Tác giả: admin

  • Trong đám t a ng của mẹ tôi, chị dâu thứ tư nhất định không chịu đeo khăn t a ng dù ngày thường chị thương bà nhất dù bà q u a đ ờ i cũng một mình chị lo liệu.

    Trong đám t a ng của mẹ tôi, chị dâu thứ tư nhất định không chịu đeo khăn t a ng dù ngày thường chị thương bà nhất dù bà q u a đ ờ i cũng một mình chị lo liệu.

    Trong đám tang của mẹ tôi, cả họ Nguyễn kéo đến đông đủ. Trong tiếng khóc than, điều khiến ai cũng bất ngờ là chị dâu thứ tư – chị Lệ – nhất định không chịu đeo khăn tang.

    Ngày thường, chị là người thương mẹ tôi nhất. Mấy năm mẹ bệnh, chị là người thức đêm nấu cháo, đưa đi viện, lo thuốc thang từng li từng tí. Khi bà mất, cũng một tay chị đứng ra lo liệu từ khâm liệm đến hậu sự, anh em trong nhà gần như chỉ… xuất hiện cho có mặt.

    Ấy vậy mà ngày đưa tang, chị đứng lặng trước bàn thờ, áo đen chỉnh tề, tóc búi gọn nhưng không đeo khăn tang.

    Anh em trong nhà lập tức xầm xì, rồi bắt đầu nặng lời:

    “Lệ, mẹ mất mà chị không chịu để tang là sao?”
    “Chị coi còn ra gì nữa không?”
    “Làm vậy mai mốt chia đất khỏi trách!”

    Người kích động nhất là chị dâu cả – người vốn chẳng ở chung, chỉ lâu lâu về “thăm mẹ cho phải phép”, nay cứ lên mặt đạo lý. Mấy anh trai tôi cũng hùa theo, dáng vẻ chính nghĩa nhưng ai cũng hiểu đằng sau là miếng đất hơn 400m² – tài sản lớn nhất của mẹ để lại.

    Chị Lệ vẫn đứng im, không cãi một lời. Nước mắt có chảy, nhưng ánh mắt chị bình thản lạ thường.

    Mẹ vừa hạ huyệt, tối đó anh em họp lại để phân chia tài sản. Ai cũng lăm lăm đợi chị mở miệng xin xỏ… nhưng chị chỉ đứng dậy, đặt một tập hồ sơ lên bàn:

    “Em không cần đất. Nhưng phần đất đó… không phải của các anh chị nữa.

    Cả nhà sững sờ.

    Chị dâu cả quát lên:

    “Chị nói gì vô lý vậy? Đất mẹ để lại thì đương nhiên con cái được chia!”

    Chị Lệ mở tập hồ sơ, nhẹ nhàng:

    “Mảnh đất đã được **mẹ sang tên cho… con riêng của mẹ và ba trước khi mất hơn một năm rồi. Là tôi đưa mẹ đi làm.”

    Cả nhà đứng hình.

    “Không thể nào!” – anh hai vỗ bàn.

    Chị lấy ra tờ giấy chứng thực, dấu đỏ rõ ràng. Mẹ tôi khi còn khỏe đã lặng lẽ làm thủ tục chuyển toàn bộ đất sang tên cô con gái út – em gái tôi, người đang đi làm xa, chưa kịp về chịu tang.

    Lúc đó, chị dâu cả mặt tái xanh:

    “Sao lúc mẹ mất chị không nói?!”

    Chị Lệ nhìn lên bàn thờ, giọng nghèn nghẹn:

    “Vì các chị đâu quan tâm mẹ khi mẹ còn sống. Các chị chỉ quan tâm mảnh đất này. Mẹ biết rõ… và làm từ lâu rồi.”

    Không ai nói thêm lời nào.

    Nhưng cú twist lớn nhất lại nằm ở chuyện chiếc khăn tang.

    Chị mở thêm một tờ giấy cũ, nét chữ của mẹ tôi, run rẩy nhưng rõ ràng:

    “Lệ à, con lo cho mẹ nhiều rồi. Mẹ không muốn con phải mang khăn tang. Với mẹ, con là con gái, không phải dâu. Ngày mẹ đi, con chỉ cần đứng cạnh là được.”

    Chị Lệ nghẹn ngào:

    “Mẹ bảo… con không phải ‘người ngoài’. Mẹ nói khi đi muốn con tiễn như con gái ruột.”

    Đến đây, cả phòng im phăng phắc.

    Chị dâu cả, người lớn tiếng nhất, cúi mặt. Những người khác cũng không dám nhìn nhau. Hóa ra người bị chửi, bị coi là hỗn, lại là người hiểu và được mẹ tin nhất.

    Chị nhìn mọi người lần cuối:

    “Tôi không cần gì. Chỉ mong sau này anh chị đừng lấy tiếng hiếu để phán xét người khác.”

    Nói rồi chị đứng lên, lặng lẽ thắp nhang cho mẹ rồi về phòng.

    Còn lại trong nhà là anh em tôi – những người đã sỉ nhục người phụ nữ duy nhất tận tình với mẹ – ngồi cứng người nhìn sổ đỏ mang tên người khác.

    Ngày hôm sau cả họ mới hiểu:

    Không phải chị cố tình không đeo khăn tang…
    Mà là chị sợ đeo khăn rồi sẽ khóc không đứng nổi.

    Còn chúng tôi, mất đất…
    và mất luôn tư cách để nói hai chữ “đạo hiếu”.

  • Bị Dì Gh ẻ đa y nghi ế n, không cho ăn đủ bữa nhưng Cậu Bé 7 tu ổ i vẫn yê u thương Em Bé cùng cha khác m ẹ hết mực, cho đến 1 hôm chú c h ó đen trong nhà liên tục lao về cậu bé sủ a lớn

    Bị Dì Gh ẻ đa y nghi ế n, không cho ăn đủ bữa nhưng Cậu Bé 7 tu ổ i vẫn yê u thương Em Bé cùng cha khác m ẹ hết mực, cho đến 1 hôm chú c h ó đen trong nhà liên tục lao về cậu bé sủ a lớn

    Bị dì ghẻ đối xử tệ bạc, cậu bé 7 tuổi vẫn yêu em cùng cha khác mẹ hết mực…

    Làng Thượng ai cũng biết bé Vinh – mới 7 tuổi – sống cùng cha, dì ghẻ và một em bé mới sinh.

    Mẹ Vinh mất khi cậu lên 5. Cha đi làm thuê suốt ngày, thường xuyên không có nhà. Từ khi có người vợ mới, Vinh trở thành “đứa thừa trong nhà”.

    Bữa thì cơm chan nước lã, bữa phải ăn cơm nguội thừa từ sáng, trong khi dì ghẻ luôn miệng mắng:

    Mày là đồ sao chổi, ăn tốn, nói nhiều, tao thương con tao đã đủ mệt rồi!

    Hàng xóm thương đứt ruột, nhưng hễ ai góp ý là dì ghẻ lại xẵng giọng:

    Con tôi, nhà tôi, ai xen vào?

    Cha Vinh nghe vợ kêu ca nhiều, dần cũng lạnh nhạt với Vinh.


    Vậy mà… Vinh vẫn thương em

    Ngày dì ghẻ bận làm, Vinh bế em, ru em ngủ, chia phần cơm ít ỏi của mình cho em:

    Em ăn đi… Vinh nhịn tí cũng được.

    Nói rồi cậu bé cười, gương mặt gầy nhom nhưng ánh mắt lại trong veo đến xót lòng.


    Cho đến một hôm – chú chó đen trong nhà sủa ầm lên

    Nhà có con chó đen già tên Cà Rốt, nuôi từ hồi mẹ Vinh còn sống. Nó rất hiền, chưa từng sủa dữ bao giờ.

    Thế mà trưa hôm đó, lúc Vinh vừa bế em đi ngang sân, Cà Rốt bỗng lao thẳng về phía cậu, sủa lên điên dại, giật phắt ống quần Vinh kéo lại.

    Dì ghẻ vừa bế em ra chuẩn bị cho bú, thấy cảnh ấy liền quát:

    Đồ chó mất dạy! Mày dám tấn công con tao hả?

    Rồi bà vớ ngay cây chổi định đánh con chó.

    Nhưng đúng lúc ấy, Cà Rốt không sủa về cậu bé… mà sủa vào… chính cái áo Vinh đang mặc.

    Nó cắn, giật, gầm gừ như phát hiện thứ gì đó rất nguy hiểm.


    Cả nhà tái mặt khi lục quần áo của Vinh

    Dì ghẻ nóng ruột:

    Mở ra xem nó bị cái gì mà điên thế!

    Cha Vinh hầm hầm lôi cậu lại, giật áo ra.

    Và cả nhà đứng khựng người.

    Trong lớp vải áo lót phía trong, có kẹp một gói thuốc màu trắng đã mở, bên ngoài ghi mờ:

    “Diệt chuột siêu tốc – 1 hạt chết ngay.”

    Không khí lập tức đứng lại.
    Cha Vinh run giọng:

    Ai… ai nhét cái này vào áo con?

    Cả nhà quay sang nhìn dì ghẻ. Bà tái mặt, miệng lắp bắp:

    Không… không phải tôi… chắc ai đó hại… hại…

    Nhưng ánh mắt ai cũng nhìn bà với cùng một câu hỏi:

    Trong nhà này… còn ai có thể làm ngoài bà?


    Chú chó Cà Rốt cứu mạng – nhưng còn twist lớn hơn

    Công an xã được mời đến.
    Kiểm tra kỹ túi thuốc, họ phát hiện:

    Bên hông túi có dấu vân tay của người lớn,

    Nhưng điều sốc hơn là tấm giấy nhỏ được giấu trong gấu áo, dòng chữ nguệch ngoạc nhưng đọc rõ:

    “Mày chết đi thì mẹ con tao mới yên.”

    Chữ viết được xác nhận là của dì ghẻ.

    Bà ta gào lên:

    Tôi… tôi chỉ muốn dọa nó thôi… tôi không ngờ…

    Nhưng không ai tin.

    Khi bị đưa đi, bà ta bật khóc khai:

    Đứa bé sơ sinh bị bệnh tim bẩm sinh, luôn khóc không ngủ, tiền chữa bệnh hết sạch.

    Cha Vinh thì mải kiếm tiền, nghe lời vợ bảo rằng:

    Nuôi thằng Vinh là vô ích

    Nó là nợ cũ

    Càng lớn càng tốn

    Đêm trước, bà bế con mà khóc, nghĩ quẫn:

    “Nếu chỉ còn một đứa, mọi thứ sẽ nhẹ gánh…”

    Bà nhét gói thuốc vào áo Vinh… chờ cha cậu bé đưa Vinh đến trường sáng hôm sau.

    Không ngờ con chó phát hiện đầu tiên.

    Cha Vinh quỳ xuống ôm con, khóc như người mất trí:

    Bố sai rồi… bố sai rồi con ơi…

    Cà Rốt nằm cạnh, vẫn thở hổn hển, mắt nhìn Vinh không rời.

    Vinh thì chỉ hỏi một câu nhỏ, nhẹ đến tê dại tim người lớn:

    Dì… có giận con nhiều như vậy sao ạ?

    Dì ghẻ nghe mà chỉ biết gục xuống khóc, không trả lời được.

    Dì ghẻ bị xử lý theo pháp luật

    Cha Vinh nghỉ làm mấy tháng để chăm con

    Cà Rốt được cả làng gọi là “ông chó cứu mạng”

    Mỗi chiều tan học, Vinh lại nằm gối đầu lên lưng nó, thủ thỉ:

    “Con còn sống… là nhờ Cà Rốt.”

    Người trong làng kể mãi:

    “Chó cứu người – người hại người.
    Có những lúc… loài vật còn nhân nghĩa hơn con người.”

  • Trong 3 Ngày Sau Đám Giỗ, 2 Người Nhà Ông Trác bất ngờ qu;/a đ;/ời Sau Bữa Cơm Tối: Đến Khi Khám Nghiệm Cái Bàn Ăn thì mới Phát Hiệ n Một Chi Tiết đặt bên dưới nồi cơm

    Trong 3 Ngày Sau Đám Giỗ, 2 Người Nhà Ông Trác bất ngờ qu;/a đ;/ời Sau Bữa Cơm Tối: Đến Khi Khám Nghiệm Cái Bàn Ăn thì mới Phát Hiệ n Một Chi Tiết đặt bên dưới nồi cơm

    Làng Đông Thụ từ trước đến nay vẫn đồn nhà ông Trác có “oán khí”. Vì 15 năm trước, vợ cả của ông – bà Hường – mất đúng ngày giỗ cha chồng. Lúc hấp hối, bà chỉ kịp nhìn lên trần nhà mà thều thào:

    Tôi… bị hại… cái bàn ăn…
    Không ai hiểu câu nói đó là gì, mọi chuyện rồi cũng chìm đi.

    Năm đó: Đúng dịp giỗ năm thứ 15
    Con cháu tụ họp đông đủ. Mâm cỗ bày trên chiếc bàn gỗ lim cũ đã dùng nhiều năm, ai cũng quen mắt. Cơm nước xong xuôi, cả nhà ăn uống vui vẻ.

    Thế nhưng ngay trong đêm, gia đình rơi vào hỗn loạn.

    Người con thứ hai – anh Tài – vật vã nôn mửa, lên cơn co giật rồi tắt thở.
    Hôm sau, em dâu của ông Trác – chị Liên – cũng tử vong cùng triệu chứng.

    Cả nhà sợ hãi:

    Hay là ngộ độc?
    Hay bà Hường “về bắt”?
    Người trong họ xì xào:

    Trùng tang rồi!
    Không khí nặng như chặn ngực.

    Bất thường ở chỗ: Cả hai người đều… khỏe mạnh
    Không bệnh nền, không dị ứng. Chỉ có một điểm trùng: cả hai đều ngồi ở cùng một vị trí… cạnh nồi cơm.

    Ông Trác lập tức gọi công an vào cuộc.

    Cuộc khám nghiệm bữa ăn – và chi tiết khiến cả họ tái xanh
    Công an đem mẫu thức ăn đi xét nghiệm.

    Thịt gà: bình thường.
    Canh măng: không có độc.
    Rau củ: sạch sẽ.
    Đến khi điều tra cái bàn ăn, một chiến sĩ gõ nhẹ xuống phần gỗ ngay dưới vị trí đặt nồi cơm, nghe tiếng… rỗng.

    Cả nhà đứng lặng.

    Họ lật mặt bàn lên, nạy một miếng gỗ cũ kỹ, thì phát hiện bên dưới có một hốc nhỏ bí mật. Bên trong là:

    Một gói thuốc chuột cũ kỹ đã rách
    Một chiếc khăn tay thêu hoa – dính vệt loang nâu như máu khô
    Một tờ giấy lát dưới đáy, chữ viết run run:
    “Nếu cơm phai mùi, nhà này còn có người chết…”
    Cả họ sợ đến mất sắc, nhất là ông Trác… vì chính ông là người từng cất thứ gì đó dưới bàn năm xưa.

    Sự thật bị lật lại sau 15 năm
    Công an làm việc cả đêm. Đến sáng, họ kết luận:

    Thuốc chuột đã ngấm vào thớ gỗ lâu năm.
    Khi đặt nồi cơm nóng lên đúng chỗ cũ, hơi nóng làm độc tố thấm ngược lên thức ăn.
    Hai người ngồi gần nhất ăn phải nhiều nhất nên tử vong.
    Không phải âm binh, không phải ma quỷ.

    Mà là “quả báo vật lý” của một bí mật con người.

    Ông Trác gục xuống – vì đã hiểu… chính mình gây ra
    15 năm trước, vợ cả của ông phát hiện ông ngoại tình. Bà dọa kể với cả họ. Trong lúc cãi vã, bà ngã đập đầu ngay cạnh bàn ăn.

    Sợ bị liên lụy, ông Trác giấu vụ việc. Để che dấu, ông hoảng loạn giấu thuốc diệt chuột và khăn dính máu xuống chính vị trí đó, nghĩ không ai biết.

    Không ngờ…

    Thời gian 15 năm thấm vào gỗ,
    Cái chết của vợ,
    Và hai mạng người sau này…
    Tất cả kéo về đúng cái bàn ăn năm ấy.

    Twist còn khủng khiếp hơn: Lá thư cuối cùng
    Trong ngăn tủ cũ của bà Hường, gia đình tìm được một mẩu giấy nhỏ, bà viết trước khi mất:

    “Tôi không trách. Nhưng sẽ có ngày cái bàn nói ra tất cả.”
    Đám tang kết thúc trong tiếng khóc nghẹn. Cái bàn gỗ bị mang đi đốt trước sân.

    Người ta đứng nhìn ngọn lửa, chỉ còn nghe một cụ trong họ thở dài:

    Làm ác… thì dù có chôn vào gỗ, gỗ cũng trả lại.

  • 2 con vội vã đưa mẹ 60t vào viện, bà ôm b ụ ng to như có bầu và sự thật phía sau

    2 con vội vã đưa mẹ 60t vào viện, bà ôm b ụ ng to như có bầu và sự thật phía sau

    Trời tháng Mười, gió hun hút thổi qua con ngõ nhỏ.
    Chiếc taxi dừng gấp trước cổng bệnh viện. Bà Hòa, 60 tuổi, ôm bụng, đau quặn đến không thở nổi.

    Hai người con, Mai và Long, vội dìu mẹ vào phòng cấp cứu.– Mẹ ơi, ráng chút, sắp tới rồi!

    – Đau… đau lắm… như có gì đang đạp trong bụng…

    Suốt mấy tháng nay, bụng bà cứ to dần, bà nói do “rối loạn tiêu hoá”, “tích nước”, không chịu đi khám.

    Bác sĩ trực siêu âm, rồi cau mày:
    – Không phải thai đâu. Là một khối u xơ tử cung khá lớn, có dấu hiệu xoắn cuống, gây đau dữ dội.
    Ông dừng lại vài giây, rồi nói tiếp, giọng đầy thận trọng:

    – Nhưng có điều này hơi lạ. Trên thành tử cung có sẹo mổ sinh cũ – vết khâu ngang bụng dưới.

    Mai sững người:
    – Sẹo mổ sinh? Mẹ tôi sinh thường cả hai lần…

    Bác sĩ nhìn họ, rồi mở hồ sơ:
    – Theo lưu trữ bệnh viện, bà Hòa từng mổ sinh ở đây năm 1994. Hồ sơ còn có chữ ký và vân tay xác nhận.

    Không khí trong phòng lạnh ngắt.Long run giọng:

    – Năm đó… là sau khi ba mất… Mẹ có… giấu tụi con chuyện gì sao?

    Chiều, ca phẫu thuật cắt u xơ thành công. Bà Hòa tỉnh dậy, mắt đục mờ, nhìn hai con ngồi bên:
    – Các con… cũng biết rồi à?

    Bà im lặng thật lâu, rồi nói khẽ:– Năm đó, mẹ lỡ có thai với người ta… lúc ba con mới mất được mấy tháng. Mẹ xấu hổ, trốn lên đây sinh, giấu họ hàng. Đứa bé vừa chào đời, mẹ đành gửi cho người khác nuôi.

    – Mẹ sợ… các con sẽ hận mẹ.

    Mai ôm mặt khóc nức nở. Long chỉ biết siết chặt tay mẹ.

    Một lát sau, bác sĩ quay lại:
    – Có chuyện này lạ lắm… Hôm nay có một thanh niên tên Nguyễn Văn Khánh hiến máu cấp cứu cho bệnh nhân này. Khi thấy tên “Hòa” trùng với hồ sơ cũ, anh ấy hỏi liệu có phải là người từng sinh anh ta không.

    Không ai kịp phản ứng. Cửa mở. Một người đàn ông trẻ bước vào, trong tay cầm túi máu đã cạn.
    Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt già nua trên giường bệnh.

    Không ai nói lời nào.
    Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả ba đều hiểu — có những sợi dây máu mủ dù đứt bao lâu, cũng tìm đường quay về.

    Bài viết mới cập nhật:

     

  • Rất nhiều người vì sở thích hay tiện lợi mà để gương ở đầu giường, thậm chí quay thẳng vào đầu giường, tuy nhiên điều này cực kỳ không nên.

    Rất nhiều người vì sở thích hay tiện lợi mà để gương ở đầu giường, thậm chí quay thẳng vào đầu giường, tuy nhiên điều này cực kỳ không nên.

    Gương soi – Tích tụ âm khí, phá giấc ngủ, hao tài tốn của

    Một trong những đại kỵ phong thủy đầu giường ai cũng cần chú ý chính là gương soi. Rất nhiều người vì sở thích hay tiện lợi mà để gương ở đầu giường, thậm chí quay thẳng vào đầu giường, tuy nhiên điều này cực kỳ không nên.

    Quan niệm phong thủy cho rằng, gương thuộc hành Kim, mang tính lạnh, phản chiếu năng lượng mạnh mẽ. Nếu gương chiếu thẳng giường ngủ sẽ hắt lại sự lạnh lẽo đáng sợ. Đồng thời, gương sẽ phản xạ luồng khí tốt, làm phân tán sinh khí, khiến người ngủ thường xuyên mệt mỏi, mất ngủ, dễ gặp ác mộng.

    Còn xét về mặt tâm linh, gương được xem như “cửa ngõ âm dương”, đồ vật này có khả năng hấp dẫn tà khí hoặc năng lượng xấu. Vì thế đặt ở đầu giường rất không tốt, chưa kể việc gương chiếu vào giường còn khiến quan hệ vợ chồng trục trặc, dễ cãi vã, có người thứ ba.

    Giải pháp: Nếu bắt buộc phải có gương trong phòng ngủ, nên đặt ở vị trí khuất, không chiếu vào giường ngủ, đặc biệt là phần đầu giường. Nếu có thể nên làm gương liền cánh tủ quần áo, đóng vào phía trong là tốt nhất.

    Gương soi – Tích tụ âm khí, phá giấc ngủ, hao tài tốn của

    Dao kéo, vật sắc nhọn – Rước sát khí, dễ gây xung đột, bệnh tật

    Một số người vì tiện lợi nên có thói quen để dao gọt trái cây, kéo cắt móng tay, thậm chí là đồ vật sắc nhọn trong hộc đầu giường cho dễ lấy. Tuy nhiên, đây là điều cực kỳ kiêng kỵ trong phong thủy vì nó không hề tốt.

    Dao kéo hay đồ vật sắc nhọn là biểu tượng của sát khí. Những đồ vật này mang tính bạo lực, dễ gạy nguy hiểm. Khi đặt ở đầu giường – nơi vốn cần sự yên ổn – những vật này dễ tạo ra trường khí xung khắc, khiến các mối quan hệ trong nhà trở nên căng thẳng, dễ xảy ra cãi vã, bất hòa. Ngoài ra gia chủ có thể gặp phải tai nạn không mong muốn.

    Tổ tiên dạy: “Sát khí không sinh tài khí.” Nghĩa là nếu đầu giường tồn tại vật mang sát khí, thì tài vận khó tụ, nợ nần dễ phát sinh, làm ăn trắc trở.

    Dao kéo hay những đồ sắc nhọn cần có chỗ để riêng, đừng để ở phòng ngủ hay tùy tiện ở đấu giường.

    Dao kéo, vật sắc nhọn – Rước sát khí, dễ gây xung đột, bệnh tật

    Thiết bị điện tử – Ngắt mạch năng lượng, gây mất ngủ và tài lộc hao hụt

    Trong thời đại công nghệ, ai cũng đều sở hữu một chiếc điện thoại thông minh, hay máy tính…  nhiều người thường để điện thoại, iPad, laptop hoặc cả ổ sạc ngay đầu giường để tiện sử dụng. Tuy nhiên, đây lại là một trong những sai lầm phổ biến nhất, âm thầm ảnh hưởng xấu đến cả sức khỏe lẫn phong thủy tài vận.

    Thiết bị điện tử phát ra bức xạ điện từ liên tục, gây rối loạn giấc ngủ, suy giảm trí nhớ. Gây ra hiện tượng đau đầu, mệt mỏi kéo dài. Về phong thủy, những sóng điện từ này ngăn cản dòng năng lượng lưu thông tự nhiên, khiến cơ thể không hấp thụ được sinh khí, từ đó suy giảm tài lộc, làm ăn khó phát.

    Việc xem điện thoại quá nhiều trước khi ngủ còn gây hại cho mắt, não bộ, ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ nghiêm trọng.

    Bạn nên đặt thiết bị điện tử cách xa đầu giường, tắt nguồn hoặc chuyển sang chế độ máy bay khi ngủ. Tốt nhất là đọc sách giấy hoặc thiền nhẹ để dễ ngủ và hồi phục năng lượng tích cực.

  • L y h ô n 8 năm vì không con cái… hôm nay, Mẹ vợ cũ bất ng ờ gọi bảo tôi đến đón “con”. Đến nơi, tôi ch//ết lặ//ng khi nhìn thấy đứa bé trước mặt…

    L y h ô n 8 năm vì không con cái… hôm nay, Mẹ vợ cũ bất ng ờ gọi bảo tôi đến đón “con”. Đến nơi, tôi ch//ết lặ//ng khi nhìn thấy đứa bé trước mặt…

    L/y hô/n 8 năm vì không con cái… hôm nay, Mẹ vợ cũ b/ất ng/ờ gọi bảo tôi đến đón “con”. Đến nơi, tôi ch//ết lặ//ng khi nhìn thấy đứa bé trước mặt…

    Tôi và Lan từng là một cặp vợ chồng được nhiều người ngưỡng mộ. Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, cưới nhau sau bốn năm yêu đương trong sáng, giản dị. Khi ấy, ai cũng bảo chúng tôi là “đôi trời sinh” – cùng dịu dàng, cùng sống nội tâm, cùng ước mơ có một gia đình nhỏ, có tiếng cười trẻ thơ.

    Thế nhưng, sáu năm trôi qua sau ngày cưới, căn nhà của chúng tôi vẫn vắng lặng. Mọi cố gắng, thuốc men, chạy chữa đều không đem lại kết quả. Khi bác sĩ nói khả năng có con tự nhiên gần như bằng không, cả hai chúng tôi đều chết lặng.

    Những ngày sau đó là chuỗi ngày im lặng đáng sợ. Lan thu mình, ít nói, hay khóc thầm trong phòng. Tôi cũng dằn vặt, tự hỏi liệu lỗi có phải ở mình. Hai bên gia đình bắt đầu can thiệp, mỗi người một ý, một lời. Căng thẳng dâng lên từng ngày. Cuối cùng, sau nhiều đêm nói chuyện, chúng tôi ký vào đơn ly hôn trong nước mắt. Không cãi vã, không oán hận – chỉ là hai người không còn đủ sức chịu đựng nỗi đau trống rỗng ấy.

    Tôi ra đi với hai bàn tay trắng. Lan ở lại ngôi nhà cũ. Từ đó, chúng tôi không còn liên lạc. Tôi nghe loáng thoáng rằng cô ấy đi nước ngoài vài năm, sau đó trở về mở một tiệm hoa nhỏ. Tôi vui thầm vì ít nhất cô ấy đã tìm được điều gì đó để làm lại cuộc đời.

    Tám năm trôi qua. Tôi sống một mình, không lập gia đình nữa. Tôi tập trung vào công việc, thỉnh thoảng về quê thăm bố mẹ già. Cuộc sống đều đặn, yên bình nhưng lạnh lẽo.

    Cho đến buổi chiều hôm đó.

    Tôi đang ở văn phòng thì nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Giọng bên kia run rẩy, nhưng quen thuộc.
    – “Tùng đó hả con? Mẹ đây… mẹ của Lan…”
    Tôi giật mình. Bà gọi cho tôi sau ngần ấy năm, chắc hẳn có chuyện rất nghiêm trọng.
    – “Dạ, con chào mẹ… có chuyện gì thế ạ?”
    Giọng bà nghẹn lại:
    – “Lan… nó mất rồi con ạ. Tai nạn giao thông. Mẹ… mẹ không biết nói sao, nhưng có một chuyện mẹ cần con giúp. Con có thể đến đón con bé được không?”

    Tôi sững người.
    – “Đón… con bé nào ạ?”
    – “Con của con và Lan…”

    Tôi gần như đánh rơi điện thoại. Tôi lắp bắp:
    – “Mẹ nói gì cơ? Con… và Lan làm gì có con mà…”
    – “Mọi chuyện mẹ sẽ nói sau. Con đến nhà đi, càng sớm càng tốt.”

    Tôi lái xe đến trong trạng thái như người mộng du. Trên đường, trong đầu tôi là hàng trăm câu hỏi. Lan có con từ khi nào? Tại sao không nói gì với tôi? Con bé bao nhiêu tuổi?

    Khi tôi đến, căn nhà phủ khăn tang trắng xóa. Bà mẹ vợ cũ già đi nhiều, mắt sưng húp. Bà nắm chặt tay tôi, run run dẫn tôi vào phòng nhỏ.

    Trên giường là một bé gái tầm bảy, tám tuổi, đang ngủ gục trong lòng người hàng xóm. Khuôn mặt con bé… khiến tim tôi như ngừng đập. Đôi mắt, sống mũi, vầng trán – tất cả đều giống tôi đến kỳ lạ.

    Tôi ngồi sụp xuống, nghẹn ngào:
    – “Con bé… là…”
    Bà gật đầu, nước mắt rơi lã chã:
    – “Là con của con và Lan. Ngày hai đứa ly hôn, bác sĩ nói nhầm. Khi đó Lan đã mang thai được hơn một tháng, nhưng nó giấu vì sợ con quay lại chỉ vì trách nhiệm. Nó quyết định giữ con, nuôi một mình. Khi con bé lớn, nó định nói, nhưng rồi sợ làm xáo trộn cuộc sống của con…”

    Tôi không biết nên khóc hay cười. Cả thế giới như sụp đổ, rồi lại bừng sáng. Tôi nhìn con bé, thấy cả tuổi trẻ, cả ký ức, cả một phần cuộc đời bị bỏ lỡ.

    Tôi ở lại lo tang lễ cho Lan. Trong những ngày đó, tôi nghe hàng xóm kể rằng cô ấy sống rất kín đáo, chỉ chăm con, mở tiệm hoa, hay ngồi ngắm hoàng hôn ở ban công. Trong nhật ký của cô, có một dòng khiến tôi bật khóc:
    “Nếu một ngày em không còn, mong anh đừng giận. Hãy thay em yêu con, vì con bé có nụ cười của anh.”

    Sau lễ tang, bà mẹ vợ cũ nắm tay tôi, run run nói:
    – “Mẹ già rồi, cũng không sống được bao lâu. Con hãy đón con bé về, nó cần cha…”

    Tôi gật đầu. Tôi không biết bắt đầu thế nào, nhưng tôi biết mình sẽ không để mất đứa trẻ này thêm lần nữa.

    Ngày tôi đưa con về, nó ngồi ghế sau, ôm con gấu bông cũ, giọng nhỏ nhẹ:
    – “Chú ơi… mẹ bảo chú là ba của con, có thật không ạ?”
    Tôi quay lại, nhìn vào đôi mắt ấy – đôi mắt mà tôi đã từng yêu say đắm trên khuôn mặt người mẹ. Tôi gật đầu, nước mắt rơi không kìm được:
    – “Phải, là thật. Ba xin lỗi vì đến muộn.”

    Con bé mỉm cười. Một nụ cười khiến cả thế giới trong tôi tan chảy.

    Kể từ hôm đó, căn nhà tôi không còn im lặng nữa. Tiếng cười trẻ thơ vang lên mỗi sáng. Tôi học cách tết tóc, kể chuyện cổ tích, nấu bữa sáng hình trái tim. Mỗi khi con bé hỏi về mẹ, tôi kể rằng mẹ nó yêu hoa, yêu gió, và yêu ba con bằng tất cả trái tim.

    Tám năm cô đơn, một cuộc gọi đã thay đổi toàn bộ cuộc đời tôi. Tôi hiểu rằng tình yêu không mất đi, chỉ chuyển hóa thành điều khác – thành một sinh linh bé nhỏ, thành một sợi dây nối hai trái tim, dù một người đã ở bên kia bầu trời.

    Giờ đây, mỗi buổi sáng tôi đều đưa con đến trường, đứng nhìn nó quay lại vẫy tay, miệng cười tươi rói. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi luôn nghe vang trong tim mình giọng của Lan, dịu dàng như ngày xưa:
    “Cảm ơn anh, vì cuối cùng anh cũng đến.”

  • Năm 75 tuổi, bố đưa giấy nợ 900tr đồng cho 3 con trai nhờ trả giúp nhưng ai cũng t ừ ch ối, chỉ riêng tôi gánh vác: Một năm sau, tôi bất ng ờ nhận dược điều này !

    Năm 75 tuổi, bố đưa giấy nợ 900tr đồng cho 3 con trai nhờ trả giúp nhưng ai cũng t ừ ch ối, chỉ riêng tôi gánh vác: Một năm sau, tôi bất ng ờ nhận dược điều này !

    Một tờ giấy nợ là có thể thấu hiểu tâm can con người, kể cả tình thân cũng vậy.

    Tôi tên là Lý Thanh, tôi là con út trong gia đình có 4 người con và là con gái duy nhất. Cha tôi, ông Lý, đã làm việc chăm chỉ cả đời.

    khi mẹ tôi qua đời, bố vẫn ở vậy cho đến hiện tại đã 75 t.uổi.Tôi có ba anh trai, họ đều đi làm xa và không thường xuyên về nhà thăm nhà.

    Chỉ riêng tôi chọn sống ở quê để có thể thường xuyên về chăm sóc bố.

    Một hôm, bố tôi gọi tất cả các con đến để thông báo chuyện quan trọng. Trong nhóm chat gia đình, các anh tôi đều cho rằng đã đến lúc bố viết di chúc để chia tài sản cho các con.

    Tuy rằng bố không có nhiều t.iền nhưng bù lại có rất nhiều đất đai, ruộng vườn.

     

     

     

    Năm 75 t.uổi, bố đưa giấy nợ 900 triệu đồng cho 3 con trai nhờ trả giúp nhưng ai cũng từ chối, chỉ riêng tôi gánh vác: Một năm sau, tôi bất ngờ nhận được quả ngọt! - Hình 1

    Bố tôi sống khắc khổ sau khi mẹ qua đời

     

     

     

    Đến ngày hẹn, bố đưa cho chúng tôi một tờ giấy ghi số nợ lên tới 900 triệu đồng.

    “Số t.iền này trước đây bố vay để chữa bệnh cho mẹ các con. Bố cũng cố gắng làm việc cật lực để trả nợ, lại bán hết đất để gom t.iền vì không muốn làm phiền đến mấy đứa nhưng giờ bố già rồi nên không gánh được nữa.

    Mà lãi mẹ đẻ lãi con, bố mong các con hãy giúp bố trả nợ để bố yên tâm không phải sống trong lo sợ nữa”, bố nói.

    Tôi và các anh đều choáng váng. Số t.iền đó không hề nhỏ, vậy mà bao lâu nay bố không nói ra để các con cùng gánh vác. Đến bây giờ, bố chỉ thông báo một câu đề nghị các con trả nợ giúp thì quả là cú sốc lớn.

    Anh cả lập tức tỏ vẻ tức giận nói: “Bố, bố đùa à? Chúng con chưa bao giờ nợ bố một đồng nào và cũng không được hưởng một đồng nào.

    Đây rõ ràng là do bố tiêu pha phung phí nên mới nợ nần, vậy mà bây giờ lại bắt bọn con gánh”.

    Sau đó, anh hai và anh ba cũng liên tục chỉ trích bố thậm tệ.

     

    Khi nghe lời các anh nói, tôi cảm thấy rất khó chịu. Tuy giận bố nhưng tôi nghĩ rằng dù sao số t.iền này cũng là do chữa bệnh cho mẹ mà nợ nần, chúng tôi là con không thể chối bỏ trách nhiệm.

    Tôi liền nói: “Các anh đừng nói với bố như thế, bố bây giờ đã 75 t.uổi rồi, không thể chịu đựng được nữa đâu.

    Nếu các anh không đồng ý trả, vậy thì em sẽ nhận. Dù không có nhiều t.iền thì em cũng sẽ cố gắng làm việc để trả”.

    Tôi nói xong, ba anh nhìn tôi tỏ vẻ khinh miệt rồi bỏ đi thẳng không nói lời nào. Tôi bất lực nhìn bóng lưng họ, thầm nghĩ cuộc sống sau này của tôi sẽ chẳng dễ dàng chút nào.

    “Ngày mai con sẽ chuyển trước cho bố 200 triệu, đây là t.iền tiết kiệm của vợ chồng con để sau này cho tiểu Duy – con gái tôi – đi du học.

    Số còn lại, mỗi tháng con sẽ gửi dần cho bố để trả, con tin chỉ vài năm nữa thôi, mọi thứ sẽ ổn định. Bố chỉ cần sống khỏe để con an tâm làm việc là được rồi”, tôi an ủi bố.

    Bố tôi khóc lặng, cứ nói cảm ơn tôi suốt một hồi. Bố nói xin lỗi tôi vì trước đây không chăm sóc tôi chủ đáo, chỉ biết thương yêu con trai mà trọng nam khinh nữ.

    Lòng tôi đau thắt lại…

    Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu lao vào làm việc không nghỉ ngơi. Mỗi ngày, tôi làm 3 công việc, lại bán thêm hàng online để tăng thu nhập. Buổi sáng 5h tôi sẽ thức giấc và đến 12h đêm mới được nghỉ ngơi.

     

    Tôi không muốn bố phải sống cô đơn một mình nữa

    Chồng tôi rất thương tôi, thỉnh thoảng anh cũng đưa thêm cho tôi ít t.iền để giúp tôi phần nào nhưng tôi không muốn mình trở thành gánh nặng của anh nên luôn từ chối. Tôi chỉ mong anh chăm lo tốt cho các con là tôi hạnh phúc lắm rồi.

    Tròn một năm sau, đúng vào ngày giỗ mẹ, bố lại gọi chúng tôi về nhà nhưng 3 anh trai đều từ chối, chỉ có vợ chồng tôi sang ăn cơm cùng bố. Sau khi dùng bữa xong, bố đưa cho tôi một quyển sổ tiết kiệm và 450 triệu t.iền mặt, tôi mở ra và bàng hoàng với số t.iền ghi trên đó: 4 tỷ đồng.

    Bố nhìn tôi và nói: “Số t.iền trong sổ là bố gom góp và bán đất, dù gì bố cũng già rồi, đất đai chẳng để làm gì nên bán đi.

    Còn số t.iền mặt là của con đưa cho bố trong năm qua, bố chưa tiêu một đồng nào hết.

    Thực ra, bố không nợ ai hết, tờ giấy báo nợ đó là giả, bố chỉ muốn thử lòng hiếu thảo của các con trước khi chia t.iền thừa kế cho mấy đứa.

    Chẳng ai ngờ 3 người con trai mà bố hết lòng yêu thương lại tệ vậy, nên bố nghĩ con xứng đáng được hưởng tất cả”.

    Tôi ôm bố rồi khóc nức nở: Tức giận có, cảm động có và thương cho chính mình cũng có. Giận bố vì đã khiến tôi quá vất vả trong năm qua nhưng cũng vui mừng vì nhận được món quà quá lớnMua bán nhà

     

    Tôi và chồng quyết định đón bố về sống chung, dù sao trước đây tôi cũng thường xuyên qua chăm sóc bố nhưng không thể tận tình bằng ở cạnh nhau mỗi ngày. Tôi sẽ không để bố phải lẻ loi một mình nữa, chúng tôi sẽ là một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc bên nhau.

  • 1 mình chăm mẹ ngoài 80 tuổi suốt 3 năm, sau khi nghe câu chuyện của đồng nghiệp, tôi quyết định đưa bà vào viện dưỡng lã o

    1 mình chăm mẹ ngoài 80 tuổi suốt 3 năm, sau khi nghe câu chuyện của đồng nghiệp, tôi quyết định đưa bà vào viện dưỡng lã o

    1 mình chăm mẹ ngoài 80 tuổi suốt 3 năm, sau khi nghe câu chuyện của đồng nghiệp, tôi quyết định đưa bà vào viện dưỡng lão

     Quyết định này đã giúp người phụ nữ Trung Quốc nhận ra nhiều điều về cách hiếu thảo với cha mẹ.

    Bài viết dưới đây là dòng tâm sự của cô Triệu (Nam Ninh, Trung Quốc) đang được lan truyền trên nền tảng Toutiao.

    Tôi đã một mình chăm sóc người mẹ ngoài 80 tuổi của mình trong suốt 3 năm qua. Là con một, tôi cùng chồng gánh vác hết trọng trách nặng nề này.

    Ngày nào, tôi cũng đi sớm về muộn, làm việc chăm chỉ để đủ tài chính nhằm chăm lo cho mẹ có một tuổi già ổn định.

    Sau khi hoàn thành công việc ở công ty, tôi lại quay trở về nhà để chăm lo từ bữa ăn đến giấc ngủ của mẹ.

    Khi tưởng rằng mình đã quá quen với cuộc sống như vậy, tôi bất ngờ nghe được câu chuyện của người đồng nghiệp.

    Diễn biến của câu chuyện khiến tôi có suy nghĩ khác về cách chăm lo tuổi già cho mẹ.

    Ảnh minh họa

    Đó là một ngày đầu tuần. Cô Lương bỗng rủ tôi đi ăn trưa ở ngoài. Người bạn đồng nghiệp của tôi thường ít chia sẻ về cuộc sống cá nhân. Nhưng hôm đó, tôi thấy cô bạn của mình ngập ngừng kể về cuộc sống gia đình.

    Cô cho biết, cách đây 2 năm, bố chồng qua đời, để lại người bạn đời (tức mẹ chồng cô) sống một mình.

    Dù các anh chị em của cô đã cố gắng hết sức chăm sóc, bên mẹ nhiều nhất có thể để bà không bị cô đơn tuổi già. Song vì mỗi người có gia đình và sự nghiệp riêng nên không thể quan tâm được bà cụ đúng cách.

    Chính vì thế tình trạng thể chất của bà cụ ngày càng trở nên tồi tệ.

    Lo lắng cho mẹ, chị cả của gia đình nhà cô Lương còn nghỉ hẳn việc để ở nhà chăm sóc mẹ. Thực tế, mọi thứ chẳng dễ dàng. Cô kể dù nấu món ăn gì bà cụ cũng chê.

    Chỉ được vài thìa cơm, bà cụ đều lắc đầu không muốn ăn tiếp.

    Do mệt mỏi trong người nên bà cụ thường mắng các con bằng những lời nói khó nghe. Mẹ của cô Lương bị liệt nửa người nên việc đi lại và vệ sinh cá nhân vô cùng khó khăn.

    Cô cho biết đều đặn mỗi tuần, chị gái cô phải dọn dẹp giường chiếu 2-3 lần.

    Dẫu tận tâm như vậy nhưng sau khoảng 1 năm chăm sóc, cô Lương cho biết tất cả anh chị em đều thống nhất đưa bà vào viện dưỡng lão. Điều tất cả không ngờ là tình trạng thể chất của bà cụ được cải thiện.

    Đặc biệt, bà cụ cảm thấy cuộc sống bên cạnh những người bạn già này thoải mái hơn khi cứ mãi phụ thuộc vào con cái và chỉ quanh quẩn trong 4 bức tường.

    Câu chuyện này khiến tôi thực sự suy nghĩ về hoàn cảnh của mình. Mẹ chỉ có 1 mình vợ chồng tôi. Ngoài 80 tuổi nên sức khỏe của bà không ổn định, thường xuyên đau ốm.

    Nhiều khi vợ chồng tôi chăm sóc và lo cho mẹ đến mức kiệt sức, không còn tâm trí để làm việc.

    Song luôn có suy nghĩ con cái phải tận tay chăm sóc mẹ mới là có hiếu nên không bao giờ có suy nghĩ thuê giúp việc hay gửi bà vào viện dưỡng lão.

    Nhưng khi nghe câu chuyện của cô Lương, tôi nhận ra rằng để mẹ và vợ chồng tôi có thể đi đường dài cùng nhau cần phải nghĩ khác. Bởi việc tôi tự chăm sóc mẹ không đúng cách có thể khiến thể trạng của bà ngày càng suy giảm.

    Việc chỉ quanh quẩn trong căn phòng của mình, chỉ giao lưu với con cái, đôi khi cũng khiến mẹ cảm thấy bí bách, không thoải mái. Bản thân vợ chồng tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.

    Sau khi nảy ra ý tưởng này, tôi đã bàn chuyện với chồng. Trong thời gian rảnh, vợ chồng tôi đã đích thân đi tìm viện dưỡng lão phù hợp.

    Cuối cùng, chúng tôi chọn được 1 nơi có môi trường tốt, nhân viên y tá nhiệt tình và chu đáo.

    Sau khi đưa mẹ đến đây, tuần nào gia đình chúng tôi cũng đến thăm bà. Sau khoảng 1 tháng ở đây, tôi thấy mẹ vui vẻ và cởi mở hơn trước.

    Các nhân viên y tá cho biết mẹ tôi tích cực tham gia các hoạt động văn nghệ và vô cùng hòa đồng với mọi người trong viện dưỡng lão.

    Nhìn thấy sức khỏe của mẹ được cải thiện, tôi dần cảm thấy nhẹ nhõm với quyết định của mình. Tôi cũng hiểu ra rằng hiếu thảo không chỉ là cứ phải ở bên cha mẹ.

    Đó còn là việc tạo dựng môi trường sống hạnh phúc và an toàn cho họ.

    Ảnh minh họa

    Dù đã gửi mẹ vào viện dưỡng lão nhưng tôi vẫn không ngừng quan tâm, chăm sóc bà. Tôi vẫn thường xuyên liên lạc với những y tá phụ trách chăm sóc mẹ mình.

    Cuối tuần, cả gia đình tôi lại vào đây để trò chuyện, đi dạo cùng mẹ để bà cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm của con cháu.

    Tôi trân trọng những phút giây như vậy và làm việc chăm chỉ để cuộc sống sau này của mẹ ngày càng tốt hơn.

    Nhìn lại quyết định này, tôi cảm thấy vui vì đã kịp thời phát hiện và giải quyết được vấn đề chăm sóc mẹ. Đặc biệt, tôi thấy mừng vì đã tạo được môi trường sống tốt hơn cho bà.

  • Người đàn ông 65 tuổi qua ƌ ờι giữa đê m: Bác sĩ cảnh báo 4 loại nước không nên uống trước khi ng ủ

    Người đàn ông 65 tuổi qua ƌ ờι giữa đê m: Bác sĩ cảnh báo 4 loại nước không nên uống trước khi ng ủ

    Đồng hồ điểm 11 giờ đêm, tiếng còi xe cấp cứu hú vang cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng. Ông Wang, 65 tuổi, với gương mặt tái nhợt, được đưa lên xe cấp tốc để tiến thẳng vào bệnh viện.

    Các bác sĩ chẩn đoán ông bị nhồi máu cơ tim cấp tính. Dù các bác sĩ đã nỗ lực hết mình để giành giật ông trở lại từ tay t.ử thần, nhưng mọi cố gắng đều trở nên vô vọng.

    Dù nhồi máu cơ tim có thể xảy ra do nhiều tác động nhưng sau vụ việc này, bác sĩ đã đưa ra cảnh báo về những loại nước ‘không nên uống trước khi ngủ’, nhất là với những người từ tuổi trung niên.

    Đó là những loại sau1. Uống nước đá lạnh

    Vào mùa hè, nhiều người thích uống một cốc nước đá lạnh sau bữa ăn tối để giảm nhiệt. Tuy nhiên, việc uống nước lạnh dễ khiến mạch máu co lại đột ngột – đây cũng là một trong các nguyên nhân gây ra nhồi máu cơ tim.

    2. Uống trà đặc

    Một số người thích uống trà đặc trước khi ngủ. Tuy nhiên, trà đặc chứa nhiều cafein và theobromine, là những chất gây thêm gánh nặng cho tim.

    Đặc biệt, đối với những người có bệnh tim, việc uống trà đặc trước khi ngủ sẽ làm gia tăng gánh nặng cho tim và dễ dẫn đến nhồi máu cơ tim.

    3. Uống cà phê

    Cà phê chứa nhiều cafein dễ gây kích thích não bộ, đặc biệt là với những người mắc bệnh tim mạch và não, nên tránh uống cà phê trong vòng 2 giờ trước khi đi ngủ.

    4. Uống nước trái cây trước khi ngủ

    Nước trái cây chứa nhiều fructose, làm tăng độ nhớt của máu và có thể gây các vấn đề tim mạch.

    5. Không nên uống nước quá nóng hay quá lạnh vào ban đêm

    Niêm mạc thực quản của con người có thể chịu được nhiệt độ khoảng 40°C, nhưng khi chúng ta uống nước quá nóng hoặc quá lạnh sẽ làm kích thích niêm mạc thực quản.

    Việc kích thích niêm mạc thực quản kéo dài có thể gây viêm, và trong trường hợp nghiêm trọng, có thể dẫn đến ung thư thực quản.

    Uống nước quá nóng hoặc quá lạnh trước khi ngủ sẽ kích thích và làm tổn thương niêm mạc miệng. Nếu vùng niêm mạc này bị tổn thương lâu dài có thể gây ra loét miệng, loét thực quản, v.v.

    Ngoài ra, uống quá nhiều nước trước khi ngủ còn có thể khiến bạn phải dậy vào ban đêm, làm tăng nguy cơ tử vong đột ngột. Vì vậy, tốt nhất là tránh uống nước quá nóng hoặc quá lạnh trước khi đi ngủ.

    Những dấu hiệu nhận biết trước khi nhồi máu cơ tim xảy ra

    Trước khi nhồi máu cơ tim xảy ra, cơ thể thường sẽ gửi một số tín hiệu cảnh báo. Tuy nhiên, những dấu hiệu này không phải lúc nào cũng dễ nhận ra.

    – Dấu hiệu 1: Cảm giác đau ngực và khó thở. Trước khi nhồi máu cơ tim xảy ra, bệnh nhân có thể cảm thấy ngực bị chèn ép, khó thở. Cơn đau thường xuất hiện ở giữa ngực hoặc sau xương ức, đôi khi cũng có thể lan sang vai trái, cánh tay trái, và các khu vực khác.

    – Dấu hiệu 2: Đau thắt ngực thường xuyên. Nếu cơn đau xuất hiện khi ngủ và khiến bệnh nhân tỉnh giấc, đây có thể là một dấu hiệu cảnh báo.

    – Dấu hiệu 3: Đau bụng. Trước khi nhồi máu cơ tim, bệnh nhân có thể cảm thấy đau bụng, đặc biệt là trong vòng 1-2 giờ sau khi ăn.

    -Dấu hiệu 4: Rối loạn nhịp tim. Nếu tình trạng này xảy ra vào khoảng 3-4 giờ sáng, nó có thể là dấu hiệu của nhồi máu cơ tim sắp xảy ra.Cách phòng ngừa nhồi máu cơ tim

    Bệnh về tim mạch rất nguy hiểm và khó chữa khỏi. Vì vậy, việc phòng tránh là vô cùng quan trọng. Để phòng bệnh, chúng ta cần hiểu rõ những nguyên nhân gây bệnh và thay đổi lối sống của mình.

    Chúng ta cần chú ý đến một số thói quen trong cuộc sống hàng ngày. Đầu tiên, không nên tập thể dục quá mạnh, đặc biệt là vào mùa đông lạnh. Việc đột ngột vận động mạnh có thể khiến tim phải chịu quá nhiều áp lực, dẫn đến nguy cơ nhồi máu cơ tim.

    Ngoài ra, việc kiểm soát huyết áp và mỡ máu rất quan trọng. Huyết áp cao, mỡ máu cao và tiểu đường là những yếu tố chính gây ra bệnh tim. Vì vậy, hãy kiểm tra sức khỏe định kỳ và điều trị kịp thời khi phát hiện vấn đề.Bỏ thuốc lá và hạn chế rượu cũng là biện pháp hiệu quả trong việc phòng ngừa nhồi máu cơ tim. Hút thuốc làm tổn thương các mạch máu, làm tăng cholesterol trong máu và dễ hình thành cục máu đông, gây tắc nghẽn mạch máu tim.

    Ngoài ra, chúng ta cũng cần chú ý cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi. Làm việc quá sức có thể làm tăng nguy cơ mắc bệnh tim. Và đừng quên giữ tinh thần vui vẻ, lạc quan, vì một tâm lý khỏe mạnh cũng góp phần bảo vệ trái tim.

    Nhồi máu cơ tim là tình trạng hoại tử cơ tim do thiếu máu nuôi dưỡng cơ tim, là một bệnh lý tim mạch cấp tính, có thể đe dọa tính mạng người bệnh. Người cao tuổi có tỷ lệ mắc bệnh cao hơn. Điều này liên quan rất nhiều đến thể trạng của họ.

    Nhiều người cao tuổi mắc các bệnh như huyết áp cao, tiểu đường, mỡ máu cao… Những bệnh này đều có ảnh hưởng tiêu cực đến tim, khiến tim không được cung cấp đủ máu.

    Đặc biệt, khi tuổi tác tăng lên, các mạch máu trong cơ thể cũng dần lão hóa, khiến thành mạch dễ bị tổn thương, dẫn đến xơ vữa động mạch.

    Xơ vữa động mạch làm cho lòng mạch trở nên hẹp lại, ảnh hưởng đến việc cung cấp máu cho tim. Khi tim thiếu máu có thể dẫn đến tình trạng nhồi máu cơ tim.

    Ngoài ra, người cao tuổi thường dễ mắc các bệnh như loãng xương khiến xương trở nên yếu hơn, từ đó ảnh hưởng đến việc cung cấp máu cho tim, có thể dẫn đến nhồi máu cơ tim.

  • Bà ngoại chăm cháu 5 tháng gầy mất 3 cân th/ị/t, lúc về vợ biếu 2 triệu, chồng nói: “Ơ, chăm cháu cũng lấy tiền à” rồi đi thẳng vào nhà để mẹ vợ tự gọi xe ôm ra bến xe

    Bà ngoại chăm cháu 5 tháng gầy mất 3 cân th/ị/t, lúc về vợ biếu 2 triệu, chồng nói: “Ơ, chăm cháu cũng lấy tiền à” rồi đi thẳng vào nhà để mẹ vợ tự gọi xe ôm ra bến xe

    Bà ngoại chăm cháu 5 tháng gầy mất 3 cân th/ị/t, lúc về vợ biếu 2 triệu, chồng nói: “Ơ, chăm cháu cũng lấy tiền à” rồi đi thẳng vào nhà để mẹ vợ tự gọi xe ôm ra bến xe

     

    Ngay khi cưới xong đã thấy chồng có vẻ không muốn mình quản lý chuyện tiền bạc của anh nên tôi cũng không đả động đến chuyện anh thu nhập cụ thể bao nhiêu.

    Tôi chỉ liệt kê ra những khoản cần chi tiêu trong tháng và anh chấp nhận rằng anh sẽ lo những việc lớn và tôi cũng đồng ý.

    Bà ngoại chăm cháu 5 tháng lúc về vợ biếu 2 triệu, chồng bảo: Ơ, chăm cháu cũng lấy tiền à - Hình 1

    Tôi thấy như thế cũng thoải mái vì nhiều khi đưa tiền cho vợ xong cuối cùng các ông ấy lại kêu tiêu gì tiêu lắm, vừa đưa đã hết… Rồi lại cãi nhau chuyện tiền nong.

     

    Tôi và chồng ít về quê nên chuyện biếu hai bên nội ngoại là không có, chỉ tết về mới biếu bố mẹ. Còn thi thoảng tôi có mua đồ ăn và thuốc bổ gửi về cho bố mẹ đôi bên thôi.

    Nhưng cho tới khi tôi bầu con gái đầu lòng (lấy chồng 1 năm rưỡi chúng tôi mới thả để có bầu) tôi mới hay rằng từ ngày cưới tới giờ tháng nào chồng mình cũng gửi tiền về cho nhà anh. Mỗi tháng đều đặn 3 triệu:

    – Tháng nào anh cũng gửi tiền về cho ông bà nội đấy à?

    – Ừ… Bố mẹ nuôi bao năm giờ làm có tiền phải báo hiếu chứ.

    – Sao chẳng thấy anh nói gì với em và cũng chẳng thấy anh biếu xén gì bên ngoại thế?

    – Sao anh phải nói với em? Anh đã bảo tiền của ai người đó tự quyết định mà, anh có cấm em biếu xén nhà ngoại đâu. Còn bên ngoại anh không biếu vì bố mẹ em nuôi em chứ nuôi gì anh.

     

    – Anh… anh nói thế mà nghe được à. Cưới nhau rồi thì nhà nào cũng như nhà nào chứ, sao anh nói năng vô trách nhiệm thế.

    – Sao không nghe được anh nói đúng mà.

    Tôi ức mà không làm sao được. Mỗi lần tôi mua đồ gửi về đều bếu 2 bên nội ngoại như nhau. Tết tư cũng vậy, ai ngờ chồng mình thì phân biệt.

    Ngày tôi sinh con mẹ chồng kêu mệt mỏi chưa lên với cháu được. Bà bảo cứ nhờ bà ngoại lên trước khi nào bà khỏe hơn bà lên.

    5 tháng trời mẹ tôi bỏ cả công việc để lên chăm tôi và cháu là 5 tháng bà vất vả gầy mất 3 kg vì cháu quấy nhiều. Đêm đến cháu trằn trọc bú xong lại đi vệ sinh rồi nhiều hôm thức cả đêm. Thương con mẹ tôi toàn bế đỡ cháu cho. Chồng tôi chưa phải thức chăm con 1 đêm nào.

     

    Ngày bà về cũng là những ngày cháu đã ngoan, mình tôi có thể chăm lo cho con được. Lúc mẹ về gọi là có chút đưa bà về mua quà cho mấy đứa cháu nhỏ ở nhà chứ tôi cũng không có nhiều, tôi đưa mẹ 2 triệu nhưng mẹ không nhận.

     

    Tôi muốn đưa nhiều hơn nhưng vì không có nhiều tiền mặt, định bụng hôm sau sẽ gửi về biếu bố mẹ vài triệu nữa vì dù gì bà cũng chăm mình tận 5 tháng giời. Nếu bà ở nhà 5 tháng kia bà đi chợ cũng kiếm được khối tiền chẳng qua thương con thương cháu nên bà mới lên.

    2 mẹ con đang đùn đẩy nhau thì chồng tôi nhìn thấy. Anh không nói gì lẳng lặng bỏ vào nhà. Sau tôi cứ ép mẹ lấy để trả tiền xe với về mua ít kẹo cho lũ trẻ con nhà anh trai hộ tôi.

    Mẹ tôi tự bắt xe ôm ra bến chứ con rể cũng không đèo đi, tôi định gọi chồng thì bà ngăn lại: “Thôi bố nó đi làm cả tuần, nay mới được nghỉ để bố nó ở nhà chơi với cu Tít, mẹ bắt xe ôm đi ra bến xe cũng được”.

    Nhưng lúc tôi quay vào thì anh đang ôm cái điện thoại chơi game chứ có thèm chơi gì với con đâu. Tôi cay sống mũi tiễn mẹ về, gọi xe ôm cho mẹ xong vào nhà định nói chồng mấy câu thì anh đã bảo:

    – Tưởng bà lên chăm con cháu hóa ra cũng lấy tiền công à?

    – Anh nói cái gì? đây là tôi biếu bà chứ không phải trả công? 5 tháng lên chăm con anh mẹ tôi gầy mất 3 kg đấy anh có biết không? 2 triệu may ra chỉ đủ tiền xe với vài con gà với ít kẹo bánh chứ đáng bao nhiêu mà anh bảo thế.

    – Đã nói là lên chăm con chăm cháu giúp mà đưa tiền thì khác gì trả công cô còn cãi à.

    – Anh là người anh có biết suy nghĩ không? Thế mẹ tôi lên chăm con cho anh rồi tự bay về quê được à. Bà còn phải đi xe ôm ra bến xe trong khi con rể nằm ì ở đây đấy.

    Mỗi tháng anh biếu mẹ anh 3 triệu thì từ giờ anh nhờ mẹ anh lên mà chăm con anh, đừng bao giờ hi vọng tôi nhờ mẹ tôi lên nữa nhá. Để mẹ anh lên chăm cháu, chăm con trai cho mẹ anh biết. Già rồi mà ăn nói như đứa con nít lên 3, đúng là thiện cẩn thiếu suy nghĩ.

    – Ai bảo cô tôi thiếu suy nghĩ.

    – Người có suy nghĩ chẳng ai nói như anh.

    Bà ngoại chăm cháu 5 tháng lúc về vợ biếu 2 triệu, chồng bảo: Ơ, chăm cháu cũng lấy tiền à - Hình 2

    Bốp (Anh ta đánh tôi)

    – Cô quá đáng vừa thôi.

    – Người quá đáng là anh mới đúng, ki bo, bủn xỉn, cái loại chỉ biết nhà nội phân biệt đối xử, vô tâm quá đáng. Chẳng ai làm chồng làm rể mà như anh đâu.

    Anh nên nhớ anh cũng có con gái, sau này lớn lên nó lấy phải thằng chồng như anh, nhà ngoại chẳng thiết gì thì lúc đó anh mới trắng mắt ra.

    Tôi điên lắm tôi xả cho bằng hết. Chồng cứng họng không nói được câu gì. Tôi đã gọi điện nhờ bà nội lên chăm cháu giúp và đang chờ xem mẹ chồng có lên không, nghĩ mà thương mẹ với bực chồng lắm các chị à.