Quá vui” khiến chồng tôi và nh â n t ì nh của anh ấy phải vào phòng c ấ p c ứ u

Người ta thường nói hạnh phúc gia đình không đo bằng những bữa tiệc xa hoa, mà ở sự chân thành của hai người.

Tôi từng tin vào điều đó.

Nhưng hôm nay, khi đứng trước quầy lễ tân bệnh viện, trên tay vẫn cầm hóa đơn thanh toán ghi rõ “thẻ visa của chị Nguyễn Thị H.”, tôi đã cay đắng nhận ra: có những niềm tin bị người khác chà đạp thẳng thừng.

Mọi chuyện bắt đầu vào tối thứ Sáu. Tôi đi công tác về sớm hơn dự kiến, lòng vui phơi phới vì nghĩ sẽ tạo bất ngờ cho chồng.

Nhưng cái bất ngờ lại dành cho tôi: trong căn phòng quen thuộc, tiếng cười khúc khích và mùi nước hoa lạ lẫm phả ra từ khe cửa.

Không cần mở ra, tôi cũng hiểu hết. Tôi lặng lẽ quay đi, không gào thét, không đánh ghen.

Tôi chọn sự im lặng. Nhưng số phận lại có cách trả thù rất… bất ngờ.

Chỉ hơn một giờ sau, điện thoại tôi đổ chuông. Số lạ. Người ở đầu dây nói gấp gáp:


– “Chị là người nhà anh Minh phải không? Anh ấy và bạn gái vừa được đưa vào cấp cứu.”

Tôi chết lặng. Một thoáng, tôi còn nghĩ đây là trò đùa độc ác.

Nhưng khi đến bệnh viện, mọi thứ hiện ra rõ mồn một: chồng tôi và cô nhân tình mặt cắt không còn giọt máu, quần áo xộc xệch, đang nằm riêng hai giường trong cùng một phòng cấp cứu.

Người ta thường nói hạnh phúc gia đình không đo bằng những bữa tiệc xa hoa, mà ở sự chân thành của hai người.

Tôi từng tin vào điều đó. Nhưng hôm nay, khi đứng trước quầy lễ tân bệnh viện, trên tay vẫn cầm hóa đơn thanh toán ghi rõ “thẻ visa của chị

Nguyễn Thị H.”, tôi đã cay đắng nhận ra: có những niềm tin bị người khác chà đạp thẳng thừng.

Mọi chuyện bắt đầu vào tối thứ Sáu. Tôi đi công tác về sớm hơn dự kiến, lòng vui phơi phới vì nghĩ sẽ tạo bất ngờ cho chồng.

Nhưng cái bất ngờ lại dành cho tôi: trong căn phòng quen thuộc, tiếng cười khúc khích và mùi nước hoa lạ lẫm phả ra từ khe cửa.

Không cần mở ra, tôi cũng hiểu hết. Tôi lặng lẽ quay đi, không gào thét, không đánh ghen.

Tôi chọn sự im lặng. Nhưng số phận lại có cách trả thù rất… bất ngờ.

Chỉ hơn một giờ sau, điện thoại tôi đổ chuông. Số lạ. Người ở đầu dây nói gấp gáp:


– “Chị là người nhà anh Minh phải không? Anh ấy và bạn gái vừa được đưa vào cấp cứu.”

Tôi chết lặng. Một thoáng, tôi còn nghĩ đây là trò đùa độc ác.

Nhưng khi đến bệnh viện, mọi thứ hiện ra rõ mồn một: chồng tôi và cô nhân tình mặt cắt không còn giọt máu, quần áo xộc xệch, đang nằm riêng hai giường trong cùng một phòng cấp cứu.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *