Mẹ chồng tôi – bà Loan – nổi tiếng cả làng vì keo kiệt, xét nét từng đồng. Ai cũng bảo:
“Bà ấy mà có 1 nghìn cũng phải gấp lại làm đôi, nhét vào gối.”
Tôi sống chung với bà gần 10 năm, bị mắng chửi vì xài nước nhiều 5 phút, vì nấu thừa một bát canh, vì mua hộp sữa cho con mà không xin phép. Nhưng tôi nhẫn nhịn, vì chồng, vì con.
Đến một ngày, bà bệnh nặng, nằm liệt trên giường chỉ còn thở thoi thóp.
Bàn tay gầy khẳng khiu của bà run run kéo tôi lại:
— Dâu… cầm… cái này.
Bà đưa cho tôi một quyển sổ tiết kiệm màu đỏ đã cũ, cạnh mép giấy đã sờn.
— Mai… ra ngân hàng… rút hết cho mẹ… về… mẹ dặn…
Tôi hoảng:
— Mẹ cứ nằm nghỉ, để con kêu anh cả lo…
Nhưng bà cắn răng, lắc đầu, mắt trợn lên như sợ điều gì:
— KHÔNG! Mày! Chỉ có mày… mới được rút…
— Đứa nào khác rút… là chết cả nhà đấy con ơi…
Câu nói cuối cùng của bà khiến tôi lạnh sống lưng.
Sáng hôm sau, bà đã ra đi.
Tôi ôm quyển sổ tiết kiệm, tim đập loạn xạ. Cả nhà – từ anh cả đến chị hai – đều nhìn chằm chằm như muốn xuyên qua quyển sổ.
— Trong đó chắc phải vài trăm triệu đấy, bà dành dụm cả đời! — anh cả nói.
— Cô đem ra ngân hàng rút đi, rồi chia ba phần cho công bằng. — chị hai liếc tôi.
Tôi gật, ôm sổ ra ngân hàng huyện.
Nhân viên ngân hàng—cô Ngọc—nhận sổ, mỉm cười:
— Chị chờ một chút, em kiểm tra ạ.
Tôi ngồi chờ, hồi hộp, trong đầu tính sẵn:
“Mẹ cực cả đời… nếu có thật nhiều tiền, tôi sẽ sửa lại nhà thờ cho bà.”
Tôi nghẹn ngào một chút, dù từng bị bà đối xử tệ.
Ba phút.
Năm phút.
Mười phút…
Mặt cô nhân viên bỗng tái đi.
Cô gọi thêm một anh kỹ thuật viên ngân hàng đến kiểm tra.
Cả hai thì thầm gì đó. Rồi họ mời tôi vào phòng riêng.
Tôi bắt đầu run:
— Có… có vấn đề gì ạ?
Cô nhân viên đưa sổ cho tôi, giọng lạnh ngắt:
— Sổ này… không rút được chị ạ.
— Sao lại không? — tôi cứng họng — Sổ mẹ chồng tôi gửi ở đây mà?
Cô nhìn tôi, thở dài:
— Chị bình tĩnh…
— Quyển sổ này… đã bị khóa vĩnh viễn từ hơn 7 năm trước.
Tôi sững người:
— Kh… khóa? Vì sao?
Cô nhân viên nuốt nước bọt:
— Vì chủ sổ… đã bị tố cáo dùng tiền này để lập quỹ đen… và liên quan đến một vụ chiếm đoạt tài sản trong làng.
— Ngân hàng đã niêm phong tài khoản từ lâu. Và quan trọng hơn…
Cô đưa tôi tờ giấy in trắng đen.
Tôi nhìn xuống… rồi đơ người, rơi sổ xuống đất.
Trong giấy có dòng chữ:
“Người được ủy quyền hợp pháp của sổ này không phải chị.”
Tôi lắp bắp:
— Ai… ai được ủy quyền?
Cô nhân viên nhìn tôi đầy ái ngại:
— Người được ủy quyền là một người đàn ông trẻ, tên: Trần Khải, 28 tuổi.
Tôi chết lặng.
Trong đầu tôi nổ tung — Khải không phải ai xa lạ, chính là tên nhân tình mà bà chồng tôi vẫn lén gửi tiền nuôi suốt 10 năm qua, người mà bà từng nói là “họ hàng xa”.
Cô nhân viên nói tiếp:
— Và điều cuối cùng:
— Người đứng tên sổ… không phải mẹ chồng chị.
Tôi ngẩng phắt lên, toàn thân lạnh toát:
— KHÔNG PHẢI BÀ ẤY!?
— Đúng. Sổ đứng tên một cô gái, tên: Hoàng Thảo My, sinh năm 2001.
Tôi sụp xuống ghế, đầu óc choáng váng.
Cô Thảo My… chính là con gái riêng của chồng tôi, mà mẹ chồng luôn bắt tôi phải “đối xử như người ngoài”.
Cư dân ngân hàng nói vỏn vẹn một câu khiến chân tôi muốn khuỵu:
— Sổ này được mở bằng tiền phòng thân của chồng chị.
— Mẹ chồng chị chỉ cầm giữ.
— Toàn bộ số tiền trong sổ… không thuộc về chị, cũng không thuộc về gia đình chị.
— Và xin lỗi… số dư hiện tại là 0 đồng.
— Toàn bộ đã được người được ủy quyền rút sạch… cách đây đúng ba ngày trước khi mẹ chồng chị mất.
Tôi choáng váng.
Khẩu trang rơi xuống, hơi thở nghẹn lại.
3 ngày trước khi mất… bà đã rút sạch… để đưa cho ai!?
Và lúc ấy… tôi nhớ lại câu trước khi mất của bà:
“Nếu không phải con rút… chết cả nhà…”
Tôi đứng bật dậy, chạy thẳng về nhà. Vì trong đầu tôi vừa lóe lên thứ còn đáng sợ hơn cả tiền…
Người đang giữ số tiền ấy… chính là người mà mẹ chồng đã giấu kỹ suốt 20 năm.
Và hắn đang quay lại tìm gia đình tôi.

Để lại một bình luận