Tác giả: admin

  • Ung thư gan ở VN đứng thứ 4 thế giới: Đừng tiếp tục ăn 4 thứ mỗi ngày, người khôn ngoan đã bỏ lâu rồi

    Ung thư gan ở VN đứng thứ 4 thế giới: Đừng tiếp tục ăn 4 thứ mỗi ngày, người khôn ngoan đã bỏ lâu rồi

    Mấy bé nhà mình rất thích món thịt nướng nên cứ cuối tuần mình lại làm cho cả nhà ăn món này.

     

    Mấy ngày trong tuần do bận nên nếu con đòi thì mình mua ngoài hàng cho các con ăn thôi.

    Hôm qua tự nhiên mấy đứa đang ngồi ăn thịt nướng ngon lành, thì bố nó dặn mình “cho con ăn hết hôm nay thôi nhé, sau đừng mua cho con ăn nữa vì đây là 1 trong những thực phẩm gây ung thư gan nên cần hạn chế”.

    Rồi bố chỉ cho mình xem 1 bài cảnh báo trên mạng, đọc xong mình mới thấy chột dạ các mẹ ạ.

    Theo thông tin mình biết thì gan vốn  là một cơ quan quan trọng với chức năng chính của nó là tham gia vào quá trình chuyển hóa carbohydrate, vitamin và chất béo, đồng thời giúp cơ thể tổng hợp chất đạm.

    Khi gan khỏe mạnh, cơ thể sẽ không có biểu hiện gì bất thường, tuy nhiên nếu không chú ý đến chế độ ăn uống của mình, về lâu dài gan sẽ bị tổn thương gây ra bệnh tật và ung thư.

    Công bố mới nhất cho thấy, nếu tính trên 100.000 dân, tỉ lệ mắc mới ung thư gan tại Việt Nam đang là 23,2, nó được xếp vị trí thứ 4/185 quốc gia, vùng lãnh thổ có số liệu về ung thư hiện nay.

    Như vậy, Việt Nam chỉ đứng sau Mông Cổ, Ai Cập, và Gambia về ung thư gan. Ngoài ra, vị trí thứ 5 là Lào, Campuchia thứ 6.

    Ung thư gan đang ngày càng tăng tại Việt Nam, thậm chí nó còn vượt qua cả ung thư phổi so với nhiều thống kê từ những năm trước và trở thành căn bệnh có tỉ lệ mắc hàng đầu với số ca mắc mới và qua đời đều trên 25.000 ca.

    >Ảnh minh họa/Nguồn: Internet

    Vì vậy, để phòng tránh ung thư gan gõ cửa, tốt nhất bạn nên tránh 4 loại món ăn tự nấu như sau:

    Món ăn thứ thứ nhất: Đồ chiên nướng

    Đồ ăn chiên nướng như cánh gà rán, khoai tây chiên, thịt xiên nướng… không chỉ làm chức năng tiêu hóa suy yếu, nó còn gây tích tụ một lượng lớn chất béo lên gan dẫn đến xuất hiện gan nhiễm mỡ.

    Ngoài ra nhiệt độ cao khi nướng, chiên rán dễ tạo thành khí propylene. Các chất gây ung thư như amide và benzopyrene.

    Khi các chất độc hại xâm nhập vào cơ thể con người, gan sẽ giải độc. Tuy nhiên trong thức ăn chiên, nướng có quá nhiều yếu tố gây ung thư, theo thời gian gan sẽ không thể chống đỡ được, dưới sự tấn công của nhiều chất gây ung thư, tế bào gan sẽ bị ung thư.

    Món ăn thứ 2:  Thực phẩm hun khói

    Các món ăn quen thuộc như xúc xích, thịt xông khói… không chỉ chứa nhiều muối trong quá trình hun khói, rang mà còn sinh ra chất gây ung thư là benzopyrene. Khi đi vào cơ thể sẽ tăng khả năng bị ung thư.

    Món thứ 3: Đồ muối chua

    Các đồ ăn muối chua thường được xử lý với một lượng lớn muối ăn, sấy khô hoặc đậy kín trong thời gian dài nên các chất dinh dưỡng trong thực phẩm đã bị phá hủy. Đăc biệt, một số protein sẽ phản ứng với nitrit tạo thành một lượng lớn nitrosamine, loại chất này rất dễ gây ung thư, nếu ăn đồ chua thường xuyên sẽ khiến dạ dày bị kích thích.

    Quá trình muối chua thực phẩm cũng khiến vi khuẩn sinh sôi nảy nở. Trong khi đó, gan vốn là cơ quan chuyển hóa trong cơ thể nên sẽ không tránh khỏi bị vi khuẩn tấn công gây tổn thương, nguy cơ ung thư cao, trường hợp nặng sẽ bị ung thư gan.

    >Ảnh minh họa/Nguồn: Internet

    Món ăn thứ 4: Thực phẩm bị mốc

    Thực phẩm tích trữ lâu ngay rất dễ sinh nấm mốc do sự thay đổi của môi trường và nhiệt độ. Đặc biệt vào mùa đông hay thời tiết nồm ẩm.

    Ngay cả các loại thực phẩm chỉ bị nấm mốc 1 phần cũng không nên tiếp tục ăn. Bởi cho dù khu vực bị mốc đã được loại bỏ bề mặt, nhưng trong nấm mốc có chứa chất gây ung thư là aflatoxin, chất này vô hình trung chuyển đến nhiều nơi, nếu ăn phải loại thực phẩm này sẽ có khả năng sinh ra các tế bào ung thư.

    Tóm lại: Nếu bạn không muốn bị ung thư gan làm phiền thì tốt nhất nên ăn ít 4 loại thực phẩm kể trên, ngoài ra:

    + Nên ăn rau quả tươi để bổ sung vitamin và các nguyên tố vi lượng cần thiết cho cơ thể.

    + Hình thành thói quen sinh hoạt tốt, 3 bữa đều đặn, không uống rượu bia, không ăn quá no, nếu không sẽ gây nhiều áp lực cho hệ tiêu hóa.

    + Duy trì thói quen tập thể dục thể thao để giúp tăng sức đề kháng của cơ thể, ngăn ngừa bệnh tật như ung thư.

  • Yêu được thanh niên mạnh mẽ nhất làng, Hồng Thơ tự hào với đám con gái ở quán hát lắm, nghĩ đời mình thế là may mắn chuẩn bị hạ cánh an toàn

    Yêu được thanh niên mạnh mẽ nhất làng, Hồng Thơ tự hào với đám con gái ở quán hát lắm, nghĩ đời mình thế là may mắn chuẩn bị hạ cánh an toàn

    Ở cái quán hát Phố Khuya, Hồng Thơ nổi tiếng vừa xinh vừa khéo miệng. Đám khách ruột ai cũng mê cô vì cái dáng nhỏ nhắn, đôi mắt ướt và nụ cười ngọt như rót mật.


    Cô từng cười khẩy với đám bạn:

    “Tao mà lấy chồng, phải chọn đứa nào vừa trai làng vừa có chí làm ăn, chứ không vớ vẩn như mấy ông khách say khướt này đâu.”

    Rồi một hôm, định mệnh đến thật.


    Anh Tâm, trai làng Đông – nổi tiếng khỏe, chăm chỉ, lại đẹp trai, đi phụ hồ xa quê về, nghe đâu vừa trúng thầu công trình nhỏ. Thấy Thơ ngồi hát trên sân khấu, anh nhìn mãi không rời mắt.


    Một tuần sau, anh đến tìm cô, nói thẳng:

    “Nếu em đồng ý bỏ nghề, anh cưới liền.”

    Thơ bật cười, nhưng ánh mắt Tâm không đùa.


    Chưa đầy nửa tháng, cô xách vali về nhà anh ra mắt. Cả làng đồn ầm:

    “Con Thơ quán hát được Tâm cưới thật rồi! Giỏi đấy, biết tu chí làm lại cuộc đời.”

    Ngày cưới, Thơ khóc nức nở trong chiếc váy trắng, mồm liên tục nói:

    “Em gặp được anh là may mắn lớn nhất đời em.”

    Nhưng… cái gọi là “may mắn” chỉ kéo dài đúng một tháng.

    Hôm đó, Thơ dậy sớm, định đem cơm ra công trình cho chồng.


    Vừa đến nơi, cả làng ồn ào, la hét, người người chạy về phía bãi đất ven sông.


    Thơ hốt hoảng chen vào, vừa đến nơi thì khuỵu gối:

    Anh Tâm nằm im, trên người đầy vết bầm, hai bàn tay tím ngắt.

    Người ta nói anh ngã từ giàn giáo xuống, chết ngay tại chỗ.


    Nhưng một bác thợ già run run nói nhỏ:

    “Tôi thấy có người xô nó… với lại hôm qua thằng Tâm cãi nhau to với người trong làng, chuyện gì đó liên quan đến… con Thơ.”

    Ba ngày sau, công an về làng.


    Họ không tìm thấy dấu vết xô đẩy, nhưng tìm thấy một cuốn sổ nợ trong túi áo Tâm — ghi rõ anh vay 300 triệu từ một người tên Ngọc, chủ quán Phố Khuya, nơi Thơ từng làm việc.


    Kèm theo mảnh giấy gấp nhỏ:

    “Trả nợ đi, kẻo vợ mày phải quay lại hát thay.”

    Thơ chết lặng.
    Cô đâu biết, trong lúc cô hạnh phúc làm dâu, chủ quán cũ đã tìm đến Tâm đòi tiền, nói rõ rằng số nợ đó là do Thơ vay để chuộc thân.

    Không muốn vợ xấu hổ, Tâm giấu tất cả, đi làm ngày đêm để trả.


    Và trong một phút sơ sẩy, anh trượt chân từ tầng ba xuống đất.

    Ngày đưa tang, Thơ lặng im.


    Không khóc, không nói một lời.


    Tối đó, khi mọi người về hết, cô đốt sạch váy cưới, thắp nhang rồi thủ thỉ:

    “Em nợ anh một đời… nhưng người phải trả nợ này, không chỉ có em.”

    Hai tháng sau, chủ quán Ngọc được phát hiện mất tích, chỉ để lại chiếc điện thoại đang bật sáng với đoạn video quay trong bóng tối — người phụ nữ gào thét:

    “Tôi xin lỗi, đừng làm thế… tôi chỉ muốn dằn mặt con Thơ thôi…”

    Cảnh sát đang truy tìm người cuối cùng nhắn tin cho bà Ngọc tối hôm đó —


    số điện thoại chính là của Hồng Thơ.

  • Con trai bị lính địch bế đi khi còn đ;/ỏ hỏ;/n, bé trai thất lạc giữa khói lửa, gần nửa thế kỷ sau thấy người lính năm đó trở về làng, báo cho người mẹ tin tức lặng người…

    Con trai bị lính địch bế đi khi còn đ;/ỏ hỏ;/n, bé trai thất lạc giữa khói lửa, gần nửa thế kỷ sau thấy người lính năm đó trở về làng, báo cho người mẹ tin tức lặng người…

    Không có mô tả ảnh.

    Người đàn ông ngoại quốc, tên là Peter, cũng không kìm được nước mắt. Ông chậm rãi đưa tay vào túi áo trong, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.

    Ông mở hộp, bên trong là một chuỗi vòng cổ bằng hạt cườm đã cũ mèm, có khắc chữ “H” nhỏ.

    “Ông ấy nói… đây là chiếc vòng tay của bà, bà Hòa,” người phiên dịch nghẹn ngào chuyển lời. “Ông ấy kể… đêm đó, ông là người lính trẻ ấy. Anh ấy thấy bà ngã, thấy đứa bé khóc…

    Anh ấy đã định bắn cảnh cáo, nhưng không hiểu sao lại không làm được. Khi đồng đội đến, anh ta chỉ kịp nói dối là ‘đứa bé này đã chết, để chôn cất sau’.

    Anh ta bế đứa bé đi, mang theo chiếc vòng này, vì nghĩ đó là thứ duy nhất của mẹ nó.”

    Người phiên dịch ngừng lại, hít một hơi sâu. “Anh ấy nói… anh ấy đã đưa đứa bé cho một gia đình đồng đội khác cũng không có con, rồi chuyển đi nơi khác.

    Sau chiến tranh, anh ta bị ám ảnh. Anh ta tìm lại… và tìm thấy đứa bé ấy. Anh ta đã giấu kín bí mật này suốt 50 năm, nhưng giờ sắp chết vì bệnh nan y.

    Anh ta nói, anh ta cần bà biết… đứa con đã thất lạc của bà… nó vẫn còn sống. Nó được nuôi dưỡng và yêu thương. Tên nó là Bình, hay bây giờ là John. Nó… đang sống ở nước ông ấy.”

    Bà Hòa ngã quỵ xuống. Bà không thể gào khóc, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má hằn sâu nếp nhăn. Bà nắm chặt chiếc vòng, nhìn chằm chằm vào Peter.

    Dù không nói được, nhưng ánh mắt bà như một câu hỏi đau đớn xuyên thấu: “Nó có hạnh phúc không? Nó có biết mẹ ruột nó là ai không?”

    Peter hiểu. Ông quỳ sụp xuống, đôi mắt xanh xám nhìn thẳng vào bà, đầy sự hối lỗi và thành kính.

    “Anh ấy nói… John không biết sự thật. Họ nói mẹ nó chết trong chiến tranh. Nhưng John… nó luôn có một vết sẹo nhỏ trên lưng, chỗ gần vai… và một nỗi nhớ vô hình về một miền đất xa xôi.

    Anh ấy… muốn bà… biết được, dù cuộc gặp gỡ có thể sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng đứa con trai của bà vẫn đang sống một cuộc đời tốt đẹp.”

    Bà Hòa không đáp. Bà chỉ run rẩy đưa tay, ôm lấy chiếc hộp gỗ nhỏ. Trong cái im lặng chết chóc ấy, bỗng có một tia hy vọng vụt sáng.

    Bà nhìn về phía Peter, rồi chỉ tay vào bức ảnh đứa bé, sau đó chỉ vào mình, rồi chỉ tay ra xa, như thể hỏi: “Tôi… có thể gặp nó không?”

    Peter lắc đầu, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn: “Anh ấy nói… anh ấy chỉ có thể làm đến đây. Anh ấy không muốn phá vỡ cuộc sống của John. Anh ấy chỉ muốn… chuộc lại tội lỗi của mình trước khi chết.

    Anh ấy… muốn bà biết con trai bà vẫn bình an.”

    Sau hôm đó, Peter ra đi. Bà Hòa vẫn câm lặng, nhưng người ta thấy bà đã thay đổi. Bà không còn nhìn về cuối con đường với ánh mắt vô vọng nữa.

    Thay vào đó, mỗi chiều, bà lại mở hộp gỗ, lặng lẽ ngắm nhìn chiếc vòng tay và tấm ảnh cũ. Bà đã có một nơi để gửi gắm nỗi nhớ thương và lời cầu nguyện.

    Bình, hay John, vẫn đang sống – đó là tất cả những gì người mẹ câm lặng cần biết để có thể tiếp tục sống, mang theo một bí mật ngọt ngào mà cũng đau xót.

    Bà biết con trai bà đang ở đâu, và trong sâu thẳm, bà tin rằng, một ngày nào đó, định mệnh sẽ dẫn bước đứa con lưu lạc trở về.

  • Bố Chồng “h ư” rình Con Dâu trẻ xinh tắm biển rồi về nằng nặc đ òi b ỏ Vợ nhưng bà vợ giàu cao tay gọi con dâu vào phòng ngủ và rồi không ai dám tin…

    Bố Chồng “h ư” rình Con Dâu trẻ xinh tắm biển rồi về nằng nặc đ òi b ỏ Vợ nhưng bà vợ giàu cao tay gọi con dâu vào phòng ngủ và rồi không ai dám tin…

    Ông Thịnh, 62 tuổi, là chủ doanh nghiệp xây dựng có tiếng ở tỉnh, vợ là bà Hà, người phụ nữ quyền lực, giàu có, từng gánh cả cơ ngơi của chồng trong những năm ông làm ăn thua lỗ.
    Cả hai có một cậu con trai tên Nam, cưới vợ mới được hơn 1 năm — cô Linh, 25 tuổi, xinh đẹp, ngoan ngoãn, được lòng cả họ.

    Tuần trước, gia đình 3 thế hệ cùng đi nghỉ ở biển. Hôm đó, khi Linh xuống tắm sớm, gió biển thổi tung mái tóc dài, chiếc váy choàng mỏng bay phấp phới — ông Thịnh đứng ở lan can tầng 3 nhìn xuống, tim đập loạn nhịp.
    Từ hôm ấy, ông thay đổi hẳn: hay lén nhìn Linh, hay viện cớ sang phòng con để hỏi chuyện vu vơ.

    Về nhà, bà Hà nhận ra thái độ chồng lạ lắm — tránh mình, bực bội vô cớ, rồi đột ngột nằng nặc đòi ly hôn.
    Bà Hà hiểu, chẳng có người đàn ông nào 60 tuổi lại đòi bỏ vợ giữa lúc chẳng có mâu thuẫn gì… nếu không vì một người đàn bà khác.

    Đêm đó, bà không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
    Sáng hôm sau, bà Hà bất ngờ gọi Linh vào phòng ngủ riêng, khóa trái cửa, không cho ai vào.
    Ông Thịnh nghe thấy tiếng thì hốt hoảng, chạy đến gõ cửa, nhưng chỉ nghe tiếng bà nói vọng ra:

    “Ông đợi đấy… tôi cho ông thấy thế nào là tội lỗi của đàn ông!”

    30 phút sau, tiếng hét thất thanh vang lên.
    Cửa mở ra, ông Thịnh chết điếng: trên giường, bà Hà đang ngồi bình thản, tay cầm cuốn sổ đỏ, còn Linh quỳ dưới đất, mặt cắt không còn giọt máu.

    Bà Hà nói chậm rãi:

    “Linh đã nói hết với tôi rồi. Không phải chỉ mình ông — cả mấy tháng nay nó đã âm thầm quay clip, ghi âm ông, để uy hiếp tôi và chiếm công ty. Nhưng tôi biết trước.”

    Rồi bà vỗ tay — Nam bước ra từ tủ quần áo, tay cầm điện thoại quay lại toàn bộ cảnh tượng.
    Ông Thịnh tái mặt. Linh bật khóc.
    Bà Hà nhìn chồng, nói:

    “Tôi già rồi, nhưng đầu tôi chưa lẫn. Nhà này, công ty này… sẽ không có chỗ cho hai người phản bội.”

    Ngay hôm sau, ông Thịnh và Linh cùng biến mất khỏi thị trấn, còn bà Hà ra thông cáo nội bộ:

    “Từ nay, công ty chỉ còn một giám đốc duy nhất — Nam.”

  • Lời tiên tɾi sấm tɾuyền củɑ Nostɾɑdɑmus về vận mệnh cuối năm 2025 khiến thế giới ɾung chuyển

    Lời tiên tɾi sấm tɾuyền củɑ Nostɾɑdɑmus về vận mệnh cuối năm 2025 khiến thế giới ɾung chuyển

    Lời tiên tɾi sấm tɾuyền củɑ Nostɾɑdɑmus về vận mệnh cuối năm 2025 khiến thế giới ɾung chuyển

     

    Lờι tιȇп trι sấm truүḕп của Nostradamus vḕ vậп mệпҺ cuṓι пăm 2025 kҺιếп tҺế gιớι ruпg cҺuүểп

     

    Nhà tiên tri Nostradamus từng viḗt vḕ năm 2025 với những ᵭiḕm báo rợn người: chiḗn tranh, dịch bệnh, thiên thạch rơi và sự suy tàn thầm ʟặng của phương Tȃy.

    Khi năm 2025 ᵭang cận ⱪḕ, những ʟời sấm truyḕn của Nostradamus – nhà tiên tri nổi tiḗng người Pháp – ʟại ᵭược giới nghiên cứu và cȏng chúng quan tȃm hơn bao giờ hḗt. Trong hàng trăm bài tứ tuyệt của ȏng, chủ ᵭḕ ⱪhiḗn người ta rùng mình nhất chính ʟà viễn cảnh chiḗn tranh và sự suy tàn của phương Tȃy.

