200 triệu ở bên trong túi quần jean của chồng tôi, tôi tức giận định cầm ngay ra phòng khách chất vấn chồng thì điện thoại của anh có tin nhắn đến

    Tôi tìm thấy hóa đơn ph;/ẫu thuật nâng m-ông hết 200 triệu ở bên trong túi quần jean của chồng tôi, tôi tức giận định cầm ngay ra phòng khách chất vấn chồng thì điện thoại của anh có tin nhắn đến

    Tôi – Lan – 31 tuổi, làm kế toán. Chồng tôi – Quốc – 35 tuổi, lái xe cho công ty du lịch.
    Chúng tôi cưới nhau được 6 năm. Từ ngày cưới, tôi lo hết: tiền nhà, tiền con học, tiền điện nước… Còn anh, lúc có tiền thì đưa, lúc không có thì bảo “đợi khách trả”.

    Hôm đó tôi dọn dẹp tủ quần áo của chồng. Trong túi quần jean nhăn nhúm, tôi thấy một tờ giấy gấp tư.

    Tôi mở ra.

    HÓA ĐƠN PHẪU THUẬT NÂNG MÔNG – 200.000.000 VNĐ
    Tên bệnh nhân: Trần Ngọc Tr… (tên phụ nữ).
    Người thanh toán: ĐẶNG HOÀNG QUỐC.

    Tôi đứng chết lặng.
    Tay run đến mức tưởng rơi luôn tờ giấy xuống đất.

    Chồng tôi – người đàn ông suốt ngày kêu hết tiền – đã bỏ 200 triệu để… nâng mông cho một người phụ nữ khác!?

    Tôi tức đến độ muốn lao thẳng ra phòng khách, dúi cái hóa đơn vào mặt anh và hỏi:

    — Tiền đâu? Ai? Bao lâu rồi!?

    Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của anh rung lên.

    Màn hình hiện thông báo Messenger:

    “Anh ơi, mông em sưng quá… tối nay qua xoa thuốc cho em nhé. Đừng để vợ anh biết.”
    ❤️
    — Tr.

    Tôi đứng đờ ra, tim đập mạnh đến mức ù cả tai.

    Tôi sắp lao ra chất vấn… thì lý trí kéo tôi lại.
    Cãi nhau ngay lúc này? Anh ta sẽ chối. Xóa tin nhắn. Lật tội tôi.
    Không. Tôi sẽ không để thằng đàn ông này lật kèo thêm lần nào nữa.

    Tôi hít một hơi dài, bình tĩnh lại.

    Và tôi quyết định thay đổi kế hoạch.


    KẾ HOẠCH “KHÔNG MỘT TIẾNG ỒN”

    Tối đó anh vẫn tỏ ra bình thường, ăn cơm, tắm rửa, cười nói, không biết tôi đã nhìn thấy mọi thứ.

    Tôi giả vờ ngây thơ:

    — Mai công ty em có chuyến công tác hai ngày, anh ở nhà chăm con nhé.

    Hắn cười:

    — Ừ, đi đi, đừng gọi làm phiền anh nhé.

    Tôi mỉm cười.
    Chính điều tôi cần nghe là câu đó.

    Đêm đó, khi anh ngủ, tôi mở khóa điện thoại anh bằng vân tay (anh ngủ say là bất động), tôi chụp lại toàn bộ tin nhắn, lịch chuyển khoản, hình ảnh “Tr… gửi mông mới nâng cho anh xem”.

    Rồi tôi truy ra địa chỉ nhà người phụ nữ đó, cả bệnh viện cô ta làm dịch vụ.

    Sau đó, tôi nhắn vào số của cô ta:

    “Chị Tr., mai em qua xem vết mổ. Anh Quốc nhờ em mang thuốc tới.”

    Cô ta trả lời ngay, rất tự nhiên:

    “Ok em. Chị ở nhà cả ngày.”

    Chị!?
    Còn lễ phép hơn tôi nữa.


