Tác giả: admin

  • Tại sao nên để một khoản tiền đằng sau vỏ điện thoại? Nhiều người chưa bao giờ hiểu

    Tại sao nên để một khoản tiền đằng sau vỏ điện thoại? Nhiều người chưa bao giờ hiểu

    Tại sao nên để một khoản tiền đằng sau vỏ điện thoại? Nhiều người chưa bao giờ hiểu

    Chúng ta thường gặp những người thích bỏ một ít tiền vàᴏ sau ốp lưng điện thᴏại di động. Dù là ở nơi làm việc, ở công tʏ haʏ đang đi trên đường, chúng ta đều có thể nhìn thấʏ những người như vậʏ, vì vậʏ hãʏ bỏ tiền vàᴏ.

    Vậʏ tại saᴏ họ làm như vậʏ là mê tín haʏ để khᴏe khᴏang với chúng ta rằng họ giàu có? Thực tế không phải vậʏ. Trᴏng số nàʏ, chúng tôi sẽ nói với bạn về lý dᴏ tại saᴏ một đồng tiền được đặt phía sau ốp điện thᴏại di động và công dụng của nó là gì! Khuʏến khích các bạn like, sưu tầm và theᴏ dõi để có thể kiểm tra bất cứ lúc nàᴏ khi cần nhé!

    1. Nó có ý nghĩa thu hút sự giàu có

    Nhiều người quan niệm bỏ tiền vàᴏ vỏ điện thᴏại để mang lại phú quý maʏ mắn. Điều đó cũng rất dễ hiểu, chúng ta lúc nàᴏ cũng cầm trên taʏ chiếc điện thᴏại di động, nếu trᴏng chiếc ốp lưng có tiền nghĩa là lúc nàᴏ taʏ chúng ta cũng cầm tiền. Nếu điện thᴏại của bạn luôn ở bên cạnh bạn, bạn sẽ không baᴏ giờ thiếu tiền. Ý nghĩa rất tốt!

    để tiền sau ốp điện thoại, điện thoại

    2. Thaʏ đổi chᴏ trường hợp khẩn cấp

    Chúng ta thường chỉ mang theᴏ điện thᴏại di động khi đi ra ngᴏài và có thể quét mã hᴏặc chuʏển khᴏản internet banking để thanh tᴏán trực tiếp, nhưng đôi khi có những nơi chỉ chấp nhận tiền mặt, thật xấu hổ nếu chuʏển khᴏản tiền lẻ? Lúc nàʏ nếu có sẵn tiền mặt cầm theᴏ thì sẽ thuận tiện hơn.

    để tiền sau ốp điện thoại, điện thoại

    3. Giữ khᴏản riêng phòng thủ ra ngᴏài

    Nhiều người đàn ông tiết kiệm quỹ đen một số tiền riêng tư. Nếu bạn mua một chiếc ốp lưng điện thᴏại trᴏng suốt thì rất dễ bị lộ, dᴏ vậʏ nên sử dụng ốp lưng kín. Đâʏ cũng là cách nhiều đàn ông sử dụng để tránh bị vợ tịch thu.

    để tiền sau ốp điện thoại, điện thoại

    Chᴏ dù đó là để cầu maʏ haʏ để giải tỏa tình huống nhất thời, việc đặt một số tiền giấʏ sau điện thᴏại di động vẫn rất hữu ích. Tuʏ nhiên, việc đặt tiền giấʏ sau vỏ điện thᴏại di động trᴏng suốt thực sự ảnh hưởng đến hình thức bên ngᴏài, và dễ bị hiểu là khᴏe tiền. Khuʏên bạn nếu muốn đặt tiền thì nên chọn những chiếc ốp lưng điện thᴏại có màu đục.

  • Trong vòng 48h tới sẽ đón b;/ão số 13 liên tục tăng cấp, mạnh nhất g;/iật cấp 17 trên Biển Đông: Bà con tỉnh này chú ý nghe thông báo

    Trong vòng 48h tới sẽ đón b;/ão số 13 liên tục tăng cấp, mạnh nhất g;/iật cấp 17 trên Biển Đông: Bà con tỉnh này chú ý nghe thông báo

    Sắp đón bão số 13 liên tục tăng cấp, mạnh nhất giật cấp 17 trên Biển Đông

    Cập nhật vị trí và đường đi của bão Kalmaegi vào 8 giờ ngày 3.11. Dự báo bão đi vào Biển Đông trong 48 giờ tới. Nguồn: Hệ thống Giám sát thiên tai Việt Nam

    Theo Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia, hồi 7 giờ ngày 3.11, vị trí tâm bão Kalmaegi ở khoảng 10,7 độ vĩ bắc; 129 độ kinh đông, trên vùng biển phía đông miền Trung Philippines. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 11 (89 – 102 km/giờ), giật cấp 15. Bão di chuyển theo hướng tây tây nam với tốc độ nhanh khoảng 25 km/giờ.

    Dự báo trong 24 giờ tới, bão di chuyển chủ yếu theo hướng tây, tốc độ khoảng 20 km/giờ và có khả năng mạnh thêm. Đến 7 giờ ngày 4.11, vị trí tâm bão ở khoảng 10,9 độ vĩ bắc; 124,1 độ kinh đông, trên khu vực miền Trung Philippines. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 12, giật cấp 15.

    Dự báo trong 48 giờ tới, bão di chuyển theo hướng tây tây bắc, tốc độ 20 – 25 km/giờ và di chuyển vào Biển Đông và trở thành bão số 13 năm 2025. Đến 7 giờ ngày 5.11, vị trí tâm bão ở khoảng 11,6 độ vĩ bắc; 119,2 độ kinh đông, trên vùng biển phía đông khu vực giữa Biển Đông. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 13, giật cấp 15.

    Vùng nguy hiểm trong 48 giờ tới ở phía bắc vĩ tuyến 10 – 19 độ bắc và phía đông kinh tuyến 116,5 độ đông. Cấp độ rủi ro thiên tai cấp 3 với vùng biển phía đông khu vực giữa Biển Đông.

    Dự báo trong 72 giờ tới, bão di chuyển theo hướng tây tây bắc, tốc độ khoảng 20 km/giờ và có khả năng mạnh thêm. Đến 7 giờ ngày 6.11, vị trí tâm bão ở khoảng 13 độ vĩ bắc; 113,5 độ kinh đông, trên khu vực giữa Biển Đông, cách bờ biển tỉnh Gia Lai khoảng 430 km về phía đông đông nam. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 14, giật cấp 17.

    Vùng nguy hiểm trong 72 giờ tới ở phía bắc vĩ tuyến 10 – 15 độ bắc và phía đông kinh tuyến 111,5 độ đông. Cấp độ rủi ro thiên tai cấp 4 với khu vực giữa Biển Đông (bao gồm đặc khu Trường Sa).

    Dự báo trong thời kỳ từ 72 đến 120 giờ tiếp theo, bão di chuyển chủ yếu theo hướng tây tây bắc, mỗi giờ đi được khoảng 20 km, cường độ ổn định sau đó suy yếu dần.

    Về tác động của bão trên biển, từ chiều ngày 4.11, vùng biển phía đông khu vực giữa Biển Đông có gió mạnh dần lên cấp 6 – 7, sau tăng lên cấp 8 – 9; vùng gần tâm bão mạnh cấp 10 – 12, giật cấp 14 – 15, sóng biển cao 5 – 7 m, biển động dữ dội.

    Trong khoảng ngày 5 – 6.11, khu vực giữa Biển Đông (bao gồm đặc khu Trường Sa), vùng biển ngoài khơi khu vực Đà Nẵng – Khánh Hòa có khả năng chịu tác động của gió mạnh cấp 12 – 14, giật trên cấp 17, sóng biển cao 8 – 10 m, biển động dữ dội. Toàn bộ tàu thuyền, các công trình hoạt động trong vùng nguy hiểm nói trên đều có khả năng chịu tác động rất mạnh của dông, lốc, gió mạnh và sóng lớn.

  • Mẹ từ Nghệ An ra Hà Nội chăm tôi ở cữ 3 tháng, lúc bà về tôi dúi cho 1 triệu, nào ngờ chồng h-ất t-ung hết – một tiếng sau điện thoại dưới quê gọi lên khiến tôi q-uỵ ng-ã

    Mẹ từ Nghệ An ra Hà Nội chăm tôi ở cữ 3 tháng, lúc bà về tôi dúi cho 1 triệu, nào ngờ chồng h-ất t-ung hết – một tiếng sau điện thoại dưới quê gọi lên khiến tôi q-uỵ ng-ã

    Mẹ từ Nghệ An ra Hà Nội chăm tôi ở cữ 3 tháng, lúc bà về tôi dúi cho 1 triệu, nào ngờ chồng h–ất t–ung hết – một tiếng sau điện thoại dưới quê gọi lên khiến tôi q–uỵ ng—ã…

    Mẹ tôi ở tận Nghệ An, quanh năm ch-ân l-ấm t-ay b-ùn, da cháy nắng, lưng c-òng theo mùa gặt. Cả đời bà chưa từng ra khỏi lũy tre làng, vậy mà khi nghe tin tôi sinh, bà v–ội v-ã b-ắt xe đêm ra Hà Nội, mang theo chỉ vài bộ quần áo và hũ muối vừng quê nhà.

    Ba tháng ở cữ, mẹ gần như không ngơi tay. Sáng sớm dậy nấu cháo, giặt tã, dỗ cháu; tối đến lại lọ mọ c-ọ rửa nhà tắm, lau sàn. Tôi chỉ việc nằm nghỉ, ôm con cho bú. Thấy mẹ g-ầy s–ọp, tóc bạc thêm, tôi thương đến ngh–ẹn.

    Ngày bà chuẩn bị về, tôi l–én dành d–ụm được đúng 1 triệu — là tiền tiết kiệm suốt mấy tháng nghỉ sinh. Tôi dúi vào tay bà, khẽ nói:

    “Mẹ cầm lấy, coi như con biếu mẹ ít tiền tàu xe, mua thêm thuốc x–ương kh–ớp. Đừng nói với anh, anh lại bảo con h–oang ph-í.”

    Mẹ tôi x–ua tay l-ia l–ịa, giọng Nghệ r–un r–un:

    “Thôi, mẹ ra chăm con chứ có phải đi làm thuê mô mà lấy tiền. Giữ mà mua sữa cho thằng cu.”

    Tôi n-ăn nỉ mãi, bà mới chịu nh-ét vội tờ tiền vào túi áo. Ai ngờ đúng lúc đó, chồng tôi từ trong phòng bước ra, nhìn thấy cảnh ấy liền s–ầm m-ặt.

    Anh không nói gì, chỉ bước tới, g–iật ph–ăng tờ tiền, n–ém xuống b–àn rồi l–ạnh g–iọng:

    “Cô làm trò gì thế hả? Mẹ cô lên đây giúp thì ơn nghĩa để trong lòng. Đưa tiền kiểu này, người ta lại bảo nhà tôi bắt mẹ vợ làm công!”

    Tôi s–ững người, n–ước m–ắt l-ưng tr–òng. Mẹ tôi c–úi xuống, nh–ặt lại tờ tiền, khẽ nói bằng giọng r–un r–ẩy:

    “Thôi, thôi… mẹ về cho đỡ r–ắc r–ối.”

    Bà lặng lẽ xách túi ra cửa, dáng còng lom khom giữa ánh đèn hành lang mờ. Tôi u–ất ngh–ẹn, quay sang chồng:

    “Anh vừa thôi! Đó là mẹ tôi, người đã thức trắng bao đêm trông con anh đó!”

    Anh quay đi, chỉ đáp một câu c–ụt l–ủn:

    “Em không hiểu đâu, để mai nói.”

    Nhưng chưa kịp đến “mai”, đúng một tiếng sau, điện thoại tôi r–éo v–ang. Giọng cậu em họ từ quê n–ấc ngh–ẹn qua máy:

    “Chị ơi… mẹ bị tai nạn rồi. Xe khách vừa tới ngã ba Diễn Châu thì bị tông. Mẹ đang cấp cứu, yếu lắm chị ơi!”

    Tôi buông rơi điện thoại, gào khóc thất thanh. Chồng tôi nghe xong tái mét, vội chộp chìa khóa xe, lao ra cửa. Cả quãng đường hơn 300 cây số, tôi ngồi sau lưng anh mà tay run bần bật.

    Đến bệnh viện, mẹ nằm bất động, mặt đầy vết bầm, hơi thở thoi thóp. Trong túi áo bà, tờ 1 triệu vẫn còn nguyên, ướt sũng vì máu. Tôi gục xuống bên giường, khóc như chưa bao giờ được khóc.

    Chồng tôi quỳ sụp xuống cạnh giường, giọng nghẹn như đứt hơi:

    “Con xin lỗi, mẹ ơi… Con chỉ định giữ lại để sáng mai mua cho mẹ hộp sữa và ít thuốc xương. Con không ngờ…”

    Một phút nóng giận. Một hiểu lầm ngu ngốc. Và một chuyến xe không bao giờ quay lại.

  • Đã ba năm trôi qua kể từ cái đêm địnhmênh  ấy — đêm mà tôi m-aat cả hai đứa con trai s i nh đôi chỉ vì một h-ủ t-ục mà mẹ tôi tin là “ý tr-ời”

    Đã ba năm trôi qua kể từ cái đêm địnhmênh ấy — đêm mà tôi m-aat cả hai đứa con trai s i nh đôi chỉ vì một h-ủ t-ục mà mẹ tôi tin là “ý tr-ời”

    Đã ba năm trôi qua kể từ cái đ-êm địnhmênh  ấy — đêm mà tôi m-aat cả hai đứa con trai sinh đôi chỉ vì một h–ủ t–ục mà mẹ tôi tin là “ý tr-ời”.

    Hai thằng bé, Bảo và Bình, mới hơn một tuổi. Cả nhà ai cũng thương vì chúng giống nhau như hai giọt nước. Nhưng cũng vì thế mà bà nội — mẹ tôi — luôn bảo:

    “Trời sinh đôi là phải c-ẩn th-ận. Nhà nào có hai thằng con trai giống hệt nhau là đ–iềm chẳng lành. Một đứa là con, một đứa là ‘bóng’. Mà bóng thì phải đi, không thì cả nhà chẳng yên.”

    Tôi nghe mà g–ai người, nhưng ở quê, ai dám c–ãi lời người già. Bà là người “có tiếng” trong làng, biết cúng, biết g–ọi h–ồn, từng “tr–ị” m–a cho hàng xóm.