    Việc làm

     

    Nguy cơ Thḗ chiḗn thứ III và “ba ngọn ʟửa phương Đȏng”

    Một ᵭoạn tiên tri ᵭược Nostradamus viḗt:

    “Khi sao Hỏa ᵭi trên quỹ ᵭạo của mình giữa các vì sao, máu người sẽ nhuộm ᵭẫm ᵭḕn thờ.

    Ba ngọn ʟửa trỗi dậy từ phương Đȏng, trong ⱪhi phương Tȃy ʟặng ʟẽ mất ᵭi ánh sáng của mình.”

    Giới phȃn tích hiện ᵭại cho rằng, “ba ngọn ʟửa từ phương Đȏng” tượng trưng cho sự trỗi dậy của các thḗ ʟực hoặc xung ᵭột ʟớn ở chȃu Á. Còn hình ảnh “phương Tȃy mất ánh sáng trong im ʟặng” ᵭược hiểu ʟà dấu hiệu suy giảm ảnh hưởng và quyḕn ʟực của thḗ giới phương Tȃy.

    Ba ngọn ʟửa trỗi dậy từ phương Đȏng, trong ⱪhi phương Tȃy ʟặng ʟẽ mất ᵭi ánh sáng của mình. Ảnh minh họa Ba ngọn ʟửa trỗi dậy từ phương Đȏng, trong ⱪhi phương Tȃy ʟặng ʟẽ mất ᵭi ánh sáng của mình. Ảnh minh họa

    Theo các ⱪhảo sát mới ᵭȃy của Atlantic Council và RAND Corporation, nguy cơ bùng phát một cuộc chiḗn toàn cầu ʟớn có thể ʟên tới 30% vào năm 2026. Tình hình căng thẳng tại εo biển Đài Loan, chiḗn sự ở Ukraine và xung ᵭột ngầm giữa NATO – Nga ᵭang ⱪhiḗn dự ᵭoán của Nostradamus càng thêm ám ảnh.

    Từ “máu nhuộm ᵭḕn thờ” ᵭḗn “quả cầu ʟửa từ vũ trụ”

    Sao Hỏa – biểu tượng của chiḗn tranh và bạo ʟực – xuất hiện nhiḕu ʟần trong tiên tri của ȏng, báo hiệu một thời ⱪỳ xung ᵭột ʟan rộng. Cụm từ “máu người nhuộm ᵭḕn thờ” như một ʟời cảnh báo rằng ngay cả nơi ʟinh thiêng nhất cũng ⱪhȏng tránh ⱪhỏi ᵭau thương.

    Khȏng dừng ʟại ở ᵭó, Nostradamus còn nhắc ᵭḗn một quả cầu ʟửa từ vũ trụ rơi xuṓng Trái ᵭất, “ᵭiḕm báo của ᵭịnh mệnh” – ᵭiḕu ᵭược nhiḕu người cho ʟà hình ảnh ẩn dụ vḕ thiên thạch, sao chổi hoặc thậm chí bom hạt nhȃn.

    “Từ vũ trụ, một quả cầu ʟửa sẽ trỗi dậy, ᵭiḕm báo của ᵭịnh mệnh, nhȃn ʟoại cầu xin.

    Khoa học và sṓ mệnh hòa vào vũ ᵭiệu vũ trụ, Trái Đất ᵭón nhận cơ hội thứ hai.”

    Cȃu viḗt này ᵭược xem ʟà ʟời cảnh tỉnh vḕ ranh giới mong manh giữa ⱪhoa học, chiḗn tranh và diệt vong, ⱪhi nhȃn ʟoại phải ᵭṓi diện với hậu quả do chính mình tạo ra.

    Khoa học và sṓ mệnh hòa vào vũ ᵭiệu vũ trụ, Trái Đất ᵭón nhận cơ hội thứ hai. Ảnh minh họa Khoa học và sṓ mệnh hòa vào vũ ᵭiệu vũ trụ, Trái Đất ᵭón nhận cơ hội thứ hai. Ảnh minh họa

    Dự báo cạn ⱪiệt tài nguyên và chiḗn tranh ⱪéo dài

    Nostradamus cũng từng mȏ tả cảnh “quȃn ᵭội ⱪiệt quệ vì chiḗn tranh, ⱪhȏng còn vàng bạc trả ʟính”, phải dùng “da và ᵭṑng ᵭể ᵭúc tiḕn”. Hình ảnh này ⱪhiḗn nhiḕu người ʟiên tưởng ᵭḗn tình cảnh thiḗu hụt nguṑn ʟực trong chiḗn sự Ukraine hiện nay, ⱪhi viện trợ từ Mỹ giảm, buộc chȃu Âu phải gṑng mình san sẻ gánh nặng.

    “Qua chiḗn tranh dài, quȃn ᵭội ⱪiệt quệ, chẳng còn vàng bạc trả ʟính.

    Thay vì tiḕn thật, họ dùng da, ᵭṑng Gaul và biểu tượng trăng ʟưỡi ʟiḕm.”

    Những ʟời tiên tri ấy, dù viḗt từ thḗ ⱪỷ XVI, vẫn ⱪhiḗn người ᵭọc rùng mình vì tính tương ᵭṑng với bṓi cảnh hiện tại.

    Dịch bệnh, xung ᵭột ở Anh và thảm họa tại Brazil

    Nhà tiên tri người Pháp còn dự báo rằng, ⱪhi một cuộc chiḗn ⱪḗt thúc, nước Anh có thể ʟại rơi vào vòng xoáy chiḗn tranh và dịch bệnh chḗt người:

    Việc làm

     

    “Vương quṓc sẽ bị chiḗn tranh tàn phá, ⱪẻ thù trong ngoài ᵭḕu nổi dậy.

    Dịch bệnh cũ trỗi dậy, chẳng ⱪẻ thù nào chḗt chóc hơn thḗ dưới bầu trời này.”

    Một sṓ học giả cho rằng ᵭoạn này có thể ám chỉ hệ quả hậu Brexit hoặc biḗn ᵭộng ʟiên quan ᵭḗn Hoàng gia Anh.

    Ngoài ra, Nostradamus cũng tiên ᵭoán thảm họa ⱪhí hậu tại Brazil, “khu vườn của thḗ giới” – ᵭược cho ʟà nói vḕ rừng Amazon:

    “Khu vườn của thḗ giới, gần thành phṓ mới, bên dãy núi rỗng;

    Sẽ bị chiḗm giữ, chìm trong vực, buộc phải ᴜṓng dòng nước nhiễm ʟưu huỳnh.”

    Những hình ảnh ᵭầy ẩn dụ này ᵭược cho ʟà phản ánh nguy cơ mȏi trường và biḗn ᵭổi ⱪhí hậu toàn cầu – vấn ᵭḕ nhȃn ʟoại ᵭang phải ᵭṓi mặt.

    “Đḗ chḗ trên biển” và vị ʟãnh ᵭạo bí ẩn

    Một trong những hình tượng ʟặp ʟại trong các bài sấm truyḕn ʟà “vị ʟãnh ᵭạo bí ẩn dựng nên ᵭḗ chḗ trên biển”. Theo giới nghiên cứu, ᵭȃy có thể ʟà ẩn dụ cho sự hình thành của các ʟiên minh hàng hải mới hoặc sự dịch chuyển quyḕn ʟực vḕ các ⱪhu vực chiḗn ʟược trên ᵭại dương – ᵭiḕu hoàn toàn phù hợp với cục diện ᵭịa chính trị hiện nay.

    Gần 500 năm sau ⱪhi qua ᵭời, Nostradamus vẫn ʟà cái tên ⱪhiḗn nhȃn ʟoại vừa tò mò vừa sợ hãi. Những ʟời tiên tri của ȏng, dù mơ hṑ và ᵭầy ẩn dụ, vẫn như tấm gương soi chiḗu những biḗn ᵭộng của thời ᵭại – nơi chiḗn tranh, dịch bệnh và ⱪhủng hoảng vẫn ʟuẩn quẩn quanh thḗ giới ʟoài người.

  • Vợ bảo về ngoại chăm mẹ ốm, nửa đêm chồng kiểm tra định vị thấy nằm trong nhà nghỉ, anh vội tới nơi thì ch ết sữ ng khi thấy…

    Vợ bảo về ngoại chăm mẹ ốm, nửa đêm chồng kiểm tra định vị thấy nằm trong nhà nghỉ, anh vội tới nơi thì ch ết sữ ng khi thấy…

    Vợ bảo về ngoại chăm mẹ ốm, nửa đêm chồng kiểm tra định vị thấy nằm trong nh///à ngh///ỉ, anh vội tới nơi thì ch///ết sữ///ng khi thấy…

    Hôm đó là thứ Sáu, sau bữa cơm tối, vợ anh – Lan – thu dọn vali rồi nói với anh bằng giọng hối hả:

    – Mẹ em mấy hôm nay yếu lắm, chắc em phải về ngoại vài ngày chăm bà.

    Anh Hùng – chồng Lan – chỉ gật đầu, dặn dò:
    – Ừ, em đi cẩn thận. Có gì thì gọi anh.

    Hai người cưới nhau được 7 năm, có một cô con gái nhỏ. Cuộc sống bình thường, không giàu có nhưng đủ đầy. Hùng tin vợ mình – người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, lúc nào cũng chăm sóc gia đình chu đáo.

    Nhưng không hiểu sao, tối hôm đó, khi nhìn Lan kéo vali đi, trong lòng anh lại thấy một cảm giác bất an mơ hồ.

    Tối ấy, con gái ngủ sớm, còn Hùng nằm xem bóng đá mà tâm trí chẳng yên. Lúc 10 giờ đêm, anh nhắn tin hỏi: “Đến nơi chưa em?” – Lan trả lời nhanh: “Em đến rồi, mẹ mệt nên em dọn dẹp chút rồi ngủ đây.”

    Nhưng điều khiến anh khựng lại là tin nhắn đó được gửi kèm biểu tượng wifi mạnh – trong khi nhà mẹ vợ ở quê gần như không có mạng.

    Hùng im lặng, mở ứng dụng định vị – thứ mà hai vợ chồng từng cài đặt để “biết nhau ở đâu” cho yên tâm. Anh không có ý nghi ngờ, nhưng linh tính thôi thúc.

    Khi bản đồ hiện lên, trái tim anh như bị bóp nghẹt: vị trí của Lan là một nhà nghỉ nhỏ nằm cách nhà anh 8 cây số.

    Ban đầu anh tưởng lỗi hệ thống. Anh tắt đi bật lại, kết quả vẫn vậy. Tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra. Anh lẩm bẩm: “Không thể nào… có lẽ cô ấy ghé bạn, hoặc điện thoại bị định vị sai.”

    Nhưng rốt cuộc, sự tò mò và đau đớn đã khiến anh không thể ngồi yên. Gần 11 giờ đêm, anh lái xe tới địa chỉ đó.

    Con đường dẫn đến nhà nghỉ tối và vắng, ánh đèn vàng hắt ra từ biển hiệu cũ kỹ. Hùng dừng xe cách đó một đoạn, tim đập dữ dội.

    Anh đứng lặng vài phút rồi bước nhanh tới, vừa run vừa sợ điều tồi tệ nhất.

    Khi anh hỏi lễ tân, cô gái trẻ nhìn anh một lượt rồi nói:
    – Phòng 203 có khách nữ tên Lan đăng ký lúc 9 giờ.

    Toàn thân Hùng lạnh buốt. Anh bước lên cầu thang, mỗi bước như đạp lên ngực mình. Tới trước cửa phòng, anh nghe rõ tiếng người nói chuyện – không phải giọng Lan, mà là giọng đàn ông… và xen lẫn tiếng phụ nữ mà anh nhận ra ngay: chính vợ mình.

    Hùng chết lặng. Anh không dám mở cửa, chỉ dựa lưng vào tường, cảm giác như thế giới sụp đổ. Mấy năm bên nhau, những buổi tối cơm nhà, những cái ôm con – tất cả bỗng trở nên giả dối.

    Nhưng rồi, giữa lúc định quay đi, tiếng người đàn ông trong phòng vang lên:
    – “Em cứ bình tĩnh, lát nữa bác sĩ đến, họ sẽ xử lý cho em.”

    Bác sĩ? Anh cau mày, áp tai sát hơn. Một lúc sau, cửa phòng mở. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước ra, xách theo túi y tế.

    Hùng sững người, vội nép sang một bên. Người bác sĩ nói nhỏ:

    – “Cô ấy không sao, chỉ là lên cơn hoảng loạn. Lần sau anh nhớ đưa cô ấy đi viện sớm hơn, đừng để tự xử lý thế này.”

    Anh nghe mà chẳng hiểu gì. Vội vàng nhìn vào trong – và rồi tim anh như ngừng đập.

    Lan đang nằm co ro trên giường, khuôn mặt trắng bệch, tay run rẩy. Bên cạnh là một người phụ nữ lớn tuổi – mẹ cô.

    Mẹ Lan quay lại, thấy anh thì giật mình:

    – Hùng, sao con lại ở đây?

    Anh lắp bắp:
    – Con… con thấy định vị của vợ ở đây nên…

    Bà thở dài, đôi mắt đỏ hoe:

    – Mẹ bị tăng huyết áp, ngất trên xe khi hai mẹ con đang về quê. Gần đây có nhà nghỉ, nên họ đưa vào tạm để bác sĩ đến cấp cứu. Lan lo quá, không biết làm sao.

    Lúc ấy, Lan ngẩng lên. Ánh mắt cô mệt mỏi, giàn giụa nước mắt:
    – Anh… anh nghĩ em…

    Hùng không nói nổi một lời. Tất cả nghi ngờ, giận dữ phút chốc hóa thành nỗi hổ thẹn nặng trĩu. Anh bước lại, nắm chặt tay vợ:

    – Anh xin lỗi. Anh lo quá nên đến đây.

    Lan chỉ khẽ lắc đầu, nước mắt trào ra.

    – Em hiểu… Nhưng lần sau, anh hãy tin em thêm một chút, được không?

    Hùng cúi đầu. Giữa căn phòng nhỏ, tiếng mưa ngoài hiên rơi lộp độp, anh siết tay vợ thật chặt.

    Cảm giác vừa mất đi rồi lại tìm thấy điều quý giá nhất khiến tim anh nghẹn lại.

    Đêm ấy, anh không về nhà. Anh ở lại trông mẹ vợ cùng Lan, pha thuốc, đắp khăn ấm, lặng lẽ nhìn vợ ngủ gục bên giường mẹ.

    Khuôn mặt cô nhợt nhạt vì lo lắng, chẳng có chút gì của một người phản bội.

    Khi bình minh lên, ánh sáng rọi qua khung cửa, Hùng chợt nhận ra một điều giản dị mà sâu sắc: tình yêu không chỉ là niềm tin vào người khác, mà còn là sự kiên nhẫn để không giết chết niềm tin ấy bằng nghi ngờ.

    Sau lần đó, anh xóa ứng dụng định vị, chỉ giữ lại thói quen mỗi ngày hỏi han vợ bằng một tin nhắn ngắn: “Hôm nay em ổn không?”

    Lan thường trả lời bằng một biểu tượng trái tim. Và với anh, chỉ chừng đó thôi – là đủ để bình yên.

  • Tôi đi xuất khẩu lao động nhưng chồng ở nhà sống như v:ợ ch:ồng với chị gái tôi, khi tôi về thì chị đã có b:ầu được 3 tháng

    Tôi đi xuất khẩu lao động nhưng chồng ở nhà sống như v:ợ ch:ồng với chị gái tôi, khi tôi về thì chị đã có b:ầu được 3 tháng

    Ngày tôi đặt chân xuống sân bay sau hơn ba năm đi xuất khẩu lao động, trong lòng chỉ có một niềm vui duy nhất: được gặp lại chồng và người thân.

    Tôi gom góp từng đồng gửi về, xây được căn nhà mới khang trang, nghĩ bụng về rồi vợ chồng sẽ bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

    Nhưng ngay từ khi bước chân vào nhà, tôi đã thấy có gì đó khác lạ. Ánh mắt của chị gái tôi – người mà tôi tin tưởng nhất, người ở cùng chồng tôi để “giúp đỡ chăm sóc nhau” – tránh né.

    Chồng tôi cũng lúng túng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

    Đêm hôm ấy, khi cả nhà đi ngủ, tôi nghe tiếng chị khóc trong phòng. Linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành, tôi đẩy cửa bước vào thì chết lặng: bụng chị gái tôi đã nhô cao, rõ ràng là đang mang thai.

    Tôi sững sờ, tay run bần bật:

    “Chị… chị… đứa bé trong bụng… là của ai?”

    Chị tôi bật khóc nức nở, còn chồng tôi quỳ sụp xuống:

    “Anh xin lỗi… Tất cả là lỗi của anh. Anh đã sai… là anh với chị em…”

    Trái tim tôi như bị xé làm trăm mảnh. Cả gia đình bàng hoàng. Mẹ tôi sốc đến ngất lịm. Hàng xóm bàn tán xôn xao, ai cũng chĩa mũi dùi về phía tôi – kẻ đi làm xa để rồi mất cả chồng lẫn chị ruột.

    Tôi không biết nên oán trách ai hơn – chồng tôi, kẻ phản bội? Hay chị gái tôi, người máu mủ nhưng lại giẫm đạp lên hạnh phúc của em mình?

    Cơn giận dữ, tủi nhục dâng lên nghẹn ngào, tôi hét lên giữa đêm:

    “Hai người… đã giết chết tôi rồi!”

    Trong khoảnh khắc ấy, cả căn nhà ngột ngạt, bầu không khí đặc quánh bởi sự phản bội. Chị gái ôm bụng khóc nấc, chồng tôi cúi đầu không dám nhìn.

    Còn tôi, tôi thấy mình lạc lõng ngay trong chính ngôi nhà mà ba năm qua tôi đổ mồ hôi, nước mắt để dựng xây.

    Câu chuyện chưa biết sẽ đi về đâu – đứa trẻ trong bụng kia là sự thật không thể chối bỏ.

    Tôi đứng giữa lựa chọn cay đắng: tha thứ và chấp nhận sự sắp đặt nghiệt ngã của số phận, hay dứt khoát rời đi, bỏ lại tất cả để giữ lại lòng tự trọng cuối cùng của mình.

    Tin chị gái tôi có bầu với chồng tôi nhanh chóng lan ra khắp họ hàng. Không khí trong nhà lúc nào cũng như có bão tố. Bố mẹ tôi gọi cả hai bên gia đình lại để họp, ai nấy mặt căng thẳng như dây đàn.

    Bố tôi đập bàn quát lớn:

    “Hai đứa làm chuyện tày trời, còn ra thể thống gì nữa? Thế thì sau này người ta nhìn mặt gia đình này thế nào?”

    Mẹ tôi thì khóc ngất, vừa ôm tôi vừa nghẹn ngào:

    “Con ơi, mẹ xin lỗi. Lỗi tại mẹ để chị con ở cùng… Mẹ không ngờ ra nông nỗi này.”

    Chị tôi ôm bụng bầu, gương mặt vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng. Chồng tôi thì im lặng, chẳng dám ngẩng mặt lên.

    Cả họ bàn tán loạn cả lên. Người bảo phải bắt chị tôi bỏ đứa bé để không còn vết nhơ. Người thì nói đã thành hình thì không nên giết oan nghiệp.

    Tôi ngồi đó, lòng rối như tơ vò. Mỗi lời nói như một nhát dao cứa vào tim. Tôi hét lên:

    “Tại sao mọi người cứ bàn chuyện cái thai kia? Còn tôi thì sao? Hạnh phúc của tôi thì ai trả lại? Ba năm tôi cày cuốc xứ người, để đổi lấy sự phản bội này sao?”

    Cả gian phòng im phăng phắc. Bố tôi nhìn chồng tôi đầy căm phẫn:

    “Anh muốn sao thì nói đi! Cưới chị hay giữ em? Đừng lấp lửng nữa!”

    Chồng tôi run rẩy, lắp bắp:

    “Con xin lỗi… Con chỉ yêu vợ, nhưng… nhưng đứa bé này là máu mủ…”

    Chị tôi gào lên:

    “Tôi không bỏ! Dù thế nào tôi cũng không bỏ con tôi!”

    Không khí bùng nổ. Họ hàng chia phe, lời qua tiếng lại, ai cũng hừng hực lửa. Tôi đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu, giọng lạnh buốt:

    “Được. Nếu chị đã muốn giữ con, thì chị giữ lấy cả chồng tôi luôn. Tôi không còn gì để nói.”

    Tôi bỏ ra ngoài, trời đêm mưa như trút. Sau lưng là tiếng mẹ khóc xé lòng, tiếng cãi vã vang dội.

    Còn tôi, từng bước đi trong mưa, thấy mình như rơi xuống hố sâu không đáy – nơi mà sự phản bội, tình thân, tình yêu, tất cả hòa vào nhau thành một vết thương không bao giờ lành.

  • Vợ gần ngày si::nh con chồng vẫn đưa bố mẹ chồng đi du lịch Đà Nẵng

    Vợ gần ngày si::nh con chồng vẫn đưa bố mẹ chồng đi du lịch Đà Nẵng

    Ngày Hoa mang thai đứa thứ ba, ai cũng tưởng lần này cô sẽ được nhà chồng cưng chiều — bởi cô đã làm dâu 8 năm, chăm sóc từ bố mẹ chồng đến từng bữa cơm, từng ly nước. Nhưng tất cả sai rồi. Cái “tội” duy nhất của Hoa là… đẻ toàn con gái.

    Hai cô con gái nhỏ, 5 và 7 tuổi, ngoan ngoãn, học giỏi, ai gặp cũng khen. Thế nhưng trong mắt bà Phượng mẹ chồng Hoa thì con dâu chỉ là “đồ vô dụng, không nối dõi”. Mỗi lần nhìn hai đứa trẻ ríu rít gọi “bà ơi”, bà chỉ liếc xéo: “Mày mà là con trai thì tao đã hãnh diện biết mấy.”

    Hoa mang thai lần ba. Cô không dám hy vọng, chỉ mong con mạnh khỏe. Còn mẹ chồng thì nói thẳng: “Lần này mà lại con gái, thì cô đừng trách tôi ác.” Được 13 tuần bác sĩ kết luận là con trai song Hoa cũng không tin lắm vì bé thứ 2 lúc đầu bác sĩ cũng nói thế, nhưng sau thai lớn hơn nhìn rõ hơn lại ra con gái.

    Cũng kể từ đó chẳng bao giờ Hoa hỏi về giới tính của con nữa để tránh phải suy nghĩ nhiều. Với cô con nào cũng là con. Sắm đồ sơ sinh cho con cô chọn màu trung tính trai gái dùng được cả. Riêng mẹ chồng Hoa thấy con dâu không hề nhắc tới chuyện cái thai là trai hay gái thì bà chắc chắn 1 điều Hoa bầu con gái nên bà lại càng ra sức chì chiết con dâu.Người chồng – anh Tuấn – vốn là người hiền, nhưng trước mặt mẹ, anh ta chỉ biết cúi đầu im lặng.

    Cái thai đến tháng thứ 9, bụng Hoa nặng trĩu, đi lại khó khăn. Thế mà hôm ấy, cô nghe tin chồng cùng cả nhà đang chuẩn bị đi du lịch Đà Nẵng 5 ngày. Hoa ngỡ mình nghe nhầm, hỏi lại chồng: “Anh đi thật à? Em sắp sinh rồi…”. Tuấn cười nhạt: “Anh đưa bố mẹ đi có 5 ngày thôi, có gì thì em gọi taxi đi viện.”

    Lúc cả nhà chồng xách vali ra xe, bà Phượng còn quay lại, nói rành rọt từng chữ: “Nghe đây Hoa! Có đau bụng thì tự vào viện đẻ, nhà tôi không ai hầu đâu. Đẻ 3 đứa con gái thì chỉ thế thôi.Tôi vào Đà Nẵng cho con trai tôi đi kiếm con trai về nối dõi, lúc ấy mấy mẹ con cô xác định mà kéo nhau về quê!”

    Hoa đứng chết lặng, nước mắt rơi lã chã. Cô nhìn hai đứa con gái nhỏ, tim thắt lại. “Các con… mẹ con mình chỉ có nhau thôi.” Ba ngày sau, giữa đêm mưa gió, Hoa trở dạ. Không người thân, không chồng, không nhà nội. Chỉ có hai đứa con gái – đứa 5 tuổi nắm tay mẹ, đứa 7 tuổi ôm túi đồ, run rẩy gọi taxi: “Chú ơi, làm ơn chở mẹ cháu đi bệnh viện, mẹ cháu đau bụng lắm rồi!”

    Người lái xe xúc động, tự mình bế Hoa vào phòng cấp cứu. Cảnh tượng ba mẹ con giữa đêm mưa khiến ai nhìn cũng cay mắt. Sáng hôm sau, Hoa sinh một bé trai kháu khỉnh. Hoa báo tin mình đã sinh con nhưng chẳng nhận được 1 tin nhắn hồi âm từ chồng và gia đình chồng. Chỉ có người hàng xóm tốt bụng đến giúp đỡ.

    5 ngày sau, khi cả nhà Tuấn từ Đà Nẵng về, Hoa đã xuất viện. Cô ngồi trên giường, trước mặt là giấy chứng sinh, giấy đăng ký khai sinh và cả sổ tiết kiệm đứng tên mình. Bà Phượng vừa thấy cháu trai, cười ha hả: “Đấy! Bà bảo mà, chỉ cần cho thằng Tuấn đi giải khuây tí là có cháu trai liền!”

    Nhưng Hoa không cười. Cô nhìn thẳng mẹ chồng, giọng lạnh như băng: “Đúng, con trai tôi – cháu trai của bà – đã ra đời. Nhưng nó sẽ không bao giờ gọi bà là bà nội. Vì từ hôm nay, 4 mẹ con tôi không còn liên quan gì đến cái nhà này nữa. 8 năm làm dâu tôi nhịn nhục thế là quá đủ rồi.”

    Bà Phượng sững sờ… Haoa đứng dậy, bế con trai, nắm tay hai con gái, bước ra cửa. Không một ai ngăn được. Tuấn chỉ đứng chết trân, chưa kịp nói lời nào. Ngày hôm sau, người làng xôn xao: “Nghe nói Hoa dắt 3 đứa con về quê, mở cửa hàng nhỏ, sống vui vẻ lắm.”, “Ừ, thấy bảo đứa con trai kháu khỉnh giống bố lắm mà bố nó chưa được bế con lần nào”… Còn bà Phượng, từ hôm ấy, cứ mỗi lần nghe tiếng trẻ con gọi “mẹ ơi” trên đường, lại quay đi lau nước mắt.

    Đời có thể bắt người phụ nữ chịu khổ, nhưng không ai có quyền bắt họ chịu nhục. Và đôi khi, cái giá của sự vô tâm, là mất đi tất cả — cả vợ, cả con, cả sự tôn trọng.

  • Xuất hiện v ế:t n ứt hàng chục mét trên cao tốc La Sơn – Túy Loan, mưa d ữ d ội

    Xuất hiện v ế:t n ứt hàng chục mét trên cao tốc La Sơn – Túy Loan, mưa d ữ d ội

    Trên cao tốc La Sơn – Túy Loan, đoạn qua xã Hòa Bắc cũ (Đà Nẵng) xuất hiện vết nứt hàng chục mét. Cảnh sát giao thông Đà Nẵng đã ra khu vực nước lũ tràn qua thuộc địa phận Huế, vận động, hỗ trợ các tài xế quay đầu xe để đảm bảo an toàn.

    Nguồn: https://tuoitre.vn/xuat-hien-vet-nut-hang-chuc-met-tren-cao-toc-la-son-tuy-loan-mua-du-doi-20251027111623887.htm

    cao tốc - Ảnh 1.

    Đoạn đường xuất hiện vết nứt đã được căng dây, cắm biển cảnh báo – Ảnh: H.B.

    Sáng 27-10, trên tuyến cao tốc La Sơn – Túy Loan kết nối Huế và Đà Nẵng tiếp tục có mưa to. Lượng mưa dữ dội khiến nước lũ tràn cao tốc này tại Km14 (địa phận Huế), khiến giao thông qua đây đã hoàn toàn tê liệt.

    Cảnh sát giao thông đã tổ chức phân luồng ra tại nút giao Phú Lộc (Huế) để xe cộ về quốc lộ 1, không vào đường La Sơn – Túy Loan.

    Trong khi đó cao tốc La Sơn – Túy Loan đoạn qua địa phận xã Hòa Bắc cũ (nay là phường Hải Vân, Đà Nẵng) xuất hiện vết nứt dài hàng chục mét. Đoạn nứt này do phía dưới chân cao tốc (đường 601) bị sạt lở vì mưa lớn những ngày qua gây ra.

    Cảnh sát giao thông Đà Nẵng phối hợp Ban quản lý dự án đường Hồ Chí Minh, các đơn vị thi công tiến hành giăng dây, đặt biển cảnh báo.

    cao tốc - Ảnh 2.

    Nước lũ tràn qua cao tốc La Sơn – Túy Loan đoạn Km14 địa phận Huế sáng nay – Ảnh: H.B.

    Trao đổi với Tuổi Trẻ Online, thượng tá Phan Thanh Hồng – Trưởng Phòng Cảnh sát giao thông Công an Đà Nẵng – cho biết từ sáng sớm đã chỉ đạo Trạm cảnh sát giao thông Hòa Hiệp lập các chốt, phân luồng cho xe đi hầm Hải Vân, không vào cao tốc La Sơn – Túy Loan.

    cao tốc - Ảnh 3.

    Cảnh sát giao thông Đà Nẵng hướng dẫn xe quay đầu, đi theo hướng hầm Hải Vân – Ảnh: H.B.

    Lãnh đạo Phòng Cảnh sát giao thông cũng cho biết thêm ngoài cấm xe cộ, đã bố trí các tổ công tác, tuần tra, kiểm soát nắm tình hình trên tuyến từ Đà Nẵng đến Km14.

    cao tốc - Ảnh 4.

    Cảnh sát giao thông phân luồng xe – Ảnh: H.B.

    Cảnh sát giao thông Đà Nẵng đã hướng dẫn cho quay đầu tất cả xe về hướng Đà Nẵng để đi theo hướng hầm Hải Vân.

    “Tránh việc xe ở trên khu vực này rừng núi nếu sạt lở, cô lập sẽ rất nguy hiểm” – lãnh đạo Phòng Cảnh sát giao thông Đà Nẵng chia sẻ.

  • Hồ Văn Cường có vợ xinh đẹp, hiền lành, học cực giỏi

    Hồ Văn Cường có vợ xinh đẹp, hiền lành, học cực giỏi

    Không chỉ xinh đẹp, hiền lành, vợ Hồ Văn Cường còn có thành tích học vấn đáng ngưỡng mộ.

    Hồ Văn Cường có vợ học cực giỏi

    Hồ Văn Cường (SN 2003, Nghệ An) hiện là hậu vệ phải của câu lạc bộ Sông Lam Nghệ An, được đánh giá là một trong những gương mặt trẻ tiềm năng của bóng đá Việt Nam. Hồ Văn Cường và vợ trong lễ đính hôn.Hồ Văn Cường và vợ trong lễ đính hôn.
    Cuối tháng 5 vừa qua, chàng hậu vệ đã chính thức tổ chức đám cưới với cô nàng xinh đẹp Nguyễn Linh. Được biết, Hồ Văn Cường và Nguyễn Linh quen biết nhau từ lâu nhưng chỉ công khai mối quan hệ vào năm 2024.

    Sau một thời gian tìm hiểu và trải qua không ít thử thách, cặp đôi đã tổ chức lễ ăn hỏi vào tháng 3/2025, và chính thức về chung một nhà vào tháng 5 cùng năm. Hồ Văn Cường có vợ học cực giỏi Ảnh 2 Hồ Văn Cường và vợ vừa tổ chức đám cưới vào tháng 5/2025.Hồ Văn Cường và vợ vừa tổ chức đám cưới vào tháng 5/2025.
    Được biết, vợ Hồ Văn Cường cùng quê với anh ở Nghệ An. Cô có học vấn ấn tượng khi học tại Đại học Vinh, tốt nghiệp chuyên ngành Sư phạm Ngữ văn loại giỏi vào năm 2024.

    Vợ Hồ Văn Cường được nhận xét là có ngoại hình ưa nhìn, tính cách nhẹ nhàng và khéo léo trong giao tiếp.

    Hiện tại, Nguyễn Linh đang giảng dạy tại một trường trung học cơ sở tại Nghệ An. Hồ Văn Cường có vợ học cực giỏi Ảnh 4 Nhan sắc đời thường cực xinh đẹp của vợ Hồ Văn Cường.Nhan sắc đời thường cực xinh đẹp của vợ Hồ Văn Cường.
    Trước đó, khi chia sẻ với truyền thông, Hồ Văn Cường cho hay, anh và vợ đã quen nhau vài năm trước đấy, nhưng sau đó chia tay một thời gian. Sau đó, cả hai lại cho nhau cơ hội và quay lại với nhau khoảng 5 – 6 tháng trước khi tiến tới hôn nhân. “Điều tôi thích nhất ở vợ là vừa xinh đẹp, ngoan ngoãn, hiền lành, hiểu chuyện”, Hồ Văn Cường bộc bạch. Không chỉ sở hữu nhan sắc xinh đẹp, bà xã Hồ Văn Cường có có học vấn đáng ngưỡng mộ.Không chỉ sở hữu nhan sắc xinh đẹp, bà xã Hồ Văn Cường có có học vấn đáng ngưỡng mộ.