Tác giả: admin

  • Chồng m ấ t 3 năm nay nhưng con gái ngày nào cũng khoe với cô được bố đưa đón đến trường. Tôi lén theo dõi 1 hôm thì bủn rủn với cảnh tượng trước mắt

    Chồng m ấ t 3 năm nay nhưng con gái ngày nào cũng khoe với cô được bố đưa đón đến trường. Tôi lén theo dõi 1 hôm thì bủn rủn với cảnh tượng trước mắt

    Cầm phiếu bài tập của con gái trên tay đến tôi cũng thấy lạ vì sao lại có nét chữ rất giống chữ chồng mình ở đó?

    Tôi là một bà mẹ đơn thân có cô con gái hiện đang học lớp 1. Chồng tôi mất cách đây 3 năm, khi ấy những kí ức của con về bố mới chỉ mơ hồ. Thế nhưng đứa trẻ sớm hiểu chuyện, lúc nào cũng chỉ hỏi về bố một cách tế nhị để mẹ không buồn. Sau đó chính bản thân con cũng luôn tự vui, tự cười để trấn an bản thân rằng hai mẹ con rất ổn khi không có bố bên cạnh.

    Nhiều lúc tôi hỏi con:

    – Con có buồn khi không có bố không?

    – Con buồn một chút thôi mẹ ạ vì với con bố lúc nào cũng bên cạnh hai mẹ con mình. Con không cần ai khác làm bố của con đâu mẹ.

    Nói rồi con ôm con gấu bông nhỏ xíu mà trước khi mất chồng tôi kịp tặng cho con nhân dịp sinh nhật. Con luôn coi con gấu bông xinh đó là bố và hiện hữu trong căn nhà của hai mẹ con.

    Ảnh minh họa

    Nhiều lúc tôi đã nghĩ hay là mình yêu đại, lấy bừa một người đàn ông nào đó để có cảm giác hơi ấm của đàn ông trong nhà, con có bố yêu thương, chăm sóc. Vậy nhưng tôi vẫn không thể làm được điều đó vì một phần vẫn còn yêu chồng cũ, một phần lại mong muốn khi nào con thực sự chấp nhận một người bố mới thì mình mới thoải mái dẫn về. Còn bây giờ trong trái tim con vẫn chỉ có một người bố đã khuất mà thôi.

    Thấy con lúc nào cũng vui vẻ, hứng khởi nhắc về bố với bạn bè như thể anh vẫn còn sống tôi cũng không bận tâm nhiều nữa mà chỉ nghĩ rằng tới một lúc nào đó con sẽ lớn dần và dần chấp nhận việc bố đã mất, thôi không nhắc nữa. Thế nhưng mọi thứ lại vượt ngoài tầm suy nghĩ và kiểm soát của tôi.

    Vào cuối tuần trước, tôi có buổi cà phê cùng bạn bè vô tình lại gặp cô giáo của con ngoài quán. Thấy cô đang lụi hụi làm việc tôi cũng không dám làm phiền nhưng lúc sau chuẩn bị ra về nên tiến lại chào. Cô giáo mời tôi ngồi xuống để trao đổi một chút tình hình học tập của con. Cô đưa bài kiểm tra của con ra trước mặt tôi và khen bé làm rất tốt. Nhưng đáng chú ý là câu nói:

    – Bố ở nhà dạy con khéo quá chị ạ chứ bình thường ít có phụ huynh nào lại kiên nhẫn với con như vậy. Con từ một học sinh tập viết, làm số rất cẩu thả nhưng dạo gần đây tiến bộ hẳn mẹ ạ.

    Lúc này tôi vô cùng ngạc nhiên nên hỏi:

    – Sao cô giáo khen chồng tôi dạy con khéo, tôi không hiểu?

    – Thì bé nói với em là ở nhà bố thường dạy con học bài nên con thích, tiếp thu nhanh và có thành tích học tập tiến bộ trong thời gian gần đây mà.

    – Nhưng chồng tôi mất đã 3 năm rồi mà – tôi ngạc nhiên đáp.

    – Không thể nào, mới hôm trước em còn thấy bố đến đón con ở cổng trường mà mẹ.

    Ảnh minh họa

    – Cô giáo nói thế nào chứ làm gì có chuyện đó, chồng tôi đã mất nhiều năm và tôi cũng chưa đi bước nữa thì con làm gì có bố. Vả lại hôm nào tan học cũng là tôi đón con mà, tôi chưa bao giờ nghe con nhắc đến chuyện mà cô giáo nói cả.

    Cả tôi và cô giáo đều khá hoang mang với những lời mà đối phương nói nên cuối cùng, mấu chốt câu chuyện lại ở cô con gái tôi.

    Vậy nên ngay ngày hôm đó trở về nhà, tôi đã tìm cách trò chuyện với con một cách khéo léo để bé nói ra sự thật. Hóa ra là cô bé đã nhờ bác hàng xóm giảng giải những bài toán, bài tập viết mà không cần nhờ đến mẹ. Không chỉ vậy, hai bác cháu quá hợp nhau nên con đã xin phép gọi bác là bố và nhiều lần người đàn ông đến trường đón con tôi tan học sớm hơn trước khi trao trả lại lớp học. Mọi việc đều diễn ra một cách bí mật một khoảng thời gian dài mà tôi không hề hay biết.

    – Con thật liều lĩnh đó, con có biết như thế là nguy hiểm lắm không. Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần là không được tiếp xúc quá thân mật với những người lạ mặt mà. Nếu chẳng may bác ấy là người xấu và gây hại cho con thì sao.

    – Nhưng bác ấy không phải là người xấu mẹ ạ, bác ấy dạy con học, chăm sóc con tốt lắm.

    – Tốt đến thế nào thì việc con gọi bác ấy là bố, gây hiểu nhầm là điều không thể chấp nhận được.

    – Nhưng con muốn có bố.

    Câu nói của con khiến tôi nghẹn đắng cổ họng nên hạ giọng thấp xuống:

    – Sao con nói là con không buồn, không nhớ bố kia mà, mẹ cứ tưởng…

    – Con chỉ nói dối thế cho mẹ vui thôi chứ nhìn các bạn có bố con cũng muốn có bố mẹ ạ. Bọn bạn cứ nói con là đứa trẻ hoang không có bố nên con đã nhờ bác ấy đến trường đón con để bạn nhìn thấy và không có đứa nào trêu con nữa. Con ước rằng bố còn sống và chơi với con như bố của các bạn.

    Ảnh minh họa

    Ảnh minh họa

    Nghe tâm sự thật lòng từ con bật khóc vì thương con. Hóa ra lâu nay đứa trẻ luôn gồng gánh cảm xúc của mình trong lòng cũng chỉ vì thương mẹ nhưng con không lường trước được những hậu quả nguy hiểm từ hành động của mình.

    Tôi cũng không biết bản thân phải làm gì để lấp đầy khoảng trống thiếu bố trong lòng con mặc dù tôi đã luôn cố gắng bù đắp. Tôi phải làm gì hơn nữa cho con bây giờ?

    Tâm sự từ độc giả bichvan…

  • Em chồng lỡ mang b ầ u rồi định b ỏ con nhưng tôi thương đứa trẻ đỏ hỏn nên nhận làm con nuôi đến lớn. Khi con khôn lớn đỗ học bổng toàn phần đi du học Úc tôi vừa mừng vừa lo. Ngày tiễn con lên đường, tôi khóc hết nước mắt, đến khi về nhà dọn phòng thì sởn gai ốc khi thấy bức thư con để dưới gối

    Em chồng lỡ mang b ầ u rồi định b ỏ con nhưng tôi thương đứa trẻ đỏ hỏn nên nhận làm con nuôi đến lớn. Khi con khôn lớn đỗ học bổng toàn phần đi du học Úc tôi vừa mừng vừa lo. Ngày tiễn con lên đường, tôi khóc hết nước mắt, đến khi về nhà dọn phòng thì sởn gai ốc khi thấy bức thư con để dưới gối

    Ngày em chồng lỡ lầm, muốn bỏ đi đứa trẻ chưa kịp chào đời, tôi đã không đành lòng. Nhìn đứa bé đỏ hỏn, yếu ớt mà tôi thấy thương cảm vô cùng.

    Vậy là tôi quyết định nhận nuôi đứa bé, như thể chính tôi đã sinh ra nó. Tôi trở thành “mẹ” của con, âm thầm nuôi nấng, dạy dỗ con khôn lớn mà không hề đòi hỏi gì từ ai.

    Bao nhiêu năm trời, tôi là người duy nhất chăm sóc, lo lắng từng bữa ăn, giấc ngủ cho con. Không có một đồng phụ cấp hay trợ giúp nào từ gia đình chồng, nhưng tôi chưa từng nản lòng.

    Tôi chỉ muốn con có một tuổi thơ hạnh phúc, được yêu thương như bao đứa trẻ khác.

    Ngày con gọi tôi một tiếng “mẹ,” lòng tôi trào dâng hạnh phúc.

    Thời gian trôi qua, con lớn lên, học hành giỏi giang và đầy nghị lực. Đến năm 18 tuổi, con xuất sắc nhận được học bổng toàn phần đi du học Úc. Niềm vui và tự hào xen lẫn nỗi buồn chia xa, khiến lòng tôi vừa mừng vừa lo lắng.

    Ngày tiễn con ra sân bay, tôi dặn dò từng điều nhỏ nhặt, nước mắt không ngừng rơi. Con chỉ mỉm cười ôm tôi thật chặt: “Mẹ, con đi đây. Con sẽ cố gắng thật tốt để mẹ tự hào!”

    Sau khi tiễn con lên đường, tôi trở về nhà, lòng ngổn ngang bao cảm xúc. Dọn dẹp lại căn phòng con đã ở từ bé, tôi muốn lưu giữ lại mọi kỷ niệm của con. Khi lật chiếc gối đầu của con lên, tôi bất ngờ phát hiện một bức thư.

    Tay run run mở thư, tôi đọc từng dòng chữ nguệch ngoạc nhưng đầy cảm xúc:

    *”Mẹ yêu quý của con,*

    *Con biết mẹ không phải người sinh ra con, nhưng mẹ đã cho con tình thương và cuộc sống mà không ai khác có thể cho con được.

    Từ nhỏ đến lớn, mẹ luôn là người bên cạnh, là chỗ dựa và là niềm hy vọng của con. Không một ngày nào con quên rằng con mang ơn mẹ biết bao nhiêu.

    Mẹ đã hy sinh mọi thứ vì con mà không đòi hỏi gì.

    Mẹ là người con biết ơn nhất trong cuộc đời này.*

    *Con hứa sẽ trở thành người mà mẹ tự hào. Cảm ơn mẹ vì đã nuôi con khôn lớn, cho con một mái ấm, một gia đình, và một tình yêu vô bờ bến. Con yêu mẹ nhiều lắm.*

    *Con của mẹ.”*

    Tôi ngồi lặng trong phòng, nước mắt rơi không ngừng, vừa xúc động vừa hạnh phúc. Những năm tháng khó khăn, vất vả mà tôi đã trải qua vì con giờ đây như được bù đắp tất cả.

    Tôi nhận ra rằng, tình yêu chân thành và lòng hy sinh của người mẹ chẳng bao giờ uổng phí.

    Dù không mang dòng máu ruột thịt, nhưng tôi đã được gọi một tiếng “mẹ” thiêng liêng nhất.

    Và tôi biết rằng, dù con có đi xa đến đâu, tình thương của con vẫn luôn hướng về tôi – người mẹ đã nuôi nấng con bằng cả trái tim.

  • Vừa cưới xong, nghĩ cả đời chỉ có một lần, lại sẵn tiền mừng cưới nên tôi và chồng mạnh tay chi hẳn 50 triệu đi trăng mật ở Sapa. Đang lâng lâng sung sướng thì khi trở về nhà, tôi tá hỏa khi thấy ảnh cưới của 2 đứa dựng trước cổng nhà, mẹ chồng tuyên bố 1 câu khiến tôi ức phát khóc

    Vừa cưới xong, nghĩ cả đời chỉ có một lần, lại sẵn tiền mừng cưới nên tôi và chồng mạnh tay chi hẳn 50 triệu đi trăng mật ở Sapa. Đang lâng lâng sung sướng thì khi trở về nhà, tôi tá hỏa khi thấy ảnh cưới của 2 đứa dựng trước cổng nhà, mẹ chồng tuyên bố 1 câu khiến tôi ức phát khóc

    Tưởng chừng sẽ trở về nhà trong hạnh phúc ngập tràn sau tuần trăng mật ngọt ngào, nhưng vợ chồng cô gái trẻ lại đối diện với cú sốc lớn nhất cuộc đời: ảnh cưới bị dựng thẳng ngay cổng nhà, bên cạnh là chiếc vali cùng lời tuyên bố nghiêm khắc từ mẹ chồng.

    Tuần trăng mật trong mơ và cái giá phải trả

    Ảnh minh họa.

    Trước khi kết hôn, đôi vợ chồng trẻ từng vẽ ra những giấc mơ đẹp đẽ về cuộc sống hôn nhân và kế hoạch hưởng tuần trăng mật tại SaPa – nơi mà cô gái đã mơ ước từ lâu.

    Dù chi phí không nhỏ, lên đến gần 30 triệu đồng, nhưng với suy nghĩ “cả đời chỉ có một lần,” họ không ngần ngại sử dụng số tiền cưới dư dả để tận hưởng chuyến đi.

    Thế nhưng, sự phản đối từ gia đình hai bên, đặc biệt là mẹ chồng, không hề nhỏ. Mẹ chồng của cô, một người buôn bán trái cây ngoài chợ với lối suy nghĩ thực tế, thẳng thừng phản bác: “Bỏ 30 triệu để ăn chơi vài ngày thì phí phạm.

    Số tiền ấy nên dành dụm để lo cho tương lai, sinh con, nuôi con sau này.”

    Cuộc tranh cãi ngầm ngày càng leo thang. Dù đã nghe lời cảnh báo của mẹ chồng, cô gái vẫn kiên quyết làm theo ý mình

    . Thuyết phục mãi, cô khiến chồng đồng ý cùng cô bí mật lên kế hoạch, đặt vé, chuẩn bị hành lý và lên đường ngay sau đêm tân hôn.

    Họ lén thông báo với gia đình rằng sẽ đi dự đám cưới bạn bè, rồi biến mất suốt một tuần để tận hưởng tuần trăng mật.

    “Chết lặng” khi trở về nhà

    Sau những ngày ngập tràn hạnh phúc như sống trong mơ, đôi vợ chồng không ngờ rằng “cơn ác mộng” đang đợi họ ngay trước cổng nhà.

    Trở về với nụ cười và những món quà nhỏ cho hai bên gia đình, họ chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: bức ảnh cưới lộng lẫy từng là niềm tự hào của hai người nay bị đặt chỏng chơ ngoài cổng, cạnh đó là chiếc vali lớn.

    Mẹ chồng, với gương mặt đỏ bừng vì giận dữ, đứng chờ sẵn. Vừa thấy con dâu, bà lập tức chỉ thẳng và tuyên bố: “Đi hưởng trăng mật được thì tự có tiền mà ra ở riêng!

    Từ giờ tự kiếm nơi khác mà sống, để biết đồng tiền quan trọng thế nào!”

    Hàng xóm xung quanh xôn xao, bàn tán, ánh mắt tò mò hướng về phía đôi vợ chồng trẻ. Người chồng không kìm được cơn giận, xách vali đi ngay trong tức tối.

    Hiện giờ, họ phải thuê trọ sống qua ngày, nhưng cuộc sống chật vật hơn cô gái tưởng.

    Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, trách nhiệm đè nặng đôi vai

    Những ngày tháng sau tuần trăng mật không còn ngọt ngào như cô từng mơ. Chồng giận dỗi, đổ lỗi tất cả lên đầu cô, cho rằng chính vì sự bướng bỉnh của vợ mà họ bị mẹ đuổi khỏi nhà.

    Tiền bạc sau chuyến đi cũng cạn kiệt, khiến cô phải về nhà mẹ đẻ xin tiền trang trải, trong khi chồng cương quyết không chịu sống nhờ bên gia đình vợ.

    “Em chán nản, kiệt quệ tinh thần. Đi hưởng tuần trăng mật có thật sự sai không?” – cô gái trẻ băn khoăn, đau khổ chia sẻ.

    Nhưng với thực tế phũ phàng mà họ phải đối diện, rõ ràng, giấc mơ trăng mật đẹp đẽ đã để lại cái giá quá đắt.

  • Tôi là gái quê bao năm thấm cảnh chui rúc nhà trọ chật hẹp nên quyết tâm phải lấy trai phố đổi đời. Tôi nhắm mắt lấy Tuấn dù không yêu anh ta để rồi đêm tân hôn, bố chồng đã gọi vào phòng

    Tôi là gái quê bao năm thấm cảnh chui rúc nhà trọ chật hẹp nên quyết tâm phải lấy trai phố đổi đời. Tôi nhắm mắt lấy Tuấn dù không yêu anh ta để rồi đêm tân hôn, bố chồng đã gọi vào phòng

    Không muốn phải sống cảnh ở trọ cả đời nên tôi quyết chí cưới trai phố để đổi đời. Cứ tưởng tôi đã gặp đúng đối tượng, nào ngờ tôi bị chồng lừa.

    Suốt 6 năm nay, tôi làm nhân viên văn phòng, thu nhập chỉ đủ ăn tiêu, mỗi tháng dư được vài triệu. Với số tiền đó, cả đời này cũng không thể mua được 1m2 đất ở thành phố.

    Có vài người bạn trai tỏ tình với tôi nhưng thu nhập và thân thế của họ chẳng khác gì tôi. Lấy nhau kinh tế không có thì cũng chẳng thoát khỏi cảnh thuê phòng trọ.

    Cho đến khi gặp Tuấn, có nhà thành phố thì tôi đồng ý quen anh ấy. Dù trong lòng không có chút tình yêu nào với anh nhưng tôi vẫn chấp nhận cưới sau 2 tháng quen nhau.

    Tôi tự an ủi bản thân cưới xong về sống với nhau tình yêu sẽ nảy nở.

    Tôi chưa hưởng hết hạnh phúc được sống trong ngôi nhà chồng ở giữa thành phố sầm uất thì đã xảy ra chuyện lớn. 3 tuần trước, ăn xong bữa sáng, bố chồng gọi chúng tôi ra phòng khách nói chuyện.

    Bố bảo chuyện làm ăn của ông bị đổ vỡ, cần bán nhà gấp trong tháng để trả nợ. Nếu trì hoãn lâu quá, lãi mẹ đẻ lãi con sợ không có tiền trả.

    Ông nói sau khi bán nhà sẽ trả nợ hết nên không có đồng nào cho chúng tôi ra ở riêng, mong chúng tôi thông cảm. Tôi chưa hết bàng hoàng thì chồng nói bố mẹ cứ dùng tiền bán nhà trả nợ, chúng tôi sẽ ra ngoài thuê phòng trọ.

    Vợ chồng tôi đều có công việc ổn định, với thu nhập đó không lo đói nên bố mẹ không phải lo lắng gì hết.

    Tôi cứ nghĩ cả đời này sẽ không phải quay lại cảnh thuê phòng trọ, nào ngờ cả tuần nay vợ chồng tôi phải sống trong căn phòng trọ chật hẹp 20m2. Tối qua, chồng còn thú nhận với tôi 1 tin đau lòng.

    Anh nói chuyện kinh doanh thua lỗ của bố mẹ diễn ra từ lâu rồi nhưng chưa dám nói ra vì còn sĩ diện với họ hàng làng xóm.

    Thế nên đợi anh cưới xong vợ mới công bố vỡ nợ.

    Hôm đám cưới, anh em bạn bè của tôi ai cũng khen tôi chậm mà chắc. Bây giờ thì nhà không được ở, nhà chồng lại mang tiếng vỡ nợ, tôi thì không có chút tình cảm nào với chồng.

    Mọi rắc rối bủa vây, tôi không biết giải quyết vấn đề thế nào nữa?

  • Mẹ tôi 60t, lên thành phố làm giúp việc chăm cụ ông 75t góa vợ, 2 tháng sau tôi lên thăm thì bác trai ngỏ ý muốn cưới mẹ tôi để sống chung một nhà

    Mẹ tôi 60t, lên thành phố làm giúp việc chăm cụ ông 75t góa vợ, 2 tháng sau tôi lên thăm thì bác trai ngỏ ý muốn cưới mẹ tôi để sống chung một nhà

    Mẹ tôi 60t, lên thành phố làm giúp việc chăm cụ ông 75t góa vợ, 2 tháng sau tôi lên thăm thì bác trai ngỏ ý muốn cưới mẹ tôi để sống chung một nhà. Hai người đăng ký kết hôn nhưng không làm đám cưới, ông còn di chúc cho mẹ tôi thừa kế căn nhà phố 30 tỷ còn con riêng của ông tay trắng.

     

     Mẹ tôi, người phụ nữ bình dị với mái tóc đã điểm bạc, năm nay tròn 60 tuổi. Sau những năm tháng ở quê chăm lo cho gia đình, bà quyết định lên thành phố tìm công việc giúp việc để có thêm thu nhập và thay đổi không khí. May mắn thay, bà nhận được công việc chăm sóc một cụ ông 75 tuổi góa vợ, sống một mình trong căn nhà phố rộng lớn.

    Hai tháng trôi qua, tôi lên thăm mẹ và không khỏi bất ngờ khi cụ ông, người bà gọi là “bác trai”, bất ngờ ngỏ ý muốn cưới bà. “Cưới xin gì nữa tuổi này,” tôi nghĩ thầm, nhưng bác trai nói rằng ông muốn sống cùng mẹ tôi như một gia đình trọn vẹn.

    Mẹ tôi ban đầu lưỡng lự, nhưng bác trai nhiệt tình thuyết phục, lại thêm lời hứa hẹn: ông sẽ để lại căn nhà phố trị giá 30 tỷ cho mẹ tôi, còn con riêng của ông thì không được gì. Mẹ tôi xúc động, và cuối cùng đồng ý. Họ đăng ký kết hôn, không tổ chức đám cưới, chỉ lặng lẽ trở thành vợ chồng trên pháp lý.

    Một tháng sau, bác trai yêu cầu mẹ tôi làm thủ tục sang tên căn nhà cho bà. Sắp giấy tờ trong tay, mẹ tôi hớn hở bước vào văn phòng công chứng, tưởng chừng như mọi thứ đã an bài. Nhưng khi nhân viên kiểm tra hồ sơ, bà nghe câu nói làm bà “hú hồn”:

    “Xin lỗi bà, nhưng toàn bộ tài sản đã được chuyển giao cho con trai ông từ năm ngoái theo hợp đồng tặng cho. Hiện tại ông ấy không còn bất kỳ tài sản nào đứng tên.”

    Mẹ tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Thì ra, bác trai đã “tính trước một bước”, giữ lại căn nhà cho con trai riêng của mình, còn lời hứa với mẹ tôi chỉ là một chiếc bánh vẽ.

    Về đến nhà, mẹ tôi đối chất với bác trai. Ông chỉ nhún vai cười nhẹ, bảo rằng:
    “Quan trọng là chúng ta sống với nhau vui vẻ, còn tài sản đâu có mang xuống mồ được!”

    Mẹ tôi ngẩn người, rồi cười chua chát. Bài học nhớ đời: Lời hứa trên giấy không bao giờ chắc chắn, nhất là khi đối phương đã có kế hoạch khác từ trước.

  • Chồng đã có con trai riêng, tôi lấy anh ấy 10 năm, cố mãi cũng chỉ có 2 cô con gái. Vì thế, suốt 10 năm qua, chồng chỉ việc đi làm kiếm tiền còn mọi việc trong nhà dường như phó mặc cho tôi

    Chồng đã có con trai riêng, tôi lấy anh ấy 10 năm, cố mãi cũng chỉ có 2 cô con gái. Vì thế, suốt 10 năm qua, chồng chỉ việc đi làm kiếm tiền còn mọi việc trong nhà dường như phó mặc cho tôi

    Suốt 10 năm làm dâu nhà ông Phúc, chị Lan đã quen với cảm giác bị xem thường.


    Chồng chị – anh Quân, có con trai riêng với vợ trước. Từ ngày cưới Lan, anh gần như chỉ coi cô như “người giữ nhà hộ”.
    Còn mẹ chồng thì luôn miệng:

    “Đàn bà mà không đẻ được con trai thì có giữ cái nhà cũng vô ích thôi, của ai rồi cũng của thằng Hưng (con riêng của chồng).”

    Lan nhẫn nhịn, chẳng cãi nửa lời.


    Cô làm việc quần quật, chăm lo cho 2 con gái, dành dụm từng đồng, thậm chí đem cả tiền thưởng đi mua thêm mấy sào ruộng đứng tên chồng. Cô chỉ nghĩ đơn giản — chồng vui, con có mái nhà là đủ.

    Nhưng càng ngày Quân càng lạnh nhạt.


    Anh hầu như chỉ đi làm rồi gửi tiền về, còn mọi việc lớn nhỏ trong nhà – từ giỗ chạp đến lo cho bố mẹ chồng ốm đau – đều do Lan gánh.

    Mười năm… mười năm lặng lẽ, người đàn bà ấy chưa từng than một câu.

    Cho đến một hôm, ông Phúc – bố chồng Lan – đột ngột qua đời.


    Ngày công bố di chúc, họ hàng tụ tập đông nghịt, cả làng cũng kéo đến hóng vì ai cũng biết nhà ông Phúc có gần 3 mảnh đất lớn ngay mặt đường.

    Người đọc di chúc là ông trưởng họ, vừa mở miệng đọc câu đầu tiên thì cả nhà im phăng phắc.

    “Tôi, Phạm Văn Phúc, để lại toàn bộ tài sản gồm 3 mảnh đất và 1 căn nhà cho… con dâu là Nguyễn Thị Lan.”

    Một giây im lặng chết người.
    Mẹ chồng sững sờ, chồng Lan mặt tái mét.


    Họ tưởng nghe nhầm, nhưng ông trưởng họ đọc lại lần nữa — chữ nào cũng rõ ràng.

    “Vì suốt mười năm qua, chỉ có Lan chăm lo, phụng dưỡng, hương khói, còn con trai tôi coi nhà này như khách trọ. Tài sản này thuộc về người thật sự giữ được cái nếp của gia đình.”

    Cả họ ồ lên, người thì ngạc nhiên, người thì gật gù khen ông cụ sáng suốt.


    Còn Quân — người từng coi vợ như cái bóng — đứng chết trân, không dám ngẩng mặt lên.

    Một bà hàng xóm nói như tát nước vào mặt anh ta:

    “Sống để đức, anh Quân ạ! Có vợ tần tảo như thế mà còn không biết trân trọng. Giờ trắng tay cũng đáng!”

    Lan ngồi im, nước mắt rơi xuống bàn tay, không phải vì sung sướng, mà vì nhẹ nhõm.


    Mười năm chịu đựng, cuối cùng ông trời cũng nhìn thấy.

    Tối đó, Quân lặng lẽ dọn đồ ra khỏi phòng, mang theo vài bộ quần áo.
    Anh chỉ nói một câu trước khi đi:

    “Anh không ngờ bố lại làm vậy… nhưng có lẽ, ông đúng.”

    Lan đứng bên cửa, nhìn bóng chồng khuất dần ngoài ngõ, rồi khẽ quay lại nhìn hai con gái đang ngủ ngon lành.
    Giờ đây, cô biết — nhà này, đã thật sự thuộc về mẹ con cô.

  • Đêm tân h ô n mẹ chồng đưa cho tôi 10 cây vàng và bảo hãy  t r ố n khỏi đây ngay

    Đêm tân h ô n mẹ chồng đưa cho tôi 10 cây vàng và bảo hãy t r ố n khỏi đây ngay

    Trời đã khuya. Kim đồng hồ chỉ đúng 1 giờ sáng.
    Tôi ngồi bất động trong căn phòng mới cưới, nghe tim mình đập như tiếng gõ cửa. Ngoài kia, gió thổi ràn rạt qua vườn chuối, tiếng chó sủa xa xa khiến cả ngôi nhà như run lên theo từng cơn.

    Đáng lẽ giờ này, tôi đang là cô dâu hạnh phúc nhất.
    Đáng lẽ, đây phải là đêm đầu tiên của một cuộc hôn nhân ấm áp, chứ không phải một đêm lạnh lẽo đến mức khiến tôi muốn biến mất.

    Chiếc đèn ngủ hắt ánh sáng vàng yếu ớt lên vách tường loang lổ. Trên giường, người chồng mới cưới của tôi — anh Huy — nằm quay lưng lại, hơi thở nặng và gấp, như đang mơ một giấc mộng đầy bực dọc.

    Tôi nhìn bóng lưng anh mà tim quặn thắt. Chúng tôi mới cưới được nửa ngày, vậy mà giữa hai người đã là cả một khoảng cách không thể bước qua.

    Tôi không biết có phải mình đã quá vội vàng.
    Chúng tôi chỉ quen nhau năm tháng. Anh hiền lành, ít nói, hay giúp người, lại có công việc ổn định. Khi anh ngỏ lời cầu hôn, bố mẹ tôi mừng lắm. “Con gái ba mươi rồi, gặp được người tử tế là phước,” mẹ tôi nói thế. Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi không dám mơ cao sang, chỉ cần một mái nhà bình yên.

