1. Về nhà mẹ đẻ
Hôm ấy là Chủ nhật. Tôi – Linh, 29 tuổi – quyết định về quê ăn cơm cùng mẹ sau cả tuần làm việc ở thành phố.
Vừa bước vào sân, mùi cơm cá kho, rau luộc và canh chua của mẹ đã khiến tôi nhớ nhà da diết.
Mẹ nhìn tôi cười hiền:
– “Con về kịp giờ cơm trưa, tốt quá! Thịt kho, cá chiên, canh cua mẹ nấu cho con.”
Tôi mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Những ngày ở thành phố áp lực, về nhà thấy mọi thứ bình yên như thế này, tôi thấy được tiếp sức.
Chồng tôi, Duy, 31 tuổi, ở lại thành phố vì công việc. Tôi đi một mình, chỉ mang theo laptop, điện thoại và một ít đồ ăn mẹ nhờ mua.
Bước vào bàn ăn, chị dâu Thu – vợ anh trai tôi – đã ngồi đó, tay bưng bát canh, gương mặt tươi cười:
– “Linh về rồi à? Mau ngồi đây, để chị múc cơm cho.”
Tôi nhận bát cơm, lòng ấm áp. Nhưng trong sâu thẳm, tôi luôn cảm thấy sự ganh tỵ nhẹ nhàng giữa chị Thu và tôi, dù cả hai đều cố giấu.

2. Câu hỏi về thu nhập
Mẹ bắt đầu hỏi chuyện công việc:
– “Con làm ăn thế nào? Thu nhập có ổn không?”
Tôi cười khẽ: “Dạ, cũng được mẹ ạ… tháng này khá hơn.”
Mẹ nheo mắt, hiếu kỳ:
– “Thế bao nhiêu tiền một tháng?”
Tôi nén cười. Thực ra, thu nhập tháng này lên tới 200 triệu, do dự án ở công ty mới. Tôi vừa định nói ra, hả hê khoe thành quả, thì ngay dưới gầm bàn, chồng liền đá nhẹ chân tôi, ra hiệu phải im lặng.
Tôi giật mình, nhìn xuống mặt bàn. Chồng nhấn mạnh: “Đừng khoe, để im”.
Tim tôi đập mạnh. Tôi bối rối, lập tức đổi giọng:
– “Dạ… chỉ khoảng… 4 triệu thôi ạ…”
Chị dâu Thu nhìn tôi với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực. Mẹ tôi hơi chau mày, nhưng không hỏi thêm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại thắc mắc: tại sao chồng lại sợ tôi nói thật?
3. Bầu không khí căng thẳng
Ăn cơm trôi qua trong im lặng. Tôi cố gắng nói chuyện, kể chuyện thành phố, nhưng ánh mắt chị Thu cứ dõi theo tôi, như muốn dò xét.
Bỗng dưng, chị Thu mỉm cười, giọng dịu dàng nhưng lại đầy “ẩn ý”:
– “À, mẹ ơi, mẹ xem thử cái này… chị tìm được hôm trước, chắc nhầm, nhưng để lên đây cho Linh xem.”
Chị đặt trên bàn một xấp giấy gấp gọn. Tôi tò mò mở ra, và chết lặng.
Đó là hợp đồng ký kết dự án của tôi, chi tiết hẳn hòi với số tiền 200 triệu.
Tôi nhìn chị Thu, định hỏi: “Sao chị lại biết…?”
Chị Thu cười, giọng điệu nhẹ như không:
– “Thấy mấy cậu ở cơ quan nhắc chuyện này trên chat nhóm, tiện đây đưa ra cho Linh biết thôi.”
Mọi người nhìn tôi. Mẹ tôi nhướng mày, bối rối: “Linh… sao lại như vậy?”
Tôi cắn môi, im lặng. Chồng tôi vẫn giữ nguyên tư thế dưới bàn, vẻ mặt nghiêm nghị.
4. Twist bất ngờ
Chị dâu Thu tiếp tục, giọng mỉm cười:
– “Chị đưa đây không phải để khoe hay làm gì đâu. Nhưng mẹ nhìn xem, Linh chăm chỉ vậy, mà tháng trước còn trích ra bao nhiêu tiền giúp em Thu và mẹ mua quà từ thiện, trả nợ công ty…”
Mọi người quay sang nhìn tôi. Tôi khẽ gật đầu. Quả thật, tôi trích 50 triệu trong tổng thu nhập để giúp mẹ và em dâu thực hiện kế hoạch từ thiện, nhưng mọi người không hề biết.
Chị Thu tiếp:
– “Chị biết con lặng lẽ làm việc đó, nhưng hôm nay thấy con nói ‘chỉ 4 triệu’ mà mẹ nhìn con rồi, thấy con còn giấu tiền, chị nghĩ con còn trầm lặng, cao thượng quá.”
Cả căn phòng im lặng. Mẹ tôi mỉm cười, nhưng ánh mắt đầy vẻ cao tay, như muốn nói: “Con không cần khoe, sự thật rồi cũng lộ.”
Tôi chột dạ, vừa ngạc nhiên vừa xúc động. Chồng tôi nhìn tôi, gật nhẹ: “Em nghe chưa? Đôi khi im lặng là cách tốt nhất.”
Mẹ tôi thì thầm bên tai:
– “Con thấy không? Con không cần khoe, người biết rồi sẽ hiểu.”
Tôi bật cười, cảm thấy ấm lòng.
5. Sự im lặng khiến mọi người phải nhìn nhận
Sau hôm đó, mẹ tôi ngồi với chồng và chị dâu, nhẹ nhàng nhắc nhở:
– “Con có thể lặng lẽ, nhưng làm gì cũng nên minh bạch với gia đình. Người ngoài thì không sao, nhưng người nhà cần hiểu để tránh hiểu lầm.”
Chị Thu đỏ mặt, cúi đầu, không dám nói gì. Chồng tôi thở phào, nắm tay tôi.
Tôi cảm giác một bài học sâu sắc về gia đình và sự khiêm nhường: đôi khi, im lặng và âm thầm làm việc còn khiến người khác ấn tượng hơn cả khoe khoang.
6. Kết – twist cao tay của mẹ
Hành động của chị dâu – vô tình hay cố ý – đã khiến cả nhà nhận ra:
Tôi không khoe khoang, nhưng sự thật cuối cùng vẫn được bộc lộ.
Mẹ tôi âm thầm chuẩn bị, không nói gì nhưng đã nắm trọn tình huống, khiến chồng tôi vừa bảo vệ tôi vừa giữ phép lịch sự.
Chị Thu và cả gia đình phải tự nhìn lại cách ứng xử, còn tôi thì thầm cảm ơn mẹ vì quá cao tay.
Từ hôm đó, bữa cơm gia đình trở nên nhẹ nhàng hơn, sự cạnh tranh âm thầm không còn, thay bằng sự trân trọng và tôn trọng nhau.
Một miếng đá dưới bàn, một câu nói “giả vờ không biết” – tưởng đơn giản – lại dẫn đến một bài học sâu sắc về gia đình, tình cảm và sự khiêm nhường.

Để lại một bình luận