Lấy chồng nghèo nên cả nhà chỉ có 1 cái nhà vệ sinh, vài phút trước khi bước vào đêm tâ;/n hô-n đầu tiên với chồng, tôi định bụng ra nhà tắm tút tát lại thì thấy bóng của mẹ chồng và chồng tôi trong nhà tắm

Nhà chồng tôi nghèo, cả nhà có đúng một cái nhà vệ sinh kiêm phòng tắm nằm cuối hành lang. Cả ngày rước dâu mệt lả, tôi chỉ muốn rửa mặt, chỉnh lại tóc tai cho tươm tất trước khi bước vào đêm tân hôn.

Chồng tôi – Huy – bảo:

“Em vào tắm trước đi, anh thay bộ đồ rồi vào sau.”

Tôi gật đầu, xách túi đồ trang điểm bước ra hành lang tối, bóng đèn vàng chập chờn.

Nhưng đến gần cửa phòng tắm, tôi khựng lại.
Cửa không khóa.
Trong đó có tiếng nói chuyện thì thầm.

Nội thất phòng tắm

 

Giọng mẹ chồng tôi — bà Duyên.
Và giọng của Huy.

Hai người đang nói chuyện trong nhà tắm… lúc 12 giờ đêm, ngay trước đêm tân hôn của con trai?

Tôi nghĩ là họ sửa vòi nước hay dọn dẹp gì đó nên giơ tay lên định gõ cửa.

Nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm vào tấm gỗ, tôi nghe rõ mồn một câu nói của mẹ chồng:

“Con nhớ đấy… từ mai trở đi, dù có cưới vợ, con vẫn phải để mẹ kiểm tra. Mẹ không để con giống ba con đâu. Đàn bà nó lấy được chồng rồi là bỏ bê, con nhớ chưa?”

Tôi đứng chết lặng.

Rồi tiếp theo… là tiếng vòi nước mở mạnh.
Tiếng dép lê của ai đó đang di chuyển sát nhau, như kiểu hai người đang… rất gần.

Tiếng giọng mẹ chồng gằn lại:

“Đưa tay đây, để mẹ xem hôm nay thế nào.”

Rồi… tiếng da chạm da.
Tiếng ai đó thở gấp gáp.
Tiếng nước vỗ vào thành bồn.
Một tiếng rên nghẹn rất nhỏ — của đàn ông.

Tôi lạnh toát từ đầu đến chân.

Không. Không thể nào.
Huy sẽ không…

Tôi cúi xuống nhìn qua khe cửa nhỏ — chỉ đủ để thấy phản chiếu trong gương.

Và thứ tôi nhìn thấy khiến tôi muốn ói ngay tại chỗ:

Mẹ chồng tôi đang đứng sát sau lưng Huy, tay bà kéo áo con trai lên, bàn tay còn lại đặt vào… vùng bụng dưới của anh ấy, như đang xoa, kiểm tra, cảm nhận thứ mà không mẹ nào được phép chạm tới.

Huy thì cúi đầu, im lặng, người cứng đờ, không phản ứng nhưng cũng không chống cự.

Cả hai người… đang ở trong tình huống mà không một người vợ nào muốn nhìn thấy trong đời.

Tôi gần như ngã quỵ.

Tôi bị phản bội… bởi chính chồng tôi, ngay đêm tân hôn, nhưng kẻ thứ ba lại là… mẹ chồng.


Tôi chưa kịp khóc thì bất ngờ…

Bà Duyên nói thêm một câu khiến mọi thứ sụp đổ hoàn toàn:

“Từ bé đến lớn, chỉ có mẹ chăm con thế này.
Con đừng để con bé kia phá vỡ thói quen của con.”

Huy khẽ nói:
“Con biết rồi… mẹ yên tâm.”

Nước mắt tôi rơi xuống sàn lạnh ngắt.

Tôi lùi lại, vô tình đá trúng cái ghế nhựa làm nó đổ “cạch” một tiếng.

Trong phòng tắm im phăng phắc.

Nội thất phòng tắm

 

Rồi tiếng chân tiến ra.
Tôi quay đầu chạy về phòng như một kẻ trộm đang bỏ chạy.


Vài phút sau, Huy bước vào phòng tân hôn

Mặt anh đỏ bừng, tóc còn ướt.
Anh nhìn tôi:

— “Sao em chưa tắm?”

Tôi nhìn anh — người mà tôi đã tin yêu 3 năm trời — chỉ thấy một kẻ xa lạ đến đáng sợ.

Tôi hỏi thẳng, giọng run:

“Anh và mẹ… trong nhà tắm… nãy giờ làm gì?”

Huy như bị ai tát vào mặt.
Anh tái mét, lắp bắp:

— “Em… em hiểu lầm rồi.”

Cả đời tôi chưa từng cười cay đắng như lúc đó:

“Tôi thấy hết.”

Huy quỵ xuống, ôm đầu.

Nhưng điều khiến tôi nổi da gà nhất…

…là khi mẹ chồng tôi mở cửa bước vào, nhìn thẳng tôi, nở nụ cười rất nhẹ:

“Ở nhà này, có chuyện gì cũng phải theo… ý mẹ.
Nếu chịu được thì ở. Không chịu thì cứ bỏ.”

Nụ cười đó… không phải nụ cười của mẹ chồng.
Nó là nụ cười của kẻ chiếm hữu.

Và khoảnh khắc đó, tôi biết:
Cuộc hôn nhân này không phải là hôn nhân.
Nó là cái bẫy.
Một cái bẫy bệnh hoạn mà họ muốn tôi chui vào.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *