Cả xóm ai cũng biết bà Hòa – mẹ chồng của Linh – khó tính đến mức “thở mạnh cũng bị mắng”. Vậy mà 10 năm nay, không ai hiểu vì sao Linh vẫn kiên trì dậy 4 giờ sáng, gà gáy chưa kịp gáy, để hầm một nồi gà tần táo đỏ cho bà uống đều đặn mỗi ngày.
Bà Hòa cứ ngồi vắt vẻo trước hiên, nhấp từng thìa mà luôn miệng khen:
— “Con dâu tôi hiếu thảo nhất làng.”
Ngay cả chú Tám bán gà cũng phải xuýt xoa:
— “Nhà này tháng phải mua mấy chục con gà á? Tốn kém lắm à nha.”
Nhưng Linh chưa bao giờ hé một lời than.
Cho đến một buổi sáng, mọi thứ nổ tung…
BUỔI SỚM ĐỊNH MỆNH
Hôm đó, em gái chồng – Hạnh – thức dậy từ 3h30 vì đau bụng, định xuống bếp lấy nước nóng. Vừa bước tới chân cầu thang, Hạnh nghe thấy tiếng dao chặt “cộp… cộp… cộp…” dồn dập.
Cô giật mình:
— Chị Linh hôm nay dậy sớm vậy?
Nhưng xuống đến bếp, Hạnh đứng sững.
Linh đang lom khom bên thớt. Ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt không cảm xúc. Trên thớt không phải con gà nào cả, mà là một thứ màu đen sậm, dai, đang rỉ nước đỏ thẫm ra bàn.
Mùi tanh nồng bốc lên khiến Hạnh nghẹn thở.
Trên bàn kế bên, không phải đống lông gà…
mà là một túi vải cũ rách chứa đầy những thứ trông như… thảo dược, vòng ngải, bùa giấy đen mực đỏ.
Hạnh lắp bắp:
— Chị… chị đang làm gì vậy? Đây là… thịt gì?
Linh ngẩng đầu, đôi mắt thâm quầng nhưng sáng lạnh:
— Đừng la. Để chị nói cho em biết sự thật mà cả nhà này chối bỏ suốt 10 năm.
SỰ THẬT BỊ CHÔN GIẤU
Linh kể, ngày cô về làm dâu, bà Hòa từng ép cô ký giấy:
“Ai vào nhà này mà không nuôi được gia đạo thịnh vượng thì cút.”
Bà ám chỉ chuyện mất mát bí mật của ông Văn – người chồng nghiện cờ bạc – đã đem bán đi một thứ mà “tổ tiên tuyệt đối cấm”.
Thứ đó là một khúc đuôi của cổ mộc ngải – báu vật truyền đời, ai mất sẽ gặp tai ương, bệnh tật.
Và 3 năm sau khi mất, bà Hòa bắt đầu ốm triền miên, đau lưng, đau tim, tiêu hóa rối loạn… khắp nơi.
Thầy ngải trong vùng phán rằng:
“Muốn hóa giải lời nguyền, phải nấu hàng ngày bằng CHÍNH THỨ QUÝ BỊ ĐÁNH CẮP.”
Nhưng thứ quý đó… đã bị ông Văn bí mật giấu đâu đó trong nhà.
Cả nhà không ai tìm được.
Chỉ có Linh – người bị ép làm dâu – là âm thầm lần theo dấu vết.
CÚ TWIST VẠCH MẶT
Hạnh run giọng:
— Vậy… trong nồi suốt 10 năm qua… không phải gà?
Linh nhìn thẳng vào em chồng:
— Là gốc rễ của ngải tổ mà chồng em đánh cắp. Chị đã tìm được từ 10 năm trước dưới nền chuồng gà.
— Nhưng hôm nay, chị không nấu nữa. Vì thứ trong túi bùa kia… mới quan trọng.
Hạnh tái mặt:
— Của ai?
Linh trả lời nhẹ như không:
— Của mẹ em. Mẹ giấu để giữ lời nguyền lại, vì bà không muốn chị sinh con.
Hạnh chết sững, nhích lùi theo bản năng.
Linh chậm rãi mở túi vải.
Bên trong…
không phải bùa ngải.
Mà là cuốn sổ ghi chép kế hoạch “đẩy con dâu đi” cùng tên thầy mà bà Hòa đã thuê suốt nhiều năm.
Hạnh run lên bần bật, môi tím tái.
KẾT CỤC
Ngay sáng hôm đó, khi cả nhà còn chưa kịp phản ứng, Linh dọn đồ, xách theo cuốn sổ và túi bùa ra khỏi nhà.
Bà Hòa thấy nồi “gà tần” lạnh ngắt thì gào lên:
— Con giết mẹ rồi Linh ơi!
Nhưng Linh chỉ quay lại, nở nụ cười nhợt nhạt:
— Bệnh của mẹ chưa bao giờ liên quan đến ngải. Chỉ liên quan đến người mẹ tin nhầm.
— Giờ mọi chuyện mẹ tự chịu.
Cả nhà đứng trơ ra.
Chỉ có Hạnh hiểu toàn bộ: người duy nhất giữ gia đình này khỏi tan nát suốt 10 năm… chính là Linh.
Còn bà Hòa – người được uống “ngải giải lời nguyền” mỗi sáng – chỉ đang uống… thứ mà bà muốn tin.

Để lại một bình luận