Ngày ra tòa l:y h:ôn, Hùng hất mặt, n:ém tờ giấy trước mặt Thảo:
– Cô vô dụng, chỉ biết quanh quẩn trong bếp. L:y h:ôn đi, tôi không muốn gánh cái “cục n:ợ” ă:n b:ám này nữa.
Thảo lặng lẽ ký tên, không cãi nửa lời. Mái tóc dài từng được Hùng yêu thích giờ rối bời, buông xuống che nửa khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Sau khi l:y h:ôn, Hùng nhanh chóng cưới vợ mới – người phụ nữ xinh đẹp, khéo ăn nói và xuất thân từ gia đình khá giả. Anh tự hào khoe khắp nơi rằng mình đã thoát khỏi người vợ cũ quê mùa, chẳng có ích gì.
Một buổi tối mưa, Hùng lái xe vào trung tâm thương mại. Khi xe dừng ở tầng hầm, anh hạ kính đưa thẻ xe cho cô nhân viên bảo vệ. Vừa liếc qua, Hùng khựng lại. Ánh đèn vàng mờ hắt xuống khuôn mặt quen thuộc – Thảo.
Mái tóc dài của cô được buộc gọn sau gáy, ướt mưa, vài sợi dính lên má. Bộ đồng phục bạc màu, tay cầm xấp vé giữ xe, đôi mắt cụp xuống tránh ánh nhìn của chồng cũ.
Hùng nheo mắt, nở nụ cười kh:inh kh:ỉnh, rút ví móc ra 1 triệu, đưa qua khe cửa:
– Giữ xe cả tháng chắc cũng chẳng được bằng tôi cho cô hôm nay. Lấy mà mua áo mưa đi, kẻo ướt.
Thảo hơi khựng lại. Cô định nói gì đó, nhưng chỉ gật đầu nhẹ, cúi xuống. Hùng bật cười, rồ ga lái xe đi, tiếng bánh xe nghiến lên nền bê tông ướt nghe lạnh người.

…
Ba năm sau, Hùng ngồi trong phòng hội nghị sang trọng của khách sạn 5 sao, dự lễ ký kết dự án trung tâm thương mại mới. Anh ngồi ở hàng ghế VIP, bên cạnh là người vợ mới ăn mặc thời thượng, trang điểm cầu kỳ, ánh mắt đầy tự hào. Hùng mỉm cười t:ự m:ãn — cuộc đời anh đang ở đỉnh cao.
Một đoàn người bước vào. Đi đầu là một người phụ nữ mặc vest trắng thanh lịch, gương mặt rạng rỡ, đôi môi đỏ, mái tóc dài buông lượn sóng, cài hờ chiếc kẹp ngọc trai.
Hùng sững sờ. Anh nhận ra ngay mái tóc ấy, dáng người ấy — chính là Thảo…
… đúng là Thảo, vợ cũ của anh năm nào.
Nhưng Thảo bây giờ khác quá. Không còn bóng dáng người phụ nữ quê mùa ngày nào, cũng chẳng phải cô gái ngồi co ro giữ xe trong tầng hầm ẩm thấp. Trên tay cô là tập tài liệu dày, bước đi tự tin cùng đoàn trợ lý. Cô mỉm cười bắt tay với đại diện các bên, giới thiệu ngắn gọn:
– Tôi là Nguyễn Minh Thảo, Giám đốc điều hành công ty liên doanh phát triển dự án.
Tiếng vỗ tay vang lên. MC giới thiệu cô là một trong những nữ doanh nhân trẻ thành công nhất trong ngành bất động sản khu vực phía Nam, vừa quay lại thị trường Hà Nội sau 5 năm khởi nghiệp thành công từ tay trắng.
Hùng chết lặng.
Cả hội trường là ánh sáng, nhưng trong đầu anh như tối sầm. Không thể tin được người phụ nữ mà anh từng coi là “cục nợ ăn bám” giờ lại là đối tác cấp cao trong dự án mà công ty anh phải xếp hàng chờ được tham gia.
Hùng lúng túng nhìn quanh, mong Thảo không nhận ra anh. Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt Thảo dừng lại. Cô nhìn thẳng về phía Hùng — không né tránh, không lạnh lùng, mà là một cái gật nhẹ lịch sự, như thể chào một người quen cũ đã đi qua đời mình từ rất lâu.
Vợ mới của Hùng kéo tay anh thì thầm:
– Gì vậy anh? Chị ấy là ai?
Hùng nuốt khan:
– Không ai cả. Chỉ là… người cũ thôi.
Sau buổi ký kết, khi mọi người đã rời dần, Hùng lặng lẽ bước đến bên Thảo. Anh định nói điều gì đó, xin lỗi hay hỏi han, nhưng chưa kịp mở lời, Thảo đã chủ động:
– Cảm ơn anh… vì đã rời đi. Nhờ thế, tôi mới có cơ hội đứng ở đây hôm nay.
Rồi cô quay đi, bước lên chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đậu sẵn ngoài sảnh, rời khỏi khách sạn trong cơn mưa lất phất như năm nào — chỉ khác là giờ, cô ngồi ghế lái, điều khiển cuộc đời mình, tự tin và kiêu hãnh.
Còn Hùng, đứng lại giữa sảnh lớn, lần đầu trong đời thấy lòng mình trống rỗng — chẳng phải vì mất Thảo, mà vì đã tự tay vứt bỏ một người từng yêu anh bằng cả trái tim… chỉ vì anh quá mù quáng để nhận ra giá trị của cô khi còn bên cạnh.

Để lại một bình luận