    Đêm hôm đó, hai đứa nhỏ bỗng sốt cao. N-óng h-ầm h–ập, người r–un b–ần b–ật, h-ơi th–ở y/ếu d/ần. Vợ tôi h//ốt h//oảng:

    “Anh ơi, phải đưa đi viện ngay thôi!”

    Tôi vừa định bế con thì bà nội bước ra, ánh đèn dầu hắt lên gương mặt đầy n-ếp nh–ăn, l–ạnh l–ùng:

    “Không được đi đâu cả. Đêm rằm, ra khỏi nhà là r-ước t-à về! Tao biết rồi, hai đứa nó bị â–m kh–í đeo. Chỉ cần làm lễ ‘g–ọi v–ía’, sáng mai là khỏi.”

    Bà mang ra một chiếc rổ đựng trầu cau, mấy nhúm tro, một con gà mái con đang thoi thóp. Bà bảo vợ tôi đun nước lá ngải, rồi cầm con d—ao c//ùn c//ứa nhẹ vào chân gà, h//ứng m/aáu nh/ỏ vào bát.

    “Phải để gà sống. Máu gà g/iữ v//ía. Đừng để đứa ‘b-óng’ nó b//ắt đứa thật đi theo.”

    Vợ tôi ò—a kh–óc, cầu xin:

    “Mẹ, con x-in mẹ, con s–ợ lắm, để con đưa chúng đi viện.”
    Bà q–uát:
    “C//âm m//iệng! M/ày mà bế đi là m–aất cả hai đứa! Tao đẻ mấy đứa, ch//ôn mấy đứa, tao biết!”

    Đêm ấy, tôi nghe tiếng bà kh-ấn vái trong buồng, mùi nhang khét và m//áu g-à t//anh n–ồng. Tiếng 2 đứa y/ếu dần. Vợ tôi ngồi bệt xuống đất, r/un r//ẩy, chỉ dám ôm lấy chân tôi.

    Khoảng gần sáng, hai đứa nhỏ đột nhiên l/ịm đi, hơi thở ngắt quãng. Tôi bế con l–ao ra cửa, b–ất ch–ấp tất cả. Vừa tới cổng thì vợ tôi g–ào lên th–ất th–anh:

    “Anh ơi, nó không th–ở nữa rồi!”

    Bà nội vẫn ngồi trong nhà, tay cầm mâm lễ, miệng l–ẩm b–ẩm:

    “T/ao đã bảo mà. Một đứa phải đi để giữ đứa kia s–ống…”

    Bác sĩ đến nơi chỉ biết lắc đầu. Hai đứa bé đã m–aất vì c–o g../iật s-ốt cao. Tôi q//uỵ xuống, không tin nổi.

    Khi đưa hai con đi, bà nội vẫn bảo:

    “Đừng kh–óc. Đứa đi là ‘b–óng’. Nó tr–ả vía, đứa thật sẽ s–ống khỏe. Coi như nhà này yên.”

    Tôi nhìn lại, thấy bà vẫn đang bày lại mâm lễ. Giữa bát cơm cúng, có hai chiếc muỗng gỗ nhỏ — thứ bà vẫn dùng để “đãi vía” cho trẻ mới sinh. Một giọt máu gà đã khô dính trên mép bát.

    Sau đám tang, bà dần lẫn. Đêm nào cũng đốt nhang, gọi tên hai đứa bé, bảo rằng “đứa thật” sắp về rồi. Tôi đem bà đi viện tâm thần, bác sĩ nói đó là rối loạn ám ảnh sau mất con — di chứng từ chuyện bà từng sinh đôi năm xưa, nhưng một đứa chết non.

    Bà mang nỗi sợ ấy suốt đời. Và chính nỗi sợ đó… đã giết hai cháu ruột của mình.

    Giờ đây, căn nhà cũ bên bờ suối đã bị bỏ hoang. Mỗi lần về quê, tôi vẫn nghe hàng xóm kể: có đêm, người ta thấy ánh đèn leo lét từ trong buồng, và tiếng bà lẩm nhẩm:

    “Một đứa về rồi… còn đứa kia đâu…”

  • Lương nhà giáo được xếp cao nhất

    Lương nhà giáo được xếp cao nhất

    Dự kiến lương cơ bản của tất cả giáo viên tăng thêm 2-7 triệu đồng/tháng

    Bộ Giáo dục và Đào tạo (GD-ĐT) sáng 2-11 đã công bố dự thảo nghị định quy định chính sách tiền lương, chế độ phụ cấp đối với nhà giáo để lấy ý kiến góp ý rộng rãi của các cơ quan, tổ chức, cá nhân.

    Được hưởng “hệ số lương đặc thù”

    Theo dự thảo nghị định, tất cả nhà giáo đều được hưởng “hệ số lương đặc thù”. Trong đó, giáo viên mầm non được hưởng hệ số lương đặc thù mức 1,25 so với hệ số lương hiện hưởng; các chức danh nhà giáo khác được hưởng hệ số lương đặc thù mức 1,15 so với hệ số lương hiện hưởng.

    Giáo viên giảng dạy tại trường, lớp dành cho người khuyết tật, trung tâm hỗ trợ phát triển giáo dục hòa nhập, trường phổ thông nội trú vùng biên giới được cộng thêm 0,05 so với mức quy định.

    Bộ GD-ĐT cho biết hệ số lương đặc thù được tính với mức lương và không dùng để tính mức phụ cấp. Công thức tính mức lương đối với nhà giáo như sau: Mức lương từ ngày 1-1-2026 bằng mức lương cơ sở nhân hệ số lương hiện hưởng nhân hệ số lương đặc thù.

    Lương nhà giáo được xếp cao nhất - Ảnh 1.

    Dự kiến lương cơ bản của tất cả giáo viên sẽ tăng thêm 2-7 triệu đồng/tháng từ ngày 1-1-2026. Ảnh: VĂN HIỀN

    Dự thảo nghị định cũng quy định nhà giáo được bổ nhiệm chức danh giáo sư được áp dụng bảng lương chuyên gia cao cấp. Theo đó, bảng lương gồm 3 bậc: 8,8 – 9,4 – 10. Việc áp dụng bảng lương chuyên gia cao cấp đối với giáo sư là phù hợp với vị trí, vai trò của họ đối với sự phát triển của lĩnh vực được bổ nhiệm chức danh này.

    Bộ GD-ĐT cho biết trường hợp điều động nhà giáo giữa các cơ sở giáo dục mà các mức phụ cấp áp dụng tại cơ sở nơi đi cao hơn cơ sở nơi đến thì giáo viên được bảo lưu các chế độ phụ cấp đã hưởng trước khi điều động hoặc biệt phái với thời gian tối đa 36 tháng. Trường hợp điều động nhà giáo từ cơ sở công lập sang cơ quan quản lý giáo dục mà các mức phụ cấp áp dụng tại cơ sở giáo dục cao hơn cơ quan quản lý thì sẽ được bảo lưu tiền lương và các chế độ phụ cấp được hưởng trước khi điều động với thời gian 12 tháng. Bộ GD-ĐT lý giải quy định này nhằm bảo vệ quyền lợi của nhà giáo khi thực hiện công tác điều động.

    Dự thảo nghị định cũng bổ sung các trường hợp được hưởng phụ cấp trách nhiệm công việc. Đó là tổ trưởng/tổ phó chuyên môn, tổ trưởng/tổ phó bộ môn và tương đương; nhà giáo dạy tiếng dân tộc thiểu số trong các khoa đào tạo tiếng dân tộc thiểu số tại cơ sở giáo dục đại học; nhà giáo giảng dạy môn học bằng ngoại ngữ (trừ dạy môn ngoại ngữ); nhà giáo được giao thực hiện công tác tư vấn học sinh.

    Hơn 1 triệu giáo viên sẽ được tăng lương

    Từ ngày 1-1-2026, thời điểm Luật Nhà giáo có hiệu lực, lương nhà giáo sẽ được ưu tiên xếp cao nhất khối hành chính sự nghiệp. Đây cũng là thời điểm lương nhà giáo được tăng theo nghị định của Chính phủ.

    Tính đến hết năm học 2024-2025, cả nước có 884.764 giáo viên phổ thông (cấp tiểu học 408.875, THCS 312.814, THPT 163.075 người). Hiện số giáo viên được hưởng lương từ ngân sách là hơn 1,05 triệu người.

    Theo Bộ trưởng Bộ GD-ĐT Nguyễn Kim Sơn, lương cơ bản của tất cả giáo viên dự kiến tăng ít nhất 2 triệu đồng/tháng, nhiều nhất lên tới 5-7 triệu đồng. Tiền tăng thêm này chỉ tính với lương cơ bản, chưa tính các loại phụ cấp khác như thâm niên, ưu đãi nghề, chức vụ, thâm niên vượt khung, phụ cấp đặc thù với nghệ nhân, giáo viên dạy người khuyết tật, giáo viên công tác ở vùng có điều kiện đặc biệt khó khăn…

    Ngoài chế độ tiền lương, Bộ GD-ĐT đang lấy ý kiến đối với dự thảo nghị quyết của Quốc hội về một số cơ chế, chính sách đặc thù để thực hiện đột phá phát triển GD-ĐT.

    Theo dự thảo, Bộ GD-ĐT đề xuất nâng phụ cấp ưu đãi nghề lên mức tối thiểu 70% đối với giáo viên mầm non, phổ thông, trung học nghề; 30% đối với nhân viên trường học; 100% đối với nhà giáo công tác tại vùng có điều kiện kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn, cơ sở giáo dục cho người khuyết tật, trường chuyên biệt.

    Bộ GD-ĐT cho hay chính sách này cụ thể hóa trực tiếp yêu cầu tại Nghị quyết 71/2025 của Bộ Chính trị; là giải pháp chiến lược, cấp bách để ngăn chặn tình trạng giáo viên rời bỏ ngành, tạo sức hút để tuyển dụng, từng bước giải quyết tình trạng thiếu hụt giáo viên hiện nay.

    TS Nguyễn Tùng Lâm, Chủ tịch Hội Tâm lý giáo dục Việt Nam, nhận định việc xếp lương nhà giáo cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp sẽ giúp thu hút và giữ chân người tài, giảm tình trạng giáo viên trẻ nghỉ việc do thu nhập thấp.

    Với hệ số lương đặc thù từ 1,15-1,25, giáo viên có thêm động lực để yên tâm cống hiến, nâng cao chất lượng giảng dạy và đổi mới sáng tạo. Điều này còn góp phần giảm tình trạng bất bình đẳng khi ưu tiên phụ cấp cho giáo viên mầm non và vùng khó khăn.

    Tăng hệ số lương giáo viên bậc tiểu học, THCS, THPT

    Theo dự thảo thông tư quy định mã số, bổ nhiệm và xếp lương với giáo viên công lập – gồm cấp mầm non, phổ thông (tiểu học, THCS và THPT) – đang được Bộ GD-ĐT lấy ý kiến, ở mỗi cấp học, giáo viên được chia làm 3 nhóm: Giáo viên, giáo viên chính và giáo viên cao cấp – tương đương bậc III, II và I hiện nay.

    Với bậc mầm non, hệ số lương từ 2,1 – 6,38, không thay đổi so với hiện nay.

    Ở bậc tiểu học, THCS, THPT, hệ số lương của giáo viên từ 2,34 – 7,55. Trong đó, hệ số lương của giáo viên cao cấp (hạng I cũ) được tăng từ hệ số 4,4 – 6,78 lên 5,75 – 7,55; hệ số lương giáo viên THPT chính (hạng II cũ) tăng từ 4 – 6,38 lên 4,4 – 6,78.

    Với hệ số dự kiến nêu trên, giáo viên sẽ nhận lương mỗi tháng từ 4,9 đến 17,66 triệu đồng.

  • Đêm T â n H ô n Chồng phát hiện ra người Vợ của mình không còn trong trắng như cô đã nói, anh ta nổi điên gọi bố mẹ vợ sang 3 mặt 1 lời

    Đêm T â n H ô n Chồng phát hiện ra người Vợ của mình không còn trong trắng như cô đã nói, anh ta nổi điên gọi bố mẹ vợ sang 3 mặt 1 lời

    Đêm tân hôn.
    Sau bao tháng ngày yêu đương ngọt ngào,  hồi hộp bước vào căn phòng phủ đầy hoa hồng và nến thơm.
    Cô tin rằng, đêm nay sẽ là khởi đầu cho một cuộc sống mới, yên bình bên Tuấn – người đàn ông bề ngoài thành đạt, lịch lãm, lại luôn miệng nói yêu thương cô hết lòng.

    Nhưng mọi thứ vỡ vụn chỉ sau chưa đầy một tiếng


    Tuấn ném mạnh tấm chăn ra khỏi giường, mắt đỏ ngầu:

    “Cô lừa tôi à?! Cô nói là chưa từng yêu ai, là giữ cho tôi cơ mà?!”

    Hà chết sững, nước mắt trào ra, run rẩy:

    “Anh à… em… chuyện đó là quá khứ, em không muốn nhắc lại vì sợ anh tổn thương…”

    Tuấn gào lên, đập nát ly rượu trên bàn:

    “Cô là loại đàn bà dối trá! Tôi cưới cô về làm gì? Để bị cả đời đội sừng à?!”

    Anh ta không nghe thêm lời nào, móc điện thoại ra, gọi thẳng cho bố mẹ vợ:

    “Bố mẹ sang ngay đi! Tôi muốn ba mặt một lời!”


    Chưa đầy 15 phút, bố mẹ Hà có mặt.
    Người cha im lặng, gương mặt xám lại, còn mẹ Hà – bà Ngọc – vẫn giữ thái độ bình tĩnh lạ thường.
    Tuấn chỉ tay thẳng vào Hà, giọng rít qua kẽ răng:

    “Con gái bà không còn trinh trắng, mà còn giấu giếm! Gia đình bà dạy con kiểu gì vậy?”

    Không khí đặc quánh.
    Bố Hà định mở lời nhưng mẹ Hà nhẹ nhàng ngắt:

    “Anh Tuấn, nếu hôm nay cậu muốn nói chuyện rõ ràng thì tôi cũng xin phép nói cho hết. Chứ không thôi, chỉ một chiều thì tội con gái tôi.”

    Tuấn ngạc nhiên:

    “Bà nói cái gì? Tôi là người bị lừa đấy!”

    Bà Ngọc cười nhạt, móc trong túi ra một xấp ảnh và vài tờ giấy cũ.

    “Anh có nhớ trước khi cưới con gái tôi, ai là người đã đến quán Lounge K. Ở đó anh làm gì, cần tôi nhắc không?”

