Nhận 2,7 tỷ tiền đền bù nhà, tôi chia cho con gái 1,7 tỷ, còn lại đưa cả cho con dâu, không ng;ờ con dâu bảo tôi sang mà ở với con gái, tôi không quát mắ::ng đợi đúng 1 tháng sau quay về dạy cho thứ b;/ất hi/;ếu 1 bài học…
Tôi là mẹ của hai đứa con: một trai, một gái.
– Con trai là trưởng, nhà cửa sát cạnh tôi.
– Con gái út đi lấy chồng xa tận trong Nam, xa lắm.
Tôi sống với vợ chồng con trai từ sau khi chồng m-ất.
Cơm nước, quét dọn, đưa đón cháu nội… tôi làm hết. Không một lời kêu ca.
Con dâu ngọt nhạt bảo: “Mẹ cứ yên tâm ở với vợ chồng con, nhà này mẹ là nhất.”
Tôi mủi lòng, nghĩ nó thương tôi thật.
Đùng một cái, có chính sách giải tỏa.
Căn nhà nhỏ cũ nát tôi đang đứng tên được đền bù 2,7 tỷ đồng. Tôi mừng lắm. Nhưng tôi cũng lo. Vì có tiền, lòng người dễ đổi. Tối đó, tôi ngồi viết 2 phong bì:
Một chuyển khoản 1,7 tỷ cho con gái, coi như phần hơn vì nó ở xa, khó khăn.
Một đưa tay 1 tỷ còn lại cho con dâu, nói rõ: “Mẹ gửi con giữ hộ để lo cơm nước, thuốc men cho mẹ. Còn gì sau này là của các con.”
Nhưng chưa đến 2 ngày sau…
Tối hôm đó, cơm nước xong, tôi đang dọn mâm thì con dâu ngồi chễm chệ trên ghế salon, cầm tách trà, nhẹ nhàng hỏi:
“Mẹ này, cô út có nhà rộng không ạ?”
Tôi ngơ ngác: “Ờ… chắc cũng rộng. Sao thế con?”
“Thì mẹ ở với cô ấy cho tiện.
Nhà mình hơi chật… Con thì bầu bì, thằng cu thì lớn rồi, chật lắm.
Với lại… cô ấy được mẹ chia hơn tỷ bảy còn gì.
Mẹ theo cô ấy luôn đi cho công bằng…”
Tôi sững người.
Chưa kịp hiểu đó là đùa hay thật thì nó đứng lên, đi thẳng vào phòng ngủ, nói vọng lại:
“Mẹ chuẩn bị đồ dần đi ạ, chứ mai con chở mẹ sang luôn.”
Tôi đứng đơ giữa phòng khách, tay vẫn cầm cái bát rửa dở.
Con trai tôi ngồi im, không một lời bênh.
Lúc đó tôi biết: Mình sai rồi. Sai vì đã tin người không đáng tin. chỉ lặng lẽ gói ghém mấy bộ quần áo, lặng lẽ đi.
1 tháng sau…
Tôi về ở với con gái. Đợi đúng tròn 1 tháng tôi quay về cầm theo 5 cuốn sổ đỏ, tuyên bố thẳng thừng với lũ b-ất hi-ếu…
…“Tôi về lấy lại nhà, và lấy lại danh dự của một người mẹ!” – tôi nói rõ từng chữ, giọng không cao nhưng lạnh đến rợn người.
Hôm đó, con trai và con dâu đang ngồi ở bàn ăn. Thấy tôi bước vào, tay xách túi, dáng thẳng, nét mặt cương nghị, cả hai đều sửng sốt. Con dâu cười gượng:
– “Ơ… mẹ về làm gì thế ạ? Bên cô út chắc không quen chứ gì, nhà mình vẫn thoải mái hơn mà!”
Tôi ngồi xuống, rút ra từng cuốn sổ đỏ, đặt lên bàn một cách dứt khoát.
– “Đây là 5 cuốn sổ đỏ – 4 căn nhà mới do Nhà nước cấp tái định cư, còn 1 là phần đất riêng mà tôi được giữ lại. Tất cả đều đứng tên tôi, không một ai khác.”
Cả hai đứa sững sờ. Con trai tôi lắp bắp:
– “Sao… sao lại 5 căn nhà hả mẹ? Con tưởng đền bù chỉ 2,7 tỷ thôi mà?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt nó:
– “Con tưởng mình thông minh à? Tiền chỉ là phần nhỏ, còn quyền tái định cư thì tôi chưa bao giờ nói. Họ đền thêm 4 căn hộ mới vì đất mình nằm trong diện mở đường. Lúc đó, tôi giấu đi, không nói với ai, vì muốn thử lòng các con. Và kết quả thì rõ rồi.”
Con dâu tái mặt. Cô ta cố cười, giọng nhỏ xíu:
– “Mẹ… con chỉ sợ mẹ ở đây vất vả, nên mới khuyên mẹ qua cô út thôi…”
Tôi cắt ngang:
– “Không cần biện minh. Nếu thật lòng thương tôi, con đã chẳng đuổi tôi đi trong khi còn chưa kịp ăn hết bữa cơm. Tôi đã già, không cần nhiều, chỉ cần biết ai thật tâm, ai chỉ coi tôi như cái ví.”
Tôi đứng dậy, lấy ra một tờ giấy khác, đặt xuống bàn:
– “Tôi đã sang tên 1 căn hộ trong 5 căn cho con gái – đứa con tuy xa nhưng chưa bao giờ quên gọi hỏi mẹ một ngày. 1 căn tôi giữ để ở, 1 căn làm quỹ từ thiện cho người già neo đơn, còn 2 căn… tôi sẽ cho thuê, lấy tiền ủng hộ trẻ mồ côi.”
Con trai cúi gằm, môi run run:
– “Mẹ… con xin lỗi…”
Tôi thở dài, nhìn nó – thằng con trai tôi từng thương nhất, từng tin rằng sẽ hiếu thảo nhất.
– “Muộn rồi con. Có những vết thương không phải vì tiền, mà vì lòng tin bị phản bội. Mẹ không trách, chỉ mong con nhớ: khi còn cha mẹ, đừng bao giờ thử lòng họ bằng sự tính toán.”
Nói rồi, tôi quay lưng bước ra, không ngoảnh lại.
Ánh chiều vàng rơi trên mái tóc bạc, còn sau lưng tôi là tiếng nấc nghẹn của một người con trai – và ánh mắt trân trối hối hận của người con dâu.
Trên tay tôi, tấm sổ đỏ run nhẹ trong gió, nhưng lòng tôi – sau bao năm tủi hờn – cuối cùng đã thanh thản.


Để lại một bình luận