Đám cưới của Hà và Tùng là sự kiện tạo nên cả làng rộng rãi.
Giữa sân khấu tiệc cưới, MC mời hai bên gia đình lên trao của hồi môn.
Mẹ chồng – bà Thìn – là người bước lên đầu tiên. Bà trao cho con dâu đúng 1 chỉ vàng, rồi cất giọng rõ ràng trước toàn thể quan khách:
– “Nhà tôi chỉ cho con dâu 1 chỉ thôi. Cho nhiều, nó lại mang về ngoại xây nhà cho bố mẹ nó thì khác gì nhà tôi nuôi ong tay áo. Nhà bên ấy nghèo x/ơ /xá/c, đừng tưởng gả con gái vào nhà tôi là đổi đời nhá.”
Cả rạp s/ững s/ờ. Một vài tiếng xì xào nổi lên, nhiều người nhìn nhau ngại ngùng.
Hà – cô dâu – cố nén nước mắt, gượng cười cho qua.
Dưới sân khấu, bố cô – người đàn ông gầy gò, bàn tay chai sạn – nắm chặt hai tay, khẽ nói với con rể:
– “Con cho bố lên sân khấu một lát được không?”
Mọi người xung quanh thì thầm:
– “Ông ấy cũng muốn lên à?”
Không ai ngờ rằng, chính giây phút ấy đã khiến đám cưới rẽ sang một hướng hoàn toàn không ai lường trước được…

Bố Hà lê đôi dép rách, đi chân đất lên sân khấu, tay ôm một túi vải cũ kỹ. Ông nhìn con gái, mắt rưng rưng:
“Bố không có gì nhiều. Đây là thứ bố mẹ dành hơn 30 năm nay, coi như hồi môn cho con gái út của bố.”
Nói rồi, ông lấy ra một chiếc vương miện nặng vàng hạu – đúng 10 cây vàng. Cả điểm dừng. Ông tiếp tục rút lui từ túi vải ra một cuốn sổ đỏ, đặt vào tay con rể:
“Mảnh đất này 200 mét vuông, bố mẹ để lại cho vợ chồng các con. Coi như chút tấm lòng, mong các con sống tốt, yêu thương nhau.”
Xì xào tức giận biến mất. Tất cả khách hàng đều phải di chuyển.
Bà Thìn – mẹ chồng Hà – mặt tái mét, chân khuỵu xuống, rồi ngã lăn ra đất chất ngay tại phòng.
Mọi người khởi động lại để hỗ trợ. MC khúc nhạc, tiếng bàn trải khắp nơi:
“Trời ơi, hóa ra nhà gái giàu bồi à?”
“Một chỉ vàng mà đi so với mười cây…”
“Chế độ rồi, khinh người quá hóa ra tự làm mình.”

Để lại một bình luận