    Tuấn đứng hình.
    Cả bố mẹ vợ và Hà đều sững sờ.
    Bà Ngọc tiếp lời, giọng sắc lạnh:

    “Anh từng là trai bao cao cấp, chuyên phục vụ các quý bà giàu có. Có cần tôi đọc luôn tên vài người không?”

    Không khí như nổ tung.
    Tuấn tái mặt, lùi dần ra sau:

    “Bà… bà nói bậy! Tôi…”

    Bà Ngọc ném xuống bàn hóa đơn chuyển tiền cùng vài tấm ảnh chụp Tuấn tay trong tay với những người phụ nữ lớn tuổi.

    “Anh tưởng xóa quá khứ là xong à? Anh quên mất người đầu tiên thuê anh… chính là chị bạn tôi. Và người mách tôi chuyện đó, cũng chính là chị ấy.”


    Tuấn ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi túa ra như tắm.
    Cả đời anh cố che đậy, gột rửa quá khứ trai bao để leo lên nấc thang danh vọng.
    Anh lấy Hà – một cô gái thuần hậu – như cách để “rửa tội” cho bản thân.

    Nhưng nào ngờ… chính người mẹ vợ hiền lành lại biết tất cả.

    Bà Ngọc nói tiếp, từng lời lạnh như dao:

    “Anh nghĩ tôi không biết sao? Tôi im lặng vì con gái tôi yêu anh thật lòng. Nhưng anh làm nhục nó ngay trong đêm cưới, thì tôi không còn gì phải giấu.”

    “Anh bảo nó không trong trắng, vậy anh nghĩ anh sạch sẽ lắm à? Mấy năm bán thân cho đàn bà có chồng, còn gì dơ bẩn hơn thế?”


    Tuấn cúi gằm mặt, cả người run rẩy.
    Hà ngồi bệt xuống sàn, nước mắt rơi lã chã.
    Bố Hà chỉ thở dài, nói một câu khiến ai nấy lặng người:

    “Người có quá khứ, không đáng xấu hổ. Chỉ có người không dám nhận quá khứ của mình mới thật đáng thương.”


    Sáng hôm sau, Tuấn biến mất khỏi nhà.
    Nhưng trước khi đi, anh để lại tờ giấy:

    “Con xin lỗi. Con từng nghĩ lấy vợ ngoan hiền sẽ giúp mình quên được quá khứ. Nhưng hóa ra, chính con mới là kẻ dối trá.”

    Ba tháng sau, Hà ký đơn ly hôn, trở lại cuộc sống bình thường.
    Ngày cô tốt nghiệp lớp pha chế, mẹ đưa cho cô tấm ảnh cũ – ảnh Tuấn phục vụ trong quán Lounge K, đằng sau bà viết một dòng:

    “Đừng bao giờ sợ sự thật, con ạ. Chính nó mới cứu được con khỏi những kẻ giả tạo.”

  • Mua chung cư vay nhà ngoại 1 t ỷ, vay nhà nội 20 triệu mà mẹ chồng không cho vì sợ con dâu không trả

    Mua chung cư vay nhà ngoại 1 t ỷ, vay nhà nội 20 triệu mà mẹ chồng không cho vì sợ con dâu không trả

    15 năm hôn nhân, tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ rơi nước mắt không phải vì khổ, mà vì uất.

    Tôi và anh – chồng tôi – lấy nhau khi trong tay chẳng có gì ngoài chiếc xe máy cũ. Hai vợ chồng đi thuê trọ, tôi làm kế toán, anh làm kỹ sư công trình, lương bấp bênh. Tôi tiết kiệm từng đồng, từ hộp sữa của con đến cái áo của mình cũng chắp vá qua mấy năm.

    Suốt 15 năm, tôi gánh phần lớn chi tiêu trong nhà, mơ ước duy nhất là có một mái nhà nho nhỏ ở thành phố để con có chỗ học ổn định. Anh nói:

    “Em cứ để anh lo, đừng vay mượn ai, anh sợ mang tiếng.”

    Nhưng năm này qua năm khác, “để anh lo” chỉ là lời hứa gió bay. Cuối cùng, tôi liều vay bên nhà ngoại 1 tỷ, cộng với 800 triệu dành dụm và 2 cây vàng có được từ trước khi lấy chồng tôi đã mua được căn chung cư nhỏ – nhỏ nhưng là mồ hôi nước mắt của cả đời tôi. Lúc thiếu có 20 triệu gọi điện hỏi mẹ chồng:

    • Mẹ cho con mượn 20 triệu hoặc mẹ mượn ai cho con cũng được, con cần gấp mai phải chồng tiền đủ cho người ta rồi. Sau con xoay con trả mẹ.
    • Tôi làm gì có tiền. Cho người ngoài vay còn có lãi chứ cho chị vay thì…

    Tôi nghe mà nghẹn đắng cổ họng. May mắn cô bạn thân cho mượn 20 triệu đó nên tôi đã đủ tiền, nghĩ lại những lời nói của mẹ chồng đến giờ tôi vẫn uất nghẹn.

    Ngày nhận nhà, tôi xúc động đến mức run tay khi cầm chìa khóa. Tôi chỉ muốn hôm ấy là ngày gia đình nhỏ của mình vui vẻ, cùng nhau lau sàn, treo rèm, chụp tấm ảnh kỷ niệm. Nhưng chưa kịp lau giọt nước mắt, cửa nhà đã bật mở ầm ầm.

    Mẹ chồng tôi dẫn theo cả một đoàn khoảng hai mươi người họ hàng, tay xách nách mang, vừa đi vừa nói oang oang:

    “Nhà mới là nhà chung, phải để họ hàng vào xem cho biết! Con dâu phải tiếp đón chu đáo vào nhé, kẻo người ta bảo nhà này vô phép!”

    Tôi sững sờ. Chưa kịp phản ứng, bà đã quay sang dặn chồng tôi:

    “Cất chìa khóa, đừng cho con vợ nó giữ. Nhà này là nhà của dòng họ mình, không phải của riêng ai đâu đấy!”

    Tôi cắn môi, im lặng. Tôi biết rõ từng đồng trong căn hộ này từ đâu mà ra. Nhà chồng không góp nổi một xu, vậy mà lại đến tuyên bố như thể ân nhân.

    Tôi vẫn nhịn. Tôi dọn cơm, rửa bát, nấu nướng cho cả đoàn.
    Ngày thứ hai, họ bắt đầu ở lại ngủ qua đêm.
    Ngày thứ ba, tủ lạnh của tôi trống rỗng, bát đĩa chồng chất.
    Ngày thứ tư, họ kéo thêm mấy người bạn “qua thăm tí cho vui”, mở nhạc ầm ĩ, hút thuốc đầy ban công.

    Cả căn hộ mới tinh bỗng thành cái chợ. Đến tối hôm đó, con tôi – đứa bé đang ôn thi học kỳ – bị ốm, ho sặc sụa vì khói thuốc và ồn ào. Tôi nhắc nhẹ, thì bà mẹ chồng hất hàm:

    “Con cái ốm thì lo mà bế ra ngoài, ở đây người lớn đang vui. Đừng làm mất không khí.”

    Tôi cười nhạt, nụ cười lạnh hơn nước đá. Tôi hiểu rồi, nếu không làm gì, căn hộ này sớm muộn cũng thành nhà trọ miễn phí cho họ.

    Tôi đợi đến ngày thứ 5.

    Sáng sớm, tôi dậy từ 5 giờ, dọn dẹp tất cả, gom đồ bẩn, rác, lon bia – mọi thứ. Rồi tôi lên Ban Quản lý chung cư, trình bày rằng có “một nhóm người lạ tụ tập, ăn nhậu, gây ồn ào, ảnh hưởng cư dân”.

    Ban quản lý lập tức mời bảo vệ, phối hợp công an phường xuống kiểm tra.

    Đúng 10 giờ sáng, khi cả đoàn họ hàng đang ngồi bày tiệc giữa phòng khách, bảo vệ cùng công an gõ cửa:

    “Ai là chủ hộ ở đây ạ? Chúng tôi nhận được phản ánh về việc tụ tập đông người, gây mất trật tự.”

    Tôi bình thản đứng dậy, đưa giấy tờ:

    “Tôi là chủ căn hộ này, và tôi đã phản ánh đấy ạ. Đây là những ngươì không được mời ở lại, làm ảnh hưởng hàng xóm.”

    Không khí lặng như tờ. Mẹ chồng tôi tái mặt:

    “Cô Hoa, cô nói cái gì đấy hả? Đây là nhà của con tôi!”

    Tôi nhìn thẳng, giọng rắn rỏi:

    “Nhà của con mẹ thì đứng tên con mẹ đi ạ. Sổ hồng ở đây – tên con. Tiền nong toàn là 1 tay con lo liệu, con cần có 20 triệu hỏi vay mẹ mà mẹ không cho vay vì sợ con không trả lãi. Thế nên giờ mẹ muốn ở, phải xin phép con.”

    Bà định cãi, nhưng khi công an xác nhận thông tin, cả đoàn họ hàng chỉ biết lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Một vài người còn lẩm bẩm:

    “Con dâu bà ghê gớm thật, chẳng ra thể thống gì!”

    Tôi chỉ mỉm cười:

    “Cháu không cần thể thống, tôi cần sự tôn trọng.”

    Chiều hôm đó, căn nhà trả lại sự yên bình.
    Tôi đóng cửa, bật điều hòa, bế con nằm nghỉ. Nhìn con ngủ ngoan, tôi mới thấy chưa bao giờ mình mạnh mẽ như thế.

    Tối đến, chồng tôi về, cau mày:

    “Em làm to chuyện quá, mẹ anh đang giận lắm.”

    Tôi đáp nhẹ, nhưng từng chữ như dao:

    “Anh sống với mẹ, hay với vợ con? Nếu anh thấy giận, căn hộ này tôi sẽ bán, trả nợ ngoại, rồi hai mẹ con ra thuê trọ cũng được. Em chẳng sợ gì nữa.”

    Chồng tôi im bặt…

  • Trong tâm điểm buổi tiệc là Lâm Khải, tỷ phú trẻ ngoài 30

    Trong tâm điểm buổi tiệc là Lâm Khải, tỷ phú trẻ ngoài 30

    Tỷ phú ki//êu ng//ạo đổ rư//ợu vào đầu nữ lao công, chỉ 10 phút sau, anh ta phải trả cái giá quá đắt…

    Đêm hội tại khách sạn 5 sao sang trọng nhất thành phố diễn ra tưng bừng. Tầng cao lung linh ánh đèn, qua khung kính rộng mở, toàn cảnh thành phố rực rỡ dưới bầu trời đêm. Tiếng nhạc violin dìu dặt, rượu champagne sóng sánh trong ly pha lê, khách mời ăn vận lộng lẫy nâng ly chúc tụng.

    Trong tâm điểm buổi tiệc là Lâm Khải, tỷ phú trẻ ngoài 30. Anh ta giàu có, quyền lực, nổi danh với thương vụ hàng tỷ đô. Nhưng cũng nổi tiếng ngạo mạn, coi thường người khác. Với Khải, giàu nghèo không chỉ là khoảng cách, mà còn là lý do để phân định giá trị con người.

    Giữa những tiếng cười nói, một bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ bước vào. Lan, 25 tuổi, mặc bộ đồng phục lao công giản dị. Khuôn mặt thanh tú nhưng phảng phất sự mệt mỏi, ánh mắt kiên nghị. Lan làm công việc này để trang trải học phí lớp đại học ban đêm, đồng thời gửi chút tiền về nuôi mẹ bệnh tật ở quê.

    Khi đang cẩn thận lau vết rượu đổ dưới sàn, cô vô tình chạm vào gấu quần của Khải. Vài giọt nước bắn lên đôi giày bóng loáng của anh ta. Cả hội trường lập tức im bặt, như chờ phản ứng.

    Khải cau mày, nụ cười trên môi biến mất. Anh ta nhìn Lan bằng ánh mắt khinh khỉnh rồi gằn giọng:
    “Cô có biết đôi giày này trị giá bao nhiêu không? Cả đời cô cũng chẳng mua nổi!”

    Nhưng chưa dừng lại, Khải cầm nguyên chai champagne lớn trên bàn. Trước hàng chục ánh nhìn, anh ta giơ cao, rồi dốc ngược cả chai, để dòng rượu lạnh buốt tràn xuống đầu Lan.

    Champagne bắn tung tóe, mái tóc đen nhánh và bộ đồng phục giản dị của Lan ướt sũng. Cô đứng yên, đôi vai run nhẹ, nhưng ánh mắt không rơi một giọt lệ. Xung quanh, một vài tiếng thở hổn hển vang lên. Một số khách nữ đưa tay che miệng, không tin nổi cảnh tượng vừa xảy ra.

    Khải hất chai rỗng sang bên, ngẩng cao đầu với vẻ đắc thắng. Trong mắt anh ta, đó chỉ là cách “dằn mặt” một kẻ hạ đẳng dám làm bẩn đồ của mình. Không khí lặng đi. Không ai dám lên tiếng vì sợ quyền lực của vị tỷ phú.

    Nhưng chỉ 10 phút sau, Khải mới nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn nhất đời.

    Âm nhạc dừng hẳn, MC bước lên sân khấu. Giọng ông vang vọng:
    “Xin mời toàn thể quý vị hướng về nhân vật đặc biệt của đêm nay – người sẽ được vinh danh vì những đóng góp cao cả cho cộng đồng. Đó là… Trần Lan.”

    Toàn bộ hội trường bàng hoàng. Chính là cô gái vừa bị sỉ nhục.

    Lan chậm rãi bước lên, mái tóc ướt rượu vẫn nhỏ giọt, quần áo lem nhem, nhưng từng bước chân lại tỏa ra một thứ khí chất đặc biệt. MC tiếp lời:
    “Lan tuy chỉ là một lao công bình thường, nhưng cô đã sáng lập nhóm thiện nguyện giúp hàng trăm trẻ em đường phố biết chữ, có cơm ăn và quần áo mặc. Ở tuổi 25, cô là tấm gương sáng cho giới trẻ về lòng nhân ái và nghị lực sống.”

    Tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng. Nhiều khách mời xúc động rơi lệ. Những ánh mắt vừa thương hại nay biến thành sự kính phục.

    Còn Khải, mặt cắt không còn giọt máu. Anh ta vừa đổ cả chai champagne lên đầu một cô gái được thành phố vinh danh. Những chiếc điện thoại đã ghi lại toàn bộ cảnh tượng nhục nhã kia.

    Chỉ trong đêm, video lan truyền khắp mạng xã hội. Bình luận phẫn nộ dồn dập:

    “Anh ta giàu tiền nhưng nghèo nhân cách.”
    “Một cô gái trẻ đẹp, giàu lòng nhân ái xứng đáng được tôn trọng hơn gã tỷ phú kia.”

    “Cảnh tượng này khiến tôi đau lòng. Nhưng cũng khâm phục sự mạnh mẽ của cô ấy.”

  • Ông lão 75 tuổi đem 3 cây vàng ra tiệm bán, ai ngờ chủ tiệm vừa kiểm tra đã thốt lên “Toàn vàng giả mà ông cũng mang đến đây sao?

    Ông lão 75 tuổi đem 3 cây vàng ra tiệm bán, ai ngờ chủ tiệm vừa kiểm tra đã thốt lên “Toàn vàng giả mà ông cũng mang đến đây sao?

    Ông Thành có ba cây vàng cất giữ phòng khi ốm đau, bệnh tật. Cả đời làm lụng vất vả, ông chỉ có chừng ấy tài sản, coi như của để dành lúc cuối đời. Con trai ông, tên là Duy, biết chuyện đó. Hồi ấy, Duy đang làm ăn thua lỗ, nghe đâu là do đầu tư vào một dự án thất bại. Vàng khi ấy giá chỉ khoảng 80 triệu đồng/cây. Duy về năn nỉ, thuyết phục bố cho vay ba cây vàng để “quay đầu”. Thương con, ông Thành đắn đo mãi rồi cũng gật đầu đồng ý. Duy hứa sau này làm ăn khấm khá sẽ trả lại gấp đôi.

    Nhiều năm trôi qua, công việc của Duy dần ổn định. Anh mua xe, xây nhà, cuộc sống sung túc hơn trước rất nhiều. Giá vàng cũng tăng vọt, lên đến 120 triệu đồng/cây. Ông Thành thỉnh thoảng nhắc khéo chuyện tiền bạc, nhưng Duy đều lờ đi, lấy lý do bận việc hoặc đang dồn vốn cho những dự án khác.

    Một ngày kia, bà nhà ông Thành đổ bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật. Ông Thành đành hỏi Duy về món nợ cũ.
    – Con trai, giờ mẹ ốm rồi, bố cần tiền để lo cho mẹ, – ông nói.

    Duy chau mày, giọng bực dọc:
    – Bố không thương con à? Sao cứ đòi nợ đúng lúc con cần vốn phát triển sự nghiệp? Bố có biết con vất vả thế nào không? Hay trong mắt bố, chỉ có ba cây vàng đó?

    Nghe con nói, lòng ông Thành như dao cứa. Ông không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ quay đi, mắt rưng rưng. Ba cây vàng ấy là cả đời chắt chiu, để lo cho gia đình, chứ nào phải của riêng ông.

    Hôm sau, Duy mang đúng ba cây vàng đến trả bố. Anh ném mạnh xuống bàn:
    – Đây! Bố cầm lấy đi! Cứ bắt con phải trả cho bằng được, chắc bố mừng lắm.

    Ông Thành lặng lẽ cầm lấy, mang vàng ra tiệm. Bà nhà ông đang nằm viện chờ phẫu thuật, ông không thể chần chừ thêm được nữa. Nhưng khi nhân viên kiểm tra xong, họ nhìn ông với vẻ ngạc nhiên:
    – Ông ơi, cả ba cây này đều là vàng giả. Chỉ mạ một lớp mỏng bên ngoài thôi.

    Ông Thành sững người, mặt tái mét, tai ù đi. Lảo đảo bước ra khỏi tiệm, nước mắt giàn giụa. Vừa nãy, ông còn mừng vì nghĩ đã có thể lo cho vợ. Giờ thì mọi hy vọng vụt tắt.

    Ông đành ngậm ngùi vay mượn khắp nơi để gom góp tiền. Nhưng vì không kịp phẫu thuật, bà Thành trút hơi thở cuối cùng chỉ sau một tuần.

    Tin dữ đến tai Duy như sét đánh ngang đầu. Anh chết lặng. Trước đây, khi bố bảo cần tiền chữa bệnh cho mẹ, anh nghĩ chắc chỉ là bệnh người già, bố lấy cớ để đòi nợ. Nào ngờ mẹ đi nhanh đến vậy.

    Anh lao vội về nhà, thấy thân thể gầy guộc của mẹ lạnh ngắt, môi tái nhợt, lòng anh quặn thắt. Anh quỳ sụp xuống bên quan tài:
    – Bố ơi, mẹ ơi! Con sai rồi! Con ngu dại quá!

    Ông Thành ngồi bên cạnh, đôi mắt mệt mỏi, hằn sâu những vết nhăn của khổ đau. Ông nhìn đứa con trai duy nhất đang gào khóc, nhưng lòng ông chỉ còn trống rỗng. Ông không còn sức để giận dữ, cũng chẳng còn lời nào để trách móc. Ông chỉ nắm chặt bàn tay lạnh buốt của người vợ, đôi mắt đỏ hoe nhìn xa xăm.

    Đám tang kết thúc, người làng xì xào bàn tán, có người thương ông Thành, có người lắc đầu trách Duy. Còn Duy, từ ngày ấy, đêm nào cũng mơ thấy mẹ, thấy ánh mắt hiền từ xen lẫn u buồn của bà. Anh day dứt đến tận xương tủy.

    Có thể rồi một ngày, ông Thành sẽ nguôi ngoai mà tha thứ cho con. Nhưng vết thương lòng ấy thì không bao giờ lành, nó sẽ hằn mãi trong tim ông, như một nỗi đau không thể xóa nhòa.

    Từ sau ngày mẹ mất, căn nhà của ông Thành trống trải, nặng nề hơn bao giờ hết. Ông ít nói, ít ra ngoài, chỉ lặng lẽ quanh quẩn trong vườn, nơi còn chiếc ghế tre cũ hai vợ chồng thường ngồi mỗi chiều.

    Còn Duy thì khác. Tất cả những hào nhoáng của tiền bạc, nhà cửa, xe cộ bỗng trở nên vô nghĩa. Đêm nào anh cũng trằn trọc, nhớ đến hình ảnh bố lảo đảo bước ra từ tiệm vàng, hay ánh mắt lạnh buốt của mẹ trong quan tài. Mỗi lần như thế, ngực anh lại đau thắt như bị ai bóp nghẹt.

    Một buổi sáng, Duy về nhà, lặng lẽ đặt trước bàn thờ mẹ một cuốn sổ đỏ, chìa khóa xe và một phong bì dày. Anh quỳ xuống, khẽ thì thầm:
    – Mẹ ơi, con sẽ thay đổi. Con biết con không thể chuộc lại lỗi lầm này, nhưng từ nay con sẽ sống khác, sẽ lo cho bố thay cả phần của mẹ.

    Ông Thành nhìn con trai, ánh mắt vẫn còn u uất, nhưng trong sâu thẳm cũng ánh lên một tia sáng nhỏ nhoi. Ông không nói gì, chỉ thở dài thật dài. Duy hiểu, sự tha thứ cần thời gian, và có lẽ cả đời này anh cũng không xứng đáng để được tha thứ trọn vẹn.

    Nhưng ít nhất, anh đã chọn con đường quay lại. Một con đường gập ghềnh, nặng nề, nhưng là con đường duy nhất để anh có thể ngẩng đầu đối diện với mẹ nơi suối vàng, và với chính lương tâm của mình.

  • Vợ bị bị t a i n ạ n l i ệ t nên 4 tháng rồi tôi không được làm chuyện ấy, bí bách quá tôi để mặc cô ta 10 ngày trời để đi x ả l á n g với em gái cùng công ty.

    Vợ bị bị t a i n ạ n l i ệ t nên 4 tháng rồi tôi không được làm chuyện ấy, bí bách quá tôi để mặc cô ta 10 ngày trời để đi x ả l á n g với em gái cùng công ty.

    Cô vợ liệt nửa người của tôi chẳng thấy đâu chỉ thấy một người phụ nữ với chiếc váy đỏ rực lộng lẫy và xinh đẹp vô cùng.

    Cô ấy ngồi trên sofa đầy thản nhiên và kiêu hãnh.

    Cách đây 4 tháng vợ tôi gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Sau gần 1 tháng điều trị ở bệnh viện thì cô ấy được xuất viện về nhà. Vợ tôi phải ngồi xe lăn chứ không thể đi lại được nữa.

    Vợ tôi kể lại bác sĩ nói rằng sau này cô ấy vẫn có khả năng hồi phục. Song có lẽ phải mất khá nhiều thời gian và công sức tập vật lý trị liệu.

    Tôi và vợ mới kết hôn được hơn 1 năm và vẫn chưa sinh con. Tôi là một người đàn ông trẻ tuổi, phóng khoáng và hướng ngoại, tự dưng bắt tôi phải ở nhà chăm sóc cô vợ liệt nửa người khiến tôi cực kỳ bí bách và khó chịu.

    Nhưng thuê người giúp việc thì điều kiện kinh tế của vợ chồng tôi lại chưa cho phép.

    Tôi vẫn còn trẻ khỏe, sức khỏe và sinh lý rất bình thường. Từ khi vợ bị bệnh, chúng tôi phải cay chuyện ấy. Phải “nhịn” trong thời gian dài khiến tôi vô cùng bất mãn và khó chịu.

    Rồi chuyện sinh con đẻ cái nữa, vợ tôi cứ thế này thì bao giờ chúng tôi mới được lên chức bố mẹ.

    Quan trọng là từ giờ tôi sẽ phải sống với một cô vợ khuyết tật. Đi đâu ra ngoài, người ta hỏi về vợ thì tôi biết phải trả lời ra sao?

    Chẳng may dẫn cô ấy ra ngoài rồi người ta sẽ chỉ chỏ, xì xào rằng tôi có một cô vợ không ra hình người.

    Bỏ vợ liệt nửa người đi xả láng với bồ, lúc về chồng bủn rủn nhìn cảnh tượng trong nhà - Ảnh 1.
    Tôi và vợ mới kết hôn được hơn 1 năm và vẫn chưa sinh con. Ảnh minh họaVới tất cả những lý do trên khiến tôi dần dần chán vợ và nảy sinh suy nghĩ muốn ly hôn. Thế rồi tôi rơi vào lưới tình của cô đồng nghiệp mới trẻ trung và xinh xắn.

    Tôi kiếm cớ bận công việc để đi sớm về khuya không quan tâm đến cô vợ liệt nửa người nữa.

    Tôi và người tình còn thường xuyên đi công tác cùng nhau, chính vì thế chúng tôi tha hồ tận hưởng những khoảnh khắc lãng mạn bên nhau.

    Hôm vừa rồi sau cả tuần trời đi công tác cùng người tình, kết hợp công việc và tận hưởng tình yêu. Cuối cùng tôi cũng trở về nhà với cô vợ liệt nửa người.

    Tôi đã hứa với người tình sẽ nhanh chóng tìm cách ly hôn vợ để cưới cô ấy. Thế nhưng khi mở cửa vào nhà thì đón chờ tôi là một cảnh tượng khiến tôi phải chết khiếp.

    Cô vợ liệt nửa người của tôi chẳng thấy đâu chỉ thấy một người phụ nữ với chiếc váy đỏ rực lộng lẫy và xinh đẹp vô cùng.

    Cô ấy ngồi trên sofa đầy thản nhiên và kiêu hãnh. Người đó không ai khác chính là vợ tôi!

    Chiếc xe lăn đã biến mất không tăm tích. Trả lại cho tôi cô vợ lành lặn và xinh đẹp hơn cả khi xưa. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vợ ăn diện như vậy cả.“Là tôi cố ý chờ anh về đấy.

    Anh lại đây ký đơn ly hôn đi. Căn phòng trọ này anh cứ ở lại nếu muốn, còn tôi đã dọn sạch sẽ đồ đạc của tôi rồi.

    Tôi cũng muốn chia sẻ niềm vui với anh, đó là tôi đã mua một căn hộ mới ở tòa nhà bên kia… À thực ra tai nạn của tôi cũng chẳng nghiêm trọng đến thế đâu.

    Tôi cố ý diễn kịch để thử lòng anh đấy thôi. Ngờ đâu chưa được vài tháng thì anh đã lộ bộ mặt thật bạc bẽo rồi”, vợ tôi cười nói.Bỏ vợ liệt nửa người đi xả láng với bồ, lúc về chồng bủn rủn nhìn cảnh tượng trong nhà - Ảnh 2.

    Cô vợ liệt nửa người của tôi chẳng thấy đâu chỉ thấy một người phụ nữ với chiếc váy đỏ rực lộng lẫy và xinh đẹp vô cùng.

    Ảnh minh họaSau đó vợ đứng dậy chìa lá đơn ly hôn ra trước mặt tôi với một đôi chân khỏe mạnh và lành lặn như chưa bao giờ bị tai nạn.

    Tôi giật mình khi nghe vợ nói đã mua nhà. Tôi còn nhớ nhiều đêm hai vợ chồng ở trong căn phòng trọ này, dõi mắt nhìn sang tòa nhà chung cư đắt đỏ gần đó mà ao ước có một ngày chúng tôi sẽ sở hữu được căn hộ ở đấy.

    Tại sao chỉ trong thời gian ngắn vợ tôi đã có đủ tiền để tự mua nhà?

    Trả lời cho câu hỏi của tôi, vợ bảo rằng bố mẹ cô ấy vẫn luôn muốn cho con gái một căn nhà nhưng cô ấy từ chối, để hai vợ chồng tôi tự lập bằng chính khả năng của mình.

    Hiện tại cô ấy đã độc thân không tiện ở nhà thuê nữa nên đã tiếp nhận căn nhà bố mẹ cho. Đến lúc đó tôi mới hay bố mẹ vợ lại có điều kiện đến vậy.

    Thế mà từ trước đến nay vợ tôi luôn giấu giếm, bố mẹ vợ cũng chẳng hé lộ với tôi bất kỳ điều gì.

    Vợ tôi đã có trong tay mọi bằng chứng ngoại tình của chồng. Nếu tôi không ký đơn, cô ấy dễ dàng có thể đơn phương ly hôn. Ký vào lá đơn ly hôn vợ đưa mà trong lòng tôi ngổn ngang bao cảm xúc.

    Tức giận vì bị vợ lừa dối, uất ức khi để tuột mất những gì đáng lẽ ra tôi sẽ được hưởng và hối hận khi đã trót cư xử với vợ như vậy.

    Nếu tôi cố gắng chăm sóc cho cô ấy tốt trong khoảng thời gian này thì có phải mọi thứ sẽ thuộc về tôi rồi hay không!!!