    Nhưng ngay ngày cưới, tôi đã thấy vài điều lạ.
    Lúc trao nhẫn, tay anh run run, mồ hôi rịn đầy trán. Khi khách khứa về hết, anh đột nhiên trở nên nóng nảy, gằn giọng vì những chuyện rất nhỏ. Mẹ chồng tôi — bà Lành — chỉ lặng im, mắt đỏ hoe, như người đang giữ một điều gì không dám nói.

    Tôi cứ cho rằng đó chỉ là mệt mỏi.
    Cho đến khi đêm xuống, mọi thứ bắt đầu trở nên khác thường.

    Anh Huy không nói gì, chỉ im lặng hút thuốc ngoài hiên rất lâu. Mùi khói len vào tận phòng, nồng nặc, hắc đến khó thở. Tôi gọi anh vài lần mà anh không trả lời. Mẹ chồng gõ cửa, giọng run run:
    – Hai đứa nghỉ sớm đi con… Khuya rồi.

    Tôi vâng khẽ, nhưng anh chỉ im. Khi bà vừa đi khỏi, anh quay vào, ánh mắt lạnh và khó đoán.
    – Cô ngủ trước đi. – Anh nói, giọng lạ lắm, khàn và trượt dài như người khác.

    Tôi không ngủ được. Cảm giác bất an cứ len lỏi trong từng nhịp thở. Ngoài cửa sổ, trăng lấp ló sau mây, bóng cây in lên tường như những bàn tay mảnh khảnh đang bò đến gần.

    Rồi đột nhiên, cánh cửa sổ khẽ rung.
    Một tiếng “cạch” rất khẽ. Ai đó đang gõ.

    Tôi giật mình, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Ánh sáng yếu hắt qua khe cửa, soi rõ khuôn mặt người phụ nữ đang thò đầu vào.
    Mẹ chồng tôi.
    Bà mặc áo nâu, tóc xõa, mắt ngấn nước.
    Giọng bà run rẩy, thì thào:
    – Con ơi… dậy đi. Mau mở cửa sổ.

    Tôi kinh ngạc:
    – Mẹ? Có chuyện gì vậy?
    – Nhỏ thôi… đừng để nó nghe thấy. Mau lên, con… trốn đi.

    Bà nói, tay run run cầm theo một túi vải cũ. Tôi nghe tiếng vàng va vào nhau leng keng.
    Không khí trong phòng lạnh đi một cách rùng rợn. Tôi nhìn sang chồng — anh vẫn nằm im, lưng quay về phía chúng tôi.

    Mẹ chồng đưa túi vải cho tôi, giọng nghẹn lại:
    – Cầm lấy… rồi đi đi, trước khi quá muộn.

    Tôi chết lặng.
    “Đi ư? Vì sao phải đi? Đêm tân hôn của tôi… tại sao lại thế này?”

    Nhưng ánh mắt của bà – vừa sợ hãi, vừa thương xót – khiến tôi hiểu: có điều gì đó khủng khiếp đang bị che giấu trong căn nhà này.

    Tôi run rẩy thu dọn vài món đồ. Mỗi tiếng động đều khiến tôi thót tim. Anh Huy vẫn nằm mê man, hơi thở nặng nề. Tôi lấy chiếc vali nhỏ, nhét túi vàng vào giữa.
    Bà Lành mở hé cửa sổ. Ngoài kia, ánh trăng bạc rải xuống sân, thang tre dựng sẵn sát tường.

    – Đi đi, con. – bà thì thầm, giọng nghẹn. – Mẹ xin lỗi.
    Tôi quay lại nhìn, thấy nước mắt bà rơi lặng lẽ trên má.

    Tôi trèo xuống thang, tim đập dồn. Mỗi bậc thang kẽo kẹt như tiếng gãy trong lòng. Khi chân vừa chạm đất, tôi nghe tiếng mẹ chồng nấc khẽ:
    – Con nhớ sống cho tốt… đừng quên, mẹ thương con như con gái ruột.

    Tôi quay lên, muốn nói lời cảm ơn, nhưng bà đã khép cửa, bóng dáng khuất sau tấm rèm.


    Xe tải nổ máy. Tôi ngồi trong cabin, nhìn qua gương thấy ngôi nhà nhỏ lùi dần sau lưng. Đèn phòng vẫn sáng. Tôi thấy bóng bà Lành đứng nơi hiên, nhỏ bé giữa bóng đêm.
    Tôi úp mặt vào hai tay, bật khóc.

    Sáng hôm sau, tôi về tới nhà bố mẹ đẻ. Vừa bước vào, mẹ tôi hoảng hốt:
    – Sao con… ăn mặc thế này? Còn lễ cưới?

    Tôi gục xuống nền gạch, nức nở kể lại mọi chuyện. Bố tôi im lặng, ngồi rít thuốc liên hồi. Khi nghe đến đoạn mẹ chồng cho vàng và thang, ông buông tiếng thở dài nặng nề:
    – Đời đúng là oái oăm.

    Mẹ tôi thì chỉ biết khóc:
    – Nhà mình bạc phước, con ơi…

    May thay, tôi và Huy chưa kịp đăng ký kết hôn. Lễ cưới chỉ mới xong phần nghi thức. Tôi sẽ từ hôn, sẽ bắt đầu lại.


    Vài tuần sau, tôi nhận được một bức thư tay gửi từ làng chồng.
    Chữ viết run run, nhoè nước:

    “Con à, mẹ xin lỗi vì để con vướng vào gia đình này. Huy đã bị bắt vì tàng trữ ma túy. Mẹ không trách con. Cảm ơn con đã không oán mẹ.
    Chúc con hạnh phúc,
    Mẹ Lành.”

    Tôi đọc đến dòng cuối, nước mắt rơi xuống trang giấy.
    Người đàn bà ấy — một người mẹ không có quyền lựa chọn hạnh phúc cho mình — đã chọn cứu tôi, như cứu lại phần đời đã mất của bà.


    Nhiều năm sau, tôi đã có cuộc sống khác, công việc ổn định, có người thương. Nhưng đêm nào mưa to, tôi lại nhớ đến căn nhà nhỏ, đến tiếng thang tre cọt kẹt lúc nửa đêm, và ánh mắt người mẹ chồng năm xưa, lặng lẽ đẩy con dâu trốn khỏi bể khổ.

    Nếu ngày ấy bà không gõ cửa lúc một giờ sáng… có lẽ đời tôi đã chấm dứt trong bóng tối.
    Và tôi luôn tin, có những người mẹ không sinh ra ta, nhưng đã cứu ta bằng cả phần đời còn lại của họ.

  • Mẹ già trót dại vay nặng l ã i bị lừa m ấ t 300 triệu, tha thiết nhờ 3 cô con gái trả n ợ giúp nhưng bị từ chối thẳng thừng

    Mẹ già trót dại vay nặng l ã i bị lừa m ấ t 300 triệu, tha thiết nhờ 3 cô con gái trả n ợ giúp nhưng bị từ chối thẳng thừng

    Bà Tư Liên, 68 tuổi, goá chồng đã gần chục năm, sống nhờ quán nước đầu ngõ. Thấy người ta khoe góp vốn buôn đất lời gấp ba, bà cả tin cắm sổ đỏ vay nóng 300 triệu, nào ngờ bị lừa sạch.

    Chủ nợ đến đòi, dọa siết nhà, bà hốt hoảng gọi cho ba cô con gái.

    – “Mẹ trót dại rồi, giúp mẹ với… người ta đến dọa đập nhà mất!”
    Nhưng đầu dây bên kia, chỉ nghe giọng lạnh băng:


    – “Mẹ tự gây thì mẹ tự lo. Nhà con còn con nhỏ, không kham nổi.”
    – “Con cũng đang trả nợ ngân hàng, mẹ thông cảm.”


    – “Ba trăm triệu đâu phải ít, mẹ làm thế ai cứu nổi.”

    Nghe đến đó, bà Tư như chết lặng. Nước mắt rơi lã chã, bà nghẹn ngào chửi trong tức tưởi:


    – “Đúng là ba con vịt giời, nuôi khôn nuôi lớn, giờ mẹ sa cơ lại quay lưng!”

    Cả đêm hôm ấy, bà không ngủ. Bên ngoài, gió rít qua mái tôn, trong lòng bà chỉ thấy trống rỗng và tủi nhục.

    Sáng hôm sau, bà đang lúi húi dọn hàng thì thấy ba cô con gái cùng lúc bước vào ngõ. Theo sau họ là ba gã đàn ông xăm trổ kín tay, nhìn qua ai cũng tưởng dân xã hội đen. Cả xóm xì xào:


    – “Thôi chết, lại mượn đầu gấu đòi nợ đây mà…”

    Bà Tư sợ đến mức tay run bần bật, rụng rời hỏi:
    – “Mấy đứa làm gì thế? Không lẽ… định dọa mẹ à?”

    Cô con gái cả nhìn mẹ, mắt đỏ hoe:
    – “Bọn con xin lỗi. Tụi con nói thế để thử lòng mẹ, nào ngờ mẹ thức trắng đêm. Đây là ba người bạn của tụi con — họ làm ở công ty luật, chuyên xử lý nợ xấu.

    Họ sẽ giúp mẹ thương lượng, cắt lãi, đòi lại hồ sơ vay.”

    Bà Tư chết lặng, đứng không vững. Một người đàn ông xăm trổ khẽ cười:


    – “Bọn cháu không phải xã hội đen đâu bác ạ, chỉ đen vì nghề thôi. Giờ việc của bác để bọn cháu lo.”

    Hơn một tháng sau, nhờ can thiệp pháp lý, bà được xóa nợ phần lớn, giữ lại được nhà. Hôm cắm bình hoa lên bàn thờ chồng, bà khóc nấc:
    – “Tôi trách oan con gái tôi rồi ông ạ… tụi nó không vô tâm, chỉ là muốn dạy tôi một bài học về lòng tin thôi…”

    Từ hôm ấy, mỗi chiều cả ba cô con gái đều ghé về quán nước của mẹ.

    Người ta lại nghe tiếng cười rộn ràng nơi góc ngõ, nơi người đàn bà già dại dột năm nào đã tìm lại được ba đứa con — và cả niềm tin tưởng tưởng như đã mất.

  • Ngày cưới, em dâu vừa bước ra ngoài thì cả h ô n trường vang lên tiếng bàn tán ồn ào, nhìn lên màn hình trên sân khấu nhà trai nhà gái chỉ muốn “độ;;n thổ” vì quá x ấ u h ổ, mẹ chồng bất ngờ lao lên sân khấu giật mic nói về 1 cây vàng trên cổ con dâu.

    Ngày cưới, em dâu vừa bước ra ngoài thì cả h ô n trường vang lên tiếng bàn tán ồn ào, nhìn lên màn hình trên sân khấu nhà trai nhà gái chỉ muốn “độ;;n thổ” vì quá x ấ u h ổ, mẹ chồng bất ngờ lao lên sân khấu giật mic nói về 1 cây vàng trên cổ con dâu.

    Đám cưới của  – em trai chồng tôi, tổ chức ở một nhà hàng sang trọng tại Thanh Hóa.


    Cô dâu là Ngọc, một cô gái xinh xắn, học giỏi, làm ngân hàng, lại được tiếng ngoan hiền.


    Từ lúc hai đứa làm lễ, ai cũng khen xứng đôi, chỉ riêng mẹ chồng tôi – bà Thu, người nổi tiếng khó tính trong họ, lại cứ im lặng.

    Đến đoạn trao quà cưới, họ nhà gái tặng vàng, tặng sổ tiết kiệm, ai nấy trầm trồ.
    Bà Thu chỉ đeo cho con dâu một sợi dây chuyền vàng 4 chỉ, miệng bảo:

    “Mẹ chẳng có gì quý giá, tặng con chút lộc cho vui.”

