Bị bố mẹ é:;p cưới ông hàng xóm giàu có, bụng phệ ngay sát vách, tôi nước mắt lưng tròng không cười nổi trong ngày cưới, đê:m tân hô:n tôi mặc sẵn 4 cái áo rồi mới yên tâm đi ngủ, nào ngờ đèn vừa tắt tôi ngồi phải đúng 1 thứ, tôi chỉ biết cười thầm la;;o vào nhà tắm để bỏ bớt áo ra…

Tôi chỉ biết cười thầm, giả vờ lách vào nhà tắm “đổi áo” nhưng thật ra là để bỏ bớt áo ra và rồi…

Có thể là hình ảnh về 1 người và đám cưới

Bên trong phong bì không phải tiền, mà là một tập tài liệu và một tờ giấy viết tay ngắn gọn.

Tập tài liệu đó là hợp đồng chuyển nhượng toàn bộ số nợ của bố mẹ tôi. Toàn bộ khoản nợ khổng lồ mà gia đình tôi đang gánh, và là nguyên nhân trực tiếp đẩy tôi vào cuộc hôn nhân này, đã được ông hàng xóm – giờ là chồng tôi – thanh toán hết.

Tờ giấy viết tay, với nét chữ hơi run run nhưng ngay ngắn, viết: “Anh biết em không hề muốn cuộc hôn nhân này.

Anh cũng biết bố mẹ em lo lắng về nợ nần. Anh đã trả hết nợ cho họ. Em không cần phải cảm thấy bị ràng buộc hay sợ hãi bất cứ điều gì.

Phòng ngủ bên cạnh đã được chuẩn bị sẵn, em có thể ngủ ở đó. Giấy đăng ký kết hôn chỉ là hình thức để bố mẹ em được yên tâm.

Em cứ sống cuộc đời của mình, khi nào em sẵn sàng, chúng ta sẽ nói chuyện về việc ly hôn, hoặc bất cứ điều gì em muốn.

Anh xin lỗi vì đã ép em vào hoàn cảnh này. Cứ tháo hết ‘giáp’ ra và ngủ ngon nhé. Ký tên: Chồng em (tạm thời).”

Quà tặng bố

 

Tôi đứng sững trong nhà tắm, tay ôm chặt phong bì. Bốn lớp áo nặng nề trên người bỗng trở nên lố bịch và nóng bức.

Nước mắt lưng tròng lúc trước là vì tủi thân, giờ lại là vì sự bất ngờ và… cảm kích.

Người đàn ông tôi cho là bệ rạc, hám gái, bụng phệ, hóa ra lại là ân nhân, là người giải thoát tôi khỏi gánh nặng lớn nhất cuộc đời.

Tôi nhanh chóng cởi bỏ lớp áo khoác, váy ngủ dài, hoodie, chỉ còn lại chiếc sơ mi mỏng.

Tim tôi đập rộn ràng. Tôi nhẹ nhàng mở cửa bước ra. Căn phòng đã tối hẳn. Ánh trăng mờ mờ từ cửa sổ rọi vào.

Tôi thấy ông ấy nằm ở mép giường bên kia, quay lưng về phía tôi, thân hình to lớn co lại có vẻ cô đơn.

Tôi do dự một lúc, rồi không đi về phía phòng ngủ phụ mà tôi đã định. Thay vào đó, tôi rón rén bước đến giường, nằm xuống thật khẽ ở mép còn lại, quay mặt về phía lưng ông ấy.

“Cảm ơn ông…” Tôi thì thầm, giọng khẽ như tiếng gió.

Ông ấy không trả lời, nhưng tôi cảm thấy ông ấy hơi khẽ động. Tôi nhắm mắt lại. Đêm tân hôn của tôi không như tôi tưởng tượng.

Không có cưỡng ép, không có sợ hãi, chỉ có sự bình yên và một gánh nặng vừa được trút bỏ.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, trên người không còn cảm thấy cộm cộm của ba lớp áo thừa thãi nữa. Bên cạnh, ông ấy đã đi làm từ lúc nào. Trên bàn đầu giường, có một ly sữa nóng và một tờ giấy note khác:

“Ăn sáng xong thì gọi cho mẹ em, bà ấy sẽ rất vui. Đừng lo lắng gì cả. Chiều anh về sớm, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Chúc em một ngày tốt lành.”

 

Tôi cầm ly sữa lên, tự dưng cảm thấy nụ cười lần này là nụ cười thật tâm nhất của mình trong suốt mấy tháng qua. Tôi phải thừa nhận, có lẽ cuộc hôn nhân này… không tệ như tôi nghĩ.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *