Xã An Khê, 17h30 chiều.
Hai gia đình sống cạnh nhau hơn 20 năm:
Nhà ông Lương, chủ vựa gạch lớn nhất huyện, giàu có, có tiếng nói.
Nhà ông Tòng, mất vợ, sống với con trai, làm nghề sửa máy cày.
Hôm đó, ông Tòng xây lại bức tường rào phía sau nhà.
Mới xây được nửa thì ông Lương hùng hổ dẫn 6 thanh niên và một xe máy cắt bê tông đến.
Ông chỉ thẳng mặt:
“Ông xây lấn 10cm đất hành lang nhà tôi! Đập hết!”
Ông Tòng kêu:
“Tôi xây đúng móng ngày xưa, ông nhìn lại sổ đi!”
Nhưng ông Lương quát:
“Tôi nói là lấn tức là lấn! Đất bên này của tôi, không có tranh cãi!”
Chưa để ai giải thích, người nhà ông Lương đập sạch bức tường, gạch bay tung tóe, xi măng còn ướt chảy xuống sân.
Con trai ông Tòng tức đến đỏ mắt:
“Ba cứ để con kiện!”
Nhưng ông già run run:
“Mình nghèo, kiện gì nổi…”
Hàng xóm đứng xem nửa thương, nửa sợ.
Ông Lương phẩy tay:
“Mai nộp phạt chiếm đất đi. Đàn ông làm ăn đừng ti tiện 10 phân đất.”
Quần áo dính bụi vôi, ông Tòng lầm lũi ôm xô vữa đổ đi.
Đêm đó – 2h18 sáng
Cả làng An Khê giật mình bởi một tiếng nổ rung mái nhà như bom nổ ở sân vận động.
Người bật dậy, đèn pin chiếu sáng cả ngõ.
Khói bốc trắng xóa ở khu vựa gạch của ông Lương.
Trong ánh sáng đèn pin, ai cũng chết lặng:
Nhà xưởng gần 2.000m² – đổ sập.
Lò nung lớn nằm nghiêng, mái tôn bay tung tóe.
Gạch mới ra lò vỡ như bị nghiền nát.
Ông Lương và vợ chỉ biết ôm nhau gào:
“Trời đất ơi! Cả gia tài của tôi…”
Hơn 12 công nhân nằm vật vờ may mắn thoát nạn vì ca đêm hôm đó nghỉ bảo dưỡng.
Công an vào cuộc – sự thật gây bàng hoàng
Ban đầu ai cũng nghĩ:
Nổ gas
Nổ lò nung
Hay ai đó trả thù nhà giàu
Nhưng sáng hôm sau, đội điều tra phân tích hiện trường phát hiện một điều rất lạ:
Không có dấu thuốc nổ
Không rò khí
Lò nung hoàn toàn bình thường
Thứ gây sập là một loại “chấn động rung truyền ngược” từ nền lò nung.
Tức là ai đó can thiệp từ dưới nền, khiến hệ thống chịu lực của lò bị phá hủy.
Họ kiểm tra camera nhà xưởng.
1h35 sáng – Một bóng người lẻn vào khu vựa gạch.
Không phải người ngoài.
Là Tí – con trai nhà ông Lương.
Cậu ta lén mở cửa phòng điều khiển lò, nhập mật khẩu, rồi chỉnh tăng nhiệt độ đột ngột 180% trong 7 phút, sau đó bỏ đi.
1h47 – Nhiệt độ nền lò tăng vượt mức, thép chịu lực cong, xà đỡ rung mạnh.
30 phút sau – sập toàn bộ.
Vì sao con ông Lương lại tự phá sản nhà mình?
Bị mời lên xã, thằng Tí khóc như đứa trẻ:
“Con chỉ muốn hù ba! Chứ không nghĩ nó sập thật…”
Thằng nhỏ run lẩy bẩy, nói trong nước mắt:
“Ba coi thường người khác, hiếp đáp hàng xóm. Con nói mãi mà ba không nghe. Con làm để hôm sau ba thấy thiệt hại, ba mới biết lỗi… ai ngờ…”
Ông Lương sững người.
Hóa ra từ lâu:
Tí chứng kiến ba trù dập mấy hộ nghèo, ép họ bán đất rẻ,
Xây nhà lấn lối đi chung,
Coi hàng xóm không ra gì.
Nó chịu đựng nhiều năm, cuối cùng làm liều.
Không phải vì 10cm đất của ông Tòng.
Mà vì:
“Con sợ một ngày người ta đánh ba. Con muốn ba chịu thiệt một lần để biết dừng lại.”
Nhưng cuộc “dằn mặt” non nớt biến thành vụ thiệt hại 7 tỷ, phá cả cơ nghiệp 20 năm.
Khoảnh khắc khiến cả phòng điều tra im lặng
Ông Lương chỉ nói đúng một câu:
“Hóa ra người phá tôi… không phải hàng xóm, mà chính là con tôi.”
Và rồi
trong lúc phóng viên lăn xả hỏi han, người ta nhìn thấy ông lặng lẽ xách giỏ hoa quả sang nhà ông Tòng, gõ cửa:
“Tôi đến xin lỗi… vì bức tường hôm qua.”
Ông Tòng không nói “tha”, cũng không lấy lại 10cm đất.
Chỉ thở dài:
“Con người mất mát mới biết đất chỉ là đất… còn tình xóm láng giềng mới là thứ giữ mình sống.”
**Không có ma.
Không có thù hằn máu lạnh.
Chỉ có một bài học chát rát:**
Đôi khi, kẻ đánh ngã ta không phải kẻ đứng trước mặt… mà là người ta không chịu lắng nghe ngay bên cạnh.

Để lại một bình luận