Dựng rạp cưới ngoài ng õ trước 1 tuần, gia đình tôi bị cả làng t ẩ y ch a y

Đám cưới con trai, chồng tôi quyết dựng rạp cưới ngoài ngõ trước 1 tuần để anh em, bạn bè đến thăm hỏi thì sẵn có chỗ tiếp đãi. Nào ngờ, rắc rối vì đó mà nảy sinh.

Cách đây một tháng, vợ chồng tôi tổ chức đám cưới cho con trai. Cũng như bao gia đình khác, chúng tôi dựng rạp ngay ngoài ngõ cho tiện việc đi lại và đón khách.
Trước đó, khi đi gửi thiệp mời, tôi đã xin phép hàng xóm đàng hoàng vì biết rạp cưới có thể ảnh hưởng đến việc đi lại chung. Ai nấy đều vui vẻ đồng ý, chúc mừng.

Vì đây là lần đầu cưới con, lại làm ăn buôn bán, có nhiều bạn bè và đối tác, nên vợ chồng tôi muốn làm cho chỉn chu, rộn ràng hơn một chút. Thay vì thuê rạp bình thường, chúng tôi chọn thuê hẳn rạp sự kiện lớn, trang trí cầu kỳ.
Chồng tôi còn bảo dựng rạp sớm — trước cả một tuần — để tiện tiếp đón anh em, bạn bè đến thăm hỏi, uống nước.

Thấy vậy, bố mẹ chồng tôi góp ý:
– “Làm gì cũng phải nghĩ đến hàng xóm. Dựng rạp cả tuần thế, người ta còn làm ăn, đi lại sao được.”
Nhưng chồng tôi gạt đi:
– “Cả đời cưới con được mấy lần đâu. Hàng xóm phải thông cảm chứ. Bao năm nay con giúp họ không ít rồi.”

Tôi cũng nghĩ chồng nói có lý, nên đồng tình.
Nhưng nào ngờ, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Trong xóm có một nhà đang xây dựng, một nhà khác lại có kho hàng cần xe tải ra vào liên tục mỗi ngày…

Hôm thấy nhà tôi dựng rạp, họ đã thắc mắc: “Anh chị dựng rạp sớm thế xe cộ đi lại làm sao?”. Chồng tôi khó chịu đáp lại: “Làm ăn là việc cả đời chứ đâu phải 1, 2 ngày. Chú sởi lởi mấy hôm đi. Tối tôi mời sang uống rượu”.

Lát sau, chủ của căn nhà đang xây cũng đến phàn nàn vì họ không chở được vật tư vào. Chồng tôi vẫn câu nói đó: “Bác thông cảm cho nhà em mấy hôm. Ai có công việc mà chả phải nhờ hàng xóm”.

Rạp dựng được vài ngày mà không biết bao nhiêu lần 2 hộ gia đình đó phàn nàn, tỏ vẻ khó chịu. Xe to không qua được, họ phải dùng xe rùa chở hàng hóa, vật liệu xây dựng ra vào. Lúc thì vướng cái bàn, lúc lại vướng chân rạp, nhà tôi liên tục phải ra thu dọn.

Đỉnh điểm vào sát ngày cưới, chồng tôi và chủ nhà đang xây xảy ra cự cãi. Họ tức giận, dùng chiếc xe rùa đâm thẳng vào tấm phông nền vốn được trang trí làm nơi cho khách chụp ảnh lưu niệm. Chiếc phông rách toạc, chồng tôi tức giận lao đến tính “năm ăn năm thua” nhưng mọi người cản lại.

Giữa trận cãi vã, điều khiến tôi không ngờ đến là hầu hết xóm giềng đều về phe 2 hộ kia, quay sang trách móc gia đình tôi. Nhà buôn bán thì tức tối vì không thể chuyên chở hàng hóa, nhà có con nhỏ thì bực bội vì nhà tôi bật loa đài hát karaoke đến khuya trong nhiều ngày liền…

Tôi ấm ức phân bua: “Khi nhà các bác có việc, chẳng phải nhà em cũng hoan hỉ cho nhờ đó sao?”. Một trong số đó vặc lại: “Chúng tôi nhờ nhà chị cũng chỉ 1, 2 ngày, đâu ra nhờ cả tuần như thế”.

Kết quả, đám cưới con trai tôi vắng mặt cả xóm. Họ không sang rửa bát, dọn dẹp, ăn cỗ… như vợ chồng tôi đã từng nhiệt tình với họ trước đây.

Một tháng qua, tôi và hàng xóm không chào hỏi nhau. Mỗi cái chạm mặt nếu không phải tức tối thì là ngượng ngùng. Tôi vừa giận họ chuyện đám cưới, lại vừa muộn phiền vì “hàng xóm tối lửa tắt đèn” nay bỗng hóa người dưng.

Tôi chia sẻ câu chuyện này mong được mọi người phân tích đúng sai và cho lời khuyên để mối quan hệ với hàng xóm bớt căng thẳng, nặng nề.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *