Tôi kết hôn được ba năm. Trong mắt mọi người, tôi là một bà nội trợ may mắn vì lấy được chồng làm trưởng phòng kinh doanh, lương tháng vài chục triệu, nhà cửa đàng hoàng.
Tùng luôn tự hào mình là trụ cột, còn tôi – vì tính chất công việc làm Freelancer (tự do) tại nhà nên trong mắt anh, tôi chỉ là kẻ “ăn bám”, suốt ngày quanh quẩn bếp núc.
Sự khinh thường của Tùng không chỉ dành cho tôi, mà còn lan sang cả gia đình tôi – những người nông dân chân lấm tay bùn ở quê.
Hôm đó là cuối tuần, mẹ tôi từ quê bắt xe đò lên thăm cháu và con gái. Bà mang theo lỉnh kỉnh đủ thứ: một bao gạo nếp cái hoa vàng, chục trứng gà so, và mớ rau sạch hái vội ngoài vườn.
Vừa bước vào cửa, Tùng đã nhăn mặt bịt mũi: “Mẹ mang mấy cái thứ này lên làm gì cho chật nhà, bẩn cả cái sàn gỗ con mới lau. Trên này siêu thị thiếu gì.”
Mẹ tôi lúng túng, tay co lại giấu vết bùn đất: “Thì… đồ quê nó sạch, mẹ tiếc tiền mua ngoài chợ nên mang lên cho hai đứa tẩm bổ.”. Suốt bữa cơm,
Tùng không gắp lấy một miếng gà luộc mẹ mang lên, chỉ cắm cúi ăn rồi buông đũa đứng dậy, không một lời mời. Mẹ tôi nuốt miếng cơm mà nghẹn đắng, nhưng vì thương con gái nên bà im lặng.
Đến chiều, mẹ đòi về sớm cho kịp chuyến xe cuối. Nhìn dáng mẹ gầy gò, chiếc áo nâu sờn vai, lòng tôi quặn thắt.
Tôi biết ở quê bố mẹ đang khó khăn. Mẹ lên bất chợt không báo trước nên tôi cũng không có sự chuẩn bị.
Tôi lén rút trong ví ra tờ 500 nghìn đồng – số tiền mặt cuối cùng tôi còn trong người.
Ra đến cổng, tôi dúi vội vào tay mẹ: “Mẹ cầm lấy đi đường. Con dạo này kẹt quá chưa gửi về được nhiều.”. Mẹ tôi đẩy tay ra: “Thôi, con giữ lấy mà lo cơm nước.
Thằng Tùng nó tính toán, mày đưa tiền cho mẹ nó biết lại khổ ra.”… “Mẹ cứ cầm đi, có 500 nghìn thôi mà. Xe sắp chạy rồi.”
Tôi nhét vội tiền vào túi áo bà rồi đẩy bà lên chiếc xe ôm công nghệ. Xe vừa khuất bóng, tôi quay vào nhà thì thấy Tùng đang đứng khoanh tay ngay cửa, mặt hằm hằm như hung thần: “Cô vừa đưa cái gì cho bà già đấy?” – Tùng rít lên.
Tôi giật mình: “Em… em biếu mẹ 500 nghìn tiền xe.”
Tùng lao tới, túm lấy cổ tay tôi lôi xềnh xệch vào phòng khách: “500 nghìn? Cô lấy đâu ra 500 nghìn?
Tiền đi chợ tôi đưa cô sáng nay đâu?”
– “Đó là tiền em tiết kiệm…”
CHÁT!
Một cái tát như trời giáng xuống mặt tôi. Má tôi nóng rát, tai ù đi, khóe môi rỉ máu. Tôi ngã dúi dụi xuống ghế sofa.
Tùng chỉ tay vào mặt tôi, mắt long sòng sọc: “Tiết kiệm? Tiết kiệm từ tiền của tao chứ gì?
Loại đàn bà ở nhà ăn bám, vô tích sự, không làm ra một xu mà dám lấy tiền mồ hôi nước mắt của thằng này tuồn về nuôi cái ngữ nhà quê bố mẹ cô à?”
Tôi ngước nhìn chồng, nước mắt trào ra không phải vì đau, mà vì nhục nhã: “Anh nói gì? Đó là mẹ em! Mẹ lên thăm mang bao nhiêu đồ, em biếu mẹ tiền xe thì có gì là sai?”.
“Sai ở chỗ mày không làm ra tiền!” – Tùng gào lên. – “Cái nhà này, từ hạt gạo đến cuộn giấy vệ sinh đều là tiền của tao. Mày chỉ là con osin cao cấp thôi, hiểu chưa? Dám trộm tiền tao cho gái già… Tao nuôi báo cô mày chưa đủ à?”
Rồi hắn chạy vào phòng ngủ, vơ hết quần áo của tôi ném vung vãi ra phòng khách: “Cút! Cút ngay về quê theo mẹ mày cho khuất mắt tao. Tao chán ngấy cái cảnh nuôi báo cô này rồi. Ly hôn đi!”
Tôi ngồi im lặng nhìn đống quần áo dưới sàn. Sự đau đớn chuyển dần thành tê dại, và cuối cùng là một sự tỉnh táo đến lạnh lùng.
Tôi đưa tay lau vệt máu trên môi, từ từ đứng dậy: “Anh đuổi tôi?” – Tôi hỏi, giọng bình thản đến lạ.
Tùng khựng lại một chút trước thái độ của tôi, nhưng vẫn vênh mặt: “Đúng! Nhà của tao, tao có quyền đuổi.
Mày không có tư cách đứng ở đây.”
Tôi cười nhạt, bước lại phía tủ rượu, nơi Tùng hay cất những chai rượu quý mà hắn tự hào khoe với bạn bè.
Tôi mở ngăn kéo bí mật phía dưới, lấy ra một tập hồ sơ màu xanh: “Tùng ạ, tôi định giữ thể diện cho anh, để anh đóng vai người chồng trụ cột.
Nhưng anh đã đốn mạt đến mức này thì tôi cũng không cần diễn nữa.”
Tôi ném tập hồ sơ lên bàn: “Anh mở ra mà xem.” Tùng cau mày, cầm tập hồ sơ lên. Khi hắn mở trang đầu tiên, mặt hắn biến sắc.
Đó là Sổ Đỏ căn hộ chung cư cao cấp chúng tôi đang ở. Và tên người đứng sở hữu duy nhất là: Nguyễn Thị Lan (tên tôi).
– “Cái… cái này là sao?” – Tùng lắp bắp.
Tôi khoanh tay, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh nghĩ lương trưởng phòng 25 triệu của anh đủ mua căn hộ 4 tỷ này sau 3 năm cưới nhau à? Anh quên là lúc cưới, bố mẹ anh chỉ cho đúng 5 cây vàng, còn lại anh bảo vay ngân hàng trả góp?”
Tùng cứng họng. Tôi tiếp tục: “Thực tế, anh chả vay ngân hàng đồng nào cả. Số tiền ‘trả góp’ 15 triệu mỗi tháng anh đưa tôi, tôi đều nộp vào sổ tiết kiệm đứng tên con.
Căn nhà này là tiền tôi kiếm được từ việc đầu tư chứng khoán và viết code thuê cho công ty nước ngoài suốt 5 năm.
Tôi mua đứt nó trước khi cưới 1 tháng, nhưng tôi nói dối là mua trả góp để anh đỡ tự ti.”
Tùng run rẩy lật tiếp trang sau. Đó là bản sao kê tài khoản ngân hàng của tôi trong 6 tháng gần nhất. Số dư hiện tại là hơn 2 tỷ đồng.
Thu nhập hàng tháng của tôi từ các dự án freelancer chưa bao giờ dưới 3.000 USD (khoảng 70 triệu đồng) – gấp 3 lần lương của hắn.
– “Anh bảo tôi ăn bám? Anh bảo tôi tuồn tiền của anh?” – Tôi cười khẩy. – “Số tiền 5 triệu anh đưa tôi lo sinh hoạt phí mỗi tháng, tôi chỉ dùng để mua thức ăn cho anh.
Còn tiền điện, tiền nước, tiền học cho con, tiền biếu nội ngoại hai bên… tất cả đều là tiền của tôi. Anh nghĩ 500 nghìn to à? Với tôi, nó chỉ là tiền lẻ. Nhưng với anh, nó là cái cớ để anh bộc lộ bản chất đê tiện.”
Tùng đứng chết trân. Gương mặt hắn chuyển từ đỏ sang xanh, rồi trắng bệch. Tập hồ sơ rơi xuống đất.
Hắn nhận ra mình không phải là “ông hoàng”, mà thực chất chỉ là một gã đàn ông gia trưởng sống dựa vào sự bao dung của vợ mà không hay biết.
Hắn vội vàng lao tới, nắm lấy tay tôi, giọng thay đổi 180 độ: “Vợ… Lan ơi… Anh nóng quá nên mất khôn. Anh không biết…
Sao em không nói sớm với anh? Vợ chồng với nhau mà…”
Tôi hất tay hắn ra, ánh mắt sắc lẹm: “Nếu tôi nói sớm, liệu tôi có nhìn thấy bộ mặt thật của anh khi tôi (giả vờ) không có tiền không?
Một người đàn ông tính toán từng đồng với mẹ vợ, vũ phu với vợ vì 500 nghìn, không xứng đáng làm chồng tôi, càng không xứng làm cha của con tôi.”
Tôi lấy điện thoại, gọi cho bảo vệ tòa nhà: “Alo, an ninh phải không? Có người gây rối tại căn hộ 1206. Phiền các anh lên mời người này ra khỏi nhà giúp tôi. Vâng, chủ hộ là Nguyễn Thị Lan.”
Tắt máy, tôi chỉ tay ra cửa: “Anh bảo cút đúng không? Đúng, mời anh cút.
Quần áo của anh tôi sẽ cho người dọn sau.
Còn bây giờ, bước ra khỏi nhà tôi. Ngay lập tức!”
Tùng quỳ xuống van xin, nhưng tôi không nghe nữa. Khi bảo vệ lên đưa hắn đi, hắn vẫn còn ngoái lại nhìn căn hộ sang trọng mà hắn từng nghĩ mình làm chủ, ánh mắt đầy hối hận và tuyệt vọng.
Sáng hôm sau, tôi chuyển 500 triệu về cho mẹ sửa nhà và lo thuốc men cho bố, kèm lời nhắn: “Tiền con kiếm được, mẹ cứ tiêu thoải mái”. Rồi tôi nộp đơn ly hôn.
Đàn bà có thể nhịn nhục vì con, vì gia đình, nhưng khi lòng tự trọng bị chà đạp và người sinh ra mình bị xúc phạm thì không thể nào nhịn được.

Để lại một bình luận