    SỰ THẬT BÙNG NỔ

    Hôm sau, tôi không đi công tác.
    Tôi đến thẳng nhà người phụ nữ đó.

    Căn nhà nhỏ, cửa còn mới. Cô ta – Ngọc Tr., khoảng 29 tuổi – mở cửa, dáng đi hơi khập khiễng vì vừa phẫu thuật.

    Nhìn thấy tôi, cô ta hơi ngạc nhiên:

    — Em… là ai?

    Tôi mỉm cười:

    — Chị là vợ của Quốc.

    Cô ta đứng hình, mặt trắng bệch.

    — Chị… chị đừng hiểu lầm… em… em…

    Tôi giơ hóa đơn và tin nhắn:

    — Em nghĩ chị giải thích nổi không?

    Cô ta ngồi xuống ghế, run bần bật.
    Nhưng rồi cô ta nói một câu khiến tôi choáng còn hơn cả chuyện ngoại tình:

    — Chị… em không ngủ với anh ấy.
    — Em… là em gái cùng cha khác mẹ của anh Quốc…

    Tôi sững sờ:

    — Cái gì!?

    Cô ta cắn môi, nước mắt rơi:

    — Em chỉ mới biết cách đây 2 tháng… anh ấy giấu chị vì sợ chị hiểu nhầm.
    — Em nâng mông để thi tuyển vũ công, anh ấy thương em nên đưa tiền…
    — Em xin chị đừng nói với bố em… ông ấy không biết Quốc là con riêng của mình…

    Tôi choáng váng. Hai tai ù đi.

    Quốc… có em gái cùng cha khác mẹ!?
    Mà anh ta không nói!?
    Mà lại bỏ 200 triệu!?
    Mà còn nhắn tin xoa bóp!?
    Không. Không thể tin.

    Tôi đứng dậy đi ra cửa.
    Vừa lúc đó cửa bật mở.

    Quốc xuất hiện.

    Mặt tái xanh khi thấy tôi đứng ngay trong nhà cô gái kia.

    Anh ta lắp bắp:

    — Em… sao… em ở đây?

    Tôi nhìn thẳng mặt anh:

    — Anh tự nói hay để tôi nói?

    Anh cứng đơ như bị đóng băng.

    Cô gái kia bật khóc:

    — Anh Quốc… mọi chuyện lộ rồi. Nói đi…

    Quốc đập mạnh tay vào tường, gào lên:

    — TẠI SAO EM ĐẾN ĐÂY!? KHÔNG PHẢI ANH ĐÃ BẢO EM ĐỪNG LÀM PHIỀN RỒI SAO!?

    Tôi im lặng. Khoảnh khắc đó tôi hiểu:

    Anh ta sợ tôi đến đây…
    Chứ không hề lo cho “em gái”.

    Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

    Tôi hỏi nhỏ:

    — Anh nói đi. Cô ấy là ai?

    Quốc nhìn tôi, rồi nhìn cô gái, mặt méo mó:

    — Bạn gái anh.

    Cô gái quay phắt lại:

    — CÁI GÌ!? Anh nói anh độc thân!!

    Căn phòng bùng nổ trong vài giây.

    Tôi đứng đó — ba chữ cuối cô gái nói mới thật sự khiến tôi lạnh đến tận đáy tim:

    — “Anh còn bảo… vợ anh mất rồi.”

    Tôi nhìn Quốc.
    Anh ta lùi lại một bước.

    Tôi thì thầm:

    — Hóa ra vậy.
    — 200 triệu… mông mới… em gái hay bồ… tôi không quan tâm nữa.

    Tôi bước ra cửa.

    — Ngày mai, luật sư của tôi sẽ làm việc với anh.

    Cô gái ngồi sụp xuống.
    Quốc chết đứng.

    Tối đó, tôi chỉ nhắn cho anh một tin:

    “Anh muốn phụ nữ nào nâng mông, nâng ngực, nâng đời thì tùy.
    Nhưng từ hôm nay, anh không còn quyền nâng giọng với tôi nữa.”