Cả hành lang bệnh viện tối mịt chỉ còn ánh đèn vàng lạnh lẽo. Lan ôm con gái bé xíu trong tay. Đứa bé bị tim bẩm sinh, thở yếu dần. Cô nức nở:
— Con ơi… đừng bỏ mẹ…
Và rồi… tít—tít—tít…
Máy tim dần kéo dài thành một tiếng kẻng lạnh buốt.
Bé mất ngay trong tay mẹ.
Lan lảo đảo ngã quỵ, khóc đến vỡ phổi.
Nhưng người khiến cả phòng bệnh kinh sợ lại chính là bà nội của đứa bé—bà Dư.
Bà ta đứng khoanh tay, mặt thản nhiên đến tàn nhẫn:
— Con gái mà, đứa này không được thì đẻ đứa khác. Khóc gì cho mệt.
Lan chết lặng. Hai mắt sưng đỏ, hơi thở nghẹn lại. Cô gần như bật dậy muốn lao vào bà ta nhưng đôi chân mềm nhũn, chỉ biết quỳ bên xác con.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.
Bác sĩ trực ca đêm—bác sĩ Hào—xông vào, không còn giữ được vẻ điềm tĩnh. Ông chỉ thẳng vào máy trợ tim và gằn từng chữ, giọng phẫn nộ:
— Ai… đã rút dây nguồn của máy lúc 2h sáng!?
Cả phòng chết sững.
Lan ngẩng lên, mặt trắng bệch:
— Máy… bị rút?
Bác sĩ ném bản báo cáo xuống giường, tay run vì tức:
— Máy có ghi nhật ký! Và camera hành lang cũng ghi hình! Đêm qua có một người bước vào phòng bé!
Ông mở điện thoại, đưa đoạn video ngay trước mặt cả gia đình.
Trong màn hình đen, bóng một phụ nữ dáng khom khom, đội khăn trùm đầu, lén lút đi vào phòng… rồi cúi xuống tháo dây máy trợ tim của bé.
Lan hét lên, nước mắt tuôn như mưa:
— Là bà Dư!
— Bà nội!? BÀ NỘI LÀM GÌ VẬY!?
Bà Dư chao đảo, mặt tái mét, miệng ấp úng:
— Tôi… tôi… tôi chỉ muốn chỉnh lại… tôi không biết…
Nhưng bác sĩ Hào đập mạnh tay xuống bàn:
— Bà còn muốn chối!? Bà đã thay đổi liều thuốc của cháu bé trong ba tuần nay! Chúng tôi kiểm tra rồi!
— Thuốc được hòa vào nước, và… một người cố tình rút bớt liều để làm tình trạng cháu nặng hơn.
Lan như bị dao đâm vào tim. Cô gào lên:
— Trời ơi… bà hại cháu tôi ư!? Tại sao!? TẠI SAO!?
Bà Dư nấc lên, lùi lại sát tường, nước mắt trào ra nhưng giọng vẫn đầy độc địa:
— Tôi… tôi làm vậy… để con trai tôi không phải gánh nợ!
— Một đứa con gái bệnh tật! Tiền đâu mà chữa trị? Mấy trăm triệu rồi còn gì!?
— Tôi làm vậy… để hai đứa tụi bây ly hôn! Nó còn lấy vợ khác, đẻ con trai nữa chứ!
Lan đơ người, ngã gục xuống sàn.
Tim cô như bị bóp nát.
Nhưng bác sĩ vẫn chưa nói hết.
Ông mở thêm một tập hồ sơ:
— Chưa hết. Còn chuyện này…
Cả phòng nín thở.
— Bé hoàn toàn có khả năng cứu chữa. Tim của bé không phải xấu đến mức không thể phẫu thuật. Nhưng ai đó… đã giả chữ ký từ chối phẫu thuật ba tuần trước.
Lan bật khóc nghẹn:
— Bác sĩ… đừng nói với tôi là…
Bác sĩ gật đầu, mặt lạnh buốt:
— Vâng. Chúng tôi đã so chữ ký. Người đứng tên từ chối phẫu thuật… chính là mẹ chồng cô.
Tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng xô ghế vang lên hỗn loạn.
Lan lao lên nắm áo bà ta, gào lên như tuyệt vọng:
— BÀ GIẾT CHÁU TÔI! BÀ GIẾT CON TÔI!
Bà Dư vùng vẫy, thét lên như hóa điên:
— Làm vậy là tốt cho gia đình! Tôi làm tất cả vì CON TRAI TÔI!
Nhưng đúng lúc đó…
Cửa phòng bật mở lần nữa.
Chồng của Lan—anh Phước—đứng sững, mặt xám ngoét.
Anh đã nghe toàn bộ.
Anh bước đến trước mặt mẹ mình, giọng trầm như chết:
— Mẹ… mẹ giết CON GÁI CON à?
Bà Dư lùi lại:
— Mẹ làm vậy để con đỡ khổ… con trai phải có con trai nối dõi…
BỐP!
Phước tát mẹ mình một cái trời giáng, tiếng tát vang khắp cả phòng bệnh.
— Con gái hay con trai cũng là CON của con! Mẹ không có quyền giết nó!
Bà ta ngã xuống sàn, khóc không ra tiếng.
Lan nhìn cảnh đó, ngã quỵ bên giường con, ôm bé vào lòng lần cuối.
Công an đã được gọi.
Bà Dư bị áp giải đi, miệng vẫn lẩm bẩm “vì con trai tôi… vì con trai tôi…”
Phước quỳ xuống bên vợ, khóc như một đứa trẻ:
— Anh xin lỗi…
— Anh không biết mẹ anh… độc ác đến vậy…
— Anh xin lỗi con… xin lỗi hai mẹ con…
Lan nhìn anh, nhưng trong đôi mắt cô chỉ còn một màu trống rỗng.
Đứa con mà cô dốc cả mạng sống để giữ… bị chính bà nội sát hại vì hai chữ “con trai”.
Ngày hôm đó, cả bệnh viện im lặng đến đáng sợ.
Ai đi ngang cũng đều lắc đầu, không ai tin được tình yêu của một người mẹ lại bị sự độc ác của một người bà xé nát như vậy.

Để lại một bình luận