Tác giả: admin

  • Chú rể 28 tuổi t ử v o n g vì suy gan cấp do ăn thịt gà, bác sĩ cảnh b á o 1 điều!

    Chú rể 28 tuổi t ử v o n g vì suy gan cấp do ăn thịt gà, bác sĩ cảnh b á o 1 điều!

    Chàng trai tử vong vì suy gan do ngộ độc thực phẩm.

    Ngày 17/5, tin tức về “người đàn ông 28 tuổi tử vong vì ngộ độc thực phẩm” đã trở thành chủ đề nóng và thu hút sự chú ý tại Trung Quốc. Theo tờ Red Star News, người đàn ông này tên Mã Mưu, đến từ tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc). Anh ấy 28 tuổi và ban đầu dự định kết hôn vào ngày 8/5. Trước đó, Mã Mưu đã phải nhập viện vì suy gan do ngộ độc thực phẩm. Thật không may, anh đã qua đời tại bệnh viện vào ngày 15/5.

    Hình ảnh Mã Mưu trong phòng chăm sóc đặc biệt trước khi qua đời

    Theo báo cáo, Mã Mưu bị sốt và đau đầu sau khi ăn một lượng lớn thịt gà bị nhiễm bệnh dịch tả và thịt gà để qua đêm tại nhà vào ngày 29/4. Anh đã tự uống kháng sinh amoxicillin, thuốc chống viêm ibuprofen và thuốc bắc Bản lan tướng cùng một số loại thuốc khác. Sau đó nhiệt độ cơ thể của anh trở lại bình thường nên bệnh nhân không quan tâm nữa.

    Không ngờ sau đó, anh bị chướng bụng, mệt mỏi toàn thân, bất tỉnh và được chẩn đoán mắc bệnh suy gan và bệnh não gan (hôn mê gan). Ngày 7/5, anh được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện và được truyền huyết tương một lượng lớn.

    Gia đình nghi ngờ rằng con gà được dùng trong bữa tối có thể chưa được nấu chín kỹ hoặc bị nhiễm bệnh, hoặc con gà có thể đã ăn phải thứ gì đó không tốt, dẫn đến ngộ độc.

    Triệu chứng điển hình của ngộ độc thực phẩm

    Ngộ độc thực phẩm thường biểu hiện bằng các triệu chứng ở hệ tiêu hóa, thường xuất hiện khoảng 1 giờ sau khi ăn thực phẩm hư hỏng hoặc độc hại, như đau bụng, buồn nôn, nôn, tiêu chảy… Đây là tín hiệu cảnh báo của cơ thể con người để từ chối thực phẩm độc hại. Ngộ độc thực phẩm nghiêm trọng có thể gây chóng mặt, đổ mồ hôi lạnh, suy nhược toàn thân và thậm chí ngất xỉu.

    Nếu bạn gặp các triệu chứng như buồn nôn, nôn hoặc tiêu chảy sau khi ăn, hãy ngừng ăn thực phẩm nghi ngờ bị hư hỏng hoặc có độc. Nhìn chung, ngộ độc thực phẩm sẽ tự khỏi.

    Khi các triệu chứng ngộ độc thực phẩm nhẹ, bạn có thể quan sát tại nhà, uống nước ấm để pha loãng độc tố và cố gắng ăn ít hơn ở bữa ăn tiếp theo để đường tiêu hóa được phục hồi. Nếu bạn bị chóng mặt, đổ mồ hôi lạnh hoặc thậm chí ngất xỉu do ngộ độc thực phẩm, hãy tìm kiếm sự chăm sóc y tế ngay lập tức.

    Mùa hè là mùa cao điểm của ngộ độc thực phẩm

    Mùa hè là mùa cao điểm của ngộ độc thực phẩm. Nhiệt độ cao và độ ẩm cao. Môi trường này rất thích hợp cho sự phát triển và sinh sản của các vi sinh vật như vi khuẩn và nấm mốc.

    Trên thực tế, để phòng ngừa các bệnh lây truyền qua thực phẩm, chỉ cần chúng ta tuân thủ năm nguyên tắc chính về an toàn thực phẩm: giữ vệ sinh, tách riêng thực phẩm sống và chín, nấu chín kỹ, sử dụng nhiệt độ an toàn, sử dụng nước và nguyên liệu an toàn, chúng ta sẽ không tạo cơ hội cho các tác nhân gây bệnh này phát triển.

    1. Nhận biết thực phẩm hư hỏng và ghi nhớ hai điểm

    – Nhìn vào màu sắc: Màu sắc của thực phẩm hư hỏng thường sẫm hơn thực phẩm tươi, chẳng hạn như đậu phụ có màu vàng, thịt dưa hấu sẫm màu, táo và các loại trái cây, rau củ khác có đốm nâu. Bạn cũng có thể quan sát màu sắc của thực phẩm khi nó còn tươi. Khi bạn nhận thấy sự thay đổi về màu sắc, bạn nên cân nhắc đến nguy cơ thực phẩm bị hỏng.

    – Ngửi mùi: Khi thực phẩm bị hỏng, nó thường mất đi mùi thơm ban đầu và phát ra mùi thối rữa khó chịu. Khi các thực phẩm như sữa, gạo và bánh mì hấp bị hỏng, chúng sẽ phát ra mùi chua.

    2. Mua thực phẩm ở mức độ vừa phải, đừng mua quá nhiều

    Ngộ độc thực phẩm thường xảy ra do ăn phải thực phẩm bị ôi thiu. Nhiệt độ phòng thường cao hơn vào mùa hè, vì vậy không nên mua quá nhiều thực phẩm cùng một lúc. Nên ăn trái cây và rau quả tươi càng sớm càng tốt.

    Trước khi ăn thực phẩm dự trữ, tốt nhất bạn nên kiểm tra xem màu sắc thực phẩm có bình thường không và ngửi xem có mùi gì lạ không. Nếu bạn thấy có điều gì bất thường, đừng ăn bừa bãi.

    p style=”-webkit-font-smoothing: antialiased; background-color: #d1e4dd; box-sizing: inherit; color: #28303d; font-family: “Libre Franklin”, sans-serif; font-size: 20px; line-height: 1.7; margin: 30px auto; max-width: 610px; overflow-wrap: break-word; padding: 0px;”>

    3. Bảo quản thực phẩm đúng cách trong tủ lạnh

    Nhiệt độ vào mùa hè cao hơn nên thực phẩm cần được bảo quản lạnh hoặc đông lạnh càng nhiều càng tốt. Thức ăn thừa nên được đậy kín bằng màng bọc thực phẩm và cho vào tủ lạnh. Nếu thực phẩm được đun sôi, sau đó để nguội, đậy kín và bảo quản trong tủ lạnh thì nguy cơ hư hỏng sẽ giảm đáng kể.

    4. Ngâm trước khi nấu và nấu cho đến khi món ăn chín

    Một số trường hợp ngộ độc thực phẩm là do thực phẩm bị nhiễm bẩn hoặc chứa độc tố, chẳng hạn như trái cây và rau quả có dư lượng thuốc trừ sâu, đậu chưa nấu chín, nấm độc…

    Nên gọt vỏ trái cây và rau củ càng nhiều càng tốt trước khi ăn, ngâm rau trong nước sạch trong một khoảng thời gian nhất định trước khi nấu, đun nóng và nấu chín hoàn toàn đậu, và không ăn nấm dại.

    5. Kiểm tra ngày hết hạn khi mua sắm và không mua những mặt hàng đã hết hạn

    Tất cả thực phẩm đóng gói do các công ty thông thường sản xuất đều có ngày sản xuất, thời hạn sử dụng và phương pháp bảo quản. Vui lòng kiểm tra cẩn thận khi mua hàng.

    Khi mua thực phẩm vào mùa hè có thời hạn sử dụng ngắn và cần phải bảo quản lạnh hoặc đông lạnh, hãy cố gắng chọn những sản phẩm gần với ngày sản xuất. Sau khi mở gói, hãy sử dụng càng sớm càng tốt và cố gắng dùng hết trước ngày hết hạn.

  • Tuần này tôi có chuyến công tác nước ngoài, em đi cùng nhé. Cần một thư ký hỗ trợ.

    Tuần này tôi có chuyến công tác nước ngoài, em đi cùng nhé. Cần một thư ký hỗ trợ.

    Vừa vào công ty được ba ngày, tôi đã được gọi lên phòng giám đốc. Anh ta – sếp mới của tôi – dáng cao, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói trầm khiến người nghe vừa nể vừa sợ.

    “Tuần này tôi có chuyến công tác nước ngoài, em đi cùng nhé. Cần một thư ký hỗ trợ.”

    Tôi chết lặng. Vừa mới thử việc, chưa kịp quen ai, giờ lại phải đi công tác nước ngoài một tuần – mà chỉ có hai người?

    Trong đầu tôi xoáy lên hàng loạt câu hỏi: Đi thì sao, không đi thì sao? Nếu từ chối, chắc tôi mất việc. Nhưng nếu đi… lỡ có chuyện gì, ai sẽ tin lời tôi?

    Tối đó tôi nằm trằn trọc, suy nghĩ đến tận khuya. Cuối cùng, tôi quyết định đi – vì sự nghiệp, vì niềm tin rằng không thể đánh giá ai chỉ bằng nỗi sợ mơ hồ của mình.

    Đêm trước ngày bay, sếp nhắn:

    “Mai tôi qua đón, đi cùng cho tiện. Sáng sớm taxi khó bắt.”

    Tôi chỉ “vâng” một tiếng. Sáng hôm sau, anh đến đúng giờ, xe anh sáng bóng, hương nước hoa nhè nhẹ lan ra trong không khí. Chuyến bay dài bốn tiếng, anh ngồi bên cạnh, thi thoảng hỏi han:

    “Em có hay bị say máy bay không?”
    “Không ạ.”

    Anh chỉ cười, không nói thêm gì.

    Đến nơi, chúng tôi làm thủ tục nhận phòng. Lúc cô lễ tân trao chìa khóa, tôi thoáng thấy chỉ có một thẻ phòng. Tôi hơi nhíu mày, nhưng vẫn nghĩ chắc là sẽ đưa thêm.

    Nhưng không. Khi bước vào thang máy, sếp khẽ nói:

    “Bên khách sạn họ nói nhầm, giờ full phòng rồi. Tối nay đành ở tạm, mai tôi sẽ xử lý.”

    Tim tôi đập thình thịch. Tôi cố giữ bình tĩnh, gật đầu rồi bước vào phòng. Anh lịch sự kéo vali sang một bên, nói:

    “Em tắm rửa nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ngồi ngoài ban công làm việc.”

    Tôi chẳng biết nói gì, chỉ chui thẳng vào nhà tắm, khóa cửa. Nước chảy ào ào mà đầu óc tôi rối bời. Tôi ngồi trên nắp bồn cầu, tự hỏi: Có khi nào… anh ta cố ý?

    Thời gian trôi chậm rì rì. Một tiếng trôi qua. Ngoài kia im phăng phắc.

    Rồi đột nhiên – cốc cốc cốc.

    “Em xong chưa?” – giọng anh vang lên.

    Tôi nuốt nước bọt, mở cửa bước ra, sẵn sàng cho mọi tình huống xấu nhất.

    Nhưng… phòng tối om, chỉ có ánh sáng lung linh của những ngọn nến. Trên bàn, một chiếc bánh nhỏ với dòng chữ nguệch ngoạc: Happy Birthday!

    Tôi đứng chết lặng.

    Sếp nhìn tôi, cười hiền:

    “Tôi tình cờ thấy trong hồ sơ hôm nay là sinh nhật em. Biết em xa nhà, xa bạn bè… nên muốn em đừng thấy cô đơn.”

    Tôi bối rối, tim đập loạn. Tất cả nỗi lo ban đầu tan biến, chỉ còn lại cảm giác ấm áp khó tả. Anh không hề vượt quá giới hạn, chỉ nhẹ nhàng đẩy chiếc ghế ra:

    “Ngồi đi, tiệc hai người, nhưng tôi hứa… chỉ có bánh và nến.”

    Tôi khẽ cười. Bên ngoài, thành phố xa lạ lung linh ánh đèn. Chuyến công tác mà tôi từng sợ hãi bỗng hóa thành một kỷ niệm mà suốt đời tôi không thể nào quên.

  • Giặt h ỏ ng chiếc áo hàng hiệu giá 20 triệu của mẹ chồng, bà t á t tôi lia lịa tận 10 cái

    Giặt h ỏ ng chiếc áo hàng hiệu giá 20 triệu của mẹ chồng, bà t á t tôi lia lịa tận 10 cái

    Chiếc áo sơ mi hàng hiệu 20 triệu, tôi không biết. Chỉ là khi cầm giặt máy, tôi sơ ý không nhìn nhãn. Vải co lại, màu nhạt đi, chiếc áo mất dáng. Tôi đã định xin lỗi và bù bằng tiền tiết kiệm, nhưng chưa kịp nói, mẹ chồng đã gào lên:

    – Đồ đàn bà vụng về! Cái áo 20 triệu của tao, mày hủy hoại rồi!

    Bà lao tới, nắm tóc tôi giật ngược, tát liên tiếp. Một cái, hai cái… đến mười cái. Tai tôi ù đi, mắt hoa lên, tóc rối tung.

    Tôi quay sang cầu cứu chồng. Anh đứng ngay đó, khoanh tay, mắt lạnh tanh. Không một lời can ngăn. Cảnh tượng ấy mới đau hơn cả những cái tát. Tôi hiểu: người từng thề “sẽ bảo vệ em cả đời” giờ chỉ là một cái bóng câm lặng.

    Hàng xóm lố nhố ngoài cổng, xì xào: “Con dâu bị đánh, chồng cũng chẳng bênh.” Tôi nuốt nước mắt, cố đứng vững.

    Và đúng lúc ấy – cửa lớn bật mở.

    Một đoàn xe đen bóng lao vào sân. Người đàn ông tóc bạc, dáng vẫn hiên ngang, bước xuống. Không ai khác chính là ông ngoại tôi – cựu quân nhân, người mà cả họ hàng kính nể. Sau lưng ông là mấy người thuộc hạ áo vest chỉnh tề.

    Ông nhìn tôi, tóc rối, mặt sưng húp, môi rớm máu. Mắt ông thoáng run nhưng giọng thì thép lạnh:

    – Ai… dám động vào cháu tôi?

    Cả nhà chồng sững sờ. Mẹ chồng vẫn chưa kịp phản ứng, ông đã quát lớn:

    – Mười cái tát này, bà tự cho mình quyền gì?

    Bà lắp bắp:
    – Nó… nó làm hỏng áo của tôi…

    Ông cười nhạt:
    – Áo 20 triệu? Bà muốn, tôi mua cho mười cái. Nhưng mặt cháu tôi ai trả lại được?

    Không khí nặng nề như sắp vỡ tung. Ông ra hiệu, một người thuộc hạ đặt ngay trên bàn chiếc vali. Nắp bật mở – bên trong xếp đầy tiền mới tinh.

    – Đây là 200 triệu. Gấp mười lần cái áo bà tiếc. Xem như cháu tôi “bồi thường”. – Ông dằn mạnh nắp vali. – Còn mười cái tát kia, bà chuẩn bị nhận quả báo đi.

    Mẹ chồng tái mét, nhìn chồng, nhìn con trai. Nhưng chồng tôi vẫn im lặng như cũ. Lúc này, im lặng không còn là hèn, mà thành đồng lõa.

    Ông ngoại tiến lại gần tôi, khoác áo cho tôi, dìu ra cửa. Trước khi đi, ông quay lại, nhìn thẳng vào chồng tôi:

    – Thằng trai không biết bảo vệ vợ, thì không xứng gọi là đàn ông. Hôn nhân này, cháu tôi không cần nữa.

    Nói rồi, ông ra lệnh:
    – Người của tôi, thu dọn hết đồ của cháu tôi. Từ nay, nó không còn liên quan gì đến cái nhà này.

    Mấy người đàn ông áo vest lập tức lên lầu, chỉ một lát sau đã khiêng xuống hết hành lý của tôi. Cả nhà chồng bàng hoàng, không dám cản.

    Tôi ngoái lại nhìn chồng lần cuối. Anh ta đứng chết lặng, đôi môi mấp máy nhưng không thốt ra nổi một lời. Tôi hiểu, sự im lặng ấy là câu trả lời dứt khoát.

    Xe lăn bánh rời đi, mưa bất ngờ trút xuống, cuốn sạch tiếng xì xào của hàng xóm. Tôi ngồi trong xe, ôm lấy bàn tay nhăn nheo nhưng ấm áp của ông ngoại. Ông chỉ nói một câu:

    – Từ nay, con phải sống ngẩng cao đầu. Không ai được phép hạ nhục con thêm lần nào nữa.

    Tôi gật đầu, nước mắt trào ra, nhưng là nước mắt của sự giải thoát.

    Câu chuyện sau đó lan khắp Facebook. Người ta chia sẻ: “Một người chồng im lặng trước mười cái tát còn đáng sợ hơn cả bà mẹ chồng độc đoán.” Ai cũng bảo tôi may mắn vì còn có một người ông đủ mạnh mẽ để cho cả thế giới thấy: Tôi không hề đơn độc.

    Và từ giây phút ấy, tôi biết: cuộc hôn nhân này đã chấm hết, nhưng cuộc đời tôi vừa mở ra một trang mới – trang mà tôi sẽ không bao giờ phải ăn những cái tát vô lý thêm một lần nào nữa.

  • Vay nhà ngoại 1, 5 tỷ mua chung cư, nhà nội không giúp 1 đồng thế mà ngày nhận nhà mẹ chồng kéo cả chục người lên

    Vay nhà ngoại 1, 5 tỷ mua chung cư, nhà nội không giúp 1 đồng thế mà ngày nhận nhà mẹ chồng kéo cả chục người lên

    Suốt 10 năm trời, Mai và chồng cặm cụi dành dụm từng đồng. Họ ăn cơm với rau, mặc đồ cũ, chẳng dám đi du lịch hay sắm sửa gì.

    Giấc mơ của cả hai chỉ là một căn hộ nhỏ giữa lòng Hà Nội, để có nơi con họ được lớn lên đàng hoàng, không phải thuê trọ chạy hết nơi này đến nơi khác.

    Ngày ngân hàng gọi điện báo giải ngân, Mai rưng rưng suýt khóc.

    Vợ chồng cô vẫn phải vay thêm 1,5 tỷ từ nhà ngoại, mẹ đẻ cô thương con rể hiền lành nên bán cả mảnh đất nhỏ ở quê giúp hai vợ chồng có “chốn đi – chốn về”.

    Mẹ chồng tuyệt nhiên không cho con vay 1 đồng dù vợ chồng Mai đã từng mở lời, thậm chí bà còn nói trổng:

    “Cưới vợ về để vợ lo cho, chứ mẹ già rồi lấy đâu ra tiền mà giúp.”. Mai nuốt nước mắt, nghĩ thôi thì miễn sao vợ chồng hạnh phúc là được.

    Ngày bàn giao căn hộ, Mai mời mẹ chồng lên xem cho biết.

    Không ngờ bà kéo theo hơn chục người anh em họ hàng – toàn là cô dì chú bác xa, người ôm đồ, người vác cả chiếu lên bảo: “Ở chơi vài hôm cho biết nhà thành phố.”. Một “vài hôm” của họ… kéo dài nguyên cả tuần.

    Căn hộ 70 mét vuông chật như nêm, đồ đạc bày bừa khắp nơi, tiếng nói cười ồn ào suốt ngày.

    Mai đi làm về, còn chưa kịp uống ngụm nước đã bị gọi xuống bếp: “Mai ơi, nấu thêm nồi canh cá đi, cả nhà còn đang đợi!”.

    Bà mẹ chồng ngồi giữa phòng khách, tay cầm chén trà, miệng nói giọng chua chát: “Con dâu có nhà mới thì phải biết hiếu khách, có tí việc mà kêu mệt thì bao giờ làm được việc lớn?”

    Tối hôm đó, sau một ngày dọn dẹp, nấu nướng, giặt giũ… Mai ngất xỉu ngay giữa phòng khách. Mọi người hoảng hốt, gọi người hàng xóm là bác sĩ đến truyền nước.

    Vậy mà mẹ chồng vẫn lạnh lùng nói: “Nó giả vờ thôi, muốn tránh nấu cơm đấy. Đưa nó dậy đi, mấy giờ rồi còn nằm ườn ra thế. Tý đi Hồ Gươm chơi, làm sớm mà ăn.”

    Chồng Mai lặng im, cúi đầu không nói một lời. Cô mở mắt ra, nhìn quanh những gương mặt thản nhiên của họ hàng, trong lòng trào lên nỗi tủi hờn nghẹn ứ.

    Cô đứng dậy, run run đi vào phòng, lấy tờ giấy A4, cẩn thận viết 9 chữ thật to, dán ngay giữa phòng khách: “MUỐN Ở LẠI ĐÂY, MỖI NGƯỜI GÓP 10 TRIỆU.”

    Căn phòng đang ồn ào bỗng im bặt như tờ. Mấy người họ hàng ngượng ngập nhìn nhau. Bà mẹ chồng đứng phắt dậy, mặt tái mét: “Con… con nói cái gì đấy hả Mai?”.

    Mai nhìn thẳng vào mắt bà, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh: “Con không dám hỗn, nhưng đây là nhà của vợ chồng con.

    Con vay nợ, nhà ngoại bán đất, chứ nhà nội không góp một đồng. Ở đây ai cũng ăn, cũng ở, cũng tắm rửa, điện nước, gas, đồ ăn… con phải chi hết.

    Nếu ai muốn ở lại thêm, con chỉ mong mỗi người góp chút ít, 10 triệu thôi, coi như phụ tiền sinh hoạt.

    Còn nếu không thích, thì mời mọi người về quê cho thoải mái.”

    Không ai nói thêm câu nào, tất cả đều cúi gằm mặt. Chỉ có mẹ chồng Mai là ra vào chửi con dâu là hỗn láo rồi chì chiết con trai là không biết dạy vợ. Ngay trong đêm ấy, cả đoàn người lục tục thu dọn đồ đạc, người đặt vé xe, người gọi taxi.

     

    Mẹ chồng đỏ mặt, hậm hực: “Từ nay tao không thèm bước chân đến cái nhà này nữa!”. Mai chỉ khẽ đáp: “Vâng, con cảm ơn mẹ.”

    Chồng Mai có lẽ cũng thấy được sự quá đáng của mẹ và họ hàng nên anh không nói năng gì thêm, kệ để vợ xử lý.

    Sáng hôm sau, căn nhà trống trải, yên tĩnh đến lạ. Mai pha một ấm trà, ngồi nhìn ánh nắng rọi qua ban công, lòng nhẹ nhõm như trút được hàng tấn gánh nặng.

  • Kh i nh nhà gái ngh è o mẹ chồng lên trao đúng 1 chỉ vàng

    Kh i nh nhà gái ngh è o mẹ chồng lên trao đúng 1 chỉ vàng

    Đám cưới của Hà và Tùng là sự kiện tạo nên cả làng rộng rãi. Nhà trai có điều kiện, sở hữu vườn gỗ lớn trong vùng, mẹ chồng – bà Thìn – nổi tiếng “giàu và khó tính”. Ngay từ ngày đầu sang dạm hỏi, bà đã buông lời chua chát:

    “Nhà gái thì nghèo kiết xác, không có lấy cái mảnh đất, Cưới về đemngf nghĩ con tôi phải gánh cả nhà cô ta. Về cứ phải xác định người làm cho nhà tôi mười năm, lúc ấy tôi mới cho cầm chút tiền”

    Dù nghe những lời đó, Hà vẫn cảm thấy thoải mái. Cô tin chỉ cần vợ chồng yêu thương nhau, thời gian sẽ tạo ra mẹ chồng thay đổi.

    Ngày cưới, nhà gái chỉ có vài món cơm giản dị. Bố Hà – một người đàn ông gầy gò, đi chân đất, làm thuê cuốc mướn quanh năm – cố gắng cưỡi ngựa vui vẻ để con gái tủ khôngi thân.
    Trong khi đó, nhà ga dàn hoành tráng có cả MC, phông đèn hoa rực rỡ.

    Giữa sân khấu, MC mời hai bên gia đình trao của hồi môn.
    Mẹ chồng – bà Thìn – bước lên đầu tiên, trao cho con dâu đúng 1 chỉ vàng và nói rõ tuyết rọt trước đám đông:

    “Nhà tôi chỉ trao cho con dâu 1 chỉ thôi, trao nhiều nó mang về ngoại xây nhà cho bố mẹ nó khác nhà tôi nuôi ong tay áo. Nhà đâu nghèo xác nghèo xơ, vangngf tưngr gả được con gái vào nhà tôi là đổi đời nhá”

    Cả phòng chờ lên. Nhiều người nhìn nhau. Hà cố cười suy, mắt đỏ hoe. Bố cô phía dưới, hai bàn tay chai đóng chặt lại, rồi nhẹ nhàng nói với con rể:

    “Con cho bố lên sân khấu khoảnh khắc được không?”

    Mọi người xì xào: “Ông ấy mà cũng muốn lên à?”
    Không ai ngờ rằng, chính khoảnh khắc khắc đã khiến đám cưới đã hát một hướng dẫn không ai ngờ tới.

    Bố Hà lê đôi dép rách, đi chân đất lên sân khấu, tay ôm một túi vải cũ kỹ. Ông nhìn con gái, mắt rưng rưng:

    “Bố không có gì nhiều. Đây là thứ bố mẹ dành hơn 30 năm nay, coi như hồi môn cho con gái út của bố.”

    Nói rồi, ông lấy ra một chiếc vương miện nặng vàng hạu – đúng 10 cây vàng. Cả điểm dừng. Ông tiếp tục rút lui từ túi vải ra một cuốn sổ đỏ, đặt vào tay con rể:

    “Mảnh đất này 200 mét vuông, bố mẹ để lại cho vợ chồng các con. Coi như chút tấm lòng, mong các con sống tốt, yêu thương nhau.”

    Xì xào tức giận biến mất. Tất cả khách hàng đều phải di chuyển.
    Bà Thìn – mẹ chồng Hà – mặt tái mét, chân khuỵu xuống, rồi ngã lăn ra đất chất ngay tại phòng.

    Mọi người khởi động lại để hỗ trợ. MC khúc nhạc, tiếng bàn trải khắp nơi:

    “Trời ơi, hóa ra nhà gái giàu bồi à?”
    “Một chỉ vàng mà đi so với mười cây…”
    “Chế độ rồi, khinh người quá hóa ra tự làm mình.”

  • Ông th ư ơ ng binh c ư u m a ng 4 bé gái m.ồ c.ôi bị b ỏ r ơ i. 18 năm sau, ông nhận được sự báo đáp đầy xúc động!

    Ông th ư ơ ng binh c ư u m a ng 4 bé gái m.ồ c.ôi bị b ỏ r ơ i. 18 năm sau, ông nhận được sự báo đáp đầy xúc động!

    Trời cuối đông, mưa dầm suốt ngày khiến con đường làng vốn đã nhỏ lại càng thẫm tối. Ông Phúc chống chiếc gậy gỗ cũ kỹ, khập khiễng bước từng bước nặng nề hướng về trạm xá huyện để lấy thuốc. Chiếc áo bông đã sờn vai thấm ướt nước mưa, phần chân trái đau buốt theo từng chuyển động khiến nét mặt ông nhăn lại. Nhưng ông vẫn cắn răng đi tiếp – điều ấy đã thành thói quen sau bao năm sống cùng vết thương chiến tranh.

    Trở về làng sau khi mất vợ và con trong trận bom năm ấy, ông chọn cuộc sống lặng lẽ trong căn nhà nhỏ cuối thôn Tân Nghĩa. Người ta vẫn gọi ông bằng cái tên kính trọng: “ông thương binh”, nhưng đằng sau nó là nỗi cô độc âm ỉ không thể khỏa lấp.

    Khoảng hơn tám giờ tối, khi đi ngang qua khu chợ bỏ không, ông chợt nghe tiếng khóc yếu ớt vang lên từ mái hiên lạnh lẽo. Ban đầu ông tưởng tiếng mèo kêu, nhưng càng đến gần tiếng khóc càng rõ rệt – âm thanh bé bỏng, run rẩy như van nài một điều gì đó.

    Dưới ánh đèn đường mờ vàng, ông sững lại:

    Một đứa bé sơ sinh quấn tã mỏng manh nằm co ro trong chiếc giỏ, khuôn mặt tím tái vì lạnh. Bên cạnh là mảnh giấy nhòe nước:

    “Xin ai đó cứu con…”

    Ông Phúc nghẹn lại. Hình ảnh đứa con gái nhỏ của ông – bé Hồng năm xưa – hiện về rõ ràng trong tâm trí. Đôi mắt tội nghiệp ấy… Sao lại trùng hợp đến thế?

    Không do dự, ông cởi áo khoác, quấn đứa bé vào lòng. Đứa trẻ ngừng khóc, đôi môi mấp máy như tìm hơi ấm mà nó chưa kịp cảm nhận trên đời này.

    — “Từ nay con là An… mong con sẽ được bình an.” – Ông khẽ nói.

    Tin ông Phúc nhận nuôi đứa trẻ lan khắp làng. Người vui mừng, kẻ dè bỉu:

    — “Không ruột rà máu mủ mà rước về làm gì cho khổ!”

    — “Nhỡ bố mẹ nó quay lại nhận thì sao?”

    — “Biết đâu lai lịch không tốt…”

    Ông chỉ lặng im. Ông đã từng là người lính, từng chứng kiến sự sống và cái chết sát bên nhau. Ông hiểu: một sinh mạng, dù đến với đời theo cách nào, cũng đáng được yêu thương.

    Ông đi làm thuê mọi việc: phụ hồ, chẻ củi, đào đất… miễn có tiền mua sữa và tã cho An. Khó khăn chồng chất, nhưng mỗi khi thấy An nhoẻn miệng cười, ông lại thấy lòng mình như được gột rửa khỏi mọi nỗi đau cũ.

    Năm An lên năm, làng xảy ra vụ tai nạn giao thông, vợ chồng nhà họ Phan mất tại chỗ, bỏ lại cô con gái Linh ngơ ngác bên vệ đường. Không họ hàng thân thích, cô bé vừa khóc vừa run trong sợ hãi.

    Ông Phúc là người đầu tiên chạy đến. Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của đứa trẻ, ông bỗng hiểu cảm giác mất cả bầu trời thân thuộc là như thế nào.

    — “Con về với cha nhé?”

    Câu nói ấy khiến Linh òa khóc, nhào vào lòng ông. Và từ đó ông lại có thêm một đứa con.

    Thêm miệng ăn, kinh tế vốn túng thiếu càng thêm chật vật. Nhưng bàn tay ông đã quen với sự nhọc nhằn. Ông cày cuốc nhiều hơn, làm đến kiệt sức cũng không thở than.

    “Cha không cho các con được giàu sang. Nhưng sẽ cho các con đủ yêu thương để lớn lên thành người tử tế.”

    Hai năm sau, một buổi sáng sớm, trước cổng trạm xá huyện xuất hiện chiếc giỏ lạ. Bên trong là đứa bé chừng ba tuổi, mặc áo hoa cũ, ánh mắt ngơ ngác. Không một giấy tờ nào để lại, chỉ có sợi dây chuyền nhỏ khắc tên “Mi”.

    Nhân viên trạm xá hỏi khắp nhưng không tìm được người thân. Đứa bé lại cứ bám lấy ống quần ông Phúc mỗi lần ông đến khám bệnh. Bác sĩ nói:

    — “Hay là ông tạm chăm giúp chúng tôi thời gian ngắn? Cũng tội cho nó…”

    Ông thở dài, đưa tay vuốt mái tóc Mi:

    — “Thôi, về với cha. Cửa nhà cha nhỏ nhưng lòng cha rộng.”

    Vậy là nhà ông có ba cô con gái.

    Những tưởng cuộc sống sẽ bình yên như thế, nhưng định mệnh chưa dừng lại.

    Một buổi chiều mưa gió, khi ông đang chất củi sau nhà, nghe tiếng gào khóc thất thanh ngoài đường lớn. Một người phụ nữ trẻ ôm đứa bé gái hơn một tuổi, toàn thân bầm tím vì bị chồng bạo hành. Trong cơn hoảng loạn, chị bỏ chạy trong đêm, đến khi kiệt sức thì gục trước cổng nhà ông.

    Đứa bé khóc nấc, mắt sưng đỏ như vừa trải qua giông tố đầu đời. Cô ấy chỉ kịp nói:

    — “Xin… xin cứu con bé… Đừng để nó giống tôi…”

    Rồi người phụ nữ ngất đi, không bao giờ tỉnh lại nữa.

    Ông nhìn thi thể người mẹ trẻ, nhìn đứa bé run rẩy bám chặt tay ông.

    Trái tim từng nếm đủ tổn thương của ông lại mềm ra:

    — “Từ nay con tên Vy… và con sẽ được sống.”

    Bốn đứa trẻ – bốn số phận bị bỏ lại – cùng lớn lên dưới mái nhà nghèo nhưng ấm áp tình thương.

    An trầm tính, học giỏi và luôn chăm lo cho các em.

    Linh năng động, hay cười, mang trái tim mạnh mẽ vượt qua nỗi buồn cũ.

    Mi lanh lợi, hay thắc mắc đủ chuyện trên đời.

    Vy nhỏ nhất, luôn nép bên cha, gọi ông là “bố” đầu tiên trong đời.

    Thôn xóm đổi thái độ theo thời gian. Ai cũng thừa nhận ông Phúc có tấm lòng hiếm có.

    Nhưng cuộc sống chưa bao giờ buông tha ông dễ dàng.

    Một tối mùa hè, ông Phúc trở bệnh nặng. Cơn đau từ vết thương chiến tranh như bóp nghẹt cơ thể ông. Ông cố giấu, chỉ lặng lẽ uống thuốc giảm đau. Nhưng An – giờ đã là học sinh giỏi cấp huyện – phát hiện:

    — “Cha đau à? Cha để con xem vết thương được không?”

    Ông xua tay:

    — “Cha chịu được. Các con cứ yên tâm học hành.”

    Nhưng ngay hôm sau, khi đang quét sân trường, ông đột ngột ngất xỉu. Tin dữ truyền đến, cả bốn cô gái chạy cuống cuồng vào bệnh viện.

    Bác sĩ lắc đầu ngao ngán:

    “Vết thương cũ đã nhiễm trùng nặng. Phải phẫu thuật. Nhưng chi phí rất lớn… gia đình liệu có lo nổi?”

    Ông Phúc tỉnh dậy, cố nở nụ cười:

    — “Các con đừng buồn. Nếu cha không qua được, cũng chẳng sao. Cha vui vì thấy các con trưởng thành rồi…”

    — “Cha đừng nói vậy! Chúng con không để cha bỏ chúng con đâu!” – An bật khóc.

    Linh siết chặt tay cha:

    — “Cha đã cứu đời chúng con. Giờ đến lượt chúng con giữ cha lại.”

    Nhưng khi bác sĩ bước vào với hồ sơ chi phí phẫu thuật, bốn cô gái nhìn nhau, mặt tái đi: đó là con số quá sức với một gia đình nghèo.

    Đúng lúc ấy, một người đàn ông lạ xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Ánh mắt ông ta sắc lạnh, giọng nói lạnh băng:

    “Tôi đến để nhận lại… con ruột của mình.”

    Ông ta nhìn thẳng vào Mi.

    Không khí trong phòng đông cứng.

    Mi run lên, lùi sát vào ngực ông Phúc.

    — “Cha ơi…”

    Người đàn ông tiến lại:

    “Ông già này giữ con tôi đủ rồi. Tôi đến đón nó về.”

    Ông Phúc gắng sức chống dậy:

    — “Anh là ai? Sao giờ mới xuất hiện?”

    — “Ông không cần biết. Nó là máu mủ của tôi!”

    Bốn cô gái đồng loạt đứng chắn trước giường bệnh.

    An dõng dạc:

    — “Chú không có quyền mang em của cháu đi!”

    Người đàn ông cười nhếch mép:

    “Chúng mày chỉ là đám không máu mủ, lấy quyền gì giữ nó lại?”

    Mi bật khóc nức nở:

    — “Con không đi đâu hết! Cha ơi cứu con…”

    Viên bác sĩ và y tá bước vào can ngăn. Người đàn ông bị mời ra ngoài, nhưng ông ta chỉ kịp ném lại câu nói mơ hồ:

    “Ngày mai tôi sẽ quay lại với giấy tờ hợp pháp. Ông già kia… chuẩn bị mà trả lại đứa bé.”

    Cửa phòng đóng sập, để lại bốn cô gái choáng váng, ông Phúc chết lặng.

    Ông run rẩy nhìn Mi – đứa bé đã bám lấy ông từ ngày đầu tiên:

    — “Mi… nếu một ngày con phải rời cha… con có buồn không?”

    Mi ôm lấy ông, nước mắt rơi nóng bỏng:

    — “Cha là tất cả của con… cha đừng bỏ con… đừng ai tách con khỏi cha…”

    Gió ngoài hành lang rít lên, như báo hiệu những bão tố mới đang chực chờ ập đến.

    Đêm hôm ấy, bốn cô gái ngồi vây quanh giường ông Phúc trong phòng bệnh, chẳng ai ngủ nổi. Mỗi tiếng “tích tắc” của đồng hồ trên tường như cứa sâu thêm vào nỗi lo lắng đang phình to trong lòng họ.

    An đặt nhẹ khăn ấm lên trán cha, giọng nghẹn:

    — “Con phải làm gì đây cha…? Sao cha luôn chịu đựng một mình như vậy?”

    Ông Phúc mím môi, ánh mắt sâu thẳm:

    — “Cha chỉ sợ… một ngày nào đó, cha không còn đủ sức để che chở cho các con nữa…”

    Linh nắm lấy tay ông, mắt đỏ hoe:

    — “Chúng con sẽ che chở lại cho cha. Cha đã hi sinh cả cuộc đời cho chúng con rồi.”

    Trong khi đó, Mi ngồi thu mình ở góc giường, hai vai run lên. Vy ôm lấy chị, thì thầm:

    — “Chị đừng lo… em tin cha sẽ không để ai mang chị đi đâu.”

    Nhưng chính ông Phúc lại cảm thấy trái tim mình rỉ máu.

    Ông nhớ lại những vết thương cũ vẫn đau nhức mỗi khi trái gió trở trời, nhưng chẳng nỗi đau nào so được với việc có thể phải rời xa một đứa con mà ông coi như ruột thịt.

    Sáng hôm sau.

    Người đàn ông hôm qua kéo đến cùng hai người nữa. Ông ta mang theo giấy tờ, đưa cho bệnh viện: Xét nghiệm ADN và giấy chứng minh quyền giám hộ hợp pháp. Tất cả đều xác nhận Mi là con ruột của ông ta.

    Ông Phúc dù oán giận nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

    — “Nếu đúng anh là cha ruột… sao anh để con mình bơ vơ bao năm?”

    Người đàn ông thoáng khựng lại, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng:

    — “Không liên quan. Giờ tôi đủ điều kiện lo cho nó. Tôi muốn nhận lại con.”

    Mi òa khóc, chạy đến ôm lấy ông Phúc:

    — “Con không đi! Con chỉ có một người cha là cha Phúc!”

    Thấy con sợ hãi, người đàn ông chững lại lần nữa. Ông ta quay đi, giọng trầm thấp:

    — “Tôi… tôi từng lầm lỗi. Giờ tôi muốn sửa sai.”

    An bước lên đối chất:

    — “Sửa sai mà lại giật mất hạnh phúc của chị con sao?”

    Ông ta im lặng. Bầu không khí căng như dây đàn.

    Bác sĩ xuất hiện, đề nghị hai bên thương lượng trong lúc ông Phúc được đưa đi kiểm tra chuẩn bị phẫu thuật.

    Khi cửa phòng bệnh đóng lại, bốn cô gái nhìn nhau – những đứa trẻ năm nào giờ phải đối mặt với một thử thách lớn đầu đời.

    Trong lúc chờ cha được đưa vào phòng mổ, họ ngồi ở dãy ghế hành lang. Không ai nói gì, chỉ có tiếng bước chân người qua lại và mùi thuốc sát trùng quện đặc trong không khí.

    Bỗng Mi đứng dậy, chạy đến trước mặt người đàn ông kia:

    — “Tại sao bây giờ chú mới xuất hiện? Sao chú bỏ mẹ con cháu? Bỏ cháu?”

    Người đàn ông nắm chặt tay, giọng khàn đi:

    — “Ngày ấy… tôi còn quá trẻ. Tôi không đủ can đảm đối mặt với trách nhiệm. Mẹ con… mất khi sinh ra cháu. Tôi đau… nhưng tôi cũng hèn nhát. Tôi trốn chạy.”

    Ông nhìn Mi, đôi mắt ngấn nước:

    — “Nhưng tôi đã tìm con suốt nhiều năm. Chỉ đến khi thấy thông báo tìm thân nhân của một đứa trẻ giống hệt mẹ con… tôi biết đó là con mình.”

    Mi bật khóc:

    — “Nhưng cha Phúc mới là người nuôi con, ôm con khi con sốt, dạy con tập nói, tập đi… Cha Phúc yêu con thật lòng!”

    Người đàn ông cúi đầu, không phản bác được lời nào.

    Cửa phòng mổ bật mở. Bác sĩ bước ra:

    “Ông Phúc cần phẫu thuật ngay. Nhưng viện phí… vẫn thiếu.”

    Cả bốn cô gái bối rối.

    An run run mở điện thoại, chuyển số tiền tiết kiệm ít ỏi mình có từ những năm đi học bổng.

    Linh gọi cho cô chủ nhiệm xin tạm ứng lương trước.

    Vy xin làm thêm việc thiết kế áo lớp, áo nhóm.

    Mi bối rối… không biết phải làm gì.

    Người đàn ông kia bất ngờ lên tiếng:

    — “Tôi sẽ trả toàn bộ viện phí. Chỉ cần để tôi làm cha hợp pháp của con bé.”

    Mọi ánh mắt đổ dồn về ông ta.

    Mi lau nước mắt, nói rành rọt:

    — “Cháu sẽ không đổi cha để lấy tiền.”

    Nhưng An lại suy nghĩ khác.

    Cô quay sang Mi, giọng chậm rãi nhưng kiên quyết:

    — “Không phải đổi cha… mà là giữ cha. Nếu chú ấy giúp được cha Phúc, thì chúng ta chấp nhận để chú ấy có quyền với chị, nhưng trái tim của chị… thuộc về cha Phúc.”

    Mi sững sờ.

    Người đàn ông cũng ngạc nhiên trước sự trưởng thành của những đứa trẻ này.

    Cuối cùng, ông ta gật đầu:

    — “Tôi sẽ chi trả. Nhưng tôi muốn được gần con bé… để bù đắp phần nào.”

    Mi miễn cưỡng chấp nhận.

    Chỉ cần cha Phúc sống… cô nguyện đánh đổi mọi thứ.

    Cuộc phẫu thuật diễn ra trong bốn giờ căng thẳng. Cả bốn cô gái và người đàn ông kia đứng trước phòng mổ, không ai dám rời nửa bước.

    Cuối cùng, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang:

    “Ca mổ thành công. Ông Phúc qua được rồi.”

    Bốn cô con gái òa khóc vì nhẹ nhõm.

    Người đàn ông kia rời đi lặng lẽ, không nói một lời.

    Những ngày sau, sức khỏe ông Phúc tiến triển tốt hơn. Nhưng trong lòng ông không hề bình yên. Buổi tối, khi các con nằm ngủ la liệt dưới nền phòng bệnh, ông trằn trọc không chợp mắt.

    Ông khẽ vuốt mái tóc Mi – đứa trẻ đã thay đổi cuộc đời ông nhiều hơn bất cứ điều gì:

    — “Nếu một ngày con chọn về với cha ruột… cũng được. Miễn sao con được hạnh phúc.”

    Mi giật mình tỉnh dậy, siết lấy tay ông:

    — “Con chọn cha. Mãi mãi.”

    Ông chỉ mỉm cười, nhưng trong sâu thẳm, nỗi bất an vẫn không nguôi.

    Bởi ông hiểu:

    Ông không có gì ngoài tình thương.

    Còn người kia… có cả pháp luật lẫn điều kiện.

    Và một ngày kia, Mi có thể bị cuốn khỏi vòng tay ông lần nữa.

    Trận bão cuộc đời này… vẫn chưa đến hồi dữ dội nhất.

    Một tháng sau, ông Phúc xuất viện.

    Căn nhà nhỏ cuối thôn lại rộn ràng tiếng cười. Bốn cô gái luân phiên chăm cha, mỗi người một việc. Hàng xóm qua chúc mừng không dứt.

    Nhưng một tin khiến cả nhà chao đảo:

    Người đàn ông kia đệ đơn xin được quyền nuôi Mi.

    Mi ngã quỵ. Đêm đó cô không ngủ được, đôi mắt dán lên trần nhà tối om.

    — “Cha Phúc có buồn không nếu con bị mang đi?” — Mi nghẹn ngào hỏi An.

    An vuốt tóc em:

    — “Mi à… là con thì ở đâu cha cũng thương. Nhưng cha sẽ đau nếu con phải sống không hạnh phúc.”

    Mi im lặng rất lâu.

    Rồi cô tự nhủ:

    Nếu phải đấu tranh… cô sẽ chiến đấu đến cùng.

    Buổi hòa giải tại xã diễn ra trong không khí nghiêm trang.

    Người đàn ông đưa ra đủ lý do rằng mình có thể lo cho con gái một cuộc sống tốt đẹp và đầy đủ hơn nơi căn nhà xập xệ này.

    Cán bộ xã nghiêng về phía đó, nhìn Mi hiền lành mà hỏi:

    — “Cháu còn nhỏ, cần tương lai tốt hơn. Cháu có chắc muốn ở đây?”

    Mi đứng dậy, giọng rưng rưng nhưng dứt khoát:

    — “Nơi này là nhà của cháu. Ở đây có người cha đã ôm cháu mỗi khi sợ hãi, nấu ăn cho cháu mỗi khi đói… Cháu không cần gì ngoài tình thương đó.”

    Người đàn ông cúi mặt, trái tim như bị bóp nghẹt bởi những lời nói ấy.

    Ông ta quay sang ông Phúc:

    — “Ông có yêu con bé không?”

    Ông Phúc diem tĩnh đáp:

    — “Tôi yêu nó như chính máu mủ của mình. Nhưng nếu anh cho nó được tương lai tốt hơn, tôi… có thể chịu cảnh cô đơn thêm một lần nữa.”

    Mi òa khóc:

    — “Không! Con cần cha!”

    Khoảnh khắc ấy, người đàn ông buông rơi tập hồ sơ xuống bàn.

    Ông thở dài:

    — “Tôi thua rồi. Tôi muốn con mình hạnh phúc. Mà hạnh phúc của nó… là ở cạnh ông.”

    Ông quay sang Mi, nhẹ nhàng:

    — “Cha sẽ ghé thăm con thường xuyên… nếu con cho phép.”

    Mi gật đầu, nước mắt lăn dài nhưng là nước mắt của sự giải thoát.

    Cuộc hòa giải kết thúc, không có ai mất đi ai cả. Chỉ có thêm một người cha đầy lỗi lầm đang tập yêu thương lại từ đầu.

    Thời gian trôi đi, bốn cô gái trưởng thành từng ngày.

    An thi đỗ trường Y, ngày nhập học cô nắm tay cha:

    — “Con sẽ trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho cha và mọi người như cha đã từng cứu chúng con.”

    Linh nhận công tác ở trường mầm non trong xã, mỗi khi ôm bọn trẻ lại nhớ đến mình năm nào được cha cưu mang.

    Mi thi vào đại học Luật – cô muốn giúp những đứa trẻ bị bỏ rơi như mình được bảo vệ bởi luật pháp và bởi tình thương.

    Vy theo ngành thiết kế, mơ mở một shop nhỏ để giúp cha đỡ vất vả.

    Ông Phúc nhìn các con, lòng đầy tự hào xen lẫn xúc động.

    Nhưng các cô gái còn chuẩn bị cho ông một bất ngờ lớn hơn.

    Sáng hôm đó, ông được dẫn đến trung tâm xã nhưng không biết chuyện gì. Mấy người trong thôn đã chờ sẵn. Đứng giữa sân là một tấm bảng lớn với dòng chữ:

    “LỄ KHÁNH THÀNH MÁI ẤM TÂM AN”

    Ngơ ngác nhìn bốn con gái trong trang phục chỉnh tề, ông hỏi:

    — “Mấy đứa… làm gì vậy?”

    An bước lên, mắt đỏ hoe:

    — “Cha đã cứu bốn cuộc đời. Bây giờ đến lượt chúng con giúp cha cứu thêm nhiều đứa trẻ khác.”

    Linh tiếp lời:

    — “Mái ấm này… sẽ là nơi cưu mang những đứa trẻ có hoàn cảnh giống chúng con.”

    Mi nắm tay cha, giọng xúc động:

    — “Mọi thứ từ tiền xin tài trợ, giấy tờ… tụi con đã làm hết. Cha chỉ cần nghỉ ngơi và tiếp tục yêu thương như cha đã từng.”

    Vy đưa ra tấm giấy có tên ông:

    — “Con xin cha nhận chức Giám đốc danh dự của mái ấm.”

    Ông Phúc lặng người.

    Nước mắt rơi dù ông cố kìm.

    Ông nhìn bốn cô con gái – không máu mủ nhưng ruột rà hơn tất cả.

    Cả căn sân vang rộn tiếng vỗ tay khi ông ôm lấy từng đứa:

    — “Cha không có gì, chỉ có trái tim này. Nếu các con muốn chia sẻ nó với nhiều người hơn… cha sẵn lòng.”

    Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng rắc vàng trên những mái ngói mới xây.

    Lũ trẻ mồ côi ùa vào sân chạy nhảy, ríu rít gọi nhau.

    Ông Phúc ngồi trên chiếc ghế con, nụ cười hiền hiện rõ nơi khóe mắt nhiều nếp gấp.

    Mi tựa đầu vào vai ông:

    — “Cha xem… chúng ta đã có một gia đình thật đông rồi.”

    Ông xoa đầu con:

    — “Phải rồi… Một gia đình không cần cùng dòng máu. Chỉ cần cùng trái tim.”

    Xa xa, người đàn ông – cha ruột của Mi – đứng lặng nhìn khung cảnh ấy, nụ cười nhẹ trên môi, ánh mắt đầy biết ơn.

    Ông Phúc khẽ nhắm mắt, tận hưởng điều mà ông từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có lại trong đời:

    Một mái nhà.

    Một gia đình.

    Một hạnh phúc được đền đáp.

    Gió cuối ngày thổi qua, tiếng trẻ cười vang trong nắng.

    Cuộc đời ông Phúc – người từng tưởng rằng đã mất tất cả – giờ đây đã được bù đắp hơn cả những gì ông có thể mơ…

  • Đám cưới của cô và Quân, chàng doanh nhân trẻ, từng được coi là “mối duyên trời định”. Vậy mà chỉ ba ngày trước lễ cưới, Quân nhắn một dòng lạnh lùng: “Xin lỗi, anh không thể cưới em.”

    Đám cưới của cô và Quân, chàng doanh nhân trẻ, từng được coi là “mối duyên trời định”. Vậy mà chỉ ba ngày trước lễ cưới, Quân nhắn một dòng lạnh lùng: “Xin lỗi, anh không thể cưới em.”

    Cả làng Đông Phong đều biết Mai — cô gái đẹp nhất vùng, từng là hoa khôi đại học, người người ngưỡng mộ.

    Đám cưới của cô và Quân, chàng doanh nhân trẻ, từng được coi là “mối duyên trời định”. Vậy mà chỉ ba ngày trước lễ cưới, Quân nhắn một dòng lạnh lùng:

     

     

    “Xin lỗi, anh không thể cưới em.”

    Không lời giải thích, không gặp mặt. Mọi kế hoạch đổ sập. Nhà Mai rúng động. Họ hàng, hàng xóm bàn tán: “Hoa khôi mà cũng bị bỏ ư?”. Mai im lặng suốt hai ngày, rồi sáng hôm sau, cô tuyên bố sẽ vẫn cưới, chỉ là… chú rể đã đổi.

    Chú rể mới là Hải, anh thợ xây trong làng — chân chất, đen nhẻm, nghèo kiết xác, từng âm thầm thích Mai từ thuở nhỏ.

    Ai cũng tưởng cô điên. Nhưng đám cưới vẫn diễn ra — gấp gáp, đơn sơ, không sính lễ, không váy cưới lộng lẫy, chỉ có mấy bó hoa đồng nội và tiếng cười gượng của cô dâu.

    Đêm tân hôn.
    Nhà Hải nghèo, căn buồng nhỏ chỉ vừa đặt được chiếc giường tre cũ. Mai ngồi im, nước mắt rơi mà không hiểu vì sao mình lại đến mức này. Hải vụng về pha ly nước ấm, rồi bảo:

    “Anh biết em không thương anh. Nhưng đã là vợ chồng rồi… anh sẽ đối tốt với em, dù chỉ một ngày.”

    Mai quay mặt đi, không đáp. Căn phòng im lặng. Một cơn gió thổi làm chiếc rèm cũ bay lên, lộ ra một góc gỗ mòn dưới gầm giường.

    Mai cúi xuống định dọn, bất chợt ngón tay chạm phải thứ gì cứng, lạnh. Cô kéo mạnh — một rương sắt nhỏ phủ bụi.

    Khóa gỉ, nhưng vừa động nhẹ, nắp bật ra.
    Bên trong là những thỏi vàng sáng lóa, xếp đầy kín, cùng một xấp giấy cũ kỹ đã ngả màu.

    Mai chết lặng. Hải cũng tái mặt. Anh run run cầm tờ giấy lên — đó là di thư của người cha đã mất mười năm trước:

    “Nếu con giữ được lòng lương thiện và không tham danh vọng, kho báu này sẽ thuộc về con. Nếu không, hãy để nó chôn vùi mãi mãi dưới gầm giường này.”

    Hải nhìn Mai — đôi mắt cô dâu từng kiêu hãnh giờ long lanh ánh vàng. Cô ngẩng lên, cười khẽ:

    “Anh… biết điều này từ trước sao?”

    Hải lắc đầu, khẽ đáp:

    “Không. Anh chỉ biết mình yêu em. Còn vàng… chắc là cha để lại, anh chưa bao giờ dám mở.”

    Mai siết chặt tờ giấy, tim cô đập dồn. Cô nhớ đến Quân, người từng bỏ cô chỉ vì một lời đồn rằng gia đình Mai sắp phá sản.
    Cô nhìn lại người đàn ông quê mùa trước mặt — chân còn dính đất, nhưng ánh mắt lại trong veo đến lạ.

    Đêm ấy, tiếng gió vẫn rì rào qua mái ngói. Không ai trong làng biết rằng, dưới gầm giường căn nhà nghèo kia là một kho báu, và cũng là điểm khởi đầu của một câu chuyện tình khác — không đo bằng vàng, mà bằng lòng người.\

    Sáng hôm sau, Mai tỉnh dậy, ánh nắng chiếu qua ô cửa nhỏ, rọi lên những hạt bụi lơ lửng. Hải đã dậy từ lâu, đang nhóm bếp ngoài sân. Mùi khói bếp hòa cùng hương cơm mới khiến căn nhà nghèo trở nên ấm áp lạ thường.

    Mai nhìn quanh — chiếc rương vàng vẫn nằm đó, nắp đậy hờ. Cô cúi xuống, nhìn lại lần nữa, như để chắc rằng mình không nằm mơ.

    Những thỏi vàng vẫn lấp lánh, nhưng kỳ lạ, bên dưới cùng có một mảnh thư thứ hai, mực đã nhòe. Cô run run đọc:

    “Nếu con mở rương khi lòng còn đố kỵ, vàng này sẽ không mang lại phúc, mà là họa.”

    Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Mai chợt nhớ đêm qua, khi cô mở rương, cô không hề nghĩ gì ngoài… “mình đã không cưới nhầm người”. Cô đã thấy vàng, chứ không thấy con người.

    Ngoài kia, tiếng Hải gọi vọng vào:

    “Mai ơi, ra ăn sáng đi, anh có chuyện muốn nói.”

    Mai vội đóng nắp rương, đặt lại chỗ cũ.
    Bữa sáng chỉ có bát cháo loãng và đĩa rau luộc, nhưng Hải cười hiền:

    “Anh xin lỗi vì không có gì sang. Giờ mình cứ tạm sống thế, anh sẽ đi làm thêm. Nhà mình nghèo, nhưng anh sẽ cố để em không khổ.”

    Mai nhìn gương mặt rám nắng của anh, lòng chợt nhói. Cô hỏi khẽ:

    “Nếu một ngày, anh có thật nhiều tiền… anh có đổi khác không?”

    Hải cười, nụ cười giản đơn mà chân thật đến mức khiến cô phải cúi đầu:

    “Anh chỉ sợ đổi khác là em thôi.”

    Đêm đó, Mai không ngủ được. Cô nằm im, nghe tiếng gió rít qua khe cửa, trong đầu không ngừng hiện lên ánh vàng lóa mắt. Cô nghĩ đến tương lai — nếu đem vàng ấy ra, họ có thể đổi đời.

    Nhưng rồi… lời di thư ám ảnh cô: “vàng mang họa nếu mở khi lòng chưa trong.”

    Cô quyết định sáng mai sẽ kể cho Hải biết về mảnh thư thứ hai.


    Nhưng khi trời chưa sáng, có tiếng động lạ ngoài sân. Mai bật dậy — cửa hé mở, rương vàng biến mất.

    Cô hoảng loạn, lao ra sân. Bóng người chạy khuất về phía bìa làng. Mai nhận ra dáng đó — Quân, người bạn trai cũ.

    “Anh Quân! Dừng lại!” — Mai hét lên, giọng nghẹn.

    Quân quay đầu, ánh mắt hằn lên nỗi cay độc:

    “Hóa ra đây là lý do em cưới hắn! Em nghĩ giấu được vàng à? Cái làng này bé lắm, Mai à!”

    Anh ta bỏ chạy, nhưng vừa ra đến đầu ngõ, một tiếng nổ lớn vang lên.


    Cả làng sáng rực. Đất đá tung tóe. Người ta chạy tới — chiếc rương nổ tung, bên trong không phải vàng thật, mà là vàng giả bọc thuốc nổ.

    Mai gục xuống. Trong tiếng ồn ào, cô chỉ nghe Hải hét lên, ôm lấy cô:

    “Anh đã nói rồi… cái gì của cha, mình không nên động vào!”

     

    Sau vụ đó, Mai mất gần một tháng mới hồi phục. Vàng giả, nhưng mảnh thư thứ hai là thật — hóa ra cha Hải từng làm phu vàng, ông chôn rương ấy để răn con trai, không phải để lại của cải.

    Mai ngồi trước hiên nhà, nhìn người chồng đang cặm cụi vá lại mái ngói, mồ hôi nhỏ giọt, lòng cô bỗng thấy yên bình đến lạ.

    Cô khẽ nói, như một lời thú nhận với chính mình:

    “Thứ quý nhất dưới gầm giường hôm đó… không phải vàng, mà là người đàn ông này.”

    TÂM SỰ DO AI VIẾT MANG TÍNH HƯ CẤU KHÔNG CÓ THẬT

  • Mẹ chồng bị t a i n ạ n, con dâu nấu vội bát cháo cầm vào viện, vừa đặt bát cháo lên bàn, mẹ chồng vội vàng lấy thìa khoắng vữa bát cháo rồi mắng con dâu té tát

    Mẹ chồng bị t a i n ạ n, con dâu nấu vội bát cháo cầm vào viện, vừa đặt bát cháo lên bàn, mẹ chồng vội vàng lấy thìa khoắng vữa bát cháo rồi mắng con dâu té tát

    Mẹ chồng tôi bị t.ai n.ạn phải nhập viện, cả nhà cuống cuồng. Giữa lúc rối ren, tôi vội vàng chạy về nấu bát cháo nóng, nghĩ bụng: “Dù sao cũng phải có miếng gì cho bà lót dạ.”

    Vừa đặt bát cháo còn nghi ngút khói lên bàn cạnh giường, mẹ chồng bất ngờ gạt tay tôi, lấy thìa khoắng liên tục vào bát cháo rồi trừng mắt quát:

    “Cô nấu kiểu gì thế này? Định cho tôi ăn cháo hay đầu độc tôi hả?”

    Cả phòng bệnh chết sững. Anh em họ hàng vội xì xào:
    “Con dâu có lòng, bà lại quá quắt… Người ta còn chưa kịp ăn đã mắng nhiếc ầm ĩ.”

    Tôi đứng như chôn chân, cổ họng nghẹn đắng. Bao nhiêu ấm ức và tủi nhục dâng lên, suýt rơi nước mắt ngay trước bao người.

    Đúng lúc ấy, bác sĩ trực bước vào, thấy cảnh bát cháo trên bàn liền sững lại. Mặt ông thoáng biến sắc, vội vàng tiến đến, chỉ tay vào lớp cháo vừa bị khuấy tung:

    “Khoan! Không ai được đụng vào! Trong này có… thuốc ngủ với bột lạ trộn vào rồi!”

    Cả phòng bàng hoàng, tim tôi thót lại. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi – người vừa mang cháo đến.

    Mẹ chồng thở hổn hển, tay run run vẫn cầm chặt chiếc thìa, gằn giọng:
    “Tôi biết… không phải con dâu tôi. Tôi cố tình làm ầm lên… để mọi người phải chú ý. Bởi nếu không, có khi bát cháo này đã giết chết tôi rồi.”

    Không khí đặc quánh, từng lời bà như sét đánh ngang tai. Câu hỏi dồn dập vang lên:

    “Vậy thì ai… đã bỏ thứ đó vào bát cháo?”

  • Đi ăn đám cưới bạn, cả nhóm thống nhất mừng cưới theo mức chung là 500.000/ người nhưng sau khi nhìn thấy mâm cỗ nhà gái chuẩn bị vài người vội đổi phong bì

    Đi ăn đám cưới bạn, cả nhóm thống nhất mừng cưới theo mức chung là 500.000/ người nhưng sau khi nhìn thấy mâm cỗ nhà gái chuẩn bị vài người vội đổi phong bì

    Hôm đó, nhóm 6 người chúng tôi đi ăn cưới con bạn học cũ — con Thảo, đứa từng nghèo nhất lớp.


    Từ hồi học xong, nó ít liên lạc, ai cũng tưởng đời nó lận đận, nên khi nghe tin cưới, cả nhóm bàn nhau:

    “Mừng cho nó 500k/người là hợp lý, vừa có tâm vừa không phô trương.”

    Thế mà vừa đến nơi, nhìn mâm cỗ nhà gái, đứa nào cũng trố mắt.


    Chỉ có vài món đơn giản: gà luộc, đậu sốt, dưa góp, canh mướp, tráng miệng thì… đúng 1 quả chuối.
    Thằng Tuấn bĩu môi:

    “Trời ơi, cưới gì mà như giỗ thế này, 500k phí quá!”

    Cả nhóm ngồi xì xầm, cuối cùng mấy đứa rủ nhau ra xe “đổi phong bì” — lén rút bớt tiền còn 300k, bảo nhau:

    “Chắc nó chẳng kiểm phong bì đâu, miễn có mặt là quý rồi.”

    Cả buổi tiệc, Thảo vẫn tươi cười, đi từng bàn rót rượu, cảm ơn rối rít.


    Ai ngờ… tối hôm đó, cả nhóm đều nhận được tin nhắn chung trong group Messenger cũ — do chính Thảo gửi.

    “Cảm ơn các bạn đã đến dự cưới mình. Mâm cỗ hôm nay có thể đơn sơ, vì số tiền mình dành để làm tiệc, mình dùng trả viện phí

    cho mẹ — bà vừa qua cơn nguy kịch sau đợt chạy thận tuần trước. Mình chỉ sợ không kịp chờ ngày cưới.


    Nhưng nhìn thấy các bạn, mình vui lắm, thật lòng cảm ơn.”

    Không ai nói thêm được lời nào.
    Thằng Tuấn lặng lẽ gỡ phong bì rỗng ra khỏi túi, còn con My — đứa hăng nhất vụ “đổi tiền” — nghẹn giọng:

    “Lẽ ra… mình nên mừng nhiều hơn mới phải.”

    Ngày hôm sau, cả nhóm nhắn lại xin lỗi Thảo, nhưng cô chỉ trả lời vỏn vẹn một câu:

    “Không sao đâu, mình vui vì các bạn vẫn đến. Tiền thì không quan trọng… tình bạn mới là thứ mình quý.”

    Từ hôm đó, không ai trong nhóm còn dám chê bai đám cưới nào nữa.


    Vì đôi khi, một mâm cỗ giản dị lại chứa cả tấm lòng và nước mắt của người ta.

  • 3 tuổi Tay Trắng đi lên, nỗ lực Làm Giàu, 1 tuổi “Ngậm Thìa Vàng” vẫn Tự Thân được Th ầ n T ài ưng ý

    3 tuổi Tay Trắng đi lên, nỗ lực Làm Giàu, 1 tuổi “Ngậm Thìa Vàng” vẫn Tự Thân được Th ầ n T ài ưng ý

    Có những con giáp sinh ra ở vạch đích nhưng vẫn luôn tự thân vận động không ỷ lại, có những con giáp không có chỗ dựa nhưng nội lực mạnh mẽ tự làm nên. Họ chính là những hình mẫu được Thần Tài ưng ý ủng hộ.

    Trong cuộc đời, có những người sinh ra đã được đặt sẵn nền tảng, có người lại bắt đầu từ con số 0. Nhưng điểm chung của những người thành công thật sự chính là ý chí vươn lên và tinh thần tự lực, nội lực bản lĩnh mạnh mẽ, nỗ lực phi thường. Theo tử vi, có 3 con giáp được trời ban cho bản lĩnh đi lên từ tay trắng, nỗ lực hết mình, trí tuệ và bản lĩnh kết đôi. Và đặc biệt, có 1 con giáp dù sinh ra trong nhung lụa vẫn chọn tự thân lập nghiệp, chứng minh giá trị thật của bản thân. Những đặc điểm đó của họ đã thu hút Thần Tài, được ủng hộ phù trợ trong sự nghiệp.

    1. Tuổi Tý – Bản lĩnh vượt khó, càng gian nan càng tỏa sáng

    Người tuổi Tý vốn thông minh, nhanh nhẹn và có đầu óc tính toán sắc bén. Dù sinh ra trong hoàn cảnh nào, họ cũng luôn biết cách xoay sở và tận dụng mọi cơ hội.Tuổi Tý không sợ khổ, càng khó khăn càng khiến họ quyết tâm gấp đôi. Trong công việc, họ chăm chỉ, biết hoạch định mục tiêu rõ ràng và luôn học hỏi không ngừng. Chính điều này giúp họ vượt lên từ tay trắng, nhiều người trong số họ còn trở thành người có địa vị, tiền tài vững vàng khi bước sang tuổi trung niên.

    Tuổi Tý bản lĩnh tự thân làm giàu càng khó khăn lại càng tỏa sáng
    Tuổi Tý bản lĩnh tự thân làm giàu càng khó khăn lại càng tỏa sáng

    Điểm đáng quý ở người tuổi Tý là không ỷ lại. Dù trong giai đoạn khó khăn nhất, họ vẫn giữ được bình tĩnh, tìm cách giải quyết thay vì than vãn.Người tuổi Tý biết rằng chỉ có tự mình đứng dậy mới thật sự bền lâu, vì thế họ luôn chọn con đường tự lập.Nhờ kiên trì và tầm nhìn xa, tuổi Tý thường làm nên nghiệp lớn, đặc biệt trong các lĩnh vực kinh doanh, tài chính, hoặc công nghệ.

    Những năm gần đây, vận may của tuổi Tý càng vượng, họ không chỉ gặt hái thành công về tiền bạc mà còn được quý nhân giúp đỡ, con đường sự nghiệp mở ra nhiều cơ hội. Với bản tính ham học hỏi, tuổi Tý có thể nói là hình mẫu tiêu biểu của người “tay trắng làm nên tất cả”.

    2. Tuổi Sửu – Chậm mà chắc, kiên trì là chìa khóa thành công

    Trong 12 con giáp, tuổi Sửu được biết đến là biểu tượng của sự bền bỉ, nhẫn nại và tinh thần không bao giờ bỏ cuộc. Họ không có nhiều may mắn sẵn có, thường phải tự thân vận động ngay từ khi còn trẻ. Nhưng chính điều đó lại rèn cho họ một tính cách đáng quý: kiên định, trung thực và đáng tin cậy.

    Tuổi Sửu kiên trì nỗ lực từ hai tay trắng làm nên
    Tuổi Sửu kiên trì nỗ lực từ hai tay trắng làm nên

    Tuổi Sửu không thích bon chen, họ đi chậm nhưng từng bước chắc chắn. Họ tin rằng, thành công chỉ bền vững khi đến từ mồ hôi và nỗ lực thật sự. Dù cuộc sống có thử thách đến đâu, tuổi Sửu vẫn giữ vững tinh thần thép, âm thầm cống hiến và chờ đợi thời cơ.

    Nhiều người tuổi Sửu bắt đầu với những công việc tay chân, vị trí thấp, nhưng bằng ý chí không ngừng vươn lên, họ trở thành người lãnh đạo, chủ doanh nghiệp, hoặc người có chỗ đứng vững trong xã hội. Không ít người tuổi Sửu còn mang năng lượng của “người thầy” – khi đã thành công, họ không quên giúp đỡ người khác, chia sẻ kinh nghiệm cho thế hệ sau.

    Tử vi dự báo, từ nay đến năm 2026, vận khí tuổi Sửu sẽ chuyển mạnh theo hướng tích cực. Những ai đã nỗ lực bền bỉ trong suốt thời gian qua sẽ gặt hái thành quả xứng đáng. Có thể nói, tuổi Sửu là minh chứng sống cho câu nói:

    “Không có con đường nào trải hoa hồng, chỉ có con đường của người kiên trì đến cùng.”

    3. Tuổi Thìn – Sinh ra để làm lớn, càng thử thách càng tỏa sáng

    Tuổi Thìn là con giáp có khí chất của người lãnh đạo bẩm sinh. Họ mạnh mẽ, dám nghĩ dám làm và không sợ rủi ro. Dù xuất phát điểm có thể không cao, nhưng tuổi Thìn luôn đặt mục tiêu vươn lên, không chấp nhận sống tầm thường.

    Tuổi Thìn bản lĩnh mạnh mẽ, nỗ lực hết mình đi lên từ tay trắng
    Tuổi Thìn bản lĩnh mạnh mẽ, nỗ lực hết mình đi lên từ tay trắng

    Người tuổi Thìn có trực giác nhạy bén và khả năng nhìn xa trông rộng. Khi gặp khó khăn, họ không nản mà xem đó là bài học để trưởng thành. Đa phần người tuổi Thìn thành công lớn đều từng trải qua giai đoạn “tay trắng làm nên sự nghiệp”.

    Họ không chờ vận may mà tự tạo ra cơ hội cho chính mình. Chính nhờ bản lĩnh này mà tuổi Thìn thường bước nhanh hơn người khác trên con đường sự nghiệp. Tử vi học cho rằng, từ năm 2025 trở đi, vận trình của tuổi Thìn sẽ rực rỡ như rồng bay lên mây – tài lộc dồi dào, danh tiếng vang xa, làm gì cũng có quý nhân phù trợ.

    Tuổi Thìn là đại diện cho mẫu người “có chí thì nên”, họ luôn biết cách chứng minh bản thân qua hành động chứ không chỉ lời nói. Với họ, mỗi vấp ngã chỉ là một bước đệm để tiến xa hơn.

    4. Tuổi Ngọ – “Ngậm thìa vàng” nhưng vẫn tự thân làm ra

    Trong 12 con giáp, tuổi Ngọ được xem là người may mắn khi thường sinh ra trong điều kiện tốt, gia đình có nền tảng vững vàng. Tuy nhiên, khác với nhiều người có sẵn hậu thuẫn, tuổi Ngọ không dựa dẫm vào ai.

    Tuổi Ngọ dù ngậm thìa vàng thì vẫn tự thân nỗ lực
    Tuổi Ngọ dù ngậm thìa vàng thì vẫn tự thân nỗ lực

    Họ có lòng tự trọng cao, không muốn thành công nhờ danh tiếng hay tài sản của gia đình. Người tuổi Ngọ yêu tự do, có cá tính mạnh mẽ, thích thử thách bản thân và luôn muốn tự tạo nên giá trị riêng. Ngay cả khi được gọi là “ngậm thìa vàng”, họ vẫn chọn con đường khó hơn – tự gây dựng sự nghiệp bằng chính năng lực của mình.

    Tuổi Ngọ có năng lượng tích cực, luôn hướng về phía trước. Họ thường chọn công việc mang tính sáng tạo hoặc kinh doanh độc lập. Khi gặp thất bại, tuổi Ngọ không đổ lỗi mà tìm cách làm lại, nên càng trưởng thành càng bản lĩnh.Đến tuổi trung niên, họ không chỉ giữ được tài sản vững chắc mà còn có danh tiếng được người khác nể trọng.

    Có thể nói, tuổi Ngọ là minh chứng rằng thành công thật sự không nằm ở xuất phát điểm, mà nằm ở nỗ lực và bản lĩnh tự thân.

    Dù là tuổi Tý, Sửu, Thìn hay Ngọ, điểm chung của họ là tinh thần tự lập, kiên cường và biết nắm bắt cơ hội. Cuộc đời không ai tránh khỏi thăng trầm, nhưng chỉ những người biết đứng dậy sau mỗi lần ngã mới thật sự đáng khâm phục.

    Dù bạn thuộc con giáp nào hãy cứ kiên trì, nỗ lực hết mình – vì dù sinh ra trong hoàn cảnh nào, người biết phấn đấu vẫn có thể tự viết nên câu chuyện huy hoàng của chính mình.

    *Thông tin trong bài mang tính tham khảo chiêm nghiệm giải trí