Ngày nào cũng vậy, cứ đúng 5 giờ chiều, khi tiếng trống tan học vang lên, cô bé Ngân, 13 tuổi, lại nắm chặt cặp, chạy thật nhanh qua cổng trường. Vì ngoài đó, luôn có một người đàn bà ăn mặc lôi thôi, tóc rối bù, tay ôm con gấu bông cũ nát, miệng lẩm nhẩm:
— “Ngân ơi… về với mẹ… Mẹ tìm con 13 năm rồi…”
Ngân sợ đến phát khóc. Bà ta theo sát nó như hình với bóng, đến khi nó kịp phi lên xe buýt hoặc chạy được ra chỗ đông người mới dám thở.
Ngân kể với bố mẹ, nhưng họ chỉ nói:
— “Con đừng tin mấy người điên ngoài đường.”
Nhưng sự ám ảnh cứ ngày một lớn.
Cho đến một buổi chiều mưa tầm tã.
Hôm đó, Ngân run rẩy gọi cho bố mẹ:
— “Ba mẹ đến đón con đi… bà ấy đang đứng ngay cổng, khóc nữa…”
3 người họ chạm mặt nhau trước cổng trường.
Vừa thấy bố mẹ Ngân, người phụ nữ điên đột nhiên quăng con gấu bông xuống đất, lao tới, gào lên:
— “TRẢ CON CHO TÔI! TRẢ CON CHO TÔI!!”
Ngân hoảng loạn núp sau lưng bố.
Không ai ngờ, bố mẹ Ngân bỗng quỵ hẳn xuống, mặt tái xanh, như vừa nhìn thấy điều kinh hoàng nhất đời.
Cả trường sững sờ.
Người phụ nữ điên bật khóc, vừa khóc vừa đấm ngực:
— “Các người hứa trả con lại cho tôi mà… Các người hứa rồi…”
Bố mẹ Ngân quỳ dưới mưa, nghẹn lại:
— “Chị Loan… chúng tôi xin lỗi… nhưng chúng tôi không biết… không biết là chị vẫn còn sống…”
Ngân nghe mà ù tai.
Sống…? Hứa trả con…?
Cô bé run rẩy nhìn sang người phụ nữ điên — đôi mắt bà ấy giống hệt mắt mình.
Sự thật bị kéo lên như một cái xác từ đáy giếng.
Mười ba năm trước, chị Loan, hàng xóm của họ, mang thai trong đau khổ vì chồng bỏ theo người khác. Khi chị sinh, bố mẹ Ngân là người dìu chị vào bệnh viện vì chị lên cơn tiền sản giật.
Đêm đó, bệnh viện đột ngột cháy một góc, khoa sản náo loạn.
Người ta báo chị Loan đã chết trong vụ cháy, còn đứa bé không tìm thấy.
Bố mẹ Ngân lúc đó hiếm muộn, lại luôn cưu mang chị Loan. Khi thấy một bé gái sơ sinh bị bỏ lại ở phòng sơ sinh, không thân nhân, họ đã xin nhận nuôi và đặt tên là Ngân.
Họ không hề biết —
chị Loan không chết.
Chị được cứu, nhưng di chứng tâm thần khiến chị không còn đủ tỉnh táo để đòi lại con.
Suốt 13 năm, chị đi lang thang khắp nơi, ôm con gấu bông cũ — món đồ chị chuẩn bị để chào đón con gái mình — miệng lúc tỉnh lúc mê:
“Cho tôi xin con lại… Tôi hứa nuôi được mà…”
Và rồi, một ngày, chị nhìn thấy Ngân trước cổng trường…
Nhìn thấy gương mặt giống mình như tạc.
Ngân đứng chết lặng.
Cô nhìn bố mẹ nuôi trong mưa, họ không dám ngẩng đầu.
Cô nhìn người phụ nữ điên — người đã dõi theo mình suốt thời gian qua chỉ để xác nhận rằng đứa con của bà còn sống.
Người phụ nữ khụy xuống, ôm con gấu bông, nấc lên như một đứa trẻ:
— “Mẹ không bắt con đi đâu… Mẹ chỉ muốn nhìn con… một chút thôi…”
Twist cuối cùng – cú xoay khiến cả làng nghẹn họng
Xe cứu thương đến đưa người phụ nữ đi kiểm tra vì chị ngất lịm giữa mưa.
Bác sĩ sau đó gọi riêng ba mẹ Ngân vào phòng và nói:
— “Người phụ nữ đó… không điên. Chị ấy hoàn toàn tỉnh táo.
Chỉ là… chị ấy giả điên để tránh bị gia đình chồng cũ tìm và giành đứa bé.
Và suốt 13 năm qua, chị ấy vẫn giữ đầy đủ giấy tờ chứng minh mình là mẹ ruột.”
Ba mẹ Ngân tái mét.
— “Nếu chị ấy kiện… khả năng rất cao tòa sẽ giao lại đứa bé cho mẹ ruột.”
Ngay lúc đó, cánh cửa bật mở.
Ngân đứng đó, mặt trắng bệch:
— “Vậy… con là của mẹ Loan thật sao?”
Cả ba người lớn đều chết lặng.
Và Ngân phải lựa chọn…
Sống tiếp với bố mẹ nuôi mình yêu thương 13 năm?
Hay nhận lại người mẹ ruột từng giả điên cả thập kỷ chỉ để được nhìn con từ xa?
Câu trả lời… im lặng chìm xuống như cơn mưa cuối chiều hôm ấy.

Để lại một bình luận