Tác giả: admin

  • Hàng trăm ô tô phải dừng chờ vì giao thông qua đèo tê Iiệt do sạt lở

    Hàng trăm ô tô phải dừng chờ vì giao thông qua đèo tê Iiệt do sạt lở

    Mưa lớn khiến đèo Lò Xo trên quốc lộ 14 (nối Quảng Ngãi và Đà Nẵng) bị sạt lở, đất đá tràn xuống, hàng trăm ôtô phải dừng chờ nhiều giờ để khắc phục, sáng 26/10.

    Khoảng 9h45, tại khu vực xã Đăk Plô và Đăk Pek (huyện Đăk Glei, Kon Tum cũ), vạt núi rộng khoảng 5 m, cao 10 m sạt xuống, kéo theo cây cối chắn ngang quốc lộ 14.

    Dòng bùn đỏ chảy dài gần 100 m khiến giao thông tê liệt.

    Mái taluy phía trên khu vực sạt lở có nhiều mảng đất trống không cây xanh, nguy cơ tiếp tục sạt khi mưa kéo dài.

    Sạt lở trên đèo Lò Xo, sáng 26/10. Ảnh:

    Tây Quảng

    Bà Nguyễn Thị Thương, Chủ tịch UBND xã Đăk Pek, cho biết khối lượng đất đá trút xuống ước tính 300 m3. Các xe không thể quay đầu vì tuyến tránh xa hơn 100 km, nên buộc phải chờ thông đường.

    Đến trưa cùng ngày, lực lượng chức năng đưa máy xúc đến xử lý hiện trường.

    Chiều cùng ngày, khu vực đèo Lò Xo (xã Phước Năng, TP Đà Nẵng) xuất hiện điểm sạt lở, đất đá từ taluy dương tràn xuống mặt đường khiến giao thông tê liệt.

    Phương tiện nối đuôi nhau dừng chờ trong khi nguy cơ sạt lở tiếp tục gia tăng, đe dọa an toàn tài xế và người dân. Xã đã đề nghị đơn vị quản lý đường bộ tạm dừng xe đường dài đi vào khu vực này để đảm bảo an toàn.

    Đèo Lò Xo, dài 37 km, nằm trên quốc lộ 14 nối các xã phía tây Quảng Ngãi với Đà Nẵng, là đoạn đèo hiểm trở, thường xảy ra sạt lở và tai nạn trong mùa mưa.

    Giao thông qua đèo Lò Xo tê liệt vì sạt lở. Video: Thanh Giang

    Tại Quảng Ngãi, mưa lớn từ rạng sáng cùng ngày cũng gây ngập cục bộ nhiều nơi.

    Ở trung tâm thành phố cũ, lượng mưa đo được từ 7h30 đến 10h30 lên 83 mm tại phường Nghĩa Lộ và 86 mm ở Trương Quang Trọng, khiến nhiều tuyến đường như Phan Đình Phùng, Lê Lợi, Quang Trung bị ngập.

    Ở khu vực huyện Bình Sơn cũ, nước sông Trà Bồng tràn qua cầu Xi Phông, chính quyền đóng barie hai đầu cầu và hướng dẫn người dân đi đường khác để đảm bảo an toàn.

    Nước sông tràn qua mặt cầu trên sông Trà Bồng khiến cơ quan chức năng phải đóng barie đầu cầu. Ảnh: Thanh Giang

    Tại Đà Nẵng, mưa to từ giữa trưa khiến tuyến ĐH1 (đoạn qua thôn 4) bị sạt lở khoảng 1.500 m3 đất đá, giao thông tê liệt hoàn toàn.

    Trên tuyến Đ1K8, nhiều điểm sạt nặng khiến tuyến đường huyết mạch này bị chia cắt. Hiện xã Trà Leng (cũ) gần như bị cô lập.

    Đường vào thôn 3, đoạn qua khu dân cư Đèn Pin, cũng bị sạt lở, xe máy không thể lưu thông. Nước sông Leng dâng cao, chảy xiết, đe dọa sạt lở bờ kè Trường Tiểu học Trà Leng 2 (thôn 4).

    Chính quyền xã đã tổ chức di dời 51 hộ dân với 163 nhân khẩu đến nơi an toàn; 35 học sinh THCS Trà Leng 1 được giữ lại trường, bố trí sinh hoạt tại chỗ.

    Tại xã Trà Tập, đường ĐH3 sạt lở nhiều đoạn, chia cắt hoàn toàn các thôn 1-4. Đường ĐX từ ngã tư Vũ Xanh đi quốc lộ 40B và khu dân cư Tu Chân bị sạt ba điểm lớn. Đường ĐX đi khu dân cư Măng Ri – Tu Gia 2 và tuyến vào khu dân cư Tu Lung đều ách tắc do sạt lở.

    Tại thôn 1, đất đá từ tuyến ATK tràn xuống khu dân cư, đe dọa nhà dân.

    Xã đã huy động lực lượng tại chỗ xử lý, di dời dân vùng nguy cơ cao, cấm người qua sông suối và cho học sinh nghỉ học ngày 27/10 để đảm bảo an toàn.

    Tại xã Trà Liên, lúc 14h có hai điểm sạt lớn trên tuyến ĐH3 và dốc Ông Lư, khối lượng khoảng 300 m3 đất. Xã hiện bị cô lập do sạt lở và nước lũ dâng, ngập cầu Đồng Chùa và ngầm ông Hoắc – tuyến đường chính vào trung tâm.

    Trên quốc lộ 40, đoạn qua các xã Lãnh Ngọc, Trà My, Trà Tân và Nam Trà My, nhiều điểm sạt lở khiến bùn đất tràn ra mặt đường.

    Lực lượng chức năng đã huy động máy móc san ủi, mở tạm tuyến, cắm biển cảnh báo và bố trí trực canh nhằm bảo đảm an toàn giao thông.

    Theo Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia, do ảnh hưởng của không khí lạnh kết hợp dải hội tụ nhiệt đới và gió đông, khu vực miền Trung tiếp tục mưa lớn.

    Từ nay đến ngày 27/10, TP Huế, Đà Nẵng và Quảng Ngãi dự báo lượng mưa 150-350 mm, cục bộ trên 500 mm, kéo dài đến hết tháng 10.

  • Cô dâu bỏ váy cưới cùng 100 cây vàng trả lại nhà trai rồi dắt người bố m ù về quê sau khi mẹ chồng nói câu này

    Cô dâu bỏ váy cưới cùng 100 cây vàng trả lại nhà trai rồi dắt người bố m ù về quê sau khi mẹ chồng nói câu này

    Ngày cưới, căn nhà của nhà trai sáng rực ánh đèn. Cô dâu Hạ – người con gái mồ côi mẹ, sống cùng người cha mù – mặc chiếc váy cưới trắng tinh, cổ đeo trĩu vàng.

    Ai đến dự cũng xuýt xoa: “Nhà trai giàu thế, cho con dâu hẳn 100 cây vàng. Cô dâu đúng là chuột sa chĩnh gạo rồi”

    Mặc dù được Hưng chồng cô yêu thương hết mực và quyết tâm thuyết phục mẹ để cưới Hạ. Nhưng phía sau nụ cười gượng gạo của cô dâu là một trái tim nặng trĩu.

    Mẹ chồng cô, người đàn bà quyền thế trong vùng, nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh, giọng lạnh như băng:

    “Nhà cô nghèo rớt mồng tơi, có phúc lắm mới được bước chân vào nhà này. Sau đám cưới nhớ biết thân biết phận, chịu khó hầu hạ cho nhà này, vàng bạc tháo đưa hết tôi giữ” .

    Hạ cúi đầu im lặng, chỉ mong cuộc hôn nhân này hạnh phúc, để cha cô – người đàn ông mù lòa cả đời vì con – có chỗ nương tựa.

    Nhưng ngay trong ngày cưới, khi tiệc tàn, bà mẹ chồng kéo Hạ ra góc nhà, cười khẩy:

    “Cô đi làm dâu mà còn dắt theo bố mù về ăn ké, làm xấu mặt nhà tôi! Bảo ông ta đừng bén mảng đến đây nữa. Về ngay và luôn đi.”

    Lời nói ấy như nhát d//ao cắ//m thẳng vào tim Hạ. Cha cô ngồi ngoài sân, tay lần tìm chiếc gậy tre, khẽ hỏi: “Con vui không?”. Cô nuốt nước mắt, không trả lời. Mẹ chồng cô tiếp tục quát lớn:

    Kéo ông ta tống thẳng ra ngoài cho tôi, khách khứa toàn người cao sang thế này mà ai lại cho ông mù kia bước vào đây..

    Sức chịu đựng đã lên tơí đỉnh điểm, cô cũng quát lớn:

    Không ai được động vào bố tôi, để tôi tự dắt bố tôi về. Tôi cũng chẳng cần gì cuộc hôn nhân này nữa.

    Hạ bước ra giữa sân, tháo từng chiếc vòng vàng, sợi dây chuyền, nhẫn cưới… rồi đặt gọn vào chiếc hộp đỏ. Cô quay lại nhìn chồng – người đàn ông im lặng đứng sau mẹ nãy giờ – và nói:

    “Em xin trả lại tất cả. Cả váy cưới, cả sính lễ, cả cuộc hôn nhân này.

    Em không mua nổi lòng tự trọng bằng vàng. Không ai được phép xúc phạm bố em.”

    Trước sự sững sờ của mọi người, Hạ cởi váy cưới, chỉ khoác tạm chiếc áo dài trắng mượn của bạn, rồi dắt tay cha mù rời khỏi căn biệt thự sáng choang ấy.

    Khách khứa ngơ ngác nhìn theo, bà mẹ chồng gào lên: “Mày đi rồi sẽ hối hận cả đời!”.

    Nhưng không. Một năm sau, căn nhà của Hạ và cha giữa làng đã trở thành xưởng làm đồ thủ công cho người khiếm thị, tạo việc làm cho hàng chục người.

    Ai nấy đều khâm phục nghị lực của cô gái quê.

    Còn nhà chồng cũ của Hạ, sau cú sốc cha vợ phá sản, công ty gia đình sụp đổ, mẹ chồng Hạ giờ hóa điên đi lang thang khắp nơi…

  • Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể lặng nín

    Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể lặng nín

    Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể ch//ết lặ//ng…

    Gần nửa đêm, mưa phùn lất phất bên ngoài. Trong căn phòng khách lạnh lẽo, không khí căng như dây đàn. Huy – con rể ông Minh – đứng giữa nhà với gương mặt hầm hầm, còn vợ anh, Linh, đang ngồi bệt dưới đất, mắt hoe đỏ vì khóc.

    – Em không có sai! Em gửi tiền cho mẹ ruột em, đó là chuyện bình thường! – Linh nghẹn giọng.

    Huy gằn lên:
    – Bình thường? Làm vợ mà dám qua mặt chồng? Nhà này ai kiếm tiền, ai có tiếng nói? Cô giỏi quá rồi, gọi bố cô đến mà dạy lại con gái ông ấy đi!

    Không suy nghĩ thêm, Huy rút điện thoại, bấm số ông Minh.
    – Bố à, con xin lỗi gọi muộn, nhưng nhờ bố sang đón Linh về. Con thấy bố cần dạy lại con gái mình trước khi gả người ta đi làm vợ.

    Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Giọng ông Minh trầm và ngắn gọn:

    – Ừ, mười lăm phút nữa bố sang.

    Đúng 15 phút sau, tiếng xe hơi dừng trước cổng. Huy bước ra, trên môi vẫn là nụ cười nhạt pha chút đắc thắng. Anh đang tưởng tượng cảnh ông Minh lôi Linh về nhà, răn dạy một trận nên thân.

    Nhưng vừa mở cửa, Huy sững người.

    Ông Minh đứng đó, áo sơ mi ướt mưa, tay cầm một tập hồ sơ đựng trong bìa nhựa, ánh mắt lạnh lùng không giống dáng vẻ thường ngày. Không có quát mắng, không có ồn ào.

    Ông bước thẳng vào nhà, nhìn Linh đang ngồi co ro ở góc sofa, rồi quay sang Huy, đặt hồ sơ lên bàn.

    – Đây là đơn ly hôn

    . Tao đã chuẩn bị sẵn. Chữ của Linh chưa có, nhưng của tao – với tư cách là người cha – đã ký.

    Huy choáng váng, lùi lại nửa bước:

    – Bố… bố nói cái gì?

    – Mày bảo tao sang đón con gái tao về để dạy lại? Tao không cần. Nhưng tao thấy mày cần học lại cách làm chồng

    .

    Giọng ông Minh rắn như thép, từng lời đanh lại:
    – Tao gả con gái đi không phải để nó bị kiểm soát từng đồng bạc, từng hơi thở. Mày kiếm tiền thì giỏi, nhưng giỏi mà cư xử như kẻ gia trưởng, thì tao không coi là đàn ông.

    Huy bối rối:
    – Con chỉ muốn Linh tôn trọng con, chứ không có ý…

    – Tôn trọng không phải là sợ hãi. Mày không cho nó nói, không cho nó làm gì ngoài ý mày, rồi bắt tao dạy lại nó như món đồ sai chương trình? Xin lỗi,

    tao chỉ dạy con gái tao làm người, chứ không dạy nó làm nô lệ cho chồng.

    Không khí lặng như tờ. Tiếng kim đồng hồ tích tắc trở nên rõ ràng đến rợn người.

    Ông Minh quay sang con gái, giọng dịu lại:
    – Linh, con có quyền quyết định. Con tha thứ thì về ở lại. Còn nếu không, bố chờ ngoài xe. Chúng ta ký vào đơn, và bố sẽ đưa con về nhà, nơi

    ít nhất con được tôn trọng.

    Linh ngồi im, nước mắt lăn dài. Cô nhìn chồng – người từng dịu dàng, người từng hứa sẽ bảo vệ cô cả đời. Nhưng đêm nay, anh đã lột bỏ hết vỏ bọc.

    Huy đứng đó, chết lặng. Tờ giấy ly hôn vẫn nằm trên bàn. Mỗi dòng chữ là một cái tát vào cái tôi kiêu ngạo của anh.

    Không ai nói gì thêm. Ông Minh bước ra cửa, không nhìn lại.

    Linh đứng dậy, lặng lẽ đi theo cha. Trước khi rời đi, cô quay lại, nói khẽ:
    – Em không cần được dạy lại, em chỉ cần được yêu và tôn trọng.

    Cánh cửa khép lại. Căn nhà trở nên lạnh tanh.

    Và Huy thì ngồi sụp xuống ghế, tay run run mở tập hồ sơ, đọc lại những dòng chữ đậm nét của ông Minh. Không một lời chửi rủa, không một cái tát, nhưng từng chữ như dao cắt vào lòng.

    Đêm đó, lần đầu tiên trong đời, anh hiểu thế nào là mất thật sự. Và cái giá cho sự kiêu ngạo đôi khi đến… trong im lặng.

    Tôi về làm dâu từ khi còn rất trẻ, mới hai mươi ba tuổi. Chồng tôi là con trai trưởng trong gia đình ba anh em, nên sau khi cưới, tôi dọn về sống cùng mẹ chồng. Từ đó, tôi bắt đầu hành trình làm dâu mà suốt mười lăm năm sau, mỗi lần nghĩ lại, tôi vẫn nghẹn ngào.

    Tôi không có nhiều cơ hội nghỉ ngơi. Mỗi sáng dậy từ 5 giờ, lo bữa sáng cho cả nhà, sau đó đi làm, chiều về lại tất tả đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, lau dọn, chăm sóc mẹ chồng. Bà không phải người khó tính, nhưng luôn nghiêm khắc và khắt khe với tôi – trong khi lại rất nhẹ nhàng với em dâu út.

    Chồng tôi công tác xa, mỗi tháng chỉ về vài ngày, còn em trai và vợ thì ở riêng nhưng cuối tuần hay ghé nhà. Em dâu ăn nói khéo léo, lại hay mua quà đắt tiền biếu mẹ. Ngược lại, tôi không giỏi lời hay ý đẹp, chỉ biết cặm cụi lo toan từng bữa cơm, từng viên thuốc khi bà đau ốm

    .

    Có những hôm tôi sốt cao vẫn phải cố gắng nấu cháo, sắc thuốc, vì “bà không yên tâm giao bếp cho ai khác”. Tôi lặng lẽ chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần sống hết lòng, người ta sẽ hiểu.

    Thế rồi, khi mẹ chồng mất, mọi thứ mới vỡ ra.

    Buổi họp gia đình để đọc di chúc diễn ra trong không khí trịnh trọng. Cả ba anh em cùng họ hàng thân thích đều có mặt. Ai cũng cho rằng sau ngần ấy năm tôi sống chung và chăm sóc mẹ chồng, bà sẽ để lại cho tôi ít nhiều.

    Thế nhưng, khi luật sư đọc di chúc, tôi chết lặng.

    – “Toàn bộ ba căn nhà mặt tiền tôi để lại cho con trai út và con dâu út – Hạnh – vì chúng biết cách làm ăn, lại hiếu thuận.”

    – “Con dâu trưởng – chị Lan – tôi không để lại tài sản gì, vì tôi tin chị sống biết điều, không tranh giành, không chấp nhặt.”

    Tôi cúi đầu, không phản bác, không nước mắt. Nhưng trong lòng là một vùng trống rỗng. Cả mười lăm năm tận tụy, rốt cuộc chỉ gói gọn trong một dòng: “không chấp nhặt”.

    Chiều hôm đó, tôi lặng lẽ dọn phòng mẹ chồng. Trong góc bếp có một túi đồ cũ mà em dâu bảo định mang đi bỏ. Tôi lật xem thì thấy cái ca sứ tôi từng mua cho bà từ hơn mười năm trước – loại ca có lót đế cao su chống nóng mà ngày nào tôi cũng dùng để pha sữa hoặc nước ấm cho bà uống đêm.

    Ca sứ đã ngả màu, phần đế lót đã mòn, hơi lỏng. Tôi bất giác rửa sạch lại cái ca, định giữ làm kỷ niệm. Trong lúc lau khô, tôi thấy đế cao su hơi nhô lên bất thường. Tò mò, tôi dùng dao nhỏ cạy thử. Bên trong là một mảnh giấy nhỏ được bọc nilon, cuộn lại kỹ càng.

    Tôi mở ra, tay run nhẹ. Là nét chữ quen thuộc của mẹ chồng:

    “Lan, nếu con còn giữ cái ca này, nghĩa là con vẫn nhớ những điều nhỏ bé. Mẹ xin lỗi vì không công bằng với con. Ba căn nhà mẹ để lại vì áp lực, nhưng đây mới là tài sản mẹ dành riêng cho con. Con mang mảnh giấy này đến gặp luật sư Trần Văn Quân ở địa chỉ mẹ ghi kèm nhé.”

    Tôi chết lặng. Cả đêm ấy, tôi không ngủ. Sáng hôm sau, tôi lặng lẽ đến gặp luật sư theo chỉ dẫn.

    Ông cụ luật sư sau khi xác minh thông tin và đối chiếu mảnh giấy, gật đầu, rồi đưa tôi một bản hồ sơ:

    – “Đúng như bà cụ dặn. Đây là bản di chúc riêng, chỉ được tiết lộ khi chị mang theo mảnh giấy giấu trong chiếc ca đó.”

    Tôi gần như nín thở khi nghe ông đọc:

    “Tôi – Nguyễn Thị Xuân – để lại toàn bộ số tiền tiết kiệm trị giá 3 tỷ đồng, cùng một mảnh đất 250 mét vuông ở quê, đứng tên tôi, cho con dâu trưởng – Lan. Đây là phần tôi âm thầm tích góp suốt nhiều năm. Cảm ơn con đã không bỏ rơi mẹ, ngay cả khi mẹ từng hắt hủi con.”

    Tôi bật khóc – không phải vì tiền, mà vì cuối cùng, bà đã thừa nhận.

    Ba ngày sau, trong buổi họp chia lại tài sản sau khi bổ sung thông tin, cả nhà sững sờ khi biết chuyện. Em dâu tôi không giấu được nét mặt ngạc nhiên, chồng tôi lặng người, còn bố chồng thì rơm rớm nước mắt.

    Cái ca cũ tưởng như vô giá trị, lại là nơi mẹ chồng cất giấu món quà quan trọng nhất cho người con dâu từng bị lãng quên.

    Tôi không hả hê, cũng không trả đũa ai. Tôi chỉ nhìn mọi người và nói:

    – “Con không oán trách gì cả. Chỉ mong từ nay, mọi người sẽ hiểu: đôi khi thứ quý giá nhất không phải là tài sản lớn, mà là lòng biết ơn đúng lúc.”

  • Vợ cũ mời tôi dự đám cưới chỉ sau 4 tháng ly hôn. Tôi đến xem chú rể là ai, liền ôm mặt khóc ân hận…

    Vợ cũ mời tôi dự đám cưới chỉ sau 4 tháng ly hôn. Tôi đến xem chú rể là ai, liền ôm mặt khóc ân hận…

    Cái bụng của vợ cũ đập vào mắt tôi – to lắm, chẳng khác gì đang mang thai sáu, bảy tháng.

    Tôi và cô ấy từng có một cuộc hôn nhân kéo dài bốn năm. Chúng tôi yêu thương, thấu hiểu nhau, chỉ tiếc rằng giữa hai người lại có một khoảng trống lớn mang tên “con cái”.
    Tôi là con trai một trong nhà, nên chuyện nối dõi gần như là “nghĩa vụ”.

    Cứ mỗi lần về quê, mẹ tôi lại than thở:

    – Nhà mình mà không có cháu, mẹ biết ăn nói sao với tổ tiên đây?

    – Tháng này có tin gì chưa? Hay là con bé lại không biết chăm sóc bản thân?

    Tôi thương vợ, nhưng cũng mệt mỏi vì phải đứng giữa hai làn đạn. Một bên là mẹ – luôn dằn vặt, trách móc. Một bên là vợ – mỏi mệt sau bao lần thăm khám vô vọng.
    Ngày đi làm đã đủ căng thẳng, về nhà lại ngập trong tiếng thở dài, trong sự lạnh nhạt không lời.
    Mẹ tôi đòi dọn về ở cùng, rồi bốc thuốc, xem bói.
    Vợ tôi giận dữ, bỏ về nhà ngoại.
    Còn tôi – người đàn ông tưởng mạnh mẽ – lại chẳng đủ can đảm để bảo vệ người phụ nữ từng gọi mình là chồng.

    Và thế là, hôn nhân kết thúc trong một buổi chiều mưa – im lặng, kiệt sức, không còn gì để níu kéo.

    Bốn tháng sau, tôi nghe tin cô ấy sắp tái hôn.
    Nhanh đến mức khiến tôi sững sờ.

    Tôi tò mò – không rõ người đàn ông ấy có biết cô từng không thể sinh con không? Anh ta có sẵn lòng chấp nhận điều đó không?

    Rồi hôm ấy, tôi đến dự đám cưới.

    Chỉ định đến để nhìn xem, người phụ nữ từng thuộc về mình liệu có hạnh phúc không.

    Nhưng đến khi cô dâu bước ra, tôi chết lặng.
    Chiếc váy cưới rộng cũng chẳng thể giấu được cái bụng đang lớn dần.
    Cô ấy cười – nụ cười dịu dàng, hạnh phúc, tay khẽ vuốt ve nơi sinh linh đang cựa quậy.
    Trái tim tôi như bị bóp nghẹt.

    Chúng tôi mới ly hôn bốn tháng… nghĩa là đứa trẻ ấy – là con tôi.

    Khi tiệc tàn, tôi tìm gặp cô.
    Cô không phủ nhận. Cô chỉ nhẹ nhàng nói:

    – Tôi cũng không ngờ mình có thể mang thai… Nhưng anh à, chúng ta đã ly hôn rồi. Giờ đây, chồng tôi sẽ là cha của đứa trẻ.

    Tôi chết lặng. Tức giận, ghen tị, rồi đau đớn đến nghẹt thở.
    Đó là con tôi, là giọt máu duy nhất tôi từng mong chờ…

    Nhưng tôi không còn quyền gì để giữ, để gọi hai tiếng “con ơi”.

    Tối đó, tôi ngồi rất lâu trong xe, nhìn bóng hai người họ rời đi. Cô nép vào vai anh ta – bình yên, an nhiên đến lạ.
    Tôi bỗng hiểu: có lẽ, trong đời này, đôi khi người ta phải rời đi để người kia được sống một cuộc đời đúng nghĩa.

    Tôi đã từng khiến cô ấy mệt mỏi, còn anh ta – lại là người đến để bù đắp.

    Và giờ đây, nếu có thể nói một lời nhắn gửi, tôi chỉ muốn nói thế này:

    “Đôi khi, mất đi không phải là kết thúc – mà là cách để người kia được sống hạnh phúc hơn.
    Tôi mong cô ấy bình yên, mong con tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương, dù không mang họ của tôi.

    Còn tôi… sẽ sống tốt hơn, để xứng đáng với những gì đã từng đánh mất.”

  • Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt từng li từng tí, đến tận lúc mẹ tôi bị ốm li ệt giường

    Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt từng li từng tí, đến tận lúc mẹ tôi bị ốm li ệt giường

    Tôi là con trai duy nhất trong nhà. Vợ tôi làm kế toán, giỏi giữ tiền, giỏi đến mức đến cả lương của tôi cũng bị cô ấy kiểm soát như sổ công quỹ. Mỗi tháng đi làm về, tôi được phát “tiền tiêu vặt” như học sinh tiểu học.

    Hai năm chung sống, tôi không dám gửi nổi một đồng về quê cho bố mẹ. Mỗi lần nhắc đến, vợ tôi lại dỗi:

    “Lương 13 triệu, nuôi con, đóng học, thuê nhà, ăn uống chưa đủ lại còn đòi gửi về quê à? Ở đó có làm ra đồng nào cho anh chưa?”

    Tôi chỉ biết im lặng.

    Mẹ tôi thi thoảng gọi lên, giọng vẫn nhẹ như sợ làm phiền:

    “Có sao đâu con, mẹ với bố còn trồng rau được, đừng lo.”

    Nhưng rồi mẹ tôi đổ bệnh, liệt nửa người vì tai biến. Lúc đó, tôi chỉ biết năn nỉ vợ:

    “Về quê thăm mẹ đi. Anh sẽ về một mình cũng được…”

    Không biết vì thương hại hay sợ người ngoài dị nghị, vợ tôi lái ô tô đưa tôi về quê, như một cuộc ‘ban ơn’.

    Về đến nơi, cô ấy mặt lạnh như tiền, đứng cách xa giường mẹ tôi một đoạn, không thắp nhang, không hỏi han, chỉ nói với tôi:

    “Em đợi ngoài xe. Có gì gọi.”

    Mẹ nằm một chỗ, tay vẫn run run tìm cái gì đó trong gối, đưa cho tôi:

    “Mai cả nhà lên đông đủ… mẹ muốn chia đất chia nhà… kẻo lỡ đâu không kịp.”

    Tôi nuốt nước mắt. Mẹ tôi nghèo nhưng miếng đất mặt đường 6m, gần chợ, giá đã lên đến hơn 5 tỷ đồng.

    Hôm sau, họ hàng, anh chị em tụ tập đầy đủ.

    Mẹ tôi chỉ vào từng người, chia phần đất rõ ràng. Ai cũng gật đầu cảm động, không tranh chấp.

    Đến lượt tôi, mẹ bất ngờ rút ra một cuốn sổ đỏ — không phải đất đang ở, mà là lô đất khác cách đó 1km, còn mới toanh.

    Cả nhà ngạc nhiên. Tôi ngơ ngác. Mẹ nói:

    “Cái này là mẹ mua từ tiền tiết kiệm lúc còn khỏe. Định bụng để lại cho con út. Nhưng giờ… mẹ đổi ý.”

    Mẹ chỉ thẳng tay về phía vợ tôi:

    “Con dâu, lại đây.”

    Vợ tôi bước tới, có chút tự tin — tưởng mẹ chồng thương mình, ai ngờ…

    “Cô có biết suốt 2 năm thằng T. không dám gửi một đồng cho tôi vì sợ cô mắng không? Tôi nằm liệt giường, cô mới chịu về, đứng như người ngoài. Cô coi tôi không ra gì thì đừng hòng nhận gì từ tôi.”

    Rồi bà quay sang tôi, nghẹn ngào:

    “Tôi vẫn để lại cho con. Nhưng không phải bây giờ. Khi nào cô ấy không còn là vợ con nữa — thì về đây lấy.”

    Vợ tôi đứng chết trân. Mặt tái mét. Họ hàng xôn xao. Tôi không dám ngẩng đầu nhìn ai.

    Sau hôm đó, vợ tôi thay đổi hoàn toàn thái độ, nấu nướng, hỏi thăm, đòi đưa mẹ lên Hà Nội chăm. Nhưng tôi biết — mẹ tôi không dễ mềm lòng thêm một lần nữa.

  • Ăn hỏi con trai, mẹ tôi sắm “lễ đen” đến cả trăm triệu đồng chẳng tiếc gì nhưng khi đến nhà gái, nhìn vào con gà trên bàn thờ gia tiên, mẹ tôi đùng đùng đòi hủy h ôn. Về nhà bà mới nói lý do, hóa ra mẹ tôi đã cứu cả dòng họ

    Ăn hỏi con trai, mẹ tôi sắm “lễ đen” đến cả trăm triệu đồng chẳng tiếc gì nhưng khi đến nhà gái, nhìn vào con gà trên bàn thờ gia tiên, mẹ tôi đùng đùng đòi hủy h ôn. Về nhà bà mới nói lý do, hóa ra mẹ tôi đã cứu cả dòng họ

    Tôi tên là Nam, con trai trưởng, cũng là cháu đích tôn trong dòng họ.


    Từ nhỏ, tôi được mẹ yêu thương và dạy dỗ kỹ lưỡng. Mẹ tôi – bà Hạnh – là người phụ nữ kỹ tính, cứng rắn nhưng sống rất tình nghĩa. Cả đời bà chưa bao giờ làm điều gì tùy hứng.

    Năm tôi 28 tuổi, tôi quen Lan, cô gái hiền lành, làm kế toán ở công ty xuất nhập khẩu. Gia đình Lan ở cùng tỉnh, gia giáo, nề nếp. Hai bên qua lại, mọi chuyện đều thuận lợi.


    Khi tôi nói sẽ cưới, mẹ tôi vui lắm, dồn hết tâm huyết chuẩn bị sính lễ, chỉ sợ nhà gái nghĩ nhà trai sơ sài.

    Bà đích thân chọn từng mâm lễ, đặt “lễ đen” đủ đầy: vàng, tiền mặt, bánh cốm, trầu cau, trà rượu… tổng giá trị lên đến gần 700 triệu đồng – với bà, đó là chuyện bình thường.


    “Con trai trưởng lấy vợ, lễ phải chu đáo, để con cháu sau này còn được nhờ phúc,” mẹ tôi nói.


    Ngày ăn hỏi, cả họ nhà tôi kéo nhau sang nhà gái.
    Không khí rộn ràng, tiếng pháo nổ, trống phách vui vẻ. Tôi thì chỉ hồi hộp mong nhìn thấy Lan trong tà áo dài đỏ thắm.


    Nhưng khi mọi người vừa đặt sính lễ lên bàn thờ gia tiên, tôi để ý mẹ tôi bỗng đứng lặng, mặt tái mét, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con gà luộc được đặt chính giữa mâm cúng.

    Con gà ấy trông bình thường với tôi – chỉ là một con gà vàng óng, cánh xếp ngay ngắn, miệng ngậm bông hoa đỏ.


    Nhưng mẹ tôi bỗng run rẩy, rụt tay lại, giọng khẽ nhưng lạnh buốt:
    – Xin lỗi… lễ này, chúng tôi không thể tiếp tục.

    Cả nhà gái ngỡ ngàng. Lan sững sờ, nước mắt trào ra:
    – Mẹ… con… con làm gì sai sao ạ?
    Bố mẹ cô đỏ mặt vì xấu hổ, người nhà tôi cũng hoang mang.

    Mẹ tôi cúi đầu chào rồi kéo tay tôi đứng dậy.


    – Về thôi, Nam. Hôn sự này dừng lại ở đây.

    Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
    Không ai dám hỏi, vì ánh mắt mẹ tôi khi ấy không giống người bình thường – vừa sợ hãi, vừa đau đớn, như thể vừa nhìn thấy thứ gì kinh khủng.


    Về đến nhà, cả họ kéo đến hỏi.
    Bố tôi giận run người:
    – Bà làm nhục cả dòng họ! Lý do gì mà giữa lễ ăn hỏi lại bỏ đi như vậy?

    Mẹ tôi im lặng thật lâu, rồi run rẩy lấy trong tủ ra một tấm ảnh cũ đã ố vàng.


    – Ông có nhớ… ngày xưa, tôi từng kể về con gà “ngậm dao” không?

    Mọi người nhìn nhau khó hiểu.
    Mẹ tôi nghẹn giọng kể:

    “Năm tôi 17 tuổi, ở làng bên có một vụ án mạng. Cô dâu nhà đó chết ngay trong lễ cưới, miệng còn ngậm bông hoa đỏ.

