Đêm tâ;/n h-ôn đầu tiên, bố chồng đòi nằm giữa hai vợ chồng vì phong tục “v;/ía đẻ con trai” — đúng 3h sáng, tôi thấy thứ gì cứ liên tục c-ọ vào lưng mình, quay ra thì ch;/ết lặng khi nhìn thấy…

Trời ơi, tôi chết lặng khi nhìn thấy… Bố chồng tôi đang nằm nghiêng, và chiếc gối ông ôm trong tay không phải là một chiếc gối bình thường mà là một cái búp bê vải cũ kỹ, được trùm kín trong chăn, và chiếc búp bê đó có hình dáng của một đứa bé sơ sinh!

Ông ta đang cọ sát cái búp bê đó vào lưng tôi. Và không chỉ có thế. Khi tôi bật đèn ngủ, bố chồng tôi giật mình, vội vàng quay mặt vào tường và ôm chặt cái búp bê hơn.

Nhưng tôi kịp nhìn thấy, trên mặt của chiếc búp bê, có dán một tờ giấy màu vàng đã ố, viết bằng chữ Nho nguệch ngoạc.

 

“Bố! Bố đang làm gì vậy?” Giọng tôi run rẩy vì kinh hoàng.

Chồng tôi cũng choàng tỉnh dậy, dụi mắt nhìn. Anh ta nhìn cảnh tượng đó, rồi quay sang tôi cười ngượng nghịu:

“À… Bố anh… Bố anh mang theo ‘Ông Hộ Mệnh’ đi ngủ. Cái này là… là để lấy ‘vía trẻ con’ cho vợ chồng mình đấy. Em đừng để ý.”

Tôi không thể tin vào tai mình. “Vía đẻ con trai” là một chuyện, nhưng mang búp bê hình em bé cọ vào người con dâu trong đêm tân hôn thì là một chuyện hoàn toàn khác!

“Đây không phải là vía! Đây là mê tín dị đoan rồi bố à! Con không muốn!” Tôi nói, dằn từng chữ.

Bố chồng tôi vẫn không quay lại, chỉ nhích người xa tôi một chút, giọng nói lí nhí và đầy vẻ khó chịu:

“Mày biết cái gì! Cái này linh lắm! Cái này… cái này là ‘Ông Tơ Bà Nguyệt’ nhà tao đấy!

Mày cứ để yên cho linh khí nó vào người! Không có đứa cháu nối dõi là tao không yên đâu! Mày phải đẻ được con trai!”

Nước mắt tôi trào ra vì tủi nhục và phẫn nộ. Tôi quay sang chồng, hy vọng anh sẽ bênh vực mình.

“Anh nói gì đi chứ! Anh bảo đây chỉ là một phong tục thôi mà? Bây giờ anh nhìn xem bố đang làm gì?”

Chồng tôi thở dài, quay người về phía tôi, kéo tôi ôm vào lòng. Anh thì thầm:

“Thôi, thôi mà em. Sắp sáng rồi, bố nằm ngủ rồi. Chỉ đêm nay thôi. Anh xin em…

Đừng làm lớn chuyện, sáng mai mọi người biết sẽ nói ra nói vào. Mai anh sẽ nói chuyện với bố.”

Nhưng tôi biết, “Mai” của anh ta có lẽ sẽ không bao giờ đến. Đêm tân hôn của tôi đã biến thành một cơn ác mộng.

Đó không chỉ là sự xâm phạm về không gian riêng tư, mà còn là sự ép buộc và ám ảnh đến từ gia đình chồng.

Tôi nằm đó, nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy gò của bố chồng và cái búp bê vải dưới chăn, biết rằng cuộc hôn nhân này sẽ không hề dễ dàng như tôi từng mơ ước.

 

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *