Tôi tên Lan, 33 tuổi, tái hôn được hai năm với Hùng – người đàn ông tử tế mà tôi nghĩ trời thương mới ban cho mình sau cuộc hôn nhân đầu đổ nát. Con gái riêng của tôi, bé Na 8 tuổi, cũng rất quý anh. Mỗi cuối tuần tôi đi làm ca, Hùng đều nói sẽ đưa Na sang nhà ngoại chơi cho khuây khỏa. Tôi tin anh.
Cho đến chiều chủ nhật tuần đó.
Trời mưa lâm râm. Tôi về sớm hơn mọi khi. Không thấy Hùng và con đâu, tôi gọi điện thì anh nói đang trên đường đưa Na về từ nhà ngoại.
Nhưng chỉ một phút sau, Na mở cửa bước vào từ sân sau – áo còn ướt mưa.
Tôi chết lặng.
Tôi quỳ xuống, hỏi con:
“Sao con ở đây? Bố dượng đưa con đi đâu?”
Na nhìn quanh như sợ ai nghe thấy, rồi kéo tôi ra phía sau nhà – đúng góc khuất cây mít nơi Hùng thường chẻ củi.
Giọng con run rẩy:
“Mẹ ơi… ông ấy không đưa con đi nhà ngoại… Ông ấy đưa con đi…”
“…đến nghĩa trang cuối xóm.”
Tôi nổi da gà, ôm chặt lấy con:
“Để làm gì?”
Na rưng rưng:
“Ông ấy bắt con quỳ trước mộ bà nội cũ của ông ấy… rồi nói con phải xin lỗi vì đã ‘lấy mất mẹ khỏi ông ấy’…
Ông ấy còn bắt con hứa… nếu mẹ với ông ấy có con riêng… con phải tự dọn ra khỏi nhà.”
Tôi sững sờ, ruột gan đứt đoạn. Bà nội mà Na nhắc đến… là mẹ ruột của Hùng, người đã mất cách đây 10 năm vì bị chính chồng cũ của Lan chửi mắng dằn vặt. Hùng luôn đau đáu chuyện đó.
Tôi run giọng hỏi:
“Ông ấy có làm gì con không?”
Na bật khóc:
“Ông ấy nói nếu con kể cho mẹ, ông ấy sẽ đem con đến chỗ đó lần nữa, lúc tối…”
Ngay lúc Na nói xong, tiếng khóa cổng lách cách vang lên. Hùng về.
Tôi đứng dậy, nhìn anh ta trong ánh chớp mưa, khuôn mặt đầm đìa nước nhưng ánh mắt đầy thứ gì đó tối tăm, lạnh lẽo…
“Lan, anh nói rồi mà. Anh đưa con đi chơi ở nhà ngoại, em không tin anh à?”
Ngay sau lưng anh…
một mảng đất đỏ còn mới dính trên giày.
Tôi ôm lấy con, lùi lại.
“Hùng… tôi biết hết rồi.”
Anh ta nở nụ cười mệt mỏi, chậm rãi đóng cổng lại.
“Vậy thì… để anh nói nốt phần còn lại.”
Anh ta bước từng bước vào nhà, giọng trầm xuống:
“Bà nội nó chết… là vì người MẸ THẬT của nó.”
Tôi đông cứng.
“Lan… em tưởng nó là con ruột em thật à?”
“Anh nói rồi… nó giống ai em có bao giờ tự hỏi chưa?”

Để lại một bình luận