    Người ta bảo do cô ấy lấy nhầm người, phạm vào lời nguyền của dòng họ từng hại người. Trên bàn thờ khi ấy cũng có một con gà luộc giống hệt hôm nay – nhưng khi tắt hương, người ta phát hiện trong bụng con gà có giấu một con dao găm nhỏ, lưỡi hướng ra ngoài.

    Kể từ đó, nhà ấy tuyệt tự 3 đời. Tôi từng chứng kiến tận mắt.”

    Bà dừng lại, rưng rưng nước mắt:
    – Hôm nay, nhìn con gà trên bàn thờ nhà gái, tôi thấy vết khâu dài trên bụng gà, chính là dấu hiệu người ta nhét vật tà vào trong. Tôi linh cảm có điềm dữ.

    Không biết họ cố tình hay vô ý, nhưng nếu để lễ ăn hỏi thành, tai họa sẽ giáng xuống cả hai nhà. Tôi không thể để con trai mình rơi vào vòng ấy.

    Không khí trong nhà im phăng phắc.
    Một lát sau, bác trưởng họ – người vốn không tin chuyện tâm linh – thở dài:


    – Bà Hạnh nói không sai đâu. Tôi vừa hỏi lại mấy người bên đó, đúng là họ nhờ thầy “làm lễ giữ duyên” bằng cách khâu vật trấn vào bụng gà…

    Tin ấy khiến cả họ chết lặng.
    Nếu mẹ tôi không tinh ý, lễ vật ấy đã được dâng lên bàn thờ tổ tiên nhà tôi – đồng nghĩa với việc mang vận xui, tà khí về dòng họ.


    Vài ngày sau, nhà gái chủ động sang xin lỗi, thừa nhận mọi chuyện.


    Họ bảo chỉ vì muốn “giữ tình duyên cho con gái” nên nghe lời thầy làm phép.
    Mẹ tôi chỉ thở dài:


    – Tôi không trách, chỉ mong các người đừng tin vào những điều làm trái đạo. Hạnh phúc không đến từ bùa phép, mà từ lòng người ngay thẳng.

    Hôn lễ hủy, Lan đau lòng nhưng vẫn nhắn tin xin lỗi.


    Tôi chỉ biết đáp: “Không ai có lỗi cả, chỉ là ông trời không định.”


    Một năm sau, tôi gặp Mai – một cô giáo tiểu học giản dị, hiền lành.


    Ngày cưới tôi, mẹ vẫn là người chọn lễ vật, chuẩn bị chu đáo.


    Trước giờ đón dâu, bà cười hiền, dặn nhỏ:


    – Lần này, con gà trên bàn thờ phải là gà trống tơ, do chính tay mẹ luộc. Gà ấy tượng trưng cho sự chân thành, không tà khí.

    Tôi gật đầu, siết tay mẹ.
    Nhờ linh cảm và sự cẩn trọng của bà, nhà tôi tránh được một tai họa khó lường.


    Người làng kể lại mãi, gọi mẹ tôi là “bà Hạnh cứu họ Nguyễn”.


    Thông điệp nhân văn:

    Có những điều tưởng như mê tín, nhưng lại chứa trong đó cả đời trải nghiệm và trực giác của người làm mẹ.


    Đừng vội cười nhạo lòng tin của thế hệ trước – vì đôi khi, chính họ lại là người giữ cho gia đình ta bình an trước sóng gió.

  • Tình cảnh lạ lùng tại các tiệm vàng đúng dịp 20/10

    Tình cảnh lạ lùng tại các tiệm vàng đúng dịp 20/10

    Doanh nghiệp vàng tăng giá mua vào nhưng rất ít khách bán ra, hầu hết toàn khách đi mua.

    Doanh nghiệp vàng tăng giá mua vào nhưng khách thờ ơ không bán

    Báo Dân Việt đưa tin, giá vàng hôm nay 20/10 tăng nóng ở chiều mua vào đối với vàng miếng SJC. Các doanh nghiệp tăng giá mua để thu vàng vào nhưng khách vẫn thờ ơ.

    Hôm nay (20/10), tiệm vàng nổi tiếng tại phường Gia Định, TP.HCM tấp nập khách nhưng lượng người có nhu cầu bán vàng, kể cả vàng miếng lẫn vàng nhẫn đều chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù doanh nghiệp tăng giá mua vào nhưng khách không bán. Ảnh minh hoạ

    Dù doanh nghiệp tăng giá mua vào nhưng khách không bán. Ảnh minh hoạ
    Trong khi đó, lượng người có nhu cầu mua vàng rất cao. Mới 8h sáng, gần cả trăm người đã rồng rắn ngồi xếp hàng để chờ đến lượt. Ai cũng có số chờ đến lượt trên tay. Cửa hàng không có vàng miếng để bán, khách chỉ được mua vàng nhẫn mỗi người 1 chỉ.

    Nhiều người cho biết để mua được vàng, họ phải đi từ rất sớm để xếp hàng. Quy trình và thủ tục này đã được tiệm vàng áp dụng vài ngày qua, kể từ khi giá vàng tăng nóng, nhu cầu mua của người dân áp đảo nhu cầu bán.

    Báo Lao Động đưa tin, tại một số tiệm vàng từ lúc 9h-10h sáng ngày 20/10, không còn cảnh thông báo tạm hết hàng, người dân xếp hàng chờ giao dịch khi các cửa hàng đồng loạt bán ra.

    Nhiều người dân cho biết, cửa hàng thông báo giao dịch vàng nhẫn tròn trơn và vàng miếng bất chợt nên để chắc chắn “nắm vàng trong tay” họ phải đứng túc trực trong nhiều giờ. Giá vàng những ngày qua đang nhận được rất nhiều quạ quan tâm của các nhà đầu tư. Ảnh minh hoạ

    Giá vàng những ngày qua đang nhận được rất nhiều quạ quan tâm của các nhà đầu tư. Ảnh minh hoạ
    Chị Trần Thu Hà (Cầu Giấy, Hà Nội) may mắn mua được 5 chỉ vàng trong sáng nay chia sẻ: “Chiều nay chắc vẫn phát số phiếu tiếp, sáng nay phát 300 phiếu, tôi số 11 nên may mắn đến lượt mua. Hôm qua, cửa hàng cũng phát 2 lần, sáng – chiều, 5 chỉ vàng/khách hàng. 8h30 mình đi từ nhà, may mắn đứng đúng chỗ cửa hàng thông báo xếp hàng nên được vào mua. Hầu như hôm nay toàn người mua, ít người bán”.

    Giá vàng trong nước chiều nay (20/10) ra sao?

    Lúc 14h30 chiều 20/10, giá vàng miếng trong nước quay đầu giảm so với buổi sáng. Cụ thể, SJC niêm yết ở mức 150 – 151 triệu đồng/lượng, giảm 500.000 đồng/lượng ở cả hai chiều.

    DOJI giữ nguyên giá mua – bán ở cùng mức 150 – 151 triệu đồng/lượng.

    Trong khi đó, Bảo Tín Minh Châu và Bảo Tín Mạnh Hải cùng tăng 500.000 đồng/lượng, hiện giao dịch quanh mức 151 – 151,5 triệu đồng/lượng.

    Giá vàng nhẫn 9999 tại các doanh nghiệp lớn ít biến động. SJC giao dịch 148 – 150,2 triệu đồng/lượng; PNJ ở mức 148 – 151 triệu đồng/lượng; DOJI Hưng Thịnh Vượng giảm nhẹ 500.000 đồng ở chiều mua, giữ nguyên chiều bán ở mức 149 – 150,9 triệu đồng/lượng.

    Riêng vàng nhẫn Bảo Tín Minh Châu neo cao nhất thị trường, đạt 155,5 – 158,5 triệu đồng/lượng; Bảo Tín Mạnh Hải niêm yết 155 – 156 triệu đồng/lượng.

  • Mẹ m/ất để lại anh trai 7 căn nhà, tôi chỉ có chiếc cặp cũ, 3 năm sau anh đến cầu cứu, tôi xé cặp, sự thật bên trong lộ ra khiến anh chết lặng

    Mẹ m/ất để lại anh trai 7 căn nhà, tôi chỉ có chiếc cặp cũ, 3 năm sau anh đến cầu cứu, tôi xé cặp, sự thật bên trong lộ ra khiến anh chết lặng

    Ngày mẹ mất, di chúc được công bố. Trong đó, anh trai tôi – Hào – được thừa hưởng 7 căn nhà cho thuê, tổng giá trị hàng tỷ lệ. Còn tôi, con nhỏ, chỉ nhận được một chiếc cặp da cũ kỹ đã chín màu, nằm im lìm dưới đáy tủ.

    Ai ai đều xì xào:
    – Bà thương con cả hơn…
    – Chắc chắn bà coi con út là gánh nặng nên cân nhắc lại điều gì.

    Tôi im lặng. Anh trai nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút thương tổn, nhưng rồi nhanh chóng quay đi, ôm đống giấy tờ nhà đất mà nở nụ hôn mãn nguyện.

    Chiếc giày cũ trở thành trò cười trong mắt họ hàng. Tôi ôm nó về, không một tiếng ồn ào. Trong thời gian, tôi chỉ khắc sâu hình ảnh mẹ Hoàng cười lót:
    – Mỗi đứa trẻ đều có số phận riêng. Hãy sống tử tế, con sẽ nhận được điều xứng đáng.

    Ba năm trôi qua. Anh trai sống trong nhung lụa, nhưng vì ham mê đỏ đen, anh lần như bán tăng 7 căn nhà. Tiền bạc cạn kiệt, bạn bè xa lánh, vợ con cũng bỏ đi. Từ một người yêu cao đầu, anh sa sơn, nợ nần chồng chất.

    Một buổi chiều mưa anh tìm đến căn phòng trọ nhỏ của em. Thân hình thiếu hụt, ánh mắt thất thần. Anh ngồi xuống ghế, giọng chạy chạy:
    – Em à… giúp anh với. Anh mất hết rồi. Ngoài xã hội đang dí, anh nghĩ còn chỗ nào bấu víu.

    Tôi nhìn anh trai, trái tim dâng lên cảm xúc khó mô tả. Anh từng là niềm tự hào của gia đình, từng coi tôi như kẻ thấp hèn. Giờ phút này, anh ngồi đây, đôi bàn tay chạy run cầu cứu.

    Tôi lặng lẽ quay vào phòng, mang ra chiếc nhẫn cũ. Nó đồng hành với tôi suốt ba năm qua, dù không ai biết tôi giữ được gì trong đó.

    Anh thoáng nhăn mày, cười thầm:
    – Giờ này em còn giữ mấy thứ vô dụng ấy sao? Mẹ thiên vị anh quá… Em không vô địch à?

    Tôi không trả lời. Trước mặt anh, tôi mở cặp. Bên trong không phải giấy tờ cũ kỹ như anh nghĩ, mà là một tập hồ sơ dày, gói Ghim cẩn thận.

    Tôi đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói:
    – Đây là thứ mẹ thật sự để lại cho em.

    Anh ấy mở ra một cách an toàn. Trong đó là hợp đồng vốn, cổ phần công ty, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất của một dự án lớn. Mẹ đã thầm lặng đầu tư, tất cả đều viết tên tôi. Ngoài ra còn có những bức thư tay, mẹ ôm dò:
    “Anh con đã đủ, mẹ chỉ lo nó sa ngã. Con út chịu thương chịu khó, mẹ muốn con có điểm tiêu đề dài dài. Hãy giữ bí mật đến khi con thật sự cần.”

    Anh chết đứng yên. Đôi tay run run từng bước giấy, khuôn mặt trắng bệch. Anh không ngờ, chiếc nhẫn cũ mà anh khinh thường lại chứa đựng cả một kho báu. Và càng không ngờ, mẹ đã hoàn lương hết, để lại cho tôi con đường chắc chắn hơn tất cả.

    Nước mắt anh rơi xuống trang giấy. Anh thì thào:
    – Hóa ra… mẹ đã nhìn thấy trước tất cả…

    Tôi thở dài:
    – Anh ạ, mẹ không thiên vị. Mẹ biết điểm mạnh, điểm yếu của từng người. Mẹ tin anh sẽ trưởng thành, nhưng anh đã phải lòng tham cuốn đi. Còn em, em chỉ cố gắng giữ lời mẹ ấm.

    Căn hộ trọ nhỏ tĩnh lặng. Ngoài ra, cơn mưa vẫn xả xả, nhưng trong lòng tôi thư giãn bình thường. Anh trai trả thù, đôi vai chạy lên trong ân hận.

    Sau ngày hôm đó, anh xin em cho cơ hội làm lại. Tôi không đưa tiền nợ thay thế, nhưng giúp anh một công việc nhỏ trong công ty mà mẹ đã để lại. Anh chấp nhận, mài giũa từ đầu.

    Chiếc cặp cũ, tôi vẫn giữ như báu vật. Nó không chỉ chứa tài sản, mà còn chứa niềm tin của mẹ, và là minh chứng rằng: giá trị thực sự không nằm ở những gì người khác nhìn thấy, mà ở đó chúng ta trân trọng và sống đúng với điều đã được trao.

    Và có lẽ, bài học lớn nhất anh trai tôi đã nhận được, chính là khi tham lam quá nhiều, đôi lúc lại mất đi tất cả – còn khi biết cúi đầu nhìn lại, mới có cơ hội tìm thấy đường đi đúng sau.

