Tác giả: admin

  • Đang bị ungthư đến đá m t a ng có sao không nhỉ. Sao người đàn ông này chỉ đứng từ xa nhìn đám ti ễ n mẹ, kh óc nức không dám lại gần

    Đang bị ungthư đến đá m t a ng có sao không nhỉ. Sao người đàn ông này chỉ đứng từ xa nhìn đám ti ễ n mẹ, kh óc nức không dám lại gần

    Đang bị ung thư đến đám tang có sao không nhỉ. Sao người đàn ông này chỉ đứng từ xa nhìn đám tiễn mẹ, khóc nức không dám lại gần

    Mình năm nay hơn 30 tuổi. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên mình nghe tới quan điểm ‘bị ung thư không được đến đám ma’.

    Từ trước đến nay, mình chỉ nghĩ ung thư là một loại bệnh. Tất nhiên là nó là bệnh nan y, nhưng cũng giống như bao bệnh khác là do sự biến đổi từ sâu bên trong con người của mình thôi. Vì sao lại có liên quan đến chuyện đến dự đám ma hay không.  Là con cái mà không đến dự đám ma của cha mẹ, mình mới thấy là thực sự có vấn đề ấy.

    Sở dĩ mình chia sẻ như vậy là do mình vừa đọc được một bài viết trên báo, bài viết có nội dung về một người đàn ông dù rất xót thương mẹ của mình nhưng lại không đến đám tiễn mẹ mà lại chỉ đứng từ xa nhìn. Lí do được đưa ra là do người này đang bị ung thư.

    Mình chia sẻ lại câu chuyện đó ở dưới để mọi người cùng bàn luận xem như thế có đúng không nhé!

    Người đang yếu không nên đến những nơi có nhiều hơi lạnh

     

    Giỏ quà tặng

     

    Sự việc được biết đến khi một tài khoản đã chia sẻ lên mạng xã hội như sau: “Bà nội mình mất, nhưng bố mình cũng đang bị ung thư dạ dày, họ hàng ngăn cản không cho bố đi đưa  vì sợ bệnh nặng thêm. Lúc hạ huyệt, bố mình cố đi xe ra rồi đứng từ xa khóc theo, trông thương quá”.  

    Kèm theo chia sẻ là hình ảnh người đàn ông mặc áo trắng đi xe máy dừng lại ở một góc từ xa dõi theo đám tang của mẹ mình. Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng hình ảnh người đàn ông nhỏ bé, bệnh tật chỉ biết đứng nhìn đám tang mẹ mình trong bất lực khiến cư dân mạng nghẹn ngào. Nhiều người đã để lại bình luận bày tỏ cảm xúc đồng cảm cùng người đàn ông kia.

    Người đàn ông đứng từ xa nhìn đám tiễn mẹ khiến nhiều người xót xa, ảnh: DSD

    Được biết, câu chuyện lan truyền cách đây khá lâu, tuy nhiên thời gian gần đây bất ngờ được bàn tán trở lại.

    Quan điểm ‘người đang bị ung thư không được đến đám ma’ cũng ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người. Được biết, từ lâu trong đời sống, người dân có quan niệm rằng những người mắc ung thư không nên xuất hiện trong đám tang của người đã khuất vì như thế bệnh sẽ nặng hơn. Đó cũng là nguyên nhân của câu chuyện kể trên.

    Quan điểm này có đúng hay không, các bác sĩ nói gì

    Từng chia sẻ về quan niệm bệnh nhân bị ung thư không nên dự đám ma vì sẽ bị bệnh nặng hơn, bác sĩ Hà Hải Nam – Phó Trưởng khoa Ngoại Tiêu Hóa 1, Bệnh viện K (Hà Nội) cho biết trên VnExpress: Hiện, không có cơ sở khoa học nào cho thấy người bị ung thư đi đám tang sẽ khiến tái phát bệnh. Những người phát hiện bệnh muộn, đã điều trị nhưng tế bào ung thư vẫn có thể tồn tại với số lượng ít trong cơ thể.

    Khi tái phát bệnh, mọi người cho rằng 2 sự việc có liên quan đến nhau, dù chỉ là trùng hợp. Tuy nhiên, những người có sức đề kháng kém như trẻ nhỏ, người cao tuổi đang mang bệnh, phụ nữ có thai, mắc ung thư,… được khuyên không nên đi đám tang để tranh nhiễm hơi lạnh, không được tốt cho sức khỏe.

    Sách phụ nữ

     

    Người bị K cần giữ tinh thần lạc quan, sống lành mạnh khi điều trị, ảnh: DSd

    Trong dân gian từ lâu vẫn quan niệm rằng hơi lạnh tỏa ra từ người chết sẽ nhiễm vào những người đi đám ma, gây bệnh nếu cơ thể không đủ sức chống đỡ. Tuy nhiên, về mặt khoa học không có căn nào để khẳng định đi dự đám tang sẽ làm cho bệnh tế bào ung thư di căn nhanh hay tái phát trở lại.

    Về trường hợp người phát bệnh ung thư sau khi đi đám ma về hoặc t.ử vo.n.g hay di căn sau đó, chẳng qua là trùng hợp chứ vía lạnh không có ảnh hưởng gì. Cảm giác mệt mỏi mà những người bệnh nhận thấy sau khi dự đám tang về được cho là do ảnh hưởng tâm lý.

    Bản thân mình đến giờ cũng không biết là quan điểm người ung thư không được đến đám ma có đúng hay không nên mình muốn mọi người ở đây cùng chia sẻ những trải nghiệm thực tế nhé!

    10 loại bệnh K phổ biến nhất tại Việt Nam, ảnh: dSD

    Hiện nay, bệnh ung thư là chủ đề nhận được nhiều sự quan tâm của cộng đồng trên toàn cầu, tình hình ung thư tại Việt Nam cũng là vấn đề quan trọng được ưu tiên hàng đầu trong những năm gần đây.

    Theo nguồn thông tin được đưa ra tại Hội thảo Phòng chống ung thư Hà Nội năm 2022 do Bệnh viện Ung Bướu Hà Nội phối hợp với Hội Ung thư Việt Nam và Sở Y tế TP Hà Nội tổ chức ngày 3-4/11, mỗi năm tại Việt Nam có 183 nghìn ca mới mắc và 123 nghìn người qua đời do ung thư, hiện có 354 nghìn người sống chung với ung thư.

    Tỷ lệ t.ử v.o.n.g do ung thư tại Việt Nam với con số đáng báo động là 73.5%, trong khi tỉ lệ của cả Thế giới chỉ ở mức 59.7%. Theo số liệu này, Tổ chức Y tế thế giới WHO đã xếp Việt Nam nằm trong nhóm 50 nước thuộc top 2 của bản đồ ung thư (50 nước có tỉ lệ ung thư cao nhất thuộc top 1).

  • B á n” Chồng Cho Phú Bà U60, V ợ Đút Túi 40 Tri ệ u Mỗi Tháng, Nhưng Đến Tháng Thứ 6, Điều K inh H o à ng Nhất Đã Xảy Ra…

    B á n” Chồng Cho Phú Bà U60, V ợ Đút Túi 40 Tri ệ u Mỗi Tháng, Nhưng Đến Tháng Thứ 6, Điều K inh H o à ng Nhất Đã Xảy Ra…

    Ngày Hương nghe tin bà Kim – một phú bà U60, giàu có, góa chồng, không con cái – muốn thuê “trợ lý riêng” lương 40 triệu/tháng, cô lập tức nghĩ ngay đến chồng mình.

    Gia đình đang nợ ngân hàng, công việc của Nam lại bấp bênh. Công việc chỉ yêu cầu quản lý giấy tờ, đưa bà đi khám, sắp xếp tiệc tùng. Hương nghĩ, “chỉ làm việc thôi mà, có gì đâu”.

    Nam ban đầu lưỡng lự:

    – Anh làm cho bà ấy… em không sợ người ta bàn tán à?

    – Sợ gì, miễn anh đàng hoàng, tối vẫn về nhà là được – Hương đáp, miệng cười nhưng trong lòng vẫn thoáng chút lo.

    Ba tháng đầu, mọi thứ đúng như thỏa thuận. Nam đều đặn đưa tiền cho vợ, kể rằng bà Kim nghiêm nhưng tử tế, thỉnh thoảng gửi quà cho Hương.

    Số tiền 40 triệu mỗi tháng giúp Hương trả bớt nợ, thậm chí còn mơ mở một cửa hàng nhỏ.

    Nhưng sang tháng thứ tư, Hương bắt đầu thấy chồng thay đổi. Nam về muộn hơn, ít nói, ánh mắt như lúc nào cũng mải nghĩ chuyện gì đó.

    Đêm nằm cạnh, anh quay lưng ra ngoài, viện cớ mệt, “để mai đi” mỗi khi Hương muốn gần gũi. Lúc đầu cô nghĩ anh bận việc, nhưng rồi cả tháng trời họ không còn chạm vào nhau.

    – Anh… có chuyện gì giấu em phải không? – Hương hỏi một tối.
    Nam khẽ lắc đầu, tránh ánh mắt vợ:

    – Chỉ là công việc hơi áp lực thôi.

    Từ đó, khoảng cách vô hình giữa họ ngày càng lớn. Hương bắt đầu mất ngủ, tâm trí lúc nào cũng đầy nghi ngờ.

    Đến tháng thứ sáu, nỗi bất an của Hương bùng nổ thành cơn ác mộng. Một đêm mưa lớn, điện thoại cô rung lên lúc gần 11 giờ:
    – Em… đến bệnh viện X ngay… – giọng Nam run rẩy, đứt quãng.

    Khi Hương lao tới, Nam ngồi bệt ngoài hành lang, áo sơ mi dính máu. Anh kể, bà Kim thời gian gần đây hay lú lẫn, nửa đêm đi lại trong nhà. Tối nay, anh vừa rời phòng để lấy nước thì nghe tiếng va đập mạnh.

    Bà đã ngã lăn từ cầu thang xuống, máu chảy ướt sàn.

    Ca mổ kéo dài hơn 3 tiếng. Bà Kim qua cơn nguy kịch nhưng phải nằm viện dài ngày.

    Chính trong những ngày ở viện, Hương mới biết sự thật khiến Nam thay đổi. Suốt nhiều tháng qua, bà Kim liên tục đòi Nam ở lại biệt thự cả ban đêm vì bà sợ cô đơn, có hôm 2–3 giờ sáng còn gọi anh dậy chỉ để ngồi nói chuyện.

    Nam phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi, sức khỏe sa sút, tâm trạng nặng nề. Anh sợ nói ra sẽ khiến Hương lo lắng, lại bị nghi oan nên chọn im lặng.

    Một buổi chiều, bà Kim tỉnh lại, nắm tay Hương:
    – Ta biết… mình sắp đi xa. Cảm ơn con đã cho Nam bên ta… mấy tháng cuối đời, ta không còn thấy trống vắng nữa.

    Vài tuần sau, luật sư của bà xuất hiện với di chúc mới: ngoài một khoản tiền lớn, bà để lại căn nhà nhỏ ở ngoại ô cho vợ chồng Nam.

    Nhận tài sản ấy, Hương nghẹn ngào. Số tiền 40 triệu/tháng từng khiến cô hạnh phúc, nhưng cái giá thật sự là sức khỏe, sự bình yên và cả sự gần gũi giữa hai vợ chồng suýt nữa bị đánh mất.

    Ngày tiễn bà Kim, Nam nói khẽ:
    – Giờ anh chỉ muốn về nhà, làm công việc bình thường, và không để khoảng cách ấy quay lại nữa.

    Từ đó, họ sống giản dị hơn, nhưng đêm nào cũng nằm cạnh nhau, nắm tay thật chặt – như để bù lại những tháng ngày lạnh lẽo đã qua.

    Bài viết mới cập nhật:

  • Đưa con đến trường dự lễ kỉ niệm 20/11 tôi đứng hình khi thấy 1 đứa bé giống con mình như đ úc và gọi cô giáo là mẹ

    Đưa con đến trường dự lễ kỉ niệm 20/11 tôi đứng hình khi thấy 1 đứa bé giống con mình như đ úc và gọi cô giáo là mẹ

    Ngày 20/11, sân trường tiểu học rợp bóng cờ hoa. Tiếng loa phát thanh vang lên những bài hát về thầy cô, xen lẫn tiếng cười đùa của lũ trẻ. Tôi nắm tay bé Bin, chỉnh lại cái nơ cổ cho con, lòng dâng lên một cảm giác vừa tự hào vừa chạnh lòng.

    Bin năm nay vào lớp 1. Đây là ngày 20/11 đầu tiên con được dự ở trường tiểu học. Sáu năm qua, kể từ ngày vợ tôi qua đời trên bàn mổ vì băng huyết, tôi vừa làm cha, vừa làm mẹ. Bin là tất cả những gì Lan để lại cho tôi, là bản sao hoàn hảo của cô ấy với đôi mắt to tròn và nụ cười hiền hậu.

    “Ba ơi, cô giáo con kia rồi!” Bin reo lên, chỉ tay về phía sân khấu. Tôi nhìn theo hướng tay con. Cô giáo chủ nhiệm của Bin tên là Thảo, một người phụ nữ trẻ, dịu dàng, nghe nói mới chuyển về trường công tác được vài tháng. Tôi dắt Bin len qua đám đông phụ huynh để lên tặng hoa cho cô.

    Nhưng khi vừa đến gần, bước chân tôi khựng lại. Đứng nép bên cạnh cô giáo Thảo là một cậu bé. Thằng bé đang túm lấy tà áo dài của cô, rụt rè nhìn xung quanh. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt cậu bé đó, tim tôi như ngừng đập. Máu trong người tôi đông cứng lại.

    Đứa bé đó… giống hệt Bin. Không phải nét giống nhau của anh em họ hay người dưng tình cờ. Mà là giống như hai giọt nước. Từ mái tóc xoăn nhẹ, cái mũi cao, cho đến nốt ruồi son nhỏ xíu ngay dưới đuôi mắt trái. Nếu Bin không đang nắm tay tôi đây, tôi sẽ nghĩ đứa bé kia chính là con trai mình.

    Tôi đứng chôn chân tại chỗ, mắt trân trân nhìn đứa trẻ lạ. Đúng lúc đó, đứa bé ngước lên nhìn cô Thảo, nũng nịu: “Mẹ ơi, con khát nước.”. Tiếng “Mẹ” non nớt ấy như một nhát búa tạ giáng vào lồng ngực tôi. Cô Thảo vội vàng cúi xuống lau mồ hôi cho thằng bé, ánh mắt đầy yêu thương. Khi ngẩng lên, cô bắt gặp ánh mắt sững sờ của tôi.

    Gương mặt cô Thảo lập tức biến sắc. Cô hoảng hốt, theo phản xạ kéo đứa bé ra sau lưng mình như muốn che giấu. Sự lúng túng và sợ hãi trong mắt cô càng khiến nghi ngờ trong tôi bùng lên dữ dội. “Ba ơi? Ba sao thế?” Tiếng Bin lay tay làm tôi bừng tỉnh.

    Tôi cố trấn tĩnh, bảo Bin ra chơi cùng các bạn một lát rồi bước nhanh về phía cô giáo. “Cô Thảo,” giọng tôi lạc đi. “Đứa bé này… là con của cô sao?”. Cô Thảo cúi gằm mặt, tay run run nắm chặt lấy tay đứa bé: “Vâng… là con trai tôi. Cháu tên là An.”. “Nó bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi gặng hỏi, không kiềm chế được sự run rẩy. “Dạ… cháu 6 tuổi.” Sáu tuổi. Bằng tuổi Bin.

    Tôi lao tới, nắm lấy vai cô Thảo, quên cả phép lịch sự: “Cô nói thật đi! Bố nó là ai? Tại sao nó lại giống con trai tôi như đúc thế này? Tại sao nó lại có nốt ruồi son y hệt thằng Bin?” Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn vào chúng tôi. Cô Thảo tái mặt, nước mắt chực trào ra. Cô nhìn quanh rồi thì thầm, giọng van lơn: “Anh Minh… xin anh bình tĩnh. Đừng nói chuyện ở đây. Hết buổi lễ, anh gặp em ở quán cà phê đối diện cổng trường. Em sẽ nói hết… Em biết ngày này rồi cũng sẽ đến.”

    Quán cà phê vắng lặng. Hai đứa trẻ – Bin và An – đang ngồi chơi ở bàn bên cạnh. Nhìn chúng ngồi cạnh nhau, ai cũng phải thốt lên là một cặp sinh đôi. Cô Thảo đặt lên bàn một cuốn nhật ký cũ kỹ, bìa da đã sờn rách. “Đây là của chị Lan,” Thảo nói, giọng nghẹn ngào. “Chị ấy nhờ em giữ, dặn rằng nếu một ngày anh phát hiện ra sự thật thì hãy đưa cho anh.”

    Tôi run rẩy lật từng trang nhật ký. Nét chữ quen thuộc của vợ tôi hiện lên, nhòe đi vì những vết ố vàng như nước mắt:
    “Ngày… tháng… năm…
    Bác sĩ bảo mình mang thai đôi. Hai bé trai. Mình hạnh phúc đến phát điên. Nhưng niềm vui ấy vụt tắt khi mẹ chồng gọi điện…”

    Tôi đọc ngấu nghiến. Sự thật dần dần được hé lộ, tàn khốc và đau đớn hơn bất cứ điều gì tôi có thể tưởng tượng.

    Sáu năm trước, Lan mang thai. Khi đi siêu âm và biết là song thai, cô ấy đã định về khoe với tôi. Nhưng đúng lúc đó, mẹ tôi – một người đàn bà sùng bái mê tín dị đoan đến mức cực đoan – đã đi xem bói. Thầy bói phán rằng: “Năm nay là năm đại hạn. Nếu nhà nào sinh đôi con trai, thì cha hoặc mẹ sẽ phải chết bất đắc kỳ tử. Sát chủ, tuyệt mạng.”

    Mẹ tôi tin sái cổ. Bà tuyên bố xanh rờn trước mặt Lan: “Nếu cô mà đẻ đôi, tôi sẽ bắt bỏ một đứa. Nhà này chỉ cần một người nối dõi, không cần rước họa sát thân.”