    Không ngờ, chính sợi dây ấy lại trở thành nguyên nhân của cú sốc sau đó.

    Sau khi làm lễ xong, cô dâu chú rể rời sân khấu chụp ảnh, cả hội trường bỗng xôn xao.


    Trên màn hình LED khổng lồ, vốn đang chiếu video cưới, bỗng bật lên một đoạn clip lạ — ghi lại cảnh Ngọc ngồi trong tiệm vàng, cắm chính sợi dây chuyền đó cho một người đàn ông.
    Giọng cô nói rõ mồn một:

    “Anh giữ tạm nhé, mai em lấy lương chuộc lại.”

    Cả hội trường nổ ra tiếng xì xào.
    Nhà gái đỏ bừng mặt, nhà trai nhìn nhau không nói nổi lời nào.
    Chú rể Tú ngơ ngác quay sang mẹ:

    “Mẹ… chuyện gì đây?”

    Bà Thu mặt tái mét, rồi bất ngờ lao thẳng lên sân khấu, giật micro, giọng run run nhưng đầy cương quyết:

    “Tôi biết đoạn video này ai phát tán!
    Chính người ngồi bàn số 8 – bà Hạnh, mẹ của cô dâu cũ mà tôi từng từ chối.
    Còn cây vàng kia… không phải của tôi! Là của Ngọc — con dâu tôi, nó đem bán để trả viện phí cho chính bố chồng nó!”

    Cả khán phòng im phăng phắc.
    Bà tiếp tục:

    “Năm ngoái, bố thằng Tú bị tai nạn, cô ấy âm thầm mang vàng của mình đi cắm, rồi vẫn cười nói như chưa từng.
    Tôi biết hết, nhưng không ngờ có người ác đến mức đem chuyện đó ra bôi nhọ trong ngày cưới.”

    Ngọc đứng phía dưới, mắt đỏ hoe, còn chú rể ôm chặt lấy cô giữa hàng trăm ánh nhìn.
    Mẹ cô dâu bật khóc, bước lên sân khấu xin lỗi cả nhà trai.
    Còn bà Thu – người từng lạnh lùng nhất họ – lại tháo sợi dây chuyền vàng khác từ cổ mình xuống, đeo lại cho con dâu, nghẹn ngào nói:

    “Cây vàng này mẹ tặng con lần nữa, để bù cho lòng tin mà người ta định lấy đi.”

    Buổi tiệc hôm đó, không ai còn dám xì xào.
    Chỉ có tiếng pháo tay kéo dài – dành cho cô dâu có tấm lòng, và người mẹ chồng biết nhận ra giá trị thật.

  • Chồng m ấ t chưa lâu, em trai đến xin chăm sóc vợ con lý do khiến tôi càng thêm đau l ò n g và tủi nhục

    Chồng m ấ t chưa lâu, em trai đến xin chăm sóc vợ con lý do khiến tôi càng thêm đau l ò n g và tủi nhục

    Tôi vẫn còn chưa hết sốc sau chuyện đã xảy ra. Vợ chồng tôi kết hôn cách đây 3 năm trước. Nhà chồng tôi khá giả, trong khi đó, hoàn cảnh gia đình tôi lại khó khăn.

    Khi chúng tôi về xin cưới, trong nhà ai cũng khinh rẻ, thậm chí còn tìm đủ mọi cách để ngăn cản chúng tôi đến với nhau.

    Thế nhưng người tính không bằng trời tính. Chia tay được một tháng thì tôi phát hiện mình có thai. Lúc này, chúng tôi quay lại, hai bên gia đình cũng ủng hộ chuyện tổ chức đám cưới.

    Cứ nghĩ đó là cái kết viên mãn của hai vợ chồng. Không ngờ khi về chung một nhà, tôi lại càng khổ hơn.

    Mẹ chồng tôi là người khắt khe, lại có ác cảm với con dâu từ trước nên thường xuyên gây khó dễ. Con dâu vừa về được hai ngày, bà đã đuổi người giúp việc rồi đổ hết mọi công việc lên đầu tôi.

    Chồng tôi thì bận rộn, đi sớm về khuya, thành ra trong căn nhà rộng lớn này, tôi luôn cảm thấy lạc lõng.

    Chồng mất chưa lâu, em trai đến xin chăm sóc vợ con lý do khiến tôi càng thêm đau lòng và tủi nhục - Ảnh 1
    Ảnh minh họa: Internet

    Thế nhưng ông trời không để tôi được sống yên bình với chồng. Hai tháng trước, chồng tôi bị đột quỵ khi đang làm việc đêm. Lúc mọi người phát hiện, anh đã không qua khỏi. Đối với tôi, đây là cú sốc quá lớn.

    Còn mẹ chồng thì tìm đủ mọi cách nhiếc móc, thậm chí bà bảo do tôi không hợp tuổi nên mới làm hại chồng.

    Những ngày gần đây, tôi ăn cơm mà chan nước mắt. Cho tới hôm qua, em chồng tôi đột nhiên đề nghị một chuyện. Chú ấy nói muốn thay anh trai, lo lắng cho mẹ con tôi. Còn bảo trước kia hai anh em có lần uống rượu, chẳng hiểu thế nào, chồng tôi lại dặn dò.

    Anh nói sau này nếu chẳng may anh có chuyện gì, chỉ mong chú ấy đứng ra làm chủ cho chúng tôi.

    Bởi chồng tôi thừa biết mẹ mình là người như thế nào. Nghe em chồng nói vậy, tôi càng thấy tủi thân hơn. Đúng là bây giờ, chẳng có ai để tôi dựa dẫm trong căn nhà này.

    Em chồng tôi chưa có vợ, lâu nay cũng rất tốt với tôi. Có điều chồng mới mất chưa được bao lâu, tôi không có ý định sẽ mở lòng với ai khác. Theo mọi người tôi nên từ chối em chồng thế nào để không bị mất lòng?