
Ông Lê Văn Hách, 78 tuổi, từng là người đàn ông nghiêm khắc nhất xóm.
Mười năm trước, ông bị tai biến, liệt nửa người, phải ngồi xe lăn, mọi sinh hoạt trông cậy vào vợ chồng con trai cả – anh Tấn và chị Hòa.
Nhưng từ ngày bị liệt, tính ông thay đổi hoàn toàn. Ai bón cơm cho ông, ông đều nhổ phẹt thẳng vào mặt. Chửi, cắn, đánh, ném bát… đủ cả.
Nhà có ba anh em. Hai đứa út viện cớ bận, để mặc vợ chồng anh cả hứng trọn mọi cơn giận của ông.
Mười năm.
Mười năm chịu đựng.
Chị Hòa nhiều lúc uất đến nghẹn cổ, nhưng nghĩ ông già yếu, chị đành nuốt nước mắt.
Cho đến buổi trưa hôm đó… tất cả đã vượt quá giới hạn
Chị Hòa bón được đúng hai muỗng là ông Hách phun nguyên bát cháo nóng vào mặt.
Ông còn quơ tay đập mạnh vào lồng ngực chị khiến chị suýt ngã.
Lần đầu tiên trong suốt 10 năm, anh Tấn gào lên:
“Con cũng chỉ là người, bố muốn tụi con chết theo bố luôn hay sao!?”
Ba anh em họp lại ngay chiều hôm ấy và quyết định:
Đưa ông vào viện dưỡng lão.
Hôm nào rảnh sẽ vào thăm, nhưng không thể chịu kiểu này mãi.
Nhưng có một điều họ không ngờ: bí mật của ông Hách không nằm ở bệnh… mà nằm ở cách chăm.
Ngày đưa vào viện dưỡng lão, ba anh em đứng ngoài cửa, nấp sau dãy tủ theo dõi thử xem ông có còn “điên” như ở nhà hay không.
Cô điều dưỡng trẻ bước vào, bưng bát cháo nghi ngút khói.
Chị Hòa nín thở. Anh Tấn nắm chặt tay.
Cô điều dưỡng cúi xuống dịu dàng:
“Ông ơi, con xin phép lau miệng cho ông rồi mình ăn nha?”
Cô chậm rãi:
– vuốt chai Vaseline vào môi ông,
– kê khăn lót dưới cằm,
– điều chỉnh lại tư thế cổ bằng một miếng đỡ mềm,
– rồi mới múc một muỗng rất nhỏ, đưa sát môi.
Ông Hách… ăn.
Nuốt rất chậm rãi nhưng hoàn toàn không phản ứng.
Không nhổ, không cắn, không cáu gắt.
Ông còn cố nhướng mắt lên nhìn cô điều dưỡng như muốn cảm ơn.
Ba anh em nhìn cảnh đó mà bàng hoàng đến chết lặng.
Điều dưỡng gọi họ vào, rồi nói một câu khiến ai cũng tái mét
“Bố các anh chị không cố tình đâu.
Ông bị rối loạn nuốt sau tai biến.
Cứ khi bị đút vội, đút nhiều, hoặc đầu cổ đặt sai tư thế… ông sẽ phản xạ phun ra để khỏi sặc.
Muốn ông ăn được, phải dùng cách chuyên môn. Ở nhà các anh chị lâu nay bón sai hết.”
Cả đời họ nghĩ ông ghét bỏ, hằn học, trút giận…
Nhưng thực tế ông đang chống chọi sự nghẹn – thứ có thể khiến ông chết ngay lập tức.
Còn họ thì… hiểu lầm suốt 10 năm.
Ba anh em đứng bật khóc như trẻ con.
Anh Tấn cúi xuống nắm tay bố, nghẹn lại:
“Con xin lỗi bố… con thật sự xin lỗi bố…”
Ông Hách đưa mắt nhìn con trai, khóe mắt ngân nước.
Ngày hôm đó, ba anh em ký giấy chuyển ông về chăm tại viện dưỡng lão – nơi có người chuyên nghiệp biết cách giúp ông ăn, ngủ, thở mà không bị đau đớn.
Còn họ… mang theo cảm giác ân hận đến cuối đời:
10 năm trách sai một người chỉ vì mình không đủ hiểu biết.

Để lại một bình luận