  • Tặng con gái cả căn nhà 5 tỷ khi con đi lấy chồng, con rể sáng cả mắt nghĩ sau là của mình, ngày cháu ngoại đầy tháng tôi âm thầm bán luôn cái nhà

    Tặng con gái cả căn nhà 5 tỷ khi con đi lấy chồng, con rể sáng cả mắt nghĩ sau là của mình, ngày cháu ngoại đầy tháng tôi âm thầm bán luôn cái nhà

    Nhà tôi có hai cô con gái, mà đứa lớn thì khôn ngoan, hiền lành, yêu thằng rể hiền nhưng hơi… ham vật chất.


    Lúc nó cưới, tôi thương con, sợ bị nhà chồng coi thường nên tặng hẳn căn nhà 5 tỷ làm của hồi môn.


    Ngày cầm chìa khóa, thằng rể mắt sáng rực, hứa hẹn chăm sóc con gái tôi cả đời.

    Nhưng mới vài tháng sau, tôi nghe phong thanh nhà bên bắt con rể đứng tên đồng sở hữu, nó hí hửng tưởng sắp thành “ông chủ thật sự”.
    Tôi cười thầm, rồi âm thầm bán luôn căn nhà trước khi sổ đỏ kịp sang tên, chuyển toàn bộ thành sổ tiết kiệm đứng tên riêng con gái.

    Đến khi bên thông gia biết chuyện, bà sui mặt đỏ gay, ông sui đập bàn quát:

    “Bà chơi kiểu gì vậy? Thế là lừa con trai tôi à?”

    Chưa kịp giải thích, họ ép con trai ký đơn ly hôn cho “đỡ nhục”.


    Tôi thấy con gái nước mắt ngắn dài nhưng vẫn nhẹ nhõm — ít ra nó không mất trắng đời mình.


    Cả nhà tôi mở tiệc ăn mừng, bảo nhau “thế là may rồi, thoát nợ đời”.

    Ai ngờ ngay sáng hôm saucông an gõ cửa.


    Họ đưa ra giấy báo từ ngân hàng:

    “Sổ tiết kiệm 5 tỷ vừa được tất toán đêm qua, người rút là chính… con gái bà.”

    Tôi chết lặng.
    Mở điện thoại, thấy tin nhắn cuối cùng con gửi:

    “Con xin lỗi mẹ… con không chịu nổi nữa. Con muốn đi xa cùng đứa bé. Mẹ đừng tìm.”

     

    Buổi sáng ấy, tôi ngồi giữa căn nhà trống, trên bàn vẫn còn nguyên bánh kem mừng ly hôn tối qua,


    mà giờ… không còn cả con, cả cháu, cả tiền.

  • Đám cươí mẹ chồng lên trao 10 cây vàng, 2 sổ đỏ, 500 triệu tiền mặt cho con trai nhưng con dâu không có 1 thứ gì

    Đám cươí mẹ chồng lên trao 10 cây vàng, 2 sổ đỏ, 500 triệu tiền mặt cho con trai nhưng con dâu không có 1 thứ gì

    Đám cưới của tôi diễn ra hoành tráng giữa trung tâm thành phố. Họ hàng ai cũng trầm trồ: “Nhà trai giàu có, cô dâu tốt số lắm!”

    Tôi đứng trên sân khấu, cười gượng giữa ánh đèn rực rỡ. Mẹ chồng tay cầm micro, giọng oang oang tự hào:

    “Hôm nay là ngày trọng đại của con trai tôi – thằng Tuấn. Mẹ xin trao cho con hai sổ đỏ, năm trăm triệu tiền mặt và mười cây vàng làm của hồi môn. Mong hai con hạnh phúc, làm ăn phát đạt.”

    Cả hội trường ồ lên. Ai nấy nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng cũng nhiều ngươì thì thầm to nhỏ:

    • Sao chỉ trao cho con trai mà không trao hồi môn cho con dâu nhỉ. Nhìn cô dâu đứng lủi thủi tội quá…
    • Nhà này thiên vị con trai quá….

    Tôi chỉ biết cúi đầu cười gượng. Khi MC vừa dứt lời, bà đã quay sang thì thầm với con trai:

    “Cất hết đi, đừng để con vợ mày nó biết. Tiền này mẹ cho mày chứ không phải cho nó đâu. ôi chỉ biết cúi đầu cười gượng. Con dâu người dưng nước lã có phải máu mủ nhà mình đâu, mẹ không tin tưởng được”.

    Tôi nghe rõ mồn một, lòng quặn thắt. Nhưng vì yêu, tôi nén lại. Tôi tin rằng rồi thời gian sẽ khiến anh thay đổi.

    Thế nhưng, đời không giống như tôi nghĩ.
    Cưới nhau được chưa đầy một tháng, anh bắt đầu bỏ bê gia đình, đêm về khuya, tiền bạc vung vãi. Mẹ chồng thì lúc nào cũng khen:

    “Thằng Tuấn nó đàn ông, nó giao du xã hội là chuyện bình thường.”

    Rồi một ngày, anh về nhà mặt tái nhợt, miệng lắp bắp:

    “Em ơi… mất hết rồi. Anh… anh bị lừa…”

    Tôi sững sờ:

    “Mất… là sao? Anh nói gì vậy?”

    Anh quỳ xuống, bật khóc:

    “Toàn bộ vàng, sổ đỏ, tiền mẹ đưa anh… anh đem đầu tư theo bạn, giờ họ ôm đi hết rồi… Không còn gì cả…”

    Tôi như chết lặng. Căn nhà đang yên ấm bỗng trở nên lạnh buốt.

    Mẹ chồng nghe tin, vừa đến cửa đã hét ầm lên:

    “Mày nói cái gì? Hai sổ đỏ của tao, năm trăm triệu của tao, mười cây vàng của tao – mày tiêu hết rồi hả?!”

    Anh chỉ biết cúi gằm mặt.
    Bà lao đến tát con trai liên tiếp, gào trong tiếng nấc:

    “Trời ơi, tao trao cho mày để làm ăn, chứ có bảo nướng vào c///ờ b///ạc đâu!”

    Tôi đứng bên cạnh, lặng lẽ bế con chó nhỏ ra ngoài, chẳng dám nói gì.

    Vừa bước đến ngưỡng cửa, sau lưng vang lên tiếng “bụp” thật mạnh.
    Tôi quay lại – mẹ chồng ngã vật ra nền nhà,  ngất lịm.

    Cả nhà hốt hoảng đưa bà vào viện. Bác sĩ bảo:

    “Bà bị sốc nặng, may là đưa đến kịp.”

    Từ hôm đó, mẹ chồng im lặng hẳn. Bà chẳng còn mắng tôi, cũng chẳng còn dám khoe con trai với ai nữa.
    Còn tôi, chẳng cần oán trách. Bởi cuộc đời có luật nhân quả của riêng nó — người ta có thể thiên vị, có thể khinh rẻ, nhưng cuối cùng, ai gieo gì sẽ gặt nấy.