Nhà chồng Hà ở vùng ngoại ô, một căn nhà hai tầng xây từ thời bố mẹ chồng còn trẻ. Đêm tân hôn, bận rộn tiếp khách, dọn dẹp, rồi uống chút rượu mừng, ai cũng mệt rã rời. Bà Hòa, mẹ chồng, gần 60 tuổi, lưng đã còng, khớp gối đau, nhưng vẫn kiên quyết tự tay dọn lại mâm cỗ còn dang dở.
Đêm tân hôn cũng là lần đầu tiên của 2 đứa nên Phong đã đưa Hà lên phòng sớm. Nhưng cô chẳng ngờ rằng đó lại là đêm bắt đầu cho chuỗi ác mộng của đời mình. 5 giờ sáng, bà Hòa đã dậy. Bà lọ mọ quét nhà, chùi lại từng cái bát còn dính mỡ. Nhưng đến gần 10 giờ, bà mới sực nhớ: “Con dâu mới, sao giờ này chưa thấy xuống nấu bữa trưa?”
Từ dưới nhà, bà gọi vọng lên: — “Hà ơi! Dậy phụ mẹ nấu cơm!”. Không ai trả lời. Bà gọi lớn hơn: — “Hà ơi, xuống đây mau!”. Mọi thứ vẫn im lặng. Bà bực bội, nhưng chân đau nên cố gọi thêm vài lần. Đến khi cơn tức vượt quá mức chịu đựng, bà với lấy cây gậy dựa góc bếp, hầm hầm leo lên cầu thang.
Hai chân bà run lẩy bẩy, nhưng giọng thì sắc lạnh: — “Mới cưới được mấy tiếng đã ngủ nướng đến tận trưa. Tôi xem cô còn phép tắc gì không!”. Bà đẩy mạnh cửa. Bà lao tới giường, hằn học: — “Hà! Dậy—”
Nhưng câu nói nghẹn lại giữa cổ. Ga giường loang đầy m::áu tư:::ơi. Hà nằm bất động, người lạnh ngắt, môi trắng bệch. Bà Hòa thét lên: — “Trời ơi! Con ơi… Hà ơi!”. Cây gậy rơi xuống sàn đánh “keng” một tiếng. Bà lật con dâu dậy, hai tay run rẩy, nước mắt trào ra.
— “Cứu với! Cứu con dâu tôi với!”
Hàng xóm chạy sang, người gọi taxi, người dìu bà xuống. Chỉ 10 phút sau, Hà được đưa vào viện trong tình trạng xuất huyết nghiêm trọng.
Trong lúc bác sĩ cấp cứu, bà Hòa run run gọi Phong. — “Phong! Vợ con nhập viện rồi! Vào ngay!”. Ở đầu dây bên kia, giọng Phong lạnh như thép: — “Con không vào đâu. Để cô ta ch::ết cũng được.”
Bà Hòa há hốc miệng: — “Mày điên rồi à?! Vợ mày đang nguy kịch!”. Phong cười khẩy: — “Mẹ đừng giả vờ thương nó. Nó có thai với thằng nào chứ không phải cháu mẹ đâu!
Đêm qua con oánh cho nó biết thế nào là lừa con.”
Bà Hòa shock đến mức không thở được. — “Mày… nói cái gì?!”. Phong gằn từng chữ: — “Nó định bắt con đổ vỏ. Con không ngu!”
Bà Hòa ngồi sụp xuống ghế hành lang bệnh viện, nước mắt giàn giụa: — “Phong… mày giết con mày rồi…”. Phong im bặt.
— “Cái thai đó… là của mày.”
— “Không thể! Đêm qua mới là lần đầu tiên con động vào cô ấy—”
— “Lần trước mày say rượu… mày lôi nó vào phòng kho phía sau nhà rồi làm cái chuyện đó! Sáng ra, nó xấu hổ quá nên van mẹ đừng nói cho mày biết.”
Phong cứng người, mặt tái mét. — “Không… mẹ nói bậy. Cô ta bịa để gài con!”
Bà Hòa hét lên:
— “Gài cái gì?! Chính tao là người đỡ nó khóc, tao là người thấy nó bỏ nhà đi lúc trời còn tối! Tao biết nó có thai nên mới giục cưới để giữ danh dự cho cả hai!”
Phong lùi lại, chân chạm vào tường. Bà Hòa nghẹn ngào:
— “Nó định giải thích với mày tối qua, nó còn định gọi tao vào làm chứng.
Nhưng mày không cho nó nói. Mày tàn ác quá!”
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.


Để lại một bình luận