Suốt 10 năm trời, Mai và chồng cặm cụi dành dụm từng đồng. Họ ăn cơm với rau, mặc đồ cũ, chẳng dám đi du lịch hay sắm sửa gì.
Giấc mơ của cả hai chỉ là một căn hộ nhỏ giữa lòng Hà Nội, để có nơi con họ được lớn lên đàng hoàng, không phải thuê trọ chạy hết nơi này đến nơi khác.
Ngày ngân hàng gọi điện báo giải ngân, Mai rưng rưng suýt khóc.
Vợ chồng cô vẫn phải vay thêm 1,5 tỷ từ nhà ngoại, mẹ đẻ cô thương con rể hiền lành nên bán cả mảnh đất nhỏ ở quê giúp hai vợ chồng có “chốn đi – chốn về”.
Mẹ chồng tuyệt nhiên không cho con vay 1 đồng dù vợ chồng Mai đã từng mở lời, thậm chí bà còn nói trổng:
“Cưới vợ về để vợ lo cho, chứ mẹ già rồi lấy đâu ra tiền mà giúp.”. Mai nuốt nước mắt, nghĩ thôi thì miễn sao vợ chồng hạnh phúc là được.
Ngày bàn giao căn hộ, Mai mời mẹ chồng lên xem cho biết.
Không ngờ bà kéo theo hơn chục người anh em họ hàng – toàn là cô dì chú bác xa, người ôm đồ, người vác cả chiếu lên bảo: “Ở chơi vài hôm cho biết nhà thành phố.”. Một “vài hôm” của họ… kéo dài nguyên cả tuần.
Căn hộ 70 mét vuông chật như nêm, đồ đạc bày bừa khắp nơi, tiếng nói cười ồn ào suốt ngày.
Mai đi làm về, còn chưa kịp uống ngụm nước đã bị gọi xuống bếp: “Mai ơi, nấu thêm nồi canh cá đi, cả nhà còn đang đợi!”.
Bà mẹ chồng ngồi giữa phòng khách, tay cầm chén trà, miệng nói giọng chua chát: “Con dâu có nhà mới thì phải biết hiếu khách, có tí việc mà kêu mệt thì bao giờ làm được việc lớn?”
Tối hôm đó, sau một ngày dọn dẹp, nấu nướng, giặt giũ… Mai ngất xỉu ngay giữa phòng khách. Mọi người hoảng hốt, gọi người hàng xóm là bác sĩ đến truyền nước.
Vậy mà mẹ chồng vẫn lạnh lùng nói: “Nó giả vờ thôi, muốn tránh nấu cơm đấy. Đưa nó dậy đi, mấy giờ rồi còn nằm ườn ra thế. Tý đi Hồ Gươm chơi, làm sớm mà ăn.”
Chồng Mai lặng im, cúi đầu không nói một lời. Cô mở mắt ra, nhìn quanh những gương mặt thản nhiên của họ hàng, trong lòng trào lên nỗi tủi hờn nghẹn ứ.
Cô đứng dậy, run run đi vào phòng, lấy tờ giấy A4, cẩn thận viết 9 chữ thật to, dán ngay giữa phòng khách: “MUỐN Ở LẠI ĐÂY, MỖI NGƯỜI GÓP 10 TRIỆU.”
Căn phòng đang ồn ào bỗng im bặt như tờ. Mấy người họ hàng ngượng ngập nhìn nhau. Bà mẹ chồng đứng phắt dậy, mặt tái mét: “Con… con nói cái gì đấy hả Mai?”.
Mai nhìn thẳng vào mắt bà, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh: “Con không dám hỗn, nhưng đây là nhà của vợ chồng con.
Con vay nợ, nhà ngoại bán đất, chứ nhà nội không góp một đồng. Ở đây ai cũng ăn, cũng ở, cũng tắm rửa, điện nước, gas, đồ ăn… con phải chi hết.
Nếu ai muốn ở lại thêm, con chỉ mong mỗi người góp chút ít, 10 triệu thôi, coi như phụ tiền sinh hoạt.
Còn nếu không thích, thì mời mọi người về quê cho thoải mái.”
Không ai nói thêm câu nào, tất cả đều cúi gằm mặt. Chỉ có mẹ chồng Mai là ra vào chửi con dâu là hỗn láo rồi chì chiết con trai là không biết dạy vợ. Ngay trong đêm ấy, cả đoàn người lục tục thu dọn đồ đạc, người đặt vé xe, người gọi taxi.
Mẹ chồng đỏ mặt, hậm hực: “Từ nay tao không thèm bước chân đến cái nhà này nữa!”. Mai chỉ khẽ đáp: “Vâng, con cảm ơn mẹ.”
Chồng Mai có lẽ cũng thấy được sự quá đáng của mẹ và họ hàng nên anh không nói năng gì thêm, kệ để vợ xử lý.
Sáng hôm sau, căn nhà trống trải, yên tĩnh đến lạ. Mai pha một ấm trà, ngồi nhìn ánh nắng rọi qua ban công, lòng nhẹ nhõm như trút được hàng tấn gánh nặng.

Để lại một bình luận