
Người đàn ông ngoại quốc, tên là Peter, cũng không kìm được nước mắt. Ông chậm rãi đưa tay vào túi áo trong, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Ông mở hộp, bên trong là một chuỗi vòng cổ bằng hạt cườm đã cũ mèm, có khắc chữ “H” nhỏ.
“Ông ấy nói… đây là chiếc vòng tay của bà, bà Hòa,” người phiên dịch nghẹn ngào chuyển lời. “Ông ấy kể… đêm đó, ông là người lính trẻ ấy. Anh ấy thấy bà ngã, thấy đứa bé khóc…
Anh ấy đã định bắn cảnh cáo, nhưng không hiểu sao lại không làm được. Khi đồng đội đến, anh ta chỉ kịp nói dối là ‘đứa bé này đã chết, để chôn cất sau’.
Anh ta bế đứa bé đi, mang theo chiếc vòng này, vì nghĩ đó là thứ duy nhất của mẹ nó.”
Người phiên dịch ngừng lại, hít một hơi sâu. “Anh ấy nói… anh ấy đã đưa đứa bé cho một gia đình đồng đội khác cũng không có con, rồi chuyển đi nơi khác.
Sau chiến tranh, anh ta bị ám ảnh. Anh ta tìm lại… và tìm thấy đứa bé ấy. Anh ta đã giấu kín bí mật này suốt 50 năm, nhưng giờ sắp chết vì bệnh nan y.
Anh ta nói, anh ta cần bà biết… đứa con đã thất lạc của bà… nó vẫn còn sống. Nó được nuôi dưỡng và yêu thương. Tên nó là Bình, hay bây giờ là John. Nó… đang sống ở nước ông ấy.”
Bà Hòa ngã quỵ xuống. Bà không thể gào khóc, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má hằn sâu nếp nhăn. Bà nắm chặt chiếc vòng, nhìn chằm chằm vào Peter.
Dù không nói được, nhưng ánh mắt bà như một câu hỏi đau đớn xuyên thấu: “Nó có hạnh phúc không? Nó có biết mẹ ruột nó là ai không?”
Peter hiểu. Ông quỳ sụp xuống, đôi mắt xanh xám nhìn thẳng vào bà, đầy sự hối lỗi và thành kính.
“Anh ấy nói… John không biết sự thật. Họ nói mẹ nó chết trong chiến tranh. Nhưng John… nó luôn có một vết sẹo nhỏ trên lưng, chỗ gần vai… và một nỗi nhớ vô hình về một miền đất xa xôi.
Anh ấy… muốn bà… biết được, dù cuộc gặp gỡ có thể sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng đứa con trai của bà vẫn đang sống một cuộc đời tốt đẹp.”
Bà Hòa không đáp. Bà chỉ run rẩy đưa tay, ôm lấy chiếc hộp gỗ nhỏ. Trong cái im lặng chết chóc ấy, bỗng có một tia hy vọng vụt sáng.
Bà nhìn về phía Peter, rồi chỉ tay vào bức ảnh đứa bé, sau đó chỉ vào mình, rồi chỉ tay ra xa, như thể hỏi: “Tôi… có thể gặp nó không?”
Peter lắc đầu, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn: “Anh ấy nói… anh ấy chỉ có thể làm đến đây. Anh ấy không muốn phá vỡ cuộc sống của John. Anh ấy chỉ muốn… chuộc lại tội lỗi của mình trước khi chết.
Anh ấy… muốn bà biết con trai bà vẫn bình an.”
Sau hôm đó, Peter ra đi. Bà Hòa vẫn câm lặng, nhưng người ta thấy bà đã thay đổi. Bà không còn nhìn về cuối con đường với ánh mắt vô vọng nữa.
Thay vào đó, mỗi chiều, bà lại mở hộp gỗ, lặng lẽ ngắm nhìn chiếc vòng tay và tấm ảnh cũ. Bà đã có một nơi để gửi gắm nỗi nhớ thương và lời cầu nguyện.
Bình, hay John, vẫn đang sống – đó là tất cả những gì người mẹ câm lặng cần biết để có thể tiếp tục sống, mang theo một bí mật ngọt ngào mà cũng đau xót.
Bà biết con trai bà đang ở đâu, và trong sâu thẳm, bà tin rằng, một ngày nào đó, định mệnh sẽ dẫn bước đứa con lưu lạc trở về.

Để lại một bình luận