Tác giả: admin

  • Tỷ phú bắt gặp cô giúp việc cho con trai của ông bú — Điều xảy ra sau đó khiến tất cả s ử ng s ố t

    Tỷ phú bắt gặp cô giúp việc cho con trai của ông bú — Điều xảy ra sau đó khiến tất cả s ử ng s ố t

    Ngôi biệt thự rộng lớn nằm ven ngoại ô thành phố vốn nổi tiếng vì sự sang trọng và kín cổng cao tường.

    Ông Hùng – một tỷ phú trong giới bất động sản – từ lâu đã nổi tiếng là người nghiêm khắc, kỷ luật và đề cao hình ảnh gia đình.

    Với ông, mọi chuyện trong nhà phải gọn ghẽ, không để điều tiếng lọt ra ngoài.

    Sáng hôm đó, ông vô tình trở về nhà sớm hơn thường lệ. Ông vốn định đi công tác nhưng chuyến bay hoãn. Khi bước vào cánh cổng sắt to nặng,

    Ông thấy không khí trong biệt thự khác lạ: tĩnh lặng hơn thường ngày, nhưng lại thấp thoáng tiếng cười trẻ con xen lẫn âm thanh thì thầm từ phòng khách phụ.

    Ông bước chậm rãi, không muốn gây tiếng động. Càng lại gần, ông càng ngạc nhiên khi phát hiện ra hình ảnh mà ông chưa từng nghĩ đến: cô giúp việc

    – chị Mai – đang bế con trai ông mới tròn 18 tháng tuổi, cho bú sữa từ chính bầu ngực của mình.

    Đứa bé ôm chặt lấy chị, miệng chúm chím, còn chị Mai thì ánh mắt vừa dịu dàng vừa thoáng chút bối rối.

    Trong giây phút đó, ông Hùng đứng chết lặng. Ông không tin nổi mắt mình. Một loạt câu hỏi hiện lên:

     “Tại sao lại như vậy? Nó có ý nghĩa gì? Đứa nhỏ của mình đã thiếu thốn điều gì mà phải nhận sữa từ một người giúp việc?”

    Ông khẽ hắng giọng. Cảnh tượng khiến chị Mai giật mình. Chị vội ôm bé ra, luống cuống giải thích, khuôn mặt đỏ bừng:

  • Cô gái 25 tuổi cưới đại anh xe ôm cho có chồng

    Cô gái 25 tuổi cưới đại anh xe ôm cho có chồng

    Thủy yêu Nam từ khi 2 người là sinh viên năm cuối. 5 năm thanh xuân, họ cùng nhau vượt qua qua bao khó khăn nhưng vô cùng hạnh phúc. Cả hai đã mơ về căn nhà nhỏ nơi có tiếng trẻ con bi bô. Cô tin anh đến mức sẵn sàng đưa hết 100 triệu tiền tiết kiệm sau mấy năm đi làm cho mẹ Nam chữa bệnh, chẳng cần giấy tờ hay cam kết, chỉ vì tin vào lời anh nói: “Sau này cưới xong, tiền của em cũng là tiền của anh mà.”

    Nhưng đời không giống lời hứa. Một ngày, Nam báo tin mẹ anh đã khỏi, nhưng ngay sau đó đăng ảnh đính hôn với người khác – một cô gái nhà mặt phố, xinh đẹp và giàu có. Thủy chết lặng. Cô gọi hàng chục cuộc, nhắn hàng trăm tin, nhưng chỉ nhận được đúng một dòng: “Anh xin lỗi. Anh cần một tương lai ổn định. Chúc em hạnh phúc.”

    Thủy như hóa đá. Cô thu dọn căn phòng nhỏ, viết vài dòng tuyệt mệnh rồi bước ra ngoài giữa cơn mưa đêm tầm tã. Gần nửa đêm, Thủy bắt gặp một anh xe ôm công nghệ đang đứng trú mưa. Cô ngập ngừng: “Anh… chở tôi lên cầu TT được không?”

    Anh xe ôm tên Phúc, dáng người gầy, khuôn mặt hiền lành, chỉ khẽ gật đầu rồi nổ máy, chẳng hỏi thêm câu nào. Trên đường đi, gió lạnh quất vào mặt, Thủy cắn môi đến bật máu. Phúc thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy đôi mắt cô đẫm nước, trong lòng anh chợt dâng lên một linh cảm chẳng lành.

    Đến giữa cầu, Thủy khẽ nói: “Anh chờ tôi một chút… tôi chỉ muốn nhìn sông thôi.” Phúc lặng người. Nhưng khi thấy cô tiến gần lan can, anh vội lao tới, nắm chặt tay cô, giọng run run mà kiên quyết: “Em còn bố mẹ không? Họ sẽ ra sao nếu mất em?”.“Một thằng đàn ông phản bội không đáng để em đánh đổi cả m..ạng số..ng.”

    Lời nói ấy như nh..át d..ao xé toang bức tường tuyệt vọng trong lòng Thủy. Nước mưa hòa nước mắt, cô òa khóc như đứa trẻ. Cô gục xuống vai anh, khóc cho trôi hết 5 năm yêu thương, hết những tổn thương cô từng nuốt vào lòng.

    Đêm ấy, Phúc đưa Thủy về nhà. Anh không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu: “Nếu em cần người lắng nghe, anh sẵn sàng.” Những ngày sau đó, Phúc vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm: “Em ăn gì chưa?”. “Hôm nay có đi làm không?”

    Sự chân thành, giản dị của anh khiến Thủy cảm thấy lòng mình yên ổn lạ thường. Không nhà cao cửa rộng, không xe sang, không lời hoa mỹ – chỉ là một người đàn ông luôn sẵn sàng dừng xe giữa đường chỉ để hỏi cô có ổn không.

    Bốn tháng sau, Phúc tỏ tình. Thủy đồng ý – không phải vì yêu, mà vì cô muốn trả thù Nam, muốn cho anh ta thấy, không có anh, cô vẫn hạnh phúc. Ngày cưới, người ta xì xào: “Con Thủy hoa khôi ngày xưa yêu thằng Nam 5 năm, giờ đi lấy anh xe ôm à?”. “Đúng là gái đẹp mà dại, hết tuổi xuân lại lấy đại cho có chồng.”

    Thủy chỉ mỉm cười nhạt. Cô nghĩ, sau đám cưới này, chỉ cần đăng một tấm hình hạnh phúc, Nam và lũ bạn anh ta chắc chắn sẽ phải cay đắng nhìn. Nhưng mọi chuyện chỉ thật sự sốc khi mẹ chú rể bước lên sân khấu, rút từ trong túi ra 20 cây vàng cùng sổ đỏ căn nhà mặt phố.
    Bà ôm lấy Thủy, nghẹn ngào nói:

    “Con trai mẹ nghèo, nhưng mẹ không để con khổ. Con đã chịu nhiều thiệt thòi, từ nay mẹ sẽ thương con như con gái ruột.”. Thủy chết lặng. Không phải vì số vàng, mà vì lần đầu tiên, sau bao năm, cô cảm thấy mình được yêu thương – thật lòng.

    Hôm ấy, Thủy không chỉ đăng một tấm ảnh, mà là một loạt hình, vàng đeo trĩu cổ, nụ cười rạng rỡ bên người chồng hiền lành. Cả mạng xã hội sững sờ, còn Nam thì chỉ biết lặng lẽ nhìn – người con gái anh từng bỏ rơi, nay lại có hạnh phúc viên mãn hơn bất kỳ ai.

    Một năm sau, Thủy sinh con gái đầu lòng. Phúc vẫn lái xe, nhưng không còn là xe ôm – mà là xe hơi, chiếc xe anh mua bằng tiền tích góp và phần quà cưới mẹ tặng. Ngày đầy tháng con Thủy, Nam tìm đến. Giờ đây, anh ta bị nhà vợ khinh thường vì sống cảnh ở rể, suốt ngày bị dè bỉu là “thằng ăn bám”. Không dám bước vào nhà, Nam chỉ đứng ngoài, nhờ người quen gọi Thủy ra.

    Anh cúi gằm, giọng khàn đặc: “Anh… sai rồi.”. Thủy nhìn anh, ánh mắt bình thản: “Anh sai không phải vì bỏ em… mà vì đã nghĩ rằng tiền có thể mua được hạnh phúc.”. Rồi cô quay lưng, bế con vào nhà, nơi có người đàn ông từng cứu cô khỏi vực thẳm tuyệt vọng – người chồng mà cô biết, dù nghèo đến đâu, vẫn giàu lòng nhân hậu.

    Không phải ai mặc áo vest cũng là người tử tế, và cũng không phải ai chạy xe ôm cũng nghèo lòng. Có những người đến vào đúng lúc ta muốn buông bỏ – là định mệnh, không phải ngẫu nhiên.

  • 40 tuổi chưa lấy chồng, vì mẹ giục quá nên tôi chấp nhận lên xe hoa với một ông chú 65 tuổi có 4 đời vợ. Cả làng cả xóm d;ị ngh;ị, không ai th:è;m đế;n đ:ám cưới của tôi

    40 tuổi chưa lấy chồng, vì mẹ giục quá nên tôi chấp nhận lên xe hoa với một ông chú 65 tuổi có 4 đời vợ. Cả làng cả xóm d;ị ngh;ị, không ai th:è;m đế;n đ:ám cưới của tôi

    Bốn mươi năm trôi qua, tôi vẫn sống độc thân trong căn nhà nhỏ nằm cuối làng, nơi những cơn gió chiều tà thổi qua hàng tre, mang theo hương lúa thơm ngát.

    Làng Hạ, nơi tôi sinh ra và lớn lên, là một nơi bình dị, nhưng con người ở đây lại khắc nghiệt với những ai không đi theo lề lối quen thuộc.

    Ở tuổi này, tôi đã quen với những ánh mắt dò xét, những lời xì xào sau lưng: “Con bé Linh, xinh xắn, học thức, sao mãi không chịu lấy chồng?” Mẹ tôi, người phụ nữ tần tảo cả đời vì tôi, càng ngày càng sốt ruột.

    “Linh ơi, mẹ chẳng còn sống được bao lâu. Con lấy chồng đi, để mẹ yên lòng!” Lời mẹ như nhát dao cứa vào tim, nhưng tôi chỉ cười, lảng tránh. Tình yêu, với tôi, là thứ xa xỉ chẳng dễ tìm.

    Cho đến một ngày, mẹ gần như tuyệt vọng, kéo tôi ra sân, chỉ vào bức tường loang lổ của căn nhà cũ và nói: “Nếu con không lấy chồng, mẹ sẽ không nhắm mắt xuôi tay được!” Tôi thở dài, không muốn mẹ buồn thêm.

    Và rồi, qua một người mai mối trong làng, tôi gặp ông Tâm – một người đàn ông 65 tuổi, tóc muối tiêu, dáng vẻ điềm đạm nhưng mang tiếng “đã qua bốn đời vợ”.

    Dân làng xì xào, gọi ông là “gã đào hoa già”, kẻ chẳng biết trân trọng phụ nữ. Tôi không quan tâm lắm. Với tôi, đây chỉ là cách làm mẹ vui, một cuộc hôn nhân không tình yêu, không hy vọng. Tôi gật đầu đồng ý, và đám cưới được định ngày.

    Ngày cưới đến, hội trường làng trống trơn. Không một bóng người, ngoài mẹ tôi, vài người thân, và ông Tâm với nụ cười hiền lành. Dân làng không ai thèm đến. Họ bảo tôi “hám tiền”, “bán rẻ đời mình” khi cưới một ông già từng bốn lần ly hôn.

    Tiếng nhạc cưới vang lên lẻ loi, như giễu nhại sự cô đơn của tôi. Tôi mặc áo dài đỏ, đứng bên ông Tâm, lòng nặng trĩu. Ông nắm tay tôi, thì thầm: “Đừng buồn, Linh. Hôm nay là ngày vui của chúng ta.” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng chỉ thấy trống rỗng.

    Bất ngờ đầu tiên xảy ra ngay giữa buổi lễ. Khi cha xứ vừa đọc xong lời chúc phúc, một tiếng ồn lớn vang lên ngoài cổng. Tôi giật mình, quay ra, thấy một chiếc xe tải chở đầy hoa tươi dừng lại trước hội trường.

    Những người công nhân mặc đồng phục bắt đầu bưng từng giỏ hoa lớn, đủ loại – cúc, hồng, đồng tiền – xếp đầy lối đi. Mẹ tôi ngạc nhiên, hỏi: “Ai làm cái gì thế này?” Ông Tâm mỉm cười, không đáp, chỉ ra hiệu cho tôi chờ.

    Rồi, từ trong đám người công nhân, một nhóm trẻ con làng chạy ùa vào, tay cầm những tấm thiệp viết tay, nét chữ nguệch ngoạc nhưng đầy chân thành.

    Một cô bé, con chị hàng xóm, chạy đến trước mặt tôi, đưa thiệp: “Cô Linh, chú Tâm bảo tụi con viết lời chúc cô. Chú tốt lắm, cô đừng buồn nha!”

    Tôi cầm tấm thiệp, đọc dòng chữ ngây ngô: “Chúc cô Linh hạnh phúc mãi mãi!” Tim tôi chợt ấm lại, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Bất ngờ thứ hai khiến cả hội trường sững sờ. Từ ngoài cổng, từng nhóm người làng bắt đầu kéo đến. Họ không mặc đồ đẹp, không mang quà, nhưng gương mặt ai nấy đều rạng rỡ.

    Chị Hằng, người hay buôn chuyện nhất làng, bước vào, ôm chầm lấy tôi: “Linh, chị xin lỗi.

    Chị không biết ông Tâm tốt đến vậy!” Tôi ngơ ngác, chưa kịp hỏi thì ông Tâm bước lên bục, cầm micro, giọng trầm ấm vang lên.

    “Thưa bà con, hôm nay là ngày vui của tôi và Linh. Tôi biết mọi người dị nghị, cho rằng tôi không xứng với cô ấy. Tôi từng có bốn người vợ, đúng vậy, nhưng không phải vì tôi đào hoa hay phụ bạc.

    Họ rời đi vì tôi không thể cho họ hạnh phúc trọn vẹn, vì tôi đã dành cả đời mình để sửa chữa một sai lầm lớn.” Cả hội trường im phăng phăng.

    Ông Tâm kể, giọng nghẹn ngào: “Ba mươi năm trước, tôi từng gây ra một vụ tai nạn, làm một người mất đi đôi chân.

    Tôi đã chạy trốn, nhưng lương tâm không tha thứ. Tôi quay lại, chăm sóc người đó suốt đời, dù họ không chấp nhận tôi.

    Bốn người vợ của tôi rời đi vì không chịu nổi cuộc sống của một người chồng luôn mang nợ ân tình.”

    Tôi sững sờ, nước mắt lăn dài. Dân làng bắt đầu xì xào, nhưng lần này là sự kinh ngạc và cảm phục. Ông Tâm tiếp tục: “Hôm qua, tôi đã làm một việc mà tôi hy vọng sẽ chuộc lại phần nào lỗi lầm.

    Tôi đã hiến toàn bộ đất đai và tiền tiết kiệm của mình để xây một ngôi trường mới cho làng Hạ. Các cháu nhỏ sẽ không phải đi học xa nữa.

    Và tôi muốn Linh – người phụ nữ tôi trân trọng – cùng tôi tiếp tục những việc tốt đẹp này.”

    Dịch vụ làm đẹp

    Bất ngờ cuối cùng, cũng là điều khiến cả làng đổi thay. Từ ngoài cổng, một người đàn ông ngồi xe lăn được đẩy vào. Đó là ông Hùng – người bị tai nạn năm xưa do ông Tâm gây ra.

    Ông Hùng đứng lên, dù khó nhọc, và nắm tay ông Tâm: “Tôi đã tha thứ cho anh từ lâu. Hôm nay, tôi đến để chúc phúc cho hai người.”

    Cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Dân làng, từ những người từng dè bỉu, giờ kéo đến, ôm lấy tôi, chúc phúc, xin lỗi vì đã hiểu lầm. Chị Hằng khóc: “Linh, em may mắn lắm. Ông Tâm không chỉ tốt với em, mà với cả làng này.”

    Tôi nhìn ông Tâm, người đàn ông mà tôi từng nghĩ chỉ là một lựa chọn bất đắc dĩ. Giờ đây, tôi thấy ở ông một trái tim rộng lớn, một con người dám đối diện với sai lầm và sống vì người khác.

    Đám cưới kết thúc không chỉ trong tiếng cười, mà trong cả những giọt nước mắt hạnh phúc. Dân làng ở lại đến khuya, cùng nhau hát vang, như thể cả làng Hạ đang tổ chức một lễ hội.

    Tôi nắm tay ông Tâm, lòng thầm hứa sẽ cùng ông viết tiếp câu chuyện của lòng nhân ái, của tình yêu nảy nở từ những điều bất ngờ nhất.

  • Thấy thông gia đeo cái cái kiềng vàng cho con gái mình, mẹ cô dâu gi ậ t luôn xuống đất

    Thấy thông gia đeo cái cái kiềng vàng cho con gái mình, mẹ cô dâu gi ậ t luôn xuống đất

    Ngày dạm ngõ, mẹ Minh – bà Thu – nhìn quanh căn nhà cấp bốn x/ập x/ệ mà cau mày. Sau buổi nói chuyện, khi ra cổng, bà dúi vào tay mẹ Hương một chiếc hộp nhung nhỏ, giọng ngọt như đường:

    “Chị cầm cái kiềng này về nhé, hôm cưới nhớ đeo cho con gái chị cho đẹp mặt. Dâu con nhà tôi không thể tay trắng bước ra rạp được, người ta cười.”

    Mẹ Hương bối rối nhận lấy, cảm ơn rối rít. Nhưng khi về nhà, bà mở hộp ra thì ng//ã qu//ỵ — bên trong là chiếc kiềng vàng g//iả, nhẹ hều và lấp lánh như nhựa mạ.

    Bà lặng người, nư/ớc m/ắt rơi xuống đôi bàn tay chai sạn:

    “Người ta co//i th//ường con mình đến vậy sao…”

    Bà không nói gì với Hương, chỉ im lặng cất chiếc kiềng ấy vào tủ. Suốt đêm hôm đó, bà ngồi nhìn tấm hình cưới con gái mà n/ước m/ắt không ngừng rơi.

    Đến ngày cưới, rạp được dựng hoành tráng bên nhà trai. Họ hàng, quan khách tấp nập. Khi MC hô to phần trao quà cưới, mẹ Minh oai vệ bước lên sân khấu, giọng sang sảng:

    “Nhà trai xin trao cho cô dâu chút quà hồi môn – 1 chiếc kiềng vàng 9999!”

    Bà lấy chính chiếc kiềng g///iả giống y như đã đưa cho nhà gái, đeo lên cổ Hương, ánh đèn chiếu lấp lánh, bà nở nụ cười mãn nguyện, còn khách khứa xì xào trầm trồ. Chuyện vàng g//iả này chỉ có vợ chồng bà, con trai bà, mẹ Hương và 1 người họ hàng bà nhờ mua hộ mơí biết

    Nhưng đúng lúc ấy, MC cất lời:

    “Xin mời đại diện nhà gái – bố mẹ cô dâu – lên sân khấu trao quà cưới cho con gái!”

    Cả rạp im bặt. Ai cũng nghĩ nhà quê chắc chỉ biếu vài phong bì tượng trưng.

    Thế nhưng, mẹ Hương bước lên chậm rãi, tay xách một chiếc túi da nặng trĩu. Mẹ chồng Hương nhìn về phía thông gia cươì khẩy, khinh thường …. Miệng thốt ra câu: “Nhà ấy có trao vàng thì cũng chỉ là vàng g///iả thôi, ngh//èo r//ớt cả đời làm gì biết tới vàng thật…”

    Mẹ Hương vẫn điềm tĩnh. Bà mỉm cười hiền hậu, nhìn thẳng vào thông gia, rồi từ từ lấy từng thứ ra, bà đặt lên bàn 10 cây vàng sáng chói, quyển sổ đỏ đỏ rực, cùng 200 triệu tiền mặt.

    Bà nói rõ từng chữ, giọng r//un nhưng rắn rỏi:

    “Nhà tôi tuy ngh//èo, nhưng không h//èn. Con gái tôi không cần g//iả vàng để ‘đẹp mặt’, mà cần được tôn trọng.

    Đây là của hồi môn thật — đất đai cha mẹ dành dụm cả đời, cộng thêm tiền anh chị em góp cho con.

    Mong thông gia và mọi người chứng giám — con tôi không bước vào nhà ai để x//in, mà bước vào với đầy đủ danh dự.”

    Cả rạp cưới n//ổ tu//ng tiếng xì xào. Người ta chỉ trỏ, kẻ quay lại nhìn mẹ chú rể – bà Thu – m//..ặt c.//.ắt không còn gi…ọt m……áu.

    Chiếc kiềng gi//ả trên cổ Hương giờ sáng lấp lánh trong ánh đèn, nhưng lại trở thành v..ết nhụ.//..c không thể che.

    Một người khách ngồi bàn đầu buột miệng:

    “Vàng gi///ả thì sáng đấy, nhưng lòng người thì tối.”

    Bà Thu kh//ụy xuống ghế, run rẩy, miệng lắp bắp:

    “Tôi… tôi không biết… là gi///ả thật…”

  • 61 tuổi, tôi tái giá với mối t ì n h đầu: Đêm tân h ô n, vừa c ở i áo vợ, tôi bỗng giật mình, đau x ó t khi nhìn thấy…

    61 tuổi, tôi tái giá với mối t ì n h đầu: Đêm tân h ô n, vừa c ở i áo vợ, tôi bỗng giật mình, đau x ó t khi nhìn thấy…

    Tôi tên Minh, năm nay 61 tuổi. Vợ đầu của tôi mất cách đây 8 năm vì bệnh nặng. Suốt ngần ấy năm, tôi sống lủi thủi một mình. Con cái đều lập gia đình, mỗi tháng ghé qua đưa tiền, mua thuốc, rồi lại vội vã rời đi.

    Tôi không trách các con. Chúng nó bận, tôi hiểu. Nhưng có những tối mưa gió, nằm nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn, tôi thấy mình nhỏ bé và cô độc khủng khiếp.

    Năm ngoái, tôi lên Facebook, vô tình tìm được Liên – mối tình đầu thời cấp ba. Hồi đó tôi thích Liên lắm. Tóc cô dài ngang lưng, mắt đen láy, cười rạng rỡ. Nhưng khi tôi còn đang lo thi đại học thì gia đình cô gả về miền Nam cho một người đàn ông hơn cô 10 tuổi.

    Chúng tôi mất liên lạc từ đó. Bốn mươi năm sau gặp lại, cô đã là góa phụ, chồng qua đời được 5 năm, sống cùng con trai út nhưng nó làm ăn xa, ít về.

    Ban đầu, chúng tôi chỉ nhắn tin hỏi thăm. Rồi gọi điện. Rồi hẹn cà phê. Rồi chẳng hiểu sao, cứ cách vài ngày, tôi lại chạy xe qua thăm cô, mang theo ít trái cây, hộp bánh, và vài món thuốc bổ xương khớp.

    Một lần, tôi nói đùa:

    – Hay là… hai đứa già này cưới nhau cho đỡ cô đơn?

    Không ngờ, mắt cô đỏ hoe. Tôi luống cuống giải thích thì cô bật cười, gật đầu nhẹ.

    Bột tỏi

    Thế là, 61 tuổi, tôi tái giá với mối tình đầu.

    Ngày cưới, tôi mặc áo dài gấm màu nâu sẫm, cô mặc áo dài lụa trắng, tóc vấn đơn giản, cài một chiếc kẹp ngọc trai nhỏ xíu. Bạn bè, hàng xóm đến chúc mừng đông đủ. Ai cũng bảo: “Trông cô chú như hồi trẻ lại.”

    Tôi cũng thấy mình trẻ thật. Tối đó, chúng tôi dọn dẹp xong mâm cỗ thì đã gần 10 giờ. Tôi pha sẵn cho cô ly sữa nóng, rồi khệ nệ đóng cửa, tắt đèn ngoài hiên.

    Đêm tân hôn – cái đêm mà suốt tuổi già tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ có nữa – cuối cùng cũng tới.

    Khi tôi vừa cởi áo cô, tôi giật mình. Khắp lưng, vai và cánh tay cô là những vết sạm màu, những vết hằn cũ dài chằng chịt. Tôi đứng sững, tim nhói lên.

    Cô kéo vội tấm chăn che người, ánh mắt hoảng sợ. Tôi run run hỏi:

    – Sao… sao lại thế này hả Liên?

    Cô quay mặt đi, giọng nghẹn lại:

    – Ngày xưa, ông ấy hay nóng giận… la mắng, khó tính… Em không dám nói với ai…

    Tôi ngồi phịch xuống giường, không cầm được nước mắt. Tôi thương cô, thương đến thắt ruột. Hóa ra suốt mấy chục năm, cô đã sống trong sợ hãi, trong tủi nhục, không dám chia sẻ cùng ai. Tôi khẽ cầm tay cô, đặt lên ngực mình:

    – Không sao đâu… Từ nay, sẽ không còn ai làm em buồn nữa. Không ai được quyền làm em tổn thương nữa… Ngoài anh, nhưng anh chỉ làm em hạnh phúc thôi.

    Cô bật khóc. Tiếng khóc nghẹn, nhỏ nhưng run rẩy. Tôi kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Lưng cô gầy, xương nhô lên, nhưng người phụ nữ bé nhỏ này, suốt đời chỉ biết nhẫn nhịn.

    Đêm tân hôn của chúng tôi không giống những cặp vợ chồng trẻ. Chúng tôi chỉ nằm bên nhau, nghe tiếng dế kêu ngoài sân, nghe gió rì rào qua kẽ lá. Tôi vuốt tóc cô, khẽ hôn lên trán cô. Cô cũng vuốt má tôi, thì thầm:

    – Cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã cho em biết, trên đời này vẫn còn người thương em.

    Tôi mỉm cười. 61 tuổi, tôi mới hiểu, hạnh phúc đôi khi không phải là tiền bạc, không phải những ngày trai trẻ sục sôi. Mà là khi về già, có một bàn tay để nắm, có một bờ vai để dựa, và có một người sẵn sàng ngồi cạnh mình suốt đêm chỉ để lắng nghe nhịp tim nhau đập.

    Ngày mai rồi sẽ tới. Cũng chẳng biết còn sống được bao lâu. Nhưng tôi chắc chắn một điều: những ngày còn lại của đời cô, tôi sẽ bù đắp, sẽ yêu thương, sẽ trân trọng, để cô không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.

    Vì với tôi, đêm tân hôn hôm nay, chính là món quà lớn nhất mà cuộc đời đã trả lại, sau cả nửa thế kỷ thương nhớ, bỏ lỡ và đợi chờ.

  • Phú bà chấp nhận trả 20 triệu mỗi tháng cho mấy тнằиg cυ trẻ khỏe ở quán B/ay Đêm chỉ để nghe nó hát

    Phú bà chấp nhận trả 20 triệu mỗi tháng cho mấy тнằиg cυ trẻ khỏe ở quán B/ay Đêm chỉ để nghe nó hát

    Ở thành phố Quảng Giang, ai mà chẳng biết đến bà Thúy Lan, 47 tuổi — vợ một chủ doanh nghiệp xây dựng giàu có, ở biệt thự mặt hồ Tân Phúc.
    Chồng đi công tác triền miên, con thì du học, bà Lan cô đơn đến phát sợ.

    Thế rồi một tối, trong buổi tiệc sinh nhật bạn, bà được rủ đến quán “Bay Đêm”, quán karaoke sang trọng nhất khu trung tâm.
    Nơi ấy ánh đèn tím rực, tiếng nhạc dập dìu, và những chàng trai trẻ khỏe – giọng ngọt như mật, dáng lại chuẩn như người mẫu.


    Lần đầu nghe Minh Kha, chàng trai mới 25 tuổi, cất giọng hát “Tình thôi xót xa”, bà Lan như bị thôi miên.
    Cảm giác vừa lạ lẫm vừa trẻ lại, như mình 20 tuổi.

    Từ hôm đó, bà đặt phòng VIP riêng, chỉ để nghe Kha hát, trả hẳn 20 triệu mỗi tháng — “chỉ cần hát cho chị nghe thôi, đừng làm gì khác”.

    Kha cười hiền, giọng nhỏ nhẹ:

    “Em chỉ cần chị vui là được.”


    Rồi bà Lan đến mỗi tối, cứ 8 giờ là xe con đen bóng đỗ trước cửa “Bay Đêm”.
    Nhân viên gọi bà là “Phú bà Lan Bay”, một người đàn bà chịu chơi, đẹp sang mà lại sòng phẳng.

    Chồng bà – ông Hưng – nghi ngờ, nhưng không nói gì.
    Ông tưởng vợ đi spa, họp hội bạn.
    Ai ngờ bà bỏ bê cả công ty, chỉ quanh quẩn ở quán hát đến 2, 3 giờ sáng, mắt đỏ hoe mà miệng vẫn cười.


    Cho đến đêm mưa hôm ấy, quán “Bay Đêm” bỗng bị công an ập vào kiểm tra hành chính.
    Ánh đèn pin rọi loang loáng, tiếng người hô nhau:

    “Tất cả nằm yên, kiểm tra nhân thân!”

    Bà Lan sợ đến tái mặt, vội tìm Kha nhưng không thấy.
    Trong phòng VIP, hàng loạt CMND giả, thuốc kích thích và phong bì tiền mặt bị thu giữ.


    Sáng hôm sau, báo Quảng Giang Online giật tít lớn:

    “Phát hiện đường dây ‘dịch vụ hát thuê’ trá hình do nhóm thanh niên giả danh ca sĩ hoạt động xuyên tỉnh.”

    Người cầm đầu – không ai khác – chính là Minh Kha, tên thật là Nguyễn Hữu Khải, từng có 2 tiền án về lừa đảo và tội danh môi giới mại dâm trá hình.
    Hắn và đồng bọn chuyên tiếp cận những người phụ nữ giàu có cô đơn, nhận tiền “nghe hát”, sau đó quay clip tống tiền hoặc moi thông tin tài khoản ngân hàng.


    Khi công an đọc danh sách các “khách VIP”, tên bà Lan nằm ngay đầu bảng – với tổng chi gần 400 triệu đồng chỉ trong 5 tháng.
    Ông Hưng – chồng bà – cầm tờ biên bản, lặng người, còn con trai bà ở nước ngoài gửi về duy nhất một dòng tin:

    “Mẹ làm con xấu hổ quá…”


    Ba tuần sau, bà Lan bán tháo chiếc Mercedes, đóng cửa nhà gần hồ, chuyển về sống ở căn hộ nhỏ ngoại ô.
    Người ta bảo bà phát điên, ngày nào cũng nghe lại giọng hát của Kha trong điện thoại, bật khóc một mình.


    Cú twist cuối cùng:
    Một đêm, hàng xóm nghe tiếng bà Lan gào trong nhà, họ phá cửa xông vào thì chỉ thấy điện thoại vẫn bật, màn hình dừng ở một tin nhắn chưa gửi đi:

    “Kha ơi… chị tha cho em rồi. Nhưng sao hôm đó, người còng tay em… lại chính là chồng chị?”

  • Bố mẹ tôi làm một mâm cơm quê, toàn đồ sạch để mời con rể tương lai đến ăn mà không ng ờ anh không thèm đ ộ ng đũa lấy 1 miếng

    Bố mẹ tôi làm một mâm cơm quê, toàn đồ sạch để mời con rể tương lai đến ăn mà không ng ờ anh không thèm đ ộ ng đũa lấy 1 miếng

    Hôm ấy, bố mẹ tôi dậy từ tờ mờ sáng, lật đật ra vườn bắt gà, ra ao kéo cá, vào vườn hái rau. Tất cả chỉ để chuẩn bị một mâm cơm quê, tươm tất nhưng giản dị, mời con rể tương lai về ăn lần đầu. Mẹ tôi còn thì thầm:

    – “Đồ quê không bằng thành phố, nhưng ít nhất sạch sẽ, tử tế, mong nó quý trọng tấm lòng.”

    Đến bữa, cả nhà hồi hộp chờ. Vậy mà vừa ngồi xuống, anh con rể tương lai cau có nhìn mâm cơm, gắp thử miếng rau rồi buông đũa, lạnh lùng buông một câu:

    – “Cơm này cho cún ăn thì đúng hơn.”

    Cả nhà chết lặng. Tôi nghẹn đến đỏ mặt, bố tôi tím tái không nói thành lời, còn mẹ run run đặt thêm bát canh gà:

    – “Con thử nếm đi, gà nhà nuôi, không hóa chất đâu…”

    Anh ta chẳng thèm đụng đũa, hất ghế đứng dậy đi thẳng, để lại cả mâm cơm nguội ngắt và bầu không khí nặng nề như có ai bóp nghẹt. Tôi tủi nhục muốn khóc òa.

    Cả nhà còn đang bàn tán thì đúng 30 phút sau, điện thoại nhà tôi réo vang. Đầu dây bên kia là giọng run rẩy của một người lạ:

    – “Có phải người nhà anh Tuấn không? Anh ấy… vừa gặp tai nạn… xe lao thẳng xuống ruộng, giờ đang cấp cứu.”

    Cả nhà chết sững. Mẹ tôi ôm ngực ngã khụy, bố vội chụp lấy cái ghế. Tôi run bần bật, trí óc trống rỗng.

    Nhưng điều khiến mọi người điếng người hơn là khi vào bệnh viện, chưa kịp thấy mặt anh, đã thấy hai người phụ nữ khác – một già một trẻ – đang khóc ngất bên ngoài phòng cấp cứu. Người già thì gào:

    – “Trời ơi con ơi, sao mày giấu mẹ?”

    Người trẻ hơn thì ôm bụng bầu lặc lè, miệng lắp bắp:

    – “Anh hứa cưới em rồi mà…”

    Cả nhà tôi như bị sét đánh giữa ban ngày. Hóa ra, người con rể tương lai mà cả nhà dốc lòng đón tiếp, tôn trọng, lại cùng lúc che giấu một cuộc đời khác – với một người vợ chưa cưới và cả sinh linh đang thành hình.

    Từ chỗ sốc vì thái độ vô lễ, cả nhà tôi bàng hoàng nhận ra bữa cơm quê kia không chỉ bị anh ta chê bai… mà còn chính là khởi đầu cho một cú lật mặt phơi bày tất cả.

  • TҺắp Һươпg xoпg cứ пҺẩm kҺấп cȃu пàყ, Tổ Tιȇп ưпg lòпg, tҺầп Tàι пgҺe tҺấu

    TҺắp Һươпg xoпg cứ пҺẩm kҺấп cȃu пàყ, Tổ Tιȇп ưпg lòпg, tҺầп Tàι пgҺe tҺấu

    TҺắp Һươпg xoпg cứ пҺẩm kҺấп cȃu пàყ, Tổ Tιȇп ưпg lòпg, tҺầп Tàι пgҺe tҺấu

     

    Để những ʟời ⱪhấn nguyện ᵭược ʟinh nghiệm, người ta thường chú trọng vào nội dung của ʟời ⱪhấn sao cho phù hợp với phong tục và tín ngưỡng.

    Trong tín ngưỡng của người Việt, việc thắp hương và cầu ⱪhấn ʟà một phần ⱪhȏng thể thiḗu trong các nghi ʟễ thờ cúng. Thực tḗ, hành ᵭộng này ⱪhȏng chỉ thể hiện ʟòng thành ⱪính mà còn ʟà một cách ᵭể ⱪḗt nṓi với các thḗ ʟực tȃm ʟinh, bao gṑm Tổ Tiên và Thần Tài.

     Khȏng ᵭược ᵭọc văn ⱪhấn quá to, chỉ nên ᵭọc ʟầm rầm, nhỏ nhẹ vừa ᵭủ.

    Khȏng ᵭược ᵭọc văn ⱪhấn quá to, chỉ nên ᵭọc ʟầm rầm, nhỏ nhẹ vừa ᵭủ.

    Bài viḗt này sẽ cung cấp cho bạn một cȃu ⱪhấn ᵭơn giản nhưng hiệu quả ᵭể thắp hương, giúp bạn bày tỏ ʟòng thành ⱪính và mong mỏi của mình một cách rõ ràng.

    Ý Nghĩa Của Việc Thắp Hương

    Thắp hương ⱪhȏng chỉ ʟà một phần của nghi ʟễ thờ cúng mà còn mang trong mình nhiḕu ý nghĩa sȃu xa:

    • Kḗt Nṓi Với Tổ Tiên: Hương thơm ʟà cầu nṓi giữa thḗ giới vật chất và thḗ giới tȃm ʟinh, giúp chúng ta giao tiḗp với các bậc tổ tiên.
    • Tȏn Kính Các Thần Thánh: Hương cũng ʟà một hình thức ᵭể thể hiện ʟòng tȏn ⱪính ᵭṓi với các thần ʟinh, bao gṑm cả Thần Tài.
    • Tȃm Lý An Lạc: Hành ᵭộng thắp hương và cầu ⱪhấn giúp tạo ra một ⱪhȏng gian thanh tịnh, giúp người thờ cúng tập trung và tìm ᵭược sự an ʟạc trong tȃm hṑn.

    Cȃu Khấn Hiệu Quả

    Sau ⱪhi thắp hương, bạn có thể nhẩm cȃu ⱪhấn dưới ᵭȃy ᵭể bày tỏ ʟòng thành của mình và cầu mong sự phù hộ từ các bậc tổ tiên cũng như thần ʟinh.

    Cȃu ⱪhấn này ᵭược xȃy dựng dựa trên truyḕn thṓng và sự ⱪḗt hợp giữa ʟòng thành và những ʟời nguyện cầu thiḗt thực.

    Cȃu ⱪhấn này ᵭược xȃy dựng dựa trên truyḕn thṓng và sự ⱪḗt hợp giữa ʟòng thành và những ʟời nguyện cầu thiḗt thực.

    Cȃu Khấn:

    Con ⱪính ʟạy tổ tiên cao cả,Con ⱪính ʟạy Thần Tài vững bầu trời,Hȏm nay, con thành tȃm thắp hương,Xin mời các ngài chứng giám ʟòng thành.

    Con nguyện dȃng ʟên hương thơm,Cầu xin các ngài ban phúc, ᵭộ trì,Tổ tiên bảo hộ cho con,Thần Tài tiḗp nhận, cho con mọi ᵭiḕu suȏn sẻ.

    Nguyện cầu sức ⱪhỏe bình an,Cȏng việc thuận ʟợi, tài ʟộc dṑi dào,Con xin ᵭược nguyện ước một ʟòng,Chȃn thành cảm tạ, mong các ngài nghe thấu.

    Nam Mȏ A Di Đà Phật.

    Hướng Dẫn Thực Hiện

    Chuẩn Bị Đṑ Cúng: Trước ⱪhi thắp hương, bạn nên chuẩn bị ᵭầy ᵭủ các ʟễ vật cần thiḗt như hoa, quả, nước, và nḗn. Đảm bảo các vật phẩm này ᵭḕu sạch sẽ và ᵭược ᵭặt ᵭúng nơi quy ᵭịnh.

    Lễ Tạ Đầu: Trước ⱪhi bắt ᵭầu cầu ⱪhấn, bạn nên tạ ʟễ ᵭầu ᵭể bày tỏ ʟòng thành và thể hiện sự ⱪính trọng.

    Thắp Hương: Khi thắp hương, hãy ᵭứng trước bàn thờ, ᵭưa hương ʟên cao ᵭể thể hiện ʟòng thành ⱪính. Để hương cháy một thời gian và ⱪhi ⱪhói ʟan tỏa, bạn có thể bắt ᵭầu ᵭọc cȃu ⱪhấn.

    Đọc Cȃu Khấn: Nhẩm ᵭọc cȃu ⱪhấn với ʟòng thành ⱪính, tưởng tượng các bậc tổ tiên và thần ʟinh ᵭang ʟắng nghe. Bạn có thể ᵭọc ʟớn hoặc thầm, nhưng cần ᵭảm bảo rằng tȃm trí bạn tập trung và chȃn thành.

    Kḗt Thúc: Sau ⱪhi hoàn thành việc ⱪhấn, hãy cúi ᵭầu cảm ơn các bậc tổ tiên và thần ʟinh, rṑi rút hương và ᵭặt ʟại vào ʟư hương.

    Việc thắp hương và ⱪhấn nguyện ʟà một phần quan trọng trong việc giữ gìn và duy trì truyḕn thṓng văn hóa tȃm ʟinh của người Việt.

    Nhẩm cȃu ⱪhấn này sau ⱪhi thắp hương giúp bạn bày tỏ ʟòng thành và nguyện ước một cách rõ ràng và cụ thể.

    Hy vọng rằng cȃu ⱪhấn này sẽ giúp bạn nhận ᵭược sự phù hộ và bảo vệ từ Tổ Tiên cũng như Thần Tài, mang ʟại bình an và may mắn trong cuộc sṓng.

  • Gần đến ngày cưới, chú rể của tôi bỗng bỏ trốn theo người con gái mà hắn yêu. Để giữ thể diện cho gia đình, tôi buộc lòng phải lên xe hoa với em trai hắn. Đêm tân hôn, anh ta kéo tôi vào lòng và cho xem 1 thứ…

    Gần đến ngày cưới, chú rể của tôi bỗng bỏ trốn theo người con gái mà hắn yêu. Để giữ thể diện cho gia đình, tôi buộc lòng phải lên xe hoa với em trai hắn. Đêm tân hôn, anh ta kéo tôi vào lòng và cho xem 1 thứ…

    Nhà trai rối loạn, nhà gái bàng hoàng. Mẹ tôi khóc ngất, bố tôi thở dài, còn tôi thì chết lặng. Nhưng vì danh dự hai bên gia đình, chúng tôi không thể hủy hôn lễ.

    Sau một đêm bàn bạc căng thẳng, gia đình Huy đưa ra một giải pháp bất ngờ: em trai của Huy, Minh – người mà tôi chỉ gặp vài lần trong các buổi họp mặt gia đình – sẽ thay anh trai làm chú rể.

    Tôi không có quyền từ chối. Tôi chỉ gật đầu, như một con rối bị giật dây, lòng đầy uất ức và tủi nhục.

    Ngày cưới diễn ra trong không khí gượng gạo. Minh, với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt khó đoán, nắm tay tôi bước vào lễ đường.

    Anh ta không nói nhiều, chỉ làm đúng những gì nghi thức yêu cầu.

    Tôi nhìn anh, cố tìm một chút cảm xúc, nhưng tất cả chỉ là sự xa cách. Tôi tự hỏi, liệu anh ta có đang thương hại tôi không? Hay anh ta cũng chỉ là một nạn nhân của cái danh dự gia đình này?

    Đêm tân hôn, tôi ngồi co ro trên giường, chiếc  váy cưới đã được thay bằng bộ đồ ngủ mỏng manh. Minh bước vào, vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh. Tôi chuẩn bị tinh thần cho một đêm dài im lặng, nhưng bất ngờ, anh kéo tôi vào lòng.

    Tôi giật mình, định đẩy ra, nhưng sức mạnh của anh khiến tôi không thể kháng cự. “Đừng sợ,” anh thì thầm, giọng trầm và lạ lùng dịu dàng. “Tôi muốn cho em xem một thứ.”

    Anh lấy từ túi áo một chiếc điện thoại cũ, màn hình đã trầy xước. Anh mở một đoạn video, và tôi gần như ngừng thở khi nhìn thấy. Đó là Huy, đang đứng trong một căn phòng tối tăm, bị trói chặt vào ghế.

    Mồ hôi nhễ nhại trên trán, ánh mắt anh ta hoảng loạn.

    Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ video: “Nếu mày không biến mất khỏi đám cưới, cô ta sẽ chết.” Tôi nhận ra ngay người con gái được nhắc đến – Linh, bạn thân của tôi, người mà Huy luôn nói rằng anh ta chỉ xem như em gái.

    Tôi quay sang Minh, đầu óc quay cuồng. “Đây là… sao lại thế này?” Minh nhìn tôi, ánh mắt giờ đây không còn lạnh lùng mà đầy quyết tâm. “Huy không bỏ trốn vì yêu ai khác. Anh ấy bị ép buộc.

    Tôi đã tìm ra manh mối này vài ngày trước, nhưng không kịp ngăn cản. Tôi đồng ý cưới em để bảo vệ em, và để có thời gian tìm cách cứu anh trai tôi.”

    Tôi sững sờ. Hóa ra, tất cả những gì tôi nghĩ về sự phản bội của Huy đều là một màn kịch. Nhưng điều khiến tim tôi đập mạnh hơn cả là ánh mắt của Minh khi anh nói: “Tôi sẽ không để em chịu tổn thương thêm nữa.

    Từ giờ, tôi sẽ bảo vệ em, không phải vì anh trai tôi, mà vì chính tôi muốn thế.”

    Đêm tân hôn ấy, thay vì những giọt nước mắt tủi hờn, tôi cảm nhận được một tia hy vọng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết rằng câu chuyện này chỉ mới bắt đầu, và bí mật đằng sau chiếc điện thoại ấy sẽ dẫn chúng tôi vào một cơn bão lớn hơn.

  • Bạn gái cũ bất ngờ cưới bố vợ giàu có của tôi, biết được bí mật thực sự của cô ấy, tôi ch ế t lặng

    Bạn gái cũ bất ngờ cưới bố vợ giàu có của tôi, biết được bí mật thực sự của cô ấy, tôi ch ế t lặng

    Cuộc đời thật trớ trêu, có những chuyện tưởng như chỉ có trong phim lại xảy đến với chính tôi.

    Cách đây 4 năm, tôi chỉ là một chàng trai nông thôn, một mình lên thành phố lập nghiệp. Không bằng cấp, không quan hệ, tôi làm đủ nghề để kiếm sống từ rửa bát, khuân vác, công nhân dây chuyền… Đời công nhân vất vả, tẻ nhạt nhưng nhờ đó tôi gặp được Mai, người con gái từng khiến tôi tin rằng tình yêu có thể giúp mình thay đổi số phận.

    Khi đó, Mai là tổ trưởng trong xưởng, còn tôi chỉ là nhân viên mới vào. Có lẽ vì cùng quê, cô ấy luôn quan tâm, giúp đỡ tôi. Rồi tình cảm nảy nở lúc nào không hay. Chúng tôi giấu kín chuyện tình để tránh điều tiếng trong công ty, chỉ biết lặng lẽ nương tựa vào nhau giữa thành phố xa lạ.

    Mai là người có chí, tự học vi tính rồi được thăng lên làm nhân viên văn phòng. Lương cô ấy cao hơn tôi, địa vị cũng khác. Tôi vui cho Mai, nhưng đâu đó trong lòng bắt đầu thấy khoảng cách.

    Người ta trong xưởng đồn rằng Mai được thăng chức là nhờ “quan hệ” với ông chủ. Tôi không tin, vì tôi hiểu cô ấy. Nhưng khi Mai ngày càng bận rộn, thường xuyên đi ăn, đi tiếp khách cùng sếp, những lời đồn lại dần len vào lòng tôi như những mũi kim nhỏ. Cô ấy không giải thích, chỉ bảo tôi đa nghi, không tin tưởng. Tình yêu chúng tôi bắt đầu rạn nứt.

    Bạn gái cũ bất ngờ cưới bố vợ giàu có của tôi, lời cô ta nói khiến tôi chết lặng - 1

    Tình yêu chúng tôi bắt đầu rạn nứt vì những lời đồn đại. (Ảnh minh họa)

    Rồi một ngày, một cô gái xinh đẹp đến công ty. Trong một lần đi thang máy chung nhưng bị kẹt, tôi giúp cô ấy bình tĩnh lại, từ đó chúng tôi quen nhau. Cô ấy chủ động nhắn tin, rủ tôi đi xem phim. Tôi không có ý gì, nhưng cũng không dứt khoát. Ai ngờ, cô gái đó lại chính là con gái ông chủ, người mà cả xưởng đều nể sợ.

    Khi bạn gái tôi biết chuyện, cô ấy nổi giận, mắng tôi là kẻ ham giàu sang, muốn “leo cao”, muốn dựa hơi người khác để đổi đời. Chúng tôi cãi nhau dữ dội rồi Mai đề nghị chia tay. Lúc ấy tôi không níu kéo, chỉ thấy trong lòng mệt mỏi. Trước khi rời đi, cô ấy nhìn tôi, cười lạnh:

    – Rồi anh sẽ hối hận.

    Sau này, tôi thật sự đến với con gái ông chủ và hiện giờ giờ cô ấy là vợ tôi. Không phải vì tiền, mà vì giữa chúng tôi có sự thấu hiểu, cảm thông. Tôi cũng dần ổn định cuộc sống, công việc tốt hơn. Cứ ngỡ quá khứ đã khép lại, nhưng tôi đã nhầm.

    Một năm sau khi tôi cưới vợ, bố vợ thông báo sắp tái hôn. Tôi sững sờ khi thấy người phụ nữ bên cạnh ông, vì đó không ai khác mà chính là người yêu cũ của tôi.

    Mai đã thay đổi hoàn toàn: tóc uốn bồng, trang điểm kỹ, ăn mặc sang trọng, thần thái kiêu sa. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt nửa như thách thức, nửa như mỉa mai. Tôi không biết phải chào thế nào, chỉ thấy lòng lạnh ngắt. Lúc đó, tôi mới hiểu rằng lời cô ấy nói ngày trước không phải lời nói trong cơn giận, mà là lời hứa trả thù.

    Bạn gái cũ bất ngờ cưới bố vợ giàu có của tôi, lời cô ta nói khiến tôi chết lặng - 2

    Tôi sững sờ khi biết bạn gái cũ cưới bố vợ tôi. (Ảnh minh họa)

    Không lâu sau, Mai chính thức trở thành “mẹ vợ” tôi. Từ ngày đó, mỗi lần gặp Mai trong nhà, tôi đều cảm thấy ngột ngạt. Cô ấy khéo léo trước mặt bố vợ tôi, tỏ ra dịu dàng, hiền thục nhưng khi chỉ có hai người, cô ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Một lần, Mai nói nhỏ đủ để chỉ mình tôi nghe:

    – Anh nghĩ xem, nếu sau này tôi có con trai, tài sản này anh và vợ anh còn được chia bao nhiêu?

    Tôi chết lặng. Không phải vì câu nói ấy có gì to tát, mà vì tôi thấy một người phụ nữ từng yêu mình sâu đậm giờ trở nên lạnh lùng, toan tính đến đáng sợ.

    Cô ấy không còn là cô gái giản dị năm nào cùng tôi chia sẻ ổ bánh mì trong căn phòng trọ tồi tàn. Giờ đây, cô ấy sống trong nhung lụa, nhưng ánh mắt đã mất đi sự ấm áp xưa.

    Nhiều lúc tôi tự hỏi, ai mới là người sai trong câu chuyện này? Là tôi, vì đã không đủ kiên nhẫn, không đủ niềm tin? Hay là Mai, vì mang lòng hận thù mà chọn con đường khiến cả hai cùng đau?

    Có lẽ trong tình yêu, khi niềm tin đã mất thì dù có quay lại, mọi thứ cũng chỉ là vết thương khó lành.

    Tôi không oán hận Mai chỉ thấy tiếc. Tiếc cho mối tình từng đẹp, tiếc cho hai con người từng nắm tay nhau mơ về tương lai. Giờ đây, giữa chúng tôi là một ranh giới khó tin: tôi là con rể, cô ấy là vợ của bố vợ tôi. Cùng ngồi trên một bàn ăn, gọi nhau bằng những danh xưng kỳ lạ, mà trong lòng mỗi người đều hiểu có những chuyện không thể nói ra, cũng không thể quên.

    Đôi khi, tôi nghĩ nếu năm đó tôi kiên định hơn, nếu cô ấy bớt tự ái hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng cuộc đời đâu có “nếu như”. Giờ đây, mỗi khi nhớ lại ánh mắt Mai nhìn tôi hôm ấy, tôi chỉ thấy rùng mình. Phụ nữ một khi đã mang lòng hận, họ có thể làm những điều mà đàn ông không bao giờ ngờ tới.

    Có người nói, trả thù là cách níu giữ một mối quan hệ theo cách tàn nhẫn nhất. Cô ấy đã làm được điều đó, không cần dao súng, chỉ bằng nụ cười và chiếc nhẫn cưới trên tay bố vợ tôi.

    Còn tôi, chỉ biết im lặng sống tiếp, giả vờ như quá khứ chưa từng tồn tại, dù trong lòng mỗi khi nghe ai đó gọi cô ấy là “mẹ vợ” của tôi, tôi vẫn thấy một nỗi cay đắng dâng lên nghẹn ngào.