Cưới nhau từ lúc hàn vi, tay trắng. 5 năm sau khi tôi giàu có thành Giám đốc thì vợ lại đòi ly hôn.
Tôi bực bội kí luôn đơn ly hôn để xem không có mình cô ấy sống sao. Một hôm bất ngờ thấy vợ cũ nhặt ve chai bên đường.. tôi mới hiểu lý do…
“Anh tưởng sau này giàu có thì hạnh phúc sẽ bền chặt, nào ngờ mọi thứ lại vỡ vụn chỉ trong một tờ giấy.”
Tôi và Lan cưới nhau từ khi cả hai còn tay trắng. Năm ấy, tôi mới ra trường, lương ba cọc ba đồng, còn Lan làm công nhân may, ngày tăng ca tới mệt rã rời.
Chúng tôi thuê một căn phòng trọ chật hẹp, mùa hè nóng như đổ lửa, mùa mưa dột tứ phía.
Có những hôm hai vợ chồng chỉ ăn cơm với rau muống luộc chấm nước mắm, vậy mà vẫn thấy ấm áp, bởi lúc nào cũng có nhau.
Lan là người phụ nữ kiên nhẫn, chịu thương chịu khó. Khi tôi quyết định vay mượn để khởi nghiệp, cô ấy không cản, thậm chí còn mang đôi bông tai duy nhất – kỷ vật mẹ để lại – đi bán, đưa tôi lấy vốn.
Tôi đã hứa trong lòng: “Sau này thành công, nhất định phải bù đắp cho vợ.”
Năm năm sau, công ty tôi thành đạt, tôi từ một gã nghèo kiết xác trở thành Giám đốc. Xe sang, nhà mặt phố, nhân viên hàng chục người.
Ai gặp cũng kính nể, chúc mừng. Thế nhưng, khi tôi tưởng hạnh phúc sẽ viên mãn, Lan lại đột ngột đưa đơn ly hôn.
Tôi choáng váng. Trong đầu hiện lên muôn vàn câu hỏi: “Cô ấy có người khác? Cô ấy thấy tôi thay đổi? Hay chê trách tôi không còn quan tâm?” Nhưng khi hỏi, Lan chỉ im lặng, rồi thở dài:
– Chúng ta nên dừng lại thôi.
Tôi tức giận, cảm thấy bị phản bội. Cơn tự ái của một người đàn ông thành đạt trỗi dậy. Tôi nghĩ: “Ngày xưa nghèo khó thì bám, giờ tôi có tiền lại đòi bỏ.
Được, để xem không có tôi thì sống sao.” Thế là, không cần cân nhắc, tôi ký vào đơn ly hôn, lạnh lùng quay lưng, như thể muốn chứng minh cho cô ấy thấy sự quyết đoán của mình.
Sau ly hôn, tôi lao vào công việc, tiệc tùng và những mối quan hệ mới. Nhưng sâu thẳm, đôi khi vẫn thấy hụt hẫng khi trở về căn nhà rộng lớn, trống trải.
Cho đến một buổi chiều mưa, đang ngồi trong xe chờ đèn đỏ, tôi bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên đường. Người phụ nữ lom khom, gầy gò, đang lục trong đống rác nhặt những chai nhựa. Áo mưa rách, tóc xõa, đôi tay run run. Tôi nín thở nhìn kỹ – chính là Lan.
Tim tôi chợt thắt lại. Mọi ký ức ùa về. Một câu hỏi xé lòng bật ra trong đầu: “Tại sao Lan lại ra nông nỗi này?”…
Tôi lập tức tấp xe vào lề, chạy ào tới, che chiếc ô lên người Lan. Cô giật mình, đôi mắt ngấn nước, thoáng bối rối khi thấy tôi. Tôi nghẹn ngào hỏi:
– Sao em lại thế này? Tại sao phải đi nhặt ve chai?
Lan cười nhạt, giọng run run:
– Em không muốn anh biết… nhưng thật ra em mắc bệnh, cần tiền chữa trị. Hồi đó ly hôn là để anh không phải gánh nặng, để anh được sống thoải mái mà không vướng bận gì.
Tôi chết lặng. Hóa ra bao lâu nay, tôi đã hiểu lầm người phụ nữ ấy. Tôi từng nghĩ Lan phụ bạc, từng hằn học rằng không có tôi cô sẽ khổ sở.
Nhưng sự thật, Lan lặng lẽ chịu đựng, hy sinh một lần nữa – chỉ để tôi được tự do, để tôi không phải gánh trách nhiệm.
Mưa vẫn rơi nặng hạt. Giữa dòng xe cộ vội vã, tôi đứng chết trân nhìn người phụ nữ đã từng cùng mình chia rau muống, cơm nguội trong căn phòng trọ nóng hầm hập.
Còn tôi, giờ có nhà cao cửa rộng, xe sang áo đẹp, nhưng lại thấy bản thân nhỏ bé, trống rỗng đến cùng cực.
Tôi đưa tay ôm lấy vai gầy guộc của Lan, nghẹn ngào:
– Anh sai rồi. Sai ngay từ ngày ký vào tờ đơn ly hôn ấy.
Lan khẽ lắc đầu, mắt ầng ậc nước nhưng vẫn mỉm cười:
– Không, anh đã sống cuộc đời anh xứng đáng. Còn em… chỉ tiếc là không thể đi cùng anh đến cuối.
Lời cô như lưỡi dao xoáy vào tim tôi. Tôi chợt nhận ra: của cải, địa vị, danh vọng… hóa ra chẳng là gì nếu thiếu người thật lòng bên cạnh.
Tối hôm ấy, tôi đưa Lan vào viện, tìm mọi cách chạy chữa. Nhưng dù có dùng cả gia sản, tôi cũng không thể kéo lại thời gian. Lan vẫn ra đi, để lại cho tôi một khoảng trống không bao giờ lấp được.
Kể từ đó, mỗi lần nhìn thấy chiếc ghế trống trong căn biệt thự rộng lớn, tôi lại nghe vang vọng lời thầm thì của Lan:
“Em chỉ ước, sau này anh giàu có thì anh sẽ hạnh phúc.”
Nhưng đến khi mất cô, tôi mới hiểu – hạnh phúc chưa bao giờ nằm ở tiền bạc, mà ở việc giữ chặt bàn tay đã cùng mình đi qua những ngày cơ cực.


Để lại một bình luận