Tác giả: admin

  • Chàng trai có cái tên ngắn nhất Việt Nam, ai nghe lần đầu cũng nghĩ là đùa

    Chàng trai có cái tên ngắn nhất Việt Nam, ai nghe lần đầu cũng nghĩ là đùa

    Chàng trai mang tên chỉ 2 ký tự, được xem là người có cái tên ngắn nhất Việt Nam, bị hàng triệu người gọi tên mỗi ngày

    Theo Thời báo Văn học nghệ thuật có bài Chàng trai có cái tên ngắn nhất Việt Nam, ai nghe lần đầu cũng nghĩ là đùa. Nội dung như sau:

    Trong cuộc đời mỗi người, cái tên không đơn thuần chỉ là một chuỗi ký tự – đó là dấu ấn cá nhân, gắn liền với danh tính, các loại giấy tờ, thủ tục hành chính, và đôi khi còn ảnh hưởng đến tâm lý cũng như cuộc sống thường nhật. Việc mang một cái tên quá khác biệt hoặc độc lạ đôi khi khiến chủ nhân rơi vào những tình huống “dở khóc dở cười”.

    Điển hình cho trường hợp này là câu chuyện của một chàng trai sinh năm 1991, đến từ một tỉnh miền Trung, với cái tên được xem là độc nhất vô nhị – chỉ vỏn vẹn hai ký tự: OK.

    Hình ảnh giấy phép lái xe của nam thanh niên có cái tên ngắn nhất Việt Nam
    Hình ảnh giấy phép lái xe của nam thanh niên có cái tên ngắn nhất Việt Nam

    Cái tên ngắn đến mức khó tin này nhanh chóng thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Nhiều người còn cho rằng, đây có thể là cái tên ngắn nhất Việt Nam từ trước đến nay. Không ít bình luận bày tỏ sự bất ngờ xen lẫn thích thú, bởi “OK” trong tiếng Anh vốn mang nghĩa đồng ý hoặc chấp thuận – khiến cái tên vừa đơn giản, vừa gây ấn tượng mạnh mẽ ngay từ lần đầu nghe thấy.

    Anh OK chia sẻ rằng cha mẹ đặt tên cho anh với hy vọng khi lớn lên, con trai sẽ luôn gặp thuận lợi, suôn sẻ trong mọi việc và bất cứ điều gì anh làm đều sẽ nhận được sự “đồng ý”. Chính vì vậy, họ đã quyết định đặt tên anh là “OK”. Cái tên này khiến nhiều người phải ngạc nhiên vì sự đặc biệt của nó. Với độ ngắn gọn và ấn tượng, có lẽ không ai có thể phủ nhận rằng nếu xếp hạng, cái tên “OK” sẽ đứng đầu trong số những cái tên ấn tượng.

    Mặc dù sở hữu cái tên độc đáo, ngắn gọn, nhưng anh OK không ít lần gặp phải tình huống dở khóc dở cười. Thời còn đi học, tên của anh thường xuyên là chủ đề bàn tán trong lớp.

     “Các bạn thường nói tên mình chẳng giống người Việt Nam, rồi họ đem cái tên ‘OK’ của mình ra để trêu chọc. Còn các thầy cô giáo, mỗi khi không biết gọi ai lên bảng kiểm tra bài cũ, họ sẽ lật sổ điểm và tìm ai có tên đặc biệt để gọi lên. Đương nhiên, tôi là người thường xuyên được gọi vì trong lớp chẳng ai có tên đặc biệt như ‘OK’ cả,” nam thanh niên này chia sẻ.

    Chàng trai gặp phải không ít tình huống dở khóc dở cười vì cái tên của mình
    Chàng trai gặp phải không ít tình huống dở khóc dở cười vì cái tên của mình

    Tên “Ok” không chỉ là một từ phổ biến mà người Việt thường sử dụng hàng ngày để diễn đạt sự đồng ý, mà còn được biết đến rộng rãi trên toàn cầu. Đây là một từ quen thuộc không chỉ ở Việt Nam mà còn xuất hiện ở nhiều quốc gia trên thế giới. Vì vậy, không ngoa khi nói rằng tên “OK” của anh chàng đã được hàng triệu người sử dụng trên toàn thế giới.

    Mặc dù đã gặp không ít tình huống trớ trêu liên quan đến tên gọi của mình, nhưng theo thời gian, anh OK đã dần quen thuộc và chấp nhận cái tên mà cha mẹ đã đặt. Anh không còn cảm thấy tự ti nữa, ngược lại, anh luôn tự hào về việc sở hữu một cái tên độc đáo như vậy.

    Theo báo Người đưa tin ngày 9/8 có bài Mẹ định đặt tên cho con là Nguyễn Thù Hận, nhân viên tư pháp sửa thành tên cực hay, đứa trẻ giờ rất thành đạt. Nội dung như sau:

    Tên được ghi trên giấy khai sinh sẽ đi theo đứa trẻ đến suốt cuộc đời. Chính vì thế, có thể nói, “tên gọi” có quyết định khá lớn đến sự trưởng thành, thành công hay thất bại của đứa bé ấy.

    Chính vì thế, khi đặt tên cho con, cha mẹ nên tránh đặt những cái tên có ý nghĩa không hay, dễ gây hiểu lầm hoặc mang ý nghĩa tiêu cực.

    Ảnh minh họa

    Mới đây, từ một bài đăng của một tài khoản mạng xã hội bất ngờ trở thành đề tài gây xôn xao trong cộng đồng các ông bố bà mẹ, thậm chí là những người lớn tuổi.

    Theo chia sẻ, bức ảnh chụp màn hình tivi của một phòng khám đang đến lượt người có tên là Nguyễn Hận Hoài.

    Cái tên vừa lạ vừa đem lại cảm giác không mấy vui cho mỗi người khi đọc lên. Do đó ai cũng đoán, chắc chắn người sở hữu cái tên này cũng gặp ít nhiều tình huống “éo le” chỉ vì cái tên của mình.

    Ngay phía dưới bài đăng, một tài khoản khác có tên emThi… cũng chia sẻ một câu chuyện thực tế mà cô biết xung quanh chủ đề này.

    Cư dân mạng này viết: “Hồi ba mình làm ở xã, có cô kia cũng lên xã đặt tên con Nguyễn Thù Hân. Tuy nhiên ba mình sửa thành Thu Hân rồi nói máy đánh lỗi không có dấu, mà có dấu đỏ rồi nên không sửa được đâu”.

    Thật bất ngờ đứa trẻ được nhân viên Tư pháp của xã cố tình sửa tên dùm giờ đây đã có một tương lai rất tươi sáng.

    “Anh đó bây giờ thành đạt dữ lắm, thỉnh thoảng hay ghé nhà mình cảm ơn ba mình vì ông đã cứu cuộc đời anh, dù cái tên đôi phần giống con gái”.

    Cư dân mạng này cũng cho rằng “đừng để hận thù làm mờ mắt, ảnh hưởng đến tương lai của một đứa trẻ và cái tên rất quan trọng, nó theo con người đến lúc ra đi”.

    Ảnh minh họa

    Trên thực tế cũng có không ít những câu chuyện tương tự như vậy, khi cha mẹ, người lớn đi đặt tên cho trẻ thường mắc phải nhiều sai lầm dẫn đến những đứa trẻ gặp khó khăn trong cuộc sống chỉ vì cái tên.

    Do đó, các bậc cha mẹ nên lưu ý những điều CẤM KỴ khi đặt tên cho con:

    – Về âm vần: Kiểm tra âm vần và cách phát âm của tên để đảm bảo rằng tên gọi dễ nghe và không gây khó khăn trong việc phát âm. Một cái tên hài hòa sẽ giúp trẻ tự tin hơn khi giao tiếp.

    – Tránh những tên gọi kém thẩm mỹ: Cẩn thận với việc kết hợp các tên có thể tạo ra những cái tên không phù hợp hoặc khó nghe. Tên của con nên mang tính thẩm mỹ và không gây nhầm lẫn.

    – Thể hiện sự gắn kết gia đình: Tên có thể thể hiện sự kết nối giữa các thế hệ trong gia đình. Đặt tên dựa trên tên bố mẹ giúp trẻ hiểu rõ nguồn gốc và giá trị gia đình, tạo cảm giác gắn bó hơn.

    – Tham khảo ý kiến của gia đình: Tham khảo ý kiến từ ông bà, người thân trong gia đình có thể mang lại những góc nhìn mới và những gợi ý hữu ích. Họ có thể giúp bạn lựa chọn tên phù hợp với truyền thống gia đình.

    Ảnh minh họa

    – Tránh những tên gọi được truyền từ thế hệ trước: Cân nhắc tránh đặt tên trùng lặp với những người trong gia đình hoặc những cái tên đã trở nên phổ biến, để tạo sự độc đáo cho trẻ.

    – Tương lai của trẻ: Hãy nghĩ đến cách mà cái tên sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của trẻ trong tương lai. Một cái tên phù hợp có thể tạo điều kiện thuận lợi cho trẻ trong học tập, công việc và các mối quan hệ xã hội.

    – Thể hiện văn hóa và truyền thống: Đảm bảo rằng tên mà bạn chọn không vi phạm các chuẩn mực văn hóa và truyền thống của gia đình hoặc cộng đồng. Điều này sẽ giúp trẻ cảm thấy tự hào về tên gọi của mình.

  • Ngườι có “4 Ьιểu Һιệп” пàყ trȇп Ьàп ăп, kҺȏпg aι muṓп kết tҺȃп, пgҺ è o kҺổ, kҺó tҺàпҺ cȏпg

    Ngườι có “4 Ьιểu Һιệп” пàყ trȇп Ьàп ăп, kҺȏпg aι muṓп kết tҺȃп, пgҺ è o kҺổ, kҺó tҺàпҺ cȏпg

    Những người có 4 biểu hiện sau ᵭȃy trong bàn ăn thường có tính cách xấu, ⱪhó thành cȏng trong cuộc sṓng, và cũng ⱪhó ⱪḗt thȃm giao với mọi người.

    1. To tiḗng mắng chửi người phục vụ

    Chửi mắng người phục vụ trong nhà hàng ʟà một biểu hiện trực tiḗp cho thấy sự tu dưỡng của cá nhȃn thấp.

    Tục ngữ có cȃu: “Cấp trên nȃng ᵭỡ người, cấp dưới giẫm ᵭạp ʟên người”, người có nhȃn phẩm ⱪém cỏi thường thích nhục mạ, giẫm ᵭạp ʟên nhȃn cách của người ⱪhác.

    Cần biḗt rằng, một người càng bất tài vȏ dụng ʟại càng thích quát nạt, ức hiḗp ⱪẻ yḗu.

    Họ sẽ thỏa mãn cảm giác ‘vượt trội’ của mình bằng cách chà ᵭạp ʟên sự tự tȏn của người ⱪhác.

    Người thȃn thiện và ᵭṓi xử tṓt với ⱪẻ mạnh hơn mình, ᵭiḕu này ⱪhȏng chứng minh rằng tính cách của họ ʟà tṓt.

    Người thật sự có nhȃn cách tṓt ᵭẹp, thì vȏ ʟuận ʟà ⱪẻ yḗu thḗ hay có thḗ mạnh hơn mình, họ ᵭḕu giữ ᵭược sự tȏn trọng ᵭṓi với tất cả mọi người.

    Tất nhiên, người tùy tiện mắng chửi người phục vụ mình sẽ ⱪhó có thể giành ᵭược sự tin tưởng, tȏn trọng từ người ⱪhác, ⱪhó thành cȏng trong cuộc sṓng.

    Những người có 4 biểu hiện này trong bàn ăn thường có tính cách xấu, ⱪhó thành cȏng trong cuộc sṓng, và cũng ⱪhó ⱪḗt thȃm giao với mọi người. (Ảnh minh họa)

    Những người có 4 biểu hiện này trong bàn ăn thường có tính cách xấu, ⱪhó thành cȏng trong cuộc sṓng, và cũng ⱪhó ⱪḗt thȃm giao với mọi người. (Ảnh minh họa)

    2. Gắp thức ăn bừa bãi, ʟựa chọn ᵭṑ ăn ngon cho mình

    Nói ᵭḗn ăn ᴜṓng thì mỗi người ᵭḕu có ⱪhẩu vị ⱪhác nhau, trong ⱪhi ăn ᴜṓng thì ⱪiêng ⱪị gắp và ʟàm thức ăn ʟộn xộn, ⱪhȏng chọn ᵭṑ ăn riêng cho mình cũng ʟà một cách ᵭể thể hiện sự tȏn trọng ᵭṓi với mọi người.

    Ăn ᴜṓng ʟà một việc ⱪhiḗn con người thư giãn, và trong quá trình ăn ᴜṓng cũng dễ dàng nhìn thấy bản chất của một người.

    Kén ăn ⱪhȏng phải ʟà một chuyện quá ᵭáng, nhưng trên bàn ăn cứ ⱪén ᵭṑ ăn, gắp ᵭṑ ăn ʟộn xộn, thì nói ʟên rằng nhȃn phẩm của người này ⱪhȏng tṓt.

    Làm người cũng giṓng như việc ăn ᴜṓng, việc bạn ⱪhȏng thích thì có thể ⱪhȏng ʟàm, món ăn bạn ⱪhȏng ưa thì có thể ⱪhȏng ăn.

    Nhưng bạn ⱪhȏng thể hoàn toàn ʟàm ngơ trước cảm nhận của người ⱪhác, trong ʟúc ăn ⱪhȏng thể ʟàm “tứ tung” và gắp ʟiên hṑi theo cách bản thȃn mình muṓn.

    Người có thói quen ʟựa ᵭṑ ăn ngon cho riêng mình, ʟiên tục ʟật món ăn trên bàn ʟà người ích ⱪỷ, chỉ biḗt ʟợi cho riêng mình, nḗu ⱪḗt giao ʟȃu dài với những người như vậy sẽ ʟà một tai họa vȏ cùng ʟớn.

    Tránh xa người ích ⱪý cũng ʟà cách bạn tránh xa những phiḕn toán ⱪhȏng ᵭáng có trong cuộc sṓng.

    3. Chìm ᵭắm trong men rượu, nói năng ʟung tung

    Hành vi của một người sau ⱪhi say rượu thường thường phản ánh hành vi và suy nghĩ nằm sȃu trong tim.

    Có người ngủ gục và yên ʟặng sau ⱪhi say, có người nói nhảm ⱪhi say, ʟại có người ‘nổi giȏng tṓ’ ⱪhi say.

    Những người trầm ʟặng, ít nói sau ⱪhi say thì tȃm hṑn bình yên, họ thường gȃy sự với người ⱪhác ⱪhi say, chuyện gì cũng tự mình giải quyḗt ᵭược.

    Những người nói ʟảm nhảm, ʟung tung sau ⱪhi rượu thường ⱪhȏng thể giữ ᵭược bí mật của mình, hơn nữa còn gȃy xích mích với người ⱪhác, thậm chí ᵭánh nhau vì nói những ᵭiḕu ⱪhȏng phù hợp.

    Khi chúng ta quyḗt ᵭịnh ⱪḗt thȃm giao với ai ᵭó, tṓt nhất nên tránh xa ᵭṓi với những người có tính tham ʟam, suṓt ngày chìm ᵭắm trong men rượu, họ thường ʟà những người thích ⱪhoe ⱪhoang, d:ục vọng tham ʟam ᵭầy mình, ⱪhi trong men say cũng có thể ʟàm ra một sṓ hành vi ⱪhȏng ᵭúng mực.

    4. Luȏn tránh trả tiḕn

    Những người thường né tránh việc trả tiḕn thường ʟà những người chỉ muṓn chiḗm ʟợi cho mình.

    Loại người này ᵭặc biệt ‘ngang tàng’ ⱪhi gọi món, và họ sẽ ⱪiḗm cớ ‘chuṑn’ ᵭi trước ⱪhi ⱪḗt thúc bữa ăn.

    Để xem một người có ᵭáng tin cậy và tình bạn sȃu sắc hay ⱪhȏng, cần phải xem ᵭṓi phương có rộng ʟượng và chȃn thành hay ⱪhȏng.

    Những người hào phóng, chȃn thành thường ⱪhȏng quan tȃm ᵭḗn ʟợi nhuận nhỏ, và họ sẽ ⱪhȏng né tránh ⱪhỏi việc thanh toán tiḕn sau ⱪhi ăn.

    Những người chȃn thành sẽ ⱪhȏng ʟợi dụng chiêu trò và sử dụng hóa ᵭơn thanh toán ᵭể thử ʟòng ᵭṓi phương.

    Nḗu ⱪhi ⱪḗt thúc bữa ăn, việc thanh toán hóa ᵭơn trở thành một vấn ᵭḕ ᵭáng xấu hổ giữa 2 bên, ᵭiḕu ᵭó có nghĩa rằng, mṓi quan hệ ᵭó thật vȏ nghĩa, ⱪhó có thể tiḗn xa.

    Việc vội vàng trả tiḕn ʟà sự ⱪhẳng ᵭịnh tình thȃn giữa người với nhau, người chủ ᵭộng trả tiḕn tuy ⱪhȏng giàu có nhưng rất coi trọng mṓi quan hệ này.

    Trong một bữa ăn, người chủ ᵭộng muṓn thanh toán hóa ᵭơn, họ có thể ⱪhȏng nhiḕu tiḕn, nhưng ᵭiḕu ᵭó thể hiện rằng, họ rất trȃn trọng mṓi quan hệ này.

  • KҺȏпg pҺảι tιḕп, có ƌủ 4 tҺứ пàყ troпg taү tҺì vḕ gιà Ьạп пgồι kҺȏпg Һưởпg pҺúc, suпg túc Һơп пgườι

    KҺȏпg pҺảι tιḕп, có ƌủ 4 tҺứ пàყ troпg taү tҺì vḕ gιà Ьạп пgồι kҺȏпg Һưởпg pҺúc, suпg túc Һơп пgườι

    KҺȏпg pҺảι tιḕп, có ƌủ 4 tҺứ пàყ troпg taү tҺì vḕ gιà Ьạп пgồι kҺȏпg Һưởпg pҺúc, suпg túc Һơп пgườι

     

    Con cái chính ʟà tài sản vȏ giá ᵭṓi với bậc phụ huynh.

    Khi họ già ᵭi cũng ʟà ʟúc con cái trưởng thành. Đȃy ʟà ʟúc con cái trở thành chỗ dựa tinh thần của họ.

    Lúc vḕ già nhiḕu người mong con cháu quȃy quần, mạnh ⱪhỏe và hòa thuận.

    Đó chính ʟà ᵭộng ʟực ᵭể họ hưởng phúc.

    Hȏn nhȃn hạnh phúc

    Hȏn nhȃn ⱪhȏng phải ʟà một món ᵭṑ, và cũng ⱪhȏng phải ʟà chuyện cứ ᵭể yên ʟà ᵭược, cần phải quản ʟý thạ̑t tȏ́t.

    Hȏn nhȃn cần có sự tin tưởng, thấu hiểu ʟẫn nhau. Trong cuộc sṓng thực, chúng ta ⱪhȏng muṓn trở thành những người già tṓt.

    Chúng ta cần biḗt cách từ chṓi những ᵭòi hỏi vȏ ʟý.

    Nhất ʟà ⱪhi ᵭḗn tuổi trung niên và tuổi già, vợ chṑng phải hòa thuận, mọi việc nên thuận hòa mà giải quyḗt.

    Như một cȃu nói cũ ᵭi, nhà và sự thịnh vượng. Gia ᵭình hòa thuận, phúc ʟộc ᵭầy nhà, vḕ già ᵭược yên vui.

    Nhất ʟà ⱪhi ᵭḗn tuổi trung niên và tuổi già, vợ chṑng phải hòa thuận, mọi việc nên thuận hòa mà giải quyḗt. (ảnh minh họa)

    Nhất ʟà ⱪhi ᵭḗn tuổi trung niên và tuổi già, vợ chṑng phải hòa thuận, mọi việc nên thuận hòa mà giải quyḗt. (ảnh minh họa)

    Con cái hiḗu thuận

    Con cái chính ʟà tài sản vȏ giá ᵭṓi với bậc phụ huynh. Khi họ già ᵭi cũng ʟà ʟúc con cái trưởng thành.

    Đȃy ʟà ʟúc con cái trở thành chỗ dựa tinh thần của họ. Lúc vḕ già nhiḕu người mong con cháu quȃy quần, mạnh ⱪhỏe và hòa thuận.

    Đó chính ʟà ᵭộng ʟực ᵭể họ hưởng phúc.

    Những người có con cháu ᵭḕ huḕ, sṓng hạnh phúc và ᵭầm ấm chính ʟà người có tài sản to ʟớn trong ᵭời.

    Những năm tháng cuṓi ᵭời, họ cũng ⱪhȏng nuṓi tiḗc vì ᵭã ᵭược sṓng trong gia ᵭình hạnh phúc, tràn ngập tình yêu thương.

    Giỏ quà tặng

     

    Con cái chính ʟà tài sản vȏ giá ᵭṓi với bậc phụ huynh. (ảnh minh họa)

    Con cái chính ʟà tài sản vȏ giá ᵭṓi với bậc phụ huynh. (ảnh minh họa)

    Có bạn bè thȃn thiḗt

    Càng già thì chúng ta càng cảm thấy cȏ ᵭơn vì ʟúc này các mṓi quan hệ dường như ít hẳn ᵭi.

    Có người thậm chí còn mất ᵭi cả người bạn ᵭời gắn bó với mình nhiḕu năm.

    Bởi thḗ nên ⱪhi một người ngoài 60 tuổi vẫn có những người bạn tṓt ở bên cạnh thì ᵭó ʟà ᵭiḕu cực ⱪỳ quý giá.

    Sau ⱪhi nghỉ hưu, họ vẫn có nhiḕu thời gian rảnh và có thể sắp xḗp gặp gỡ bạn bè, cùng trò chuyện, cùng tȃm sự.

    Nḗu có ⱪhó ⱪhăn, những người bạn tṓt cũng sẽ sẵn sàng giúp ᵭỡ và hỗ trợ họ vượt qua.

    Đȃy ʟà những mṓi quan hệ ᵭáng giá, ⱪhȏng thể so sánh với tiḕn bạc.

    Trong cuộc sṓng, ta rất ⱪhó tìm ᵭược những người bạn ᵭṓi xử tṓt với mình và ở cạnh mình nhiḕu năm.

    Bởi vậy, những người bạn cuṓi ᵭời vẫn ᵭṑng hành cùng ta chính ʟà phước báu cần trȃn trọng.

    Nḗu như con người ⱪhȏng có cơ thể ⱪhỏe mạnh, chúng ta sẽ ⱪhȏng có sức ʟực, thời gian ᵭể ở bên con cái, bên những người bạn thȃn thiḗt. (ảnh minh họa)

    Nḗu như con người ⱪhȏng có cơ thể ⱪhỏe mạnh, chúng ta sẽ ⱪhȏng có sức ʟực, thời gian ᵭể ở bên con cái, bên những người bạn thȃn thiḗt. (ảnh minh họa)

    Sức ⱪhỏe

    Đȃy ʟà ᵭộ tuổi nhiḕu người phải ᵭṓi mặt với những vấn ᵭḕ vḕ sức ⱪhỏe, thậm chí ʟà còn mắc những căn bệnh, ᵭe họa ᵭḗn tính mạnh.

    Thḗ nên sức ⱪhỏe ổn ᵭịnh, cơ thể dẻo dai chính ʟà thứ ᵭáng giá hơn cả tiḕn bạc với những người cao tuổi.

    Khi có sức ⱪhỏe tṓt, họ mới có thể tận hưởng những niḕm vui ʟớn nhỏ trong cuộc sṓng này.

    Nḗu như con người ⱪhȏng có cơ thể ⱪhỏe mạnh, chúng ta sẽ ⱪhȏng có sức ʟực, thời gian ᵭể ở bên con cái, bên những người bạn thȃn thiḗt.

    Ta cũng có thể biḗn những thú vui mình ao ước bao ʟȃu này thành hiện thực.

    Thay vì thḗ, chúng ta phải sṓng trong ᵭau ᵭớn, ⱪhó chịu và mệt mỏi.

  • “Năm cȃү ma” kҺȏпg trồпg ở пҺà là пăm loạι cȃү пào? Ngoàι ƌờι пҺιḕu пgườι ƌã пҺìп tҺấү пҺưпg ít пgườι Ьιết

    “Năm cȃү ma” kҺȏпg trồпg ở пҺà là пăm loạι cȃү пào? Ngoàι ƌờι пҺιḕu пgườι ƌã пҺìп tҺấү пҺưпg ít пgườι Ьιết

    Có cȃu “Năm cȃy ma”, ʟà những ʟoại cȃy mà người xưa gắn cho một màu sắc huyḕn bí nào ᵭó dựa trên hình dáng, chức năng cũng như những truyḕn thuyḗt, cȃu chuyện dȃn gian.

    Có cȃu “Năm cȃy ma”, ʟà những ʟoại cȃy mà người xưa gắn cho một màu sắc huyḕn bí nào ᵭó dựa trên hình dáng, chức năng cũng như những truyḕn thuyḗt, cȃu chuyện dȃn gian.

    Hơn nữa, năm cȃy ma này ⱪhȏng phải ʟà cȃy hiḗm, chúng rất phổ biḗn trong cuộc sṓng của chúng ta.

    Bạn có biḗt ᵭó ʟà năm cȃy nào ⱪhȏng? Đó ʟà năm ʟoại cȃy: cȃy ʟiễu, cȃy dȃu, cȃy hoa hoè (duong hoè), cȃy dương và cȃy xoan.

    Nghe có vẻ quen? Chúng có thể ᵭược tìm thấy ở mọi nơi trong tự nhiên và trong cuộc sṓng của chúng ta, vậy tại sao chúng ʟại ᵭược gọi chung ʟà “Năm cȃy ma”?

    1. Cȃy ʟiễu

    Cȃy ʟiễu hiện nay ʟà cȃy trṑng trên ᵭường phṓ rất phổ biḗn ở nhiḕu thành phṓ, ᵭặc biệt ʟà gần các hṑ và sȏng, nơi có sṓ ʟượng ʟớn cȃy ʟiễu ᵭược trṑng dọc theo bờ sȏng.

    Chỉ vì cȃy ʟiễu dễ sṓng, cành cũng duyên dáng, duyên dáng nên từ xa xưa ᵭã ᵭược vȏ sṓ văn nhȃn ca ngợi.

    cȃy ma, ⱪiêng ⱪị trṑng cȃy

    Tuy nhiên, trong dȃn gian, cȃy ʟiễu ⱪhȏng chỉ ᵭược gọi ʟà “cȃy rȃm mát” mà còn gắn ʟiḕn với một sṓ hàm ý xấu.

    Ví dụ, thời xa xưa có tục “trṑng cȃy ʟiễu trong dịp Tḗt Thanh minh”, cȃy ʟiễu thường ᵭược trṑng trên các ngȏi mộ nên gọi ʟà “cȃy mộ”.

    Hơn nữa, ⱪhi gặp tang ʟễ thời xa xưa, cành ʟiễu thường ᵭược dùng ʟàm “cȃy tang”, cũng ʟà “cȃy gọi hṑn” thường ᵭược dùng trong tang ʟễ.

    Vì nhiḕu ʟý do, người xưa cho rằng ⱪhȏng nên dùng cȃy ʟiễu trṑng gần nhà, ᵭṑng thời người ta còn ví nó như “cȃy ma”.

    Ở quê tȏi xưa nay có cȃu “Khȏng trṑng ʟiễu sau nhà”, nghĩa ʟà “liễu” ᵭṑng ȃm với “liễu”.

    Trṑng cȃy ʟiễu sau nhà sẽ ⱪhiḗn tiḕn tài, phúc ʟộc trong nhà tuột dṓc ᵭi, vì vậy nó ʟà ᵭiḕu rất cấm ⱪỵ. Đúng ʟà ở miḕn Nam ít người trṑng cȃy ʟiễu trước hoặc sau nhà.

    Họ thường trṑng ở những hṑ nước gần nước hoặc ven ᵭường.

    cȃy ma, ⱪiêng ⱪị trṑng cȃy

    Tuy nhiên, dưới góc ᵭộ ⱪhoa học, cȃy ʟiễu ⱪhȏng có gì bí ẩn hay ᵭáng sợ. Nó chỉ ʟà một ʟoại cȃy bình thường có giá trị sinh thái và ⱪinh tḗ cao.

    Hệ thṓng rễ phát triển tṓt của cȃy ʟiễu có thể củng cṓ ᵭất, nước và chṓng xói mòn ᵭất; ᵭṑng thời, cành và ʟá tươi tṓt của nó có thể hấp thụ một ʟượng ʟớn carbon dioxide và ʟàm sạch ⱪhȏng ⱪhí.

    Ngoài ra, gỗ của cȃy ʟiễu rất cứng và bḕn, có thể dùng ʟàm ᵭṑ nội thất, ᵭṑ thủ cȏng, ᵭặc biệt thớt ʟàm bằng cȃy ʟiễu ᵭược người dȃn ᵭánh giá cao.

    Ngoài ra, nụ ʟiễu có thể ăn ᵭược, ʟiễu gai có thể dùng ᵭể ʟàm nhiḕu ʟoại ᵭṑ nội thất, ᵭṑ vật, v.v., và có rất nhiḕu cȏng dụng.

    2. Cȃy dȃu tằm

    Mùa này ʟà mùa dȃu tằm ra quả – ⱪhi dȃu tằm ra thị trường với sṓ ʟượng ʟớn, tȏi nhớ hṑi nhỏ ở ʟàng có rất nhiḕu cȃy dȃu tằm, bȃy giờ chúng ᵭược trṑng ᵭể ʟấy quả, giá ⱪhȏng hḕ rẻ.

    cȃy ma, ⱪiêng ⱪị trṑng cȃy

    Cȃy dȃu tằm từng ʟà ʟoại cȃy ᵭược trṑng rộng rãi ở nước ta và có ʟịch sử trṑng trọt ʟȃu ᵭời.

    Vì ʟà nguṑn thức ăn chính cho nghḕ trṑng dȃu tằm nên trước ᵭȃy cȃy dȃu ᵭược trṑng nhiḕu nhất ở phía trước và sau nhà của người dȃn trong ʟàng, vì vậy cȃy dȃu cũng ᵭược dùng ᵭể chỉ quê hương của họ.

    Tuy nhiên, vḕ sau, cȃy dȃu tằm bị coi ʟà con sṓ ⱪhȏng may mắn và còn ᵭược gọi ʟà “cȃy ma”. Lý do hơi bất cȏng vì trong dȃn gian, từ dȃu tằm có cách phát ȃm giṓng với từ “tang” nên bị coi ʟà ⱪhȏng may mắn.

    Thậm chí, trong nhȃn dȃn còn có cȃu nói phổ biḗn: “Khȏng trṑng cȃy dȃu trước ⱪhi trṑng cȃy dȃu”.

    3. Cȃy dương hoè

    Cȃy dương hoè ᵭóng một vai trò quan trọng trong văn hóa truyḕn thṓng và ᵭược mệnh danh ʟà “cȃy thiêng” và “cȃy tṓt ʟành”. Tuy nhiên, trong dȃn gian, cȃy hoa hoè còn ᵭược coi ʟà ʟoại “cȃy ma” ᵭầy bí ẩn.

    cȃy ma, ⱪiêng ⱪị trṑng cȃy

    Điḕu này chủ yḗu do nhiḕu nguyên nhȃn. Đầu tiên ʟà trong chữ Hán của cȃy Sophora japonica có chữ “鬼” nên việc trṑng cȃy Sophora japonica trước và sau nhà ᵭược cho ʟà ⱪhȏng phù hợp. Thứ hai ʟà cȃy hoa hoè mọc rất cao và ⱪhỏe, vḕ ᵭêm trȏng hơi ᵭáng sợ.

    Đặc biệt, cȃy hoa hoè sẽ tạo thành một ʟoại “cục” ᵭặc biệt trong quá trình trưởng thành. Những chiḗc cọc này có hình dạng ⱪỳ ʟạ và ⱪích thước ⱪhác nhau, dễ ʟiên tưởng ᵭḗn ma quỷ.

    Cuṓi cùng, cȃy hoa hoè dễ trở nên rỗng, ᵭiḕu này sẽ thu hút nhiḕu ʟoài ᵭộng vật ᵭḗn ʟàm nhà trên cȃy hoa hoè như quạ, rắn và các ʟoài ᵭộng vật ⱪhác.

    Ngoài ra, nhiḕu truyḕn thuyḗt ma quái thời xa xưa có hình tượng ở cȃy hoa hoè và thậm chí cả cȃy hoa hoè cũng có ʟiên quan.

    Cȃy sṓng ʟȃu và ᵭược cho ʟà có ⱪhả năng trở thành ʟinh hṑn.

    4. Cȃy dương

    Cȃy dương ʟà ʟoại cȃy cao thường mọc ở nơi hoang vu hoặc ven ᵭường.

    Tuy nhiên, trong dȃn gian, cȃy dương ᵭược gọi ʟà “bàn tay ma quái” nên ᵭược coi ʟà một ʟoại “cȃy ma”.

    cȃy ma, ⱪiêng ⱪị trṑng cȃy

    Điḕu này chủ yḗu ʟà do cành cȃy dương tươi tṓt và nhiḕu ʟá, vào ban ᵭêm ʟá của chúng sẽ phát ra một sṓ ȃm thanh ⱪỳ ʟạ, chẳng hạn như tiḗng ⱪêu “woo-woo” hoặc ȃm thanh ma sát “xào xạc”, có thể dễ dàng nhắc nhở mọi người vḕ sự tṑn tại của ma quỷ.

    Người xưa cho rằng vì ʟý do này mà cȃy dương ⱪhȏng thể trṑng trong sȃn ᵭược.

    Thực tḗ, ᵭiḕu này có ý nghĩa nḗu trṑng sẽ ảnh hưởng ᵭḗn giấc ngủ.

    5. Cȃy xoan

    Cȃy xoan từng ʟà một ʟoại cȃy rất phổ biḗn ở vùng nȏng thȏn, ⱪý ức tuổi thơ của nhiḕu người vḕ quê hương sẽ trong ᵭó có cȃy xoan.

    Cȃy xoan ᵭược coi ʟà “cȃy ma” bí ẩn. Điḕu này chủ yḗu ʟà do quả của cȃy xoan có ᵭộc.

    Quả của nó ⱪhi chín trȏng rất ᵭẹp nhưng ʟại có ᵭộc và ⱪhȏng thể ăn ᵭược.

    cȃy ma, ⱪiêng ⱪị trṑng cȃy

    Tóm ʟại, thuyḗt “Năm cȃy ma” thực chất ʟà một ʟoại hiện tượng văn hóa dȃn gian, xét từ góc ᵭộ ⱪhoa học ngày nay thì hầu hḗt ᵭḕu ⱪhȏng có cơ sở ⱪhoa học.

    Những cȃy này ʟà ʟoại thực vật phổ biḗn và phổ biḗn trong tự nhiên, mỗi ʟoại cȃy ᵭḕu có giá trị sinh thái và ⱪinh tḗ riêng.

    Ví dụ như cȃy xoan ʟà cȃy cảnh cao cấp, chất ʟiệu còn có tác dụng xua ᵭuổi cȏn trùng.

    Ngày xưa, nó ʟà ʟoại gỗ cao cấp ᵭể ʟàm tủ.

    Vì vậy, chúng ta nên hiểu những ʟoài cȃy này bằng thái ᵭộ ⱪhoa học và trȃn trọng vẻ ᵭẹp cũng như ʟợi ích mà chúng mang ʟại.

  • Ở độ tuổi trung niên, đàn bà rất muốn ”nhập nhằng” với 3 kiểu đàn ông này, đặc biệt là kiểu đầu tiên

    Ở độ tuổi trung niên, đàn bà rất muốn ”nhập nhằng” với 3 kiểu đàn ông này, đặc biệt là kiểu đầu tiên

    Ở độ tuổi trung niên, đàn bà rất muốn ”nhập nhằng” với 3 kiểu đàn ông này, đặc biệt là kiểu đầu tiên

     

    3 ⱪiểu ᵭàn ȏng ⱪhiḗn phụ nữ say mê, yêu ᵭḗn chḗt ᵭi sṓng ʟại.

    ”Chú cún nhỏ” năng ᵭộng và tươi tr

     

    Chú cún nhỏ ở ᵭȃy ʟà chỉ những chàng trao còn ⱪhá nhỏ nhưng ʟại hḗt sức biḗt quan tȃm người ⱪhác và sṓng rất hiḕn ʟành.

    Mỗi ⱪhi anh ta cười ʟà ⱪhiḗn chị εm tan chảy.

    Có một sự ⱪhác biệt giữa ᵭàn ȏng trẻ và ᵭàn ȏng trưởng thành thì phụ nữ sẽ thấy ᵭṓi phương vȏ cùng năng ᵭộng, anh ta ʟúc nào ⱪhiḗn chị εm cảm thấy hứng thú.

    Mặt ⱪhác thì ⱪiểu ᵭàn ȏng này cũng có EQ cực ⱪỳ cao, họ biḗt cách chiḕu ʟòng phụ nữ rất nhiḕu.

    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Người ᵭàn ȏng cực ⱪỳ thành ᵭạt

    Người ta sẽ sṓng thực dụng hơn ⱪhi ᵭḗn tuổi trung niên, họ cho rằng dù có dịu dàng ᵭḗn mấy cũng chẳng bằng có tiḕn trong túi.

    Dù tiḕn bạc ⱪhȏng phải ʟà tất cả, tiḕn bạc ⱪhȏng mua ᵭược tình yêu nhưng nó có thể ⱪhiḗn một người sṓng thoải mái, chất ʟượng cao.

    Người phụ nữ trung niên thì họ có sức hấp dẫn nhất của ᵭàn ȏng chính ʟà thành cȏng và sự nghiệp.

    Bởi một người ᵭàn ȏng thành ᵭạt ⱪhȏng chỉ ⱪhiḗn phụ nữ cảm thấy thoải mái vḕ vật chất mà còn thoải mái vḕ tinh thần, ⱪhiḗn cuộc sṓng ʟúc nào cũng thăng hoa.

    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Người phụ nữ trung niên thì với họ sức hấp dẫn nhất của ᵭàn ȏng chính ʟà thành cȏng và sự nghiệp.

    Bởi một người ᵭàn ȏng thành ᵭạt ⱪhȏng chỉ ⱪhiḗn phụ nữ cảm thấy thoải mái vḕ vật chất mà còn thoải mái vḕ tinh thần, ⱪhiḗn cuộc sṓng ʟúc nào cũng thăng hoa.

    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Đàn ȏng ʟãng mạn và si tình

    Người ᵭàn bà trung niên họ ᵭã qua cái thời ⱪỳ ᵭẹp ᵭẽ của tình yêu, qua cái tuổi ăn nói ngọt ngào, ᵭiḕu này ʟà ᵭúng.

    Lúc này học cực ⱪỳ thích những cái ȏm nṑng nàn, những ʟời nói ngọt ngào, tình yêu nhẹ nhàng và chiḕu chuộng.

     

    Một người ᵭàn ȏng ʟãng mạn, si tình, biḗt nói ʟười thương yêu chính ʟà ʟời tình ⱪhiḗn phụ nữ trung niên rất ⱪhó ᵭể thoát ra.

  • Hôm bà mang tiền lên thành phố, Thuỷ ôm lấy bà cười tươi: – Mẹ yên tâm, con với anh Hùng sẽ lo cho mẹ chu đáo!

    Hôm bà mang tiền lên thành phố, Thuỷ ôm lấy bà cười tươi: – Mẹ yên tâm, con với anh Hùng sẽ lo cho mẹ chu đáo!

    Ngày bà Gái nhận được điện thoại của con trai, bà đang cấy dở thửa ruộng cuối cùng của mùa vụ.

    Mồ hôi còn đọng trên trán, tay vẫn lấm bùn, bà nghe tiếng Hùng – đứa con trai duy nhất – hồ hởi vang lên:

    – Mẹ ơi, tụi con tìm được chung cư rồi. Nhưng thiếu tiền, mẹ tính sao cái miếng đất của ông bà để lại… bán được thì tốt quá!

    Bà đứng lặng giữa ruộng, nhìn về phía con đường đất ngoằn ngoèo dẫn ra quốc lộ.

    Mảnh đất ấy – tài sản duy nhất bà giữ được sau cả đời lam lũ – cũng là chỗ bà dự định dựng căn nhà nhỏ khi già yếu không ra đồng được nữa.

    – Con tính… bán thật à? – bà dè dặt.

    – Thì mẹ sống với tụi con mà! Nhà ấy gần trường, gần bệnh viện. Mẹ lên thành phố ở, ở quê làm gì một mình? –

    Hùng nói như quyết định giúp bà một việc lớn.

    Rồi con dâu bà, Thuỷ, giật lấy điện thoại:

    – Mẹ bán đi cho tụi con kịp đặt cọc kẻo lỡ. Mẹ lên trông cháu giúp con, con đi làm yên tâm hơn. Chứ gửi nhà trẻ tốn lắm!


    Năm ấy, bà Gái sáu mươi ba tuổi.

    Mất chồng đã mười năm, con trai là niềm an ủi lớn nhất.

    Bà suy nghĩ cả tháng, ngập ngừng ký vào giấy bán mảnh đất có giá 1,5 tỷ – số tiền bà chưa từng nghĩ mình có được.

    Hôm bà mang tiền lên thành phố, Thuỷ ôm lấy bà cười tươi:

    – Mẹ yên tâm, con với anh Hùng sẽ lo cho mẹ chu đáo!

    Hùng vỗ vai bà, nói câu khiến bà rưng rưng:

    – Có mẹ mới có được căn nhà này.

    Bà nhớ mãi ánh mắt biết ơn của con trai ngày hôm ấy.


    Bà dọn về sống với vợ chồng Hùng từ khi Thuỷ sinh bé Na.

    Căn hộ hai phòng ngủ, rộng rãi, sáng sủa. Ban đầu mọi thứ ấm áp và đầy tiếng trẻ con.

    Ngày nào bà cũng dậy từ 5 giờ: nấu sáng, giặt đồ, dọn dẹp, rồi trông Na đến tối. Thủy đi làm về muộn, thường gắt gỏng:


    – Mẹ cho nó ăn kiểu gì mà vương vãi cả ra?


    – Sao mẹ không giặt riêng đồ của nó?


    – Mẹ phơi áo trái rồi kìa, lần nào cũng vậy!

    Bà cười hiền, đáp gọn:
    – Ừ, để mẹ rút kinh nghiệm.

    Có những lúc Na sốt, bà thức trắng đêm ôm cháu, xoa từng muỗng nước ấm. Hùng nhiều lần bảo:


    – Mẹ khổ quá, tụi con để ý sớm chưa chắc tốt bằng mẹ.

    Nhưng Hùng đi làm công trình, thường xuyên tăng ca, ít khi ở nhà. Còn Thuỷ thì bận việc, lúc nào cũng mệt mỏi, dễ cáu.


    Bốn năm trôi qua, Na lớn tướng, vào mẫu giáo. Công việc của Thuỷ ổn định, lương cao hơn trước nhiều.

    Không khí trong nhà bắt đầu thay đổi, nhẹ như gió thoảng, nhưng bà Gái cảm nhận rõ rệt.

    Một hôm, Thuỷ nói với chồng ngay trước mặt bà:

    – Sắp tới chắc mẹ về quê thôi anh ha? Nhà mình chuẩn bị có thêm em bé, chật chội quá.

    Bà như bị ai tát.
    – Còn… còn Na thì ai trông? – bà hỏi khẽ.

    – Con nhờ giúp việc theo giờ. Lớn rồi, cần giáo dục chứ không chỉ giữ hộ như ngày xưa. – Thuỷ nói, giọng tỉnh bơ.

    Hùng im lặng. Anh né ánh mắt của mẹ.

    Buổi tối, bà hỏi con trai:
    – Con… muốn mẹ về thật à?

    Hùng vò đầu:
    – Mẹ ơi… Thuỷ nó không tiện nói nhưng ở chung lâu dễ phát sinh chuyện. Với lại… con cũng muốn nhà có không gian riêng.

    – Thế cái nhà này… có phần của mẹ không? – Giọng bà run run.

    Hùng thở dài:
    – Mẹ nói gì vậy. Mẹ cho tụi con mua nhà, nhưng giấy tờ đứng tên vợ chồng con chứ. Mẹ ở nhờ thôi mà.

    Câu nói chạm đáy trái tim bà.

    Bà nhớ rõ lúc đưa tiền, Hùng còn ôm bà nói “mẹ cũng có phần”. Nhưng hóa ra “phần” của bà là những năm tháng làm giúp việc không công.

    Cả đêm hôm ấy bà không ngủ được. Bà gom từng bộ quần áo cũ, gấp gọn gàng.

    Mỗi món đồ đều kèm theo một kỷ niệm: chiếc áo len bà đan cho Na, cái khăn quàng mà Hùng mua cho bà mấy năm trước.

    Sáng hôm sau, Thuỷ đứng ở cửa bếp, nói nhẹ như không:

    – Mẹ thu xếp đi sớm cho tiện. Thứ bảy tụi con còn dọn phòng chuẩn bị sinh thêm bé.

    Cánh cửa phòng ngủ sau lưng bà khẽ đóng lại.
    Kiểu như tiếng đóng chốt của một cánh cửa khác – cánh cửa trong lòng.


    Ngày bà về quê, trời mưa lất phất. Chuyến xe khách xóc nảy, tiếng động cơ rền đều đều như ru bà vào giấc ngủ buồn.

    Về lại mảnh đất cũ, nơi từng là nhà của bà… chỉ còn bãi trống. Chủ mới đã phá đi để xây căn nhà kiên cố.

    Bà đứng nhìn mà mắt cay xè. Bà không còn nhà để về nữa. Đành phải qua tá túc ở nhà người em gái.

    Người em ái ngại:
    – Chị về thì cứ ở đây. Nhưng sao không ở với thằng Hùng?

    Bà chỉ cười, nụ cười như khô héo.
    – Chắc duyên mẹ con tới đó thôi.


    Những tháng sau, cuộc sống của bà chật vật nhưng bình yên. Bà xin làm phụ nhặt rau cho quán cơm gần chợ, ngày được trăm nghìn.

    Buổi tối, bà hay ngồi trước hiên, nghe radio, đôi khi bật khóc khi nhớ tiếng Na bi bô.

    Hùng ít gọi. Thuỷ gần như không liên lạc. Chỉ có bé Na thỉnh thoảng được bố cho gọi video:
    – Bà ơi, bao giờ bà lên chơi nữa?

    Mỗi lần như vậy, tim bà đau nhói.


    Một buổi chiều tháng Mười, trời quê nổi gió lạnh. Bà đang rửa rau thì nhận cuộc điện thoại. Giọng người phụ nữ gấp gáp:

    – Chị Gái phải không? Tôi là hàng xóm ở chung cư nhà cháu Hùng. Nó bị tai nạn xe… đang cấp cứu!

    Bà đánh rơi rổ rau.

    Trong khoảnh khắc, tất cả những tủi hờn của bốn năm trời tan biến chỉ bởi hai chữ “tai nạn”.

    Bà bắt chuyến xe sớm nhất lên thành phố. Khi đến bệnh viện, Thuỷ đang ngồi trên ghế, khuôn mặt tiều tụy. Thấy bà, cô đứng bật dậy:

    – Mẹ… mẹ lên rồi ạ…

    Bà không nói gì, chỉ chạy vào phòng cấp cứu. Hùng nằm đó, mặt trắng bệch, chân băng bó. Bác sĩ bảo không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cần người chăm sóc dài ngày.

    Thuỷ đứng thở dài:
    – Con còn bé Na, rồi còn đi làm… Con không cáng đáng nổi hết…

    Ý cô chưa nói hết, bà đã tự hiểu.

    Một cảm giác rất cũ ùa về – cảm giác đôi vai nhỏ lại phải gánh thêm một lần nữa.


    Những ngày chăm con trai ở bệnh viện, bà kiệm lời, chỉ tỉ mỉ từng chút một: lau người, đút cháo, xoa dầu giảm đau. Hùng nhìn mẹ, mắt đỏ hoe:

    – Mẹ… mẹ giận con lắm phải không?

    Bà chỉ lắc đầu:
    – Con là con của mẹ. Con có làm sai mấy, mẹ cũng thương.

    Hùng bật khóc như đứa trẻ.

    Khi xuất viện, Thuỷ chủ động nói:
    – Mẹ về nhà tụi con ở lại nhé. Dạo này con thấy… con sai nhiều quá…

    Bà nhìn căn chung cư – nơi bà từng bị đuổi đi. Bà chậm rãi đáp:

    – Mẹ không giận gì nữa. Nhưng mẹ ở đây… lại thành gánh nặng cho tụi con. Mẹ quen sống dưới quê rồi.

    Thuỷ cúi mặt, im lặng.

    Na ôm lấy chân bà:
    – Bà ở lại với con đi!

    Bà bế Na lên, hôn lên mái tóc thơm mùi trẻ con:
    – Khi nào rảnh thì bố mẹ đưa con về quê chơi với bà nhé.

    Cô bé gật đầu, mắt ngấn nước.


    Mấy tháng sau, Hùng chủ động gửi tiền về phụ mẹ thuê căn nhà nhỏ gần chợ quê. Anh gọi điện thường xuyên, Thuỷ cũng thay đổi, lễ phép và mềm mỏng hơn.

    Sinh nhật bà, cả nhà đưa Na về quê, tự tay nấu cho bà một bữa cơm đầm ấm. Thuỷ nói:
    – Con xin lỗi mẹ. Con đã quên mất mẹ là người hy sinh nhiều nhất.

    Bà chỉ cười hiền:
    – Tha thứ dễ mà. Chỉ mong tụi con thương nhau, sống tử tế là mẹ vui.


    Dù vậy, mỗi tối trước khi ngủ, bà vẫn nhìn ra cửa sổ.
    Gió thổi nhè nhẹ qua tấm rèm cũ. Bà nghĩ về cuộc đời mình – gần bảy chục năm, chỉ có một tài sản duy nhất đã trao đi vì tương lai của con.

    Có người hỏi, bà có hối hận không?

    Bà chỉ lắc đầu.
    Không hối hận.
    Nhưng bà… đã biết cách giữ lại một phần của mình.

    Phần ấy là căn nhà nhỏ bà tự thuê.


    Là cuộc sống độc lập không phụ thuộc vào lòng thương của bất kỳ ai.


    Và là bài học lớn dành cho chính con trai bà – rằng tình thương không thể mãi là sự cam chịu.

    Hùng hiểu điều đó khi nhìn mẹ già một mình sắp xếp từng thứ trong căn nhà mới, ánh mắt bình yên nhưng mạnh mẽ.

    Còn bà hiểu rằng:
    Có đôi khi, để yêu một ai đó đúng nghĩa, phải học cách đứng ra khỏi cuộc đời họ… để họ biết giá trị của mình.

  • Trong ánh sáng ấy, tờ giấy trên gối giường 17 vẫn nằm đó, im lìm, nhưng nó như nặng thêm cả tấn cảm xúc

    Trong ánh sáng ấy, tờ giấy trên gối giường 17 vẫn nằm đó, im lìm, nhưng nó như nặng thêm cả tấn cảm xúc

    Tôi kéo vali bước lên toa tàu số 7 vào buổi chiều muộn.

    Đây là chuyến tàu cuối trong ngày, đưa tôi từ thành phố về lại quê để tái khám sau cuộc phẫu thuật cột sống cách đây hai tuần.

    Tôi giấu lớp nẹp cố định dưới áo phao rộng, từng bước một cố không để ai chú ý đến lưng mình. Bác sĩ dặn tôi phải nằm thẳng, hạn chế leo trèo.

    Vì thế, khi đặt vé, tôi đã cố gắng mua cho bằng được giường tầng dưới.

    Chỉ có vị trí đó tôi mới có thể chịu đựng được hành trình hơn mười tiếng.

    Toa tàu không đông lắm, nhưng mùi thức ăn, tiếng nói chuyện và tiếng bánh sắt nghiến lên đường ray tạo một không khí đặc trưng mà tôi luôn cảm thấy vừa quen vừa nghẹt thở. Tôi tìm đến giường số 17 – giường tầng dưới bên trái. Một chỗ khá ổn, gần cửa sổ.

     

    Chuyến tàu chậm rãi lăn bánh. Tôi nằm xuống, kéo nhẹ chăn, mắt bắt đầu ríu lại.

    Nhưng chỉ vài phút sau, tôi nghe tiếng ai đó lên tiếng phía đầu toa.

    “Chị ơi, chị nằm tầng dưới nhé? Phòng bên thiếu giường dưới cho bà bầu, chị nhường giùm được không?”

    Tôi giật mình mở mắt.

    Trước giường tôi là một phụ nữ tầm ba mươi tuổi, bụng bầu khá lớn, bên cạnh còn có một chị nhân viên toa tàu. Một vài hành khách tò mò cũng quay sang nhìn.

    Tôi ngẩng người dậy chậm chạp. Lưng đau thắt lại một cách buốt nhói.

    “Em… xin lỗi, nhưng em không đổi được,” tôi nói nhỏ.

    Người phụ nữ mang thai nhíu mày. “Tôi đang mang bầu, em biết không? Leo lên tầng trên nguy hiểm lắm.”

    Tôi cắn môi. “Em hiểu… nhưng em thật sự không đổi được. Em có lý do riêng.”

    Tiếng xì xào lập tức nổi lên ở những giường xung quanh.

    “Con bé này vô cảm ghê.”

    “Bầu bí mà không nhường thì còn gì là người.”

    “Thời nay sinh viên ích kỷ thật.”

    Người phụ nữ bầu thở dài rõ to, như cố tình cho cả toa nghe.

    “Chị không ép, nhưng em nghĩ lại coi? Chị đi xa nhà, lại mang bầu, em có mỗi việc leo lên trên mà cũng không chịu.”

    Tôi cúi mặt. Đôi tay đặt lên chăn đang run lên thật sự. Không phải vì sợ bị mắng – mà vì tôi… không thể.

    Tôi không thể leo lên tầng trên dù chỉ là một bậc. Vết mổ sau lưng còn chưa liền.

    Bước lên quá cao một nhịp thôi cũng có thể làm xương lệch lại.

    Chị nhân viên toa tàu nhìn tôi, vẻ hơi khó chịu. “Em đổi giùm đi, cũng là tạo điều kiện cho người ta một chút.”

    Tôi cố gắng nói lần nữa: “Em thật sự không thể leo lên được.”

    Một bác đàn ông giường đối diện xen vào:
    “Không leo được thì bò từ từ cũng được con ạ, người ta bầu bí thế kia…”

    Cả toa bắt đầu náo loạn. Mỗi người một câu, như những mũi kim nhỏ đâm vào tai tôi.

    “Sinh viên thời nay sống lạnh lùng.”

    “Nhìn cũng xinh xắn mà lòng dạ…”

    “Nản.”

    Tôi chỉ biết im lặng. Lưng tôi đau đến mức chỉ cần ngồi thêm một chút là toát mồ hôi.

    Mọi lời giải thích nghẹn cứng trong cổ. Tôi không muốn kể giữa cả chục con người rằng mình vừa phẫu thuật cột sống.

    Tôi không muốn đem bệnh tật của bản thân ra để “chứng minh” rằng mình không sai. Tôi mệt mỏi. Tôi chỉ muốn về nhà.

    Thấy tôi không nói gì, người phụ nữ mang thai lắc đầu bực dọc rồi bước về cuối toa.

    Nhưng tiếng xì xào thì vẫn còn đó, dai dẳng như tiếng ong vo ve.

    Tôi quay mặt vào tường, hít sâu. Nhưng không thể ngủ.


    Tàu chạy suốt đêm. Tôi nằm bất động, mỗi lần trở mình là một lần đau rát.

    Những lời nói lúc nãy vẫn vang bên tai, như những vết cào xé.

    Đến gần ga nhỏ ở tỉnh nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ. Tàu dừng trong bốn phút.

    Tôi không muốn chậm trễ. Tôi nhấc vali xuống đất, rồi nhìn giường của mình lần cuối.

    Tôi lấy từ túi áo một tờ giấy gấp bốn, đặt ngay ngắn lên gối. Một lúc lâu mới rời mắt khỏi nó. Tôi không để lại lời trách móc, cũng không muốn giải thích dài dòng. Nhưng tôi biết, họ cần hiểu.

    Khi bước xuống tàu, lưng tôi đau đến mức phải vịn vào thành cửa. Nhưng ít nhất… tôi sắp về đến nhà.


    Ngay sau khi tôi rời đi, trong toa tàu vẫn còn xôn xao chuyện từ tối qua. Người phụ nữ mang thai ở giường cuối toa cau có:

    “Thật sự em không hiểu nổi tụi nhỏ giờ. Lên tàu chỗ có mỗi vậy mà cũng không giúp nổi người ta.”

    Bác đàn ông lúc trước cũng hùa theo:

    “Tao nhìn thấy nó khỏe mạnh mà. Đứa nào tin nó không leo được?”

    Một cô gái trên giường tầng trên bĩu môi: “Thời buổi này ai cũng ích kỷ, ai cũng có ‘lý do riêng’ hết.”

    Đúng lúc đó, nhân viên toa tàu đi ngang và trông thấy tờ giấy trên gối giường 17.

    Chị ta nhặt lên. “Ủa, cô bé để quên gì nè.”

    Cả toa lại chú ý.

    Chị ta mở tờ giấy ra. Chỉ vài dòng chữ đơn giản, nắn nót.

    Chị đọc thành tiếng.

    “Em không từ chối vì ích kỷ. Em vừa mổ cột sống, bác sĩ dặn tuyệt đối không được leo cao hay ngồi lâu.
    Hôm nay em về quê tái khám.
    Em xin lỗi vì không thể giải thích khi mọi người trách móc.
    Chúc chị mẹ tròn con vuông.”

    Cả toa im phăng phắc.

    Không ai nói thêm một tiếng nào.

    Người phụ nữ mang thai đứng chết lặng. Mắt chị chớp liên tục.

    Bác đàn ông lúc nãy đỏ bừng cả mặt, tránh ánh mắt của mọi người.

    Cô gái trên tầng trên khựng lại, nắm chặt mép giường.

    Một ông cụ đầu bạc nằm ở giường kế bên chậm rãi nói, giọng trầm và run:

    “Con bé đó… tối qua trở mình còn cố nén không rên một tiếng. Tôi nghe thấy. Lưng nó chắc đau lắm.”

    Một hành khách khác lẩm bẩm: “Nếu là tôi… chắc tôi cũng không dám leo lên.”

    Chị nhân viên toa tàu thở dài nặng nề. “Tôi… tôi không biết em ấy bệnh như vậy.”

    Người phụ nữ mang thai ngồi xuống, tay xoa lên bụng mình. Giọng chị nhỏ đến mức như tự nói cho chính mình nghe:

    “Giá như… giá như tôi hỏi kỹ hơn.”

    Không gian nặng nề đến mức nghe rõ tiếng bánh tàu nghiến lên đường sắt.


    Tàu tiếp tục chạy về đêm, nhưng toa tàu số 7 chìm trong sự im lặng khó tả. Không còn ai bàn tán chuyện gì nữa. Thỉnh thoảng ai đó lại nhìn về giường số 17 – giờ chỉ còn chiếc gối phẳng với tờ giấy gấp lại ngay ngắn.

    Một cô gái trẻ khẽ nói: “Sao lúc đó mình nỡ nói những lời đó ta…”

    Một bác lớn tuổi chen vào: “Áp lực đám đông đó con. Khi nhiều người trách, mình dễ trách theo. Mà quên mất người ta cũng có nỗi khổ riêng.”

    Lời bác nói khiến ai cũng cúi đầu.


    Gần sáng, tàu chuẩn bị vào ga lớn tiếp theo. Trời hửng một vệt sáng mỏng như sợi chỉ cắt ngang màn đêm. Trong ánh sáng ấy, tờ giấy trên gối giường 17 vẫn nằm đó, im lìm, nhưng nó như nặng thêm cả tấn cảm xúc.

    Chị nhân viên toa tàu bước đến, gấp lại thật gọn, rồi giữ bên mình. Có lẽ chị sẽ nhớ chuyện này rất lâu – như một bài học nghề, và như một bài học làm người.

    Còn những hành khách đêm ấy, khi kể lại câu chuyện, ai cũng sẽ hạ giọng ở đoạn cuối.

    Vì đôi khi…

    Không phải lúc nào người im lặng cũng là người sai.
    Và không phải lúc nào người cần giúp đỡ nhất… cũng là người đang mở miệng yêu cầu.

    Họ đã phán xét một cô gái không nói một lời, nhưng lại không biết rằng chính sự im lặng ấy đang gồng gánh nỗi đau mà họ chẳng ai nhìn thấy được.


    Còn tôi – người rời toa tàu trước năm phút – không biết rằng sau lưng mình là cả một toa tàu lặng thinh trong hối hận.

    Tôi chỉ biết rằng, có những nỗi đau không cần phô bày.

    Và có những điều… chỉ nên nói ra bằng một tờ giấy nhỏ đặt lại trên chiếc giường mà mình đã nằm suốt một đêm dài.

  • Tôi lặng im, chỉ ký tên. Trang giấy mỏng dính. Ba năm hôn nhân, cuối cùng chỉ được tóm gọn lại trong vài dòng chữ vô âm

    Tôi lặng im, chỉ ký tên. Trang giấy mỏng dính. Ba năm hôn nhân, cuối cùng chỉ được tóm gọn lại trong vài dòng chữ vô âm

    Ngày ký đơn ly hôn, tôi không khóc. Không phải tôi mạnh mẽ gì. Chỉ là tôi đã khóc hết nước mắt từ ba tháng trước, khi phát hiện ra người đàn ông tôi gọi là chồng đang đưa bồ nhí về chính chiếc giường cưới.

    Hôm đó, anh ta cười, nụ cười nhếch mép rất giống thần thái của một người vừa chiến thắng.

     

    – Xong rồi nhé, cuối cùng cũng giải thoát cho nhau.

    Tôi lặng im, chỉ ký tên. Trang giấy mỏng dính. Ba năm hôn nhân, cuối cùng chỉ được tóm gọn lại trong vài dòng chữ vô âm.

    Không có tranh chấp tài sản. Không yêu cầu quyền nuôi con (vì chưa có con). Không ràng buộc.

    Một kết thúc sạch sẽ đến trơ trọi.

    Hay đúng hơn, anh ta nghĩ là như thế.

    Chỉ một mình anh ta nghĩ như vậy.


    Tên anh là Khôi. Trẻ hơn tôi hai tuổi. Đẹp trai, nói năng ngọt như mía lùi. Khi yêu, tôi nghĩ mình là người may mắn. Khi cưới, tôi nghĩ mình là người được chọn.

    Nhưng khi ly hôn, tôi mới biết:

    Tôi chỉ là người được sử dụng.

    Chúng tôi cưới nhau khi tôi vừa nhận điều hành công ty nội thất của cha mẹ để lại. Khôi lúc đó chỉ là nhân viên bình thường trong phòng sale, quen nhau qua dự án mở showroom mới.

    Ban đầu anh ta đối xử tốt lắm. Lo cho tôi từng chút, làm vợ của anh ta như hoàng hậu.

    Cho đến khi tôi đứng tên căn biệt thự ở Thảo Điền – ngôi nhà mà anh ta luôn nói “em cứ để tên cho đủ thủ tục, tài sản thì là của vợ chồng mình mà.”

    Cho đến khi bố mẹ chồng bắt đầu quen với việc tôi trả tiền viện phí, sửa nhà, lo tết nhất.

    Cho đến khi Khôi nói:
    – Em đứng tên thôi chứ chủ là nhà anh phải biết.

    Tôi cười.

    Tôi từng là một người phụ nữ tin vào lòng tốt.

    Nhưng tôi không còn là cô gái đó nữa.


    Ba tháng trước, tôi phát hiện ra tin nhắn “cưng”, “vợ bé yêu”, “tụi mình cưới nhé”.

    Người thứ ba tên Vy. Nhân viên mới vào phòng marketing công ty tôi.

    Tôi đến gặp Khôi lúc 1 giờ sáng, đưa điện thoại ra trước mặt:
    – Đây là gì?

    Anh ta nhìn tôi, không hoảng hốt, không sợ hãi. Như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ lâu.

    – Anh yêu cô ấy. Chúng ta nên dừng lại.

    Tôi đã chờ anh xin lỗi. Tôi đã chờ anh giải thích rằng chỉ là phút bồng bột.

    Nhưng anh ta thậm chí còn không bận tâm.

    – Ly hôn đi. Cho cả hai tự do.

    Tôi im lặng. Trong im lặng ấy, tôi thấy rõ một điều:

    Anh ta đã có kế hoạch.

    Và điều quan trọng hơn, là anh ta nghĩ tôi sẽ khóc lóc, níu kéo, làm ầm lên.

    Proof sai.


    Quay lại ngày ký đơn.

    Vừa rời tòa, Khôi cười sáng rỡ như diễn viên trong phim:
    – Anh đi gặp Vy đây. Tối cả nhà ăn mừng tự do.

    Tôi chỉ gật đầu:
    – Chúc anh hạnh phúc.

    Khôi nhìn tôi với ánh mắt hả hê:
    – Cảm ơn em vì đã tự nguyện rút lui. Không phải ai cũng thông minh như vậy đâu.

    Trong mắt anh ta, tôi là kẻ thua cuộc.

    Nhưng anh ta không biết rằng trước ngày ký đơn ly hôn… tôi đã đổi toàn bộ giấy tờ pháp lý của căn nhà sang tên công ty tôi. Và công ty đó là tài sản riêng trước hôn nhân đã được công chứng.

    Với tôi, không bao giờ có chuyện:
    người phản bội lại được sống trong thứ tôi xây dựng.


    Tối hôm đó, gia đình chồng rộn ràng như mở hội.

    Tin nhắn gửi vào nhóm gia đình: “Tối nay ăn mừng giải thoát cho Khôi.”

    Tôi thậm chí còn không được mời.

    Tôi không buồn. Chỉ thấy nực cười.

    Mẹ chồng từng rất yêu quý tôi. Nhưng khi Khôi có nhân tình mới, tôi đột nhiên trở thành vật cản. Bà từng nói:
    – Phụ nữ thì nên biết thân phận. Vy nó trẻ, xinh, biết điều. Còn cô, cô phải nghĩ cho tương lai của Khôi chứ!

    Tương lai của Khôi?

    Là tôi phải tự động biến mất?

    Được thôi.

    Nhưng tôi biến mất theo cách của tôi.


    Tối đó, trong nhà hàng hải sản sang trọng, Khôi quỳ xuống, mở hộp nhẫn kim cương to như ngón tay cái. Một viên đá cắt sáng rực rỡ, ước tính phải 3 tỷ.

    – Vy, em đồng ý lấy anh chứ?

    Vy ôm miệng khóc sụt sùi:
    – Tất nhiên là đồng ý!

    Cả gia đình chồng vỗ tay.

    Tôi nhận được tin qua một người bạn.

    Tôi không đau nữa. Tôi chỉ thấy nhẹ nhàng.

    Vì tôi biết lát nữa thôi, họ sẽ gặp điều bất ngờ nhất cuộc đời.


    Khuya, khoảng gần 11 giờ, họ kéo nhau về nhà.

    Biệt thự tắt đèn, im phăng phắc.

    Khôi mở cửa bằng vân tay.

    Cửa bật ra.

    Và cả nhà sững sờ.

    Toàn bộ biệt thự trống trơn.

    Không đồ nội thất, không đồ điện tử, không tủ lạnh, không bộ sofa nhập từ Ý, không tranh treo tường, không chiếc đèn pha lê khổng lồ trị giá 600 triệu mà tôi đặt hàng từ Pháp.

    Chẳng có gì hết.

    Trống huơ trống huếch.

    Trống đến mức tiếng bước chân vang như tiếng gõ vào tim.

    Mẹ chồng hét lên:
    – Trời ơi!!! Ai dọn nhà vậy?

    Vy hoảng hốt:
    – Bị trộm hả anh?

    Khôi tái mặt, chạy vào mọi phòng, bật hết đèn lên.

    Căn phòng ngủ cũng trống.

    Thậm chí rèm cửa tôi cũng mang đi.

    Anh ta như phát điên:
    – Linh đâu? Linh đâu rồi?

    Mẹ chồng la lên:
    – Gọi cho nó! Gọi cho nó ngay!

    Khôi bấm số tôi. Tôi nghe máy chỉ sau hai hồi chuông.

    – Linh! Em làm cái gì nhà tôi?

    – Nhà anh? Tôi cười nhẹ. Anh nhầm rồi.

    – Cái gì?

    – Ngôi nhà đó thuộc sở hữu của Công ty LNA Interior. Mà công ty đó là tài sản riêng của tôi. Không phải tài sản chung. Không phải tài sản của nhà chồng. Không phải tài sản của anh.

    Im lặng ở đầu dây bên kia.

    – Tôi đã gửi thông báo quyền sử dụng và bảo vệ tài sản đến công an phường từ sáng. À, và hợp đồng bảo vệ cũng đã ký từ tuần trước.

    Tôi nói chậm rãi, rõ từng chữ:
    – Chúc mừng anh. Bây giờ anh không chỉ mất vợ. Anh mất luôn nhà.

    Khôi hét lên:
    – Cô điên rồi! Rồi cô tính ở đâu?

    Tôi mỉm cười:
    – Tôi ở nhà khác. Tôi có rất nhiều nhà.

    Im lặng lần nữa.

    – Còn anh thì sao?

    Tôi nghe tiếng mẹ chồng gào lên phía sau:
    – Con ơi, làm sao bây giờ? Nhà là của nó thật sao?

    Khôi cuống quýt:
    – Linh, anh nói chuyện được không? Mình gặp nhau…

    Tôi cắt lời:
    – Anh còn có Vy cơ mà?

    Anh im lặng.

    Tôi nói câu cuối cùng:
    – Đừng đem sự phản bội của anh đi gắn vào danh nghĩa giải thoát. Không phải tôi không thể sống thiếu anh. Mà là anh không xứng đáng sống cùng thứ tôi tạo ra.

    Tôi cúp máy.


    Ba ngày sau, tin đồn trong công ty ầm ầm:

    “Vy bỏ việc.”
    “Nhẫn 3 tỷ là Khôi vay tiền trả góp.”
    “Gia đình Khôi bị ép chuyển đi vì không có quyền ở đó.”

    Người đàn ông từng nói ly hôn là giải thoát, cuối cùng phải thuê phòng trọ.

    Còn tôi, tôi ngồi trong căn hộ view sông, uống café, mở dự án mới.

    Tôi không trả thù ai cả.
    Tôi chỉ trả lại mọi thứ về đúng vị trí.

    Nhiều người hỏi tôi:
    – Chị không tiếc à?

    Tôi lắc đầu.

    Tiếc người không biết trân trọng mình mới đáng tiếc.

    Còn tiếc một kẻ coi thường mình thì đúng là ngu ngốc.


    Một tháng sau, Khôi hẹn gặp tôi.

    Tôi đến, chỉ để nhìn xem người đàn ông từng nghĩ mình thắng đã trở thành gì.

    Anh ta gầy đi, mắt thâm quầng.

    – Linh… cho anh xin lỗi.

    – Em không cần lời xin lỗi đó.

    – Anh sai rồi.

    – Sai hay không, không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là anh biết mình đã mất gì.

    Khôi cúi đầu:
    – Em vẫn còn thương anh, đúng không?

    Tôi cười. Chưa bao giờ tôi thấy câu hỏi nào lố bịch đến vậy.

    – Tôi thương chính mình trước.

    – Nhưng… anh không sống nổi nếu không có em.

    – Anh vẫn sống được mà. Chẳng phải anh đang cố gắng sao?

    Khôi nhìn tôi, mắt đỏ lên:
    – Em cho anh một cơ hội được không?

    Tôi ngả người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt anh:

    – Cơ hội là thứ chỉ dành cho người biết trân trọng nó. Mà anh thì không.

    Anh run run:
    – Anh nhớ em.

    Tôi nói nhẹ như hơi thở:
    – Còn tôi thì không.

    Tôi đứng dậy ra về.

    Khôi không níu tay tôi. Có lẽ, anh biết mình không còn quyền đó nữa.


    Sau này, nhiều người hỏi tôi:

    “Bao nhiêu phần vợ chồng tìm đến ly hôn rồi quay lại?”

    Tôi luôn trả lời bằng câu này:

    “Việc quay lại với người đã phản bội chỉ giống như nhặt lại chiếc gương vỡ. Dù có dán lại được thì vết nứt vẫn nằm đó.”

    Tôi không quay đầu. Tôi không tiếc. Và tôi chưa từng hối hận.

    Vì tôi biết một điều:

    Không phải ai rời đi cũng là người thua cuộc.

    Có những người rời đi chính là chiến thắng.

    Và tôi chính là một trong số đó.

  • 10 năm làm mẹ đơn thân nuôi con không cha — cả làng đều ch;/ê cười tôi vô phúc, cho đến một ngày chiếc xe sang dừng trước cửa nhà

    10 năm làm mẹ đơn thân nuôi con không cha — cả làng đều ch;/ê cười tôi vô phúc, cho đến một ngày chiếc xe sang dừng trước cửa nhà

    Mười năm nay, cả làng Tân Phúc đều quen với cảnh Mai – người phụ nữ gầy gò, một mình cõng đứa con trai năm tuổi đi qua con đường đất đỏ mỗi sáng.

    Không chồng.
    Không nhà cửa tử tế.
    Không ai đứng ra thừa nhận đứa bé.

    Người ta nhìn cô bằng ánh mắt thương hại xen khinh bỉ.

    “Đàn bà không giữ nổi bố đứa nhỏ.”
    “Chắc nó cũng chẳng tử tế gì nên người ta bỏ.”
    “Con trai lớn lên chắc cũng y chang.”

    Mai nghe hết. Nhẫn nhịn hết.
    Chỉ có bé Bin, đôi mắt trong veo, là lý do duy nhất khiến cô còn đứng được giữa bao lời cay nghiệt.


    Chiều hôm ấy, trời đang nắng bỗng đổ mưa rào. Mai đang thu quần áo thì tiếng động cơ ô tô vang lên trước cổng. Cả xóm đổ ra xem — bởi trong cái làng nghèo này, hiếm có chiếc xe nào sang đến vậy.

    Một chiếc sedan đen bóng dừng lại.
    Cửa mở ra.

    Huy bước xuống — người đàn ông mà Mai không bao giờ nghĩ sẽ còn gặp lại.

    Anh mặc sơ mi trắng, tay đeo đồng hồ kim loại, dáng vẻ không còn giống anh kỹ sư nghèo của 10 năm trước nữa.

    Cả làng bắt đầu xì xào:

    “Ờ kìa, đẹp trai thế kia mà bỏ nó?”
    “Chắc đến đón con mà không nhận mẹ.”
    “Hay đến đòi đứa bé?”

    Mai ôm chặt Bin. Tim cô đập thình thịch.

    Huy dừng trước cửa, khẽ nói:

    “Mai… chúng ta cần nói chuyện.”

    Giọng anh bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự quyết liệt khiến cả đám hàng xóm tò mò dồn lại đứng xem.

    Mai nghiến răng:
    “Tôi không còn gì để nói với anh nữa.”

    Nhưng Huy không để cô tránh. Anh cúi xuống nhìn Bin — đứa bé có đôi mắt giống anh đến lạ.

    “Con trai…”
    Bin nép vào mẹ.

    Mai gắt lên:
    “Anh im đi. Cả đời này nó chỉ có tôi là cha mẹ.”

    Đám đông bắt đầu nhao nhao:

    “Úi giời, giờ còn đòi nhận?”
    “Giờ giàu rồi mới mò mặt về à?”

    Huy quay người lại, lạnh lùng nhìn tất cả.

    Và anh nói một câu khiến cả xóm nín lặng:

    “Tôi đến để xin lỗi Mai… và tuyên bố trước mọi người:
    Năm mảnh đất mặt đường ở khu trung tâm — đang đứng tên tôi — đều là tài sản của cô ấy và con trai.”

    Cả làng chết lặng.
    Một vài bà già há hốc miệng.

    Mai đứng sững, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Huy lấy từ cặp ra một xấp giấy đỏ, giơ lên trước mặt mọi người.

    “Mười năm trước, gia đình tôi ép tôi sang nước ngoài gấp. Tôi không thể đưa Mai đi cùng. Không thể nói lý do. Họ bắt tôi ký thỏa thuận cắt liên lạc với cô ấy… nếu không, họ sẽ phá sự nghiệp của tôi và làm hại cả mẹ tôi.”

    Tiếng xì xào tắt hẳn.

    Huy nhìn thẳng vào mắt Mai, giọng nghẹn lại:

    “Tôi không dám trái lệnh. Nhưng tôi vẫn để lại năm mảnh đất — đứng tên tôi — nhờ người bạn thân giữ hộ, chờ đến ngày có thể quay về gặp mẹ con em.”

    Mai run rẩy:
    “Anh… anh nói thật?”

    Huy gật đầu, mắt đỏ lên:

    “Anh đủ mạnh rồi. Không ai có thể cấm anh chăm sóc mẹ con em nữa.”

    Đấy là lúc trái tim Mai như bị bóp lại — vừa đau, vừa trào lên một nỗi uất nghẹn mà cô kìm suốt 10 năm.

    Huy quay sang hàng xóm, từng chữ rành rọt:

    “Từ nay, bất kỳ ai xúc phạm mẹ con cô ấy… chính là xúc phạm gia đình tôi.”

    Cả làng cúi gằm, không ai dám nói thêm lời nào.

    Mai ôm Bin, nước mắt rơi xuống má con.
    Cậu bé ngơ ngác hỏi:

    “Mẹ ơi… chú đẹp trai là ai?”

    Mai chưa kịp trả lời thì Huy đã quỳ xuống trước bé, hai tay run lên:

    “Ba đây con… Ba xin lỗi vì đã đến muộn quá lâu.”

    Bin ngập ngừng một lúc, rồi nhìn sang mẹ.
    Mai gật đầu khẽ.

    Cậu bé rụt rè đưa tay chạm vào Huy:

    “Ba thật hả?”

    Huy bật khóc.

    Cả xóm Tân Phúc im như tờ.

    Chỉ có giọng Mai khẽ vang lên, nứt ra nhưng đầy tự trọng:

    “Nếu anh đã quay về… thì từ nay, chúng ta làm lại.”

    Chiếc xe sang vẫn đỗ trước sân nhà cấp bốn cũ kỹ, nhưng lúc này, cả làng chẳng ai dám cười nữa — vì họ biết họ vừa chứng kiến một cú lật mặt cuộc đời.

  • Em cô chồng đến dự tiệc mừng đầy tháng không cho cháu được đồng nào lại còn ch;/ê ỏng eo không biết đẻ con trai, tôi nói thẳng “còn hơn cái buồng cau điế–c”

    Em cô chồng đến dự tiệc mừng đầy tháng không cho cháu được đồng nào lại còn ch;/ê ỏng eo không biết đẻ con trai, tôi nói thẳng “còn hơn cái buồng cau điế–c”

    Tiệc đầy tháng bé Minh Khuê đông nghịt người. Nhà chồng tôi dựng rạp tận ngoài ngõ, ai cũng đến chúc mừng, riêng Hân — em gái chồng — thì đến muộn, gương mặt hất hàm đặc trưng như thể cả bữa tiệc này chỉ để phục vụ mình nó.

    Nó đặt túi xuống ghế, mắt liếc cái nôi hồng của con tôi, rồi buông một câu chát chúa:

    “Trời đất ơi, đẻ con gái hả chị? Đúng là số không ai thương. Nhà này bao đời đẻ toàn con trai, đến chị thì… hên xui quá ha!”

    Mấy bác trong họ nhìn nhau, cười trừ.
    Tôi còn chưa kịp đáp thì Hân lại dí sát mặt, giọng the thé:

    “Mà chị mời em đến đầy tháng cháu thì cũng phải có phong bì chứ? Chứ đẻ con gái, tốn kém chi? Để dành tiền đẻ đứa sau đi chị.”

    Tôi đặt nhẹ muỗng xuống bàn.
    Cả tháng nay tôi nhịn hết — nhịn mẹ chồng soi mói, nhịn hàng xóm xì xào, nhịn việc chồng tôi bênh em gái vô lý. Nhưng hôm nay… tôi không muốn nhịn nữa.

    Tôi nhìn thẳng Hân, nói chậm rãi:

    “Còn hơn người… không biết đẻ.”

    Hân đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng:

    “Chị nói ai? Chị dám á?”

    Mọi người bắt đầu xôn xao. Mẹ chồng tôi — bà  — cau mày:

    “Con ăn nói cho cẩn thận, Hân nó chưa có chồng thì chưa đẻ, mắc gì nói vậy?”

    Tôi bật cười, nhưng là kiểu cười lạnh khiến cả bàn im bặt.

    “Con nói đúng người, mẹ ạ.”

    Tôi với tay cầm bát canh măng nóng bốc hơi nghi ngút, tiến đến trước mặt Hân.
    Nó còn chưa kịp phản ứng, tôi nghiêng nhẹ tay — xoạt! — bát canh đổ thẳng lên chiếc váy trắng nó vừa khoe mua gần triệu bạc.

    Hân hét toáng:

    “Chị điên rồi hả?”

    Tôi ném luôn cái bát xuống bàn cạch một cái, rồi lấy từ túi áo ra một tờ giấy gấp làm ba.

    Tôi hất nó trước mặt cả nhà chồng:

    “Muốn biết vì sao nó không biết đẻ không? Đọc đi.”

    Mọi người chết lặng.
    Hân run rẩy mở tờ giấy ra.

    Giấy xét nghiệm hiếm muộn.
    Tên: Nguyễn Ngọc Hân.
    Kết luận: buồng trứng ngừng hoạt động sớm — khả năng mang thai tự nhiên gần như bằng 0.

    Mặt mẹ chồng tôi tái mét.
    Chồng tôi — Long — đứng dậy sững sờ:

    “Hân… đây là…”

    Hân lắp bắp, nước mắt chảy ròng:

    “Ai… ai đưa cho chị cái này? Chị… chị theo dõi tôi?”

    Tôi khoanh tay, nói đủ lớn để cả họ nhà chồng nghe rõ:

    “Không ai theo dõi ai cả. Đứa em ‘hỗn như quỷ’ của anh chồng tôi đi khám chung bệnh viện với tôi. Nó văng giấy ngay trước cửa phòng khám. Tôi nhặt giúp… và hôm nay nó xúc phạm con gái tôi, nên tôi trả lại.”

    Không gian im phăng phắc.

    Tôi bước đến cạnh cái nôi, vén nhẹ khăn của Minh Khuê, rồi nói rõ từng chữ, giọng sắc như dao:

    “Con gái tôi sinh ra là phước.
    Còn chuyện ‘đẻ con trai để nối dõi’ — lỗi không phải ở mẹ.
    Muốn trách thì trách đàn ông trong nhà này.”

    Mấy ông chú trong họ giật bắn người.
    Mẹ chồng tôi chụp ngực vì sốc.

    Long tái mặt, lắp bắp:

    “Ý… ý em là sao?”

    Tôi liếc anh một cái sắc lẻm:

    “Anh quên rồi hả? Giới tính do nhiễm sắc thể Y của đàn ông quyết định. Em đẻ con gái hay con trai là… do anh.”

    Một tiếng “ồ” vang lên từ bàn bên.
    Hân ngồi sụm xuống, vừa đau vừa nhục.
    Nhà chồng im re như chùa Ba Vàng lúc tắt điện.

    Tôi bế con đứng thẳng lưng, nhìn cả gia đình nhà chồng:

    “Từ nay, ai còn mở miệng khinh con gái tôi… thì liệu hồn.”

    Bà Dư cúi đầu.
    Long không dám ngẩng mặt.

    Còn Hân… ôm lấy mặt, khóc òa trong im lặng.

    Chỉ có tiếng trẻ con trong nôi khẽ ọ ẹ, nhẹ như một dấu chấm hết cho tất cả sự độc miệng ngày hôm nay.