    Lan sợ hãi tột độ. Cô ấy biết tính mẹ tôi, bà nói là làm. Bà từng ép chị dâu tôi phá thai chỉ vì không hợp tuổi. Lan không dám nói với tôi vì tôi là người con rất nghe lời mẹ, và thời điểm đó công ty tôi đang gặp khó khăn, tôi luôn trong trạng thái căng thẳng, dễ nổi nóng. Lan sợ tôi sẽ dao động, hoặc tệ hơn, mẹ tôi sẽ làm hại những đứa trẻ ngay từ trong bụng.

    Lan tìm đến Thảo – người bạn thân nhất và cũng là một y tá sản khoa.

    “Thảo ơi, tao xin mày. Tao không thể để mẹ chồng giết con tao. Nếu tao sinh hai đứa, mày hãy giúp tao… mang một đứa đi thật xa. Hãy nuôi nó giúp tao. Nói với chồng tao là tao chỉ sinh một đứa, hoặc một đứa đã mất. Tao lạy mày…”

    Đêm định mệnh ấy, Lan trở dạ sớm. Ca sinh khó. Trong cơn đau đớn tột cùng và hơi thở thoi thóp, Lan vẫn nắm chặt tay Thảo: “Giữ lời hứa… Đừng để bà ấy biết…”

    Lan sinh đôi thành công, nhưng cô ấy bị băng huyết quá nặng. Trong lúc bác sĩ cấp cứu cho Lan, Thảo đã lén đưa đứa bé thứ hai – bé An – ra ngoài theo lối cửa sau, giao cho người nhà của mình mang đi, rồi quay lại làm thủ tục khai tử giả cho một bé. Lan qua đời. Bí mật ấy được chôn vùi cùng cô ấy.

    Thảo đã nghỉ việc ở bệnh viện, chuyển đi nơi khác, âm thầm nuôi nấng An như con ruột suốt 6 năm qua, đúng như di nguyện của Lan. Cô ấy không lấy chồng, dành cả thanh xuân để bù đắp cho đứa bé thiệt thòi. Gần đây, vì công việc, cô mới chuyển về trường này, không ngờ trái đất tròn lại khiến chúng tôi gặp nhau.

    Đọc đến dòng cuối cùng của cuốn nhật ký, tôi gục xuống bàn, khóc không thành tiếng.

    “Anh Minh à, nếu anh đọc được những dòng này, xin anh đừng trách Thảo. Là em ép cô ấy. Em thà để hai anh em nó chia lìa, thà để con phải gọi người khác là mẹ, còn hơn để con sống trong sự ghẻ lạnh và nguy hiểm từ chính bà nội của mình. Em xin lỗi vì đã không đủ dũng cảm để bảo vệ các con theo cách trọn vẹn hơn…”

    Tôi ngước mắt nhìn sang bàn bên cạnh. Hai đứa trẻ vẫn đang cười đùa, ngây thơ và trong sáng. Tôi đã sống 6 năm trong nỗi đau mất vợ, nhưng tôi đâu ngờ vợ tôi đã phải sống những tháng ngày mang thai trong nỗi sợ hãi kinh hoàng đến thế. Cô ấy chết đi mang theo nỗi oan ức và sự hy sinh thầm lặng để bảo vệ giọt máu của tôi khỏi chính mẹ ruột của tôi.

    Tôi nhìn Thảo, người phụ nữ gầy gò trước mặt. Cô ấy không cướp con tôi. Cô ấy là ân nhân, là người đã gánh vác cả một cuộc đời để giữ trọn lời thề với người đã khuất: “Anh Minh,” Thảo lau nước mắt. “Bây giờ anh đã biết sự thật. Anh có quyền nhận lại con. Em… em sẽ trả An lại cho anh.”

    Tôi nhìn An, rồi nhìn Bin. Cổ họng đắng ngắt.

    Nhận lại con ư? Mẹ tôi vẫn còn đó. Sự mê tín và cay nghiệt của bà vẫn còn đó. Nếu tôi mang An về, liệu bi kịch cũ có lặp lại? Nhưng nếu không nhận con, tôi làm sao xứng đáng làm bố?

    Tôi đứng dậy, bước về phía hai đứa trẻ. Tôi dang rộng vòng tay, ôm trọn cả Bin và An vào lòng. Lần đầu tiên sau 6 năm, gia đình tôi được đoàn tụ theo một cách đau đớn nhất.

    Ngày 20/11 năm nay, tôi không chỉ tặng hoa cho một cô giáo. Tôi nợ người phụ nữ này, và nợ người vợ quá cố của mình, cả một cuộc đời. Tôi biết mình sẽ phải làm gì. Tôi sẽ đưa các con đi, rời khỏi ngôi nhà ngột ngạt đầy định kiến đó. Đã đến lúc tôi phải sống xứng đáng với sự hy sinh của Lan.

  • Bố mẹ ngoài 80 tu;;ổi mà vẫn phải ra tòa vì con trai kiện đòi đất, ông bà đều đau ốm quanh năm, đi đứng còn không vững vậy mà “vô phúc” bị 5 đứa con cho ra tòa rồi nói “già rồi mà còn tham lam của con cháu”

    Bố mẹ ngoài 80 tu;;ổi mà vẫn phải ra tòa vì con trai kiện đòi đất, ông bà đều đau ốm quanh năm, đi đứng còn không vững vậy mà “vô phúc” bị 5 đứa con cho ra tòa rồi nói “già rồi mà còn tham lam của con cháu”

    Bố tôi 83 tuổi, mẹ tôi 81 tuổi. Hai cụ tóc bạc, mắt mờ, nhưng suốt mấy năm nay vẫn phải tự dò dẫm sống trong nỗi lo bị chính con ruột đẩy ra khỏi nhà.

    Nghe tưởng đùa, nhưng đó là sự thật.

    Bố mẹ tôi sinh năm người con: bốn trai, một gái. Ngày xưa nhà nghèo, hai cụ nai lưng cày cuốc nuôi từng đứa ăn học, dựng vợ gả chồng, hỗ trợ vốn mua đất làm ăn… tưởng về già sẽ được sum vầy yên ổn, ai ngờ…

    Mấy năm gần đây, bố mẹ yếu hẳn, bệnh viện như nhà trọ, thuốc men phải uống cả nắm. Ấy vậy mà con cái chẳng mấy khi hỏi han, chỉ thỉnh thoảng về vài tiếng rồi đi, viện phí cũng viện cớ bận nọ bận kia.

    Rồi tự nhiên một ngày…

    Năm người con kéo nhau ra họp gia đình đòi chia nhà, nói nào là:

    “Già rồi giữ nhiều cũng vô ích!”

    “Của bố mẹ cũng là của con cháu!”

    “Không sang tên là tham!”

    Nói như thể bố mẹ đi mượn nhà của họ vậy.

    Không được đồng ý, cả năm… kiện bố mẹ ra tòa, yêu cầu sang tên đất.

    Vợ chồng tôi – con út – đứng nhìn mà chua chát không nói được câu nào.

    Hôm đó, bố phải chống gậy, mẹ vịn vai tôi, đi từng bước run rẩy vào phòng xử. Nhìn hai thân già lọm khọm mà con cái đứng đối diện, mặt mũi hằm hằm như đi đòi nợ, ai chứng kiến cũng rưng rưng.

    Một người anh trai đứng lên nói, giọng lạnh tanh:

    “Bố mẹ giờ già rồi, nhà đất để lại cho con cái lo. Giữ chi nữa?”

    Mẹ tôi nghe mà nước mắt chảy, nhưng vẫn im.

    Tôi tưởng hai cụ sẽ mềm lòng, xin tòa thương tình, cho giữ lại phần sống…

    Nhưng đúng lúc Hội đồng xét xử hỏi:

    “Hai cụ có ý kiến gì không?”

    Bố tôi bỗng đứng thẳng lưng, nhìn từng đứa con, ánh mắt không còn run nữa mà… lạnh lẽo và đau đớn:

    “Tôi tám mươi năm cuộc đời làm cha… chưa bao giờ thấy nhục như hôm nay.”

    Cả phòng im phăng phắc.

    Ông nói tiếp, từng chữ như đanh vào tường:

    “Nhà này là của tôi và mẹ các anh. Bán đi, dồn hết lo thuốc thang, viện phí. Không sang tên. Không chia. Không để chúng nó vừa hại cha mẹ, vừa hưởng.”

    Mấy người anh chị hoảng lên:

    “Ba không thể làm vậy! Dù sao cũng là con!”

    Bố nhìn thẳng:

    “Con à? Con mà để cha mẹ già ốm yếu phải dắt nhau ra tòa… thì không xứng làm con!”

    Câu đó… cả phòng rùng mình.

    Rồi bố tôi lấy từ cặp ra:

    Một bản di chúc có luật sư xác nhận trước đó ba tháng.

    Trong đó ghi rõ:

    Nhà đất không chia cho bất kỳ người con nào.

    Khi hai cụ qua đời hoặc không còn ở được:

    Bán nhà, lấy tiền lo viện phí và hậu sự.

    Số còn lại… tặng cho Viện dưỡng lão trong huyện.

    Chỉ một dòng duy nhất gửi cho các con:

    “Nếu con cái bất hiếu, tiền của ta không để nuôi kẻ bạc.”

    Cả năm người con đứng bật dậy, mặt trắng bệch:

    “Ba làm vậy là tuyệt tình!”

    Mẹ tôi – người trước giờ hiền nhất nhà – bỗng ngẩng mặt lên nói, giọng nghẹn mà vẫn cứng:

    “Tụi mình cực cả đời, cho các con hết. Đổi lại cái gì? Tuổi này còn bị tống ra tòa như kẻ ăn trộm. Nếu sang tên hết cho tụi bây, mai mốt tao với ổng ngã một cái là ra đường ngay.”

    Rồi bà đặt tay lên bàn, nói câu mà cả năm anh chị không một ai ngẩng mặt lên nổi:

    “Thà cho người ngoài còn hơn để của nuôi… lũ bất hiếu.”

    Tòa án xem xét hồ sơ, hỏi lại lần cuối:

    “Hai cụ có muốn thay đổi di chúc không?”

    Bố mẹ tôi cùng chậm rãi lắc đầu.

    Thẩm phán tuyên:

    Yêu cầu của năm người con bị bác.
    Di chúc hợp pháp.
    Quyền quyết định thuộc về hai cụ đến cuối đời.

    Ngày hôm đó, năm người con ra khỏi tòa mà không dám nhìn lại.

    Người ta tưởng già rồi phải yếu đuối, but…

    ★ 5. Có những bậc cha mẹ…

    Cả đời nhịn…

    Cả đời hy sinh…

    Cả đời cầm lòng chịu thiệt…

    Nhưng tới lúc cần, cuối cùng vẫn phải vùng lên để bảo vệ chính mình, vì:

    Già rồi mà còn không giữ được mái nhà… thì con cái cũng chẳng còn gì để tôn trọng.

    Câu chuyện ấy, tới hôm nay nghĩ lại vẫn còn thấy đau… và tỉnh người.

  • Nhà Ông Hậu Trong Vòng 7 Ngày M-ấ t 2 Con Trai: Đến Lượt Đứa Út Nam Thì cả họ đứng t im Phát Hiện ra Sự Thật…

    Nhà Ông Hậu Trong Vòng 7 Ngày M-ấ t 2 Con Trai: Đến Lượt Đứa Út Nam Thì cả họ đứng t im Phát Hiện ra Sự Thật…

    Làng Đồi Sim, huyện Phú Lạc vốn yên bình, chưa từng xảy ra bi kịch nào lớn. Nhưng tháng Chín năm ấy, cả làng rúng động trước câu chuyện của gia đình ông Hậu Trần, một gia đình nề nếp và tử tế bậc nhất vùng.

    Chỉ trong 7 ngày, hai người con trai lớn của ông Hậu lần lượt qua đời, không lời báo trước.

    Đầu tiên là Trần Văn Lực, 33 tuổi. Anh đang đi làm đồng thì đột nhiên ngã quỵ, mặt tái xanh, miệng sùi bọt. Gia đình đưa đi bệnh viện huyện nhưng không kịp. Bác sĩ kết luận ngừng tim đột ngột. Cả họ chưa kịp hoàn hồn thì đúng ngày thứ bảy, lúc đang lo hương khói cho Lực, người ta phát hiện Trần Văn Thái, 29 tuổi, nằm bất tỉnh sau vườn chuối. Khi phát hiện, người anh đã lạnh ngắt.

    Hai cái chết quá gần nhau khiến dân làng đồn đoán “trùng tang”. Ai cũng bảo nhà ông Hậu phải mời thầy về “cắt trùng”, nếu không sẽ đến lượt thằng út Trần Văn Nam, mới 19 tuổi.

    Bà Liên, vợ ông Hậu, khóc đến cạn nước mắt, run rẩy ôm lấy thằng út. Họ hàng dồn dập kéo đến, người bày mâm lễ, người lục tìm ngày sinh tháng đẻ. Không khí trong căn nhà ngột ngạt đến nghẹt thở.

    Bảo hiểm gia đình

     

    Tối hôm đó, ông Hậu mời thầy Phúc, thầy cúng nổi tiếng ở vùng Lạc Sơn. Thầy bắt mạch, xem sổ sách, lật từng trang âm dương rồi nói một câu khiến ai cũng rợn da gà:

    — “Nhà này đúng là dính trùng tang. Nếu không làm lễ gấp, đứa út khó qua khỏi.”

    Cả họ xanh mặt. Nam thì tím tái, hai chân run lên. Nó mới 19 tuổi, còn chưa rời khỏi làng bao giờ.

    Nhưng có một người đứng lặng từ nãy đến giờ: ông Bảy Kiểm, trưởng họ Trần, vốn là người tỉnh táo và cẩn trọng nhất làng.

    Ông bước lên, nhìn thẳng vào thầy Phúc:

    — “Hai đứa nó đều chết trong vườn sau nhà. Thằng Lực thì ngã ngoài đồng nhưng trước đó cũng đi ăn cơm từ nhà về. Tại sao không ai thắc mắc?”

    Ông Bảy yêu cầu mọi người chiếu lại toàn bộ diễn biến. Đến lúc nghe bà Liên kể rằng cả ba đứa con đều ăn chung một nồi cá kho do bà làm, mặt ông Bảy đanh lại.

    — “Cái nồi cá kho ấy… còn không?”

    Bà Liên run run đáp:

    — “Dạ còn… vẫn để trong bếp.”

    Ông Bảy lập tức yêu cầu mang nồi cá lên. Mùi tanh hôi bốc ra phảng phất lạ thường. Ông lấy một chiếc bát, múc một ít, đưa cho anh công an xã Ngọc đang có mặt hỗ trợ vì vụ chết người liên tiếp.

    Ngọc ngửi, nghi ngờ ngay lập tức:

    — “Mùi này không phải cá bình thường. Có thể là… thuốc trừ sâu.”

    Cả nhà chết lặng.

    Bảo hiểm gia đình

     

    Công an lập tức niêm phong nồi cá, gửi đi giám định. Kết quả khiến cả họ Trần như sét đánh ngang tai: trong nồi cá có chứa lượng lớn thuốc Paraquat, chất cực độc.

    Nhưng cú twist vẫn chưa kết thúc.

    Khi bị triệu tập lấy lời khai, bà Liên run rẩy, gục xuống bàn:

    — “Tôi… tôi không cố ý. Tôi để chai thuốc diệt cỏ gần chum nước. Hôm ấy vội quá, tôi tưởng là chai nước mắm bịt đen nên múc vào kho cá… Tôi không biết… tôi không biết…”

    Hai cái chết, hóa ra không phải trùng tang, không phải âm khí quỷ thần.
    Mà là một tai nạn chết người đến từ sự sơ ý và sự thiếu hiểu biết của một người mẹ.

    Thằng út Nam may mắn thoát nạn vì hôm đó nó ăn cơm ở nhà bạn, chưa kịp động đũa vào nồi cá.

    Ngày kết luận điều tra được công bố, người ta kể lại rằng ông Hậu chỉ ngồi lặng, tóc bạc đi trông thấy chỉ sau một đêm. Bi kịch của gia đình ông không đến từ ma quỷ, mà đến từ chính đôi tay run rẩy của người mẹ thương con như trời biển.

    Đến giờ, mỗi khi đi ngang qua làng Đồi Sim, người ta vẫn kể lại câu chuyện “trùng tang” của nhà ông Hậu — một câu chuyện mà cú twist cuối cùng khiến cả họ, cả làng, rét lạnh sống lưng đến tận bây giờ.

  • Tưởng vợ ở nhà chỉ biết bỉ m sữa, chồng hí hửng t ẩu tá n 30 tỷ cho b ồ nh í

    Tưởng vợ ở nhà chỉ biết bỉ m sữa, chồng hí hửng t ẩu tá n 30 tỷ cho b ồ nh í

    Đồng hồ điểm 1 giờ sáng. Tiếng chuông điện thoại réo rắt phá tan không gian tĩnh mịch của căn biệt thự. Hùng bật dậy như lò xo, vội vã chộp lấy máy.

    Đầu dây bên kia là giọng nói thảng thốt nhưng vẫn đầy lả lơi của My – cô thư ký trẻ đẹp mới tuyển được 6 tháng: “Anh ơi, chết rồi! Hợp đồng với đối tác bên Singapore bị lộ số liệu.

    Anh phải đến công ty xử lý ngay, em đang đợi ở văn phòng.”

    Hùng cúp máy, vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng. Anh quay sang Lan – người vợ đang nằm co ro trong chăn, giọng gắt gỏng: “Em ngủ tiếp đi. Công ty có sự cố lớn, anh phải đi ‘họp khẩn’ ngay bây giờ.

    Chắc sáng mai mới về được.” Lan dụi mắt, ngồi dậy, nhìn chồng với vẻ lo lắng ngây ngô vốn có: “Sao lại họp giờ này hả anh? Hay để em pha cho anh cốc cà phê mang đi nhé?”.

    Hùng xua tay, vừa mặc áo sơ mi vừa cau mày: “Thôi đi! Cô thì biết cái gì. Suốt ngày chỉ biết bếp núc, bỉm sữa. Chuyện thương trường khốc liệt lắm, chậm một phút là mất cả tỷ bạc.

    Ngủ đi, đừng làm phiền tôi.”. Nói rồi, Hùng xịt vội chút nước hoa, vuốt lại mái tóc cho bóng bẩy rồi lao ra khỏi nhà. Tiếng động cơ xe hơi gầm lên rồi xa dần trong đêm tối.

    Hùng đinh ninh rằng Lan – người vợ kết hôn 5 năm, từ bỏ sự nghiệp để lui về làm hậu phương – sẽ lại trùm chăn ngủ tiếp như mọi khi. Trong mắt Hùng, Lan hiền lành đến mức nhu nhược, mù tịt về công nghệ và chẳng bao giờ nghi ngờ chồng. Nhưng Hùng đã nhầm.

    Ngay khi chiếc xe của Hùng khuất bóng, Lan tung chăn bước xuống giường. Ánh mắt ngái ngủ, lo lắng ban nãy biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự sắc lạnh và tỉnh táo đến đáng sợ.

    Cô không pha cà phê, mà đi thẳng đến bàn trang điểm, lấy ra một chiếc chìa khóa dự phòng và một chiếc điện thoại đen sì được giấu kỹ dưới đáy ngăn kéo.

    Lan thay bộ đồ ngủ bằng một bộ đồ đen gọn gàng, đội mũ lưỡi trai che nửa mặt. Cô lặng lẽ xuống gara, lấy chiếc xe máy cũ của người giúp việc để tránh gây chú ý, rồi phóng vụt đi theo định vị GPS đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Chiếc xe sang trọng của Hùng đã được cô gắn chíp theo dõi từ ba tháng trước.

    Hùng không đến công ty. Chiếc xe dừng lại trước cổng một khu resort cao cấp ven hồ, cách trung tâm thành phố 20km. Lan đỗ xe máy ở một góc khuất, lẳng lặng bám theo.

    Cô thấy Hùng đi thẳng vào căn Villa số 9 – nơi biệt lập và đắt đỏ nhất. Cửa vừa mở, My – cô thư ký nóng bỏng – không hề mặc đồ công sở hay cầm tài liệu. Cô ta khoác trên người chiếc váy ngủ lụa mỏng tang, tay cầm ly rượu vang đỏ, lao ra ôm chầm lấy Hùng.

    “Anh yêu, làm em đợi mãi. ‘Họp’ thế này mới vui chứ, mụ vợ già ở nhà chắc đang ngáy o o rồi nhỉ?” – Tiếng My lanh lảnh vọng ra. Hùng cười khả ố, ôm eo cô bồ nhí bước vào trong: “Ôi dào, nhắc đến mụ ấy làm gì cho mất hứng.

    Nó ngu lắm, anh bảo đi họp là tin sái cổ. Đợi anh tẩu tán nốt số tiền từ dự án ảo này sang tài khoản của em, anh sẽ đá nó ra đường. Lúc ấy, anh và em tha hồ vi vu trời Tây.”

    Đứng nấp sau bụi cây ngọc lan, Lan nghe rõ mồn một từng từ. Bàn tay cô siết chặt chiếc điện thoại đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Không phải vì ghen, mà vì sự ghê tởm. Hóa ra, không chỉ ngoại tình, Hùng còn đang âm mưu biển thủ công quỹ và đẩy cô ra đường tay trắng.

    Lan hít một hơi thật sâu. Đã đến lúc hạ màn vở kịch này. Cô không lao vào đánh ghen, không khóc lóc ỉ ôi. Lan bình tĩnh rút chiếc điện thoại đen ra, bấm một dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyền lực vang lên: “Alo, con gái? Có chuyện gì mà gọi bố giờ này?”

    “Bố, kích hoạt phương án B đi ạ. Dự án ảo mà chồng con vẽ ra, anh ta đang định chuyển tiền đêm nay. Bố cho phong tỏa toàn bộ tài khoản của Giám đốc Hùng và cô thư ký My ngay lập tức. À, gọi cả bên CS kinh tế đến Villa số 9 khu Resort Hồ Tây nhé. Con đang ở đây.”

    “Được, bố làm ngay. Con vất vả rồi. Đã đến lúc cho nó biết ai mới là chủ thực sự của cái tập đoàn này.”

    Ít ai biết rằng, Hùng có được ngày hôm nay là nhờ gia đình Lan. Bố Lan là Chủ tịch tập đoàn, nhưng vì muốn thử thách con rể và rèn luyện tính tự lập cho Hùng, ông đã giấu danh phận, chỉ để Hùng làm Giám đốc một công ty con và Lan đóng vai vợ hiền nội trợ. Lan thực chất là thạc sĩ tài chính, cô âm thầm kiểm soát mọi dòng tiền mà Hùng không hề hay biết.

    15 phút sau…

    Trong căn phòng lãng mạn với ánh nến và rượu vang, Hùng đang hí hửng mở laptop để thực hiện lệnh chuyển tiền 30 tỷ đồng sang tài khoản nước ngoài của My. “Xong cú này là mình tự do, em yêu ạ!” – Hùng nháy mắt. “Enter đi anh, em hồi hộp quá!” – My giục giã.

    Hùng nhấn Enter… Bíp! Bíp! Màn hình hiện lên dòng chữ đỏ lòm: “TÀI KHOẢN ĐÃ BỊ PHONG TỎA. GIAO DỊCH THẤT BẠI.”

    Hùng tái mặt: “Cái quái gì thế này?”. Hắn thử lại lần nữa, rồi thử sang các tài khoản khác. Tất cả đều đóng băng. Điện thoại của My cũng ting ting liên tục báo tin nhắn từ ngân hàng: Tài khoản của quý khách đang bị phong tỏa theo yêu cầu của cơ quan điều tra.

    “Anh ơi, sao thế này? Tiền của em đâu?” – My hét lên hoảng loạn…

    Đúng lúc đó, tiếng còi hú inh ỏi vang lên bên ngoài, đèn pha quét loang loáng qua cửa sổ. Cánh cửa Villa bị đạp tung. Một toán cảnh sát ập vào, theo sau là một người phụ nữ mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai, dáng vẻ lạnh lùng.

    Hùng và My co rúm lại trên ghế sofa. Hùng lắp bắp khi nhận ra người phụ nữ đó: “Lan… Lan? Sao em lại ở đây? Sao… sao em lại đi cùng cảnh sát?”. Lan tháo chiếc mũ, mái tóc dài xõa xuống.

    Cô không nhìn Hùng bằng ánh mắt sợ sệt của bà nội trợ mọi ngày nữa, mà nhìn hắn như nhìn một sinh vật hạ đẳng.

    Cô bước tới, đặt chiếc điện thoại lên bàn, bật lại đoạn ghi âm cuộc hội thoại lúc nãy của Hùng và My: “Nó ngu lắm… Đợi anh tẩu tán nốt số tiền… anh sẽ đá nó ra đường…”.

    Mặt Hùng cắt không còn giọt máu: “Tôi có thể ‘ngu’ trong việc nấu ăn, nhưng trong việc quản lý tài sản của bố tôi giao cho anh, thì tôi không ngu đâu, anh Hùng ạ,” Lan nhếch mép cười nhạt.

    “Anh tưởng anh là Giám đốc tài ba sao? Nếu không có tôi âm thầm duyệt chi phía sau, anh nghĩ anh ngồi được vào cái ghế đó à?”

    “Bố… bố em? Ý em là… Chủ tịch?” – Hùng run rẩy, chân đứng không vững. “Phải. Và chúc mừng anh, cuộc ‘họp khẩn’ đêm nay đã thành công rực rỡ.

    Anh và cô thư ký đây sẽ có một buổi họp dài hạn khác trong tù vì tội tham ô tài sản và lừa đảo chiếm đoạt.”

    Cô bồ nhí khóc lóc van xin, đổ lỗi hết cho Hùng, còn Hùng thì sụp xuống chân Lan, van nài: “Vợ ơi, anh sai rồi, anh bị bỏ bùa mê, tha cho anh… anh vẫn yêu em…”.

    Lan lùi lại, phủi tay như vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu. Cô quay lưng bước ra cửa, để lại một câu nói lạnh lùng vào khoảng không:

    “Đơn ly hôn tôi đã ký và gửi luật sư. Căn nhà, chiếc xe này và cả bộ vest anh đang mặc đều đứng tên tôi. Anh ra đi với đúng những gì anh có khi bước vào đời tôi:

    Hai bàn tay trắng.” Bên ngoài, bình minh bắt đầu ló rạng, xua tan màn đêm đen kịt. Lan hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực nhẹ bẫng. Vở kịch đã hạ màn, và cô là người đạo diễn kiêm diễn viên chính xuất sắc nhất.

    Hùng cúp máy, vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng. Anh quay sang Lan – người vợ đang nằm co ro trong chăn, giọng gắt gỏng: “Em ngủ tiếp đi. Công ty có sự cố lớn, anh phải đi ‘họp khẩn’ ngay bây giờ.

    Chắc sáng mai mới về được.” Lan dụi mắt, ngồi dậy, nhìn chồng với vẻ lo lắng ngây ngô vốn có: “Sao lại họp giờ này hả anh? Hay để em pha cho anh cốc cà phê mang đi nhé?”.

    Hùng xua tay, vừa mặc áo sơ mi vừa cau mày: “Thôi đi! Cô thì biết cái gì. Suốt ngày chỉ biết bếp núc, bỉm sữa. Chuyện thương trường khốc liệt lắm, chậm một phút là mất cả tỷ bạc.

    Ngủ đi, đừng làm phiền tôi.”. Nói rồi, Hùng xịt vội chút nước hoa, vuốt lại mái tóc cho bóng bẩy rồi lao ra khỏi nhà. Tiếng động cơ xe hơi gầm lên rồi xa dần trong đêm tối.

  • Tôi bán nhà, gom 500 triệu lo viện phí c ứ u chồ ng, nhưng khi vào vi ện lại chứng kiến anh đang ô m ấp cô y tá, còn mẹ chồng hí hửng vun đắp cho họ. Tưởng mình đã mất tất cả, nhưng không…

    Tôi bán nhà, gom 500 triệu lo viện phí c ứ u chồ ng, nhưng khi vào vi ện lại chứng kiến anh đang ô m ấp cô y tá, còn mẹ chồng hí hửng vun đắp cho họ. Tưởng mình đã mất tất cả, nhưng không…


    Bán Nhà Lo 500 Triệu Viện Phí Cho Chồng

    Tôi chưa bao giờ nghĩ, ngày mình bán căn nhà duy nhất để cứu người đàn ông mình yêu nhất, lại là ngày tôi đánh mất luôn niềm tin vào tình yêu.

    Anh nằm đó, trên giường bệnh của khoa tim mạch. Khuôn mặt anh trắng bệch, đôi môi khô nứt. Bác sĩ nói cần phẫu thuật gấp, chi phí tạm tính 500 triệu.

    Tôi chẳng nghĩ gì thêm, chỉ biết chạy về nhà, gom giấy tờ, cắm sổ đỏ rồi bán căn nhà ba phòng ngủ mà hai vợ chồng dành dụm suốt 10 năm mới có được.

    Khi giao tiền viện phí, tay tôi run run nhưng lòng lại nhẹ nhõm. Tôi nghĩ: Chỉ cần anh sống, mọi thứ có thể làm lại từ đầu.

    Suốt một tuần liền, tôi chạy tới chạy lui, ký giấy, đóng viện phí, lo cơm nước cho cả mẹ chồng. Mẹ anh – người phụ nữ nghiêm khắc, luôn giữ vẻ lạnh lùng, chưa từng dành cho tôi một ánh nhìn dịu dàng.

    Nhưng tôi vẫn nghĩ, dâu con gì cũng là người nhà, chỉ cần tôi cố gắng, bà sẽ hiểu.

    Đến sáng thứ tám, bác sĩ gọi điện báo chồng tôi đã tỉnh, có thể vào thăm. Tôi chạy như bay, trên tay còn cầm hộp cháo gà anh thích.

    Nhưng ngay khi bước đến cửa phòng bệnh, bàn tay tôi bị ai đó tát mạnh đến mức nghiêng cả mặt.

    Tiếng bà mẹ chồng lạnh buốt:
    “Cô còn mặt mũi vác đến đây à? Loại đàn bà không biết điều, giả nhân giả nghĩa!”

    Tôi sững người, ngỡ mình nghe nhầm. “Mẹ nói gì ạ? Con bán nhà lo viện phí cho anh mà…”

    Bà gằn giọng, chỉ tay về phía trong:
    “Con trai tôi không muốn gặp cô nữa! Cô đừng làm phiền nó!”

    Tôi lùi lại, đầu óc quay cuồng. Nhìn qua khe cửa mở hé, tôi thấy anh – người chồng tôi yêu thương – đang ngồi tựa giường, tay anh choàng qua vai một cô gái mặc áo blouse trắng.

    Cô y tá trẻ, tóc búi gọn, đang lau mồ hôi cho anh bằng ánh mắt dịu dàng mà trước đây, tôi từng có.

    Anh nhìn tôi, sững một giây. Rồi quay đi.

    Tôi bỗng nghe rõ tiếng tim mình vỡ vụn.

    Tôi rời bệnh viện trong cơn mưa tầm tã. 500 triệu biến mất cùng một cái tát và một ánh nhìn xa lạ. Tôi không biết mình về đâu. Nhà đã bán, tiền cạn, tình mất. Cả bầu trời như sụp xuống.

    Những ngày sau, mẹ chồng không cho tôi vào viện nữa. Tôi chỉ lặng lẽ đứng xa nhìn qua khung kính.

    Một lần, tôi thấy cô y tá ấy đẩy xe lăn cho anh đi dạo, còn anh cười – nụ cười mà tôi đã cố suốt mấy năm nay để tìm lại, nhưng anh không bao giờ dành cho tôi nữa.

    Tôi không oán, chỉ thấy lòng lạnh. Có lẽ, lòng người thay đổi nhanh hơn cả nhịp tim trong ca cấp cứu.

    Tôi bắt đầu đi làm lại – phụ bếp ở một quán cơm văn phòng. Lúc đầu, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.

    Nhưng rồi, chính tiếng dao thớt, mùi khói dầu, mùi cơm mới nấu khiến tôi sống lại từng chút.

    Sau nửa năm, chủ quán tin tưởng giao tôi phụ trách bếp chính. Tôi dành dụm từng đồng, thuê được một căn phòng nhỏ.

    Mỗi tối về, tôi lại viết vài dòng nhật ký – không phải để trách ai, mà để nhớ rằng mình từng sống hết lòng.

    Một năm sau, tôi vô tình gặp lại cô y tá ấy – trong một chương trình từ thiện do bệnh viện tổ chức.

    Cô ta đi bên anh, giờ đã là “người phụ nữ mới” của anh. Anh tránh ánh mắt tôi, còn cô ta chỉ mỉm cười nhạt.
    Tôi khẽ gật đầu, bước đi, không nói gì.

    Khi tôi quay lưng, gió thổi qua vai, nhẹ như thể cuối cùng, tôi đã buông được một khối đá đè trong lòng suốt hai năm trời.

    Một ngày nọ, tôi nhận cuộc gọi từ bệnh viện cũ.
    Giọng bác sĩ trưởng khoa nói chậm rãi:

    “Chị ạ, anh nhà cũ của chị… bị phản ứng thuốc nặng, phải nằm hồi sức. Chúng tôi nghe nói chị là người bảo hiểm đứng tên. Mong chị lên làm thủ tục.”

    Tôi đến. Căn phòng hồi sức lạnh ngắt. Anh nằm đó, yếu ớt, bên cạnh không thấy cô y tá đâu. Mẹ anh ngồi co ro ở góc, tóc bạc thêm nhiều. Nhìn thấy tôi, bà im lặng rất lâu, rồi nói nhỏ:

    “Là mẹ sai… ngày đó mẹ tin nhầm người. Cảm ơn con đã đến.”

    Tôi nhìn người đàn ông từng phản bội mình, thở dài. Không còn giận, chỉ còn thương – thương cho những lựa chọn sai khiến ta đánh mất tất cả.

    Tôi ký giấy bảo hiểm xong, đứng dậy. Bà nắm tay tôi:
    “Con tha lỗi cho mẹ, được không?”
    Tôi chỉ khẽ cười:
    “Con không giận nữa, mẹ ạ. Giờ con chỉ muốn sống bình yên thôi.”

    Hai năm sau, tôi mở được một quán cơm nhỏ của riêng mình. Bảng hiệu đề: “Bình Yên Quán”.

    Khách đến ăn đều bảo cơm ngon, vị giản dị mà đậm tình. Mỗi khi có ai hỏi vì sao tôi đặt tên đó, tôi chỉ cười:
    “Vì sau bão giông, chỉ có bình yên mới đáng giá.”

    Có lần, một người khách quen kể rằng anh – chồng cũ tôi – sau biến cố ấy đã nghỉ việc, chuyển đi nơi khác. Tôi nghe mà lòng chẳng gợn sóng.
    Bởi công lý không phải lúc nào cũng đến trong tiếng gào thét hay tòa án,

    Mà đôi khi, nó là sự thanh thản trong tim người từng chịu tổn thương.

    Tôi đã mất một căn nhà, nhưng tìm lại chính mình.
    Và có lẽ, đó mới là phần thưởng công bằng nhất mà cuộc đời dành cho tôi.

    Thông điệp:

    Công lý đôi khi không cần trả thù, mà là dám bước đi, dám sống tốt hơn những kẻ từng làm mình tổn thương.

  • Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ng/ã qu/ỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi s ợ h ã i, mà còn phơi bày một sự thật đa u đ ớ n

    Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ng/ã qu/ỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi s ợ h ã i, mà còn phơi bày một sự thật đa u đ ớ n

    Dạo gần đây, tôi luôn cảm thấy dưới thân chồng mình toát ra một mùi hôi khó tả. Dù đã thay đến 7 lần ga giường, giặt sạch chăn nệm, khử mùi bằng tinh dầu, nhưng mùi lạ ấy vẫn không biến mất, ngược lại còn ngày càng nồng hơn. Một linh cảm chẳng lành thôi thúc tôi chờ đến khi chồng đi công tác, tự tay tháo tung tấm nệm ra kiểm tra.
    Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ngã quỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi sợ hãi, mà còn phơi bày một sự thật đau đớn mà bấy lâu nay tôi không dám đối diện.

    Tôi và Trí kết hôn đã 8 năm. Anh làm quản lý kinh doanh, thường xuyên phải đi công tác. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng ngọt ngào, nhưng chúng tôi vẫn cố duy trì sự tử tế và tôn trọng lẫn nhau. Hoặc… ít nhất tôi đã nghĩ như vậy.

    Ba tháng gần đây, mỗi đêm tôi lại ngửi thấy mùi gì đó rất khó chịu. Không phải mùi cơ thể bình thường, mà như mùi ẩm mốc, lẫn chút gì tanh nồng, bám vào chăn, ga và đặc biệt là phía dưới chỗ Trí nằm.

    Tôi thay ga liên tục, thậm chí mang cả nệm đi phơi nắng. Nhưng đêm nào anh nằm xuống, mùi ấy lại xuất hiện. Tôi hỏi thì Trí gạt đi:
    “Em nhạy cảm quá. Anh có mùi gì đâu.”

    Nhưng tôi biết bản thân không hề tưởng tượng.

    Điều kỳ lạ hơn: mỗi lần tôi cố gắng dọn dẹp kỹ khu vực giường anh nằm, Trí đều tỏ ra bực bội, thậm chí nổi nóng vô cớ.

    “Đừng động vào đồ của anh. Giường chiếu để nguyên!”
    Anh hét lên một đêm khi thấy tôi đang tháo ga giường.

    Chưa bao giờ anh phản ứng như vậy. Tôi bắt đầu bất an. Rất bất an.

    Và rồi mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi mùi đó trở nên nồng nặc đến mức khiến tôi mất ngủ. Tôi cảm giác nó không chỉ là mùi, mà là lời cảnh báo.

    Tối ấy, Trí thông báo phải đi công tác 3 ngày.

    Có thể là hình ảnh về đồ ngủ và bàn là

    Khi anh đóng cửa bước đi, linh cảm trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ đến mức bàn tay cũng run. Tôi đứng nhìn cánh cửa một lúc lâu, rồi quay vào phòng ngủ, kéo cả tấm nệm ra giữa nền nhà.

    “Có gì đó không bình thường. Mình phải biết sự thật,” tôi tự nói với bản thân.

    Tôi lấy dao rọc giấy, hít một hơi thật sâu và rạch đường đầu tiên lên lớp vải nệm.

    Ngay khi lớp vải bật ra, một luồng mùi nồng nặc phả thẳng vào mặt tôi, khiến tôi choáng váng. Tôi phải bịt mũi, gập người ho sặc sụa.

    Tim tôi thắt lại. Không thể nào… bên trong nệm lại có mùi như thế này.

    Tôi tiếp tục cắt rộng thêm.

    Và tôi đông cứng.

    Trong lòng nệm, giữa lớp mút xốp bị khoét, là một hộp gỗ lớn màu nâu đậm, nằm sâu và được chèn bởi miếng cao su đã mục. Hộp không khóa. Tôi mở nắp… và ngay khoảnh khắc đó, chân tôi mềm nhũn, đầu gối khuỵu xuống nền nhà.

    Bên trong hộp không phải thứ kinh dị như tôi sợ. Nhưng nó khiến trái tim tôi đau nhói theo cách khác.

    Trong hộp là:

    Hàng chục lá thư chưa mở, tất cả đều ghi tên tôi
    Một cuốn album ảnh đã cũ, đầy bụi
    Và một cuốn sổ tay nâu, góc bìa bị mòn

    Tôi run rẩy mở những lá thư. Đó là thư từ mẹ tôi – người đã mất 5 năm trước do bệnh nặng. Mỗi lá thư được gửi vào thời điểm bà còn sống, tất cả gửi về địa chỉ nhà tôi.

    Trên mỗi phong thư có dấu “đã nhận”.

    Tôi chưa từng thấy những lá thư này.

    Tay tôi lạnh buốt.

    Tôi cầm album ảnh lên. Bên trong là những tấm ảnh chụp mẹ tôi lúc nằm viện, những bức bà cố gắng mỉm cười, những dòng ghi chú:
    “Để dành cho Hà.”
    “Hy vọng con bé không buồn vì trông mẹ tiều tụy.”
    “Gửi con gái yêu của mẹ.”

    Tôi nghẹn lại. Tôi nhớ mẹ khủng khiếp, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy những tấm ảnh này.

    Tôi mở cuốn sổ tay.

    Là chữ của Trí.

    Mình đã giữ lại tất cả. Vì mình sợ Hà biết mẹ gửi thư trong lúc bệnh nặng sẽ càng đau. Mẹ Hà nhờ mình chuyển cho cô ấy khi bà không còn, nhưng… mình không đủ can đảm. Hà mong manh quá. Cô ấy luôn đau đớn mỗi khi nhắc đến mẹ. Mình không muốn cô ấy biết mẹ đã chịu đựng nhiều như vậy những năm cuối đời.

    Mình sai. Nhưng mình chỉ muốn bảo vệ cô ấy. Giữ lại mọi thứ… để Hà không phải gánh thêm nỗi đau.

    Mình biết mùi từ tấm nệm ngày càng tệ vì mình giấu quá lâu. Mình sợ Hà phát hiện. Mình càng không dám vứt đi, vì như vậy chẳng khác nào phản bội lời hứa cuối cùng với mẹ cô ấy.

    Tôi ôm cuốn sổ, khóc như một đứa trẻ.

    Không phải sự thật đen tối.
    Không phải bí mật kinh khủng.

    Mà là sự thật… quá đau.

    Trí giấu mọi thứ không phải vì phản bội, mà vì thương tôi, vì nghĩ tôi không đủ mạnh mẽ.

    Mùi khó chịu mà tôi lo sợ bấy lâu nay… đơn giản là mùi ẩm mốc của thời gian, bị nhốt suốt nhiều năm trong chiếc hộp gỗ kín.

    Tôi sụp xuống vì hối hận.

    Tôi đã nghi ngờ anh, lạnh nhạt với anh, thậm chí nghĩ rằng anh có điều gì dơ bẩn.

    Tôi dọn dẹp lại tất cả, hong khô các bức thư, lau sạch album ảnh. Tối đó, tôi ngồi đọc từng trang, từng chữ mẹ để lại, nước mắt ướt đẫm cả cuốn sổ.

    Khi Trí về, anh chưa kịp cởi giày thì tôi lao đến ôm chầm lấy anh.

    “Em biết hết rồi…” – tôi nghẹn ngào.

    Trí cứng người, rồi ôm lấy tôi thật chặt.
    Anh cũng khóc.

    “Anh xin lỗi… Anh chỉ muốn em bớt đau…”

    Tôi lắc đầu, áp mặt vào vai anh:

    “Anh ngốc lắm… nhưng là kiểu ngốc mà em… không thể rời xa được.”

    Đêm đó, chúng tôi ngồi bên nhau rất lâu, giữa căn phòng thoang thoảng mùi tinh dầu lavender – lần đầu tiên sau nhiều tháng, không còn mùi lạ nào nữa.

    Bởi vì điều đáng sợ nhất… hóa ra không phải mùi hôi.
    Mà là sự thật mà tôi đã cố lẩn tránh:
    Tôi vẫn luôn thương anh. Và anh luôn thương tôi, theo cách vụng về nhất.

  • Trong nửa tháng mà 3 Người Con Nhà Bà Lựu Lần Lượt Ng ã Bệ nh và m ấ t đúng 5h sáng, đến đứa cuối cùng khi khâ-m li ệ m người nhà mới tá h;/ỏ a phát hiện ra thứ đứng t im trên ng ó n út của cậu con trai…

    Trong nửa tháng mà 3 Người Con Nhà Bà Lựu Lần Lượt Ng ã Bệ nh và m ấ t đúng 5h sáng, đến đứa cuối cùng khi khâ-m li ệ m người nhà mới tá h;/ỏ a phát hiện ra thứ đứng t im trên ng ó n út của cậu con trai…

    Cả làng Thọ Vực mấy tuần nay không ngủ nổi. Chỉ trong nửa tháng, ba người con trai của bà Lựu – vốn là gia đình hiền lành nhất xóm – lần lượt ngã bệnh, mỗi người đều ra đi đúng 5 giờ sáng, không lệch một phút.

    Điều kỳ lạ là cả ba trước khi mất đều không sốt, không đau, không dấu hiệu bệnh tật. Chỉ đến tối hôm trước, họ than lạnh sống lưng, răng va lập cập, rồi thiếp đi… và không bao giờ tỉnh lại.

    Cả làng rợn người.

    Nhưng đến đứa cuối cùng, cậu út tên Tân – mới 19 tuổi – thì câu chuyện đẩy lên kinh hoàng.

    Tối đó, Tân vẫn còn ngồi ăn cơm với mẹ. Gần nửa đêm, cậu nói lạnh, xin đi ngủ. 4h40 sáng, bà Lựu giật mình nghe tiếng cửa mở nhẹ. Bà chạy ra thì thấy Tân đang đứng giữa sân, mắt nhắm nghiền, như bị ai đó dắt đi.

    Bà gọi không thưa.

    5h đúng, Tân khụy xuống.

    Khi mọi người lo khâm liệm, chuẩn bị làm tang lễ, thì ông thầy trong họ bỗng hét lớn:

    “Dừng tay! Ngón út của thằng bé… có cái gì đó!”

    Mọi người xô lại.

    Và rồi đứng tim.

    Trên ngón út bàn tay phải của Tân có một sợi chỉ đỏ mảnh như tơ nhện, quấn 7 vòng, siết chặt đến mức thịt bầm tím, nhưng điều khiến ai cũng nổi da gà chính là:

    Ở đầu sợi chỉ là một chiếc nhẫn nhỏ xíu… như nhẫn cưới, nhưng khắc rõ tên “Lựu”.

    Bà Lựu ngã quỵ, úp mặt xuống đất, gào lên:

    “Không… không thể nào… Tôi chưa từng đeo nhẫn này!”

    Ông thầy tái mét, lùi hẳn về phía sau. Giọng run như đánh trống:

    “Đây… đây là ấn chỉ trùng tang. Ai bị buộc chỉ này tức là bị người dưới âm gọi đi làm ‘phu theo’. Mà cái tên khắc trên nhẫn… chính là người đã ký mạng.”

    Mọi người quay sang nhìn bà Lựu, còn chưa hiểu thầy nói gì.

    Thầy nấc lên:

    “Nhẫn này… là nhẫn của người chết non, dùng để tìm người mang họ nhà mình thay mạng.
    Ai ký vào – dù vô tình hay bị ai đó lừa – đều phải trả đủ… ba mạng nam giới!”

    Mặt bà Lựu trắng bệch như tờ giấy. Môi bà run lên như người bị gió độc:

    “Tôi… tôi đâu ký gì… trừ khi…”

    Bà ôm đầu, bật khóc như hóa điên.

    “Trừ khi… cái hôm tôi dựng lại bàn thờ cụ cố… tôi đã nhặt chiếc nhẫn này dưới gốc cau… tưởng là đồ chơi… rồi để lên bát hương…”

    Thầy nhìn bà, giọng nghiêm lại:

    “Chính đêm đó bà đã ‘nhận’ ấn.
    Và ấn phải trả đủ ba mạng đinh trong nhà.”

    Cả họ lặng người.

    Nhưng twist cuối cùng nằm ở điều mà người con trai cả – đã mất 14 ngày trước – để lại trong điện thoại. Khi mở tin nhắn nháp của anh, họ thấy một dòng đáng sợ:

    “Đêm nay có người nắm tay em út. Mẹ, đừng để họ dắt nó đi.”

    Và bên dưới… là một bức ảnh mờ chụp lúc 3 giờ sáng:
    Một bàn tay đàn bà khẳng khiu, móng dài đen sì, đang nắm ngón út của Tân, kéo ra cửa

  • Vợ chẳng mặn mà với nhà nội là mấy, có việc lớn nhỏ gì cũng chỉ có mình tôi về quê. Nào ngờ đợt này về bố đẻ gọi tất cả ra ngân hàng, rút tiền cho mỗi anh em 2 tỷ đồng, vợ thơn thớt đòi lái xe về quê đón bố

    Vợ chẳng mặn mà với nhà nội là mấy, có việc lớn nhỏ gì cũng chỉ có mình tôi về quê. Nào ngờ đợt này về bố đẻ gọi tất cả ra ngân hàng, rút tiền cho mỗi anh em 2 tỷ đồng, vợ thơn thớt đòi lái xe về quê đón bố

    Tôi là Trung, quê ở làng An Phúc, huyện Thanh Sơn. Lấy vợ là Mai, người thành phố. Từ ngày cưới nhau, Mai chỉ ở trên ấy, với lý do “nhà nội xa, việc bận”, có giỗ lễ, họ hàng, Tết nhất… cũng chỉ mình tôi về. Lúc đầu còn áy náy, sau thì thành quen.

    Nhiều lần mẹ tôi ốm, Mai vẫn thản nhiên:

    “Anh về thì về, em còn công chuyện. Chẳng lẽ lúc nào cũng chạy theo nhà chồng?”

    Tôi buồn nhưng không nói. Người làng sau lưng xì xào, tôi cũng nuốt vào trong.

    Ba tháng trước, bố gọi điện:

    “Thứ Sáu về quê họp gia đình. Việc lớn.”

    Tôi về, vẫn chỉ mình tôi, vì Mai kêu bận ký hợp đồng. Về đến nhà, thấy cả ba anh em đều có mặt, bố chỉ nói gọn:

    “Mai mốt bố yếu rồi, mấy đứa cũng lớn cả rồi, nên tính cho đầy đủ.”

    Hôm sau, ông dẫn cả nhà ra ngân hàng, làm thủ tục rút sổ tiết kiệm tên ông, chia cho mỗi người 2 tỷ, vẫn còn để lại 1 tỷ dưỡng già.

    Tôi bần thần. Không phải vì tiền, mà vì những năm bố mẹ tằn tiện, sáng uống chè xanh, tối ăn cá khô mà tích được từng ấy.

    Cuối buổi, bố nhìn thẳng chúng tôi:

    “Tiền này là của bố mẹ chắt bóp cả đời. Không muốn để anh em chành chọe. Mỗi thằng một phần, đừng tính hơn thua.”

    Tôi ôm bố, mắt cay.


    Về đến nhà, Mai nghe tin thì đổi giọng ngay

    Tôi chỉ kể lại bâng quơ:
    “Bố chia mỗi anh em ít tiền dưỡng thân.”

    Chưa nói con số, Mai đã ngồi bật dậy:

    “Bố tính được thế là đúng! Mình phải có trách nhiệm. Thứ Bảy tuần này anh dẫn em về quê, đón bố lên đây dưỡng. Nhà đông vui, em chăm bố cho.”

    Tôi lặng người. Trước giờ dù cúng ông bà hay giỗ tổ, Mai còn chẳng buồn gọi điện hỏi thăm, giờ nghe mùi tiền thì thay đổi nhanh đến thế.

    Chưa hết, tối đó Mai còn cười dịu dàng:

    “Chồng yêu, mai anh chuyển tên sổ đỏ nhà mình sang hai vợ chồng đứng cùng nhé. Có bố lên ở dài, tụi mình phải tính nhà đất trước.”

    Tôi nhìn cô ấy mà lạnh sống lưng.


    Mai lái xe về quê như đi đón khách VIP

    Về đến cổng, Mai tay xách nách mang nào bánh kẹo, bánh trung thu, giỏ trái cây… miệng cười tươi như mùa xuân:

    “Bố ơi! Lần này con về đón bố lên ở với vợ chồng con!”

    Họ hàng đứng trong sân nhìn nhau, còn bố tôi thì… cười hiền.

    Ông bảo:

    “Thôi, bố già rồi, dưới quê hợp không khí hơn. Với lại… mấy đứa lên họp với bố chút.”

    Mai được mời ra nhà trên ngồi chơi.


    Trong buổi họp riêng, bố tôi thở dài

    Ông đặt một xấp giấy lên bàn:

    Giấy chuyển giao toàn bộ 2 tỷ sang tài khoản đứng tên riêng của tôi

    Một lá thư viết tay

    Trong thư, bố viết:

    “Thằng Trung là con hiếu thảo, nhưng sống với người khôn ngoan quá dễ bị nuốt chửng. Mai không sai, nhưng con phải tỉnh. Tiền bố cho – bố đã làm thủ tục ghi rõ: tài sản riêng của con, không phải tài sản chung trong hôn nhân. Nếu vợ con có ý không hay, chớ để trắng tay rồi hối.”

    Tôi run hết người. Bố đã nhìn thấu tất cả.


    Khi ra đến sân, bố tung “cú chốt” khiến Mai đứng hình

    Ông nói đều đều:

    “Mai này, bố già rồi, chẳng dám lên thành phố. Nhưng trước lúc nhắm mắt, bố chỉ mong Mai thương Trung nhiều hơn, như cách con vừa thương… 2 tỷ kia.”

    Sân nhà im phăng phắc.

    Mặt Mai đỏ bừng, không cãi được câu nào.

    Họ hàng nghe xong cũng cúi đầu, ai cũng hiểu bố đã “vỗ mặt” mà vẫn giữ cho con dâu chút thể diện.

    Mai cười méo mó:

    “Dạ… con hiểu rồi ạ.”

    Nhưng từ lúc lên xe trở về, cô ta không nói thêm một câu.


    Đêm đó, nhìn bố nằm võng ngoài hiên, tôi chỉ biết tự hỏi

    Đời người, tiền nhiều đến mấy cũng không đủ mua:

    Một người vợ biết điều

    Một gia đình biết thương nhau

    Và những năm hi sinh của bố mẹ

    Bố tôi không nói nhiều, nhưng chỉ một nước cờ hôm ấy…

    Đã cứu cả đời con trai khỏi sa vào miệng hố.